Nhị Ca Anh Đủ Tàn Nhẫn
-
C2: Chương 2
Dịch Cẩn Đình nắm lấy tờ thỏa thuận, sắc mặt không tốt đứng lên muốn rời khỏi biệt thự.
“Nhị ca.”
Dịch Cẩn Đình đột nhiên dừng lại, liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Trong lòng Cố An Hi run rẩy, ngày xưa cô từng gọi anh như vậy… chỉ là có lẽ ngày xưa và bây giờ thật khác nhau: “Xin lỗi, tôi quen gọi như như vậy.”
Dịch Cẩn Đình không đáp.
“Anh… bây giờ đi luôn à?”
Nghe vậy, Dịch Cẩn Đình cười lạnh, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn cô: “Không phải liền đi thì cô muốn giữ tôi lại làm chút gì à?” - Nói xong, anh chợt đứng lên mỉa mai: “Là vì mấy hôm nay cô ở nhà một mình quá trống trãi nên muốn bù đắp đêm tân hôn à?”
Cố An Hi chợt đỏ mặt, gương mặt có chút nóng lên.
Vừa muốn mở miệng giải thích, thanh âm của Dịch Cẩn Đình vang lên: “Cố An Hi, cô thật hạ tiện.”
Gương mặt xinh xắn vừa phiếm hồng của Cố An Hi đột nhiên trở nên trắng bệch, âm thầm siết chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng như nước lũ đang nhấn chìm cô.
Anh ta dựa vào cái gì nói cô như vây?
Trước đó, cô cũng là đại tiểu thư nhà họ Cố, cô cũng là kiêu ngạo của mình.
Lúc này cô chỉ muốn tát anh ta một cái… nhưng cô không dám.
Dù hiện tại thật sự xấu hổ và nhục nhã nhưng cô không thể làm được, Cố thị vẫn đang chờ sự giúp đỡ của anh ta. Chỉ khi nào Cố thị được cứu, mọi cố gắng của mẹ cô và mạng sống của mẹ cô mới được đảm bảo.
Cô hít một hơi, cuối cùng cũng đè nén sự tức giận trong lòng, nghĩ đến yêu cầu của ba cô, lúc này cô ép chính mình nở một nụ cười, mặc dù nụ cười rất miễn cưỡng.
“Dịch Cẩn Đình, anh không cần nói khó nghe như vậy. Tôi biết anh xem thường tôi, tôi cũng không yêu anh, cho nên…” - Cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Tôi sẽ không tự mình giẫm đạp chính mình là làm những gì anh vừa nói.”
“Không muốn? Vậy tại sao cô lại chiếm mất vị trí Dịch phu nhân?” - Anh mỉa mai nói: “Cố An Hi của trước đây có thể sẽ không làm được, nhưng bây giờ…” - Anh ngập ngừng đầy giễu cợt, khóe môi nhếch lên: “Cố An Hi, dù bây giờ cô ngay tại đây cởi bỏ hết trước mắt tôi, tôi cũng không kinh ngạc trước sự đê tiện của cô.”
Toàn thân Cố An Hi run lên mất khống chế, gương mặt không còn chút máu, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cố gắng dùng cơn đau để áp chế.
Nhìn cô chật vật nhưng luôn tỏ ra kiên cường khiến Dịch Cẩn Đình tựa hồ rất vui vẻ, sự tức giận cũng vơi đi không ít.
Cố An Hi nhắm mắt lại, lại chậm rãi mở mắt ra, tầm tình dễ chịu hơn một chút: “Tôi chỉ muốn nói… hôm nay là ngày lại mặt bên nhà tôi, anh…có thể về Cố gia cùng tôi không?”
Anh nhìn rõ sự tha thiết trong mắt cô, nhưng lại chọn cách ngoảnh mặt làm ngơ.
“Cố An Hi.” - Anh tiến lại về phía gần cô: “Cô đang cầu xin tôi à?”
Lòng tự trọng và kiêu hãnh của cô không cho phép cô làm vậy: “Tôi không có cầu xin anh, sau này cũng sẽ không cầu xin anh. Tôi bây giờ chỉ hỏi ý anh thôi.”
Dịch Cẩn Đình nhướng mày, nhếch môi tà ác: “Cuộc hôn nhân này là loại quan hệ gì, tôi cần phải giải thích với cô à? Muốn diễn phu thê tình thâm? Xin lỗi a, tôi không rãnh diễn kịch cùng cô.”
Sau khi Dịch Cẩn Đình bỏ đi, Cố An Hi quyết định cũng không quay về Cố gia, ở đó cũng không có mẹ cô, ngôi nhà đó từ lâu đã không còn là gia đình của cô.
Cố An Hi đi đến bệnh viện, nơi mẹ cô nằm bất động sống thực vật hơn 10 năm qua, chi phí chữa trị cho mẹ cô không nhỏ, nếu Cố thị sụp đổ, đồng nghĩa với việc mẹ cô sẽ qua đời.
Trong điện thoại, ba của cô nói Cố thị sắp không được nữa rồi, trách cứ cô không thể đưa Dịch Cẩn Đình đến Cố gia, cũng không xin anh ta trợ giúp Cố gia, cuối cùng còn nói mẹ cô hiện tại đang điều trị một loại thuốc ngoại nhập hao tốn rất nhiều tiền…
Cố An Hi nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh, lại hỏi bác sĩ một chút về loại thuốc ngoại nhập kia.
Quả nhiên… thật sự rất mắc, phải điều trị liên tục và lâu dài thì mẹ cô sẽ có hy vọng tỉnh lại.
Quay về Bạch Kim Thượng Uyển, ngôi nhà mà Dịch Cẩn Đình để ở lại nằm trong khu biệt thự sang trọng, có sân vườn, hồ bơi, ngồi ở khuôn viên nhìn ra phía xa xa cũng thật hữu tình.
Thời điểm 9 giờ tối, Dịch Cẩn Đình cũng không có quay về, có vẻ anh ta sẽ không quay về, dù cô có gọi thật nhiều cuộc cũng là cố tình không nhận cuộc gọi.
Cô gấp gáp muốn gặp anh, nhưng lại nhớ rằng, cô rời khỏi Hải Sơn ba năm, quay về dường như không hiểu gì về anh.
Dịch Cẩn Đình… không còn là Dịch Cẩn Đình mà ba năm trước cô quen biết.
Ngày hôm sau, lúc ăn cơm trưa liền nhận được điện thoại của ông nội Dịch, thông báo ba mẹ Dịch Cẩn Đình ở nước ngoài về, bảo buổi tối cô và anh hãy quay về nhà chính Dịch gia ăn cơm.
Không biết quay về sẽ gặp Dịch Cẩn Đình hay không, liệu anh ta sẽ giúp Cố thị không? Nếu anh ta không chịu giúp… cô thật sự sẽ phải tìm ông nội Dịch, lúc này cô đã không còn cách nào khác.
Buổi chiều, Cố An Hi ăn mặc trang nhã, trang điểm nhẹ, trong gara của Dịch Cẩn Đình có mấy chiếc xe, nhưng Cố An Hi lựa chọn lái taxi đến nhà chính Dịch gia.
Không ngờ vừa mới xuống taxi, liền nhìn thấy xe của Dịch Cẩn Đình lái tới.
Trong lòng cô có chút vui mừng, anh ấy cũng đến. Cô đứng im đợi anh dừng xe, nhưng Dịch Cẩn Đình lái xe vượt qua cô đi thẳng vào nhà chính mà không có chút ý định dừng lại.
Cô biết anh ta cố ý, thậm chí khi lái xe đi ngang qua cô, ánh mắt anh ta nhìn cô tràn đầy sự mỉa mai.
Thật đúng là quá ác liệt.
Cố An Hi nghiến răng nghiến lợi vội vàng đuổi theo. Đến nhà để xe, lúc này Dịch Cẩn Đình cũng vừa từ trên xe bước xuống. Nhìn thấy cô thở hổn hển, anh nhíu mày, gương mặt không vui.
“Nhị ca…”
Ánh mắt lạnh lùng quét qua cô, cô lập tức thay đổi: “Dịch Cẩn Đình, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Tìm tôi?” - Dịch Cẩn Đình hừ một tiếng: “Cho nên chạy đến nhà cũ Dịch gia à?”
“Là ông nội gọi cho tôi đến.” - Cố An Hi đáp.
“Cho nên?” - Anh tựa lưng lên thân xe, sắc mặt đầy giễu cợt nhìn cô: “Cô đang muốn nói cái gì? Phụ nữ đã có gia đình phòng không gối chiếc, muốn tôi quay về, hay là cô muốn nói về công ty của gia đình cô?”
Cố An Hi không vòng vo: “Chuyện của Cố thị chắc hẳn anh cũng biết. Tôi biết lúc này nhờ anh có chút đường đột, nhưng hiện tại tôi không có cách nào khác, tôi…”
Cô còn chưa nói xong, Dịch Cẩn Đình đã trực tiếp ngắt lời cô: “Cố An Hi, cô không còn cách nào thì có liên quan gì đến tôi?” - Đôi môi anh nhếch lên cười khẩy: “Cô không có cách nào, cho nên tìm tôi. Đúng là cô không có cách nào nên mới thiết kế gài bẫy tôi hết thảy đúng không? Cô đã thành công trở thành Dịch phu nhân rồi, cô đang nghĩ gả cho tôi thì tôi sẽ giúp đỡ gia đình cô à? Nếu cô nghĩ như vậy…” - Anh cúi người gần người cô: “đừng tự mình đa tình.”
Nói xong, anh ta liền hướng về nhà cũ đi tới.
Cố An Hi hít sâu một hơi, liền quay người đuổi theo: “Dịch Cẩn Đình.”
Dịch Cẩn Đình vậy mà dừng lại, quay người về phía Cố An Hi.
Cô còn chưa kịp nói, giọng nói sắc bén của anh đã vang lên: “Cố An Hi, tôi không quan tâm ai gọi cô đến. Nhưng chuyện vừa rồi kết thúc ở đây, một lúc nữa vào bên trong không cho phép nói cái gì với người nhà tôi, hiểu chưa?”
Cố An Hi vốn muốn nói cái gì, nhưng với ánh mắt đầy cảnh cáo của Dịch Cẩn Đình cô chỉ có thể im lặng. Nhưng chuyện của Cố thị và mẹ cô, thật sự đã rất gấp rồi.
Bước vào bên trong, ở phòng khách, Dịch lão gia tử đang ngồi cùng bố mẹ Dịch Cẩn Đình, không khí có vẻ hòa thuận.
Dịch Cẩn Đình tiến vào chào hỏi đơn giản rồi tùy ý ngồi xuống.
Cố An Hi trước kia thường xuyên đến Dịch gia chơi, đối với nơi này khá là quen thuộc, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy thật xa lạ.
Sau khi chào hỏi theo thứ tự, Dịch lão tử rất vui vẻ, ba của Dịch Cẩn Đình là Dịch Chính Hoàng khá là uy nghiêm, chỉ gật đầu. Còn mẹ của anh ta là Diệp Minh Châu từ khi nhìn thấy Cố An Hi liền không hề nở một nụ cười, ngay khi cô gọi một tiếng “mẹ”, bà thậm chí còn hừ nhẹ.
Cố An Hi chọn một góc phía xa ngồi xuống, Dịch lão gia tử thỉnh thoảng hỏi vài câu, cô trả lời, còn lại chỉ im lặng.
Một lúc sau, người làm đi ra và nói bữa tối đã sẵn sàng..
Dịch lão gia tử đứng dậy trước và nói: “Đi gọi Đình Phong xuống ăn cơm.” - Sau đó ông nhìn về phía An Hi: “An Hi, đi ăn cơm, ăn cơm xong, ông nội có mấy lời nói với các con.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook