Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn
C79: The end bà xã cảm ơn em anh yêu em

Chiều ngày hôm sau, theo lời hẹn Lục Đình Phong cùng Diệp Minh Châu đến Bạch Kim Thượng Uyển để cùng Cố An Hi đi trượt ván phía trước sân.

Hôm nay Dịch Cẩn Đình phải tham gia một bữa tiệc xả giao, những bữa tiệc này khá mệt mỏi nên bình thường Cố An Hi cũng sẽ không đi theo.

Lục Đình Phong chơi trượt ván khá giỏi, Cố An Hi bình thường cũng không theo kịp, huống hồ cô hiện tại chỉ là đi bộ nhẹ nhàng.

Cô chỉ có thể theo dõi để cậu nhóc có bị ngã, còn cô thong thả đi dạo.

Diệp Minh Châu đi dạo bên cạnh Cố An Hi, nói vài câu chuyện, Cố An Hi ngẫu nhiên sẽ đáp mấy câu.

Trời buông bóng tối, màn đêm kéo đến, Diệp Minh Châu liền nói: “Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào nhà thôi.”

Cố An Hi gật đầu: “Đợi một lát Đình Phong trượt lại, chúng ta vào nhà.”

Nói xong, Cố An Hi ngồi xuống chiếc ghế ở ven đường, nhìn về phía Lục Đình Phong vừa trượt đi.

“Đứa nhỏ Đình Phong này rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh.” - Diệp Minh Châu có chút tự hào nói.

Cố An Hi chỉ mỉm cười không đáp.

Đợi thêm mấy phút trời ngày càng tối hơn, Diệp Minh Châu có chút vội: “Thằng nhóc này ngày càng nghịch ngợm, trời tối như vậy không biết đã chạy tót đi nơi nào.”

“Vậy chúng ta đi hướng đó tìm Đình Phong quay về.” - Cố An Hi đứng lên bước đi.

Diệp Minh Châu cũng đứng lên: “Được, cùng đi.”

Hai người chỉ vừa đứng lên chưa bước được mấy bước thì một chiếc xe ô tô từ bên đường lao tới.

Hai người cũng không để ý, cho đến khi chiếc xe ô tô kia bật đèn pha và tăng tốc lao về phía họ.

Cố An Hi có chút lo sợ, chiếc xe kia rõ ràng nhắm vào cô và Diệp Minh Châu.

Nhìn thấy tốc độ xe, rõ ràng không chỉ là muốn hù dọa.

Cô vội vàng nắm lấy cổ tay Diệp Minh Châu: “Chạy mau.”

Diệp Minh Châu cũng nhận ra nguy hiểm, nhanh chóng cùng Cố An Hi chạy ra phía sau chiếc ghế mà bọn họ vừa ngồi.

Chiếc xe kia dường như đoán được suy nghĩ của hai người bọn họ, lao thẳng đâm vào chiếc ghế khiến nó biến dạng.

Cũng may hai người trốn phía sau chiếc ghế ở một khoảng xa, nếu không nhìn đóng đổ nát liền hoảng sợ.

Bây giờ không còn là đoán nữa, Cố An Hi đã chắc chắn được ý định của chiếc xe kia.

Chiếc xe đột nhiên bẻ lái, rẽ về hướng Cố An Hi và Diệp Minh Châu.


Đoạn đương này không có cây lớn, chỉ có những bụi hoa, chính là không có chổ để trốn, nhưng mà chiếc xe kia đang nhắm đến hai người họ.

Lúc này họ chỉ có thể lựa chọn trốn phía sau chiếc ghế đã bị đổ, dù sao ghế cũng có nhiều cây thép cao lớn, có thể chịu đựng được mọt chút.

Cố An Hi muốn gọi điện thoại cho Dịch Cẩn Đình cầu cứu, nhưng sờ vào túi mới phát hiện không mang theo điện thoại.

Lòng bàn tay Diệp Minh Châu đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn chưa mất bình tĩnh: “An Hi, một lát chúng ta sẽ tùy theo tình huống mà hành động. Nếu cái ghế này không thể ngăn đươc, con cứ chạy thật nhanh, mẹ ở đây sẽ chặn nó được một lúc.”

Cố An Hi muốn nói không xúc động chính là nói dối, cô nhìn Diệp Minh Châu không đáp, Diệp Minh Châu đột nhiên hạ giọng: “Con có nghe thấy không?”

Cố An Hi còn chưa trả lời, chiếc xe kia đã lùi lại, sau đó bắt đầu đánh lái, có gắng vòng qua ghế.

Như thể, không cho hai người đường chạy.

Cố An Hi và Diệp Minh Châu kinh hãi mà nắm chặt tay nhau.

“Chạy đi.” - Diệp Minh Châu buông tay cô ra, giọng nói run rẩy hét lớn.

Cố An Hi không muốn bỏ Diệp Minh Châu lại, nhưng bà vô cùng khẩn trương: “Con trẻ tuổi chạy nhanh hơn, có thể gọi người giúp, nhanh đi.”

Cố An Hi cắn răng, lúc này không thể do dự, quay lưng bỏ chạy.

Nhưng chiếc xe rõ ràng vừa mới lao về phía hai người, lại bẻ lái quay đầu lao về phía Cố An Hi đang bỏ chạy.

Cố An Hi bỏ chạy không dám quay đầu lại, nhưng tiếng động cơ xe và ánh đèn khiến cô biết rõ chiếc xe cách cô không xa nữa.

“An Hi, nhanh chạy mau.” - Diệp Minh Châu bàng hoàng gào lên.

Cố An Hi cũng muốn chạy thật nhanh nhưng đột nhiên bị vấp ngã xuống đất.

Cô bàng hoàng nhìn hai ánh đèn xe chỉ còn cách cô 10 mét, trong lòng cảm thấy vô cùng ớn lạnh.

Cô không muốn chết, cũng muốn bảo hộ con của cô, Cố An Hi muốn đứng lên chạy nhưng toàn thân tê cứng, nỗi sợ hãi bao trùm lấy toàn thân cô.

Khi cô định nhắm mắt cam chịu số phận, một chiếc xe khác ở đâu lao đến với tốc độ chóng mặt, nhắm vào chiếc xe đang lao về phía cô.

“RẦM.”

Hai chiếc xe đối đầu nhau, có khói bốc lên.

Trên chiếc xe vừa lao tới, Dịch Cẩn Đình mở cửa ra, nhanh chóng chạy về phía Cố An Hi lo lắng hỏi: “Em có bị thương không?”

Cố An Hi ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi, lắc đầu: “Em không sao.”

Dịch Cẩn Đình đỡ Cố An Hi đứng lên, ánh mắt ngập sát khí nhìn về phía chiếc xe đối diện.


Anh mở ghế lái ra, túm cổ người ngồi trên ghế lái lôi xuống.

Cố An Hi thấy rõ người đó, cau mày lại… là Mộ Tuyết.

Diệp Minh Châu tức giận vội lao tới tát Mộ Tuyết hai cái thật mạnh và hét lên: “Mộ Tuyết, đồ độc ác, là gan của cô thật lớn.”

Mộ Tuyết vừa mới bị va chạm trên xe, đầu có chút choáng, bị hai cái tát khóe miệng bật máu. Lúc này, cổ bị siết lại, đầu ốc cô ta trống rỗng.

Một lúc sau, khi dần dần định thần lại, cô ta nhìn mọi người xung quanh liền cười khẩy, khi nhìn thấy Cố An Hi liền trừng mắt dữ tợn: “Cố An Hi, sao mày không chết đi.”

Bàn tay rắn chắc của Dịch Cẩn Đình siết lại, gương mặt tối đen vô cùng tức giận.

“A…” - Mộ Tuyết muốn kéo tay Dịch Cẩn Đình nhưng không thể.

Cô ta thống khổ cau mày, nhưng trong mắt đầy sự điên cuồng.

“Anh muốn… bóp chết tôi?” - Mộ Tuyết cố gắng nói, nhưng vẫn điên cuồng bật cười: “Vậy thì… bóp chết tôi đi…tôi… cũng… không…muốn…sống.”

Lúc này, Dịch Cẩn Đình thật sự muốn giết chết Mộ Tuyết.

Hôm nay, anh vô tình đi ngang cửa hàng bánh bao Cố An Hi yêu thích, nghĩ đến cô sẽ vui mừng khi anh về sớm, cho nên hủy sự kiện.

Ai ngờ khi đi gần đến nhà lại nhìn thấy một chiếc xe đang lao vào một cô gái, nhìn kỹ liền nhận ra đó chính là Cố An Hi.

Anh chưa từng bao giờ có cảm giác sợ hãi như thời khắc đó, dù là trước kia bị tai nạn ở trên núi.

May thay, anh đã cứu được cô.

Khi nhìn thấy người trong chiếc xe kia là Mộ Tuyết, toàn bộ sát khí của anh đều kéo đến.

Dám động đến người của Dịch Cẩn Đình anh, thật đáng chết.

Bàn tay Dịch Cẩn Đình siết lại ngày càng chắc.

Cố An Hi còn chưa tỉnh táo lại, nhưng nhìn thấy Mộ Tuyết gương mặt tái đi vặn vẹo, cô nắm tay thành quyền đi về phía trước hai bước.

“Nhị ca, buông cô ta ra đi.”

Cô chỉ sợ chuyện gì đó xảy ra với anh nếu anh lỡ tay bóp chết cô ta.

Dịch Cẩn Đình không nhúc nhích, nhưng cũng không muốn thả Mộ Tuyết ra.


Cố An Hi ở bên cạnh khuyên nhủ: “Anh muốn bóp chết cô ta sao?”

Hơi thở Mộ Tuyết không đều, nhưng vẫn không phục: “Cố An Hi… không cần mày cầu xin cho tao.”

Cố An Hi cười lạnh: “Tôi cầu xin cho cô? Nghĩ nhiều rồi.” - Sau đó cô nhìn về phía Dịch Cẩn Đình: “Em biết anh tức giận, nhưng giết cô ta không được cái gì. Người như cô ta, chỉ làm bẩn tay, không đáng để giội nước bẩn lên người.”

Đôi mắt Mộ Tuyết tối sầm lại, Cố An Hi đang nói cô ta bẩn.

Diệp Minh Châu cũng ở một bên khuyên nhủ: “Đúng vậy Cẩn Đình, con hãy nghe lời An Hi đi. Loại nữ nhân độc ác như Mộ Tuyết, con đụng vào cô một chút cũng ô uế cả tay. Lại nói nếu cô ta hôm nay chết ở đây, con không cảm thấy ghê tởm sao?”

Dịch Cẩn Đình nghĩ một chút mới buông tay.

Mộ Tuyết giống con diều bị hỏng, bị Dịch Cẩn Đình ném xuống đất.

“Khụ…khụ…khụ…”

Đột nhiên lấy lại đu không khí, Mộ Tuyết tham lam dở gấp, bây giờ ôm cổ họng ho kịch liệt.

“Cẩn Đình, người phụ nữ họ Mộ này quá xấu xa, con không cần giết cô ta, những cũng không thể thả cô ta đi.” - Diệp Minh Châu nói với vẻ ghê tởm và hận thù: “Nó vừa mới muốn giết mẹ và An Hi, nếu con đến trễ một chút thì hậu quả sẽ rất thảm khốc. Cô ta chính là không có thấy đường lui, nếu còn thả cô ta lần nữa, về sau sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.”

Cố An Hi cau mày không nói gì, nhưng trong lỏng cô đồng ý với Diệp Minh Châu.

Cô ta chính là tự tìm đường chết, cô ta nên biết tự làm tự chịu.

Dịch Cẩn Đình liếc nhìn Mộ Tuyết hừ lạnh: “Yên tâm.”

Cơ thể Mộ Tuyết run rẩy không ngừng, bất chất hét lớn: “Hừ… tôi đã mất hết tất cả. Hôm nay tôi không chơi chết cá người, là do các người mạng lớn. Dựa vào cái gì các người đều sống tốt? Còn lại hại tôi sống khốn khổ?”

Cố An Hi cau mày thật chăt, sự căm phẫn và chán ghét Mộ Tuyết ngày càng tăng cao.

Bọn họ hại Mộ Tuyết?

Nghe thật buồn cười.

Mộ Tuyết cô ta đổi trắng thay đen thật đáng kinh ngạc.

Diệp Minh Châu tức giận nói: “Chúng tôi hại cô? Chúng tôi hại cô cái gì? Nếu cô và Hàn Minh Hiên không độc ác như vậy thì mọi chuyện có thể đi đến bước đường này không? Cô không biết xấu hổ mà còn trách người khác, muốn trách, chỉ có thể trách các người lòng dạ quá đen tối, và hay trách chính mình làm theo lời Hàn Minh Hiên.”

Đôi mắt Mộ Tuyết đỏ bừng: “Đừng nhắc đến tên Minh Hiên ca, bà không đủ tư cách.”

Nếu Dịch Cẩn Đình và Cố An Hi không đuổi cùng giết tận, không cho cô con đường sống thì Minh Hiên ca sẽ không mất hết tất cả mà bỏ đi.

“Cố An Hi, bây giờ cô rất kiêu ngạo phải không?” - Khóe miệng Mộ Tuyết có chut giễu cợt, nhưng trong mắt lại đầy hận ý: “Cô cảm thấy cuối cùng cũng trả thì được tôi sao?”

Cố An Hi cau mày, Mộ Tuyết có lẽ là điên rồi.”

“Minh Hiên ca bị cô ép phải rời đi, tôi không còn người thân bên cạnh, cô có vui không?” - Mộ Tuyết hét lên: “Cô rất kiêu ngạo sao?”

Dịch Cẩm Đình thâm trầm nhìn Mộ Tuyết.

Diệp Minh Châu tức giận nói: “Cô đúng là loại nói không có lý.”


“Bà câm miệng cho tôi.” - Mộ Tuyết rống lên: “Bà còn không biết xấu hổ sao? Nếu không có mụ phù thủy già như bà xuất hiện, cuộc đời của Minh Hiên ca đã không khốn khổ như vậy. Chính bà, đã hãm hại mẹ Minh Hiên ca và cả anh ấy. Cho tới bây giờ, con trai của bà đều muốn đối phó anh ấy, các người là đồ không có lương tâm.”

“Anh ấy hiện tại bị các người bức phải rời đi, các người hài lòng chưa? Bây giờ không có ai tới tranh với các người, các người hẳn sẽ vui vẻ chứ?”

Cố An Hi cười lạnh: “Nguyên nhân Hàn Minh Hiên rời đi là cái gì, chúng tôi không có quan tâm. Nhưng cô đã có cái gan đến đây làm những việc này thì cô hãy có cái gan chịu lấy hậu quả.

Lúc này, hai chiếc xe chạy đến, vệ sĩ của Dịch gia chạy đến bao quanh lấy Mộ Tuyết.

Lục Đình Phong cũng đã quay về, trợn mắt nhìn chuyện trước mắt, nhóc vừa mới đi một chút đã xảy ra chuyện gì.

“Mẹ, mẹ đưa An Hi và Đình Phong về trước đi.” - Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt lên tiếng.

Diêp Minh Châu biết Dịch Cẩn Đình muốn xử lý Mộ Tuyết, ở đây Đình Phong còn nhỏ, An Hi lại mang thai, nên bà vội đưa hai người quay về nhà.

“Cố An Hi, đồ tiện nhân, đáng lẽ mày phải chết, con khốn.” - Mộ Tuyết không phục hét lên.

Nghe Mộ Tuyết còn có cái gan chửi rủa, sự tức giận của Dịch Cẩn Đình lên đến đỉnh điểm.

Anh khẽ hất cằ Troym về phía cô ta, vệ sĩ ngay lập tức hiểu ý, nhanh chóng tát mạnh vào mặt Mộ Tuyết.

Cái tát mạnh đến mức đầu ốc cô ta ong ong, còn cảm giác chút vị ngọt tanh ở cổ họng.

“Dịch tiên sinh, xử lý thế nào?”

Dịch Cẩn Đình liếc nhìn camera giám sát xung quanh, giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Báo cảnh sát.”

Mộ Tuyết tuyệt vọng… lúc này không ai có thể giúp cô ta nữa, cô ta không có tiền, bây giờ ngay cả luật sư cũng không có tiền thuê.

Vệ sĩ gật đầu: “Dịch tiên sinh, chúng tôi sẽ xử lý.”

Dịch Cẩn Đình không nhìn Mộ Tuyết một lần nào nữa, anh quay người đi về hướng Bạch Kim Thượng Uyển.

Dù Cố An Hi nói không bị thương tích gì nhưng Dịch Cẩn Đình vẫn gọi bác sĩ đến xem cho cô, đến khi mọi thứ đều ổn mới thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Minh Châu cũng an tâm đưa Lục Đình Phong quay về Dịch gia.

Hai người nằm trên giường, Cố An Hi không nhịn được liền hỏi: “Chuyện của Mộ Tuyết anh định xử lý thế nào?”

Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt nói: “Anh có cân nhắc, em không cần nghĩ đến chuyện không vui đó.”

Cố An Hi cũng không hỏi thêm, nằm trong lòng ngực Dịch Cẩn Đình, cảm giác an toàn và bình yên khiến cô ngủ một giấc rất ngon.

Thật may, vì cuộc đời của cô có Dịch Cẩn Đình.

Chỉ vài ngày sau, chuyện Mộ Tuyết có tình đâm xe, cộng thêm vu khống và bằng chứng bốn năm trước bị khởi tố.

Cộng thêm thế lực của Dịch Cẩn Đình, Mộ Tuyết bị kết án tù chung thân.

Đó là một sự tuyệt vọng.

Mộ Tuyết ở tòa khóc đến thương tâm không kìm chế được, nhưng cô ta cũng biết mọi thứ đã kết thúc, hiện tại cô ta chỉ có thể chấp nhận sự thật mà không làm gì khác được. Ngày mùng 1 Tết, Dịch Cẩn Đình đưa Lâm An Như và Cố An Hi với cái bụng lớn quay về nhà cũ Dịch gia. Lục Đình Phong mặc áo dài màu đỏ lễ phép chúc mừng năm mới mọi người lớn trong gia đình, sau đó cười híp mắt nhận phong bì lì xì của mọi người. Dịch lão gia tử cũng chống gậy, phát lì xì cho con cháu, nhìn hai vợ chồng Dịch Cẩn Đình ân ái… trong lòng vô cùng hài lòng. Không khí rất tốt, Diệp Minh Châu không khỏi đỏ cả vành mắt. Bà ngồi bên cạnh Lâm An Như trò chuyện những chuyện ngày xưa. Những năm trước, không khí ngày Tết trong nhà rất tẻ nhạt, nhưng hôm nay lại có sự ấm áp lạ thường. Dịch lão gia tử liền nói: “An Hi, Minh Châu đặc biệt chuẩn bị rất nhiều đồ ăn mà con thích nhất, con hãy ăn nhiều một chút.” Trong lòng Diệp Minh Châu run lên, cảm kích nhìn Dịch lão gia tử, rồi nhìn về phía Cố An Hi. Cố An Hi cũng đang nhìn bà, nhưng ánh mắt rất nhạt, bà có chút lúng túng: “Mẹ… mẹ đi vào bếp lấy thêm đồ ăn.” “Để con giúp một tay.” Giọng nói Cố An Hi vang lên từ phía sau khiến Diệp Minh Châu không thể tin được quay đầu nhìn lại. Cố An Hi nhìn bà và nhẹ nhàng mỉm cười. Vì nụ cười này mà Diệp Minh Châu đã nhẹ lòng rất nhiều, cuối cùng bà cũng không còn phải căm hận chính mình vì những chuyện đã làm trước kia. Ăn cơm tối xong, Dịch gia chuẩn bị bắn pháo hoa, Cố An Hi lấy điện thoại ra gọi video cho Du Uyển. Rất nhanh, bên kia đã nhận cuộc gọi. “Uyển, xem pháo hoa.” - Cố An Hi cười híp mắt. Du Uyển đang cắn một miếng xoài chua: “Hừ… cậu rất tốt, có thai không nghén một chút nào… con tớ thì quá thê thảm.” Cố An Hi bật cười: “Không phải Lâm Tiêu luôn ở bên cạnh cậu sao?” Du Uyển chuyển điện thoại về phía Lâm Tiêu: “Con của anh ta, anh ta phải có trách nhiệm.” Lâm Tiêu cười híp mắt, hai tay đang gọt trái cây: “An Hi, chúc mừng năm mới… có lão nhị ở đó không?” Cố An Hi gật đầu: “Lâm Tiêu ca, chúc mừng năm mới.” - Sau đó đưa điện thoại về phía Dịch Cẩn Đình: “Nhị ca, tìm anh.” Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt nhìn Lâm Tiêu đang truy thê: “Khi nào thì về.” Lâm Tiêu đưa mắt nhìn về phía Du Uyển: “Khi nào Uyển Uyển đồng ý gả cho tôi thì tôi về.” Dịch Cẩn Đình xì cười: “Lâm Tiêu, cậu cũng có ngày này.” Trước kia hắn thường xuyên cười anh truy Cố An Hi, bây giờ thì ai là kẻ bán thảm. Cố An Hi và Du Uyển bật cười. Pháo hoa trên không trung nở rộ vô cùng đẹp mắt, Cố An Hi ngước cổ nhìn lên, sau đó mới chú ý người bên cạnh mình. Quay đầu lại, cô nhìn thấy Dịch Cẩn Đình đang nhìn mình. Cố An Hi có chút xấu hổ: “Anh nhìn em làm gì, xem pháo hoa đi.” Dịch Cẩn Đình lúc này mới nhìn về phía pháo hoa, Cố An Hi cũng quay đầu đi, lại nghe giọng nói cực kỳ ôn nhu của anh: “Pháo hoa nào có đẹp bằng em.” Tiếng pháo hoa nổ rất lớn nhưng Cố An Hi vẫn nghe thấy giọng nói của anh. Cô quay đầu lại nhìn anh, anh mỉm cười rất dịu dàng, trong lòng anh khẽ rung động, cúi đầu hôn lên môi cô. Nụ hôn đó, kéo dài rất lâu… đến nỗi về sau này, mỗi lần nhớ về nụ hôn đó, tim cô luôn rộn ràng. Khi đó, bên cạnh cô có gia đình, những người yêu thương cô, pháo hoa rực rỡ chói lóa trên đầu cô, Nhị ca đã ôm cô vào lòng và nhẹ nói nhỏ vào tai cô. Anh nói: “Bà xã, cảm ơn em, anh yêu em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương