Edit & Beta: Hann
Chu Nham chưa bao giờ nói dối, đặc biệt là với cô.
Qua nhiều năm như vậy, anh thật sự rất thương cô, bởi vì quá yêu nên dù hai người có xích mích gì cũng chẳng bao giờ rời xa nhau.

Có đôi khi Yến Tinh Nghi còn tin rằng Chu Nham thực sự thích cô, giống như bây giờ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Chu Nham lập tức đứng thẳng người, tạo khoảng cách với cô: “Ra ngoài đi, đói thì bảo bà Hồ làm cho em chút đồ ăn.”
Cứ như chuyện vừa xảy ra không hề tồn tại, Yến Tinh Nghi không biết anh đang suy nghĩ điều gì, đúng vậy, nếu như có thể nhìn thấu được Chu tổng tiếng tăm lẫy lừng thì đó không còn là anh nữa rồi.
Yến Tinh Nghi kìm nén trái tim đang loạn nhịp của mình lại, cô ra khỏi phòng bếp, quay đầu nhìn thử, Chu Nham vẫn đang thái đồ ăn, vốn không hề chú ý tới cô.

Bóng lưng thoạt nhìn rất trầm ổn và chín chắn, Yến Tinh Nghi rời mắt rồi đi ra ngoài.
Vốn dĩ cô không biết rằng, trái tim Chu Nham đã hỗn loạn cả lên.

Nhiều năm qua anh rất giỏi kiềm chế, chưa từng để lộ chút sơ hở nào, nhưng khi nãy…
Khoảng cách gần như vậy, anh có thể ngửi được mùi hương thơm ngát trên người cô, cảm nhận được hơi ấm trên mái tóc cô, thấy rõ từng sợi lông mi của cô, anh rất muốn...!Thật sự rất muốn...
Hôn cô.
Ra sức hôn.
Hơi thở của Chu Nham như nghẹn lại, anh nặng nề nhắm mắt, buộc bản thân khôi phục lại lý trí.
Có đôi khi anh cũng thấy nực cười, Yến Tinh Nghi vốn không biết lúc cô nói chuyện, lúc cô cười, tuy anh đều im lặng nhìn cô, tỏ vẻ như mình là quân tử đoan chính, nhưng trái tim lại giống như cầm thú, muốn chiếm đoạt cô ngàn vạn lần.
Anh dọa cô sợ mất rồi.
Nhưng anh thật lòng xin lỗi, dù cô cảm thấy anh biến thái đi chăng nữa, anh cũng thà chết không buông tay.

Sau một tiếng, cơm nước được mang lên, bốn món mặn một món canh.

Nghĩ đến chuyện Yến Tinh Nghi là con gái, còn là vũ công ba lê, Chu Nham dùng rất ít dầu khi xào rau, thế nên thoạt nhìn đồ ăn cũng không nhiều dầu mỡ lắm.
Anh múc cho cô một bát canh trước, để cô nếm thử.
Đây là canh xương hầm, rất tươi ngon.
Yến Tinh Nghi uống nửa chén nhỏ: “Ngon lắm.”
Mặc dù biết tài nấu nướng của Chu Nham cực kỳ tốt, nhưng anh rất bận, cũng không thường xuyên xuống bếp, khó lắm mới được ăn cơm anh nấu.
“Anh trai đã từng nấu ăn cho ai rồi?”
Anh cất giọng trầm thấp trả lời: “Chỉ có em.”
Yến Tinh Nghi khựng đũa lại, kinh ngạc nhìn anh.

Chu Nham liếc cô một cái, nhìn thấy khóe môi của cô gái cong lên, trong mắt anh cũng tràn ngập vui vẻ: “Ăn đi.”
Yến Tinh Nghi còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra vào ngày đầu tiên mà Chu Nham xuống bếp vì mình.

Khi đó Chu Nham không nói nhiều giống như bây giờ, cô cũng không chán ghét bản thân như hiện tại.
Lúc còn trẻ là thời kỳ phản nghịch của cô, cô học thói trốn học chơi game từ Khương Lễ.

Sau khi Khương Lễ rời đi, cô vẫn làm những chuyện như vậy.
Khi đó cô trốn học để đến quán Internet chơi suốt một đêm, sau đó cô thực sự chịu không nổi nữa nên muốn rời đi.

Nhưng vừa quay đầu đã thấy Chu Nham gác chéo chân, cắn điếu thuốc ngồi sau lưng mình, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô.
Anh hỏi: “Không chơi nữa?”
Yến Tinh Nghi ngây ngốc gật đầu.
Người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng, giọng nói cũng hơi run run, lười nhác hỏi: “Sao không chơi thêm chút nữa?”
Cái này chẳng khác gì kiểu nói bóng gió khi người lớn bắt quả tang mình làm chuyện xấu cả.

Khi đó cô vốn hơi sợ Chu Nham, bị anh hỏi như vậy nên càng thêm lúng túng, bèn vội vàng lắc đầu.
Chu Nham hờ hững đứng lên, anh rất cao, Yến Tinh Nghi ước đoán chắc anh cao tầm 1m88, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Lúc người đàn ông từng bước tiến tới gần, cô kinh sợ lùi về sau.

Chu Nham bỗng nhiên cười nhạt: “To gan quá rồi, lại dám trốn học.


Cô sợ đến muốn chạy trốn ngay nhưng đã bị Chu Nham giữ lại, kéo cô ra khỏi quán Internet rồi ném lên xe.

Cô ở quán Internet cả đêm, trên người toàn mùi thuốc lá của người khác, Chu Nham có hơi ghét bỏ nói: “Yến Tinh Nghi, có biết em hôi lắm không?”
Cô nói thầm: “Anh cũng hút thuốc còn gì.”
Chu Nham kéo cô sang, ấn đầu cô xuống để ngửi rõ mùi của mình: “Có mùi gì?”
Cô hoàn toàn bối rối, vốn không ngờ rằng người đàn ông này sẽ làm như vậy, cô cứ như sà cả người vào lồng ngực anh.
Chu Nham nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Hỏi em đấy.”
“Không có, không có.” Cô ngây ngô trả lời, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Chu Nham nhìn gương mặt phiếm hồng mặt của cô, anh cúi đầu cười: “Anh có hút thuốc, nhưng anh không hôi.”
Sau đó anh dập tắt thuốc, hình như từ đó trở đi anh chẳng bao giờ hút trước mặt cô nữa.
“Ngồi xuống.”
Khi nhận ra Chu Nham tự mình lái xe tới, Yến Tinh Nghi có hơi kinh ngạc: “Anh tới khi nào vậy?”
Chu Nham lạnh lùng đáp: “Em bắt đầu trốn học từ khi nào thì anh tới lúc từ lúc đó.”
Yến Tinh Nghi trầm ngâm một lúc lâu: “Sao anh biết em trốn học?”
Chu Nham quay đầu nhìn cô, Yến Tinh Nghi vội vã nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám đối mặt với anh.
“Bên cạnh em có tai mắt của anh.”
“Sao anh lại giám sát em.” Cô không phục, nhỏ giọng thầm thì.
Chu Nham lạnh nhạt cười: “Cmn em đã đồng ý với anh rồi? Anh cho em biết Yến Tinh Nghi, em mau bỏ thói xấu học từ Khương Lễ này cho anh.”
Cô không rõ tại sao Chu Nham lại biết Khương Lễ, thế nhưng cô không muốn thay đổi.

Cô muốn dùng cách này để nhớ về Khương Lễ, khi ấy cô vẫn còn học cấp hai.
Sau khi trở về, Chu Nham nhanh chóng đẩy cô vào phòng tắm.

Sau khi đi ra, cô nhìn thấy một cái chén nóng hổi ở trên bàn.

Trong chén có thịt bò, trứng chần nước sôi, hành thái sợi ở phía trên, trông rất ngon mắt.
Chu Nham ngồi trên ghế sofa chơi game, anh dùng điện thoại di động của cô.
“Sao anh lại dùng điện thoại di động em để chơi game?”
Người đàn ông ngước mắt, nhẹ nhàng nhìn sang cô.

Cô lập tức không dám lên tiếng nữa, chán nản ngồi trước bàn cơm ăn món Chu Nham nấu cho mình.
Lúc đầu cô cho rằng đây chỉ là một tô mì bình thường không có gì mới lạ, không ngờ nó lại cực kỳ ngon miệng, quan trọng nhất là phần phía trên, bên dưới chén còn có rất nhiều thịt.

Bỗng nhiên sống mũi hơi cay cay, cô về phía Chu Nham, anh đang chơi game rất nghiêm túc, không có phát hiện tại sự khác thường của cô.
Đợi cô ăn mì xong, Chu Nham nói: “Qua đây.”
Cô ngoan ngoãn đi qua, Chu Nham kéo cô vào trong lòng, bảo cô cầm lấy điện thoại di động.

Anh ôm chặt cô từ phía sau, nắm tay cô để thao tác chơi game.

Lúc đầu cô hơi kinh ngạc vì đột nhiên cả hai thân mật như thế, sau khi nhìn thấy đối thủ bị “cô” hành hạ trong trò chơi xong, gần như cô chẳng còn nhớ chuyện gì.
“Gì vậy?”
“Ở quán Internet, anh thấy em bị người ta ức hiếp trong game.

Bây giờ anh thay em đánh trả, cầm lấy, anh dạy em đánh.”
Yến Tinh Nghi sững sờ nhìn anh.

Chu Nham dùng ngón tay trỏ sờ vào mi tâm của cô, bá đạo nói: “Cô gái của anh, người khác không được phép ức hiếp.”
Ra khỏi dòng ký ức, Yến Tinh Nghi nhìn người đàn ông trước, cô mím môi nở nụ cười.

Bây giờ cô chơi game giỏi đều do Chu Nham dạy cho.
Trên người cô thực sự có rất nhiều dấu vết của anh.

Cả đời này của cô, sao có thể rời xa Chu Nham được, có lẽ sẽ mãi dây dưa như thế này.
Thật ra như vậy cũng tốt.
Cô không ghét.
Thậm chí… Còn hơi thích một chút.
“Đồ ăn nguội rồi.” Chu Nham nhắc nhở cô.
Yến Tinh Nghi đưa chén không cho anh: “Anh trai xới cơm giúp em.”
Giọng nói có chút nũng nịu.
Chu Nham nhìn một chút cô, đáp “Ừ” một tiếng, xới đủ lượng cơm mà bình thường cô vẫn hay ăn.

Yến Tinh Nghi mím môi: “Nhiều hơn đi.”
Chu Nham cho một ít vào trong chén của cô, cô bèn đòi hỏi nói: “Ít như vậy, anh muốn bỏ đói em à.”
Chu Nham tốt tính xới thêm cho cô một chút, cô lập tức nói: “Aida, nhiều một chút.”
Cái này, Chu Nham biết rõ cô đang cố ý quậy phá.

Lúc anh nhìn sang, Yến Tinh Nghi đang nhẹ nhàng nở nụ cười.
Chu Nham không tức giận, ôn tồn hỏi: “Gần đây em rất buồn chán nên thích trêu đùa anh sao?”
“Cũng không phải vậy, phải nói là quá nhàm chán.”
Trước đây cô rất anh, bây giờ động một chút là đùa giỡn anh, Chu Nham không biết cái này có tính là tiến bộ không.
“Em có thể ngoan ngoãn ăn cơm không?”
“Nếu em nói không thì sao?”
“Không sao cả.” Chu Nham đặt tay lên chiếc ghế cô đang ngồi, kéo cả chiếc ghế đó qua rồi bưng chén lên: “Anh đút em ăn.”
“Không cần.”
“Đừng rề rà.”
“Mở miệng.”
“Không muốn đâu.” Cô biết, chỉ cần mình làm nũng thì Chu Nham sẽ không chịu được, nhưng lần này lại vô hiệu lực.

Chu Nham cười như có như không nhìn cô, im lặng không nói gì, chuẩn bị đút cho cô ăn.

Lúc này, Yến Tinh Nghi mới ngoan ngoãn mở miệng, người đàn ông đút từng muỗng từng muỗng canh cho cô, không cho phép cô ăn kiêng.
Tâm trạng của cô không được tốt lắm.

Sau khi ăn xong, cô ném khăn lụa mình đã dùng để lau miệng vào ngực anh rồi lên lầu nghỉ ngơi.

Chu Nham nhíu mày cười cười lấy đồ trong ngực mình ra, có đôi khi mưa dầm thấm lâu cũng tốt, cô thật sự đã quen có anh ở bên, điều này rất tốt.

Công ty của Chu Nham nhiều đến nỗi dùng mười đầu ngón tay cũng đếm không hết, nhưng người thành công sẽ vĩnh viễn không dừng bước.

Công ty truyền thông ở Thanh Viên của anh sắp được đưa lên sàn chứng khoán, thương vụ tiệc tối đêm mai, Yến Tinh Nghi sẽ làm bạn nữ của anh, thư mời đã được gửi đến từ lâu.
Màn đêm buông xuống, Chu Nham tự mình đến nhà họ Yến đón cô.

Cánh cửa chạm nổi được người ở bên trong mở ra, cô bước đến từ nơi phát ra ánh sáng.


Chu Nham nhìn lễ phục cô mặc trên người, đôi mắt híp lại.
Màu đỏ nóng bỏng như lửa, cổ khoét chữ V, lộ lưng, tà váy xẻ cao, ngày thường cô vốn đã đẹp, mặc bộ váy này vào càng hấp dẫn hơn.

Gương mặt được trang điểm cẩn thận làm tôn lên khí chất quyến rũ của cô, Yến Tinh Nghi bước đi trong màn đêm, xinh đẹp động lòng người.
Chu Nham nặng nề lên tiếng: “Dương Lâm.”
Dương Lâm rất biết điều, nhắm mắt lại không nhìn gì.
Yến Tinh Nghi vừa mới đến bên cạnh xe, Chu Nham đã không vui cất giọng: “Về thay bộ khác.”
“Sao vậy? Bộ này không đẹp sao?” Tay cô khẽ lướt qua vòng ba của mình, Chu Nham lập tức cúi đầu, kiềm chế hơi thở nặng trĩu của mình lại.

Bởi vì quá xinh đẹp, quá mức đẹp, quá hấp dẫn nên mới không ổn.
Nếu như cô mặc như vậy ở nơi chỉ có một mình anh thì anh sẽ rất vui vẻ, nhưng đêm nay còn có vô vàn tên đàn ông khác.

Anh không chịu được ánh mắt người khác liếc nhìn vòng một lấp ló, lưng bướm thanh tú và đôi chân thon thả của cô.
“Thay.”
Yến Tinh Nghi có chút không vui nhưng cô vẫn vào thay lại, đổi thành một bộ váy đen dài, những nơi vừa để lộ đều được che kín, điểm sáng duy nhất chính là bờ vai thon gọn cùng xương quai xanh đẹp mắt.
Chu Nham nhìn chằm chằm da thịt lộ ra ngoài của cô, ánh mắt u ám, Yến Tinh Nghi bất lực nói: “Đây là lễ phục dự tiệc ít lộ nhất của em rồi.”
“Lên xe.” Coi như tạm đồng ý.
Yến Tinh Nghi ngồi vào trong xe, xe bắt đầu khởi hành đi đến nơi tổ chức bữa tiệc.

Trong xe mở điều hòa một chút nên hơi lạnh, Chu Nham nhận ra cô đang khó chịu, bèn bảo Dương Lâm điều chỉnh điều hòa một chút.”
“Lát nữa nếu có người phụ nữ nào khác đến gần anh thì biết phải làm sao rồi chứ?”
Yến Tinh Nghi có hơi khó hiểu: “Có ý gì vậy?”
Chu Nham vốn đang nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, lúc này anh mở mắt ra nhìn cô: “Nghĩ cách từ chối cho anh.”
“Sao lại là em?”
“Em là bạn gái của anh.

Yên tâm, nếu có người đàn ông nào khác đến gần…”
Không đợi Chu Nham nói hết câu, Yến Tinh Nghi lập tức cười đáp: “Anh trai không cần từ chối giúp em, nếu đó là người đàn ông tốt thì em có thể thử qua lại với anh ấy.”
Chu Nham im lặng cười nhạt, mơ đẹp quá đấy.

Tối nay Chu Nham là nhân vật chính, nhưng khi Yến Tinh Nghi xuất hiện cùng anh trong buổi tiệc, cô vẫn hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Thật ra trước đó, nhiều người đã suy đoán rằng hôm nay Chu Nham sẽ dẫn ai đi dự tiệc cùng.

Mặc dù Yến Tinh Nghi nằm trong dự liệu của khá nhiều người, nhưng anh vừa mới ký hợp đồng với rất nhiều diễn viên nữ nổi tiếng, mọi người còn tưởng rằng anh sẽ dẫn một trong số họ tới tham gia.

Không ngờ trong lòng Chu tổng, vẫn không có một ai có thể sánh bằng cô “em gái” nhà họ Yến trên danh nghĩa kia.
Mọi người nhìn qua nhìn lại nhau, mặc dù không biết mối quan hệ của hai người tiến triển đến đâu rồi, nhưng cẩn thận hành xử một chút thì tốt hơn.
Nhân viên phục vụ mang rượu đến, Chu Nham và Yến Tinh mỗi người cầm một ly.
Hai người tiến về phía trước, nhẹ nhàng giơ ly rượu lên để kính khách khứa xung quanh.
Chu Nham nhìn sang Yến Tinh Nghi bên cạnh mình, cô khéo léo mỉm cười, vẻ mặt bình thản, cử chỉ và dáng vẻ vô cùng ưu nhã không tìm thấy lỗi sai nào.

Giờ phút này, cô biến thành con gái lớn nhà họ Yến thanh cao không ai có thể chạm vào, là đối tượng được vô số giới nhà giàu thượng lưu ở Thanh Viễn theo đuổi, là người tình trong mộng của biết bao người, là sự tồn tại hoàn hảo nhất.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Chu Nham nói mấy câu khách sáo như mọi khi.

Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, Chu Nham đi sang chỗ Yến Tinh Nghi, bỗng một cô gái ăn vận lộng lẫy chặn lối đi của Chu Nham lại.

Yến Tinh Nghi trông thấy cảnh này, bèn nhướng mày khoan thai đi đến.
Yến Tinh Nghi chủ động khoác tay Chu Nham.
“Xin lỗi.”
Cô nói với cô gái đó: “Hôm qua tôi với anh trai cãi nhau nên đã làm vỡ điện thoại di dộng của anh ấy.

Sau này mua điện thoại mới xong thì tôi sẽ cho cô biết số của anh ấy, thế nào?”
Cô gái biết đây là lời từ chối, đành khéo léo đáp lại, khách sáo nói vài câu rồi rời đi.
Chu Nham im lặng nhìn cô.
Yến Tinh Nghi khó hiểu: “Nhìn cái gì? Không phải anh bảo em phá hỏng vận đào hoa của anh sao? Sao thế, hối hận rồi?”
Trong mắt Chu Nham chậm rãi hiện lên ý cười, Yến Tinh Nghi không hiểu sao anh lại cười như vậy.

Những cô gái kế tiếp muốn đến gần Chu Nham đều bị Yến Tinh Nghi đứng ra từ chối.

Lý do từ chối của cô rất kỳ lạ, không phải là vỡ điện thoại thì ra quên số điện thoại, không thì là không dùng điện thoại, lý do ngày càng không có tâm chút nào.
Cả buổi tối, Yến Tinh Nghi đều thay Chu Nham ngăn cản vận đào hoa.

Điều ngoài ý muốn là, người bình thường rất đào hoa như cô, tối nay lại không có người đàn ông nào đến gần cả.

Khi cô quay đầu nhìn người đàn ông trầm ổn khí chất ở bên cạnh mình mới hiểu ra, có Chu Nham ở đây, những người khác dám đến gần mới là lạ.
Chu Nham biết cô đang nghĩ cái gì, bèn nhấp nháp chút rượu rồi nói: “Bọn họ không dám.
Tâm trạng của anh hình như không tệ lắm, Chu Nham thấp giọng cười nói: “Muốn theo đuổi em, ngay cả chút can đảm này cũng không có, đúng là hèn nhát mà.”
Anh trầm giọng nhắc nhở: “Đừng tìm đàn ông trong đống rác này.”
“Nhìn em giống thiếu đàn ông lắm sao?” Cô khiêu khích nói.
Ánh mắt của Chu Nham chợt thay đổi, cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mắt anh đương nhiên không thiếu đàn ông, Chu Nham cũng phải thừa nhận điều này.
“Em có thể thử xem.” Anh thấp giọng nói, có chút đáng sợ.
Yến Tinh Nghi bị ánh mắt thâm trầm của anh dọa sợ, cô không dám nói nữa, cảm thấy vô cùng kinh hãi.
“Em nói đùa.”
Chu Nham khẽ cười, nắm lấy đầu ngón tay của cô: “Tinh Nghi, anh không thích kiểu đùa này.”
Yến Tinh Nghi oán thầm trong lòng anh đúng là bá đạo, cô đặt ly rượu xuống: “Em đi vệ sinh.”
Nhà vệ sinh là nơi cô có thể tạm thời cởi bỏ lớp “Mặt nạ” của mình xuống, sửa soạn mấy phút, sau khi dặm lại lớp trang điểm cô bước ra ngoài, không ngờ Khương Lễ đang đứng trước đó.
Anh ta dựa lưng vào tường, nghiêng đầu nhìn sang.
Khương Lễ có một đôi mắt rất đẹp, đuôi mắt hẹp dài ưa nhìn, lúc nổi giận trông anh ta rất ngông cuồng, không hề giống Chu Nham.

Khi nở nụ cười thì lại lười nhác, rất mê người.
“Sao cậu ở đây?” Yến Tinh Nghi hỏi.
“Chờ cậu.” Khương Lễ nói.
Anh ta đến gần khiến cô lùi lại, hai tay chống lên bức tường bên cạnh mặt cô, là tư thế kabe don: “Tôi đã nhìn cậu rất lâu rồi, muốn nói chuyện với cậu.”
Yến Tinh Nghi nở nụ cười, hất tay anh ta ra rồi làm tư thế kabe don ngược lại: “Xin lỗi, tôi bận nhiều việc.”
Chu Nham tới không đúng lúc, trùng hợp nhìn thấy cảnh này, hai người ở trong tư thế mập mờ, cười cười nói nói với nhau.
Nhiệt độ xung quanh người anh lập tức lạnh xuống âm độ.
Muốn tiến đến, nhưng lại không có dũng khí.
Có lẽ là do anh sợ nghe thấy câu khước từ của Yến Tinh Nghi.
Anh xoay người rời đi, một vị khách mỉm cười mang rượu qua muốn tạo quan hệ với anh.

Người đó hoảng sợ đến mức bỏ chạy trước sự thờ ơ lạnh lùng của anh, chẳng hiểu sao Chu tổng vừa mới phơi phới gió xuân lại mất hứng nhanh đến vậy.
Lúc trở lại bữa tiệc, Yến Tinh Nghi không còn nhìn thấy bóng dáng của Chu Nham nữa.

Hoa tổng báo cho cô biết rằng Chu Nham đã rời đi, sau khi ra ngoài cô phát hiện anh vẫn ở đây, đang tựa vào xe hút thuốc lá, bên cạnh chân có hai điếu tàn, còn hút rất vội vàng nữa.
Kỳ lạ.
Đây là sao vậy?
Cô đi tới, Chu Nham ngước mắt lên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Yến Tinh Nghi ngây người tại chỗ vì đôi mắt sắc lạnh ấy, đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân.

Cô tham gia bữa tiệc cùng anh, ngăn cản vận đào hoa cho anh, không hiểu sao bây giờ anh lại tức giận.
Cô không để ý đến anh, cười lạnh rồi mở cửa lên xe.

Chu Nham hút xong điếu thuốc trong tay, anh ý thức được bản thân vừa mới hù dọa cô, có chút không đành lòng.
Anh ngoắc gọi Dương Lâm sang đây, thì thầm vài câu.

Dương Lâm gật đầu, đi ra xa gọi điện thoại, còn Chu Nham lên xe trước.

Sau khi nói chuyện điện thoại trở về, Dương Lâm lái xe đi đến trung tâm thương mại xa xỉ, đậu xe dưới tầng hầm.
Chu Nham dẫn Yến Tinh Nghi đang tức giận vào trong thang máy, sau khi ra ngoài cô mới phát hiện trung tâm thương mại không có ai cả.
Chu Nham nắm tay cô đi vào một cửa hàng đắt đỏ, nhân viên bán hàng đã nhận được điện thoại có khách quý đến từ lâu, bây giờ rất niềm nở chào đón: “Mời cô Yến, cửa hàng chúng tôi có một vài món đồ mới, đã chuẩn bị cho cô xong rồi!”
Yến Tinh Nghi nhìn sang Chu Nham, anh ngồi xuống sofa, ung dung lấy ra một điếu thuốc, không còn dáng vẻ kiêu ngạo và bất cần đời như xưa nữa, nay người đàn ông đã trở nên trưởng thành nghiêm chỉnh, tao nhã lịch sự.
“Anh có ý gì?” Yến Tinh Nghi hỏi anh.
Chu Nham vẫn chưa châm thuốc lá, anh vân vê trong lòng bàn tay, cất giọng trầm trầm, có chút dịu dàng: “Dỗ em.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương