Nhất Thực Thiên hạ
Chương 55: Vân khai vụ tán [ Lục ]

Di Nguyệt Thụy ngồi trên ghế trong gian phòng, nhàm chán chơi với khóa sắt trên tay, trong lòng nguyền rủa người bắt hắn đến nơi này – chẳng lẽ bọn họ muốn hắn chết đói, chết khát, ngay cả nước cũng không mang cho hắn. Ai oán, trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dáng xác ướp Ai Cập, sững sờ – hắn không muốn biến thành cái dạng kia a.

Hùng hổ đứng lên, đi ra cửa. Quyết định nếu như không có người để ý đến hắn, hắn bảo ảnh vệ mở cửa, mặc kệ kẻ bắt cóc có gì ý đồ.

Có vẻ ông trời nghe được thanh âm ai oán của hắn, ngay lúc tay của hắn vừa chạm đến cửa, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Di Nguyệt Thụy vỗ vỗ ngực, may mắn hắn phản ứng nhanh, bằng không cái mũi của hắn sẽ gặp nạn.

Có tổng cộng năm người tới. Một nữ bốn nam, nữ tử vận y phục cung nữ, lại che mặt. Bốn nam tử thì đều là y phục thái giám, không che mặt, năm người vừa đến liền nhìn chằm chằm Di Nguyệt Thụy.

Di Nguyệt Thụy chậm rãi lui về phía sau, hắn cảm giác trên người nàng kia phát ra oán khí, cẩn thận ngẫm lại mình ở trong nội cung có từng có lỗi với ai? Vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, không nghĩ ra, vậy mở miệng hỏi a.

“Ngạch, vị cô nương này, chúng ta quen biết?” Cẩn cẩn dực dực hỏi.

“Hừ, cái này đừng lo, quan trọng hơn chính là hiện tại ngươi rơi vào trong tay của ta.” Thanh âm trầm thấp khàn khàn, hẳn là do dùng dược.

Di Nguyệt Thụy không nói thêm gì nữa, hắn thấy trong mắt nữ tử có một loại điên cuồng gì đó tồn tại.

Nữ tử đi từ từ tới gần Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Thụy chậm rãi lui về phía sau, cuối cùng lui đến cái ghế. Một thanh âm vang lên, đặt mông ngồi ở trên mặt ghế.

Nữ tử vươn tay xoa khuôn mặt Di Nguyệt Thụy, ánh mắt mê ly: “Khuôn mặt này của ngươi a, làn da mềm mại cỡ nào, đôi mắt làm cho người ta đau lòng cỡ nào, chính là ánh mắt này, làm cho người ta muốn hung hăng khi dễ ngươi một phen.”

Di Nguyệt Thụy vẫn không nhúc nhích mặc cho nàng kia vuốt ve qua lại trên mặt hắn, hiện tại hắn càng thêm xác định đây là nữ nhân, có nam nhân nào sẽ giữ móng tay mảnh dài như vậy. Móng tay? Móng tay vừa mảnh vừa dài? Di Nguyệt Thụy như là nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cẩn thận nhìn nữ tử trước mặt, mặc dù là che mặt, nhưng khăn che thuần bạch tại khoảng cách gần như vậy cũng có thể thấy cả hình dáng .

Thấy ánh mắt chăm chú của Di Nguyệt Thụy, nữ tử đứng lên, đi đến chỗ bốn gã nam tử, trong miệng nỉ non: “Không biết ngươi biến dạng bọn hắn còn có thể xem ngươi là chí bảo hay không?”

Hiện tại Di Nguyệt Thụy hoài nghi nghiêm trọng là thần kinh của nữ tử này có vấn đề, nói ra hiện tại hắn vẫn không hiểu rốt cuộc mình chọc gì tới nàng. Hắn vốn cho là người muốn cùng Di Nguyệt Lãnh tranh đoạt ngôi vị hoàng đế bắt cóc hắn để uy hiếp y. Sao bây giờ lại cảm giác là hướng về phía hắn.

Di Nguyệt Thụy mở to hai mắt, ông trời của ta, chủy thủ sắc bén như vậy cắt vào da nhất định rất đau. Hiển nhiên nữ tử thật cao hứng khi thấy sự hoảng sợ trong mắt Di Nguyệt Thụy, “Không cần sợ, vài đao mà thôi, không đau.”

“Không đau, ngươi thử dùng nó cắt chính mình xem. Lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi!” Di Nguyệt Thụy từ trên ghế nhảy dựng lên, hắn mặc kệ, tuy hắn không để ý diện mạo, nhưng ai lại muốn trên làn da hảo hảo của mình để lại vài dấu vết chứ.

“Không nên kích động, thật sự không đau. Ta sẽ rất cẩn thận, tận tâm.” Nữ tử cầm chủy thủ chậm rãi tiếp cận, bốn nam tử phía sau nàng tiến lên giữ lấy Di Nguyệt Thụy.

“Tại sao là ta?” Di Nguyệt Thụy bị bắt lại không hề kích động ,“Chết cũng để người ta chết minh bạch nhé.”

Bạn đang �

Nữ tử ngừng lại, hai mắt lộ ra một loại mê mang, như là nhớ lại gì đó, trên mặt lộ ra tiếu dung ngọt ngào. Trong nháy sắc mặt âm xuống, giương mắt hung dữ nhìn Di Nguyệt Thụy.

“Đều là hai kẻ chết tiệt...như ngươi và nương của ngươi, hoàng thượng mới đầu đối với ta chẳng quan tâm . Nhưng không sao, mẹ ngươi đã chết rồi, còn thay ta giải quyết một vấn đề lớn, đáng tiếc, thiếu chút nữa đã giải quyết được cả hoàng hậu , nhưng không sao, nàng hiện tại không khác gì nhập lãnh cung.”

Trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó nhíu mày, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: “Vì sao ngươi lại sống được? Rõ ràng ta hạ dược nặng như vậy, vì sao ngươi còn chưa có chết?” Cảm thấy ánh mắt điên loạn nhìn về phía mình, ngay cả lỗ chân lông Di Nguyệt Thụy cũng sợ hãi, hắn từ nhỏ đến lớn số lần bị hạ độc có thể đếm được trên đầu ngón tay, lợi hại nhất chính là lần trúng độc trước lúc hắn đến Y Vân vương triều.

“Chẳng lẽ lần trúng độc khi ta còn bé?” Cẩn cẩn dực dực chứng thực.

“Đúng vậy, sau đó ta lại cho ngươi ăn lần một lần nữa, nhưng ngươi vẫn không chết. Thiệt là.” Trong giọng nói mang theo tiếc hận.

Di Nguyệt Thụy trắng mặt không nói, trước hết là Di Nguyệt Thụy thực đã chết, hiện tại Di Nguyệt Thụy này chính là Đường Lân. Hắn còn tưởng rằng là tranh giành quyền lực, không ngờ là tranh giành tình cảm, trên thế giới chuyện không thể nói rõ nhất chính là tình cảm, không cách nào phán đoán ai đúng ai sai.

“Tử Vũ Hân, ngươi dùng gương mặt này đi câu dẫn hoàng thượng, mà nhi tử của ngươi lại dùng khuôn mặt này câu dẫn thái tử. Nếu như không có khuôn mặt này, bọn họ cũng không bị mê hoặc a.” Nữ tử cầm đao nhìn chằm chằm khuôn mặt Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Thụy có thể thấy được hận ý mãnh liệt trong mắt của nàng.

Nữ tử từng bước tới gần, Di Nguyệt Thụy cảm giác bước tiến của nàng đều đang đạp trong lòng của mình. Vùng vẫy, mấy nam tử càng thêm giữ chặt, tâm hoảng hốt, mặc dù hắn không chú trọng bên ngoài, nhưng không có nghĩa là hắn thích bị kẻ khác rạch mặt.

“Ảnh vệ!” Nghĩ đến ảnh vệ Di Nguyệt Lãnh bố trí xung quanh hắn, Di Nguyệt Thụy vội vàng hô to.

“Ảnh vệ? Ngươi nói hắc y nhân kia?” Nữ tử cười khẽ, “Ngươi không cần đợi, hắn tới không được. Là thái tử phái tới, không ngờ vì ngươi thái tử không do dự sử dụng cả lực lượng trong bóng tối, cho nên ta càng không thể giữ ngươi lại.”

Di Nguyệt Thụy kinh hãi, ảnh vệ lợi hại bực nào, lại bị mấy người kia chế phục. Di Nguyệt Thụy không hề giãy dụa, lẳng lặng nhìn nữ tử đang đến gần, tay cầm chủy thủ nhắm trên mặt hắn, lúc này mấy nam tử hơi thả lỏng.

Di Nguyệt Thụy nín hơi, thừa dịp bọn họ buông lỏng, vung tay lên, bột phấn trong tay tản ra bốn phía.

“Bịch, bịch.” Hai tiếng, Di Nguyệt Thụy thở dài, một ngã hai người. Trong nội tâm không ngừng hỏi ông trời – vì sao lần nào hắn cũng không thể khiến toàn bộ hôn mê a! Ông trời không rảnh, không thèm trả lời.

Bị hôn mê chính là hai nam tử gần Di Nguyệt Thụy nhất, nàng kia phản ứng rất nhanh, lúc Di Nguyệt Thụy giơ tay lên thì nữ tử liền bịt mũi lui ra phía sau, hai nam tử khác cũng như thế. Bất đắc dĩ, tình thế bất lợi hơn người ta, Di Nguyệt Thụy nhân cơ hội chạy hướng cửa ra vào, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội hắn cũng phải nắm bắt.

“Bắt lấy hắn!” Nữ tử khàn khàn thét lên, thấy cửa ra vào đã ở trước mắt, nhưng Di Nguyệt Thụy lại bị bắt được. Nhìn cửa gần trong gang tấc, trong lòng Di Nguyệt Thụy thề – lần này trở về hắn nhất định phải luyện võ, ít nhất, hắn muốn luyện khinh công.

“Ha ha – ” Nữ tử cuồng tiếu, “Ngươi chạy đi, chạy đi a!” Nữ tử rất nhanh cầm chủy thủ nhào tới, “Ta họa tranh trên khuôn mặt của kẻ yêu nghiệt như ngươi, xem ngươi làm thế nào mị hoặc người khác.”

Di Nguyệt Thụy nhắm mắt nhận mệnh – xem ra hôm nay chạy không thoát một kiếp này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương