Thanh Ngôn, Thanh Phong phát hiện, kỳ thật điện hạ nhà mình là người tốt lắm.

Cho dù bọn hắn không hành lễ cũng không trách cứ, tuy rằng ngẫu nhiên cử chỉ kỳ quái, bất quá đại bộ phận thời gian đều một mình ngồi im lặng ngẩn người, xuất thần.

“A ha!” Lâm Hoài sau khi phát ra hai âm tiết đơn giản, Thanh Ngôn mặc dù có phòng bị, nhưng vẫn là bị bé lợi dụng sơ hở chạy ra khỏi cửa.

“Điện hạ!” Thanh Ngôn biết Lâm Hoài muốn đi ra ngoài làm gì, nhưng Tiểu Lan từng dặn dò qua bọn họ, tuyệt đối, tuyệt đối không được để cho Lâm Hoài tới gần vườn hoa một bước!!

Đúng vậy, ở trong mắt Tiểu Lan, Thanh Ngôn, Thanh Phong, thập nhất điện hạ này ngoại trừ ngẩn người ra thì việc còn lại chính là thích mân mê ở ngoài vườn nghịch đất.

Thật sự là oan uổng Lâm Hoài, hắn chính là thấy hoa cỏ gì đó không vừa mắt thôi. Là thân thể của tiểu hài tử nên thể lực không đủ, muốn làm cái gì cũng không khí lực, lúc này mới mỗi ngày lấy việc nhổ hoa bức cành giải khuây.

“A...... A a!!” Lâm Hoài ở trong ngực Thanh Ngôn không cam lòng vặn vẹo thân mình, muốn nói cái gì đó.

Thanh Ngôn thật sự là xem không hiểu hắn đang huơ tay làm động tác là có ý gì, “Điện hạ, Tiểu Lan cùng Thanh Phong lập tức sẽ trở lại, ta xem không hiểu ngươi nói cái gì nha!!”

“A...... A...... A a a a!!”

Không cần ta đi nhổ, vậy ngươi đi a a a!!! Lâm Hoài thẹn quá hoá giận mà đem tay nhỏ bé cung thành nắm tay, dùng sức loạn vũ. Đáng tiếc Thanh Ngôn vẫn là không hiểu.

Tức chết đi được!!

Lâm Hoài “Ba” dùng hai tay cố định đầu của Thanh Ngôn, cơ hồ muốn dán chặt vào mặt của Thanh Ngôn, há miệng nói từng chữ.

Ngươi, đi, đem, hoa, kia, nhổ, đi.

Một chữ một chút. Thanh Ngôn chậm rãi đọc, cuối cùng mới biết ý mà Lâm Hoài muốn nói.

“Nhổ hoa?”

Cái đầu nhỏ gật thật mạnh.

“Điện hạ, ngươi lại muốn đi nghịch đất?!!” Tiểu Lan vừa thấy Thanh Ngôn ôm Lâm Hoài là đã biết chuyện gì xảy ra, Lâm Hoài cái gì cũng tốt, chỉ có tật xấu này chết cũng không chịu sửa, thật sự cũng rất đỗi quật cường.

“Điện hạ muốn chúng ta đem hoa nhổ bỏ hết.” Thanh Ngôn hướng Tiểu Lan cười khổ.

“Nhổ hoa làm cái gì?” Tiểu Lan không hiểu ra sao, “Chẳng lẽ muốn trồng cái gì khác?”

“Đúng vậy, điện hạ, nhổ hết hoa rồi để đất trống làm cái gì a?” Thanh Phong mở miệng, ngữ khí chính là hống tiểu hài tử, làm cho Lâm Hoài lão đại bất mãn. Bất quá … Hắn không để ý tới, động tác giận dỗi của hắn thật sự rất trẻ con.

Tiểu Lan nhìn nhìn Lâm Hoài, thở dài: “Thôi thì nhổ hết đi vậy, cả vườn hoa đẹp thế này cũng hơi đáng tiếc.”

Lâm Hoài nghe xong lời này, trong lòng vui mừng rạo rực chạy vào phòng, hắn không thể nói cho bọn hắn biết  kiếp trước hắn bị chứng dị ứng phấn hoa. Cho dù có nói, cũng không ai biết đó là cái gì.

“Nhổ hết lên về sau nên làm cái gì a? Không thể để trống huơ trống hoác như vậy được.” Thanh Phong hỏi.

“Hay là đào rỗng làm ao?” Thanh Ngôn đề nghị.

Tiểu Lan lườm hắn một cái, “Chúng ta chỉ có ba người, muốn đào được một cái ao phải tới khi nào?”

“Hay là hỏi ý điện hạ?”

“...... Phỏng chừng điện hạ còn không biết đến tột cùng hoa là cái gì a.”

Dám xem thường ta!! Đứng nấp ở một bên nghe lén, tiểu hài tử trong lòng bốc cháy lên hừng hực đại hỏa.

“Hay là mình trồng cây phượng hoàng đi, ” Thanh Phong nói, “Xem bộ dáng điện hạ hình như rất ghét hoa.”

Lâm Hoài hai mắt sáng rực lên, ở kiếp trước hắn cũng không có thường xuyên được gặp qua loài cây mà mọi người vẫn hình dung là “ngọn đuốc rực rỡ giữa trời”, cây phượng hoàng a!!

“Chờ sau khi đem hoa nhổ hết xong, ta cứ thử gieo giống xem sao.” Tiểu Lan nở nụ cười, nàng cũng thật thích cây phượng hoàng.

Thanh Phong le lưỡi, “Hoàn hảo vườn không lớn, bằng không chúng ta chắc là mệt chết luôn.”

Lâm Hoài ghé vào song linh, nửa thân người lắc lắc, giống như không có xương nhìn ba người kia đang khí thế ngất trời bạt hoa nghiệp lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương