“A khụ khụ khụ............”

Lâm Hoài là bị vị thuốc đông y nồng đậm làm cho giật mình tỉnh lại. Theo lời của ngự y, thập nhất điện hạ thân mình cực nhược, trong 4 năm lại ăn uống quá đỗi đạm bạc, thiếu chất nên dễ dàng bị thương mà sinh bệnh, cho nên phải uống thuốc hằng ngày, ôn hòa điều trị.

Tên ngu ngốc nhà ngươi mới nói thế này là ôn hòa điều trị!!

Lâm Hoài mở miệng mắng to. Kiếp trước hắn có bao giờ phải thường xuyên uống thuốc tây đâu, hiện tại cư nhiên lại làm cho hắn uống thuốc Đông y còn không nói, mà còn mỗi ngày phải nghe thấy cái vị cay đắng kia, tên ngự y chết tiệt là cố ý chỉnh hắn a?!!

“Điện hạ ngươi tỉnh?” Tiểu Lan mỉm cười đầy nhẹ nhõm, nhưng sau lại ảm đạm nói, “Nương nương phân phó nếu ngươi tỉnh phải đến chính điện của Nhàn thục cung ngay.”

Lâm Hoài nhíu mày, gì chứ, không phải là vì ta chọc cho hoàng đế mất hứng, đá một cước còn mang thù ư?

“Vâng..... Là bệ hạ tới, muốn gặp điện hạ.” Tiểu Lan thật cẩn thận nhìn thấy khuôn mặt Lâm Hoài phút chốc tối sầm, kiên trì tiếp tục nói, “Điện hạ, bệ hạ không thích có người chạm hắn............”

Ngươi cho là ta cố tình muốn chạm hắn sao? Là hắn chính mình tiếp lấy khi ta ngã đó chứ. Lâm Hoài cười khổ, bất quá hắn cũng chuẩn bị ngoan ngoãn một chút, dù sao kiếp trước chỉ ngủ có một giấc đã bị xuyên qua, hiện tại chỉ vì đụng một chút vào người hoàng đế mà bị xử chết, vậy càng nhàm chán.

Thở phào một cái, Lâm Hoài há mồm nói từng chữ một: có, nói, là, việc, gì, không?

Tiểu Lan lắc đầu.

Thanh Phong phía sau xen mồm: “Ta nghe người ta nói  nga, hình như là chuyện điện hạ đi học.”

Hồ nghi nhìn nhìn Thanh Phong, Lâm Hoài lại càng không hiểu, hắn chỉ là một người câm điếc, làm sao mà đi học được? Không phải đâu. Chỉ biết viết mà không nói, kia không phải tìm phiền toái sao? Kêu trả bài phải làm sao bây giờ?

Thanh Phong nghĩ Lâm Hoài không hiểu đi học là cái gì, hảo tính tình giải thích, “Mỗi hoàng tử khi đến 5 tuổi sẽ đi theo thái phó học tập.”

Đi chết đi!!!! Lâm Hoài ánh mắt nhất thời hung ác, hắn đang suy nghĩ nên làm như thế nào để khỏi bị rớt mà dám phá ngang.

“Điện hạ, chúng ta mau đi đi, nương nương chờ lâu lại......” Nửa câu sau Tiểu Lan ngập ngừng, ở đây ba người đương nhiên biết là có ý gì.

Con đường dẫn vào chính điện của Nhàn Thục cung được lót bằng đá bạch ngọc, đủ để nhìn ra Thục quý phi được sủng ái đến trình độ nào.

Lâm Lam Đế lấy cớ quốc sự bận rộn, vẫn không chịu lập hậu, hậu cung vô chủ, bốn vị quý phi có bối cảnh cùng thực lực hùng hậu nghiễm nhiên phân theo hậu cung, phân biệt là Thục quý phi, Tình quý phi, Tiêu quý phi, Lăng quý phi. Lăng quý phi là hoàng nữ của Đông Lâm quốc bên cạnh, vẫn rất đỗi được sủng ái.

Xem bốn vị quý phi tranh thủ tình cảm, Lâm Lam Đế mặc kệ không hỏi. Bốn vị quý phi tranh thủ tình cảm càng ngày càng nghiêm trọng, bất quá, đều vẫn rất cẩn thận  không dám đề cập đến điểm mấu chốt trước mặt Lâm Lam Đế, sợ một lời không cẩn thận liền giống như đám mây rơi vào đáy cốc.

Hai bên đường đều là kỳ hoa dị thảo, cống phẩm của các quốc gia khác đưa tới, Lâm Hoài ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, trong lúc nhất thời thấy mắt choáng váng, chờ nhớ tới chính mình có chứng mẫn cảm với phấn hoa, cái mũi đã bắt đầu rục rịch.

Bước vào chính điện, xanh vàng rực rỡ làm cho cặp mắt lung lay, khó khăn mới phát hiện một thân ảnh màu vàng đang ngồi trên cao cao kia. Làm phụ thân mà nói, đích thật là............ Thật tuổi trẻ a. Lâm Hoài trong lòng nghĩ, không tiếng động quỳ gối, này quy củ Tiểu Lan trên đường tới đây không biết đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần.

Lâm Lam Đế lúc này mới chính thức thấy đứa con thứ mười một của mình —— so với bạn cùng lứa tuổi quá mức gầy yếu, thân mình nho nhỏ, ngay cả sắc mặt đều là tái nhợt như nhiễm bệnh, môi anh đào chúm chím, hàng mi cong vút, cái mũi khéo léo đứng thẳng, thần thái kính cẩn, rất có lễ nghi, nhiệt tình mâu thuẫn với khí chất. Có ý tứ.

Kỳ thật Lâm Hoài cũng không giống Lâm Lam Đế lắm, mà là giống với mẫu phi của hắn nhiều hơn, xinh đẹp như hoa cũng không kém phần xảo quyệt, đáng tiếc lại chết bởi âm mưu bất chính. Hậu cung vẫn là cái mồ ăn tươi nuốt sống tất cả quần áo và di vật.

Lâm Lam Đế nhíu mày, đứa nhỏ này tại sao lại không hiểu quy củ như vậy?

Thục quý phi thoáng liếc mắt nhìn Lâm Lam Đế đang có vẻ hờn giận híp mắt nhìn đứa nhỏ bên dưới, vội vàng nói: “Thập nhất điện hạ trời sinh không nói được, hắn nhất định không phải cố ý đụng chạm vào người bệ hạ.” Câm điếc cái đầu ngươi!! Ngươi thật muốn hại ta a. Bé bé phía dưới quỳ lạy rất có oán khí trừng mắt một cái.

Câm điếc?!! Lại là một vật hi sinh. Lâm Lam Đế cảm thấy hứng thú lập tức lên tiếng, “Đứng lên đi, năm ngày sau phải đi thái phó nơi đó học bài.”

Ngữ khí lạnh nhạt, không giận nhưng cũng rất uy nghi, không cho con đường sống mà quay lại!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương