Edit: Sên

Beta: Mỡ Bụng Uốn Éo

***

Tôn Diệu Quang biết mình sẽ là người thắng cuộc, thành Khánh An, Lỗ quốc, thiên hạ, Nam Vinh Kỳ.

Thứ hắn muốn có được cuối cùng vẫn sẽ thuộc về hắn.

Phòng tối yên tĩnh, mành lụa thả xuống khẽ động, khói trắng mông lung từ trong lư hương lượn lờ bay lên, phiêu đến bên giường.

Tôn Diệu Quang quỳ sát bên cạnh tướng quân, thưởng thức ngón tay thon dài xanh nhạt của y, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của y.

Tướng quân đã đi vào giấc mộng từ lâu, lông mi chậm rãi giãn ra, da y trắng như tuyết, bờ môi đỏ tươi, khóe miệng còn vương máu.

Hắn cúi người, dùng đầu lưỡi đem thứ tanh ngọt kia cuốn vào trong miệng, lại như mèo mà liếm láp vết thương bị hắn cắn phá, ám muội ướt át làm cho Nam Vinh Kỳ mi mắt khẽ động, còn buồn ngủ giơ cánh tay lên, ôm Tôn Diệu Quang vào lòng, thấp giọng thầm thì, "Ngủ đi..."

_______________

Sáng sớm ngày thứ hai, Nam Vinh Kỳ xuất hiện ở phòng tập thể hình trên tầng cao nhất khách sạn, còn có Triệu Quan đi cùng.

"Được chưa?"

Nam Vinh Kỳ gật gật đầu, "Được."

Triệu Quan mặc quần cộc, chân xỏ dép lê mềm oặt vịn tường, trừng mắt nhìn chằm chằm Nam Vinh Kỳ vận động trên máy chạy bộ, hắn không thể tin được, sáng sớm kêu hắn lên là bởi vì y không biết sử dụng máy chạy bộ, "Cậu trước đây cũng chưa dùng qua máy chạy bộ?"

Nam Vinh Kỳ quay đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, "Làm sao."

"Chuyện này... chỉ là có chút hiếu kì..." Triệu Quan yếu ớt hỏi, "Cậu rốt cuộc đã sống thế nào vậy?"

Đối với nghi ngờ của hắn, Nam Vinh Kỳ đáng ra là sẽ chêm câu chọc cười, nhưng hôm nay, y rất nghiêm túc nói, "Tôi đến từ ba ngàn năm trước."

Triệu Quan giảm phân nửa nghi ngờ, cười ha hả, "Há, vậy cậu rất lợi hại."

Xem đi, thời đại này người nào cũng không tin lời nói thật.

Từ phòng tập thể hình đi xuống dưới, Nam Vinh Kỳ và Triệu Quan đi đến phòng ăn ăn cơm. Dạ dày Triệu Quan không lớn, có thể ăn cái gì thì ăn cái đó. Hắn chọn một bàn lớn, chờ diễn viên trên lầu đi xuống dưới.

Không bao lâu Nguyễn Nhụy xuất hiện ở phòng ăn, cô mặc một cái váy dài, để mặt mộc, hướng Triệu Quan và Nam Vinh Kỳ nở nụ cười, "Chào đạo diễn, chào Kỳ ca."

"Ngồi xuống ăn chung."

"Cảm ơn đạo diễn ~ đã sớm nghe nói ở trong đoàn phim của anh có thể gọi bữa sáng, biết vậy em đã xuống sớm hơn." Nguyễn Nhụy ngồi vào bên cạnh Nam Vinh Kỳ, "Kỳ ca đi tập thể hình sao?"

"Ừm." Nam Vinh Kỳ cắn một cái sủi cảo, cảm thấy mùi vị rất được, thế là cho toàn bộ cái sủi cảo bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa lấy điện thoại di động ra lướt Weibo.

"Tiểu Nhụy, cô và Nguyễn Thu có quan hệ như thế nào?" Nguyễn Thu cũng là một vị đạo diễn, đã quay rất nhiều bộ phim truyền hình kinh điển.

Nguyễn Nhụy lấy được vai diễn này rồi cũng không dối gạt, "Vâng, ông ấy là cha em, ông không muốn để em dựa vào ổng."

"Chẳng trách." Triệu Quan không nói gì nữa, thấy Nam Vinh Kỳ thích ăn sủi cảo nên đẩy luôn lồng kia tới trước mặt y.

Nam Vinh Kỳ tiếp tục kéo tin trên Weibo tới tận ngày hôm qua mà vẫn không thấy Cố Nại đâu. Y thở dài, nói với Triệu Quan rằng, "Lát nữa tôi muốn ra sân bay đón bạn, có thể sẽ tới trường quay muộn một chút."

Triệu Quan vui vẻ đồng ý, "Được, dù sao ban ngày đều là Tiểu Nhụy diễn, buổi chiều rồi cậu đến trang điểm."

Nguyễn Nhụy bát quái hỏi, "Đón bạn nào vậy?"

"Anh em thôi." Nam Vinh Kỳ đàng hoàng trịnh trọng trả lời.

Kỳ thực Nguyễn Nhụy rất chán ghét bọn đàn ông động chút là xưng huynh gọi đệ, nhưng nghe Nam Vinh Kỳ nói như vậy, cô lại cảm thấy đàn ông vốn nên trọng tình nghĩa như vậy.

Cô nở nụ cười, tự giễu mình hóa ra cũng chỉ đánh giá người khác dựa trên khuôn mặt.

Lúc Nam Vinh Kỳ đến sân bay, cũng vừa kịp lúc Thư Viễn Sâm cùng Úc Vũ Hủy xuống máy bay, y nhanh chân tiến lên nghênh tiếp, "Viễn Sâm, đã lâu không gặp."

Thư Viễn Sâm ôm lấy hắn, lập tức thả ra, "Có phải là đóng phim nên không ăn uống điều độ, tôi có cảm giác anh gầy đi?"

Nam Vinh Kỳ nở nụ cười, y sáng nay chạy bộ xong Triệu Quan liền bảo thử lên cân đứng, y đã mập lên ba cân rồi.

Úc Vũ Hủy xẹp miệng, "Đại minh tinh xin hỏi anh không nhìn thấy tôi sao."

Đại minh tinh?

Thư Viễn Sâm giải thích, "Biết anh đóng phim nên con bé có phần kích động, khoe cho toàn bộ trường học biết, nhất định phải để cái nhóm bạn của con bé khi phim công chiếu đến duy trì doanh thu phòng vé, tuyên truyền còn sớm hơn so với đoàn phim."

Úc Vũ Hủy thẹn quá hóa giận chặn cái miệng của anh lại, "Cậu!"

Nhìn thấy bọn họ làm tâm tình Nam Vinh Kỳ vô cùng tốt, có loại cảm giác như gặp người nhà.

Nhắc tới cũng thú vị, tình địch ba ngàn năm trước hiện tại ma xui quỷ khiến lại thành "cháu gái", ầy, tuy rằng đều yêu thích cùng một người, thế nhưng ít nhất là đứng ở trên cùng chiến tuyến.

Phần Nam Vinh Kỳ phải diễn hôm nay quay lúc trời xế chiều, nên y dẫn hai người loanh quanh bên trong cơ sở điện ảnh Hải Thành, mỗi lần đến một khu nào, Úc Vũ Hủy đều muốn dừng lại chụp ảnh rồi đăng lên Weibo.

Thư Viễn Sâm nói cô sống ảo, nhưng vẫn ngồi chồm hỗm trên mặt đất chụp cho cô một tấm hack chân dài.

Anh chụp xong thì Nam Vinh Kỳ đến gần xem, rất nghi ngờ hỏi, "Chân đâu có dài ra đâu."

"Xuỵt, con bé mà nghe thấy sẽ cáu anh đấy."

Chờ Úc Vũ Hủy từ đằng xa chạy tới, hứng thú bừng bừng hỏi, "Thế nào?"

Nam Vinh Kỳ lập tức đổi giọng, "Rất dễ nhìn, chân vừa dài vừa thon."

Úc Vũ Hủy thoả mãn cười, nàng đoạt lấy camera, đẩy Nam Vinh Kỳ cùng Thư Viễn Sâm một cái, "Con chụp hai người một tấm!"

"Được." Nam Vinh Kỳ ôm vai Thư Viễn Sâm đi tới chỗ Úc Vũ Hủy vừa đứng, lộ ra một vệt ý cười thanh thản. Khoảng thời gian này thường thường đối diện ống kính, chụp một tấm đối với Nam Vinh Kỳ mà nói chỉ là chuyện đơn giản, ngược lại Thư Viễn Sâm có hơi sốt sắng, anh nhỏ giọng nói, "Tôi không ăn ảnh, chụp một tấm cũng rất xấu."

Nam Vinh Kỳ nhìn Úc Vũ Hủy sắp nằm sấp trên mặt đất, trêu chọc nói, "Không sao, chân nhất định rất dài."

Hai giờ chiều, Thư Viễn Sâm mệt đến nỗi không nhúc nhích nổi. Nam Vinh Kỳ cười chê thân thể anh kém rồi tìm một quán cơm, để anh vừa ăn cơm vừa nghỉ ngơi. Cơm nước xong đã ba giờ chiều, Nam Vinh Kỳ mang theo Úc Vũ Hủy cùng Thư Viễn Sâm đến trường quay, để cho bọn họ ngồi chờ trên ghế salon trong phòng hóa trang, mà mình thì ngồi ở trên ghế bắt đầu quá trình tạo hình đầy đau khổ.

Những cái khác còn tốt, nhưng nhân vật Diệp Hoài Khiêm này có đặc điểm chính là một mái tóc dài đen nhánh óng mượt, cho nên mỗi lần gắn tóc giả đều sẽ tốn rất nhiều thời gian, làm nội tâm Nam Vinh Kỳ bị dày vò cực kỳ.

Sớm biết có ngày hôm nay, y sẽ không cắt tóc.

Thừa dịp y đang trang điểm, Nguyễn Nhụy cầm kịch bản tới tìm hắn tập lời kịch, "Tiểu ca ca, ngươi tên là gì vậy?"

Nam Vinh Kỳ trầm mặc một chút, "Diệp Nhượng Hoài."

"Diệp Nhượng Hoài... A, ta biết ngươi! Hì hì, tiểu ca ca, ta có thể về cùng ngươi không, nhà ta ở tại nghĩa địa quân đội, phải đi qua một mảnh rừng lớn, ta tự mình về nhà có hơi sợ..." Đoạn thoại tiếp theo của Diệp Hoài Khiêm rất dài, Nguyễn Nhụy nói xong thấy y không có kịch bản nên định đưa kịch bản của mình cho y, nhưng không chờ cô kịp có động tác, Nam Vinh Kỳ đã lên tiếng.

"Trong rừng có tiếng động kỳ lạ, tà môn ngoại đạo gây sóng gió, một mình ngươi xác thực không thể đi một mình, hiện tại trở về trong thành, tìm một khách sạn mà ở vẫn kịp." Nam Vinh Kỳ dừng một chút, lại nói thêm, "Ta không phải là không muốn đưa người về, chỉ là đêm nay ta có việc ở trong rừng, ngày mai trời sáng mới có thể đi qua nghĩa địa binh mã."

"Vậy... Vậy ta cũng muốn đi theo ngươi... Khách sạn trong thành ta lỡ đắc tội cả rồi, cái đám đại nam nhân đó lòng dạ hẹp hòi, làm sao cũng không chịu cho ta ở, bằng không người ta làm sao sẽ suốt đêm không về nhà chứ."

Nam Vinh Kỳ liếc nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ mím, vừa giống như khó xử, vừa giống như ngượng ngùng, "Cô nam quả nữ, ngươi không sợ?"

"Không sợ! Trưởng tử Diệp gia Diệp Nhượng Hoài, tiếng quân tử vang danh khắp thiên hạ, ngay cả nha đầu trong thâm sơn cùng cốc ta đây cũng biết ~ "

"Nếu đã như vậy, ngươi đi theo đi."

Nguyễn Nhụy nhìn chằm chằm vào kịch bản, đầy mặt toàn vẻ không thể tin tưởng, "Anh Kỳ, anh cũng thật lợi hại, một chữ cũng không sai!"

Diễn viên khớp lời kịch không có gì khó khăn, chỉ là mấy thứ giống như lời thoại này có lúc rất phiền toái. Giống như lời nói bình thường diễn ra hằng ngày, không hề logic, diễn viên hiểu được nội dung rồi nói ra câu không quá lệch là được. Cho nên rất nhiều đoạn thoại kinh điển đều là diễn viên ngẫu hứng mà phát huy, ai cũng không khớp thoại thuộc lòng như kiểu học thuộc bài, quá mệt mỏi.

Nam Vinh Kỳ có thể đọc lời thoại không sót một chữ nào mà không cần lấy kịch bản, điều này làm Nguyễn Nhụy trong nháy mắt đối với y sinh ra rất nhiều hâm mộ.

Diễn viên chuyên nghiệp đáng giá được tôn trọng.

Úc Vũ Hủy vẫn luôn ngồi bên cạnh xem trò vui khoe ra, "Cái này có là gì, đầu óc anh ta thông minh, đã gặp qua là không quên được!"

Nguyễn Nhụy kinh ngạc thốt lên, "Thật á, vậy những lời thoại này anh đều nhớ kỹ?!"

Nam Vinh Kỳ cười cười, "Ừ, lời thoại của tôi không nhiều."

Y nói thật, lời thoại Diệp Nhượng Hoài cũng không nhiều, ngoại trừ Lục Sanh có thể làm cho hắn nói vài câu, những người khác đều không quá ba chữ.

Trong lúc chờ quay cảnh đêm, một đám người trẻ tuổi tụ lại cùng nhau nói đến game, Úc Vũ Hủy tích cực tham dự trong đó, rất nhanh đã hòa nhập vào đoàn phim, ồn ào đến sắp bay nóc nhà. Nam Vinh Kỳ cùng Thư Viễn Sâm anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhất trí lựa chọn rời xa nơi này.

Phó đạo diễn tại góc tường hút thuốc, thấy bọn họ đi tới cười nói, "Làm một điếu không?"

"Không... Đó là cái gì vậy?" Nam Vinh Kỳ nhìn hộp dưới chân phó đạo diễn, nghi ngờ nói.

"Này ấy hả? Tôi lấy từ tổ đạo cụ, máy chơi game kiểu cũ, có thể chơi xếp gạch với rắn săn mồi."

Cũng bởi một câu hỏi đáp đơn giản, Nam Vinh Kỳ gặp được đồ vật già cỗi như tuổi của hắn.

Xếp Gạch.

Nam Vinh Kỳ vừa bắt đầu chỉ là ngồi xổm ở một bên xem Thư Viễn Sâm tìm về tuổi thơ dữ dội, nhìn một chút đã u mê, "Tôi muốn thử một chút..."

Thư Viễn Sâm bị biểu cảm mong ngóng của y làm buồn cười không ngừng được, anh chỉnh mức khó trò chơi thành một, đưa cho Nam Vinh Kỳ, "Khi còn bé tôi có thể chơi đến level mười lăm, hiện tại không biết tại sao tay theo không kịp đầu óc."

Phó đạo diễn liên tục đồng tình, "Tôi cũng vậy, căn bản phản ứng không kịp nữa."

Nam Vinh Kỳ không nghe thấy bọn họ nói cái gì, ngồi chồm hỗm trên mặt đất nghiêm túc chơi trò xếp gạch, đem mấy khối nhỏ xếp cùng nhau, sau đó làm cho nó biến mất, loại cảm giác đó làm Nam Vinh Kỳ cả người khoan khoái.

Chơi một mạch đến tận chạng vạng luôn.

Vốn là vừa bắt đầu còn có người vây quanh xem y chơi, theo thời gian từng chút trôi qua, ngay cả Thư Viễn Sâm cũng lười nhìn.

Thật sự là... quá nhàm chán.

"Vinh Kỳ! Đừng cmn chơi nữa! Đóng phim! Đóng phim!" Triệu Quan cầm loa như biến thành một người khác, cho dù là đại bảo bối cũng không kiêng dè mắng.

Cũng là vì điện ảnh, vì kiếm tiền, Nam Vinh Kỳ lưu luyến buông máy chơi game, chạy tới bên hồ.

Cùng Nguyễn Nhụy quay phim đối diễn cũng không khó, Nam Vinh Kỳ luôn cảm thấy tính cách nhân vật Lục Sanh với Tôn Diệu Quang giống nhau đến mấy phần, thời điểm quay phim hắn sẽ tự động coi Lục Sanh trở thành Tôn Diệu Quang.

Ngạo mạn như Diệp Nhượng Hoài, lúc đối mặt với người mình thích, so với tính cách "hắn" lúc trước sẽ chẳng chỗ nào giống nhau.

"Tiểu ca ca, ngươi tới nếm thử cá ta nướng, thịt rất mềm đó ~"

Diệp Nhượng Hoài từ trước đến giờ không thích ăn cá, hắn nhìn chằm chằm cá nướng nửa ngày, nhận lấy, "Ngươi nướng rất tốt, không có khét."

Đối mặt tiểu cô nương mình thích, Diệp Hoài Khiêm ngốc nghếch muốn khen nàng một câu, nhưng lại không rành nói ngọt.

"Dĩ nhiên, ta từ nhỏ đã cùng mấy ca ca đi bờ sông bắt cá, bọn họ bắt lên thì để ta nướng, kết quả đến bây giờ cho dù không biết làm gì thì cũng sẽ nướng được cá." Lục Sanh cười híp mắt thuận miệng bịa ra một lời nói dối, lúm đồng tiền nhỏ treo trên gương mặt, thế nào cũng thấy tinh khiết đáng yêu làm sao.

Diệp Nhượng Hoài nhìn nàng như vậy, nghiêng đầu nhìn về phía một bên hồ nước, khóe miệng lặng lẽ cong lên,

"Cắt!" Triệu Quan nhịn không được vỗ tay, "Rất tốt, ngọt ngào thêm một chút nữa. Tổ đạo cụ, gắn thêm mấy quả táo lên cây đi, chuẩn bị WIA*. Chốc nữa Lục Sanh nhìn chằm chằm táo trên cây liếm môi, Diệp Nhượng Hoài bay đến trên ngọn cây hái táo xuống, đưa cho Lục Sanh, sau đó mặt không cảm xúc nhìn cô, biết chưa."

(WIA: là mấy cái sợi dây móc vào để thực hiện mấy cảnh bay trong phim)

Hiện tại đường có bao nhiêu ngọt, hậu kỳ sẽ đau bấy nhiêu, cảm nhận được đạo diễn tràn đầy ác ý, biểu cảm đoàn phim đều cổ quái.

Nam Vinh Kỳ nhìn cây kia, hỏi người bên cạnh, "Cây lê có thể kết táo sao?"

Nguyễn Nhụy cười ha ha, "Không sao không sao, không có gì mà hậu kỳ không giải quyết được."

Khi biết đeo WIA sẽ đem ba lớp quần áo trên người đều cởi ra rồi lát nữa mặc lại, Nam Vinh Kỳ quyết đoán bỏ qua, "Tôi có thể lên, có thể không mang cái này không?"

Triệu Quan ngược lại tin y có thể leo lên cây, chủ yếu là, "Leo cây có bị xấu không? Nếu không cậu thử xem?"

Muốn leo cây nhìn thật đẹp.

Nam Vinh Kỳ gật gật đầu, dưới chân dùng lực, đạp thân cây, phi thân nhảy một cái, khoảng chừng cao hai mét.

...

Có cái người tên Nam Vinh Kỳ tồn tại như một cái BUG nên không cần dùng WIA cũng như chỉ đạo võ thuật, bộ phim võ hiệp【 Tuổi xế Chiều 】 có tiến độ quay phim quả là nhanh cực kì, người vui sướng nhất đương nhiên là Triệu Quan. Đoàn phim một ngày tiêu xài chi phí quá mức khổng lồ, bởi vì có Nam Vinh Kỳ, thời gian tiết kiệm không chỉ một nửa, mà còn tiền cũng thế nữa, cho nên quay phim vừa kết thúc, Triệu Quan mời mọi người cùng nhau ăn cơm uống rượu.

Hắn tình nguyện bao toàn bộ đoàn phim ăn uống tiệc tùng, bụng bia chính là đến như thế đó.

"Vinh Kỳ, hôm nay cậu nhất định phải đến đó! Vũ Hủy cũng muốn đi đúng không!" Chỉ cần một buổi trưa, Úc Vũ Hủy đã thành một nửa người trong đoàn phim, vô cùng thân quen với mấy đạo diễn, diễn viên.

Nam Vinh Kỳ vốn muốn đi tìm Cố Nại, nhưng cũng không thể bỏ lại Thư Viễn Sâm và Úc Vũ Hủy được, nhưng nếu phải mang Úc Vũ Hủy cùng đi...

Thôi, vẫn là không nên để cho bọn họ làm quen, hơn nữa, nếu để cho Cố Nại cảm thấy phiền sẽ không tốt.

"Được, đi thôi."

Nam Vinh Kỳ đáp ứng, đoàn phim như ong vỡ tổ. Bọn họ từ lúc bắt đầu chọn vai tới giờ cũng nửa tháng, đây là lần đầu Nam Vinh Kỳ cùng bọn họ tụ hop, Nguyễn Nhụy ồn ào, "Ai u, người đầu tư rốt cục nể nang mặt mũi rồi!"

Có mở đầu, tất cả mọi người bắt đầu một câu hai câu người đầu tư, lộ ra vẻ được cưng mà vừa mừng vừa lo.

Nam Vinh Kỳ có chút ngượng ngùng, "Thôi, bữa này tôi mời."

Triệu Quan cũng cùng ồn ào, "Còn muốn đi karaoke! Đúng không!"

Nam Vinh Kỳ nhìn Triệu Quan liếc mắt một cái, "Được, đạo diễn nói cái gì đều được."

"..."

Triệu Quan cả người run một cái, có chút sợ hãi hỏi, "Tại sao lại nhằm vào tôi."

Mọi người cười vang.

Cố Nại ngày hôm nay kết thúc công việc rất sớm, có điều hắn lại không rời đoàn phim, ở trên xe quản lí chơi điện thoại di động.

"Cố Nại, sao cậu còn chưa đi?" Kỷ Tinh cũng diễn "Bà Cốt" cầm bình cà phê đi tới, "Mới vừa nãy không phải nói mệt sao?"

Cố Nại hắng giọng một cái, "Đợi lát nữa rồi đi..."

Kỷ Tinh có hơi khó hiểu, thường ngày kết thúc công việc xong là bỏ chạy ngay như được ra tù, ngày hôm nay sao thế này.

Mao Mao cũng vội tan tầm, cô lén lút liếc mắt nhìn di động Cố Nại, cũng không phải đồ vật hấp dẫn người gì, vậy tại sao hắn cứ xem đam mê như vậy.

Mao Mao luôn cảm giác mình phát hiện cái gì đó vô cùng lớn lao, cô vờ lơ đãng nói, "Thấy ngày nào cũng diễn đêm, tôi còn phải mọc mấy cái mụn rồi, thật hâm mộ đoàn phim "Tuổi xế chiều"."

Kỷ Tinh và nam phụ của 【 Tuổi xế chiều 】là bạn tốt, có thể biết chuyện bên kia, "Nghe Trần Cập Thích nói hôm nay bọn họ cũng diễn đêm, có điều họ đã xong lúc tám giờ hơn rồi."

"Há, hơn tám giờ đã xong rồi." Mao Mao liếc mắt nhìn Cố Nại, nở nụ cười, "Cố Nại, khi nào chúng ta đi."

Cố Nại lướt điện thoại di động, biểu cảm không khác lúc thường, "Đi thôi, về khách sạn."

Ha ha ha ha!

Cho cậu giả vờ!

Mao Mao hoàn toàn nhớ rõ, đêm qua Vinh Kỳ hỏi hắn, buổi tối ngày mai có thể cùng nhau ăn cơm tối hay không, bạn học Tiểu Cố thận trọng trả lời người ta, "Xem tình huống đi, ngày mai phần diễn của tôi tương đối nhiều."

Thuyền Trưởng Thuyền Lá:

Tui đoán chắc sẽ có thím kêu khách sạn không hợp cổ trang gì đó. Kỳ thật không phải bên tui cố ý edit thành khách sạn, nguyên bản tác giả đã để nó như vậy rồi.

Tui nhớ là có đọc qua một số truyện cổ trang, tầm 2 hay 3 bộ gì đó, tác giả cũng để là "khách sạn", không liên quan đến editor đâu.

Bản thân chữ "khách sạn" (客栈) nó cũng là một từ Hán Việt, trong đó chữ "sạn" có nghĩa là tàu, chuồng, kho, quán trọ, nhà trọ hoặc đường núi hiểm trở (sạn đạo). Với ý nghĩa như thế, đặt trong bối cảnh cổ trang thì nó cũng vẫn chỉ là cái nhà trọ cho khách ghé qua. Nếu nói "để HV cho nó hợp cổ đại" thì... well, như tui mới nói đó. Cho nên tui nghĩ là mọi người đừng nên xoắn xuýt vụ khách sạn với khách điếm gì nữa, có chăng chỉ dừng ở cảm thụ nơi thính giác thôi.

Còn để khách sạn hay khách điếm thì... tác giả viết sao bọn tui để thế nhá:> không đổi dưới mọi hình thức.:3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương