Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi
-
Chương 6: Họa mỹ nhân
Ba ngày sau...
Lương Giai Mộc trên vai mang theo tai nải nhỏ, dáng người nhỏ nhắn linh hoạt ung dung bước đi trên phố. Nàng cố ý vận một trang y phục cũ thô rát, diện mạo cũng đã tỉ mỉ mà thay đổi.
Lúc này nàng đứng trước cửa lớn của Lý Phủ nhìn vào bên trong, trên môi giương lên nụ cười nhẹ dứt khoác bước vào bên trong.
"Đứng lại...ngươi là ai?"
Trước cửa lớn có hai tên tùy tùng đứng gác đưa tay ngăn cản nàng.
"Hai vị đại ca...ta là nha hoàn được đại tiểu thư mua về. Hôm nay ta đến để hầu hạ người"
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nàng một lượt, ánh mắt bọn họ lúc đầu là đánh giá sau đó thì chuyển sang khinh rẻ ra mặt.
"Ngươi nói ngươi là nha hoàn mà đại tiểu thư mua về?"
"Đúng vậy...nếu hai vị đại ca không tin thì có thể vào trong bẩm báo"
"Thôi được rồi...ngươi đứng ở đây đi ta sẽ vào trong bẩm báo"
"Được...được, đa tạ"
Nói về Lý phủ, chủ nhân của Lý gia chính là Lý Giang Nạp lão gia. Ông ta may mắn giữ chức bộ bộ thị lang trong triều đình, dù chức vụ không quá lớn nhưng vẫn có thể gầy dựng nên được một cơ ngơi không nhỏ. Ông ta tuổi đã ngoài 40 cưới được hai người vợ, chính thê cũng chính là mẫu thân của Lý Lâm Ngọc đại tiểu thư. Người thị thiếp còn lại sinh được tôn tử là nhị thiếu gia Lý Nghiêm và một nữ nhi nữa gọi là tam tiểu thư. Nàng ta chỉ nhỏ hơn đại tiểu thư vài tuổi tính cách nổi tiếng chua hoa tên Lý Liên Nhiễm.
Sau đó Lương Giai Mộc cũng thuận lợi đi theo lão quản gia của Lý Phủ tiến vào bên trong hướng đến nơi ở của đại tiểu thư Lý Lâm Ngọc. Trên đường đến đó có rất nhiều hạ nhân cùng tỳ nữ hướng đến chỗ nàng nhìn ngó, vừa cười vừa truyền vào tai nhau nó khẽ.
"Nhìn kìa...thật khó coi quá đi mất"
"Đúng vậy...không hiểu tại sao đại tiểu thư chịu mua nàng ta"
"Bộ dáng thật khó nhìn"
Lương Giai Mộc tất nhiên là nghe những lời bọn họ nói, nàng cũng chỉ nhết môi cười nhẹ. Nàng vừa quay mặt nhìn thẳng vào một nữ tỳ trong số bọn họ thì đã khiến ả ta giật nảy mình quay mặt đi nơi khác tránh né ánh mắt của nàng. Thị phi chính là thị phi, những người như bọn họ đến cuối cùng cũng chỉ là những kẻ ngu muội.
"Đại tiểu thư...lão nô đã đưa người đến rồi"
"Từ bá, cảm ơn người...A Lan mau đưa muội ấy vào đây đi"
"Vâng"
Lương Giai Mộc từ từ bước vào bên trong, căn phòng này bày trí cũng không tồi. Không hề xa hoa cầu kì vừa nhìn liền biết được chủ nhân của nó là một người đơn giản, không quá cầu toàn.
"Tiểu Mộc xin ra mắt tiểu thư"
"Được... muội sau này cứ theo A Lan học hỏi, có cần gì cứ báo với ta"
"Đa tạ tiểu thư"
Lý Lâm Ngọc phân phó cho A Lan sắp xếp chỗ ở cho nàng, bắt đầu từ ngày mai nàng sẽ chính thức trở thành nha hoàn hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư Lý Lâm Ngọc.
Ngày hôm sau...
Tại sương phòng của Lý Lâm Ngọc, A Lan đang chải tóc cho tiểu thư còn Lương Giai Mộc vẻ mặt có chút bơ phờ vì nàng không quen phải dậy sớm. Nàng lúc này đang chuẩn bị y phục cho Lý Lâm Ngọc trong lòng nàng không khỏi than thở tại sao người cổ đại lại thích dậy sớm đến như vậy chứ...
"Tiểu Mộc...muội đêm qua không ngon giấc sao?"
"Vâng...à...là do muội còn chưa thích ứng"
Nàng nghe nói hôm nay Lý Lâm Ngọc muốn tự mình đi dạo phố mua sắp những thứ trang sức cần thiết cho buổi dạ yến sắp tới ở hoàng cung. Thái hậu muốn nhân cơ hội lần này đứng ra tuyển chọn phi tần cho hoàng thượng mới đăng cơ nên cho phép các tiểu thư của quan viên tham gia. Đây cũng là cơ hội để một bước tiến thân của bọn họ.
Lương Giai Mộc giúp Lý Lâm Ngọc thay xiêm y chuẩn bị ra khỏi phủ, nàng suy nghĩ một chút hướng đến phía nàng ấy dò hỏi.
"Tiểu thư là vì buổi dạ yến trong cung nên mới khẩn trương chuẩn bị như vậy?"
"Muội cũng biết sao...đúng vậy ta đúng là vì chuyện này"
"Tiểu Mộc mạn phép muốn hỏi người một chuyện...tiểu thư thật sự muốn vào cung làm phi tử của hoàng đế sao? Ngươi đối với việc này có nguyện ý hay không?"
Lý Lâm Ngọc nghe nàng đột nhiên hỏi đến vấn đề này, nàng ấy có chút ngập ngừng sau đó liền đáp.
"Việc này trước giờ ta không có nghĩ đến...không phải những tiểu thư khác đều như vậy sao. Đây cũng là ý muốn của phụ thân ta"
Lương Giai Mộc thở dài trong lòng, nữ tử cổ đại trước giờ luôn không có quyền làm chủ bản thân. Tất cả đều cam chịu không biết bản thân rốt cuộc muốn điều gì chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của người khác. Nếu nàng ấy đã nghĩ như vậy nàng sẽ giúp nàng ấy thuận lợi bước vào hoàng cung.
Hai ngày sau...
Lương Giai Mộc thời gian này đã có tính toán hết cả rồi, nàng trên tay cầm mảnh giấy nhỏ vừa đọc xong liền vận nội lực biến mảnh giấy trong chớp mắt trở thành tro bụi. Vài ngày nữa đã là dạ yến tuyển phi rồi, nàng trên môi mỉm cười, bày ra vài thứ trên bàn sau đó bắt đầu vẽ một cách tỉ mỉ.
Đến buổi trưa nàng nhìn thấy A Lan đang giúp tiểu thư tắm rửa, nàng nhân cơ hội này hướng về phía A Lan đề nghị.
"A Lan tỷ hôm nay đã mệt mỏi rồi...hay lần này để muội thay tỷ đi mua điểm tâm cho tiểu thư đi"
A Lan nghe nàng nói không hề có chút nghi ngờ gì còn có phần vui vẻ đồng ý. Hiếm khi thấy Tiểu Mộc chủ động giúp nàng như vậy nhưng cũng thật hay vì hàng quán điểm tâm mà tiểu thư ưa thích lại cách phủ rất xa, may mà có Tiểu Mộc đi thay.
"Được...muội mau đi đi"
Lương Giai Mộc thuận lợi ra khỏi phủ, nàng đứng trước cửa phủ Lý gia ánh mắt như chờ đợi thứ gì đó. Khi đã xác định được phương hướng nàng ung dung đi về phía trước.
Hiện tại là gần trưa, dân chúng qua lại có phần rất đông đúc. Nàng dáng người khéo léo linh hoạt không nhanh không chậm hòa vào đám đông. Ánh mắt không ngừng quan sát tìm kiếm, được một lúc cuối cùng mục tiêu của nàng cũng đã đến rồi. Nàng nhìn hai thân ảnh đang đi trên đường, không sai người nàng chờ đã xuất hiện.
Lương Giai Mộc đang đi thong thả bỗng nhiên chạy nhanh về phía trước cố ý dụng trúng vào hai thân ảnh vừa rồi. Vừa chạm vào người bọn họ bên ống tay áo nàng để trượt ra một thứ gì đó.
"Hai vị công tử thật xin lỗi...tiểu nữ đau bụng không thể chờ lâu thêm nữa..."
"Ngươi sao lại bất cẩn như vậy...công tử ta có thương tổn gì thì tám đời nhà ngươi cũng không sống nổi"
"Vương Triệt...ngươi không cần lớn tiếng làm khó nàng ấy. Cũng chỉ là vô tình mà thôi"
"Hoàng..."
"Hụ hụ..."
"..."
Lương Giai Mộc hai tay giả vờ ôm bụng, sắc mặt đỏ sầm như thể không kiềm nổi nữa, nói gấp gáp.
"Công...công tử người xác định không có bị làm sao đi. Tiểu nữ không chịu nổi nữa...ự...ự"
"Được...ngươi mau đi đi"
Lương Giai Mộc ánh mắt khẽ động nhanh chân chạy khỏi.
"Này...này cô nương vật này..."
"Hoàng...hụ...công tử nàng ta chạy mất rồi"
"Vật này...là một bức tranh, nữ tử trong tranh như thế nào lại đẹp đến như vậy?"
Đúng, nam nhân đang ngắm nhìn say mê nữ tử trong tranh kia không ai khác chính là thái tử mới đăng cơ Nam Cung Lập. Người bên cạnh là hộ vệ của hắn Vương Triệt.
Lương Giai Mộc âm thầm đứng ở một góc khuất con hẻm gần đó, vẻ mặt vô cùng hài lòng cười vui vẻ. Nàng sớm đã nhận được mật tin hôm nay Nam Cung Lập sẽ di phục xuất tuần giả làm dân thường ra khỏi kinh thành, tất nhiên sẽ đi qua đoạn đường này. Nàng từ hôm qua đã chuẩn bị chu đáo, họa một bức chân dung tuyệt mỹ của Lý Lâm Ngọc với nét vẽ vô cùng sinh động của nàng không tin không khiến hoàng đế chú ý đến. Nam nhân đều như vậy, nữ nhân càng bí ẩn càng khiến bọn họ gợi lên hứng thú mà khắc sâu vào tâm trí.
Còn về việc làm sao nàng nhận ra người đó chính là tân hoàng đế...haha chuyện này là bởi vì họa tiết cùng chất liệu trên y phục của hắn hoàn toàn khác biệt với người khác. Hơn nữa chiếc nhẫn hộ tiễn bằng ngọc đeo trên ngón tay cái hắn chính là Long Chi Ngọc, trên đời này cũng chỉ có hoàng thượng mới có thể đeo mà thôi.
"Haha...đại công cáo thành, hiện tại chỉ chờ đợi buổi dạ yến thì vị hoàng đế kia sẽ gặp được mỹ nhân trong mộng"
Lương Giai Mộc tự tán thưởng bản thân mà tâm tình vui vẻ chuẩn bị rời đi mua điểm tâm trở về phủ. Nàng không biết rằng phía trên tầng lầu cao của tửu lâu có một thân ảnh nam tử đã vô tình nhìn thấy hết thải.
"Vương Gia...là tiểu cô nương quỳ bán mình chôn phụ thân hôm đó. Hiện nàng đã là nha hoàn của Lý Phủ"
"Nha Hoàn này hành động rất nhanh nhẹn thật khiến người khác hoài nghi..."
"Vương Gia...có phải do người quá thận trọng rồi không? Dù sao nàng ta cũng chỉ là tiểu nha hoàn nhỏ bé"
"Cũng có thể là do ta quá đa nghi..."
Buổi tối hôm đó, Lương Giai Mộc bất ngờ nhận được ám thư của A Nhĩ hẹn nàng tại một rừng nhỏ ở phía sau một ngọn núi.
Lương Giai Mộc chờ đến nữa đêm vận nội công dễ dàng ra khỏi Lý phủ hướng đến chỗ hẹn.
"A Nhĩ có chuyện gì gấp sao?"
"Chủ nhân...đám thuộc hạ người phái đi điều tra Trấn An Vương đều đã bị hắn phát hiện. Bọn họ đều bị trọng thương trở về...cũng may còn giữ được mạng sống"
"Như thế nào lại dễ dàng phát hiện như vậy?"
Xem ra Trấn An Vương quả thật không tầm thường. Thủ hạ mà nàng đã dày công khổ luyện lại dễ dàng thất thủ đến như vậy.
"À chủ nhân...phía ủy thác lần trước chịu trả gấp đôi số ngân lượng khi đó để ám sát Trấn An Vương"
"Thật sao? Haha hai khu phố của ta...A Nhĩ lần này lão nương ta phải đích thân ra tay một chuyến rồi"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mong các bạn để lại bình luận góp ý ủng hộ truyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook