Nhảy Múa Với Con Chữ
-
Chương 12: Trần gia
- Con trai của Liễu di năm nay bao nhiêu tuổi, trông như thế nào ạ?
- Ta cũng chưa từng gặp thằng bé, chắc cũng bằng tuổi con đấy. Khi ấy mẹ con và Liễu di của con mang thai cùng lúc thì phải.
Tôi ngẩn người ngẫm nghĩ, tiếp theo nên làm cách gì để bới móc thông tin của bản thân mình và của lão cha, huynh đệ tỷ muội mà không ai nghi ngờ đây? Người trong nhà này ai nấy đều võ công cao cường, mới chạm mặt đại ca đã bị anh ta đánh ngất mang về. Nếu bây giờ họ phát hiện ra tôi chả biết cái vẹo gì về nhà của mình có khi nào gào lên người này là giả, một đao chém xuống cho tôi trực tiếp end game không? Công cuộc hóa thân thành nữ hiệp giang hồ của tôi vẫn chưa hoàn thành, cứ như vậy kết thúc tôi thật sự không cam tâm đâu.
- Phụ thân, con có thể xin người một việc không?
- Nói.
- Phụ thân có thể đổi cho con người hầu khác hay không, người càng mới càng tốt.
- Vì sao muốn đổi người hầu?
- Phụ thân cũng thấy đó, tiểu Hoa và tiểu Thúy làm việc hoàn toàn không có trách nhiệm. Đã vậy miệng lại ồn ào, hai đứa chúng nó cùng lúc gào lên là con cảm thấy đau đầu.
- Chỉ cần con hứa với ta về sau có muốn rời nhà phải nói cho ta một tiếng. Ta cũng thấy tiểu Hoa và tiểu Thúy thất trách, hết lần này đến lần khác đều bị tiểu nha đầu ngươi qua mặt, cắt đuôi mất dấu.
- Được, con hứa.
Được rồi, xem như bước đầu nhận thân phận tiểu thư thành công không bị nghi ngờ. Phụ thân đại nhân à, con hứa là hứa vậy thôi, nếu một ngày đẹp trời nào đó, còn có một Phụng tiểu thư chân chính xuất hiện con đây sẽ chuồn êm không báo tiếng nào đâu nha.
- Ta nhắc lại lần nữa, những ngày này bên ngoài rất loạn. Con tuyệt đối không được ra ngoài đâu đấy.
- Con biết rồi.
Lão cha của tôi đi rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Kiến An, ngay lúc này anh đã đến được nơi cần đến hay chưa?
Tôi đứng lên đi loanh quanh trong phòng một lúc thì có tiếng gõ cửa.
- Tam tiểu thư, em là tiểu Hồng, được lão gia phái tới hầu hạ tiểu thư.
- Vào đi.
Tôi ngồi bắt chéo chân trên mép giường nhìn cô bé tiểu Hồng vừa bước vào phòng. Tuổi của cô bé có lẽ nhỏ hơn tiểu Hoa và tiểu Thúy, trên mặt còn vương rất nhiều đường nét non nớt, cô bé rất khép nép khi bắt gặp ánh mắt của tôi.
- Qua đây, mang ghế ngồi đối diện với ta.
- Em không dám, em đứng được rồi.
- Ngoan, nghe lời.
- Vâng.
Cô bé run sợ mang ghế đến ngồi đối diện với tôi, cả quá trình cô bé chỉ nhìn chăm chăm chân mình không dám nhìn lên.
- Tiểu Hồng đúng không? Năm nay em bao nhiêu tuổi?
- Dạ mười lăm.
- Tuy phụ thân ta ra lệnh cho ngươi qua đây chăm sóc cho ta nhưng ta cũng có quyền từ chối không nhận ngươi. Để tránh việc ngươi không giám sát được ta, sau đó lại vị cha ta trách phạt như tiểu Hoa và tiểu Thúy.
- Tiểu thư, nhà nô tì còn có mẹ già và bốn đứa em, xin tiểu thư đừng đuổi nô tì đi, cả nhà nô tì đều dựa vào bạc nô tì làm công mà sống...
- Ta cũng không nói sẽ đuổi ngươi đi. Nhưng muốn theo ta phải trả lời tất cả câu hỏi của ta, chỉ cần nói thật, ta sẽ xem xét có thể giữ ngươi bên cạnh hay không. Nếu câu nào không biết thì nói không biết, không cần thiết nói dối, nếu ta nghe được vài lời bịa đặt sẽ không nhận ngươi là người hầu riêng của ta. Hiểu những gì ta vừa nói không?
- Nô tì đã hiểu, xin tiểu thư cứ hỏi.
- Ngươi đến đây bao lâu rồi?
- Dạ đã được gần hai tháng rồi.
- Được tuyển vào làm trong nhà của ta chắc hẳn ngươi được dạy rất nhiều về gia đình của ta để tiện việc hầu hạ. Nói xem, ta là người thế nào?
Tiểu Hồng ngước đôi mắt hoang mang lên nhìn tôi, đôi môi run run như muốn nói lại thôi. Tôi cười khẽ, nói:
- Nói tất cả những gì ngươi được dạy, nghe mọi người bàn tán, những tin đồn về ta. Nói tất cả ra, chỉ duy nhất ngày hôm nay ta không tức giận hay trách phạt.
- Tiểu thư là tam tiểu thư của Trần gia, tên Trần Ngọc Phụng, năm nay hai mươi lăm tuổi. Tính tình nóng nảy, một lời không hợp là lập tức phản bác. Một khi tức giận cả lão gia cũng không được tiểu thư để vào mắt. Người còn thường xuyên giận cá chém thớt. Võ công cao cường, thường xuyên trốn nhà đi chơi khiến cho lão gia rất tức giận. Vì tính tình của tiểu thư không tốt nên tới bây giờ tiểu thư chưa tìm được ý trung nhân...
Giọng cô bé càng nói càng nhỏ. Vãi cả tính tình không tốt, thường hay giận cá chém thớt. Tôi trong mắt người ở đây khủng bố đến thế sao? Nghe qua có vẻ như nhân vật Ngọc Phụng này và tôi là hai người hoàn toàn khác. Nếu hiện tại tôi đột ngột đổi tính không bá đạo nữa có khi nào lập tức bị nghi ngờ hay không?
- Tiếp theo, ngươi nói về cha ta đi.
- Hả?
Tiểu Hồng nghệch mặt, tôi cười tươi nói:
- Không cần phải sợ, những lời nói ngày hôm nay chỉ có ta và ngươi biết. Nếu lọt tai cha ta, ta vẫn có khả năng bảo vệ ngươi.
- Lão gia tên đầy đủ là Trần Lang Trung, năm nay người năm mươi chín tuổi. Tính tình đôn hậu, người rất hay cười, trọng tình trọng nghĩa, rất bao dung con cái và bằng hữu. Người rất chung tình, sau khi mẫu thân tiểu thư qua đời, lão gia ở vậy nuôi con. Tuy nhiên vào những lúc cần sự quyết đoán lão gia sẽ biến thành con người khác, lạnh lùng tàn nhẫn, giết người không chớp mắt. Người lão gia yêu thương nhất là tam tiểu thư người, vì người rất giống mẫu thân người. Nhưng vì lão gia quá yêu thương chiều chuộng nên người càng ngày càng bướng bỉnh khó dạy bảo. Lão gia thường xuyên nói với những người khác về tiểu thư, người nói rằng không biết bao giờ tiểu thư mới chịu trưởng thành để cho ông được nhẹ lòng, bớt lo...
- Được rồi, tiếp theo nói về đại ca của ta đi.
- Đại thiếu gia tên là Trần Tuấn Kiệt, năm nay ba mươi hai tuổi. Người thiếu gia thương nhất là thê tử, thiếu gia và thê tử người cưới nhau được tám năm, có với nhau hai đứa con trai, đứa lớn bảy tuổi. Ngoài thê tử người tiếp theo được thiếu gia thương nhất là tứ tiểu thư, Ngọc Hoan. Thiếu gia rất kính trọng lão gia. Võ công đại thiếu gia cao hơn tiểu thư một bậc nên lần nào đánh nhau tiểu thư cũng thua, đùng đùng nổi giận, mỗi lần như vậy cô đều trút giận lên người hầu nên ai cũng sợ.
- Dừng dừng dừng, bỏ qua anh ta đi, tiếp tục nói về mấy tỷ muội của ta đi.
- Nhị tiểu thư tên Trần Ngọc Trầm, năm nay cô ấy hai mươi tám tuổi. Tính tình cao ngạo nhìn ai cũng không vừa mắt, nên mãi mấy tháng trước cô ấy mới tìm được ý trung nhân nhưng bọn họ vẫn chưa quyết định có cử hành hôn lễ hay không. Tình cảm của nhị tiểu thư huynh đệ tỷ muội trong nhà rất tốt, cô ấy là người có tính bao che, rất nhiều lần tiểu thư có thể trốn ra ngoài chơi mà không bị phát hiện đều do nhị tiểu thư một tay sắp xếp.
Còn có vụ này nữa hả? Vị tỷ tỷ này của tôi quả thật rất có bản lĩnh.
- Tứ tiểu thư tên Trần Ngọc Hoan, năm nay hai mươi tuổi, là em út trong nhà nên rất được mọi người cưng yêu chiều chuộng. Cô ấy lười tập võ công nên hiện tại là người có võ công dở nhất nhà. Cô ấy là con người mơ mộng, nghe đồn năm mười lăm tuổi cô ấy đã biết yêu rồi. Nhưng đối tượng lại ngoài ba mươi tuổi nên lão gia gọi vị đó ra nói chuyện. Sau đó ý trung nhân đầu tiên của tứ tiểu thư cứ thế bỏ đi, khiến tứ tiểu thư sầu khổ một thời gian dài. Từ đó đến nay cô ấy tiếp tục yêu đương với rất nhiều người nhưng không ai biết lão gia có nhúng tay ngăn cản nữa hay không mà mối tình nào cũng không được bền lâu. Còn có người đồn, cô ấy đã từng thất thân với người khác.
- Lời này qua ngày hôm nay không được nói ra ngoài lần nào nữa, có biết không?
- Nô tì biết.
- Ngươi còn biết gì nữa, nói hết ra đi.
- Ngày mai là lễ giỗ của mẫu thân người. Gia trang của chúng ta chia làm ba khu, tiền khu tiếp khách, trung khu nhà ở của lão gia, thiếu gia và tiểu thư. Người hầu thân cận của thiếu gia và các tiểu thư mới được cấp phòng riêng ở trung khu. Phía đông của trung khu là dãy phòng dành cho khách phương xa đến ở. Hậu viện là nơi gia đinh nữ hầu khác ở. Lão gia tên là Lang Trung nhưng người không biết y dược, sách y dược tổ tiên truyền lại đời này được cất trong kho rất kỹ nhưng đại thiếu gia và ba vị tiểu thư không ai chịu học...
- Ta cũng chưa từng gặp thằng bé, chắc cũng bằng tuổi con đấy. Khi ấy mẹ con và Liễu di của con mang thai cùng lúc thì phải.
Tôi ngẩn người ngẫm nghĩ, tiếp theo nên làm cách gì để bới móc thông tin của bản thân mình và của lão cha, huynh đệ tỷ muội mà không ai nghi ngờ đây? Người trong nhà này ai nấy đều võ công cao cường, mới chạm mặt đại ca đã bị anh ta đánh ngất mang về. Nếu bây giờ họ phát hiện ra tôi chả biết cái vẹo gì về nhà của mình có khi nào gào lên người này là giả, một đao chém xuống cho tôi trực tiếp end game không? Công cuộc hóa thân thành nữ hiệp giang hồ của tôi vẫn chưa hoàn thành, cứ như vậy kết thúc tôi thật sự không cam tâm đâu.
- Phụ thân, con có thể xin người một việc không?
- Nói.
- Phụ thân có thể đổi cho con người hầu khác hay không, người càng mới càng tốt.
- Vì sao muốn đổi người hầu?
- Phụ thân cũng thấy đó, tiểu Hoa và tiểu Thúy làm việc hoàn toàn không có trách nhiệm. Đã vậy miệng lại ồn ào, hai đứa chúng nó cùng lúc gào lên là con cảm thấy đau đầu.
- Chỉ cần con hứa với ta về sau có muốn rời nhà phải nói cho ta một tiếng. Ta cũng thấy tiểu Hoa và tiểu Thúy thất trách, hết lần này đến lần khác đều bị tiểu nha đầu ngươi qua mặt, cắt đuôi mất dấu.
- Được, con hứa.
Được rồi, xem như bước đầu nhận thân phận tiểu thư thành công không bị nghi ngờ. Phụ thân đại nhân à, con hứa là hứa vậy thôi, nếu một ngày đẹp trời nào đó, còn có một Phụng tiểu thư chân chính xuất hiện con đây sẽ chuồn êm không báo tiếng nào đâu nha.
- Ta nhắc lại lần nữa, những ngày này bên ngoài rất loạn. Con tuyệt đối không được ra ngoài đâu đấy.
- Con biết rồi.
Lão cha của tôi đi rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Kiến An, ngay lúc này anh đã đến được nơi cần đến hay chưa?
Tôi đứng lên đi loanh quanh trong phòng một lúc thì có tiếng gõ cửa.
- Tam tiểu thư, em là tiểu Hồng, được lão gia phái tới hầu hạ tiểu thư.
- Vào đi.
Tôi ngồi bắt chéo chân trên mép giường nhìn cô bé tiểu Hồng vừa bước vào phòng. Tuổi của cô bé có lẽ nhỏ hơn tiểu Hoa và tiểu Thúy, trên mặt còn vương rất nhiều đường nét non nớt, cô bé rất khép nép khi bắt gặp ánh mắt của tôi.
- Qua đây, mang ghế ngồi đối diện với ta.
- Em không dám, em đứng được rồi.
- Ngoan, nghe lời.
- Vâng.
Cô bé run sợ mang ghế đến ngồi đối diện với tôi, cả quá trình cô bé chỉ nhìn chăm chăm chân mình không dám nhìn lên.
- Tiểu Hồng đúng không? Năm nay em bao nhiêu tuổi?
- Dạ mười lăm.
- Tuy phụ thân ta ra lệnh cho ngươi qua đây chăm sóc cho ta nhưng ta cũng có quyền từ chối không nhận ngươi. Để tránh việc ngươi không giám sát được ta, sau đó lại vị cha ta trách phạt như tiểu Hoa và tiểu Thúy.
- Tiểu thư, nhà nô tì còn có mẹ già và bốn đứa em, xin tiểu thư đừng đuổi nô tì đi, cả nhà nô tì đều dựa vào bạc nô tì làm công mà sống...
- Ta cũng không nói sẽ đuổi ngươi đi. Nhưng muốn theo ta phải trả lời tất cả câu hỏi của ta, chỉ cần nói thật, ta sẽ xem xét có thể giữ ngươi bên cạnh hay không. Nếu câu nào không biết thì nói không biết, không cần thiết nói dối, nếu ta nghe được vài lời bịa đặt sẽ không nhận ngươi là người hầu riêng của ta. Hiểu những gì ta vừa nói không?
- Nô tì đã hiểu, xin tiểu thư cứ hỏi.
- Ngươi đến đây bao lâu rồi?
- Dạ đã được gần hai tháng rồi.
- Được tuyển vào làm trong nhà của ta chắc hẳn ngươi được dạy rất nhiều về gia đình của ta để tiện việc hầu hạ. Nói xem, ta là người thế nào?
Tiểu Hồng ngước đôi mắt hoang mang lên nhìn tôi, đôi môi run run như muốn nói lại thôi. Tôi cười khẽ, nói:
- Nói tất cả những gì ngươi được dạy, nghe mọi người bàn tán, những tin đồn về ta. Nói tất cả ra, chỉ duy nhất ngày hôm nay ta không tức giận hay trách phạt.
- Tiểu thư là tam tiểu thư của Trần gia, tên Trần Ngọc Phụng, năm nay hai mươi lăm tuổi. Tính tình nóng nảy, một lời không hợp là lập tức phản bác. Một khi tức giận cả lão gia cũng không được tiểu thư để vào mắt. Người còn thường xuyên giận cá chém thớt. Võ công cao cường, thường xuyên trốn nhà đi chơi khiến cho lão gia rất tức giận. Vì tính tình của tiểu thư không tốt nên tới bây giờ tiểu thư chưa tìm được ý trung nhân...
Giọng cô bé càng nói càng nhỏ. Vãi cả tính tình không tốt, thường hay giận cá chém thớt. Tôi trong mắt người ở đây khủng bố đến thế sao? Nghe qua có vẻ như nhân vật Ngọc Phụng này và tôi là hai người hoàn toàn khác. Nếu hiện tại tôi đột ngột đổi tính không bá đạo nữa có khi nào lập tức bị nghi ngờ hay không?
- Tiếp theo, ngươi nói về cha ta đi.
- Hả?
Tiểu Hồng nghệch mặt, tôi cười tươi nói:
- Không cần phải sợ, những lời nói ngày hôm nay chỉ có ta và ngươi biết. Nếu lọt tai cha ta, ta vẫn có khả năng bảo vệ ngươi.
- Lão gia tên đầy đủ là Trần Lang Trung, năm nay người năm mươi chín tuổi. Tính tình đôn hậu, người rất hay cười, trọng tình trọng nghĩa, rất bao dung con cái và bằng hữu. Người rất chung tình, sau khi mẫu thân tiểu thư qua đời, lão gia ở vậy nuôi con. Tuy nhiên vào những lúc cần sự quyết đoán lão gia sẽ biến thành con người khác, lạnh lùng tàn nhẫn, giết người không chớp mắt. Người lão gia yêu thương nhất là tam tiểu thư người, vì người rất giống mẫu thân người. Nhưng vì lão gia quá yêu thương chiều chuộng nên người càng ngày càng bướng bỉnh khó dạy bảo. Lão gia thường xuyên nói với những người khác về tiểu thư, người nói rằng không biết bao giờ tiểu thư mới chịu trưởng thành để cho ông được nhẹ lòng, bớt lo...
- Được rồi, tiếp theo nói về đại ca của ta đi.
- Đại thiếu gia tên là Trần Tuấn Kiệt, năm nay ba mươi hai tuổi. Người thiếu gia thương nhất là thê tử, thiếu gia và thê tử người cưới nhau được tám năm, có với nhau hai đứa con trai, đứa lớn bảy tuổi. Ngoài thê tử người tiếp theo được thiếu gia thương nhất là tứ tiểu thư, Ngọc Hoan. Thiếu gia rất kính trọng lão gia. Võ công đại thiếu gia cao hơn tiểu thư một bậc nên lần nào đánh nhau tiểu thư cũng thua, đùng đùng nổi giận, mỗi lần như vậy cô đều trút giận lên người hầu nên ai cũng sợ.
- Dừng dừng dừng, bỏ qua anh ta đi, tiếp tục nói về mấy tỷ muội của ta đi.
- Nhị tiểu thư tên Trần Ngọc Trầm, năm nay cô ấy hai mươi tám tuổi. Tính tình cao ngạo nhìn ai cũng không vừa mắt, nên mãi mấy tháng trước cô ấy mới tìm được ý trung nhân nhưng bọn họ vẫn chưa quyết định có cử hành hôn lễ hay không. Tình cảm của nhị tiểu thư huynh đệ tỷ muội trong nhà rất tốt, cô ấy là người có tính bao che, rất nhiều lần tiểu thư có thể trốn ra ngoài chơi mà không bị phát hiện đều do nhị tiểu thư một tay sắp xếp.
Còn có vụ này nữa hả? Vị tỷ tỷ này của tôi quả thật rất có bản lĩnh.
- Tứ tiểu thư tên Trần Ngọc Hoan, năm nay hai mươi tuổi, là em út trong nhà nên rất được mọi người cưng yêu chiều chuộng. Cô ấy lười tập võ công nên hiện tại là người có võ công dở nhất nhà. Cô ấy là con người mơ mộng, nghe đồn năm mười lăm tuổi cô ấy đã biết yêu rồi. Nhưng đối tượng lại ngoài ba mươi tuổi nên lão gia gọi vị đó ra nói chuyện. Sau đó ý trung nhân đầu tiên của tứ tiểu thư cứ thế bỏ đi, khiến tứ tiểu thư sầu khổ một thời gian dài. Từ đó đến nay cô ấy tiếp tục yêu đương với rất nhiều người nhưng không ai biết lão gia có nhúng tay ngăn cản nữa hay không mà mối tình nào cũng không được bền lâu. Còn có người đồn, cô ấy đã từng thất thân với người khác.
- Lời này qua ngày hôm nay không được nói ra ngoài lần nào nữa, có biết không?
- Nô tì biết.
- Ngươi còn biết gì nữa, nói hết ra đi.
- Ngày mai là lễ giỗ của mẫu thân người. Gia trang của chúng ta chia làm ba khu, tiền khu tiếp khách, trung khu nhà ở của lão gia, thiếu gia và tiểu thư. Người hầu thân cận của thiếu gia và các tiểu thư mới được cấp phòng riêng ở trung khu. Phía đông của trung khu là dãy phòng dành cho khách phương xa đến ở. Hậu viện là nơi gia đinh nữ hầu khác ở. Lão gia tên là Lang Trung nhưng người không biết y dược, sách y dược tổ tiên truyền lại đời này được cất trong kho rất kỹ nhưng đại thiếu gia và ba vị tiểu thư không ai chịu học...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook