Edit+Beta: Minh Miu

“Sau đó” Chu Nguyên Dịch nhìn An Trình, ánh mắt ảm đạm, nói: “Sẽ không có sau đó.”

“Làm sao có thể?” An Trình khó có thể tin nói.

“Thật sự.” Chu Nguyên Dịch khóe môi mang theo đắng chát, nói: “Sự thật vĩnh viễn so với lý tưởng luôn khác biệt.”

Lời nói này khiến An Trình trong nội tâm cả kinh, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Ly hôn...không thuận lợi sao?”

Nghĩ nghĩ, An Trình lại tự nhủ nói: “Thế nhưng mà, nghe hai người tình cảm rất tốt, khi đó ly hôn không dễ dàng, có thể hạ quyết định như vậy, nói rõ giữa hai người là thật tâm?” An Trình trong nội tâm âm thầm phỏng đoán, vô cùng khó hiểu, yêu nhau như thế, vì sao cuối cùng vợ chồng chia lìa, hơn nữa, sau hai mươi mấy năm cha cũng không hề nhắc đến người kia, hình như là bị tổn thương sâu vô cùng, lại là vì sao?

Chu Nguyên Dịch cười khổ nói: “Không phải không khó khăn. Ai... mẹ An Bằng ôm An Bằng muốn nhảy lầu, cha cũng không thể nhìn hai người tìm chết? Chỉ có thể hoãn một chút. Người ấy bên đó, lực cản còn lớn hơn. Tuy không có con, còn có cha mẹ. Vợ của người ấycòn là con gái của bạn cũ cha mẹ người ấy, xem như là thanh mai trúc mã, dưới tình huống vợ không làm gì sai trái bỗng nhiên đề xuất ly hôn, con cũng có thể tưởng tưởng trong nhà người kia tình hình nghiêng trời lệch đất. May mắn, người ấy còn giữ lại được một chút lý trí, cũng không nói ra cha, người nhà của người ấy chỉ biết là người ấy ở bên ngoài có người, còn là một nam nhân, nhưng, không biết cụ thể là ai.”

An Trình ẩn ẩn đoán được tình cảnh lúc ấy: Hai nam nhân yêu nhau được xem là tình cảm cấm kị, hết lần này tới lần khác còn từng người đã có gia đình, loại vi phạm luân lí xã hội cùng quan niệm đạo đức tình yêu sẽ gặp bao nhiêu lực cản quả thực khó nói, rất nhiều người không chịu nổi gánh nặng, cuối cũng vẫn là lui bước. Chẳng lẽ người cha thích kia, cũng là người mềm yếu như thế?

“Thế nhưng mà...”An Trình thật là không cam lòng, chẳng lẽ thật là bởi vì lý do thế tục như vậy, người kia liền buông tha cha, còn có...chính mình trong bụng cha?

An Trình biết rõ không ngừng hỏi chẳng khác nào là xé mở vết sẹo của cha, nhưng, cậu thật sự không cách nào không hỏi: “Đến cùng xảy ra chuyện gì? Hai người hẳn là yêu nhau, con hiểu. Nếu không, cha sẽ không sinh con ra. Còn có, cha, An Bằng mỗi ngày nói người bất công, bình tình nhìn nhận, cũng không phải không có đạo lý. Cho nên...”

An Trình cuối cùng là đỏ tròng mắt, nắm chặt nắm đấm, nói: “Hơn nữa, cha những năm này đều là một người, kì thật,...phải hay không là bởi vì còn yêu người kia?”

“Vậy thì thế nào?” Chu Nguyên Dịch cúi đầu, nói: “Mỗi người khi sa vào tình yêu sẽ cho rằng đối phương là tốt nhất, là đặc biệt, là độc nhất vô nhị, vì đối phương có thể buông tha mọi thứ hoặc là nói đời người khó có được mấy lần bắt lấy, lại thường thường bị sự thật đánh cho thất bại thảm hại.”

Chu Nguyên Dịch suy nghĩ rốt cục nhớ lại hoàng hôn mưa tung bay ngày đó.

Cùng Phó Tu Nhiên tại chỗ cũ gặp mặt.Bởi vì hai người đều là thương nhân nổi danh trong giới danh nghiệp, cho dù không phải cùng một thành thị, nhưng, vẫn là vô cùng ít xuất hiện, kể cả nơi gặp mặt, chỉ là một ghế lô ở quán trà.

Chu Nguyên Dịch trên mặt còn mang theo vết thương, đó mà một đêm trước cứu vợ có ý muốn nhảy lầu mà tạo thành vết thương. Tiếp tục hơn một tháng đại chiến ly hôn, vợ sống chết không ly hôn, còn lấy con trai mới hai tuổi áp chế, luôn mồn “anh muốn bức chết tôi, tôi liền mang An Bằng cùng đi”, thật sự...sắp đến cực hạn rồi.

Cũng may, còn có y cũng cùng một chỗ vất vả chống lại.

Chu Nguyên Dịch ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Anh bên kia, như thế nào?”

Trên mặt dấu vết rõ ràng như thế, Chu Nguyên Dịch đội mũ dạ cùng khăn quàng cổ, vào đến ghế lô mới tháo ra, dưới ánh đèn nhìn thấy thực sự có chút giật mình, nhưng, kì quái, Phó Tu Nhiên trước giờ vẫn luôn ôn nhu săn sóc nhưng lại như không nhìn thấy, từ trong ánh mắt biểu lộ dại ra, luôn buông thỏng tầm mắt giữ im lặng nhìn khắp nơi.

Chu Nguyên Dịch trong nội tâm xuất hiện dự cảm không tốt, đứng ở nơi đó, nhìn hắn, nói: “Có ý gì? Em ở bên này tạm thời không thể ly hôn, anh đây, anh bên kia thế nào?”

Phó Tu Nhiên sắc mặt bất động, cả buổi, mới nói: “Chúng ta...Vẫn là thôi đi.”

Chu Nguyên Dịch như bị sét đánh, đột ngột khàn giọng gầm nhẹ: “Anh sớm làm vậy đi? Hiện tại anh nói với tôi lời này?”

Mỗi lần đều là hắn chủ động, mỗi lần đều là y mang theo hắn, mỗi lần đều là y ôn nhu nói: “Nguyên Dịch, chúng ta cố gắn một chút nữa, lại kiên trì một chút nữa, liền nhất định có thể. Anh yêu em, Nguyên Dịch.”

Mà bây giờ, y nói: “Chúng ta coi như hết.”

Chu Nguyên Dịch tức giận xông lên phía trước, bắt lấy vạt áo trước của y, phẫn hận nói: “Anh nói lại lần nữa xem?”

Phó Tu Nhiên như cũ tầm mắt buông xuống, chậm rì rì nói: “Tôi nói, chúng ta coi như hết, chia tay đi. Như vậy, tất cả mọi tốt.”

Chu Nguyên Dịch quả thực muốn phun ra máu, nhìn chằm chằm vào y, hung dữ nói: “Được! Được!”

Một quyền vung đi qua, đánh vào trên mặt của y, đánh cho khuôn mặt anh tuấn của y vụn vỡ, kinh ngạc nói: “Nguyên Dịch...”

Chu Nguyên Dịch lại cho y một quyền, nói: “Đây là anh thiếu nợ tôi. Hiện tại, tình cảm của hai chúng ta, sau này, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, tất cả không liên quan gì, giống như anh mong muốn.”

Y không có lên tiếng, toàn bộ tùy ý cho Chu Nguyên Dịch vung quyền.

Chu Nguyên Dịch chịu đựng đau lòng vung hai quyền, tuy nhiên cũng không thể đánh ra một câu thật lòng của y.

Cuối cùng vẫn là thất vọng, Chu Nguyên Dịch rủ xuống bả vai, cô đơn mà đi.

Từ nay về sau, tức là chân trời xa xăm, lại không gặp gỡ.

An Trình biết rõ, xuất quỹ là một việc rất khó khăn rất thống khổ, nhưng, cậu vẫn không thể tiếp nhận người kia, một người cha khác chỉ đơn giản như vậy mà nghe theo xã hội cùng áp lực gia đình, như vậy từ bỏ cha đáng thương cùng chính mình, cậu nhịn không được hỏi: “Vậy về sau, về sau cha có con, chẳng lẽ không có tranh thủ một lần? Ông ta... Chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm sao?”Chu Nguyên Dịch lắc đầu, nói: “Không có. Một lần kia đã nói rất rõ ràng, làm gì lại tự đi rước lấy nhục? Đã có con thì thế nào? Mặc dù là phụ nữ, gặp gỡ người đàn ông nhẫn tram, cũng không có biện pháp dùng cái thai đi bắt cóc người khác cả đời, huống chi là cha. An Trình con còn không hiểu cha sao? Cho dù trên thương trường tôi luyện được khéo léo đưa đẩy, thực chất bên trong vẫn rất là kiêu ngạo.”

Phải, khi còn bé cha liền dạy An Trình một câu, làm người, không thể có ngạo khí, nhất định phải kiêu ngạo. An Trình tưởng tưởng khi đó cha vì một thân kiêu ngạo, lại cố nén gian khổ, một mình một người chịu đừng mang thai mười tháng cũng sinh nở vất vả, không khỏi ẩm ướt hốc mắt, không tự chủ được mà hô: “Cha...”

Chu Nguyên Dịch cúi đầu xuống, không để cho An Trình nhìn thấy biểu tình đau khổ của mình, nói: “Hiện tại con biết rõ cha vì cái gì từ nhỏ không muốn con cùng con trai chơi với nhau, cũng không cho con cùng Tạ Đạt Mẫn cùng một chỗ? Loại tình cảm cấm kị này không chịu được gió táp mưa sa, cha chỉ sợ con bỏ ra thiệt tâm, cuối cùng lại trăng sáng hướng mương. Nhưng, may mắn, con chọn chính là Đại Tráng, nó không cha không mẹ, liền không có lực cản gia đình, tuy văn hóa có chút thấp, cũng không có tiền gì, ngược lại là đối với là một khỏa nhiệt tình, không giống loại người tự cho mình siêu phàm, lúc mới bắt đầu trong miệng nói được so với hát còn hay hơn, cuối cùng...hừ...”

Tiểu bảo bối nằm ở trên giường bỗng nhiên vung vẫy cánh tay nhỏ, Chu Nguyên Dịch chú ý tới, khom người đi qua nhìn, nói: “Ơ, Bảo Bảo tè, nhanh cầm tã giấy đến.”

An Trình nhìn cha đâu vào đấy thu dọn Bảo Bảo sạch sẽ, lại vỗ nhè nhẹn Bảo Bảo ngủ, lòng xúc động nói: “Cha, con khi cong bé cha cũng như thế này dỗ con? Một người, thật sự là khổ cực. Khổ cực như vậy, có thể hay không có lúc hối hận? Người kia, đã chối bỏ tình yêu, vì sao vẫn sinh ra con?”

Chu Nguyên Dịch cúi đầu, đầu ngón tay trên khuôn mặt tiểu bảo bối đang ngáy o o nhẹ nhàng lướt qua, cảm thụ cảm giác mềm nhẵn chỉ có trẻ sơ sinh mới có, mỉm cười nói: “Đây là việc cha không có hối hận qua. Lúc mới mang thai con còn có chút bàng hoàng do dự, cũng nghĩ qua muốn như thế nào ra sao, đúng là vẫn không đành lòng. Hiện tại nhớ tới, vẫn cảm thấy rất may mắn, không có bởi vì nghĩ sai liền mất con rồi, con trai của ta.”

An Trình ôm lấy cha.

Chu Nguyên Dịch cười mang theo nước mắt, nói: “Cho nên, An Trình, con là con trai của cha. Không có quan hệ gì với người kia. Về sau, đừng có lại theo cha hỏi, những chuyện cũ này, cha là, nhớ lại một lần, tổn thương một lần.”

An Trình đem đầu chôn ở xương bả vai cha hung hăng cọ xát, trong nội tâm lại nghĩ: “Nhớ lại một lần, tổn thương một lần? Vậy có phải hay không bởi vì, cha, người còn để ý tới ông ta?”

Vô luận như thế nào, An Trình muốn gặp mặt người kia.

Không vì cái gì khác, chỉ vì hỏi y một câu: “Năm đó, ông sao có thể hời hởt nói ra như vậy?”

Thế nhưng mà, năm đó, Chu Nguyên Dịch rời đi không có nhìn thấy một màn sau đó.

Phó Tu Nhiên trên mặt là dấu vết Chu Nguyên Dịch đánh sưng đỏ, khóe miệng còn mang theo đỏ, y lại giống như là đầu gỗ, để mặt máu chảy qua cằm, buông xuống tầm mắt, không biết nghĩ cái gì.

Chỉ là, thâm thể thon dài cao gầy thỉnh thoảng lại co rút một phát, như là điềm báo động kinh phát tác.

Cho đến khi một đôi giày cao gót màu đen xuất hiện trong tầm mắt y.

Sau đó thanh âm nữ nhân mềm mại: “Không nghĩ tới, người anh thích dĩ nhiên là đàn ông.”

Thế nhưng, nếu nghe cẩn thận, có thể nghe ra trong thanh âm nhẹ nhàng mềm mại của nữ nhân mang theo hàn ý dày đặc, như là độc xà nhổ ra độc.

Phó Tu Nhiên thân thể đột nhiên run lên, thần trí trở về, thống khổ gào thét: “Cô...không thể tổn thương em ấy. Cô đã đáp ứng tôi.”

Nữ nhân cười lạnh nói: “Vậy phải xem anh có chịu hay không phối hợp với tôi chữa cho tốt bệnh của mình.”

Phó Tu Nhiên lắc đầu, nói: “Tôi không có bệnh.”

Nữ nhân cười một tiếng, vui vẻ lại không đạt đáy mắt, lành lạnh nói: “Anh chính là bị bệnh. Cha của tôi trước khi lâm chung đem tôi phó thác cho anh, anh cũng thề cả đời sẽ đối tốt với tôi, hiện tại, anh vậy mà thích người khác, còn là nam nhân. Đây không phải là bệnh nguy kịch là cái gì. Có bệnh phải trị.”

Phó Tu Nhiên giương mắt lên, nhìn người đến, khàn giọng nói: “Uyển Như, van cô, tính tôi có lỗi với cô, cô liền...bỏ qua cho tôi đi?”

Nếu là có người ở đây, sẽ nhìn ra dị thường, bởi vì, con mắt Phó Tu Nhiên là ngũ quan vượt trội nhất, không riêng gì hình dạng ưu mỹ, còn luôn thân thái sáng láng, mà lúc này, đôi mắt hoa đào biết nói hoàn toàn mất đi thần thái dĩ vãng, khiến người kinh ngạc nhất, vẫn là chính giữa tròng mắt, xuất hiện một con sâu màu xám dựng thẳng đứng.

Người bình thường có thể không biết, mà người lão Nam Dương có lẽ có thể nhìn ra một chút mánh khóe: Phó Tu Nhiên là bị hạ hàng đầu thuật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương