Mộ Dung Địch Trần nhìn Kỷ Ngộ Ngôn, con ngươi lạnh nhạt trong suốt tựa như băng như tuyết, nhiệt tình chậm rãi đạm mạt xuống.

Kỷ Ngộ Ngôn cũng nhìn y, thần sắc như không, một tay mượn sức kéo lại xiêm y lệch lạc, một tay lại gắt gao siết chặt tấm chăn phía sau.

Sau một lúc lâu, Mộ Dung Địch Trần rốt cục mở miệng trước, “Ngộ Ngôn, ngươi là cung chủ Thập Nguyệt Cung?”

Kỷ Ngộ Ngôn mím môi gật gật đầu.

“Ý của ngươi là, ngươi không muốn cùng ta quay về Mộ Dung gia, cũng không muốn làm thư đồng của ta?”

Kỷ Ngộ Ngôn lại gật đầu.

“Ngươi muốn ta trở về, chúng ta từ nay về sau tách biệt, không bao giờ gặp lại?”

Kỷ Ngộ Ngôn vốn định cười đáp ứng, lại phát hiện trên mặt giống như bị đông lạnh, đừng nói nở nụ cười, ngay cả cử động cũng không được.

“Ta biết, ta biết, Ngộ Ngôn ngươi chính là có ý này đúng không?” Lúc này Mộ Dung Địch Trần lại nở nụ cười, gương mặt ngàn năm băng tuyết trong nháy mắt hòa tan, xinh đẹp đến nỗi Kỷ Ngộ Ngôn muốn đui mù.

“Ngộ Ngôn, ngươi từ trước đến giờ luôn biết mình đang làm gì, nhưng lúc này đây, ngươi thật sự biết chính mình đang làm cái gì sao?” Mộ Dung Địch Trần nhẹ nhàng thản nhiên nói, Kỷ Ngộ Ngôn lại nghe ra một chút đau đớn, nhưng một chữ cũng không thể đáp lại, chỉ ngơ ngẩn nghe y nói.

“Ngộ Ngôn, ngươi có biết, nếu bây giờ ngươi gạt bỏ ta, chúng ta sẽ như thế nào không?

“Có lẽ, chúng ta về sau có thấy cũng sẽ không thể gặp mặt.

“Có lẽ, ta sẽ cưới một nữ tử xinh đẹp làm vợ, rồi quên mất ngươi.

“Ta sẽ hôn nàng như vậy.” Một nụ hôn ngọt ngào dừng trên môi Kỷ Ngộ Ngôn.

“Ta sẽ vuốt ve tóc nàng như vậy.” Ngón tay thon dài vuốt lên mái tóc dài của Kỷ Ngộ Ngôn.

“Ta sẽ dùng đôi tay đã từng ôm ngươi mà ôm nàng, ta sẽ yêu nàng, nhiều năm sau đó ta sẽ rất lơ đãng cùng nàng nói về ngươi, ta sẽ nói cho nàng biết, ngươi là một sai lầm khi ta còn trẻ hết sức lông bông.

“Ta sẽ quên ngươi, cuối cùng là không nhận ra ngươi nữa, ta sẽ không muốn nhìn ngươi cười, thậm chí sẽ không yêu ngươi lần nữa.

“Ngươi muốn chính là như vậy sao?

“Ngộ Ngôn, ngươi muốn sao?”

Mộ Dung Địch Trần mỗi một câu nói, đều như một cây đao đâm vào lòng Kỷ Ngộ Ngôn. Nguyên lai tư vị tim như bị đao cắt chính là như vậy, nguyên lai chỉ là nghĩ tới như vậy, cũng đã làm người ta đau đớn đến không thở nổi.

Nhưng trong cơn đau âm ỉ, Kỷ Ngộ Ngôn lại nghe được giọng nói của chính mình phát ra: “Không tồi, chính là như thế, ta sẽ không cần gặp lại ngươi.” Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt nhất, chính mình muốn không phải là như vậy sao?

Mang ý niệm phản phúc trong lòng, Kỷ Ngộ Ngôn chỉ cảm thấy quanh thân càng ngày càng lạnh.

Không giống như hắn đã suy nghĩ, Mộ Dung Địch Trần không hề sinh khí, mà chỉ giống như mình bình tĩnh nói: “Tốt lắm, Ngộ Ngôn, cười với ta một cái đi, ta sẽ từ bỏ.”

Hung hắn cắn chặt răng, ngăn chận tất cả cảm giác, Kỷ Ngộ Ngôn miễn cưỡng kéo  khóe miệng, nhưng không nghĩ rằng, lại đổi lấy được một nụ cười của Mộ Dung Địch Trần.

“Ngộ Ngôn a, vì sao nở nụ cười, lại còn phải rơi lệ?”

Mê mang xoa lên hai gò má của mình, Kỷ Ngộ Ngôn mới phát giác trên mặt đã một mảnh ướt át.

Thân thể hai người tiến sát lại gần nhau, Mộ Dung Địch Trần ôm lấy Kỷ Ngộ Ngôn.

Kỷ Ngộ Ngôn lúc này mới phát giác chính mình vừa rồi run rẩy đắc lợi hại —— Địch Trần ôm ấp là cỡ nào ấm áp a, chưa kịp chia lìa, mà mình đã nhớ nhung như thế.

Mềm nhẹ hôn lên những giọt nước mắt đọng lại bên khóe mắt Kỷ Ngộ Ngôn, Mộ Dung Địch Trần chỉ cảm thấy tâm mình mềm mại giống như có thể tan ra, “Ngộ Ngôn a, ngươi luôn vì ta làm tốt mọi chuyện, luôn muốn ta hạnh phúc. Vì sao ngươi không ngẫm lại, nếu đã không có ngươi, hạnh phúc của ta có thể lấy từ đâu đây?

“Ngươi sợ ta không thể chấp nhận ngươi hiện tại, ngươi sợ ta bị người chỉ trích, vì sao không ngẫm lại, điều ta sợ nhất, kỳ thật chính là không thể gặp được ngươi, không thể nhìn thấy ngươi.

“Như vậy tưởng niệm, thật sự có thể làm cho người ta nổi điên.

“Địch...... Trần......” Kỷ Ngộ Ngôn muốn nói gì đó, lại phát giác chính mình đã nghẹn ngào không thể thốt ra được lời nào, lệ dâng trào như đê vỡ.

” Ngộ Ngôn của ta, cho dù người trong thiên hạ đều nói ngươi phong hoa tuyệt đại, tiếu thiên hạ túy; nhưng ngươi cũng hiểu, ngươi kỳ thật cũng sẽ nhát gan, cũng sẽ sợ hãi. Sợ đến mức chỉ dám nhìn qua kẽ hở của ô cửa mà lặng lẽ nhìn ta; sợ đến mức chỉ để lại một cái hôn không trọn vẹn; sợ đến mức cố ý làm cho ta dễ dàng tiến vào Thập Nguyệt Cung như thế, chỉ vì muốn bức ta rời khỏi ngươi; sợ đến mức thấy ta rồi lại do dự, nếu không phải ta chạy ra khỏi cửa, ngươi làm sao có thể thấy được.”

“Ngươi đều biết......?”

Kỷ Ngộ Ngôn lệ lạc như châu (nước mắt như châu), Mộ Dung Địch Trần lại một cái một cái hôn xuống.

“Ngộ Ngôn nhĩ hảo ngốc a. Ta lại không biết ngươi phải ngốc tới khi nào. Nguyên bản nghĩ chỉ cần cho ngươi nhìn thấy quyết tâm của ta, liền có thể rũ bỏ tất cả những khúc mắc, nhưng lại không nghĩ tới khi gặp lại ta, tâm tư ngươi lại càng lúc càng tự trách, không biết ta ở bên cạnh thấy ngươi như vậy có bao nhiêu lo lắng cấp bách đâu. Lần này còn muốn kích ta như vậy nữa.

“Thật muốn hảo hảo đánh ngươi vài cái cho hả giận.

“Nhưng lại...... Luyến tiếc.”

Kỷ Ngộ Ngôn si ngốc nhìn ái nhân trước mắt, bên môi thong thả nở ra một nụ cười.

Đúng vậy, Địch Trần đã vì mình lo lắng, đã vì chính mình lo lắng, chính mình tại sao lại không nghĩ cho y nhiều hơn?

Y yêu mình a.

Mộ Dung Địch Trần yêu Kỷ Ngộ Ngôn.

Đôi mắt trong suốt này, người như băng như hỏa này chính là ái nhân của mình.

Trong nháy mắt, Kỷ Ngộ Ngôn lại sắp rơi lệ, cũng vì cảm kích.

Cảm tạ thiên thương, cảm tạ tất cả các thần linh, đã để cho ta và y gặp nhau ở kiếp này.

Cho dù là ngàn năm luân hồi chờ đợi, cũng chỉ vì tình yêu sâu nặng lúc này, không oán cũng không hối hận.

Cái gì “Nghiệt” “Thục”, cái gì lời tiên đoán, nếu thật là những chuyện này đã làm cho chúng ta có thể đến được với nhau, như vậy mình vẫn phải cảm kích nó.

Không vì điều gì khác.

Đơn giản là, đời đời kiếp kiếp luân hồi, quên không được, vẫn chính là y.

Nụ cười trên gương mặt Kỷ Ngộ Ngôn dần dần sâu sắc, Mộ Dung Địch Trần trên mặt lại dần dần ửng hồng.

Chính mình vừa mới nói cái gì a?

Thấy hắn tìm mọi cách bức chính mình rời đi liền nóng nảy, lập tức đem tất cả những điều đã giấu trong lòng từ rất lâu đều nhất nhất nói ra.

Làm sao bây giờ?

Thật sự là rất mất mặt.

Ngộ Ngôn đang nhìn chính mình cười a.

Hắn cười cái gì? Bộ dáng như tâm tình đang rất là tốt.

Y gần đây càng ngày càng hấp dẫn, cười rộ lên cũng càng hảo nhìn.

Đáng ghét, vì sao thời tiết lại càng ngày càng nóng?

Ai nha, xiêm y của y cũng không hoàn hảo, hơn phân nửa bả vai trắng như tuyết đều lộ ra.

Không nên không nên, thời tiết nóng đến mức khiến người không thở nổi.

Hơn nữa y còn ôm chặt lấy mình áp sát vào thân thể y, nói ra những lời thâm tình như vậy triền miên như vậy —— Địch Trần, ta hảo yêu ngươi.

“Oanh” một tiếng, Mộ Dung Địch Trần cảm thấy thân thể mình giống như là bị thiêu cháy, hai tay một xả liền đem Kỷ Ngộ Ngôn áp đảo ở trên giường.

Thân thể tiếp xúc đến ván giường, Kỷ Ngộ Ngôn hơi hơi giật mình, nhưng vừa thấy thần sắc của Mộ Dung Địch Trần, làm sao có thể không rõ là chuyện gì đnag xảy ra.

Địch Trần hảo đáng yêu a.

Ngay cả cái lổ tai cũng đều hồng lên.

Nghĩ như vậy, liền ngửa đầu nhẹ nhàng cắn lên lổ tai của Mộ Dung Địch Trần, lại cảm thấy Mộ Dung Địch Trần trên người hơi hơi run rẩy, làn da càng lúc càng nóng.

Nhưng Kỷ Ngộ Ngôn lúc này lại không biết rằng, chính mình ở trong mắt Mộ Dung Địch Trần lại là một phen phong tình mặt khác —— bạc sam sớm bị xé mở, da thịt tuyết trắng dưới ánh trăng lại phá lệ liêu nhân, thắt lưng tinh tế. Môi đỏ mọng tinh tế bật ra hơi thở dốc, trong đôi mắt đẹp dày đặt mông lung, phản chiếu hình bóng của chính mình.

Vươn tay cởi bỏ cúc áo Mộ Dung Địch Trần, đôi môi của Kỷ Ngộ Ngôn gắt gao áp vào.

Trên da thịt Mộ Dung Địch Trần có một loại ngọt hương lạnh như băng, nhưng đôi môi hôn lên môi mình lại đồng dạng nóng như lửa.

Hai người thỉnh thoảng trao đổi ôm hôn, thẳng đến khi quần áo thốn tẫn (cởi hết).

Kỷ Ngộ Ngôn nằm thẳng, bởi vì biết rằng nếu tiếp tục “yêu” thì ở một phương diện nào đó sẽ rất là khó khăn, liền chủ động tới gần Mộ Dung Địch Trần, hai chân bò lên thắt lưng tinh tế của y.

Ai ngờ Mộ Dung Địch Trần lại hướng hắn lắc lắc đầu, rồi đột nhiên ngồi thẳng xuống, lập tức đau đến mức kêu rên một tiếng.

Kỷ Ngộ Ngôn trên mặt nháy mắt thất sắc, vội vàng rời khỏi, xoay người đem Mộ Dung Địch Trần đặt ở dưới thân, không để cho y bất kỳ động tác nào khác, lại tách hai chân của y ra nhìn kỹ.

Vừa thấy tâm lập tức đau đớn vô cùng.

Bởi vì không có làm công tác chuẩn bị trước, động tác lại quá mức mãnh liệt, quả nhiên máu tươi chảy ra rất nhiều, Mộ Dung Địch Trần đau đến mức cắn bật máu của phiến môi.

“Địch Trần ngươi đây là......” Kỷ Ngộ Ngôn đau lòng đến không biết phải nói gì mới tốt.

Nhưng Mộ Dung Địch Trần lại không mở mắt, mặt đỏ hồng, nhỏ giọng nói: “Không muốn ngươi bị đau.”

Những lời này làm cho Kỷ Ngộ Ngôn chỉ cảm thấy trong lòng giống như có cái gì đó ngọt ngào ê ẩm tràn ra.

Địch Trần của hắn đang lo lắng cho hắn sao.

Bởi vì yêu mình, cho nên mới lo lắng, cho nên mới quan tâm, cho nên mới sợ mình đau.

Nhưng mình...... Làm sao có thể làm cho y đau?

Lấy thuốc mỡ cầm máu mà mình tùy thân mang theo, nhẹ nhàng ôn nhu xoa lên chỗ bị thương của Mộ Dung Địch Trần.

Mộ Dung Địch Trần lúc này, cơ hồ đã hoàn toàn đem mặt chôn sâu vào gối, không chỉ có gương mặt, ngay cả thân mình đều đã đỏ ửng cả lên, thật sự là cực kỳ mê người.

Ý cười theo đáy mắt sấm tiến đáy lòng, Kỷ Ngộ Ngôn yên lặng quyết định vẫn là để cho mình ở bên dưới là tốt rồi. Động tác vừa muốn chuyển dời, Mộ Dung Địch Trần từ trên gối ngẩng đầu lên, “Ngộ Ngôn, chuyện ta đã quyết định là không thể thay đôi, chuyện hôm nay, ta đã quyết định rồi.”

Ý nói, y quyết định nếu phải đau cũng là chính mình đau.

Kỷ Ngộ Ngôn sửng sốt một chút, bất quá vẫn lập tức hiểu ý, đang muốn mở miệng, Mộ Dung Địch Trần lại tiến tới, nhất thời hôn đến mức Kỷ Ngộ Ngôn hít thở không thông, trong lúc đó còn mạnh mẽ nói: “Nếu không thuận theo ta, ngày sau cứ nhĩ hảo mà xem.”

Hai người da thịt ma sát, Kỷ Ngộ Ngôn chỉ cảm thấy dục hỏa đốt người, bất quá xem tình huống, Mộ Dung Địch Trần cũng không hơn hắn là bao, lại nhìn biểu tình kiên quyết trên mặt y, Kỷ Ngộ Ngôn thật sâu thật mạnh thở dài một hơi. Việc duy nhất có thể làm chỉ có tận lực nhẹ nhàng giúp y mát xa khuếch trương, bôi trơn, lúc tiến vào lại tận lực cẩn thận, sợ lộng đau miệng vết thương của y.

Tuy Kỷ Ngộ Ngôn đã thật cẩn thận cẩn thận như thế, nhưng lúc mới đầu Mộ Dung Địch Trần vẫn cảm thấy có một chút đau đớn, thân mình hơi hơi run lên, sợ tới mức Kỷ Ngộ Ngôn thiếu chút nữa lập tức rời khỏi. Vẫn là Mộ Dung Địch Trần chặt chẽ ôm lấy hắn, sau một lát tạm dừng đau đớn dần dần giảm bớt, Kỷ Ngộ Ngôn mới chậm rãi động đậy, một mặt cẩn thận quan sát phản ứng của Mộ Dung Địch Trần. Thẳng đến hai người đều bắt đầu cảm thấy khoái hoạt nổi dậy trong từng hành động, mới dần dần cuồng kích, song song ôm trứ đồng miên.

Sắc trời dần dần sáng, trong trướng phù dung uyên ương giao cảnh.

Đám người rảnh rỗi chúng ta vẫn là nên tạm thời rời khỏi, giúp bọn họ đóng cửa thật kỹ là được.

————————————-

Đại thiên thế giới, lãng lãng Càn Khôn.

Tâm của ai, lại thật sự là tinh cương bách luyện bất hoại; tâm của ai, lại thực sự là yếu đuối một kích cũng không chịu nổi? Chúng sinh chìm nổi, lại đều hiểu không tõ một chữ “Tình” —— có người phụng nó làm thần, có người gọi nó làm ma.

Kỳ thật nếu muốn thuyết thư nhân ta đây nói ra, thì cái gọi là tình yêu kia vừa có thể khiến người mạnh mẽ như kim cương, vừa có thể khiến người mềm yếu như bông sợi.

Quân bất kiến (ai không thấy), kia Kỷ Ngộ Ngôn trong tay nắm giữ Càn Khôn, vì yêu mà yếu đuối như vậy. Quân bất kiến, kia Mộ Dung Địch Trần rõ ràng yếu ớt vô y, vậy mà dũng cảm tiến tới, thề không quay đầu lại.

Mộ Dung Địch Trần mở mắt ra, một thất dương quang (ánh nắng) liền lọt vào trong con ngươi.

Bên người ấm áp mềm mại, bên tai có tiếng tim đập trầm ổn hữu lực. Tay của mình ôm lấy thắt lưng hắn, tay của hắn lại ôm lấy cổ của mình, giữa hai mảnh da thịt tế hoạt không có chút ngăn cách nào.

Nhẹ nhàng vén tóc hắn qua, liền nhìn thấy ánh mắt vĩnh viễn hướng mình ôn nhu mỉm cười kia, vì thế hôn lên cần cổ tế bạch, nghe hắn vì ngứa mà cười rộ lên, thanh âm trong suốt như thủy tinh chậm rãi truyền vào bên tai. Lại vươn tay sờ hắn, cánh tay trơn mềm bất nị (mập), hoàn toàn nhuyễn ngọc nhất bàn (mềm mại xinh đẹp như ngọc).

Còn có da thịt lộ ra mùi hương thơm ngát, huân đắc cả căn phòng một mảnh phong cảnh kiều diễm.

Động tác vừa định tiến thêm một bước, lại bị hắn ôm choàng lấy thắt lưng, lập tức trọng tâm không vững ngã vào lồng ngực hắn, hai má áp sát khuôn ngực trắng nõn của hắn, muốn đứng dậy nhưng tay lại ngẫu nhiên chạm vào da thịt mềm dẻo kia, làm sao còn có khí lực đứng lên.

Mộ Dung Địch Trần lập tức cả khuôn mặt đỏ bừng, cũng không nguyện buông tha cho thời khắc gần nhau này, chỉ mặc không lên tiếng để cho Kỷ Ngộ Ngôn ôm vào trong ngực.

Qua một lúc lâu, hai người không ai mở miệng.

Một lát sau, Kỷ Ngộ Ngôn tựa hồ nhớ tới cái gì đó mà cười rộ lên, Mộ Dung Địch Trần giương mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy mỹ mục lưu quang (đôi mắt đẹp như có ánh sáng di chuyển bên trong), phản phất như dòng nước thanh lượng (này ta chém), khiến người nhìn thấy tâm tư hoảng hốt. Vì thế liền đưa tay che khuất hai mắt Kỷ Ngộ Ngôn nói: “Không cho ngươi cười với người khác như vậy, chỉ có thể cười cho ta xem mà thôi!”

Kỷ Ngộ Ngôn vươn tay nắm lấy tay y, không nói tiếp, mà chỉ hỏi, “Địch Trần, còn nhớ rõ lần đó không? Lần đầu tiên chúng ta đến thư phòng.”

Mộ Dung Địch Trần liếc hắn một cái, đem tay mình rút ra, hai tay để ở bên gáy Kỷ Ngộ Ngôn, bắt đầu hôn lên đôi mắt trong suốt kia, rồi lại lên đôi môi đỏ mọng thủy nhuận. Đầu gối cũng nhẹ nhàng cọ xát bên trong đùi Kỷ Ngộ Ngôn, quấy nhiễu khiến hắn kinh suyễn ra tiếng, lúc này mới đáp một câu: “Không nhớ rõ.”

Nói thật, Mộ Dung Địch Trần kỳ thật nhớ rất rõ ràng rành mạch.

Lần đó Ngộ Ngôn như thế nào trả lời không được câu hỏi, như thế nào bị đánh, sau đó tay như thế nào cũng không cầm nổi đôi đũa, như thế nào tập viết...... Chính mình tất cả đều nhớ rõ ràng rành mạch.

Nhưng...... Cũng không nguyện ý nhắc lại —— khi đó bởi vì mình liếc mắt làm ngơ, nên Ngộ Ngôn ăn không ít khổ a.

Hiện tại nhớ lại, vừa hối hận lại vừa sinh khí —— hối hận lúc trước tại sao không bảo hộ Ngộ Ngôn nhiều hơn, tại sao lại im lặng đến khi nhìn thấy tay hắn bị đánh sưng mới lên tiếng; tức giận là, tại sao hắn khi đó lại kiên cường như vậy làm cái gì, sớm nhận sai thì mình cũng sẽ không đau lòng như vậy.

Bất quá cũng phải nói lại, nếu như khi đó nhận sai, vậy sẽ không còn là Kỷ Ngộ Ngôn rồi.

Hiện giờ hắn còn dám nhắc lại chuyện này, thật muốn hảo hảo giáo huấn một phen.

Hung hăng hôn lên bả vai Kỷ Ngộ Ngôn, vừa lòng nhìn hồng ngân lưu lại trên đó, Mộ Dung Địch Trần lúc này mới cao hứng đứng lên, hoàn toàn không biết rằng điều Kỷ Ngộ Ngôn muốn nói, kỳ thật không phải chuyện này —— Chuyện Kỷ Ngộ Ngôn nhớ tới, kỳ thật là cảnh tượng Mộ Dung Nhị công tử ngày đó dùng văn chương đánh bại Văn Tĩnh Khuynh.

Vẻ mặt kia, dáng người kia, làm cho trái tim của mình cảm thấy như bị hung hăng đập một phát thật mạnh.

Có lẽ, cũng chính từ lúc thời khắc đó bắt đầu, duyên phận đã được đinh đoạt rồi.

Suy nghĩ bay bay cuối cùng cũng trở về, bởi động tác gợi lên nhiệt hỏa của Mộ Dung Địch Trần.

Trong lòng cả kinh, Kỷ Ngộ Ngôn vội vươn tay chặn động tác của y lại, “Địch Trần, ngươi mới vừa tắm xong, còn cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

Vừa nói như vậy hai gò má Mộ Dung Địch Trần liền đỏ lên.

Hai người hoan ái thẳng đến bình minh mới chấm dứt, tuy rằng trong lòng cao hứng, thân thể khoái trá, nhưng cũng rất mệt mỏi. Mộ Dung Địch Trần cơ hồ ngã xuống giường lập tức nhắm mắt ngủ, còn Kỷ Ngộ Ngôn vẫn mạnh khỏe dĩ nhiên là ôm người đi tắm, cẩn thận giúp Mộ Dung Địch Trần tẩy rửa thân thể, rồi mới ôm y đang mơ mơ màng màng tiến vào ổ chăn.

Mộ Dung Địch Trần dĩ nhiên biết là Kỷ Ngộ Ngôn sợ y sinh bệnh, nhưng quá trình tẩy trừ kia thật sự là quá mức đen tối, thực khiến người ta nhớ tới liền phải xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống đất.

Còn Kỷ Ngộ Ngôn thì sao?

Nhìn Mộ Dung Địch Trần cuộn tròn trong chăn, chỉ có thể rên rỉ dưới đáy lòng —— Địch Trần thật sự là rất rất rất đáng yêu!

Ánh mắt ướt át sáng ngời, tóc đen mềm nhẵn, ánh mắt cũng quật cường hung ác, hung hăng trừng mắt nhìn mình như vậy, lại tự dưng làm cho mình cảm thấy thực câu hồn, còn có tứ chi ôm chặt chính mình kia, thân thể trẻ tuổi khỏe mạnh —— hết thảy đều làm cho Kỷ Ngộ Ngôn trong lòng không ngừng kêu khổ.

Chỉ có bất đắc dĩ xoay người một cái, trước thừa lúc thân thể Mộ Dung Địch Trần yếu ớt không có khí lực, ngăn cản động tác càng ngày càng nguy hiểm của y, lại kéo y vào chăn, đem người trong lồng ngực trùm thật kín đáo. Nhưng càng lúc lại càng cảm thấy không xong, Mộ Dung Địch Trần cuốn tròn người trong chăn, cả người tựa như một cái bánh chưng thơm ngon thật lớn, hơn nữa còn là loại bánh được chưng rất tốt, chỉ cần lột vỏ là có thể cắn ngay một ngụm.

Bị Kỷ Ngộ Ngôn đối đãi như thế, tuy là biết hắn vì lo lắng cho mình, nhưng Mộ Dung Địch Trần vẫn cảm thấy nóng giận, không khỏi kêu lên: “Kỷ Ngộ Ngôn...... Ngươi không cần quá phận!”

Y không gọi còn tốt, kêu nhỏ một chút cũng không sao, nhưng cố tình lại dùng thanh âm thật lớn —— lại bởi vì một đêm tình cảm mãnh liệt vừa qua —— làm cho thanh âm kêu ra ba chữ “Kỷ Ngộ Ngôn” hơi hơi khàn khàn. Không giống sinh khí, mà lại như là đang làm nũng.

Một người phi thường như Kỷ Ngộ Ngôn, cũng chỉ có thể âm thầm kêu khổ.

Trong lúc nhất thời, lực nhẫn nại của tân nhậm cung chủ Thập Nguyệt Cung, đã bị khảo nghiệm trước nay chưa có.

Thật mạnh thở ra một hơi, Kỷ Ngộ Ngôn đứng ở ngoài cửa, lúc này có loại cảm giác vừa sống sót sau tai nạn khủng khiếp.

Kỳ thật chính Kỷ Ngộ Ngôn cũng không hiểu được, rõ ràng Mộ Dung Địch Trần ở trong mắt người ngoài luôn luôn lãnh liệt lại bất cẩu ngôn tiếu như vậy, nhưng ở trong mắt chính mình, y lúc nào cũng rất là đáng yêu; bất quá Kỷ Ngộ Ngôn đại khái cũng không biết, chính mình ở trong mắt người khác cũng là kẻ luôn bình tĩnh lại biết bày mưu tính kế, nhưng ở trong mắt Mộ Dung Địch Trần, lại luôn là người nhu nhược cần sự yêu thương.

Bất quá kỳ quái chính là, hai người đều thực vừa lòng khi người bên ngoài không dòm ngó tới đối phương.

Thời điểm vừa lao ra khỏi cửa, vẫn là sợ Địch Trần lo lắng hắn lại bỏ y lại mà đi. Thực...... Thực mất mặt.

Phải đi tắm nước lạnh ngay —— đây là ý nghĩ nguyên bản trong đầu Kỷ Ngộ Ngôn.

Nhưng không ngờ rằng, Mộ Dung Địch Trần lúc này cũng có nhu cầu cấp bách cần đi tắm nước lạnh......

Đứng ở ngoài cửa, gió lạnh từ từ thổi qua, khiến đầu óc của Kỷ Ngộ Ngôn nhất thời cũng đã thanh tỉnh rất nhiều. nhìn lên sắc trời, đại khái đã tới giờ Mùi rồi, không biết tin tức bên Tuyết Chước như thế nào? Có đối phó được đám người bạch đạo hay không?

Trong lòng rối ren, Kỷ Ngộ Ngôn xoay người đến nơi tắm rửa, quyết định dập lửa trước rồi nói sau.

Trước khi Kỷ Ngộ Ngôn rời đi, chỉ tạm thời dùng chăn bao lấy Mộ Dung Địch Trần, cho nên không đợi hắn đi xa, Mộ Dung Địch Trần cũng đã đá chăn ra, bất quá không có lập tức đuổi theo.

Nguyên nhân?

Đơn giản.

Đương nhiên là bởi vì y quan không chỉnh.

Bất quá này vẫn là cách nói hàm súc mà thôi, về phần tình huống chân thật thì...... Khụ khụ...... Mọi người hẳn là đã biết (nuy a~~ =)))).

Tóm lại chờ Mộ Dung Địch Trần vội vội vàng vàng mặc hảo quần áo, miễn cưỡng khắc chế đau nhức trên người, thời điểm đang muốn đuổi theo đi ra, lại bị chặn lại ngay trước cửa.

Mà cái người chặn cửa kia, Mộ Dung Địch Trần tự nhiên cũng nhận thức được  —— kia đúng là, độc miêu (con trai độc nhất) công tử của Lệ gia, biểu đệ của Mộ Dung Địch Trần, nhị đệ tử của Thập Nguyệt Cung tiền cung chủ, Lệ Tuyết Chước.

Vừa thấy Lệ Tuyết Chước, Mộ Dung Địch Trần thực tự nhiên khôi phục trạng thái băng lãnh lúc trước.

Bất quá Lệ Tuyết Chước hiển nhiên nhiệt tình hơn nhiều, hắn đầu tiên là tự cố mục bản thân bước vào phòng, sau đó lại tự mình rót trà cho mình, tuy rằng trà đã lạnh, nhưng hắn lại tấm tắt khen rằng có vị.

Mộ Dung Địch Trần từ chối cho ý kiến, cũng không tính toán để ý đến hắn, vòng người định đi ra ngoài tìm Kỷ Ngộ Ngôn trở về.

Nhưng lúc này Lệ Tuyết Chước lại mở miệng, “Mộ Dung biểu ca, dược ngày hôm qua thế nào? Cảm giác có khỏe không.”

“Dược?” Mộ Dung Địch Trần quay đầu nheo lại hai mắt.

Nhìn nhìn Mộ Dung Địch Trần thoáng có chút cứng ngắc đứng ngây tại chỗ, Lệ Tuyết Chước quỷ dị cười, “Đúng vậy, chẳng lẽ ngày hôm qua biểu ca không cảm thấy cả người thực nóng sao?”

Kỳ thật trải qua lần đó, sau khi cùng Mai Linh Sa nói chuyện, cảm giác Lệ Tuyết Chước đối với Kỷ Ngộ Ngôn cơ bản đã thoải mái hơn rất nhiều, cũng cảm động khi hai người bọn họ thực sự chỉ dành tình cảm cho nhau, cũng cảm thấy hai người này quả thật rất là nguội, hắn ở bên cạnh nhìn mà còn nóng nảy hẳn lên. Cho nên Lệ Tuyết Chước mới quyết định nho nhỏ giúp hai người một lần, nếu không bằng bọn họ chiêm tiền cố hậu (rào trước đón sau) như vậy, không biết phải cọ xát tới khi nào.

Nhưng cái đêm đó, Lệ Tuyết Chước cũng không tốt bao nhiêu.

Bạch đạo võ lâm nhân sĩ sau khi cùng mình chiến mầy hiệp liền lui ra ngoài, tựa hồ là bởi vì rắn mất đầu, thêm nữa cũng không ham chiến. Vì thế trong đêm tối đằng đẵng, Lệ Tuyết Chước hưởng thụ qua sự dày vò trước nay chưa từng có—— tình cảm của con người hà có thể nói bỏ liền bỏ, tuy rằng là tự mình lập kế bọn họ, nhưng dù sao vẫn có chút không thoải mái, chỉ cảm thấy nỗi buồn chậm chậm dâng lên dưới đáy lòng.

Bất quá, Lệ Tuyết Chước quả thực không biết rằng hai người này ở trên giường có rất nhiều khúc chiết, nếu không thật không biết hắn sẽ có biểu tình gì.

Tức giận vẫn chưa tan hết, Lệ Tuyết Chước cũng không phải một người giỏi nhẫn nại, cho nên mục đích hắn tới đây hôm nay, kỳ thật chính là từng bước từng bước đi tìm phiền toái. Thậm chí ngay cả nơi Kỷ Ngộ Ngôn nghiêm mệnh phải canh gác cũng không màng đến, tạm rời cương vị công tác mà bỏ chạy đến đây, có thể thấy được hắn tức giận quả không nhẹ.

Hơn nữa vừa đến đã đề cập tới “Xuân dược”, hiển nhiên là muốn làm cho Mộ Dung Địch Trần xấu hổ.

“Thực nóng?” Mộ Dung Địch Trần sóng mắt bình tĩnh, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc, “Là ngươi làm?”

Bị y nhìn như vậy, Lệ Tuyết Chước trong lòng đã có chút sợ hãi. Nhưng vẫn quật cường nói: “Đúng vậy, chính là ta làm.” Trong lòng lại nói thầm, không phải y bị Ngộ Ngôn ăn, cho nên trong lòng ghi hận ta đó chứ.

Nhưng ngờ đâu nhận được lại là ba chữ lạnh như băng từ trong miệng Mộ Dung Địch Trần thoát ra, “Cám ơn ngươi.”

Lệ Tuyết Chước phun hết ngụm trà trong miệng ra ngoài.

Vội vàng nhảy dựng lên vỗ vỗ nước văng trên người, Lệ Tuyết Chước vẫn không cam lòng, vì thế lại nói: “Không cần cảm tạ không cần cảm tạ, giúp giúp Ngộ Ngôn cũng là điều nên làm mà. Ai bảo chúng ta từng có da thịt chi thân (tiếp xúc da thịt) a!”

Nói tới mức này, Lệ Tuyết Chước cũng không hẳn là nói dối, bởi vì khi đó hắn ở Mộ Dung gia quấy rối Kỷ Ngộ Ngôn lúc y thượng dược giúp hắn, Kỷ Ngộ Ngôn xác có đụng tới thân thể của hắn, cho nên thời điểm Lệ Tuyết Chước nói ra lời này, quả thật là đúng lý hợp tình. Đúng lý hợp tình đến mức Mộ Dung Địch Trần vừa thấy, chỉ biết hắn không hề nói sai.

Mộ Dung Địch Trần không nói, Lệ Tuyết Chước cũng nói không ra lời  ——lưỡng đạo ánh mắt kia, tựa như hai thanh băng kiếm, đâm đến mức Lệ Tuyết Chước cảm thấy trên người vừa lạnh vừa đau.

Chờ đến lúc Mộ Dung Địch Trần rốt cục đi ra ngoài rồi, Lệ Tuyết Chước không ngừng vỗ vỗ ngực mình, thực không tin chính mình còn sống.

Còn không đợi hắn may mắn được bao lâu, thanh âm rầm rầm ù ù liên tiếp truyền đến.

Đầu tiên là cái bàn bên cạnh vỡ ra, sau đó là giường, rồi tới phòng lương, cuối cùng...... Phòng ở sụp.

Nhưng quỷ dị chính là, Lệ Tuyết Chước lại không bị bất cứ cái gì đập trúng, tọa cái ghế đang ngồi cũng hoàn hảo không tổn hao gì.

Sau đó, thanh âm từ từ thản nhiên của Mộ Dung Địch Trần từ phương xa nhẹ nhàng truyền tới —— việc của mình tự giải quyết cho tốt đi.

Nghe xong những lời này, Lệ Tuyết Chước đặt mông ngã trên mặt đất.

Cái ghế cuối cùng, theo mồ hôi lạnh của Lệ Tuyết Chước chảy xuống, nứt toát ra

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương