Edit+Beta: Minh Miu

Đối mặt với bốn ánh mắt không tín nhiệm của hai người đàn ông trẻ tuổi, Mục Doanh Doanh nói chung áp lực như núi lớn đem lời nên nói đều nói một lần, cuối cùng nói: “Cuối cùng, tôi đem anh ấy mang đến, hy vọng cậu có thể thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của anh ấy, đem anh ấy chôn cất ở nơi cách mẹ của cậu không xa.”

Nói xong, Mục Doanh Doanh mở ra rương hành lý mà bà mang theo, bưng ra bình tro cốt, cúi đầu nâng về phía Đại Tráng.

Nhìn cái này, Đại Tráng kinh ngạc, ngây người.

Đã từng là người đàn ông cao lớn cường thế dĩ nhiên hóa thành một lọ bụi, liền chứa ở trong cái bình nhỏ này.

Dù hắn khiến Đại Tráng oán hận anh cũng không khỏi hốc mắt nóng lên, trong nội tâm chua xót, không biết nên làm thế nào cho phải.

Mục Doanh Doanh thấy anh không tiếp nhận bình tro cốt này, không khỏi mang theo thanh âm run rẩy bi thương hỏi: “ Một người sai, đến chết cũng không thể được tha thứ sao?”

An Trình bỗng nhiên nói: “Đây là chồng của bà, cho dù ông ta có yêu mẹ Đại Tráng, ông ta cũng là chồng của bà, chúng ta có thể như vậy mang ông ta đi sao?”

Mục Doanh Doanh ảm đạm nói: “Nhưng, lòng của anh ấy không ở chỗ của tôi. Tôi tin, người mặc dù chết rồi, cũng có linh hồn, nếu không thể thỏa mãn nguyện vọng của anh ấy, chỉ sợ linh hồn của anh ấy cũng không thể bình an, vẫn còn cả ngày lẫn đêm phiền muộn. Cho nên, tôi nghĩ, chỉ có thể cầu hai người giúp đỡ, mang anh ấy đi nơi anh ấy muốn đến nhất.”

Đại Tráng rốt cục nhận lấy bình tro cốt trong tay Mục Doanh Doanh.

Mục Doanh Doanh niệm a-di-đà phật, cuối cùng nhìn thật thăm thiết bình cốt, quay người rời đi.

Vĩ Trạch, anh sinh mà không được hạnh phúc, hy vọng sau khi chết có thể an bình.

Vốn là chúng ta là vợ chồng, nên cùng khâm(vải liệm người chết) cùng huyệt, nhưng, em là biết rõ, chỉ có ở bên cạnh cô ấy, anh mới có thể chính thức mà an nghỉ.

Cho nên, lúc này đây, em không ích kỉ.

Em buông tay, thanh toàn cho anh cùng cô ấy.

Đại Tráng cùng An Trình về nhà, trên đường, An Trình suy nghĩ trong chốc lát, rốt cục mở miệng: “Đại Tráng, kì thật, ông ta vẫn là nhớ anh, nếu không, ông ta làm gì đi giết Phan Lạc Thi, đem mình khiến cho thân bại danh liệt? Còn không phải là sợ Phan Lạc Thi lại làm ra cái việc thiêu thân gì gây bất lợi cho anh sao?”

Đại Tráng trầm mặc một hồi, nói: “Ông ta đây là...tội gì?”

An Trình nói: “Ông ta là có chút cặn bã, ngược lại là cũng không có cặn bã đến cùng. Chính là Mục Doanh Doanh đều lựa chọn thông cảm, anh cần gì phải xoắn xuýt như vậy? Không bằng buông xuống đi. Buông xuống, trong lòng nhẹ nhàng, sống vui vẻ, để cho họ ở dưới cửu tuyền cũng được yên tâm. Anh nói đi, Đại Tráng?”

Đại Tráng nhíu đầu lông mày, cả buổi không nói, chỉ chuyên tâm lái xe. An Trình nhàm chán mà dời con mắt, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.Ước chừng năm phút sau, nghe được Đại Tráng nói: “Được, anh buông xuống. An Trình, anh phải về thôn Đại Đồng một chuyến.”

An Trình kinh ngạc nói: “Anh nghĩ thông suốt? Muốn đem ông ta chôn cất bên cạnh mộ địa của mẹ anh? Hay là hợp táng...”

Đại Tráng chần chờ một chút, nói: “Liền bên cạnh? Không biết nhiều năm như vậy, mẹ anh vẫn không thể tiếp nhận ông ta. Hơn nữa, ông ta nếu thật sự trong lòng có mẹ anh, mặc dù là ở xa xa bảo hộ, cũng là cam tâm tình nguyện?”

An Trình gật gật đầu, nói: “Được. Em cùng anh đi một chuyến. Vừa vặn trở lại chốn cũ, nhìn xem lúc trước anh là như thế nào lừa gạt được em.”

Đại Tráng nghĩ thầm, rõ ràng là em lừa được anh không phải sao. Được rồi, vợ lúc nào cũng là đúng, anh không cùng em tranh.”

Trở về nhà, Bảo Bảo vừa thấy là cha thân yêu cùng ba trở về, lập tức vui sướng mà chạy tới, hai cánh tay nhỏ ôm đùi, vui vẻ nói: “Con muốn bợ đỡ.”

Ý là muốn Đại Tráng cùng An Trình hai người mỗi người duỗi ra một cánh tay, làm thành hình dạng băng ghế, để cho nó ngồi ở phía trên, giống như ngồi kiệu tử.

Đại Tráng trong tay còn ôm một bình tro cốt, tuy một tay cũng có thể, đến cùng sợ đem bình làm rơi vỡ, vội nói: “Chờ một chút, đợi ba đem đồ cất kĩ.”

Bảo Bảo giống như cái đuôi nhỏ đi theo bước chân của ba, thấy Đại Tráng đem bình tro cốt đặt trong một cái tủ đứng nhỏ cao cỡ nửa người, đôi mắt bồ đào đen láy mở lớn, tò mò hỏi: “Ba, bên trong bình này chứa cái gì?”

Lúc Đại Tráng đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Bảo Bảo nhếch môi nở nụ cười, nói: “Phải hay không ăn ngon?”

Lập tức bất mãn nhăn lại đôi mày nhỏ, mất hứng nói: “Ba, người đặt cao như vậy, sợ Bảo Bảo sẽ ăn vụng sao?”

Bảo Bảo hiện tại hơn hai tuổi, trên phương diện ngôn ngữ sớm vô cùng thông minh, biết nói rất nhiều câu, có thể công trạng thuộc về An Trình lúc đứa nhỏ mới sinh ra liền siêng năng nói chuyện kể chuyện xưa? Dù sao những đứa trẻ khác vào lúc này chỉ biết nói vài từ đơn trùng lập “cơm cơm” “đồ ăn” “giày giày” “vớ vớ”, Bảo Bảo nói cơ bản đều biết nói, có thể tự nhiên mà biểu đạt tư tưởng của mình rồi.

Ôi chúa ơi, con dám trộm ăn cái này? Đại Tráng dở khóc dở cười nói: “Con tiểu tham ăn này. Chỉ biết có ăn thôi. Đây không phải ăn ngon, đây là...”

Đại Tráng thanh âm trầm xuống, nói: “Đây là...ông nội Bùi, chính là ba của ba.”

An Trình nghe câu “ba của ba”, lập tức trong lòng nhảy dựng, đây là Đại Tráng lần thứ nhất thừa nhận Bùi Vĩ Trạch, vẫn là nói với Bảo Bảo, lẽ nào nói...anh nghĩ thông suốt?

Bảo Bảo chấn động, nói: “Ah... một người như thế nào sẽ chứa ở trong bình? Chẳng lẽ...ông nội này là yêu quái?” Bảo Bảo sợ hãi rụt rụt cái cổ nhỏ, lập tức quyết đoán mà chạy đi, trốn ở trong ngực An Trình, đối với Đại Tráng dốc sức liều mạng hô: “Không cần mở ra cái nắp, hắn sẽ giống như khói thuốc bay ra...”

Bảo Bảo trong đầu liên tưởng đến câu chuyện cổ tích Ả-Rập cha kể cho nghe đi? An Trình ôm chặt Bảo Bảo, sờ sờ đầu nhỏ của nó, nói: “Sẽ không, ông nội Bùi không phải yêu quái, ông chỉ là chết rồi, đốt thành tro, sau đó, chứa ở bên trong cái bình này.”

Bảo Bảo nghe xong càng thêm sợ hãi, đem cái đầu nhỉ dùng sức đùn vào trong ngực cha, mang theo thanh âm khóc nức nở, nói: “Như thế nào người đã chết sẽ bị đốt thành tro? Con sợ...con không muốn bị đốt thành tro...”

Cái này tốt rồi, An Trình cùng Đại Tráng hai người giảng cho Bảo Bảo một hồi người sinh ra già bệnh chết, đạo lý sự trao đổi chất, dù sao Bảo Bảo chậm rãi liền lớn lên, có thể nằm trong phạm vi lý giải của nó liền tận lực khiến cho nó hiểu, đây là quan niệm giáo dục của An Trình.

Bảo Bảo sau khi nghe xong càng thêm xoắn xuýt, hai bàn tay mập mạp nhỏ bé kéo cha cùng ba, tội nghiệp hỏi: “Vậy hai cha về sau cũng gì, cũng sẽ chết sao?”

An Trình ôm Bảo Bảo trong ngực, nói: “Đúng vậy, là mọi người sẽ chết. Chỉ có điều, khi đó, Bảo Bảo sớm trưởng thành nam tử hán rồi, còn sẽ có tiểu Bảo Bảo của chính mình, cho dù cha cùng ba không thể lại cùng Bảo Bảo, Bảo Bảo cũng sẽ không phải một mình.”

Bảo Bảo dùng bàn tay nhỏ mập mạp sờ mặt cha, rất ưu sầu nói: “Nhưng, con không muốn tiểu Bảo Bảo, con muốn cha cùng ba sống lâu trăm tuổi, giống như trong TV diễn lão yêu tinh.”

Lão yêu tinh? Đại Tráng tưởng tưởng tình cảnh An Trình biến thành lão yêu tinh, rùng mình một phát, nói: “Tại sao phải biến thành lão yêu tinh, cha của con hiện tại chính là yêu tinh.”

An Trình giận dữ, nói: “Anh vậy mà ở trước mặt con trai nói những lời không biết xấu hổ này?” Vừa vặn trong tay có một bản tạp chí, cuốn thành hình ống đánh về phía Đại Tráng.”

Bảo Bảo hăng hái, kéo tay áo, nói: “Cha, người đánh không lại ba, con giúp người.”

Mấy người lăn thành một đoàn, cãi nhau ầm ĩ.

Bảo Bảo hai đầu giả trang con trai ngoan, trong chốc lát đối với ba vung nắm tay nhỏ một cái, trong chốc lát đối với cha đá một cước, dù sao cánh tay bắp chân của nó nhỏ cũng sẽ không đau, ngược lại là mập mạp, cảm xúc tròn vô khiến hai người lớn trong lòng một mảnh mềm mại, Bảo Bảo thật là đáng yêu.

Đáng tiếc, Bảo Bảo buổi tối là vui vẻ cả đêm, sáng ngày thứ hai đã bị một tin tức xấu đột phát khiến cho cả người choáng váng.

Đại Tráng nói cho Bảo Bảo biết: “Bảo Bảo, ba và cha phải rời đi vài ngày, đem ông nội Bùi trong cái bình này hạ táng, để cho ông nhập thổ vi an, cho nên, con cùng dì Hứa ở nhà ngona ngoãn, hoặc là, cũng có thể đi nhà ông nội Chu ở vài ngày, như thế nào?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo lập tức treo đầy nước mắt nhỏ óng ánh: “Oa... hai người đi ra ngoài chơi cũng không mang theo con.”

An Trình không nhìn được nhất là Bảo Bảo khóc, vội vàng bước tới, nói: “Vậy mang theo Bảo Bảo cùng đi.”

Đại Tráng cảm thấy đầu đều lớn hơn một vòng, nói: “Đây là đi làm chính sự, cũng không phải nghỉ phép, mang theo Bảo Bảo không tiện. Hơn nữa, hiện tại tuy là trời thu, ở nông thôn nhiều muỗi, Bảo Bảo lớn lên trong thành phố, nuông chiều từ bé, đi nông thôn, một thân da thịt mềm mại, để muỗi đốt toàn thân?”

An Trình tưởng tượng Bảo Bảo bị chích một thân giống như bao lì xì, đương nhiên không nỡ, liền đem Bảo Bảo ôm vào trong ngực an ủi: “Bảo Bảo vẫn là không đi. Bên kia muỗi rất lớn, giống như máy bay ném bom nhỏ...”

Bảo Bảo ở trong ngực cha đập thình thịch, nói: “Con muốn đi, con không sợ muỗi, con muỗi đến, chụp chét.” Dùng móng vuốt nhỏ vung lên.

An Trình rốt cục hạ quyết tâm: “Mang nó đi thôi, liền xem như kí ức vừa khổ vừa ngọt ngào.”

Đại Tráng bất đắc dĩ đáp ứng, nói: “Ai, mang theo tiểu gia hỏa này, hành lý nhiều lắm mấy bao lớn, còn phải thời khắc treo trên cổ anh, thật phiền phức...” Mấu chốt là treo trên cổ mình, khiến cho quần áo của mình mặc không sạch sẽ. Đã nói áo gấm về nhà? Quần áo này gấm là gấm rồi, chính là vừa đỡ tiểu gia hỏa này, hoàn toàn biểu hiện ra không được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương