Edit+Beta: Minh Miu

Ngẫu nhiên Chu An Bằng buổi tối ngủ tại phòng trọ bên này của cha một đêm, bởi vì sáng hôm sau muốn cùng Đại Tráng đi sơn trang săn bắn, thuận tiện nhìn tiến độ xây dựng của “Happy World” bên cạnh, nếu chắc chắc cùng nhau, buổi sáng đi thuận tiện một chút, miễn cho trái đợi phải đợi. Còn nữa, nhìn con trai cả bộ dáng thất hồn lạc phách, Chu Nguyên Dịch cũng lo lắng, thà rằng nhốt nó ở bên cạnh.

Màn đêm buông xuống, sấm sét vang dội, mưa gió bão tố một đêm.

Chu An Bằng trằn trọc một đêm, tâm tình giống như ở bên ngoài mưa to như trút nước, rớt xuống hạt bụi ở bên trong.

Sáng sớm rời giường, mưa to tối hôm qua nhạt nhòa không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trời xanh không mây, mặc dù không có mặt trời, chỉ có mấy đám mây, trên mặt đất có mấy giọt nước có thể chứng minh tối hôm qua mưa rào gió táp xác thực tồn tại.

Lại bởi vì trận mưa lớn này, mùa hè nóng bức nhiều ngày rốt cục tiêu tán, lại không có mặt trời chiếu đầu, ngược lại là thời tiết tốt để du lịch.

Chu Nguyên Dịch hào hứng cũng dâng lên, cũng không muốn lái xe, Phó Tu Nhiên cùng Chu An Bằng tự mình lái xe hướng sơn trang săn bắn chạy như bay.

Đúng lúc giao thông nối thẳng tới sơn trang săn bắn cũng sắp thông rồi, giao thông vô cùng nhanh chóng và thuận tiện, một đường đi thẳng, từ thành thị đến ngoại ô, không quá một giờ xe đã đến.

Sơn trang săn bắn chiếm đại khái chiếm hai phần ba diện tích “Happy World“. Ước chừng 20 vạn m2, diện tích không lớn, cảnh quan lại làm coi như không tệ, có ruộng dốc, có núi rừng, có dãy núi, có khe nước, có hồ nước, có thác nước, cho dù đều là cảnh quan nhân tạo, hơn nữa, căn cứ vào đặc điểm cảnh quan phân khu hợp lý.

Tổng cộng có ba khu lớn, một khu là khu câu cá hưu nhàn, chủ yếu là hai bên hồ nước, khu bên cạnh là một loạt nhà gỗ nhỏ, ở chính giữa là trung tâm hoạt động của du khách, có nhà hàng, ở chỗ này, mọi người có thể câu cá, có thể hát karaoke đánh bài, cũng có thể nướng đồ, còn có thể chơi nước, chuyên vì người già phụ nữ trẻ em không thể săn bắn mà cung cấp giải trí hưu nhàn, một cái khác là khu săn bắn, tập trung ở phụ cận khe núi, có thỏ rừng gà rừng bồ câu và các loại động vật nhỏ và các loài chim khác, còn có một khu là để săn bắn động vật lớn, chủ yếu là tập trung ở ruộng dốc, là nuôi hươu, dê rừng, bào tử và các loại động vật hình thể lớn nhưng dịu dàng ngoan ngoãn.

Đại Tráng phân phát súng cho mọi người.

An Trình cầm lấy cây súng khoa tay múa chân nhắm bắn một phát, nói: “Có thể bắn trúng sao?”

Đại Tráng nói: “Em nếu hoàn toàn chưa dùng qua, đương nhiên là bắn không trúng, chỉ có điều, bên kia có lớp huấn luyện, rất dễ học được, có thể huấn luyện một lát bắn trúng lại đến. Đây là cây súng đơn đồng, dùng cho tân thủ lần đầu săn bắn, mặt khác còn có cây súng một phát bốn viên, cung cấp cho khách thuần thục qua mấy lần săn bắn, chúng ta là ngược lại là hy vọng khách săn nhiều con mồi một chút, có thể chênh lệch lợi nhuận.””Nha...” An Trình nói: “Thật tốt quá, em muốn dùng súng một phát bốn viên, một phát không trúng, lại đến một phát, tuyệt đối là thẳng lợi trở về.”

Đại Tráng cười nói: “Đừng săn quá nhiều, năm người chúng ta nhiều lắm là ăn một con dê, hoặc là một con thỏ một con gà, săn nhiều hơn chính là vật chết, không tươi mới không thể ăn. Em nếu thích ăn, về sau anh thường xuyên mang đồ tươi về nhà, dùng lò nướng nướng cho em, càng sạch sẽ, vị rất tốt.

Phó Tu Nhiên nghiêng đầu đối với Chu Nguyên Dịch nói: “Xem vợ chồng son này quá ân ái.”

Chu An Bằng liếc nhìn hai người, nhếch miệng, nghĩ thầm Chu An Trình phương diện khác đều khôn khéo vô cùng, chính là trên phương diện tìm chồng, ngốc không sót mấy, Điền Đại Tráng dù thế nào cũng chỉ là một người xuất thân từ nông dân, loser trời sinh, Chu An Trình còn ngụp đầu xuống nước liền tiến vào, chín đầu trâu kéo cũng không trở về. Hai người già này lại cứ ồn ào theo, đem Điền Đại Tráng nói giống như tốt lắm. Ngốc hay không ngốc à? Hay là Điền Đại Tráng cho tập thể bọn họ uống thuốc gì rồi hả?

Chỉ có điều, Chu An Bằng hiện tại đang mang thai tinh thần sức chiến đầu chênh lệch lớn, cũng sẽ không có tinh thần cố ý đi khiêu khích đối phương, chính là trong lỗ mũi hừ hai tiếng, thả chút hơi lạnh đi ra, An Trình không để ý tới gã, cũng coi như là bình an vô sự.

Chu Nguyên Dịch bọn họ là người đầu tiên sử dụng súng, vô cùng mới lạ, đi theo Đại Tráng vào lớp huấn luyện, Đại Tráng tạm thời làm huấn luyện viên, chỉ đạo động tác chủ yếu, nam nhân đều là trời sinh thích múa đao múa súng, mặc dù Chu Nguyên Dịch cùng Phó Tu Nhiên tuổi lớn như vậy cũng không ngoại lệ, ngay cả Chu An Bằng đều tinh thần tỉnh táo, loay hoay nửa ngày, mấy người đều bắn ra hình ra dạng, vì vậy, đổi địa phương tái chiến.

Một chuyến đi săn này tất cả mọi người đều có thu hoạch, An Trình săn được một con thỏ hai con bồ câu, Chu Nguyên Dịch cùng Chu An Bằng tất cả săn được một con gà rừng, Phó Tu Nhiên săn được một con thỏ, tất cả mọi người hào hứng dạt dào, mặc dù săn đã đủ con mồi nhưng vẫn còn hứng thú, còn muốn ở trong sơn trang đi bốn phía một chút, dạo chơi bốn phía, Đại Tráng liền vội vàng bẻ hai nhánh cây, lại thuận tay biện mấy sợi dây thừng cỏ, đem mấy con mồi trói lại ở trên nhánh cây, đặc biệt có hứng thú dã ngoại.

An Trình vẫn chưa thỏa mãn, trông thấy có động vật hoang dã chạy qua chạy lại, sẽ cầm súng khoa tay múa chân bắn một phát, lại hỏi Đại Tráng: “Dùng súng chính là dễ dàng. Đại Tráng, anh còn nhớ lần chúng ta ở thôn Đại Đồng của các anh săn gà rừng cùng thỏ, em dùng đèn pin cường quang chiếu, anh đuổi theo, phí hết sức khỏe mới bắt được thỏ cùng gà rừng, phải hay không thỏ rừng gà rừng hơi khó săn một chút? Những vật nuôi ở trong tràng đi ra chính là ngốc, cũng sẽ không chạy, chờ chúng ta bắn được, có chút không có tính khiêu chiến.”

Đại Tráng gật gật đầu, nói: “Phải, có vấn đề này. Hiện tại cũng là thuần đưỡng trong tràng thuần dưỡng động vật dịu dàng ngoan ngoãn, tương đối dễ dàng bắn được, chỉ có điều, du khách hơn phân nửa là mới lạ, con mồi nếu dễ săn bắn mới kích thích được hứng thú của bọn họ. Chính là nếu đối với người quen tay, có chút thiếu tính khiêu chiến. Về sau nhìn xem pháp luật quốc gia có cho phép nuôi dưỡng động vật hoang dã thì nuôi một ít động vật hoang dã, nói thí dụ như hồ ly, lợn rừng, chồn, sóc các loại...., thì càng thêm phù hợp với thanh danh sơn trang săn bắn của chúng ta.”Chu Nguyên Dịch cùng Phó Tu Nhiên đều nói: “ Từ từ sẽ đến, được như này cũng không tệ rồi, dù sao cùng là vùng ngoại thành gần thành phố, nuôi quá nhiều động vật hung dữ, vạn nhất thoát ra, muốn vào thành gây đại họa, chẳng bằng những động vật dịu ngoan này, dân chúng nha, chính là thích giải trí hưu nhàn, thực sự truy cầu kích thích liền chính mình đi lên núi.

An Trình ngẫm lại cũng phải, liền cười nói: “Đúng vậy, con ngược lại là không nghĩ tới tầng này. Thật sự là một chàng trai thích săn bắn thì cảm thấy không kích thích, không thể nói được đến cũng sẽ không đến, mới vừa rồi là con định vị sai rồi, cái này là người dân bình thường lúc rảnh rồi đến chỗ này giết thời gian, không phải thật sự trên ý nghĩa đi săn bắn.”

Mọi người nhìn, lại cho Đại Tráng đề nghị nhiệt tình: “Sơn trang này diện tích lớn như vậy, chỉ dùng chân đi rất mệt mỏi, làm mấy con ngựa, cho khách du lịch cưỡi chơi.”

“Lại làm mấy chiếc xe điện du lịch, có thể đi toàn bộ sơn trang.”

Đại Tráng nghiêm túc ghi trên ipad, lại khiêm tốn mà đưa ra câu hỏi: “Những cái này đều sẽ xem xét đưa vào, hiện tại con phân vân so sánh chính là vấn đề định giá này, rốt cục là thực hành hệ thống bỏ phiếu giống như Happy World của mọi người, hay là thu riêng từng khu?”

Chu Nguyên Dịch bọn họ là người từng trải kinh thương, tự nhiên kinh nghiệm phong phú, vội nói: “Định giá là một vấn đề, ta cảm thấy được có vài loại phương thức cùng sử dụng. Lợi ích của hệ thống bỏ phiếu, một lần đúng thời gian quy định, tiến vào liền sở hữu tất cả các hạng mục cũng có thể chơi, tiêu phí trong suốt, đối với sơn trang bên này, liền tương đối dễ quản lý, nếu thu phí, phải tuyển dụng nhiều nhân công, cũng rất phiền. Tốt nhất là phân mấy hạng mục lớn.”

“Cha nói đúng, có thể học thiết lập một ít cảnh khu, toàn bộ sơn trang sắn bắn bán một tấm vé vào cửa, xem như vé vào cửa du lịch, hai mươi đồng một vòng, không mua vé không được vào, nếu không không dân cư phụ cận đem sơn trang này trở thành công viên thành phố vào xem không mất tiền. Sau đó, phân mấy hạng mục lớn, ví dụ như, thuê súng ống tính toán như thế nào, thuê lều vải tính toán như thế nào, săn được con mồi tổn hại như thế nào, nướng cùng gia công con mồi lại tính toán như thế nào, đều từng mục từng mục liệt kê ra, sau đó, tổng thể giá của một nhà ba người, ví dụ như một đêm ăn một con gà một con thỏ bao súng săn một ngày một đêm toàn bộ là bao nhiêu, để cho đoàn người đặt vé ở trên mạng, coi như là một loại hình khác của hệ thống bỏ phiếu. “An Trình nghe xong lời của cha nói, cũng giúp đỡ tích cực mà bày mưu tính kế.

Đại Tráng viết chữ chậm, ghi chép những điểm quan trọng này hơi tốn thời gian dài, Chu An Bằng thấy hơi không kiên nhẫn, lại có chút xem thường mà hừ một tiếng, nghĩ thầm, loại việc đề nghị vụn vặt này cũng đáng để ghi lại? Rốt cuộc là xuất thân nông dân, không có kiến thức gì, người ta tùy tiện chỉ một chiêu liền coi như là cẩm nang diệu kế rồi.

An Trình quay đầu, không vui mà nhìn gã một cái.

Chu An Bằng cãi lại, nói: “Mày ánh mắt đó là gì?Ở trên địa bàn của hai đứa mày, tao hừ hừ hai tiếng cũng không được à?”An Trình khóe miệng nhếch lên, làm thủ thế “mời”, nói: “Anh tùy tiện hừ. Kì thật, tôi biết rõ ý tốt của anh, đang động viên Đại Tráng cố lên, vừa rồi Đại Tráng vẫn còn nói ở đây không có lợn rừng, anh liền giả heo hừ lên. Lực ủng hộ mạnh như vậy, tôi thay Đại Tráng cảm ơn anh.”

Chu An Bằng mũi đều giận sắp lệch ra.

Cùng An Trình đấu võ mồm, Chu An Bằng cho tới bây giờ đều chiếm không được thượng phong. Lúc này đây, không riêng gì không có chiếm được thượng phong, còn thu được ánh mắt cảnh cáo của Chu Nguyên Dịch, giống như trách gã nhiều chuyện, khiến Chu An Bằng thoáng chốc liền thành thực rồi.

Đi hơn nửa sơn trang, cuối cùng đi bộ trở lại nhà hàng, bởi vì còn chưa có mời đầu bếp, Đại Tráng liền tự mình đi xử lý mấy động vật hoang dã, con thỏ cùng gà rừng đều thoa nước tương đưa lên khung nướng, bồ câu thì trộn lẫn với một ít nấm hầm cách thủy.

Mọi người quay quang lò nướng ngồi một vòng, An Trình hào hứng bừng bừng nói: “Đại Tráng làm cái này hương vị đặc biệt thơm, con lần trước đã ăn rồi về sau nhớ mãi không quên.”

Chỉ có An Bằng ngửi không được thịt gà thỏ tươi, trốn ra xa mà chơi điện thoại.

An Trình liền ngồi bên người cha, câu được câu không mà cùng cha nói. Chu Nguyên Dịch nhịn không được phiền muộn, lại không chịu nổi kĩ xảo nói chuyện của An Trình, rốt cục hơi có chút ẩn ý nói ra.

An Trình giảm thấp xuống thanh âm, ra vẻ giật mình ở bên tai cha hỏi: “Không thể nào? Cha, người nói là An Bằng anh ta...Vậy anh ta muốn sinh hay không muốn sinh?”

Chu Nguyên Dịch lườm An Bằng ở xa chuyên chú cúi đầu chơi điện thoại, lường trước gã nghe không được bên này nói chuyện, còn nữa, chuyện như vậy nói với An Trình cũng không sao, dù anh em bất hòa thế nào cũng là anh em, hơn nữa đầu óc An Trình linh hoạt còn có thể giúp mình nghĩ ra chủ ý, liền cũng không hề che lấp, nói tình hình thực tế: “ Nó ngược lại là không muốn, chỉ có điều, loại chuyện này đối với thân thể tổn thương quá lớn, ta vẫn là cho nó sinh ra, khuyên nó cả buổi nó mới miễn cưỡng đáp ứng, chủ yếu là nó tìm đàn ông kia cũng không đáng tin cậy, đoán chừng là dựa vào không được, về sau vẫn phải là dựa vào chính nó. Cho nên, con cùng Đại Tráng đừng trách nó hôm nay âm dương quái khí, thật ra là trong lòng của nó có nỗi khổ, nhìn con cùng Đại Tráng hai người ân ái trong nội tâm càng không dễ chịu.”

An Trình lúc đầu nhìn cha cùng ông anh đều là bộ dáng khổ sở có chút đồng tình, thậm chí muốn giúp ông anh một tay, liên hệ với Trì Đức Triết, hiện tại, tất cả tâm tư đồng tình với ông anh đều không còn, cười nhạt một tiếng, nói: “Anh ta chính là như vậy, luôn muốn người khác không nguyên tắc, vô điều kiện mà bao dung anh ta hết thảy tùy hứng, nhưng lại không biết, càng như vậy, anh ta về sau đi ra ngoài càng ăn nhiều thiệt thòi lớn. Cha, liền nói buổi sáng hôm nay đến giờ, anh ta luôn liếc nhìn Đại Tráng, còn bất chợt hừ lạnh hai tiếng. Đại Tráng gây chuyện với anh ta sao? Không có, đúng không? Vậy anh ta sao phải như vậy? Đơn giản chính là thông qua miệt thị Đại Tráng mà đến giẫm con. Chỉ có điều, vài trò mèo kia đả kích không được con. Đại Tráng nhà con chính là nghèo, chính là xuất thân không tốt, vậy thì thế nào? Chính là anh hùng cổ đại không bàn xuất xứ, huống chi hiện tại, chỉ cần không ngu ngốc không lười, chỉ cần một chút cơ hội cùng vận khí, phát tài rất dễ dàng. Đương nhiên, phá sản cũng dễ dàng, Đại Tráng dựa vào chính mình so với anh ta quần là áo lượt nhị thế tổ dựa vào cha. Ai, cha, còn có một câu con đã nói trước, anh ta lần này phiền phức không phải dựa vào cha giải quyết sao? Lúc này đây hơn phân nửa cũng là muốn dựa vào cha. Con không đáp ứng. Lúc con sinh Bảo Bảo là Đại Tráng nhà con hầu hạ, không có để cha hao tâm tổn trí qua, anh ta mang thai cũng giống vậy, dựa vào không được người đàn ông của anh ta, kêu anh ta tự dựa vào anh ta, có phiền toái liền dựa vào cha, cha người cùng ba Phó lãng phí thời gian thanh xuân, chính mình đi chỗ an lành chung sống, ai quản anh ta sinh con khỉ gió phiền toái gì?”Chu Nguyên Dịch buồn rầu nói: “An Trình, An Bằng nó... ta đã sớm nói, nó là một gốc cây mọc lệch, hiện tại muốn uốn nắn cũng không được, con bảo ta hoàn toàn bỏ mặc mặc kệ, mặc nó đi dằn vặt, ta cũng làm không được. Hơn nữa, đàn ông sinh con, là chuyện phiền phức nhất, làm không tốt đời này của An Bằng sẽ bị phá hủy, bên cạnh nó không có người biết nóng biết lạnh, ta như thế nào không quan tâm? Đương nhiên, con cũng là anh em với nó, thật sự không hợp còn chưa tính, ta...ai...”

An Trình nghe cũng có chút bất đắc dĩ, thật muốn nhìn thấy Chu An Bằng một mình mang thai bộ dáng bất lực gọi trời không thấu gọi đất không được, chỉ có điều, cha lại không đành lòng, vậy cũng chỉ phải liên hệ với Trì Đức Triết rồi, bằng không thì, vẫn không thể đem cha kéo lại?

An Trình do dự một hồi lâu, nói: “Cha, kì thật, người đàn ông của An Bằng, con cùng Đại Tráng đều biết. Ba Phó cũng biết, chính là lúc trước anh ta cùng Đại Tráng đi cứu ba Phó, người, thật ra là rất không tệ. Là do An Bằng bắt cá hai tay, người ta mới tức giận mà bỏ đi. Nếu con nói cho anh ta tình huống của An Bằng, nói không chừng anh ta có thể hồi tâm chuyển ý.”

Chu Nguyên Dịch nghe xong mừng rỡ, nói: “Vậy con tranh thủ liên hệ một chút đi.”

An Trình liền đứng dậy đi gọi điện thoại, trong chốc lát tới, nói: “Con nói cho anh ta biết, anh ta...nên vẫn là vui đi? Con không biết, đúng rồi, anh ta đang ở MA bên này làm việc, không bằng, chúng ta gọi anh ta tới cùng nhau ăn đồ nướng, nhìn xem anh ta đối với anh trai đến cùng có ý gì, cũng để cho người an tâm.”

Chu Nguyên Dịch đương nhiên đồng ý.

Trì Đức Triết tới vừa đúng lúc, thỏ rừng gà rừng vừa mới nướng chín, Đại Tráng cùng hắn ở cùng chỗ một thời gian ngắn, vẫn là rất quen thuộc, cười nói giỡn nói: “Tới sớm không bằng đúng lúc, chúng tôi trông coi dùng lửa nướng nửa ngày, hun đến một thân toàn mùi khói cũng còn chưa ăn vào miệng, anh ngược lại là chạy đến thì có ăn rồi.”

Trì Đức Triết đúng lúc mà tiếp một câu, nói: “Phải à. Tôi một đường ngửi thấy mùi thơm liền đem ô tô lái như bay chạy ra ngoài.”

Chu An Bằng trông thấy Trì Đức Triết toàn thân khó chịu, nhưng, Trì Đức Triết cùng Đại Tráng hai người đều rất quen thuộc, lại thêm một tầng ân nghĩa cứu Phó Tu Nhiên, cộng thêm Chu Nguyên Dịch nổi lên tâm lý biết ơn, quả thực là rất được hoan nghênh, mọi người không khỏi phân trần mà liền an bài hắn ngồi bên cạnh An Bằng.

Gà nướng thỏ nướng bưng lên bàn, quả nhiên mùi thơm xông vào mũi, hương vị vô cùng thơm ngon, Chu An Bằng vốn đối với đồ nướng tiết mục cây nhà lá vườn này trong cõi lòng vô cùng khinh thường, nếm một miếng dĩ nhiên là mỹ vị dị thường, cộng thêm vài ngày nay nôn nghén trong dạ dày không có gì, ngược lại là khẩu vị mở rộng ra, Trì Đức Triết không nói gì, liền dùng cây dao trong tay không ngừng cắt thịt thỏ hoặc thịt gà đặt vào trong mâm gã, Chu Nguyên Dịch nhìn trong nội tâm âm thầm tính toán, người này kì thật cũng coi như đáng tin cậy nha, có lẽ An Bằng theo nó có thể được chăm sóc chu toàn.

Buổi tối trở về, An Trình có chút ảo não nói: “Anh nói em phải hay không là có chút ngốc? Rõ ràng muốn trả thù tên khốn Chu An Bằng kia, nhìn thấy cha ưu sầu, em liền giúp tên khốn kia một tay, đem Trì Đức Triết gọi đến. Ai, nghĩ đến anh ta hôm nay còn hừ hừ vài tiếng liền tức giận, đến lúc này anh ta vẫn không quen xem thường anh.”

Đại Tráng lơ đễnh nói: “Anh ta xem thường anh liền xem thường đi. Anh ta nhìn anh được rất tốt, anh ta không có chỗ nào tốt, anh ta xem thường anh, anh cũng không có chỗ xấu. Không có bản lĩnh như anh ta thật sự chỉ biết hô hét người khác, làm gì phải để ý? Em cũng không phải giúp anh ta, là giúp cha em. Cái này nghĩ đến liền cho qua đi? Hơn nữa, em cũng xác thực xếp đặt một đường cho Chu An Bằng, nếu không phải em lần kia đánh anh ta một trận hung ác còn gọi Trì Đức Triết đến, anh ta có thể rơi vào như hôm nay không? Được rồi, cũng coi như báo thù rồi, cũng đừng tính toán chi li, liền xem như xem trên phân thượng của cha em.”

Đại Tráng phát hiện, có thể độc lập thao tác hạng mục lớn của sơn trang săn bắn này tài chính trên trăm triệu đồng, đối với Đại Tráng lòng tự tin lại tăng lên, trước kia anh rất kiêng kị chính mình xuất thân nông dân cùng vấn đề xứng hay không xứng, loại tư tưởng phiền phức khó chịu này hiển nhiên đang nhạt dần.

Đại Tráng cũng liền bình thường trở lại.

Chu An Bằng ngày kế tiếp liền cùng Trì Đức Triết trở về H quốc, Trì Đức Triết lúc gần đi còn hướng Chu Nguyên Dịch cam đoan nhất định sẽ chăm sóc tốt Chu An Bằng, cũng nói về sau đem công tác trọng tâm chuyển về H quốc, nói một cách khác, không có gì bất ngờ xảy ra, Chu An Bằng sẽ không lại đến MA.

An Trình lúc này mới vui vẻ lên, cho dù ngày hôm qua không cam tâm tình nguyện giúp cọc chuyện tốt này, ngược lại là có chút hồi báo, về sau không cần nhìn cái bản mặt chán ghét của Chu An Bằng nữa. Hy vọng Trì Đức Triết năng lực bắn bia cường đại, tốt nhất để Chu An Bằng đằng trước sinh một đứa sau đó lại sinh một đứa, để cho gã sinh con không thể lại đến chỗ này quấy rối làm chuyện xấu nữa.

Một tháng sau, sơn trang săn bắn bắt đầu buôn bán, bởi vì hoàn toàn là hạng mục trò chơi mới, hoàn toàn gợi ra sóng trào hứng thú, khách hàng nườm nượp tới, tạo thành sơn trang nhân thủ không đủ, vô lực tiếp đón, với tư cách là người đứng đầu đưa ra quyết định sách lượt Đại Tráng không thể không thực hiện chính sách khống chế số lượng người lên núi, mỗi ngày chỉ cho phép nhiều nhất 500 người tiến vào sơn trang, phát hành vé đặt trước trong toàn thành, muốn vào sơn trang săn bắn phải đặt trước.

Cái này tương đương với “kinh doanh tiêu thụ đối khát”, càng là hạn chế đi vào, càng là có nhiều người mãnh liệt muốn đi vào thử một lần, sơn trang săn bắn này thoáng cái trở thành tiêu điểm nóng hổi trong toàn thành, mọi người say sưa bàn luận.

Tiền tự nhiên cuồn cuộn mà đến, chỉ qua ba bốn tháng, sơn trang săn bắn danh ngạch tiêu thụ liền qua trăm triệu, Đại Tráng vui vẻ vô cùng.

Linh cảm bỗng nhiên phát ra liền vận hành, vậy mà thu được thành công, thật là khiến người khó có thể tưởng tượng.

Đại Tráng vui vẻ, An Trình liền vui vẻ, Happy World bên cạnh sơn trang săn bắn vẫn còn đang xây dựng, mang đến nhân khí cuồn cuồn cũng đúng lúc “Happy World” còn chưa bắt đầu buôn bán đang khiến người tạo thế “chờ mong ngưỡng mộ”, cho nên, An Trình đẩy mạnh công tác xây dựng nhanh hơn.

Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, An Trình ngày này ngâm nga bài hát vào công ty, nhìn tâm tình là rất tốt. Buổi sáng xử lý một ít sự vụ ở công ty, An Trình để chính mình nghỉ ngơi trong chốc lát, chuông điện thoại di động vang lên.

An Trình cầm lên nhìn, là số điện thoại lạ. Cậu có chút không muốn tiếp, bởi vì hiện tại điện thoại lừa bịp nhiều lắm.

Chỉ có điều, vì cẩn thận, An Trình vẫn là nhận. Trong điện thoại là một giọng nam trầm thấp: “Cậu chính là người ở trên mạng đăng ảnh chụp sao? Vòng tay kia...”

“Vòng tay?” An Trình lặp lại lời nói của đối phương, trong nội tâm kinh hãi một chút.

Lúc trước, vì tìm cha đẻ của Đại Tráng, An Trình chụp một ít ảnh đưa lên mạng, trong đó, liền xen lẫn ảnh chụp vòng tay của mẹ Đại Tráng lưu lại.

Chẳng lẽ, người này...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương