Nhĩ Đích Lục Mạo Ngã Lai Đái
-
Chương 12
Hầu Tín dương dương tự đắc: “Nếu nói về tấn công, thì em nghĩ em sở trường nhất, anh nên học hỏi em nè. Đơn giản thôi, đó là da mặt phải dày, miệng phải dẻo, tay chân phải cần mẫn. Da mặt phải dày, đó là tuyệt đối không sợ bị bẽ mặt, chiêu thức xấu hổ thế nào cũng dám sử dụng, mỹ nhân có đánh cũng không đánh trả, mắng cũng không mở miệng, mặc kệ cậu ta có lạnh lùng đến đâu đi nữa thì anh cũng đều nóng hầm hập dán chặt lên người cậu ta.
Miệng phải dẻo, đương nhiên là tập trung khen ngợi cậu ta, nói những câu cậu ta thích nghe, làm gì có người làm như anh chứ, người ta mới từ trên người anh leo xuống liền mắng chửi cả dòng họ nhà người ta, có là em em cũng không chịu nổi. Còn nữa không cần lúc nào cũng muốn lên giường, hãy để cậu ta cảm thấy anh yêu cậu ta là do tâm tính thuần khiết tốt đẹp của cậu ta, trước hết anh phải kiên nhẫn một chút, chờ đến khi cậu ta động tâm thì khi đó kết hợp cả linh hồn cùng thân thể đều truy cầu cũng không muộn, đừng cứ đem mấy chữ “Tôi là sắc lang” dán lên trên mặt là được.
Tay chân phải cần mẫn, đó là luôn chạy theo cậu ta, mấu chốt là bám lấy, tục ngữ có câu “Liệt nữ sợ nhàn phu” anh mỗi ngày đều quấn quít lấy cậu ta, để càng lâu càng sinh tình, sinh tình sẽ không bỏ đi nữa, cùng cậu ta dây dưa đến chết, nhất định sẽ khiến cậu ta yêu anh thôi.”
Liễu Phù Phong: “Nói tóm lại, là, những lời vừa nói, phần đầu cũng coi như tốt rồi, tiếp theo làm còn xem bản thân hiểu đến đâu. Mặc dù Hạng Vinh không yêu tiền, nhưng cậu ấy là con người, mà con người thì sẽ có nhược điểm, bây giờ anh chưa thấy nhưng nếu anh quan sát cẩn thận sẽ tìm được nhược điểm của cậu ấy, bắt lấy nhược điểm đó, ra oai cùng an ủi, không sợ không chuyển đổi được cậu ấy.”
Từ Tự Cường: “Người kia rất thành thật, anh tấn công tâm lý, người kia nếu tâm bị phá hủy, tâm cũng sẽ không còn mạnh mẽ nữa, cậu ấy cũng sẽ sớm cam chịu. Anh nói chúng ta tính kế như vậy với một người tốt có phải xấu lắm không.”
Hầu Tín: “Tui không biết xấu không, thế nhưng vì một mình Hạng Vinh mà trả giá lớn như vậy có đáng không? Tui cảm thấy cậu ấy thế nào cũng kém Tiểu Liễu nhi.”
Liễu Phù Phong cố ý giả bộ nghiêm túc: “Ông đầu óc tư tưởng có vấn đề, tại sao lúc nào cũng muốn hại người vậy hả, ông không phải muốn tui với Dương Hùng đại ca đấu một trận để xem ai thắng ai thua? Làm trò giải trí cho ông phải không?”
Hầu Tín: “Này tui đâu dám, tui chỉ là thành tâm thành ý vì huynh đệ suy nghĩ mà thôi, cái này gọi là nước phù sa không thể để chảy vào ruộng của người ngoài nha?”
Liễu Phù Phong liền làm nũng nói: “Vậy cậu không nhìn người ta chính là hoa kiều liễu yếu, nếu rơi vào tay dã thú chưa đến vài ngày sẽ thành thân tàn ma dại. Như vậy mà cậu nói vì huynh đệ sao.”
Dương Hùng: “Cậu không cần sợ như vậy đâu, người khác xem cậu như bảo vật, còn anh thấy cậu còn kém xa Tiểu Vinh Vinh vợ của anh.”
Liễu Phù Phong cảm thấy lòng tự trọng chịu đả kích lớn, hai mắt trợn lên, quát: “Anh nói cái gì!! Anh mà không nói rõ ràng thì đừng nghĩ thoát chết nha.”
Dương Hùng lập tức hiểu hắn còn cầu cứu Tiểu Liễu nhi, người này một bụng quỷ kế, nên bây giờ không thể thiếu quân sư quạt mo là cậu. Đành phải nghe theo: “Là anh tự biết xấu hổ, tự biết không xứng với ngài, với lại anh còn rất yêu Tiểu Vinh Vinh của anh lắm.”
Liễu Phù Phong cao hứng nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy a.”
Từ Tự Cường: “Thật là những người đang yêu đều ngốc nghếch a, trước kia tui cũng chưa từng thấy đại ca mau nhận thua như vậy.”
Vì thế vài người bắt đầu thảo luận kế hoạch tác chiến.
Chạng vạng hôm sau, Dương Hùng lại đứng trước cửa nhà Hạng Vinh, lần này Hạng Vinh không hề cho hắn vào nhà, Dương Hùng rất đáng thương hề hề đứng trước cửa, hết lần này đến lần khác nói: “Hạng Vinh à, cậu cho tôi vào đi mà, tôi một ngày rồi chưa ăn gì hết, cậu để tôi đứng ngoài này không cho tôi vào một chút sao, đừng nổi giận nhỏ mọn như vậy chứ, trước kia cậu ở nhà tôi chính là muốn ăn gì thì có đó, cho đến bây giờ tôi chưa từng từ chối cho cậu đứng ở ngoài. Cậu cũng nên giúp đi mà.”
Hạng Vinh không thèm để ý đến hắn, Dương Hùng cũng không chịu đi, rước bao nhiêu ánh mắt tò mò vừa nhìn vừa bàn tán lung tung, thật sự là chuyện lạ trăm năm có một, mà chuyện lạ năm nay đặc biệt nhiều nha. Một tiểu tử nhìn tốt như vậy, cư nhiên mở cửa Porche xin cơm ăn.
Dương Hùng bên ngoài vẫn tiếp tục ở bên ngoài thừa nhận sai lầm: “Lần trước là tôi có lỗi, tôi sẽ giải thích với cậu nha, tôi không nên mới vừa làm chuyện kia xong liền chửi cậu. Hôm nay tới vội quá, ngày mai tôi nhất định mang một bó hoa to đến chính thức xin lỗi cậu, nếu cậu cảm thấy vẫn chưa đủ long trọng tôi sẽ gọi thêm một dàn nhạc được không? Nếu cậu vẫn ngại chưa đủ, đăng báo giải thích cũng không sao, mở một buổi tiệc tối chính thức xin lỗi cậu trước mặt mọi người cũng được, tóm lại xin cậu tha thứ cho tôi được không. Vì để tỏ thành ý của tôi, hôm nay tôi sẽ hát tặng cậu một bài trước: Em có biết anh đã đợi em lâu thế nào …”
Hạng Vinh thật sự không chịu nổi nữa rồi, liền mở cửa, kéo Dương Hùng vào.
Mặt Hạng Vinh đen xì nghiêm mặt nói với Dương Hùng: “Anh ăn cái gì nói đại đi, nếu anh còn dám động thủ động cước, tôi sẽ dùng gậy đánh đuổi anh đi đó, khi đó cho dù anh có kêu cả đội quân tới cũng vô dụng thôi, mau ăn xong đi, ngày mai đừng có đến đây nữa.”
Dương Hùng rất cao hứng nói: “Nói vậy là cậu chịu tha thứ cho tôi sao, mỗi ngày đều là ngày mới, có lẽ cậu nên bỏ qua chuyện cũ đi để chúng ta có thể làm lại từ đầu.”
Hạng Vinh: “Anh mau ăn đi, ăn xong liền cút!”
Dương Hùng lập tức ngoan ngoãn gật đầu, sợ Hạng Vinh đổi ý.
Dương Hùng cũng coi như giữ lời, ngoài trừ miệng vẫn không yên, nhưng không chạm vào Hạng Vinh, cơm nước xong lập tức rời đi.
Chính là về sau loại tình huống này cạnh thành lệ thường, Dương Hùng mỗi tuần đều phải chạy tới cọ hai ba lượt cơm, Hạng Vinh nếu không cho hắn đi vào, hắn liền thời gian dài đứng ở cửa đau khổ cầu xin, cũng tặng kèm một khúc kính ca nhiệt vũ, Hạng Vinh thật sự chịu không nổi mất mặt, đành phải làm cho hắn đi vào.
Cuối cùng ngay cả đám hàng xóm đều biết Dương Hùng, Hạng Vinh từng trong lúc vô ý nghe thấy hàng xóm Trương thẩm giáo dục đứa con như vậy: “Nhìn người đừng nhìn vẻ bề ngoài, có người quần áo ngăn nắp, mở ra xe hơi, nói không chừng đều là đồ mướn. Trên thực tế ngay cả cơm đều không có mà ăn đâu, thời bây giờ mấy kẻ lừa đảo như vậy nhiều lắm.”
Hạng Vinh ở Dương Hùng trên người ăn rất nhiều lần mệt, đương nhiên sẽ không tin tưởng hắn, không lúc nào không khắc khắc đề phòng hắn, còn muốn mau chóng chuyển nhà, nhưng một lúc sau, nhìn Dương Hùng thủy chung là quân tử dùng tài hùng biện chứ không động thủ, vẫn rất quy củ, nên chậm rãi cũng an tâm, chuyện định dòn đi cũng dần quên mất.
Nhưng Dương Hùng là tính tình thiếu gia bẩm sinh, lúc mới bắt đầu hắn cũng thực thỏa mãn chịu chút đồ ăn dư cơm thừa, sau lại cùng Hạng Vinh cùng nhau ăn, tái sau còn bắt đầu gọi món ăn, Hạng Vinh tức giận nói cho hắn, bản thân mình là thợ sửa xe, không phải mở tiệm cơm. Giống như như người nào đó chuyện ác nào mà không dám làm, đến đây đã cho người nào đó cơm ăn, nên cảm kích đi, còn dám gọi món ăn! Dương Hùng cũng chỉ hảo kinh sợ giải thích.
Một ngày ăn xong cơm chiều, Dương Hùng lại thật sự vãn không đi, Hạng Vinh liền oanh hắn nói: “Nơi này có cái gì hảo, điều kiện ở đây không thể so với Bạch Lâu, chuyến công tác thăm người nghèo khó của anh cũng nên kết thúc được rồi.”
Dương Hùng đúng lý hợp tình nói: “Cậu nói Bạch Lâu hảo, vậy tại sao cậu có chết cũng không chịu dọn về đó ở?”
Hạng Vinh nói: “Đó là nhà của ngươi nha!”
Dương Hùng nói: “Cậu xem nó là nhà của cậu không được sao, chỉ cần cậu chịu quay về Bạch Lâu, cậu chính là chủ nhân ở đó, cậu thấy ai không thuận mắt thì tôi liền đuổi người đó đi ngay lập tức. Thế nào?”
Hạng Vinh lắc đầu, không nói.
Dương Hùng còn nói: “Tôi thật sự cảm thấy ở đây rất tốt, cơm ở đây ăn rất ngon, người đẹp, phòng nhỏ cũng rất hay, ở đâu cũng tràn ngập hương vị của cậu, ở đây mới cảm giác ở nhà. Bây giờ ở Bạch Lâu loạn thất bát tao, Lý mẫu mới vào làm kia nấu cơm rất khó ăn, còn vợ thì tối ngày khóc nháo, nhớ đến tôi cảm thấy thật phiền, không tin cậu về tự mình xem đi, mỗi ngày của tôi đều rất khổ cực!”
Hạng Vinh nói: “Anh không phải rất có tiền sao, mời nhiều người quet dọn lại, ăn không được thì mời đầu bếp giỏi về. Anh đối với Tân Hân tốt một chút, cô ấy sẽ không vừa khóc vừa nháo nữa.”
Dương Hùng cười nói: “Nhưng ở đó vẫn không có hương vị của cậu, cậu dọn về được không, chỉ cần cậu dọn về đó, mọi chuyện tôi đều nghe lời cậu.”
Hạng Vinh cảm thấy không thể thuyết phục được Hạng Vinh, cũng không muốn vì cứu hỏa mà khiến mình chết cháy, cho nên không nói chuyện nữa.
Dương Hùng cũng không phải chỉ biết ăn một phía, hắn cũng muốn mời Hạng Vinh, chỉ là Hạng Vinh tính tiết kiệm bẩm sinh, nói thẳng là keo kiệt đi, đi tửu lâu hay chỗ tiệm nào ăn cậu đều ngại quý, hơn nữa nói mình vào đó sẽ không được tự nhiên, Dương Hùng tức giận nói cậu: “Tôi nghe người ta nói, con người học cái tốt không dễ học cái xấu lại rất nhanh, còn cậu thì sao lại có thể như vậy, ngay cả cái xấu cũng không thể học!”
Cho nên Dương Hùng chỉ có thể mời Hạng Vinh lái xe ra ngoài hóng gió.
Một lần Hạng Vinh ngẫu nhiên nói lên bản thân chưa từng xem phim, hôm sau, Dương Hùng có hai vé xem phim, nói là của bạn bè tặng không xem rất phí, Hạng Vinh nhìn tới nhìn lui tấm vé, do dự một hồi, nghĩ dù sao cũng đang rảnh rỗi, nên đồng ý theo Dương Hùng ra ngoài. Hai người vô cùng cao hưng đi xem, trở về, Hạng Vinh lại vô cùng tức giận.
Hạng Vinh trở về liền nổi giận đùng đùng gầm với Dương Hùng nói: “Anh vậy mà cũng nói là đi xem phim sao? Từ khi mở màn đến khi hết phim tay anh đều không thành thực, nếu không phải ở chỗ nhiều người, tôi sợ nháo lên sẽ thật mất mặt nếu không tôi đã sớm đánh anh rồi, anh là tên lưu manh, sau này tôi không bao giờ… đi xem phim với anh nữa.”
Dương Hùng ủy khuất giải thích nói: “Tôi có xem phim nha, chỉ là phim đó rất khó xem, nên tôi mới kiếm chuyện khác để làm.”
Hạng Vinh: “Phim chán thì anh liền sờ tôi sao, với lại mấy lần tôi đứng lên nói muốn về, đều là anh kéo tôi lại, đòi nhất định phải xem hết phim, phim chán mà anh cũng không chịu về! Tôi cảm thấy mắt anh căn bản không hề nhìn lên màn hình, nên e là phim nói gì anh cũng không biết.”
Phim này Dương Hùng xem rồi, cho nên hắn nói rất rõ ràng: “Tôi biết chứ, tôi vừa rồi có xem mà để tôi nói cậu nghe: nhân vật chính của bộ phim này là một sát thủ được thuê đi ám sát Hoàng đế, trước khi đi cùng người nhà cáo biệt: vợ và đứa con, cha mẹ anh em, người tình đầu tiên, đối tượng thầm mến, hàng xóm bạn bè, tóm lại, từ người già tám mươi tuổi đến đứa con nít chưa biết nói đều phải nhận cái nhìn chăm chú sâu sắc của hắn, đều phải nghe mấy câu cảnh thế danh ngôn, tôi thực sự không hiểu nổi, người này tình yêu như vậy tại sao không đi làm sứ giả hòa bình của Liên Hiệp Quốc cho rồi, làm sát thủ chi nữa? Tôi chỉ là muốn xem hắn giết người thế nào, mới đau khổ chờ đợi đến cuối phim. Thật vất vả lắm mới chờ đến lúc hắn an bài xong xuôi chuyện đứa con trưởng thành nên làm gì, con gái thì lớn lên phải như thế nào, tôi nghĩ chắc lúc này hắn sẽ rời đi thật sự, ai ngờ cây đao của hắn kề lên cổ người bị ám sát xong, lại nói huyên thuyên, cứ nhất định phải cùng cái người hại dân hại nước kia nào là thảo luận giá trị sinh mệnh, ý nghĩa yêu hận tình cừu, rồi tiền đồ quốc gia, kỳ vọng của dân chúng…, tôi nghe đến mệt mỏi luôn, mà hắn vẫn còn nói a, nếu vậy sao không đi làm người dẫn chương trình radio đi chứ? Người bị ám sát kia thì biểu tình thật thảm nha, quả thật rất thê thàm, khiến tôi sợ đến mức không dám nhìn màn hình. Nếu lúc này mà tên Hoàng đế kia cho chết thì nhất định không phải bị ám sát chết, cũng không phải bị hù chết mà chính xác là bị làm phiền chết, cậu cho nghe tên đó nói cậu này không: Ngươi cho một cái chết thống khoái đi! Sau khi tra tấn thảm thống tên bị ám sát kia xong xuôi, thì hắn lại quyết định không giết người ta nữa, rồi bỏ đi, cậu nói xem cái này sao mà gọi là phim được chứ?”
Hạng Vinh không chịu nổi ngôn từ khôi hài cùng biểu tình khoa trương của hắn mà bật cười, không nhịn được nói: “Vậy, bộ phim này quả thực không nên bán giá vé cao như vậy.”
Dương Hùng ngốc ngơ ngác nhìn Hạng Vinh cười, nói: “Tôi cảm thấy giá vé vậy cũng đáng mà, bất quá bộ phim nên sửa tên lại, kêu.”
Hạng Vinh nhịn không được cười ha ha, sau khi cười xong cũng không thể nổi giận được nữa.
Miệng phải dẻo, đương nhiên là tập trung khen ngợi cậu ta, nói những câu cậu ta thích nghe, làm gì có người làm như anh chứ, người ta mới từ trên người anh leo xuống liền mắng chửi cả dòng họ nhà người ta, có là em em cũng không chịu nổi. Còn nữa không cần lúc nào cũng muốn lên giường, hãy để cậu ta cảm thấy anh yêu cậu ta là do tâm tính thuần khiết tốt đẹp của cậu ta, trước hết anh phải kiên nhẫn một chút, chờ đến khi cậu ta động tâm thì khi đó kết hợp cả linh hồn cùng thân thể đều truy cầu cũng không muộn, đừng cứ đem mấy chữ “Tôi là sắc lang” dán lên trên mặt là được.
Tay chân phải cần mẫn, đó là luôn chạy theo cậu ta, mấu chốt là bám lấy, tục ngữ có câu “Liệt nữ sợ nhàn phu” anh mỗi ngày đều quấn quít lấy cậu ta, để càng lâu càng sinh tình, sinh tình sẽ không bỏ đi nữa, cùng cậu ta dây dưa đến chết, nhất định sẽ khiến cậu ta yêu anh thôi.”
Liễu Phù Phong: “Nói tóm lại, là, những lời vừa nói, phần đầu cũng coi như tốt rồi, tiếp theo làm còn xem bản thân hiểu đến đâu. Mặc dù Hạng Vinh không yêu tiền, nhưng cậu ấy là con người, mà con người thì sẽ có nhược điểm, bây giờ anh chưa thấy nhưng nếu anh quan sát cẩn thận sẽ tìm được nhược điểm của cậu ấy, bắt lấy nhược điểm đó, ra oai cùng an ủi, không sợ không chuyển đổi được cậu ấy.”
Từ Tự Cường: “Người kia rất thành thật, anh tấn công tâm lý, người kia nếu tâm bị phá hủy, tâm cũng sẽ không còn mạnh mẽ nữa, cậu ấy cũng sẽ sớm cam chịu. Anh nói chúng ta tính kế như vậy với một người tốt có phải xấu lắm không.”
Hầu Tín: “Tui không biết xấu không, thế nhưng vì một mình Hạng Vinh mà trả giá lớn như vậy có đáng không? Tui cảm thấy cậu ấy thế nào cũng kém Tiểu Liễu nhi.”
Liễu Phù Phong cố ý giả bộ nghiêm túc: “Ông đầu óc tư tưởng có vấn đề, tại sao lúc nào cũng muốn hại người vậy hả, ông không phải muốn tui với Dương Hùng đại ca đấu một trận để xem ai thắng ai thua? Làm trò giải trí cho ông phải không?”
Hầu Tín: “Này tui đâu dám, tui chỉ là thành tâm thành ý vì huynh đệ suy nghĩ mà thôi, cái này gọi là nước phù sa không thể để chảy vào ruộng của người ngoài nha?”
Liễu Phù Phong liền làm nũng nói: “Vậy cậu không nhìn người ta chính là hoa kiều liễu yếu, nếu rơi vào tay dã thú chưa đến vài ngày sẽ thành thân tàn ma dại. Như vậy mà cậu nói vì huynh đệ sao.”
Dương Hùng: “Cậu không cần sợ như vậy đâu, người khác xem cậu như bảo vật, còn anh thấy cậu còn kém xa Tiểu Vinh Vinh vợ của anh.”
Liễu Phù Phong cảm thấy lòng tự trọng chịu đả kích lớn, hai mắt trợn lên, quát: “Anh nói cái gì!! Anh mà không nói rõ ràng thì đừng nghĩ thoát chết nha.”
Dương Hùng lập tức hiểu hắn còn cầu cứu Tiểu Liễu nhi, người này một bụng quỷ kế, nên bây giờ không thể thiếu quân sư quạt mo là cậu. Đành phải nghe theo: “Là anh tự biết xấu hổ, tự biết không xứng với ngài, với lại anh còn rất yêu Tiểu Vinh Vinh của anh lắm.”
Liễu Phù Phong cao hứng nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy a.”
Từ Tự Cường: “Thật là những người đang yêu đều ngốc nghếch a, trước kia tui cũng chưa từng thấy đại ca mau nhận thua như vậy.”
Vì thế vài người bắt đầu thảo luận kế hoạch tác chiến.
Chạng vạng hôm sau, Dương Hùng lại đứng trước cửa nhà Hạng Vinh, lần này Hạng Vinh không hề cho hắn vào nhà, Dương Hùng rất đáng thương hề hề đứng trước cửa, hết lần này đến lần khác nói: “Hạng Vinh à, cậu cho tôi vào đi mà, tôi một ngày rồi chưa ăn gì hết, cậu để tôi đứng ngoài này không cho tôi vào một chút sao, đừng nổi giận nhỏ mọn như vậy chứ, trước kia cậu ở nhà tôi chính là muốn ăn gì thì có đó, cho đến bây giờ tôi chưa từng từ chối cho cậu đứng ở ngoài. Cậu cũng nên giúp đi mà.”
Hạng Vinh không thèm để ý đến hắn, Dương Hùng cũng không chịu đi, rước bao nhiêu ánh mắt tò mò vừa nhìn vừa bàn tán lung tung, thật sự là chuyện lạ trăm năm có một, mà chuyện lạ năm nay đặc biệt nhiều nha. Một tiểu tử nhìn tốt như vậy, cư nhiên mở cửa Porche xin cơm ăn.
Dương Hùng bên ngoài vẫn tiếp tục ở bên ngoài thừa nhận sai lầm: “Lần trước là tôi có lỗi, tôi sẽ giải thích với cậu nha, tôi không nên mới vừa làm chuyện kia xong liền chửi cậu. Hôm nay tới vội quá, ngày mai tôi nhất định mang một bó hoa to đến chính thức xin lỗi cậu, nếu cậu cảm thấy vẫn chưa đủ long trọng tôi sẽ gọi thêm một dàn nhạc được không? Nếu cậu vẫn ngại chưa đủ, đăng báo giải thích cũng không sao, mở một buổi tiệc tối chính thức xin lỗi cậu trước mặt mọi người cũng được, tóm lại xin cậu tha thứ cho tôi được không. Vì để tỏ thành ý của tôi, hôm nay tôi sẽ hát tặng cậu một bài trước: Em có biết anh đã đợi em lâu thế nào …”
Hạng Vinh thật sự không chịu nổi nữa rồi, liền mở cửa, kéo Dương Hùng vào.
Mặt Hạng Vinh đen xì nghiêm mặt nói với Dương Hùng: “Anh ăn cái gì nói đại đi, nếu anh còn dám động thủ động cước, tôi sẽ dùng gậy đánh đuổi anh đi đó, khi đó cho dù anh có kêu cả đội quân tới cũng vô dụng thôi, mau ăn xong đi, ngày mai đừng có đến đây nữa.”
Dương Hùng rất cao hứng nói: “Nói vậy là cậu chịu tha thứ cho tôi sao, mỗi ngày đều là ngày mới, có lẽ cậu nên bỏ qua chuyện cũ đi để chúng ta có thể làm lại từ đầu.”
Hạng Vinh: “Anh mau ăn đi, ăn xong liền cút!”
Dương Hùng lập tức ngoan ngoãn gật đầu, sợ Hạng Vinh đổi ý.
Dương Hùng cũng coi như giữ lời, ngoài trừ miệng vẫn không yên, nhưng không chạm vào Hạng Vinh, cơm nước xong lập tức rời đi.
Chính là về sau loại tình huống này cạnh thành lệ thường, Dương Hùng mỗi tuần đều phải chạy tới cọ hai ba lượt cơm, Hạng Vinh nếu không cho hắn đi vào, hắn liền thời gian dài đứng ở cửa đau khổ cầu xin, cũng tặng kèm một khúc kính ca nhiệt vũ, Hạng Vinh thật sự chịu không nổi mất mặt, đành phải làm cho hắn đi vào.
Cuối cùng ngay cả đám hàng xóm đều biết Dương Hùng, Hạng Vinh từng trong lúc vô ý nghe thấy hàng xóm Trương thẩm giáo dục đứa con như vậy: “Nhìn người đừng nhìn vẻ bề ngoài, có người quần áo ngăn nắp, mở ra xe hơi, nói không chừng đều là đồ mướn. Trên thực tế ngay cả cơm đều không có mà ăn đâu, thời bây giờ mấy kẻ lừa đảo như vậy nhiều lắm.”
Hạng Vinh ở Dương Hùng trên người ăn rất nhiều lần mệt, đương nhiên sẽ không tin tưởng hắn, không lúc nào không khắc khắc đề phòng hắn, còn muốn mau chóng chuyển nhà, nhưng một lúc sau, nhìn Dương Hùng thủy chung là quân tử dùng tài hùng biện chứ không động thủ, vẫn rất quy củ, nên chậm rãi cũng an tâm, chuyện định dòn đi cũng dần quên mất.
Nhưng Dương Hùng là tính tình thiếu gia bẩm sinh, lúc mới bắt đầu hắn cũng thực thỏa mãn chịu chút đồ ăn dư cơm thừa, sau lại cùng Hạng Vinh cùng nhau ăn, tái sau còn bắt đầu gọi món ăn, Hạng Vinh tức giận nói cho hắn, bản thân mình là thợ sửa xe, không phải mở tiệm cơm. Giống như như người nào đó chuyện ác nào mà không dám làm, đến đây đã cho người nào đó cơm ăn, nên cảm kích đi, còn dám gọi món ăn! Dương Hùng cũng chỉ hảo kinh sợ giải thích.
Một ngày ăn xong cơm chiều, Dương Hùng lại thật sự vãn không đi, Hạng Vinh liền oanh hắn nói: “Nơi này có cái gì hảo, điều kiện ở đây không thể so với Bạch Lâu, chuyến công tác thăm người nghèo khó của anh cũng nên kết thúc được rồi.”
Dương Hùng đúng lý hợp tình nói: “Cậu nói Bạch Lâu hảo, vậy tại sao cậu có chết cũng không chịu dọn về đó ở?”
Hạng Vinh nói: “Đó là nhà của ngươi nha!”
Dương Hùng nói: “Cậu xem nó là nhà của cậu không được sao, chỉ cần cậu chịu quay về Bạch Lâu, cậu chính là chủ nhân ở đó, cậu thấy ai không thuận mắt thì tôi liền đuổi người đó đi ngay lập tức. Thế nào?”
Hạng Vinh lắc đầu, không nói.
Dương Hùng còn nói: “Tôi thật sự cảm thấy ở đây rất tốt, cơm ở đây ăn rất ngon, người đẹp, phòng nhỏ cũng rất hay, ở đâu cũng tràn ngập hương vị của cậu, ở đây mới cảm giác ở nhà. Bây giờ ở Bạch Lâu loạn thất bát tao, Lý mẫu mới vào làm kia nấu cơm rất khó ăn, còn vợ thì tối ngày khóc nháo, nhớ đến tôi cảm thấy thật phiền, không tin cậu về tự mình xem đi, mỗi ngày của tôi đều rất khổ cực!”
Hạng Vinh nói: “Anh không phải rất có tiền sao, mời nhiều người quet dọn lại, ăn không được thì mời đầu bếp giỏi về. Anh đối với Tân Hân tốt một chút, cô ấy sẽ không vừa khóc vừa nháo nữa.”
Dương Hùng cười nói: “Nhưng ở đó vẫn không có hương vị của cậu, cậu dọn về được không, chỉ cần cậu dọn về đó, mọi chuyện tôi đều nghe lời cậu.”
Hạng Vinh cảm thấy không thể thuyết phục được Hạng Vinh, cũng không muốn vì cứu hỏa mà khiến mình chết cháy, cho nên không nói chuyện nữa.
Dương Hùng cũng không phải chỉ biết ăn một phía, hắn cũng muốn mời Hạng Vinh, chỉ là Hạng Vinh tính tiết kiệm bẩm sinh, nói thẳng là keo kiệt đi, đi tửu lâu hay chỗ tiệm nào ăn cậu đều ngại quý, hơn nữa nói mình vào đó sẽ không được tự nhiên, Dương Hùng tức giận nói cậu: “Tôi nghe người ta nói, con người học cái tốt không dễ học cái xấu lại rất nhanh, còn cậu thì sao lại có thể như vậy, ngay cả cái xấu cũng không thể học!”
Cho nên Dương Hùng chỉ có thể mời Hạng Vinh lái xe ra ngoài hóng gió.
Một lần Hạng Vinh ngẫu nhiên nói lên bản thân chưa từng xem phim, hôm sau, Dương Hùng có hai vé xem phim, nói là của bạn bè tặng không xem rất phí, Hạng Vinh nhìn tới nhìn lui tấm vé, do dự một hồi, nghĩ dù sao cũng đang rảnh rỗi, nên đồng ý theo Dương Hùng ra ngoài. Hai người vô cùng cao hưng đi xem, trở về, Hạng Vinh lại vô cùng tức giận.
Hạng Vinh trở về liền nổi giận đùng đùng gầm với Dương Hùng nói: “Anh vậy mà cũng nói là đi xem phim sao? Từ khi mở màn đến khi hết phim tay anh đều không thành thực, nếu không phải ở chỗ nhiều người, tôi sợ nháo lên sẽ thật mất mặt nếu không tôi đã sớm đánh anh rồi, anh là tên lưu manh, sau này tôi không bao giờ… đi xem phim với anh nữa.”
Dương Hùng ủy khuất giải thích nói: “Tôi có xem phim nha, chỉ là phim đó rất khó xem, nên tôi mới kiếm chuyện khác để làm.”
Hạng Vinh: “Phim chán thì anh liền sờ tôi sao, với lại mấy lần tôi đứng lên nói muốn về, đều là anh kéo tôi lại, đòi nhất định phải xem hết phim, phim chán mà anh cũng không chịu về! Tôi cảm thấy mắt anh căn bản không hề nhìn lên màn hình, nên e là phim nói gì anh cũng không biết.”
Phim này Dương Hùng xem rồi, cho nên hắn nói rất rõ ràng: “Tôi biết chứ, tôi vừa rồi có xem mà để tôi nói cậu nghe: nhân vật chính của bộ phim này là một sát thủ được thuê đi ám sát Hoàng đế, trước khi đi cùng người nhà cáo biệt: vợ và đứa con, cha mẹ anh em, người tình đầu tiên, đối tượng thầm mến, hàng xóm bạn bè, tóm lại, từ người già tám mươi tuổi đến đứa con nít chưa biết nói đều phải nhận cái nhìn chăm chú sâu sắc của hắn, đều phải nghe mấy câu cảnh thế danh ngôn, tôi thực sự không hiểu nổi, người này tình yêu như vậy tại sao không đi làm sứ giả hòa bình của Liên Hiệp Quốc cho rồi, làm sát thủ chi nữa? Tôi chỉ là muốn xem hắn giết người thế nào, mới đau khổ chờ đợi đến cuối phim. Thật vất vả lắm mới chờ đến lúc hắn an bài xong xuôi chuyện đứa con trưởng thành nên làm gì, con gái thì lớn lên phải như thế nào, tôi nghĩ chắc lúc này hắn sẽ rời đi thật sự, ai ngờ cây đao của hắn kề lên cổ người bị ám sát xong, lại nói huyên thuyên, cứ nhất định phải cùng cái người hại dân hại nước kia nào là thảo luận giá trị sinh mệnh, ý nghĩa yêu hận tình cừu, rồi tiền đồ quốc gia, kỳ vọng của dân chúng…, tôi nghe đến mệt mỏi luôn, mà hắn vẫn còn nói a, nếu vậy sao không đi làm người dẫn chương trình radio đi chứ? Người bị ám sát kia thì biểu tình thật thảm nha, quả thật rất thê thàm, khiến tôi sợ đến mức không dám nhìn màn hình. Nếu lúc này mà tên Hoàng đế kia cho chết thì nhất định không phải bị ám sát chết, cũng không phải bị hù chết mà chính xác là bị làm phiền chết, cậu cho nghe tên đó nói cậu này không: Ngươi cho một cái chết thống khoái đi! Sau khi tra tấn thảm thống tên bị ám sát kia xong xuôi, thì hắn lại quyết định không giết người ta nữa, rồi bỏ đi, cậu nói xem cái này sao mà gọi là phim được chứ?”
Hạng Vinh không chịu nổi ngôn từ khôi hài cùng biểu tình khoa trương của hắn mà bật cười, không nhịn được nói: “Vậy, bộ phim này quả thực không nên bán giá vé cao như vậy.”
Dương Hùng ngốc ngơ ngác nhìn Hạng Vinh cười, nói: “Tôi cảm thấy giá vé vậy cũng đáng mà, bất quá bộ phim nên sửa tên lại, kêu.”
Hạng Vinh nhịn không được cười ha ha, sau khi cười xong cũng không thể nổi giận được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook