Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao
-
Chương 59
Edit+Beta: Minh Miu
Cũng may Tạ Đạt Mẫn không thể biết chỗ An Trình, cho nên chỉ có thể đi quấn Chu Nguyên Dịch, Chu Nguyên Dịch vừa đi, liền cũng đi theo, An Trình thở dài một hơi.
Ngày thứ ba, bác sĩ Chu Nguyên Dịch sắp xếp đã tới, hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn rất tinh anh, tự mình lái xe commercial vehicles mang theo dụng cụ chữa bệnh tự chuẩn bị đến, ngay cả y tá cũng không mang, vô cùng điệu thấp, nghĩ đến sớm được cha vợ đại nhân đặc biệt nhắc qua.
Đại Tráng vội vàng tiến lên phía trước, giúp bác sĩ đem dụng cụ vali thuốc các loại xách vào, dựa theo bác sĩ chỉ định cất kĩ...
Vừa trông thấy bụng An Trình lớn, bác sĩ cũng không có lộ ra thần sắc ngạc nhiên, bộ dạng rất bình tĩnh ổn trọng, thoạt nhìn rất chuyên nghiệp rèn luyện hằng ngày. Khiến Đại Tráng trong lòng thầm khen ngợi một phen, lại bội phục cha vợ đại nhân thần thông quảng đại, có thể đem người như vậy mời đến dưới trướng, mặc cho sai khiến.
Sau khi làm một loạt kiểm tra vụn vặt, bác sĩ chuẩn đoán bệnh, nói: “Thai nhi hết thảy bình thường. Yên tầm chờ sinh. Thời gian mang thai, theo tôi đây suy tính, hẳn là 32 tuần, vừa vặn 8 tháng. Thời gian sinh sản, bình thường là 37 đến 42 tuần. Đương nhiên, cũng có khả năng sớm. Mang thai 28 tuần đến trước 37 tuần là sinh non, nếu sinh non bình thường cũng có thể sống. Nhưng, vẫn là tận lực tranh thủ sinh tự nhiên, đối với thai nhi đối với người lớn đều tốt. Tôi mỗi tuần sẽ tới kiểm tra một lần.”
Đại Tráng gật đầu như bằm tỏi, nói: “Đó là đương nhiên, đứa nhỏ có thể ở trong bụng mẹ ở lại thêm một ngày, là thêm một ngày dinh dưỡng.”
Nghe được hai chữ “mẹ” này, khóe miệng An Trình cùng bác sĩ đều không tự giác rung rẩy một phát.
Đợi đến lúc bác sĩ đi rồi, An Trình bắt đầu tìm Đại Tráng xả giận: “Dựa vào cái gì em còn không nói gì, anh liền đem tên tuổi của em chiếm? Em mới là cha. Không cho phép cùng em tranh giành, bằng không thì đuổi anh ra ngoài.”
Đại Tráng yếu ớt hỏi: “Vậy anh đâu? Bảo Bảo gọi anh cái gì?”
An Trình tức giận nói: “Chú.”
Đại Tráng kêu thảm thiết nói: “Như thế nào có thể như vậy. Hoàn toàn thể hiện không ra quan hệ huyết thống, thật giống như một người xa lạ.”
An Trình đảo tròn mắt, nói: “Vậy cha nuôi?”
Đại Tráng bất mãn nói: “Rõ ràng là cha ruột.”
An Trình biết lắng nghe nói: “Vậy gọi phụ thân.”
Đại Tráng gãi gãi đầu, nói: “Anh là không có vấn đề. Mấu chốt là, hiện tại ở chỗ nào có đứa nhỏ gọi phụ thân hay sao? Em không biết là thoáng cái có cảm giác trở về xã hội xưa sao?”
An Trình trừng trừng mắt, nói: “Cái này không được, cái kia không được, chính anh nghĩ một cái. Đầu óc không động, muốn gì thì tự tìm.”
Cuối cùng, liền biến thành thành “ daddy”, An Trình nện bàn cười, nói: “Không tệ, không tệ, cái này hay. Rất có cảm giác bá đạo tổng giám đốc trong tiểu thuyết ngôn tình.”Xa cách cùng với cảm giác thỏa mãn, Đại Tráng miệng tuy không tính lóng ngóng, đến cùng ghép lại chẳng qua An Trình, đành phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà đồng ý danh hiệu này.
Thế giới hai người, ngọt ngào ấm áp, thêm một tiểu thiên sứ sắp đến, sinh hoạt tràn đầy mong chờ cùng hạnh phúc.
Thời gian đảo mắt, thời gian ào ào đi qua, An Trình mang thai 37 tuần rồi, đã sắp đến thời gian sinh.
Sáng sớm một ngày này, Đại Tráng từ phía sau lưng cẩn thận ôm An Trình, đang ngủ say, chợt thấy vợ giật giật, vội vàng mở mắt, An Trình cũng không có tỉnh. Đó là cái gì?
Đại Tráng bỗng nhiên liền hiểu, kinh hỉ nói: “Vợ, mới vừa rồi là con trai, con trai đang động.”
An Trình mở mắt ra, lười biếng ngáp một cái, nói: “Anh mới cảm giác được. Đã sớm động. Nếu không động không phải rất nguy hiểm sao?”
Đại Tráng hắc hắc hắc cười, nói: “Như thế nào sớm không nói cho anh biết rõ? Anh còn là lần đầu tiên sờ đến nó động nữa.”
An Trình vuốt bụng, thấp giọng cười, nói: “Anh gia hỏa đần độn này. Tiểu gia hỏa mỗi ngày ở trong bụng em giơ cánh tay duỗi thẳng cẳng, động tĩnh nhỏ, anh có thể không chú ý đến, vừa rồi thoáng một phát kia, nhất định là nó dùng cái mông nhỏ đẩy một cái, mới khiến anh cảm thấy.”
“Thật sự à?” Đại Tráng cực kì mới lạ, nói: “Con trai của anh rất nghịch ngợm nha, mỗi ngày ở trong bụng mẹ nhích tới nhích lui, chờ nó đi ra, anh đánh cái mông nhỏ của nó, xem nó còn nghịch ngợm nữa hay không.”
An Trình nghe xong không thể phớt lờ, nói: “Người ta ở trong bụng động động, làm sao trêu chọc anh hả? Còn không có sinh ra, anh đã nghĩ muốn dùng bạo lực gia đình rồi. Đi một bên. Không để đứa nhỏ gọi anh là ba.”
Đại Tráng cái này thật là bi thúc, vội vàng giải thích: “Ai nha, anh chỉ là đùa một chút, sao có thể thực sự đánh? Anh chính là trêu chọc con trai chơi. Đánh là thân, mắng là yêu, tựa như anh...”
An Trình không kiên nhẫn đánh gãy lời anh nói, nói: “Dìu em đi tiểu.”
Cái phòng cũ này xác thực bất tiện, ở bên trong phòng ngủ không có buồng vệ sinh, còn phải đi qua phòng khách. An Trình những ngày này bụng lớn nhanh, mắt thấy lại lớn một vòng, hiện tại cậu tự đứng đã không thể thấy bàn chân rồi, cho nên, đi WC đều cần người dìu, còn phải giúp cởi quần.
Đại Tráng cũng là cẩn thận tuân theo dạy bảo của cha vợ đại nhân, trừ phi chuyện khẩn cấp hoặc là yêu cầu phải có tổng giám đốc công ty ra mặt, đều tận lực ở nhà cùng với vợ.
“Dìu cái gì mà dìu? Anh ôm em đi.” Đại Tráng tính toán ôm công chúa đem vợ ôm đi.
An Trình đánh tay anh, nói: “Không muốn anh ôm. Tự mình đi. Lỡ ngã có thể cực kì khủng khiếp.”
Đại Tráng hậm hực nói: “Sao có thể ngã, anh cẩn thận lắm.” Nhưng, nghĩ một chút vẫn là thôi đi, đổi thành cẩn thận từng li từng tí mà dìu vợ đi.
Ở bên cạnh phục vụ hàng loạt về sinh cá nhân xong, Đại Tráng lại dìu vợ trở về giường nằm, chân chó hỏi: “Ăn sáng muốn ăn gì. Anh đi làm.”An Trình khuôn mặt tuấn tú tiều tụy, ai oán nói: “Không có khẩu vị, bụng quá lớn, đỉnh lấy dạ dày, cái gì cũng không muốn ăn.”
Đại Tráng theo cậu lo lắng: “Vậy làm sao bây giờ? Ít nhất cũng phải ăn một chút được không? Dinh dưỡng rất trọng yếu, liền vì con trai em cũng phải ăn nhiều một chút.”
Tới gần kì sinh sản, bất luận là phụ nữ có thai hay dựng phu đều cảm xúc không ổn định, có khi nghĩ đến tiểu bảo bảo đáng yêu trong bụng, tâm tình bay lên trời, có khi lại chán ghét cuộc sống của mình bị một đứa bé can thiệp đến rối loạn thế cho nên cảm xúc sa sút, cái gọi là chứng bệnh trầm cảm trước khi sinh là như vậy.
An Trình dùng thân đàn ông mang thai, bản tính lại là người cực kì hiếu thắng, hiện tại trải qua cuộc sống trốn tránh như vậy, tâm tình khó tránh khỏi lúc lên xuống, ví dụ như hiện tại, nghe Đại Tráng nói, biết rất rõ anh là vì tốt cho cậu, An Trình chính là không vui, nhịn không được đâm chọt nói: “Anh chính là nghĩ vì con trai đi? Như thế nào không nghĩ tôi khó chịu? Tôi không phải cái máy đẻ của anh. Ăn ăn ăn. Vì đứa nhỏ phải ăn. Vậy anh nhét vào trong miệng tôi đi, nhét không được liền đổ vào.”
Đại Tráng giật mình nhìn cậu, cuối cùng vẫn là nén giận nói: “Vậy nghỉ một lát lại ăn? Muốn uống một chút nước trước hay không?”
An Trình hấp hấp cái mũi, phiền não nói: “Xin lỗi, em không phải muốn đối với anh phát giận, em chính là không chế không nổi, quá khó chịu...”
Đại Tráng tha thứ nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Em bây giờ thân thể khó chịu, tâm tình không tốt, muốn tìm người phát giận, không hướng về phía anh còn hướng về phía ai đây? Cũng không thể đối với chú Lê phát giận? Người ta là một người câm, còn không thể nghẹn chết sao?”
Đại Tráng lại hào phóng vỗ ngực, nói: “Muốn phát giận liền hướng anh phát. Để cho bão tố tới mạnh liệt hơn một chút.”
Ngược lại khiến cho An Trình dở khóc dở cười, đồng thời trong nội tâm cảm động, nói: “Được rồi, anh nấu cho em chút cháo đi, cái khác thực ăn không vô.”
Đại Tráng nấu chút cháo thị nạc đậu hà lan, nhìn cậu ăn xong.
Bởi vì mang thai thời kì cuối phải bổ canxi, ngoại trừ canxi bên ngoài, bác sĩ còn nói phải sớm uống sữa bò. An Trình ngại mùi tanh, uống không được sữa bò tươi, Đại Tráng liền lên mạng học phương thuốc làm sữa gừng hoặc là sữa song bỉ (Shuangpinai), tuy phải thiệt hại một chút thành phần dinh dưỡng bên trong sữa bò, nhưng mùi tanh cũng không còn về sau có thể uống hết.
Mang thai 38 tuần, hơn chín tháng rồi.
An Trình thân thể càng ngày càng mập mạp hơn, khẩu vị chênh lệch, ngủ không ngon, chân cũng sưng vù, ôm cái bụng phình ngồi không thoải mái, đứng không thoải mái, nằm cũng không thoải mái, tâm tình cũng không tốt, thỉnh thoảng phát cáu, còn hướng về phía Đại Tráng phát giận: “Anh ngược lại là đến thử xem? Em đều thở không ra hơi. Hiện tại em liền hận không thể tranh thủ thời gian mổ.”
Đại Tráng vội vàng lấy lòng, lại đấm bóp những chỗ không thoải mái của cậu, An Trình miễn cưỡng thoải mái một chút, vẻ mặt đau khổ nói: “Thật là khó chịu. Em thật muốn mổ bụng sinh ra. Sinh sản tự nhiên, có thể sinh ra sao? Đừng đến lúc đó đau cả buổi, hay là phải làm một đao, còn phải chỗ này phanh ra chỗ đó phanh ra?”Đại Tráng an ủi cậu, cậu cũng không để ý tới, nóng nảy vô cùng, còn ồn ào nói: “Anh nói thật nhẹ nhàng, em hiện tại hận không thể đem đứa nhỏ móc ra nhét vào trong bụng anh để cho anh cũng nhận thức được tư vị khó chịu này. Nhìn anh còn nói hay không cái gì đứa nhỏ cần dinh dưỡng cần ở lại đủ tháng tự nhiên sinh ra.”
An Trình đã không nói đạo lý, liền ồn ào muốn sanh nở bằng cách mổ bụng, huyên náo đến độ Đại Tráng quả thực không có cách, dứt khoát quyết định chắc chắn, chạy đến phòng khách gọi điện thoại cho cha vợ đại nhân xin chỉ thị, tự nhủ nói: “Được được được, mổ, mổ. Đoán chừng con trai ở trong bụng em ở lại đủ rồi, không chừng tự mình muốn ra bên ngoài phơi nắng.”
Chú Lê sốt ruột “y y nha nha” nói, dùng tay ra hiệu, Đại Tráng cái hiểu cái không nói: “À? Chú nói là không muốn mổ? Nhưng, em ấy không nghe lời cháu, cháu cũng không có biện pháp...”
Cha vợ đại nhân tiếp điện thoại Đại Tráng, chỉ có một câu: “Tôi đã biết. Tôi lập tức tới ngay.”
Đại Tráng lúc này mới an tâm.
Lại trở về cùng vợ uất ức solo, đánh không đánh lại mắng không mắng lại, chịu mệt nhọc, cần cù chăm chỉ...
Thẳng đến...
Chuông cửa “leng keng” thanh âm vang lên.
Đồng dạng chú Lê hai con mắt ưu sầu giống như chim yến non chạy qua, mở cửa.
Đại Tráng không có giành chú Lê, chỉ ở trong lòng hoan hô: Cứu tinh đến rồi.
Quả nhiên là Chu Nguyên Dịch xải bước bước vào, trầm mặt, nói: “Hồ đồ. Mổ cái gì? Thời gian cũng chưa đến, gấp cái gì? Chỗ nào khó chịu như vậy?”
Chú Lê ôm vali Chu Nguyên Dịch, đi theo vào, cũng kích động làm động tác tay, đại khái là lên án thiếu gia không nghe lời, không nên ồn nào đòi mổ sớm, Đại Tráng còn dung túng thiếu gia.
Đại Tráng bước lên phía trước đi giải thích, Chu Nguyên Dịch khoát khoát tay, nói: “Tôi biết rõ không trách cậu, là An Trình tùy hứng, tôi đi nói cho nó biết, không cho phép nó hồ đồ.”
Cha vợ đại nhân quả thực là định hải thần châm. Đại Tráng nghĩ thầm trong bụng.
An Trình thấy cha quả nhiên liền thành thật, lộ ra vẻ mặt thần sắc ủy khuất, nói: “Cha, con thật sự khó chịu...”
Chu Nguyên Dịch tiến lên ôm con trai hư hư, vuốt lưng cậu, nói: “Cha biết rõ, cho nên, cha mới chạy tới cùng con. Không có chuyện gì đâu, tất cả mọi người đều như vậy...”
Ý thức được bản thân thuận miệng nói, Chu Nguyên Dịch vội vàng sửa chữa nói: “Mọi người sinh con đều như vậy.”
Đối với con mắt sắc sảo của con trai, Chu Nguyên Dịch bắt đắc dĩ nghĩ, che lấp hay không đều như nhau, con trai từ nhỏ thông minh, hiện tại chính mình cũng đã có con, còn có thể nghĩ không ra sao?
Chỉ là, thấy Đại Tráng ở chỗ này, Chu Nguyên Dịch vẫn là không được tự nhiên, liền nghĩ muốn đuổi cậu ta ra ngoài, đừng để cho cậu ta nghe thấy vô cùng xấu hổ.
Ngược lại là An Trình cảm nhận được tâm tình của cha, mở miệng trước: “Đại Tráng, có cha ở chỗ này theo giúp em, anh đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát, những ngày này anh khổ cực. Còn có, anh không phải lo lắng chuyện của công ty sao? Hiện tại đi công ty làm việc cũng được, dù sao có cha ở chỗ này, anh yên tâm đi.”
Đại Tráng có chút không yên lòng, nhưng nhìn hai cha con là muốn tâm sự riêng rồi, liền đành phải thức thời mà đi ra ngoài, đóng cửa cho hai người.
Vừa ra đến trước cửa, Đại Tráng sợ hai người nói chuyện quá nhiều khô miệng, liền săn sóc mà đi phòng bếp làm một bình nước dưa hấu đưa qua.
Lúc đẩy cửa, Đại Tráng nghe được cha vợ đại nhân đang nhẹ nhàng khuyên bảo: “...Như thế nào không thể tự mình sinh? Cũng được. Cha có thể nói, con còn không tin nữa? Ngay cả cha cũng không tin rồi hả? Hơn nữa, bác sĩ cũng nói có thể không phải sao? Bác sĩ nói con cũng nên nghe. Có thể thuận sản liền thuận sản, trên bụng làm một đao, con cho rằng sống khá giả? Cha cùng con, yên tâm đi...”
Đợi đến lúc Đại Tráng đóng cửa thanh âm khóa vang lên, xác định anh là đi ra ngoài rồi, hai cha con nhìn nhau.
Chu Nguyên Dịch ho nhẹ một tiếng, nói: “Được, đừng làm nũng nữa, bản thân cũng là mắt thấy sắp làm cha người ta rồi, còn như vậy...”
An Trình trên mặt lộ ra thần sắc ủy khuất, nói: “Con thật sự khó chịu...”
Chu Nguyên Dịch thở dài, nói: “Lại kiên trì một chút, không quá mấy ngày nữa đâu?”
An Trình lại là một tiếng “khó chịu...”
Chu Nguyên Dịch bất đắc dĩ nói: “Nào có khó chịu như vậy? Cha...cha cũng là người từng trải, còn có thể không biết sao?”
Lời nói một khi nói ra, Chu Nguyên Dịch không hề che che lấp lấp, lấy bản thân mình để giáo dục đối với con trai lo sợ đau khổ sinh con, âm điệu mềm mại bên trong mang theo cứng rắn: “Con ồn ào cái gì? Năm đó cha không phải cũng như vậy? Lúc đó tình cảnh còn không bằng con nữa. Chỉ có chú Lê có thể chạy chân, cũng không có bác sĩ, chính là chú Lê mời bác sĩ, đau đớn nửa ngày, xem như đem con bình an sinh ra.”
An Trình mắt hàm chứa lệ nóng, nói: “Cha, con biết rõ người sinh ra con không dễ dàng...”
Chu Nguyên Dịch thân thể chấn động, lại nhìn An Trình, nào có bộ dạng tùy hứng hồ đồ như vừa rồi? Cái này mới tỉnh ngộ, giận tái mặt, nói: “Con cố ý phải không? Cái gì chứng uất ức trước khi sinh? Chính vì lừa gạt cha nói nói lời này sao?”
An Trình nghiêm túc nghênh đón ánh mắt của cha, nói: “Cũng không hoàn toàn phải. Chẳng qua, xác thực có thuận tiện mà làm, nhưng, xin cha nói cho con biết. Con vẫn muốn biết rõ, suy nghĩ hai mươi mấy năm.”
Chu Nguyên Dịch thở dài, nói: “Được rồi, chờ con bình yên sinh đứa nhỏ ra, cha liền từ từ nói cho con biết.”
Cũng may Tạ Đạt Mẫn không thể biết chỗ An Trình, cho nên chỉ có thể đi quấn Chu Nguyên Dịch, Chu Nguyên Dịch vừa đi, liền cũng đi theo, An Trình thở dài một hơi.
Ngày thứ ba, bác sĩ Chu Nguyên Dịch sắp xếp đã tới, hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn rất tinh anh, tự mình lái xe commercial vehicles mang theo dụng cụ chữa bệnh tự chuẩn bị đến, ngay cả y tá cũng không mang, vô cùng điệu thấp, nghĩ đến sớm được cha vợ đại nhân đặc biệt nhắc qua.
Đại Tráng vội vàng tiến lên phía trước, giúp bác sĩ đem dụng cụ vali thuốc các loại xách vào, dựa theo bác sĩ chỉ định cất kĩ...
Vừa trông thấy bụng An Trình lớn, bác sĩ cũng không có lộ ra thần sắc ngạc nhiên, bộ dạng rất bình tĩnh ổn trọng, thoạt nhìn rất chuyên nghiệp rèn luyện hằng ngày. Khiến Đại Tráng trong lòng thầm khen ngợi một phen, lại bội phục cha vợ đại nhân thần thông quảng đại, có thể đem người như vậy mời đến dưới trướng, mặc cho sai khiến.
Sau khi làm một loạt kiểm tra vụn vặt, bác sĩ chuẩn đoán bệnh, nói: “Thai nhi hết thảy bình thường. Yên tầm chờ sinh. Thời gian mang thai, theo tôi đây suy tính, hẳn là 32 tuần, vừa vặn 8 tháng. Thời gian sinh sản, bình thường là 37 đến 42 tuần. Đương nhiên, cũng có khả năng sớm. Mang thai 28 tuần đến trước 37 tuần là sinh non, nếu sinh non bình thường cũng có thể sống. Nhưng, vẫn là tận lực tranh thủ sinh tự nhiên, đối với thai nhi đối với người lớn đều tốt. Tôi mỗi tuần sẽ tới kiểm tra một lần.”
Đại Tráng gật đầu như bằm tỏi, nói: “Đó là đương nhiên, đứa nhỏ có thể ở trong bụng mẹ ở lại thêm một ngày, là thêm một ngày dinh dưỡng.”
Nghe được hai chữ “mẹ” này, khóe miệng An Trình cùng bác sĩ đều không tự giác rung rẩy một phát.
Đợi đến lúc bác sĩ đi rồi, An Trình bắt đầu tìm Đại Tráng xả giận: “Dựa vào cái gì em còn không nói gì, anh liền đem tên tuổi của em chiếm? Em mới là cha. Không cho phép cùng em tranh giành, bằng không thì đuổi anh ra ngoài.”
Đại Tráng yếu ớt hỏi: “Vậy anh đâu? Bảo Bảo gọi anh cái gì?”
An Trình tức giận nói: “Chú.”
Đại Tráng kêu thảm thiết nói: “Như thế nào có thể như vậy. Hoàn toàn thể hiện không ra quan hệ huyết thống, thật giống như một người xa lạ.”
An Trình đảo tròn mắt, nói: “Vậy cha nuôi?”
Đại Tráng bất mãn nói: “Rõ ràng là cha ruột.”
An Trình biết lắng nghe nói: “Vậy gọi phụ thân.”
Đại Tráng gãi gãi đầu, nói: “Anh là không có vấn đề. Mấu chốt là, hiện tại ở chỗ nào có đứa nhỏ gọi phụ thân hay sao? Em không biết là thoáng cái có cảm giác trở về xã hội xưa sao?”
An Trình trừng trừng mắt, nói: “Cái này không được, cái kia không được, chính anh nghĩ một cái. Đầu óc không động, muốn gì thì tự tìm.”
Cuối cùng, liền biến thành thành “ daddy”, An Trình nện bàn cười, nói: “Không tệ, không tệ, cái này hay. Rất có cảm giác bá đạo tổng giám đốc trong tiểu thuyết ngôn tình.”Xa cách cùng với cảm giác thỏa mãn, Đại Tráng miệng tuy không tính lóng ngóng, đến cùng ghép lại chẳng qua An Trình, đành phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà đồng ý danh hiệu này.
Thế giới hai người, ngọt ngào ấm áp, thêm một tiểu thiên sứ sắp đến, sinh hoạt tràn đầy mong chờ cùng hạnh phúc.
Thời gian đảo mắt, thời gian ào ào đi qua, An Trình mang thai 37 tuần rồi, đã sắp đến thời gian sinh.
Sáng sớm một ngày này, Đại Tráng từ phía sau lưng cẩn thận ôm An Trình, đang ngủ say, chợt thấy vợ giật giật, vội vàng mở mắt, An Trình cũng không có tỉnh. Đó là cái gì?
Đại Tráng bỗng nhiên liền hiểu, kinh hỉ nói: “Vợ, mới vừa rồi là con trai, con trai đang động.”
An Trình mở mắt ra, lười biếng ngáp một cái, nói: “Anh mới cảm giác được. Đã sớm động. Nếu không động không phải rất nguy hiểm sao?”
Đại Tráng hắc hắc hắc cười, nói: “Như thế nào sớm không nói cho anh biết rõ? Anh còn là lần đầu tiên sờ đến nó động nữa.”
An Trình vuốt bụng, thấp giọng cười, nói: “Anh gia hỏa đần độn này. Tiểu gia hỏa mỗi ngày ở trong bụng em giơ cánh tay duỗi thẳng cẳng, động tĩnh nhỏ, anh có thể không chú ý đến, vừa rồi thoáng một phát kia, nhất định là nó dùng cái mông nhỏ đẩy một cái, mới khiến anh cảm thấy.”
“Thật sự à?” Đại Tráng cực kì mới lạ, nói: “Con trai của anh rất nghịch ngợm nha, mỗi ngày ở trong bụng mẹ nhích tới nhích lui, chờ nó đi ra, anh đánh cái mông nhỏ của nó, xem nó còn nghịch ngợm nữa hay không.”
An Trình nghe xong không thể phớt lờ, nói: “Người ta ở trong bụng động động, làm sao trêu chọc anh hả? Còn không có sinh ra, anh đã nghĩ muốn dùng bạo lực gia đình rồi. Đi một bên. Không để đứa nhỏ gọi anh là ba.”
Đại Tráng cái này thật là bi thúc, vội vàng giải thích: “Ai nha, anh chỉ là đùa một chút, sao có thể thực sự đánh? Anh chính là trêu chọc con trai chơi. Đánh là thân, mắng là yêu, tựa như anh...”
An Trình không kiên nhẫn đánh gãy lời anh nói, nói: “Dìu em đi tiểu.”
Cái phòng cũ này xác thực bất tiện, ở bên trong phòng ngủ không có buồng vệ sinh, còn phải đi qua phòng khách. An Trình những ngày này bụng lớn nhanh, mắt thấy lại lớn một vòng, hiện tại cậu tự đứng đã không thể thấy bàn chân rồi, cho nên, đi WC đều cần người dìu, còn phải giúp cởi quần.
Đại Tráng cũng là cẩn thận tuân theo dạy bảo của cha vợ đại nhân, trừ phi chuyện khẩn cấp hoặc là yêu cầu phải có tổng giám đốc công ty ra mặt, đều tận lực ở nhà cùng với vợ.
“Dìu cái gì mà dìu? Anh ôm em đi.” Đại Tráng tính toán ôm công chúa đem vợ ôm đi.
An Trình đánh tay anh, nói: “Không muốn anh ôm. Tự mình đi. Lỡ ngã có thể cực kì khủng khiếp.”
Đại Tráng hậm hực nói: “Sao có thể ngã, anh cẩn thận lắm.” Nhưng, nghĩ một chút vẫn là thôi đi, đổi thành cẩn thận từng li từng tí mà dìu vợ đi.
Ở bên cạnh phục vụ hàng loạt về sinh cá nhân xong, Đại Tráng lại dìu vợ trở về giường nằm, chân chó hỏi: “Ăn sáng muốn ăn gì. Anh đi làm.”An Trình khuôn mặt tuấn tú tiều tụy, ai oán nói: “Không có khẩu vị, bụng quá lớn, đỉnh lấy dạ dày, cái gì cũng không muốn ăn.”
Đại Tráng theo cậu lo lắng: “Vậy làm sao bây giờ? Ít nhất cũng phải ăn một chút được không? Dinh dưỡng rất trọng yếu, liền vì con trai em cũng phải ăn nhiều một chút.”
Tới gần kì sinh sản, bất luận là phụ nữ có thai hay dựng phu đều cảm xúc không ổn định, có khi nghĩ đến tiểu bảo bảo đáng yêu trong bụng, tâm tình bay lên trời, có khi lại chán ghét cuộc sống của mình bị một đứa bé can thiệp đến rối loạn thế cho nên cảm xúc sa sút, cái gọi là chứng bệnh trầm cảm trước khi sinh là như vậy.
An Trình dùng thân đàn ông mang thai, bản tính lại là người cực kì hiếu thắng, hiện tại trải qua cuộc sống trốn tránh như vậy, tâm tình khó tránh khỏi lúc lên xuống, ví dụ như hiện tại, nghe Đại Tráng nói, biết rất rõ anh là vì tốt cho cậu, An Trình chính là không vui, nhịn không được đâm chọt nói: “Anh chính là nghĩ vì con trai đi? Như thế nào không nghĩ tôi khó chịu? Tôi không phải cái máy đẻ của anh. Ăn ăn ăn. Vì đứa nhỏ phải ăn. Vậy anh nhét vào trong miệng tôi đi, nhét không được liền đổ vào.”
Đại Tráng giật mình nhìn cậu, cuối cùng vẫn là nén giận nói: “Vậy nghỉ một lát lại ăn? Muốn uống một chút nước trước hay không?”
An Trình hấp hấp cái mũi, phiền não nói: “Xin lỗi, em không phải muốn đối với anh phát giận, em chính là không chế không nổi, quá khó chịu...”
Đại Tráng tha thứ nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Em bây giờ thân thể khó chịu, tâm tình không tốt, muốn tìm người phát giận, không hướng về phía anh còn hướng về phía ai đây? Cũng không thể đối với chú Lê phát giận? Người ta là một người câm, còn không thể nghẹn chết sao?”
Đại Tráng lại hào phóng vỗ ngực, nói: “Muốn phát giận liền hướng anh phát. Để cho bão tố tới mạnh liệt hơn một chút.”
Ngược lại khiến cho An Trình dở khóc dở cười, đồng thời trong nội tâm cảm động, nói: “Được rồi, anh nấu cho em chút cháo đi, cái khác thực ăn không vô.”
Đại Tráng nấu chút cháo thị nạc đậu hà lan, nhìn cậu ăn xong.
Bởi vì mang thai thời kì cuối phải bổ canxi, ngoại trừ canxi bên ngoài, bác sĩ còn nói phải sớm uống sữa bò. An Trình ngại mùi tanh, uống không được sữa bò tươi, Đại Tráng liền lên mạng học phương thuốc làm sữa gừng hoặc là sữa song bỉ (Shuangpinai), tuy phải thiệt hại một chút thành phần dinh dưỡng bên trong sữa bò, nhưng mùi tanh cũng không còn về sau có thể uống hết.
Mang thai 38 tuần, hơn chín tháng rồi.
An Trình thân thể càng ngày càng mập mạp hơn, khẩu vị chênh lệch, ngủ không ngon, chân cũng sưng vù, ôm cái bụng phình ngồi không thoải mái, đứng không thoải mái, nằm cũng không thoải mái, tâm tình cũng không tốt, thỉnh thoảng phát cáu, còn hướng về phía Đại Tráng phát giận: “Anh ngược lại là đến thử xem? Em đều thở không ra hơi. Hiện tại em liền hận không thể tranh thủ thời gian mổ.”
Đại Tráng vội vàng lấy lòng, lại đấm bóp những chỗ không thoải mái của cậu, An Trình miễn cưỡng thoải mái một chút, vẻ mặt đau khổ nói: “Thật là khó chịu. Em thật muốn mổ bụng sinh ra. Sinh sản tự nhiên, có thể sinh ra sao? Đừng đến lúc đó đau cả buổi, hay là phải làm một đao, còn phải chỗ này phanh ra chỗ đó phanh ra?”Đại Tráng an ủi cậu, cậu cũng không để ý tới, nóng nảy vô cùng, còn ồn ào nói: “Anh nói thật nhẹ nhàng, em hiện tại hận không thể đem đứa nhỏ móc ra nhét vào trong bụng anh để cho anh cũng nhận thức được tư vị khó chịu này. Nhìn anh còn nói hay không cái gì đứa nhỏ cần dinh dưỡng cần ở lại đủ tháng tự nhiên sinh ra.”
An Trình đã không nói đạo lý, liền ồn ào muốn sanh nở bằng cách mổ bụng, huyên náo đến độ Đại Tráng quả thực không có cách, dứt khoát quyết định chắc chắn, chạy đến phòng khách gọi điện thoại cho cha vợ đại nhân xin chỉ thị, tự nhủ nói: “Được được được, mổ, mổ. Đoán chừng con trai ở trong bụng em ở lại đủ rồi, không chừng tự mình muốn ra bên ngoài phơi nắng.”
Chú Lê sốt ruột “y y nha nha” nói, dùng tay ra hiệu, Đại Tráng cái hiểu cái không nói: “À? Chú nói là không muốn mổ? Nhưng, em ấy không nghe lời cháu, cháu cũng không có biện pháp...”
Cha vợ đại nhân tiếp điện thoại Đại Tráng, chỉ có một câu: “Tôi đã biết. Tôi lập tức tới ngay.”
Đại Tráng lúc này mới an tâm.
Lại trở về cùng vợ uất ức solo, đánh không đánh lại mắng không mắng lại, chịu mệt nhọc, cần cù chăm chỉ...
Thẳng đến...
Chuông cửa “leng keng” thanh âm vang lên.
Đồng dạng chú Lê hai con mắt ưu sầu giống như chim yến non chạy qua, mở cửa.
Đại Tráng không có giành chú Lê, chỉ ở trong lòng hoan hô: Cứu tinh đến rồi.
Quả nhiên là Chu Nguyên Dịch xải bước bước vào, trầm mặt, nói: “Hồ đồ. Mổ cái gì? Thời gian cũng chưa đến, gấp cái gì? Chỗ nào khó chịu như vậy?”
Chú Lê ôm vali Chu Nguyên Dịch, đi theo vào, cũng kích động làm động tác tay, đại khái là lên án thiếu gia không nghe lời, không nên ồn nào đòi mổ sớm, Đại Tráng còn dung túng thiếu gia.
Đại Tráng bước lên phía trước đi giải thích, Chu Nguyên Dịch khoát khoát tay, nói: “Tôi biết rõ không trách cậu, là An Trình tùy hứng, tôi đi nói cho nó biết, không cho phép nó hồ đồ.”
Cha vợ đại nhân quả thực là định hải thần châm. Đại Tráng nghĩ thầm trong bụng.
An Trình thấy cha quả nhiên liền thành thật, lộ ra vẻ mặt thần sắc ủy khuất, nói: “Cha, con thật sự khó chịu...”
Chu Nguyên Dịch tiến lên ôm con trai hư hư, vuốt lưng cậu, nói: “Cha biết rõ, cho nên, cha mới chạy tới cùng con. Không có chuyện gì đâu, tất cả mọi người đều như vậy...”
Ý thức được bản thân thuận miệng nói, Chu Nguyên Dịch vội vàng sửa chữa nói: “Mọi người sinh con đều như vậy.”
Đối với con mắt sắc sảo của con trai, Chu Nguyên Dịch bắt đắc dĩ nghĩ, che lấp hay không đều như nhau, con trai từ nhỏ thông minh, hiện tại chính mình cũng đã có con, còn có thể nghĩ không ra sao?
Chỉ là, thấy Đại Tráng ở chỗ này, Chu Nguyên Dịch vẫn là không được tự nhiên, liền nghĩ muốn đuổi cậu ta ra ngoài, đừng để cho cậu ta nghe thấy vô cùng xấu hổ.
Ngược lại là An Trình cảm nhận được tâm tình của cha, mở miệng trước: “Đại Tráng, có cha ở chỗ này theo giúp em, anh đi ra ngoài nghỉ ngơi một lát, những ngày này anh khổ cực. Còn có, anh không phải lo lắng chuyện của công ty sao? Hiện tại đi công ty làm việc cũng được, dù sao có cha ở chỗ này, anh yên tâm đi.”
Đại Tráng có chút không yên lòng, nhưng nhìn hai cha con là muốn tâm sự riêng rồi, liền đành phải thức thời mà đi ra ngoài, đóng cửa cho hai người.
Vừa ra đến trước cửa, Đại Tráng sợ hai người nói chuyện quá nhiều khô miệng, liền săn sóc mà đi phòng bếp làm một bình nước dưa hấu đưa qua.
Lúc đẩy cửa, Đại Tráng nghe được cha vợ đại nhân đang nhẹ nhàng khuyên bảo: “...Như thế nào không thể tự mình sinh? Cũng được. Cha có thể nói, con còn không tin nữa? Ngay cả cha cũng không tin rồi hả? Hơn nữa, bác sĩ cũng nói có thể không phải sao? Bác sĩ nói con cũng nên nghe. Có thể thuận sản liền thuận sản, trên bụng làm một đao, con cho rằng sống khá giả? Cha cùng con, yên tâm đi...”
Đợi đến lúc Đại Tráng đóng cửa thanh âm khóa vang lên, xác định anh là đi ra ngoài rồi, hai cha con nhìn nhau.
Chu Nguyên Dịch ho nhẹ một tiếng, nói: “Được, đừng làm nũng nữa, bản thân cũng là mắt thấy sắp làm cha người ta rồi, còn như vậy...”
An Trình trên mặt lộ ra thần sắc ủy khuất, nói: “Con thật sự khó chịu...”
Chu Nguyên Dịch thở dài, nói: “Lại kiên trì một chút, không quá mấy ngày nữa đâu?”
An Trình lại là một tiếng “khó chịu...”
Chu Nguyên Dịch bất đắc dĩ nói: “Nào có khó chịu như vậy? Cha...cha cũng là người từng trải, còn có thể không biết sao?”
Lời nói một khi nói ra, Chu Nguyên Dịch không hề che che lấp lấp, lấy bản thân mình để giáo dục đối với con trai lo sợ đau khổ sinh con, âm điệu mềm mại bên trong mang theo cứng rắn: “Con ồn ào cái gì? Năm đó cha không phải cũng như vậy? Lúc đó tình cảnh còn không bằng con nữa. Chỉ có chú Lê có thể chạy chân, cũng không có bác sĩ, chính là chú Lê mời bác sĩ, đau đớn nửa ngày, xem như đem con bình an sinh ra.”
An Trình mắt hàm chứa lệ nóng, nói: “Cha, con biết rõ người sinh ra con không dễ dàng...”
Chu Nguyên Dịch thân thể chấn động, lại nhìn An Trình, nào có bộ dạng tùy hứng hồ đồ như vừa rồi? Cái này mới tỉnh ngộ, giận tái mặt, nói: “Con cố ý phải không? Cái gì chứng uất ức trước khi sinh? Chính vì lừa gạt cha nói nói lời này sao?”
An Trình nghiêm túc nghênh đón ánh mắt của cha, nói: “Cũng không hoàn toàn phải. Chẳng qua, xác thực có thuận tiện mà làm, nhưng, xin cha nói cho con biết. Con vẫn muốn biết rõ, suy nghĩ hai mươi mấy năm.”
Chu Nguyên Dịch thở dài, nói: “Được rồi, chờ con bình yên sinh đứa nhỏ ra, cha liền từ từ nói cho con biết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook