Sau một hồi phiên vân phúc vũ*, hai người đều thở hồng hộc ngã xuống giường.

*Phiên vân phúc vũ: nghĩa là mây mưa đảo lộn, nhưng ở đây là chỉ H quá độ…

An Thiếu Du mệt mỏi, cho nên nhắm mắt lại không nhìn Chanh Âm nữa, nhìn qua không khác gì so với thường ngày, nhưng lần này hắn lại đưa ra một cánh tay cho y. Chanh Âm gối lên phía trên cũng không nhiều lời, y nghiêng người qua, mặc dù đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng đôi mắt vẫn như cũ mở lớn, giống như muốn đem hết thảy mọi thứ trước mắt vững vàng khắc vào trong lòng.

“… Thiếu Du, ngày mai ta muốn quay về Căng Uyên Lâu một chuyến.” Chanh Âm bỗng nhiên lên tiếng nói.

An Thiếu Du không có ngủ, nghe thấy được lời này không khỏi nhíu mày lại, mặc dù không nói ra nhưng cũng có thể hiểu được hắn không vui.

Chanh Âm biết hắn không vui, vì vậy đổi ý nói: “Ngươi có thể cùng đi với ta, ta không phải muốn đi… Chẳng qua là phải đi lấy vài thứ…”

“Đồ vật gì mà trước đây không cần lấy, bây giờ ngược lại muốn lấy vậy?” An Thiếu Du cũng xoay người, kỳ quái nhìn y.

Chanh Âm bị hỏi vẫn ổn định nét mặt, không có một tia dị trạng, “Là thứ mà mấy ngày nay ta bỗng nhiên nhớ ra… bạc.”

“Bạc!?” An Thiếu Du nghe vậy có chút vô lực, “Vì thứ này à?”

“Đương nhiên, đó chính là thứ ta dùng tính mệnh để đổi lấy!”

Hiện tại ngẫm lại một chút, những lời này thật sự là chuẩn xác đến không thể chuẩn xác hơn nữa.

Đáng tiếc, An Thiếu Du lúc này không thể lĩnh hội được tầng hàm nghĩa thật sâu bên trong…

“Bao nhiêu? Ta cho ngươi, ngày mai khỏi…”

“Không được đâu!” Chanh Âm vểnh môi, y mất hứng, “Ta thật sự phải đi lấy, Thiếu Du, cùng đi với ta đi!”

Y túm cánh tay An Thiếu Du, bắt đầu làm nũng giống như trước đây.

Bị y quấn lấy như thế, An Thiếu Du theo thói quen thở dài một hơi, trước đây hắn vẫn đối với việc quấn quít không buông của An Thừa Anh không có biện pháp, không nghĩ đến cho tới bây giờ vẫn không thay đổi…

“Được được được, ta và ngươi đi lấy, có điều nói xong rồi thì chỉ được nán lại nơi đó nửa canh giờ thôi! Nhiều một khắc cũng không được!” Hắn quả thật không có ấn tượng tốt với vị lão bản kia.

“Được!” Chanh Âm cũng sảng khoái đáp ứng, dù sao y cũng không có ý định ở lại lâu.

Nhận được sự đồng ý của An Thiếu Du, Chanh Âm thỏa mãn đứng dậy, An Thiếu Du còn đang chưa hiểu y muốn làm gì thì, đã thấy y ôm cái chăn nhỏ đi xuống giường, sau đó trực tiếp nằm trên mặt đất.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Đi ngủ!” Chanh Âm trả lời giống như chuyện đương nhiên, “Yên tâm, ta sẽ không chiếm chỗ của vợ ngươi đâu.” Nói xong còn nhếch miệng cười, bộ dáng thoải mái khiến An Thiếu Du câm lặng.

Lời này không sai, nhưng vì sao hôm nay y nói ra, lại khiến kẻ khác cảm thấy có chút không đúng, mà cụ thể lại không biết không đúng chỗ nào, tại sao vậy chứ?

Không đợi An Thiếu Du suy nghĩ rõ ràng, Chanh Âm đã ngã xuống nằm vào trong chăn của mình, thấy y như vậy, An Thiếu Du thầm nghĩ chắc là do mình quá lo lắng, vì vậy cũng không truy cứu nữa, nằm ở trên giường lần nữa nhắm mắt lại.

“Trên mặt đất khó chịu, hay là trở về phòng đi!” An Thiếu Du nằm nói.

Nhưng Chanh Âm dường như đã ngủ say, không nghe thấy lời của hắn, đưa lưng về phía hắn không nhúc nhích.

An Thiếu Du hơi liếc mắt nhìn y, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người khiến cả hai đưa lưng về nhau.

Không lâu sau, giường bên cạnh truyền đến tiếng hít thở ổn định, lúc này, Chanh Âm nằm dưới đất mới quay người lại, một đôi mắt đen nhánh hữu thần trong đêm tối gắt gao nhìn chằm chằm An Thiếu Du…

Buổi sáng ngày hôm sau, như giao hẹn tối hôm qua, Chanh Âm và An Thiếu Du cùng đi đến Căng Uyên Lâu.

Nguyên tưởng rằng phụ thân sẽ tới trước lải nhải ngăn cản, thế nhưng ngoài dự đoán của An Thiếu Du, hôm nay phụ thân An Kế Vũ của hắn cư nhiên bỏ mặc chuyện hắn và Chanh Âm quấn lấy nhau, thậm chí cũng không có bất cứ hành động can thiệp hay bình luận gì, yên lặng đến khả nghi!

“Ngươi rốt cuộc đã cùng cha ta nói gì đó?” An Thiếu Du càng hiếu kỳ hơn.

Dọc theo con đường, hắn cứ lặp lại vấn đề này, nhưng Chanh Âm chính là cười không đáp, hắn cũng không thể nào đi đánh người có khuôn mặt tươi cười như vậy, cho nên cuối cùng không có kết quả.

Tới Căng Uyên Lâu, ban ngày nơi đây không có mở cửa, rất thanh tĩnh, Chanh Âm gõ cửa một cái, một lát sau, lão bản Diệu Linh mới tha theo vẻ mặt buồn ngủ đi ra mở cửa.

“Đến đây, đến đây… Hơ… Ai vậy? Sớm như thế… Chanh Âm?”

Diệu Linh đánh cái ngáp đi ra mở cổng, không nghĩ tới lại được nhìn thấy Chanh Âm đã lâu không gặp, mà đứng bên cạnh y vẫn là cái tên đáng ghét chết tiệt kia!

Thua thiệt nhờ đệ đệ giúp đỡ, hắn tra xét cẩn thận quá khứ của An Thừa Anh và An Thiếu Du, đối với đoạn lịch sử lúc trước của hai người cũng biết được một chút, chuyện tình cảm này người ngoài rất khó nhúng tay, vả lại hai người cũng đã dây dưa nhiều năm như vậy, hắn muốn giúp đỡ cũng không có lập trường gì, cũng chỉ có thể trước xem rồi lại nói, thật không nghĩ đến hôm nay bọn họ lại tự mình tới trước cửa.

Là thế nào vậy? Sẽ không phải là… đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, đến mời hắn ăn kẹo cưới à nha?

Diệu Linh nhìn Chanh Âm cười đến mức vui sướng, mà trong mắt An Thiếu Du kia cũng là lộ ra một tia ôn nhu, tự nhiên đem tất cả nghĩ theo phương diện tốt, ai ngờ…

“Lão bản, chào ngươi, ta là tới lấy túi đồ của ta.” Chanh Âm đi thẳng vào vấn đề nói.

Lời của y khiến Diệu Linh sửng sốt, sau đó lại là cả kinh, trên mặt hắn thu lại dáng vẻ tươi cười lúc nãy, thần tình nghiêm túc nhìn Chanh Âm.

Chanh Âm hiểu sự kinh ngạc của hắn, đưa mắt liếc qua một cái, ý bảo Diệu Linh giấu An Thiếu Du.

Giữa hai người thập phần ăn ý, Diệu Linh để Chanh Âm đi cùng mình vào trong phòng, còn An Thiếu Du thì phải ở lại giữa đại sảnh chờ đợi.

An Thiếu Du không rõ vì sao Diệu Linh cả kinh như vậy, nhưng nghe Chanh Âm nói không có việc gì nên cũng yên lòng chờ.

Vào trong phòng trên lầu, khóa cửa lại, không đợi Chanh Âm lên tiếng, Diệu Linh đã lật lên cái rương của mình, vừa lật còn vừa nói: “Còn… bao lâu?”

“Nhanh thì một năm nửa năm, chậm thì tối đa ba năm.” Chanh Âm thành thật trả lời.

“Thế nào nhanh như vậy!?” Diệu Linh cơ hồ là gào thét hỏi.

Chanh Âm nhún nhún vai, y cũng rất vô tội mà, vốn còn kế hoạch có thể kéo dài đến bảy, tám, mười năm, chẳng ai ngờ rằng sẽ biến thành như vậy!

“Có thể là do vấn đề tâm tình, cộng thêm những bệnh tật trước đây bỗng cùng nhau xuất hiện quấy phá, cho nên là…”

“Không còn phương pháp nào… có thể…”

“Có!”

“Thế thì…” Diệu Linh tựa hồ nhìn thấy một chút hy vọng.

Thế nhưng Chanh Âm lại một châm đâm thủng hy vọng duy nhất này.

“Không cần nghĩ nữa, ta không có tiền, một dược*, không có nó làm thuốc dẫn, cho nên không cứu được.”

*Một dược, còn gọi là mộc dược, là nhựa thơm lấy từ một số loài cây nhỏ, có gai thuộc chi Commiphora, như C. myrrha, C. gileadensis. Đây là một loại gôm tự nhiên, có thể chiết lấy tinh dầu gọi là oleoresin. Xuyên suốt dòng lịch sử, một dược đã được sử dụng làm nước hoa, hương đốt và dược phẩm. (Nguồn Wikipedia)

“Cho nên… Ngươi liền định ở bên cạnh hắn… chờ chết sao?”

“Sai, ta muốn quay về ‘Ẩn Hạng’ … Chỉ có nơi ấy mới thuộc về ta.”

“An Thiếu Du sẽ thả ngươi à?” Diệu Linh không tin.

“Không do hắn quyết.” Chanh Âm cười đến xán lạn, “Ai bảo hắn là con trai độc nhất chứ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương