Sáng thứ hai, đi vào văn phòng, Đồng Ánh Diêu có chút mệt mỏi ngồi vào ghế dựa. Ngón tay xoa bóp cái đầu bắt đầu đau từ trưa ngày hôm kia.

Khi Lương Như Phượng đi vào văn phòng của nàng, nhìn thấy chính là một Đồng Ánh Diêu cực kỳ không có sức sống. (Mon: nội công của Hàn ca ghê thiệt, hai ngày mà chị còn mệt * LTH: còn phải nói!)

"Đã xảy ra chuyện gì, ngày nghỉ chạy đi đâu chơi vậy? Nhìn bộ dạng không chút tinh thần của cậu kìa, có khỏe không?"

"Mình không sao." Nàng cúi đầu.

"Ngay cả giọng nói cũng không có sức sống như vậy. Sao vậy, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì sao?"

Trên trán Đồng Ánh Diêu nổi lên vẻ tối sầm. May là nàng cúi đầu, nếu không nhất định sẽ bị bạn thân nhìn ra vẻ khác thường.

Sự kiện kia còn chưa biết nên giải quyết như thế nào, tạm thời nàng không muốn lại tạo ra lời đồn đãi lung tung nào nữa.

Thật sự rất mệt mỏi. Đồng Ánh Diêu giống như người không có xương, gác trán lên trên bàn làm việc

Nghĩ tới trưa hôm kia tỉnh lại ở trên giường của Lí Tắc Hàn, cho tới bây giờ nàng còn ở trong kinh hãi, không rõ lắm sự tình phát sinh như thế nào.

Sao nàng lại cùng Lí Tắc Hàn lên giường chứ? Trưa hôm kia sau khi tỉnh lại, cái gì cũng nói không nên lời, càng không biết nên nói gì với hắn, cho nên lập tức mặc quần áo rồi chạy lấy người.

Nàng chỉ nhớ rõ dường như mình có uống chút rượu, sau đó lên tắcxi, sau đó thì…? Nàng chỉ nhớ loáng thoáng, nhưng như vậy càng khiến cho người ta hao tâm tổn trí. Nếu quên thì quên hết đi, ít nhất cái gì cũng không nhớ rõ, sau này hai người gặp mặt cũng sẽ không xấu hổ. Chỉ nhớ loáng thoáng làm hại nàng nghĩ tới hầu như đều là cảnh hai người kịch liệt hoan ái.

Cảm thấy mặt mình nóng bừng, Đồng Ánh Diêu quyết định tiếp tục ghé vào trên bàn.

"Mình không sao, cậu không cần lo lắng. Mình chỉ là suy nghĩ kế hoạch đến mức ngủ không đủ giấc." Mất ngủ là thật, bởi vì vẫn nghĩ đến sự kiện kia.

"Rất ít khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu, hại mình còn tưởng rằng cậu bị sao chứ, lo lắng không yên hết một hồi." Quen biết Ánh Diêu lâu như vậy, Lương Như Phượng thật sự rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ uể oải của nàng.

"Đúng rồi, mới sáng sớm thứ hai cậu đã đến tìm mình, có chuyện gì sao?"

"Mình nghe được một tin tức nho nhỏ nha."

Thật là! Nàng biết ngay mà. Mới sáng sớm lại đến nói chuyện lung tung. không hổ là vua bà tám.

Lương Như Phượng đến gần bàn làm việc của bạn thân. "Ánh Diêu, mình nghe nói bữa liên hoan ngày thứ sáu, cuối cùng cậu và Lí Tắc Hàn cùng nhau đáp tắcxi rời đi, là thật sao?" Bởi vì nàng mang thai cho nên tạm thời không tham gia liên hoan của công ty.

Đồng Ánh Diêu kinh ngạc ngước mặt lên. Nàng không biết việc mình và Lí Tắc Hàn cùng nhau đáp tắcxi có gì đáng nói, cư nhiên ngay cả Như Phượng cũng biết. Nội tâm bối rối một chút, nàng vội vàng giải thích: "Bọn mình chỉ là cùng nhau đáp một chiếc tắcxi rời đi, không có chuyện gì xảy ra."

"Ê?"

"Cậu ê cái gì?"

"Mình vốn muốn hỏi cậu, sau khi cậu và Lí Tắc Hàn cùng nhau đáp tắcxi rời đi, có xảy ra chuyện gì nữa hay không? Nhưng nhìn bộ dạng khẩn trương hiện giờ của cậu, lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?" Lương Như Phượng chăm chú nhìn vẻ mặt khẩn trương của bạn thân, xem ra đúng là có chút khả nghi.

Đồng Ánh Diêu cảm thấy càng đau đầu.

"Nhanh lên, nói cho mình biết đi."

"Tào phu nhân, làm ơn chú ý dưỡng thai. Cậu tò mò như vậy, coi chừng sinh con ra cũng sẽ tò mò như cậu." Như Phượng mang thai con trai.

"Tò mò có gì không tốt, nói không chừng con trai mình bởi vì tò mò mà đi nghiên cứu điều gì đó, biết đâu sẽ trở thành Anhxtanh của hiện đại nha." Lương Như Phượng cười nói. "Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện dưỡng thai, rốt cuộc đêm đó sau khi cậu và trưởng phòng Lí rời đi, có gì hay không?"

Đúng lúc Đồng Ánh Diêu không biết nên trả lời thế nào thì điện thoại trên bàn của nàng vang lên. Là tổng giám đốc gọi tới, bảo nàng đến văn phòng của hắn một chuyến.

Được cứu rồi! Nàng âm thầm cảm tạ cuộc gọi này của sếp Hạ.

"Được rồi, sếp Hạ ca tìm mình, lần sau nói tiếp."

Khi Đồng Ánh Diêu đi đến văn phòng của tổng giám đốc Hạ Kế Quang thì vừa vặn gặp Lí Tắc Hàn đứng ở trước văn phòng đang định tiến vào. Hắn cũng đến đây, tổng giám đốc muốn gặp hai người họ sao?

Tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng cho dù hôm nay không đối mặt với hắn thì ngày mai cũng sẽ lại thấy hắn. Chẳng lẽ nàng phải vì tình một đêm ngoài ý muốn mà nghỉ việc sao? Nàng sẽ không làm như vậy.

Áp chế sự hồi hộp trong lòng, Đồng Ánh Diêu cố gắng làm cho vẻ mặt của mình tự nhiên một chút, sau đó tiến lên. "Hi, chào buổi sáng."

Lí Tắc Hàn nhìn nàng "Cô…"

"Hả?"

"Sau đêm đó, cô… có khỏe không?" Sắc mặt nàng thoạt nhìn có hơi tái nhợt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ửng đỏ. "Đừng hỏi loại loại câu hỏi như vậy, tôi không sao."

"Nhưng…"

"Có chuyện gì đợi lát nữa nói sau, sếp Hạ đang đợi chúng ta."

Lí Tắc Hàn lại nhìn nàng một cái, sau đó mới gõ cửa đi vào phòng tổng giám đốc.

Vừa nhìn thấy hai vị ái tướng, gương mặt góc cạnh chín chắn của Hạ Kế Quang nở ra nụ cười: "Tắc Hàn, Ánh Diêu, ngồi đi." Dưới góc độ cá nhân, hắn thích gọi tên của bọn họ. Dù sao bọn họ đã đi theo hắn rất nhiều năm, còn về trưởng phòng Lí, trưởng phòng Đồng – đó là cách xưng hô ngoài văn phòng.

Sau khi bọn họ ngồi xuống, Hạ Kế Quang bất ngờ phát hiện hôm nay hai người bọn họ thoạt nhìn dường như tinh thần không tốt lắm.

"Tắc Hàn, Ánh Diêu, sao hai người thoạt nhìn đều là bộ dáng không có tinh thần, là làm việc quá mệt mỏi sao?" Hắn lớn hơn hai người bọn họ mấy tuổi, coi như là anh cả.

"Không phải." Lí Tắc Hàn đáp.

"Hay là vì ngày nghỉ chơi dữ quá?" Hạ Kế Quang cười mỉa. "Hai vị đã không còn trẻ nữa, nhớ kỹ, đừng chơi dữ quá, tổn hao sức khỏe nha." (Hạ ca bậy nói bạ mà trúng tùm lum tùm la nha)

Lí Tắc Hàn nhìn Đồng Ánh Diêu. "Em biết rồi."

Đồng Ánh Diêu tránh ánh mắt của hắn, trong lòng không vui. Đầu heo, trả lời thì trả lời, sao còn nhìn nàng làm gì. Là muốn làm cho sếp Hạ biết cái gì sao chứ? Đã sớm nghi ngờ hắn là con tinh tinh ngu ngốc chạy trốn từ vườn bách thú mà.

"Sao hôm nay Ánh Diêu lại im lặng như vậy?" Hạ Kế Quang để ý thấy Đồng Ánh Diêu quá mức im lặng, bởi vì nàng trước giờ đều tràn ngập tinh thần."Sắc mặt không tốt lắm, là không khỏe ở đâu sao?"

Nghe thấy sếp Hạ hỏi Đồng Ánh Diêu có phải không khỏe hay không, mặt Lí Tắc Hàn lộ vẻ khẩn trương mà hỏi lại: "Cô thấy khó chịu ở đâu sao?"

"Ta không có chỗ nào khó chịu cả!" Ngu ngốc.

"Nhưng mà cô…"

"Câm miệng!"

Lí Tắc Hàn và Đồng Ánh Diêu dừng đối thoại. Bởi vì bọn họ phát hiện sếp Hạ ngồi ở đối diện đang dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn bọn họ.

"Sếp Hạ, có vấn đề gì sao?" Nàng hỏi.

Hạ Kế Quang suy tư hạ."Anh cảm thấy trận đấu võ mồm hôm nay của hai người dường như không giống trước đây."

Ánh Diêu là một cô gái thông minh, công tác luôn thuận buồm xuôi gió. Còn Tắc Hàn lại là một người coi trọng sự nỗ lực trong công việc. Tuy rằng bọn họ thường bất đồng ý kiến trong công việc nhưng đây là cạnh tranh rất chính đáng nên hắn cũng rất ít khi đi "khuyên can".

"Không có gì khác cả. Sếp Hạ, anh nghĩ nhiều quá rồi."

Đúng là hắn nghĩ nhiều sao? Hạ Kế Quang nhìn Lí Tắc Hàn, sau đó lại nhìn Đồng Ánh Diêu. Trên mặt hai người đều có vẻ không được tự nhiên. Cho nên hắn thật sự khẳng định giữa hai người bọn họ nhất định xảy ra chuyện gì, cho nên nội dung cuộc đấu võ mồm hôm nay làm cho người ta nghe qua hết sức ái muội.

Thân là người đứng đầu Thịnh Thải, đương nhiên hắn vui mừng khi thấy hai người bọn họ có thêm một bước phát triển. Hắn còn cảm thấy bọn họ cùng làm việc lâu như thế, vì sao lại không xẹt điện đây?

Có điều chuyện tình cảm thì giao cho chính bọn họ xử lý đi. Dù sao đây cũng không phải chuyện mà tổng giám đốc như hắn nên quản tới. Thế nên hắn không tiếp tục bàn luận nữa, trực tiếp đem trọng tâm câu chuyện chuyển thành nguyên nhân hắn tìm hai người họ tới.

"Hôm nay anh tìm hai người lại đây là có việc muốn nói với hai người. Còn nhớ tháng trước anh đã đề cập đến việc anh có một người bạn cùng ngành ở Đài Nam muốn mời hai người đến đó hướng dẫn công việc không? Thật ra bạn của anh đã sắp xếp xong thời gian nhưng anh lại quên nói cho hai người. Thời gian lên lớp là chiều mai, hai người có thời gian không?" Đây là sơ sót của hắn. Hy vọng ngày mai hai người bọn họ không có sắp xếp chuyện gì khác.

Đồng Ánh Diêu nói trước. "Em thì không có vấn đề."

"Phía em cũng không có vấn đề."

"Thật tốt quá! Thời gian lên lớp là từ 1 giờ đến 5 giờ. Lúc lên lớp, rốt cuộc ai trước ai sau, hai người có thể bàn bạc một chút." Hạ Kế Quang đem thời gian lên lớp đưa cho Lí Tắc Hàn. "Đúng rồi, anh còn nhớ hình như quê của Ánh Diêu là ở Đài Nam phải không? Vậy ngày mai em có muốn tiện đường về nhà thăm người thân hay không? Anh sẽ cho các em nghỉ hai ngày, cho nên hôm đó hai em không cần phải gấp gáp chạy về Đài Bắc."

"Không về cũng không sao, gọi điện thoại là được rồi."

"Không sao, về nhà một chuyến đi, cố gắng mà nghỉ ngơi, hôm sau trở lại Đài Bắc cũng được."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương