Nhị Công Tử Đến Rồi
-
Chương 2: 2: Đủ Loại Ưu Phiền
Tự Giải Ngâu còn chưa kịp hỏi han được gì thì lại có thêm một nhóm hắc y nhân khác lần lượt xông đến.
Cứ nghĩ họ là cùng một bọn cho đến khi bọn họ đánh người của Hắn cũng giết luôn đám thích khách đầu tiên.
Chém giết loạn cả lên, Tự Giải Ngâu được ảnh vệ đưa về sau nhưng hắn vẫn gặp nguy hiểm, một mũi tên từ đâu lao thẳng về phía hắn.
Thật sự thì chẳng ai kịp nhận ra đâu cho đến khi tên thích khách cầm đầu nhóm thứ hai kia lướt đến trước mặt hắn nhận lấy một mũi tên trên vai trái.
Tự Giải Ngâu mới biết bọn chúng là không cùng một chủ, hắn ngơ ngác khó hiểu nhìn người đang lao vào chém giết mặc kệ vết thương đang rỉ máu kia.
Vì cớ gì y lại cứu hắn một mạng chứ, ý thức liền muốn mang tên kia về hỏi cho ra lẽ thì...
*đoàng*
Vài quả pháo khói từ đâu bay đến xoá mờ cả một vùng trời, đến khi làn khói dần tan biến, hiện trường chỉ còn lại gần hai mươi cái xác ngổn ngang.
Thoát khỏi những gì bản thân vừa nhớ lại, hắn chấp tay sau lưng một đường bước ra ngoài.
Khung cảnh xinh đẹp hiện ra, xung quanh là hồ sen rộng lớn, từng đoá hoa tranh nhau khoe sắc, hắn nhắm mắt hít lấy mùi hương dễ chịu.
Người mà hắn muốn tìm dù có trốn tận chân trời, hắn cũng sẽ tìm cho ra.
____
Đã nửa tháng trôi qua chẳng có được một chút tin tức nào, một người sống sờ sờ mà cứ như đã bốc khói vậy.
Trước nay hắn chưa từng tìm ai mà khó khăn như thế, đại đội Y Sát của hắn gồm bao nhiêu cao thủ cơ chứ, ấy vậy mà vẫn không tìm ra ư?.
Hắn thật sự không tin, Tự Giải Ngâu tâm trạng nặng nề.
"Còn không mau tìm tiếp, có lục tung cả thiên hạ cũng phải tìm ra cho ta"
Kiên Cẩn cúi thấp đầu, cũng không phải làm việc cho hắn ngày một ngày hai còn lạ gì cái tính khí thất thường của chủ tử nhà mình đâu chỉ là có chút bất mãn.
"Nhưng mà công tử...!chuyện là thuộc hạ hết kinh phí rồi, công tử cũng biết đó đội sát thủ của thuộc hạ còn có mười chín miệng ăn ngoài kia, nửa tháng di chuyển liên tục từ huyện lệnh này đến vùng đất khác, mà...!mà manh mối thì chỉ có mỗi bản vẽ của miếng ngọc bội"
"Vậy thì nói với ta làm gì, bản năng sinh tồn của các ngươi vứt đâu hết rồi"
Hắn phất tay "Những chuyện như vậy ngươi không biết tìm Kênh Siêu để lấy ngân lượng sao?"
Kiên Cẩn thật tức muốn chết nhưng vẫn gượng cười, nụ cười không cảm xúc.
"Tổng quản nói là trong phủ không còn tiền nữa, bảo thuộc hạ đến tìm người mà lấy"
Cùng lúc đó một thân ảnh cường tráng không thua gì Tự Giải Ngâu từ ngoài cửa bước vào, gã liếc nhìn tên ảnh vệ đang cúi thấp người kia.
Không sai gã chính là Kênh Siêu tổng quản trong phủ.
Kênh Siêu chấp tay hành lễ lấy lệ xong liền bỏ tay xuống, giọng nói có phần mệt mỏi.
"Huynh còn muốn náo loạn đến bao giờ, tiền trong phủ cũng bị huynh vét sạch sẽ rồi, nếu ta không phải cùng huynh lớn lên, đi theo huynh từ nhỏ ta còn tưởng huynh hiện tại giàu sang phú quý là một vương gia xem tiền như cỏ rác chứ"
Nói xong gã còn chỉ tay lên trần nhà.
"Huynh nhìn cho kỹ cái đoạn gỗ hư hỏng này đi chẳng biết nó sẽ rơi xuống lúc nào, còn có cái ghế này..." Kênh Siêu vừa chạm vào ghế nó đã gãy vụn.
Tự Giải Ngâu vuốt vuốt mũi, tuy hắn mới là chủ của nơi này thế nhưng bản thân không có tiền thì làm được gì chứ.
Thật ra trước kia lúc hắn còn be bé phụ mẫu cũng là doanh nhân từng là phú gia giàu nhất kinh thành.
Hắn chỉ biết sau khi phụ mẫu qua đời ngoài để lại cho hắn hơn trăm sát thủ, chia thành năm nhóm đều bí ẩn như nhau.
Đã vậy hắn còn được thừa hưởng khối tài sản lớn lao, ai mà biết được vào tay hắn thì tán gia bại sản.
Một đoàn người lớn nhỏ phải cùng hắn vào rừng cải tạo đất hoang, ngày xuống biển bắt cá, đêm săn thú mà xây lên phủ Vạn Lạc bây giờ, vậy nên nói bản năng sinh tồn của bọn họ cũng là do hắn rèn luyện mà ra.
Suy tính một chút hắn không vui nói.
"Được rồi bây giờ tạm gác lại đi, không tìm người nữa thì không tìm nữa"
Nghe Tự Giải Ngâu nói mà hai người kia nhẹ nhõm biết bao nhưng còn chưa kịp vui mừng thì hắn lại nói.
"Khi nào có tiền thì tìm tiếp, hai người lui ra trước đi"
Kiên Cẩn đã ra ngoài từ bao giờ, nhìn lại Kênh Siêu vẫn đứng yên tại chỗ, hắn cau mày.
"Còn chuyện gì?"
Kênh Siêu lấy từ trong người ra một bức thư đưa đến cho Tự Giải Ngâu.
"Đại thúc thúc lại gửi thư cho huynh đây"
Tự Giải Ngâu không đoái hoài đến trực tiếp ném nó sang một bên.
"Ngươi ra ngoài đi"
"Tên đưa thư còn nói, nếu huynh không xem thư thì nhờ đệ chuyển lại lời này, nay nữ nhi của thúc ấy đã tròn hai mươi tuổi, không biết lời hứa hôn của phụ mẫu người có còn tính hay không?"
Vừa nói Kênh Siêu vừa nén cười khi nhìn thấy sắc mặt đen sì của hắn.
Nhận thấy ngoài tức giận ra hắn lại không nói gì, Kênh Siêu mới từ từ nói tiếp.
"Từ khi con gái đại thúc mười lăm tuổi đến nay cứ cách ba tháng lại gửi đến một bức thư, nữ nhi người ta nay đã hai mươi luôn rồi, huynh tính thế nào đây?"
"Mặc kệ ông ta" Chỉ có bốn từ mà toả ra khí lạnh đáng sợ, không khỏi khiến Kênh Siêu thở dài một hơi.
"Huynh cứ trốn thế này cũng không phải là cách, vả lại huynh đành lòng để nữ nhi người ta chờ huynh đến già hay sao? huynh xem, huynh cũng đã hai bảy tuổi rồi đâu còn trẻ nữa, cũng phải thành gia lập thất đi thôi"
Vốn thời gian qua tâm trạng Tự Giải Ngâu đã không tốt nay lại gặp phải chuyện này, hắn đập mạnh xuống bàn.
"Không phải mỗi năm ta đều trả lời rằng ta chưa từng biết lời hứa hôn gì đó, phụ mẫu ta mất đã lâu cớ gì ông ta cứ phải cố chấp, huống hồ ta còn không biết mặt nàng ta là ai thì làm sao mà thành hôn "
Kênh Siêu thật muốn nói là do huynh không cho người ta bước vào phủ dù chỉ là nửa bước, nàng ta vừa đến trước cửa huynh đã lấy cớ đuổi đi rồi thì gặp mặt thế nào cho được.
"Vậy huynh xem chúng ta nên làm gì tiếp theo đây"
Tự Giải Ngâu ngồi xuống đưa một tay xoa xoa lấy trán "Muốn thành hôn với ta, đúng là nằm mơ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook