Nhất Thưởng Tham Hoan
-
Chương 41
“Thảo dân hôm đó đã mạo phạm, xin điện hạ thứ tội.” Hà Qua trong lòng nghĩ đến cảnh đang hung hăng xâm phạm khiến người trước mặt khóc đến lê hoa đái vũ.
Không có tiếng trả lời, hắn quỳ thật lâu cũng không có người để ý đến hắn, xem ra Thập Nhất điện hạ là đang cố ý chỉnh hắn. Tả hữu động động thân thể, lặng lẽ đưa tay xoa bóp hai cái chân tê cứng, khóe mắt thoáng thấy tiểu nhân nhi một tay cầm bút, một tay chống cằm, chậm rãi vẽ cái gì trên giấy.
Tờ giấy kia bay tới trước mặt, hắn phản xạ có điều kiện bắt lấy, đọc: “Chỉ duy nhất lần này, ngươi tự lo liệu đi.”
“…Đây là điện hạ cấp thảo dân?” Hà Qua không rõ việc Lâm Hoài từng là người câm, còn tưởng tờ giấy này là ngẫu nhiên bay tới.
Thanh Phong hung hăng quát: “Lớn mật! Ngươi dám hoài nghi điện hạ?” Lúc này không báo thù thì đợi đến bao giờ a? Tên ngốc này là tự mình làm mất mặt!
“…Thảo dân không dám. A——” Hà Qua kinh hô một tiếng, liền bị đánh ngất.
Thanh Phong cũng coi như thông minh, vừa nhìn không hiểu gì cả đã lao người ra ngoài, cất giọng kêu:” Có thích khách ——!! Mau bắt thích khách ——!!!” Lâm Hoài nhanh chóng xuống giường, cởi xiêm y vướng víu ra, khẩn trương cùng người bịt mặt đối khán. Nhìn mặt nhau, người bịt mặt lại không hiểu ra sao nga một tiếng liền từ cửa sổ đi mất.
————————
Nến đỏ cháy sáng, động lại thành hồng lãng.
“Ngô ân…Đau…” Lâm Hoài vừa xấu hổ vừa giận dữ quay đầu nhìn Lâm Lam Đế đang trong cơ thể hắn khai phá, bất mãn xoay người, lại làm cho ngón tay Lâm Lam Đế xâm nhập sâu hơn. Lâm Hoài ban ngày nói không nhiều nguyên nhân chính là do buổi tối rên rỉ quá độ.
Xác định được mối quan hệ, Lâm Lam Đế chỉ cần thân thể hắn không quá yếu đến không thể xuống giường là được, chung quy vẫn là kiên nhẫn dùng ngón tay thăm dò mật huyệt phấn nộn, bởi chính Lâm Lam Đế đã nói —— hiện tại phải khuếch trương trước, miễn cho sau này sẽ làm hắn bị thương.
Lâm Lam Đế là người luyện võ, các đốt ngón tay chỗ nào cũng có điểm thô, chậm rãi cọ sát nội bích, mang theo một trận tê dại từ cử động xông thẳng tới đỉnh đầu.Thanh âm đặc biệt mềm nhuyễn của trẻ con hòa với tình dục nồng đậm, Lâm Lam Đế nghe vào tai mà cơ hồ không thể khống chế nổi dục vọng của mình, muốn trực tiếp cầm thương ra trận, tiến vào trong thân thể tiểu nhân nhi, hảo hảo yêu thương hắn một lần lại một lần.
“A.” mật huyệt co rút một trận, Lâm Hoài cảm thấy chỗ nào đó của Lâm Lam Đế cương lên thì liền không ngừng run rẩy.
“Tìm đúng chỗ rồi.” Lâm Lam Đế cười xấu xa, nhẹ nhàng ở chỗ kia gãi một chút, lại vừa ấn xuống. Quả nhiên, tiểu nhân nhi thất thanh kêu lên sợ hãi, trong mắt lệ trào như bão nổi, cả thân thể cũng chầm chậm nóng lên, “Nhẹ…Điểm nhẹ…” Lại bỏ thêm một ngón tay, tiếp nhận có điểm khổ cực.
Ngón tay bỗng dừng lại động tác, Lâm Lam Đế thở hổn hển. Tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Khó hiểu nhìn lại, ai ngờ, cái nhìn này sẽ đem người nào đó bắt đầu nổi lên dục hỏa khó kiềm chế.
“Hoài nhi, cho ta…” Trắng trợn cầu hoan, đầu lưỡi Lâm Lam Đế nhẹ nhạng ngậm lấy vành tai Lâm Hoài, sau đó đảo qua cái cổ duyên dáng phấn hồng.
“Ta mới bảy tuổi.” Ý tứ rất rõ ràng, ta như vậy ngươi cũng ăn luôn sao?
Lâm Lam Đế đương nhiên biết, bất quá động tác của Lâm Hoài bây giờ đích xác là đẩy khống chế của hắn đến bờ sụp đổ, không hảo hảo nói ra để phát tiết một chút, chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp xông lên, đem Lâm Hoài áp xuống mà yêu thương, rất có thể sẽ làm vật nhỏ chưa dậy thì này.
“Vậy ta phải làm sao đây?” Rút ngón tay ra khỏi mật huyệt mềm mại ấm áp, kéo tay Lâm Hoài vuốt ve phía dưới của mình.
Cảm nhận được phía dưới nảy mạnh, mặt Lâm Hoài bùm một cái đỏ hồng, hồi trước hắn cũng không nghĩ được sẽ làm Lâm Lam Đế nghẹn đến thống khổ như vậy.”…Ta mới bảy tuổi.” Lại nhấn mạnh, thanh âm lại không còn vững vàng như trước.
Đáng thương nhìn Lâm Hoài, Lâm Lam Đế cũng biết việc này không thể nóng vội.
“Hoài nhi dùng miệng đi.” Tay lại duỗi ra xâm nhập ***, chậm rãi trừu sáp, thỉnh thoảng còn bấm lung tung, ý xấu nghe Lâm Hoài nức nở.
Hồng anh trước ngực Lâm Hoài “cọ” một cái đứng thẳng, đỏ tươi như chảy ra huyết, lúc nặng lúc nhẹ vân vê, Lâm Lam Đế cũng không luống cuống nghe hắn thuyết phục.
“Không cần…Từ bỏ…Ta từ bỏ…Ngô…Ha…Ân ha…”
Lâm Hoài hoàn toàn không biết mình đang nói gì, môi nhỏ khẽ khép mở cầu xin tha thứ.
“Hoài nhi dùng miệng giúp phụ hoàng đi?” Âm mưu dụ dỗ, tựa hồ có thể thấy sau lưng hắn là cái đuôi cáo đang vểnh lên a.
“Không cần…Không cần…Ô ô…Ân…” Tiếng rên rỉ nhỏ vụn, ánh mắt Lâm Hoài ướt sũng không cò tiêu cự nhìn Lâm Lam Đế, thiếu chút nữa đem lý trí Lâm Lam Đế đốt cháy rụi.
“Hoài nhi dùng miệng giúp phụ hoàng, phụ hoàng sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Giờ phút này Lâm Lam Đế hệt như tay thợ săn thông minh khôn khéo, đang dẫn dụ con mồi tự nhảy vào bẫy. Lâm Hoài đáng thương vẫn chưa hiểu, cũng không nghe rõ lời hắn nói, dùng sức gật đầu.
Vừa lòng buông Lâm Hoài ra, lấy thứ cực đại đã nổi gân xanh tiến về phía Lâm Hoài.
Cho nó vào miệng rồi, Lâm Hoài mới kinh khủng phát hiện vừa rồi mình mới đáp ứng cái gì!!
Thương tiếc nhìn Lâm Hoài rớt nước mắt nuốt xuống phân thân của chính mình, nhưng dù là vậy, cũng chỉ nuốt có một phần, thứ tím trướng thật lớn khiến Lâm Hoài sợ đến muốn bỏ chạy, hắn có loại ảo giác, nếu mà nuốt hết vào hắn sẽ không thể nói chuyện được!
Hàm trên cùng hàm dưới đau như muốn rơi ra, đầu lưỡi ngây ngốc di chuyễn, thử liếm liếm phân thân. Động tác Lâm Hoài tuy trúc trắn nhưng lại khiên Lâm Lam Đế ngập trong khoái cảm.
Không đợi động tác Lâm Hoài, hắn liền dùng tay cố định đâu Lâm Hoài, bắt đầu đẩy mạnh vào cổ họng non mềm của Lâm Hoài.
Chờ hắn phát tiết xong, Lâm Hoài đã hôn mê bất tỉnh.
“Hoài nhi??!!” Lâm Lam Đế hoảng sợ, cẩn thận khép miệng Lâm Hoài, lau sạch đi bạch trọc nồng đậm trong cái miệng nhỏ nhắn.
Gây sức ép nửa ngày mới phát hiện Lâm Hoài chính là mệt mới hôn mê, Lâm Lam Đế lúc này mới thở phào, nếu Lâm Hoài xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ không tha cho chính mình!!
Bất quá thân thể tiểu nhân nhi cũng quá yếu ớt. Ân…Có lẽ sau này ngày nào cũng làm, thành thói quen rồi chắc sẽ không sao?
Không có tiếng trả lời, hắn quỳ thật lâu cũng không có người để ý đến hắn, xem ra Thập Nhất điện hạ là đang cố ý chỉnh hắn. Tả hữu động động thân thể, lặng lẽ đưa tay xoa bóp hai cái chân tê cứng, khóe mắt thoáng thấy tiểu nhân nhi một tay cầm bút, một tay chống cằm, chậm rãi vẽ cái gì trên giấy.
Tờ giấy kia bay tới trước mặt, hắn phản xạ có điều kiện bắt lấy, đọc: “Chỉ duy nhất lần này, ngươi tự lo liệu đi.”
“…Đây là điện hạ cấp thảo dân?” Hà Qua không rõ việc Lâm Hoài từng là người câm, còn tưởng tờ giấy này là ngẫu nhiên bay tới.
Thanh Phong hung hăng quát: “Lớn mật! Ngươi dám hoài nghi điện hạ?” Lúc này không báo thù thì đợi đến bao giờ a? Tên ngốc này là tự mình làm mất mặt!
“…Thảo dân không dám. A——” Hà Qua kinh hô một tiếng, liền bị đánh ngất.
Thanh Phong cũng coi như thông minh, vừa nhìn không hiểu gì cả đã lao người ra ngoài, cất giọng kêu:” Có thích khách ——!! Mau bắt thích khách ——!!!” Lâm Hoài nhanh chóng xuống giường, cởi xiêm y vướng víu ra, khẩn trương cùng người bịt mặt đối khán. Nhìn mặt nhau, người bịt mặt lại không hiểu ra sao nga một tiếng liền từ cửa sổ đi mất.
————————
Nến đỏ cháy sáng, động lại thành hồng lãng.
“Ngô ân…Đau…” Lâm Hoài vừa xấu hổ vừa giận dữ quay đầu nhìn Lâm Lam Đế đang trong cơ thể hắn khai phá, bất mãn xoay người, lại làm cho ngón tay Lâm Lam Đế xâm nhập sâu hơn. Lâm Hoài ban ngày nói không nhiều nguyên nhân chính là do buổi tối rên rỉ quá độ.
Xác định được mối quan hệ, Lâm Lam Đế chỉ cần thân thể hắn không quá yếu đến không thể xuống giường là được, chung quy vẫn là kiên nhẫn dùng ngón tay thăm dò mật huyệt phấn nộn, bởi chính Lâm Lam Đế đã nói —— hiện tại phải khuếch trương trước, miễn cho sau này sẽ làm hắn bị thương.
Lâm Lam Đế là người luyện võ, các đốt ngón tay chỗ nào cũng có điểm thô, chậm rãi cọ sát nội bích, mang theo một trận tê dại từ cử động xông thẳng tới đỉnh đầu.Thanh âm đặc biệt mềm nhuyễn của trẻ con hòa với tình dục nồng đậm, Lâm Lam Đế nghe vào tai mà cơ hồ không thể khống chế nổi dục vọng của mình, muốn trực tiếp cầm thương ra trận, tiến vào trong thân thể tiểu nhân nhi, hảo hảo yêu thương hắn một lần lại một lần.
“A.” mật huyệt co rút một trận, Lâm Hoài cảm thấy chỗ nào đó của Lâm Lam Đế cương lên thì liền không ngừng run rẩy.
“Tìm đúng chỗ rồi.” Lâm Lam Đế cười xấu xa, nhẹ nhàng ở chỗ kia gãi một chút, lại vừa ấn xuống. Quả nhiên, tiểu nhân nhi thất thanh kêu lên sợ hãi, trong mắt lệ trào như bão nổi, cả thân thể cũng chầm chậm nóng lên, “Nhẹ…Điểm nhẹ…” Lại bỏ thêm một ngón tay, tiếp nhận có điểm khổ cực.
Ngón tay bỗng dừng lại động tác, Lâm Lam Đế thở hổn hển. Tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Khó hiểu nhìn lại, ai ngờ, cái nhìn này sẽ đem người nào đó bắt đầu nổi lên dục hỏa khó kiềm chế.
“Hoài nhi, cho ta…” Trắng trợn cầu hoan, đầu lưỡi Lâm Lam Đế nhẹ nhạng ngậm lấy vành tai Lâm Hoài, sau đó đảo qua cái cổ duyên dáng phấn hồng.
“Ta mới bảy tuổi.” Ý tứ rất rõ ràng, ta như vậy ngươi cũng ăn luôn sao?
Lâm Lam Đế đương nhiên biết, bất quá động tác của Lâm Hoài bây giờ đích xác là đẩy khống chế của hắn đến bờ sụp đổ, không hảo hảo nói ra để phát tiết một chút, chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp xông lên, đem Lâm Hoài áp xuống mà yêu thương, rất có thể sẽ làm vật nhỏ chưa dậy thì này.
“Vậy ta phải làm sao đây?” Rút ngón tay ra khỏi mật huyệt mềm mại ấm áp, kéo tay Lâm Hoài vuốt ve phía dưới của mình.
Cảm nhận được phía dưới nảy mạnh, mặt Lâm Hoài bùm một cái đỏ hồng, hồi trước hắn cũng không nghĩ được sẽ làm Lâm Lam Đế nghẹn đến thống khổ như vậy.”…Ta mới bảy tuổi.” Lại nhấn mạnh, thanh âm lại không còn vững vàng như trước.
Đáng thương nhìn Lâm Hoài, Lâm Lam Đế cũng biết việc này không thể nóng vội.
“Hoài nhi dùng miệng đi.” Tay lại duỗi ra xâm nhập ***, chậm rãi trừu sáp, thỉnh thoảng còn bấm lung tung, ý xấu nghe Lâm Hoài nức nở.
Hồng anh trước ngực Lâm Hoài “cọ” một cái đứng thẳng, đỏ tươi như chảy ra huyết, lúc nặng lúc nhẹ vân vê, Lâm Lam Đế cũng không luống cuống nghe hắn thuyết phục.
“Không cần…Từ bỏ…Ta từ bỏ…Ngô…Ha…Ân ha…”
Lâm Hoài hoàn toàn không biết mình đang nói gì, môi nhỏ khẽ khép mở cầu xin tha thứ.
“Hoài nhi dùng miệng giúp phụ hoàng đi?” Âm mưu dụ dỗ, tựa hồ có thể thấy sau lưng hắn là cái đuôi cáo đang vểnh lên a.
“Không cần…Không cần…Ô ô…Ân…” Tiếng rên rỉ nhỏ vụn, ánh mắt Lâm Hoài ướt sũng không cò tiêu cự nhìn Lâm Lam Đế, thiếu chút nữa đem lý trí Lâm Lam Đế đốt cháy rụi.
“Hoài nhi dùng miệng giúp phụ hoàng, phụ hoàng sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Giờ phút này Lâm Lam Đế hệt như tay thợ săn thông minh khôn khéo, đang dẫn dụ con mồi tự nhảy vào bẫy. Lâm Hoài đáng thương vẫn chưa hiểu, cũng không nghe rõ lời hắn nói, dùng sức gật đầu.
Vừa lòng buông Lâm Hoài ra, lấy thứ cực đại đã nổi gân xanh tiến về phía Lâm Hoài.
Cho nó vào miệng rồi, Lâm Hoài mới kinh khủng phát hiện vừa rồi mình mới đáp ứng cái gì!!
Thương tiếc nhìn Lâm Hoài rớt nước mắt nuốt xuống phân thân của chính mình, nhưng dù là vậy, cũng chỉ nuốt có một phần, thứ tím trướng thật lớn khiến Lâm Hoài sợ đến muốn bỏ chạy, hắn có loại ảo giác, nếu mà nuốt hết vào hắn sẽ không thể nói chuyện được!
Hàm trên cùng hàm dưới đau như muốn rơi ra, đầu lưỡi ngây ngốc di chuyễn, thử liếm liếm phân thân. Động tác Lâm Hoài tuy trúc trắn nhưng lại khiên Lâm Lam Đế ngập trong khoái cảm.
Không đợi động tác Lâm Hoài, hắn liền dùng tay cố định đâu Lâm Hoài, bắt đầu đẩy mạnh vào cổ họng non mềm của Lâm Hoài.
Chờ hắn phát tiết xong, Lâm Hoài đã hôn mê bất tỉnh.
“Hoài nhi??!!” Lâm Lam Đế hoảng sợ, cẩn thận khép miệng Lâm Hoài, lau sạch đi bạch trọc nồng đậm trong cái miệng nhỏ nhắn.
Gây sức ép nửa ngày mới phát hiện Lâm Hoài chính là mệt mới hôn mê, Lâm Lam Đế lúc này mới thở phào, nếu Lâm Hoài xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ không tha cho chính mình!!
Bất quá thân thể tiểu nhân nhi cũng quá yếu ớt. Ân…Có lẽ sau này ngày nào cũng làm, thành thói quen rồi chắc sẽ không sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook