Nhè Nhẹ Vào Lòng Anh
-
Chương 6: Kinh sợ
Trình Tư Ti cuộn mình trên ghế sô pha thượng đẳng chờ đầu óc choáng
váng, vì đêm qua thức đêm, thêm vừa rồi nhìn thấy Khâu Tân mà căng thẳng thần kinh, khiến cô thật sự không chống cự được sức nặng của mí mắt,
thế mà lại có thể nghiêng đầu cứ nghế ngủ thiếp đi.
Trong mộng dường như lại xuất hiện vẻ mặt nghiêm túc của Khâu Tân, còn có cảnh tượng lần đầu tiên cô và anh gặp mặt.
Đó là cuộc thi tài năng mùa đông, Trình Ti Tư tham gia phần thi truyền bá chủ trương. Trừ mấy mục cố định, nội dung cuối cùng của cuộc thi có thêm một đề do nhà trường tự mình định ra, mà đề bổ xung chính là muốn thí sinh hát một bài hay.
Những đứa trẻ thi vào trường cao đẳng nghệ thuật đều hiểu, thi tài năng là chú trọng cái gì, tung lưới mò cá. Hễ là trường về ngành truyền thông cơ bản đều bị học sinh phục thù một lần, lại càng không cần nói đến vì sự lớn mạnh của ngành truyền thông.
Trình Ti Tư nằm mơ thấy hồi đó vì đối phó cuộc thi, cô tuy nói còn không đến mức ngũ âm không đủ, nhưng cũng tuyệt đối là người học mới vào nghề âm nhạc, thật vất vả trong khoảng thời gian ngắn sau khi tăng cường luyện tập, một bài 《 Trên Kim Sơn của Bắc Kinh》 dù thế nào cũng coi như có thể báo cáo kết quả rồi, chỉ không nghĩ tới, vào lúc cô chuẩn bị tiến vào trường thi, một thí sinh trước cô vừa vặn chọn biểu diễn ca khúc giống của cô.
Vị thí sinh kia hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, không chỉ có đệm piano trực tiếp, hơn nữa giọng hát thật đúng là vang vọng, chẳng qua là Trình Ti Tư lại không lòng dạ nào thưởng thức, sợ hết hồn hết vía cuối cùng đợi đến lượt mình, cô như đang đứng trên pháp trường, trong đầu nhanh chóng quét qua những ca khúc có thể thay thế, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có manh mối.
Cuối cùng cho đến khi tác phẩm phía trước đã kết thúc, một vị giám khảo ra hiệu cho cô có thể bắt đầu bài thi cuối cùng rồi, Trình Ti Tư nhắm mắt, cắn răng một cái, dứt khoát liều mạng.
Hít thở sâu một hơi, một lần nữa mở mắt ra, mỉm cười mắt nhìn phía trước.
“Các thầy cô đánh giá, hôm nay ca khúc em sẽ biểu diễn cho mọi người chính là Hành khúc nghĩa dũng quân, tên viết tắt, Quốc — Ca.”
Vừa dứt lời, mấy luồng ánh mắt đồng loạt bắn về phía Trình Ti Tư, thậm chí ngay cả vị giám khảo ở chính giữa từ đầu đến cuối vẫn chưa ngẩng đầu quan sát cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, nhất thời Trình Ti Tư cảm giác mình thật đúng là “Muôn người chú ý” rồi. Nhưng hôm nay tên đã lên dây, đã không còn đường lui, khụ khụ cổ họng, anh dũng mở miệng.
“Đứng lên. . . . . những người không muốn làm nô lệ. ~” Trình Ti Tư vừa cất giọng, trước chưa nói đến giai điệu có đúng hay không, nhưng giọng hét quái dị kia, gần như là trong nháy mắt, toàn bộ ban giám khảo đều cúi đầu, sau đó bả vai run lẩy bẩy, duy chỉ có vị ngồi ở giữa, mặt không chút thay đổi.
“Với máu thịt chúng ta, hãy hun đúc nên Trường Thành mới của chúng ta. Dân tộc Trung Hoa. . . . . .”
“Xì.” Có người thật sự không nhịn được cười ra tiếng, tiếp sau đó là một loạt giọng nói thầm, “Thật đúng là – quốc – quốc – của cộng hoa dân tộc Trung Hoa a.”
Trình Ti Tư cố gắng khiến mình coi như không nghe thấy gì, tự mình hát của mình.
“. . . . . . Chúng ta muôn người như một, bất chấp lửa đạn quân thù, tiến lên. Bất chấp lửa đạn quân thù, tiến lên. Tiến lên. Tiến.”
Rốt cục hát xong, Trình Ti Tư có thể nhìn thấy mấy vị giám khảo vừa liếc nhìn cô vừa che lại nụ cười trên môi, kiểu dạng muốn nói lại thôi, khiến Trình Ti Tư rất là buồn bực.
“Xong rồi?” Cũng may có một người từ đầu tới cuốn đều rất bình tĩnh như thường.
Trình Ti Tư ngẩng đầu ưỡn ngực, thế đứng tiêu chuẩn đối diện với vị giám khảo ở chính giữa, cảm thấy giọng nói vừa rồi của anh rất trầm, nhưng lại có tác dụng rung động màng nhĩ.
“Chưa xong.”
Anh khẽ nhíu mày, giống như là không hiểu.
“Thưa thầy, em cho rằng biểu hiện vừa rồi rất không lý tưởng, cho nên muốn vì các vị giáo sư lại biểu diễn một hạng tài nghệ khác, em biết khiêu vũ, hơn nữa còn là từ nhỏ. . . . . .” .
“Không cần.” Lạnh lùng cắt ngang lời tự đề cử của cô, không đợi Trình Ti Tư có cơ hội phản bác, cúi đầu không hề nhìn cô nữa.
Thí sinh đều biết trên trường thi có quy định, chính là cho dù trường thi lớn cỡ nào, có bao nhiêu giám khảo, ngồi ở chính giữa thường thường cũng là quan chủ khảo, cho nên bình thường thí sinh dự thi, chỉ cần nhớ kỹ không được lệch đi là cũng đủ.
Hôm nay quan chủ khảo đã lên tiếng, Trình Ti Tư nhất thời nản chí, đang chuẩn bị yên lặng đi ra ngoài, một vị giám khảo ngồi cạnh quan chủ khảo gọi cô lại.
“Bạn học chờ một chút, tôi rất tò mò, sao em lại lại lựa chọn hát quốc ca đây?” Vị giám khảo kia mỉm cười, rất thân thiện hòa nhã, Trình Ti Tư không khỏi khống chế tâm tình mất mát của mình, nói lại đầu đuôi chuyện đổi lại bài hát.
“. . . . . . em tự nhận không hát hay như bạn học kia, cho nên em mới quyết định tạm thời thay đổi ca khúc, nhưng trong đầu suy nghĩ một lượt, trong khoảng thời gian ngắn như vậy chỉ có thể nghĩ ra lời bài quốc ca.”
“À, hóa ra là như vậy.”
Vị giám khảo kia cười, trên mặt hầu hết những vị giám khảo khác chỉ có vị ở chính giữa, từ đầu đến cuối cũng chỉ là lấy bút viết gì lên trên giấy, chưa từng ngẩng đầu.
“Mặc dù biểu hiện của em, ừ nói như thế nào đây, rất sáng tạo đi, em phát huy trên trường thi cũng có thể được, nhưng làm ngành truyền bá chủ trương, ngoài cần giọng nói đặc biệt, mặt mày nghiêm chỉnh, năng lực thay đổi tư duy cũng phải mạnh hơn người khác.” Vị giám khảo thân thiện hòa nhã kia nói, cúi đầu xem tài liệu trong tay một chút, ngẩng đầu ôn hòa nhìn Trình Ti Tư.
“Như vậy, tôi cho em thêm một cơ hội nữa.”
Có thể tinh tường nhìn thấy vị quan chủ khảo ở giữa nghe nói như thế, động tác viết chữ dừng lại, hơi nhíu mày, nhưng vẫn là không có nói gì. Thấy quan chủ khảo không phản đối, vị giám khảo kia mới nói tiếp: “ngay bây giờ, tôi cho em thời gian một phút đồng hồ làm một chuyện trong trường thi, tùy làm gì cũng được, nhưng chỉ có một yêu cầu, hiệu quả phải khiến cho tất cả ban giám khảo chúng tôi kinh ngạc, tốt nhất là không thốt ra được lời nào, trợn mắt há hốc mồm kiểu thế….”
“Tùy tiện làm gì cũng được sao?”
“Tùy tiện làm gì cũng được.”
Tất cả giám khảo đều nhìn về cô, ngay cả vị quan chủ khảo kia cũng buông bút xuống, ngẩng đầu nhìn cô.
Trình Ti Tư mím môi, chỉ dừng lại vài giây, sau đó dưới ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đi nhanh về phía trước. Đứng lại ở trước mặt quan chủ khảo, bỗng dưng giơ tay lên, hướng lên khuôn mặt băng sơn kia giáng một cái bạt tai vang dội.
Thời gian trong nháy mắt dừng lại rồi
Trong mộng dường như lại xuất hiện vẻ mặt nghiêm túc của Khâu Tân, còn có cảnh tượng lần đầu tiên cô và anh gặp mặt.
Đó là cuộc thi tài năng mùa đông, Trình Ti Tư tham gia phần thi truyền bá chủ trương. Trừ mấy mục cố định, nội dung cuối cùng của cuộc thi có thêm một đề do nhà trường tự mình định ra, mà đề bổ xung chính là muốn thí sinh hát một bài hay.
Những đứa trẻ thi vào trường cao đẳng nghệ thuật đều hiểu, thi tài năng là chú trọng cái gì, tung lưới mò cá. Hễ là trường về ngành truyền thông cơ bản đều bị học sinh phục thù một lần, lại càng không cần nói đến vì sự lớn mạnh của ngành truyền thông.
Trình Ti Tư nằm mơ thấy hồi đó vì đối phó cuộc thi, cô tuy nói còn không đến mức ngũ âm không đủ, nhưng cũng tuyệt đối là người học mới vào nghề âm nhạc, thật vất vả trong khoảng thời gian ngắn sau khi tăng cường luyện tập, một bài 《 Trên Kim Sơn của Bắc Kinh》 dù thế nào cũng coi như có thể báo cáo kết quả rồi, chỉ không nghĩ tới, vào lúc cô chuẩn bị tiến vào trường thi, một thí sinh trước cô vừa vặn chọn biểu diễn ca khúc giống của cô.
Vị thí sinh kia hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, không chỉ có đệm piano trực tiếp, hơn nữa giọng hát thật đúng là vang vọng, chẳng qua là Trình Ti Tư lại không lòng dạ nào thưởng thức, sợ hết hồn hết vía cuối cùng đợi đến lượt mình, cô như đang đứng trên pháp trường, trong đầu nhanh chóng quét qua những ca khúc có thể thay thế, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có manh mối.
Cuối cùng cho đến khi tác phẩm phía trước đã kết thúc, một vị giám khảo ra hiệu cho cô có thể bắt đầu bài thi cuối cùng rồi, Trình Ti Tư nhắm mắt, cắn răng một cái, dứt khoát liều mạng.
Hít thở sâu một hơi, một lần nữa mở mắt ra, mỉm cười mắt nhìn phía trước.
“Các thầy cô đánh giá, hôm nay ca khúc em sẽ biểu diễn cho mọi người chính là Hành khúc nghĩa dũng quân, tên viết tắt, Quốc — Ca.”
Vừa dứt lời, mấy luồng ánh mắt đồng loạt bắn về phía Trình Ti Tư, thậm chí ngay cả vị giám khảo ở chính giữa từ đầu đến cuối vẫn chưa ngẩng đầu quan sát cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, nhất thời Trình Ti Tư cảm giác mình thật đúng là “Muôn người chú ý” rồi. Nhưng hôm nay tên đã lên dây, đã không còn đường lui, khụ khụ cổ họng, anh dũng mở miệng.
“Đứng lên. . . . . những người không muốn làm nô lệ. ~” Trình Ti Tư vừa cất giọng, trước chưa nói đến giai điệu có đúng hay không, nhưng giọng hét quái dị kia, gần như là trong nháy mắt, toàn bộ ban giám khảo đều cúi đầu, sau đó bả vai run lẩy bẩy, duy chỉ có vị ngồi ở giữa, mặt không chút thay đổi.
“Với máu thịt chúng ta, hãy hun đúc nên Trường Thành mới của chúng ta. Dân tộc Trung Hoa. . . . . .”
“Xì.” Có người thật sự không nhịn được cười ra tiếng, tiếp sau đó là một loạt giọng nói thầm, “Thật đúng là – quốc – quốc – của cộng hoa dân tộc Trung Hoa a.”
Trình Ti Tư cố gắng khiến mình coi như không nghe thấy gì, tự mình hát của mình.
“. . . . . . Chúng ta muôn người như một, bất chấp lửa đạn quân thù, tiến lên. Bất chấp lửa đạn quân thù, tiến lên. Tiến lên. Tiến.”
Rốt cục hát xong, Trình Ti Tư có thể nhìn thấy mấy vị giám khảo vừa liếc nhìn cô vừa che lại nụ cười trên môi, kiểu dạng muốn nói lại thôi, khiến Trình Ti Tư rất là buồn bực.
“Xong rồi?” Cũng may có một người từ đầu tới cuốn đều rất bình tĩnh như thường.
Trình Ti Tư ngẩng đầu ưỡn ngực, thế đứng tiêu chuẩn đối diện với vị giám khảo ở chính giữa, cảm thấy giọng nói vừa rồi của anh rất trầm, nhưng lại có tác dụng rung động màng nhĩ.
“Chưa xong.”
Anh khẽ nhíu mày, giống như là không hiểu.
“Thưa thầy, em cho rằng biểu hiện vừa rồi rất không lý tưởng, cho nên muốn vì các vị giáo sư lại biểu diễn một hạng tài nghệ khác, em biết khiêu vũ, hơn nữa còn là từ nhỏ. . . . . .” .
“Không cần.” Lạnh lùng cắt ngang lời tự đề cử của cô, không đợi Trình Ti Tư có cơ hội phản bác, cúi đầu không hề nhìn cô nữa.
Thí sinh đều biết trên trường thi có quy định, chính là cho dù trường thi lớn cỡ nào, có bao nhiêu giám khảo, ngồi ở chính giữa thường thường cũng là quan chủ khảo, cho nên bình thường thí sinh dự thi, chỉ cần nhớ kỹ không được lệch đi là cũng đủ.
Hôm nay quan chủ khảo đã lên tiếng, Trình Ti Tư nhất thời nản chí, đang chuẩn bị yên lặng đi ra ngoài, một vị giám khảo ngồi cạnh quan chủ khảo gọi cô lại.
“Bạn học chờ một chút, tôi rất tò mò, sao em lại lại lựa chọn hát quốc ca đây?” Vị giám khảo kia mỉm cười, rất thân thiện hòa nhã, Trình Ti Tư không khỏi khống chế tâm tình mất mát của mình, nói lại đầu đuôi chuyện đổi lại bài hát.
“. . . . . . em tự nhận không hát hay như bạn học kia, cho nên em mới quyết định tạm thời thay đổi ca khúc, nhưng trong đầu suy nghĩ một lượt, trong khoảng thời gian ngắn như vậy chỉ có thể nghĩ ra lời bài quốc ca.”
“À, hóa ra là như vậy.”
Vị giám khảo kia cười, trên mặt hầu hết những vị giám khảo khác chỉ có vị ở chính giữa, từ đầu đến cuối cũng chỉ là lấy bút viết gì lên trên giấy, chưa từng ngẩng đầu.
“Mặc dù biểu hiện của em, ừ nói như thế nào đây, rất sáng tạo đi, em phát huy trên trường thi cũng có thể được, nhưng làm ngành truyền bá chủ trương, ngoài cần giọng nói đặc biệt, mặt mày nghiêm chỉnh, năng lực thay đổi tư duy cũng phải mạnh hơn người khác.” Vị giám khảo thân thiện hòa nhã kia nói, cúi đầu xem tài liệu trong tay một chút, ngẩng đầu ôn hòa nhìn Trình Ti Tư.
“Như vậy, tôi cho em thêm một cơ hội nữa.”
Có thể tinh tường nhìn thấy vị quan chủ khảo ở giữa nghe nói như thế, động tác viết chữ dừng lại, hơi nhíu mày, nhưng vẫn là không có nói gì. Thấy quan chủ khảo không phản đối, vị giám khảo kia mới nói tiếp: “ngay bây giờ, tôi cho em thời gian một phút đồng hồ làm một chuyện trong trường thi, tùy làm gì cũng được, nhưng chỉ có một yêu cầu, hiệu quả phải khiến cho tất cả ban giám khảo chúng tôi kinh ngạc, tốt nhất là không thốt ra được lời nào, trợn mắt há hốc mồm kiểu thế….”
“Tùy tiện làm gì cũng được sao?”
“Tùy tiện làm gì cũng được.”
Tất cả giám khảo đều nhìn về cô, ngay cả vị quan chủ khảo kia cũng buông bút xuống, ngẩng đầu nhìn cô.
Trình Ti Tư mím môi, chỉ dừng lại vài giây, sau đó dưới ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đi nhanh về phía trước. Đứng lại ở trước mặt quan chủ khảo, bỗng dưng giơ tay lên, hướng lên khuôn mặt băng sơn kia giáng một cái bạt tai vang dội.
Thời gian trong nháy mắt dừng lại rồi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook