Nhất Thực Thiên hạ
-
Chương 30: Thụy nhi nghĩ không ra
Hai ngày sau, Di Nguyệt Lâm phái quan viên tới tiếp nhận, Di Nguyệt Lãnh gặp qua sau tỏ vẻ thoả mãn. Vì vậy phân phó nhóm người Tiểu Đắng Tử bắt đầu chuẩn bị hành lý , nên mang thì mang, muốn ăn gì thì tranh thủ ăn.
Trong phòng Di Nguyệt Thụy, Tiểu Đắng Tử vừa thu thập vừa thở dài, vốn là Di Nguyệt Thụy và Di Nguyệt Lãnh ở cùng một gian phòng, nhưng hai ngày trước Di Nguyệt Thụy kiên trì muốn ở một mình một phòng, bảo là muốn bảo vệ trong sạch của hắn, thần sắc Di Nguyệt Lãnh so với mây đen còn đen hơn, nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu của Di Nguyệt Thụy.
“Ai – ” Tiểu Đắng Tử lại thở dài một tiếng, làm cho Lôi Tư Nghị một bên sắp không chịu nổi.
“Ta nói, ngươi bị quỷ nhập à. Không có việc gì cũng than thở như đàn bà.”
Câu trả lời của Tiểu Đắng Tử là trực tiếp cầm cái hộp trong tay vứt qua, Lôi Tư Nghị lách mình tiếp được, tự hào ưỡn ngực với Tiểu Đắng Tử – thế nào, rất tuấn tú a.
Tiện tay mở cái hộp ra, “A – ” Hít vào một hơi, “Thứ này lại có thể nặng như vậy.” Trong hộp nho nhỏ là một khối ngọc bội óng ánh sáng long lanh, trên mặt có khắc một hỏa diễm chí điểu xoay chung quanh thất tự, là tượng trưng cho thân phận thất điện hạ đương triều.
Tiểu Đắng Tử cũng không thèm để ý, chủ tử cũng đâu thèm để ý tới nó, chỉ là hắn muốn chém người trước mắt một đao, “Quỷ nhập? Ta cho ngươi quỷ...... Ta cho ngươi quỷ chết!” Thuận tay đem khay trà trên bàn ném tới Lôi Tư Nghị, thì thấy Lôi Tư Nghị chuẩn bị nhấc chân nhảy qua, sẵn sàng nghênh tiếp.
“Đừng nhúc nhích!” Tiểu Đắng Tử khẽ quát một tiếng, thân thể Lôi Tư Nghị cứng đờ, vừa vặn khay trà đập tới. Khay trà rơi xuống, để lại dấu đỏ trên trán Lôi Tư Nghị, chứng tỏ nó đã từng chu du đến đó.
Tiểu Đắng Tử thỏa mản nở nụ cười, ngồi xuống tiếp tục thở dài: “Hai ngày nay thất điện hạ cùng thái Tử là lạ, thấy thế nào cũng cảm thấy thất điện hạ trốn tránh thái tử?”
Lôi Tư Nghị mới hồi thần lại, sờ sờ cái mũi – sao hắn lại nghe lời như vậy, người ta hô ngừng hắn ngừng thiệt.
Tiến lên ngồi trên ghế, muốn châm trà thì phát hiện trên trà cụ đều nằm trên mặt đất, kể cả những thứ hắn tân tân khổ khổ tiếp được. “Tâm của chủ tử sao chúng ta có thể đoán được, chúng ta cũng không phải con giun trong bụng bọn họ. Hơn nữa, ngươi đoán được thì thế nào, chẳng lẽ ngươi giúp đỡ tác hợp bọn họ? Đó là chuyện không có khả năng. Chúng ta làm nô tài, tốt nhất là đứng ngốc phía sau bọn họ, chuyện của bọn họ thì để bọn họ tự giải quyết.”
Tiểu Đắng Tử mắt trắng không còn chút máu, cũng không trả lời. Chỉ đứng dậy hướng ra phía ngoài, “Các vị tỷ tỷ, sao cũng tới? Điểm tâm ngày mai chuẩn bị xong rồi sao?”
Lôi Tư Nghị quay đầu thấy Lan Chi Nghê cùng Tử Nguyệt đi vào, “Tử Yên và Tử Cách Chân Sa đâu?”
“Tử Yên đang ở chỗ Thái Tử, Tử Cách tỷ tỷ bị thất điện hạ gọi đi.” Y Tử Nguyệt mang theo thực hạp bước vào cửa lại bị những mãnh vỡ trên đất làm kinh hách, “Đây là sao vậy?”
“Không có gì, vừa có một con mèo khóc lóc om sòm !” Lôi Tư Nghị nhàn nhạt trả lời, Lan Chi Nghê nghe được thâm ý khác nhìn Tiểu Đắng Tử, minh bạch, nguyên lai là con mèo a.
Trong hoa viên của phủ huyện úy, Di Nguyệt Thụy đứng ở bên cạnh hồ nhìn chằm chằm vào những con cá, chờ người sau lưng trả lời.
“Mạng Tử Cách là thất điện hạ cứu cho nên từ rất lâu mạng của Tử Cách đã thuộc về thất điện hạ. Dù thất điện hạ muốn Tử Cách làm gì, Tử Cách đều đáp ứng.” Tử Cách cúi đầu nói.
“Ai! Tử Cách, ta không muốn dùng điểm ấy bức bách ngươi. Ta hỏi ngươi chính là muốn biết ý kiến của ngươi, dù sao đó cũng không phải nơi tốt đẹp gì, ta không hy vọng trong lòng ngươi có miễn cưỡng.” Di Nguyệt Thụy xoay người thở dài với Tử Cách Chân Sa, lúc này trên mặt của hắn không còn là biểu lộ thiên chân vô tà, mà là thần sắc nghiêm túc. “Có lẽ ngươi đáp ứng rồi, sẽ không thoát được thân, cho nên ta hy vọng ngươi hiểu rõ ràng.”
“Tử Cách đã nghĩ vô cùng rõ ràng! Nên thất điện hạ không cần lo lắng Tử Cách sẽ miễn cưỡng.”
“Ngươi hảo hảo ngẫm lại, nếu quả thật nghĩ kỹ, trước khi ăn cơm đến phòng ta, ta cho ngươi một số thứ, sau này sẽ có ích cho ngươi.”
“Vâng, nô tỳ lui xuống trước đi .” Tử Cách hướng Di Nguyệt Thụy khom lưng, lại hướng người cách đó không xa hơi quỳ xuống, ly khai.
Di Nguyệt Thụy xoay người tiếp tục xem cá trong hồ, cũng không để ý tới người đang dần dần đến gần.
Một tay xoa tóc đen của hắn, sau lưng truyền đến một tiếng than nhẹ: “Thụy nhi, ngươi muốn trốn đến khi nào?”
Di Nguyệt Thụy xoay người, chuyên chú nhìn vào mắt Di Nguyệt Lãnh, thấy trong mắt y hiện ra thân ảnh của hắn, chán nản hạ bả vai tiến vào trong lòng Di Nguyệt Lãnh: “Ta không trốn ngươi, ta chỉ muốn lúc không có ngươi quấy nhiễu, sắp xếp lại suy nghĩ của mình mà thôi.”
“Vậy ngươi đã sắp xếp rõ ràng chưa?” Di Nguyệt Lãnh tiếp tục vuốt ve mái tóc của hắn, cảm giác được người trong lòng lắc đầu, trầm mặc không nói.
“Ta chỉ không rõ, vì sao chúng ta không thể như huynh đệ bình thường tương thân tương ái ? Nhất định phải biến thành dạng này sao?” Di Nguyệt Thụy thừa nhận chính mình có lúc thật giống đà điểu.
Di Nguyệt Lãnh nâng đầu Di Nguyệt Thụy lên, trong giọng nói mang theo tức giận: “Huynh đệ bình thường? Đến bây giờ ngươi còn muốn làm huynh đệ bình thường. Ngươi nói huynh đệ bình thường có thể như vậy sao?” Sau đó hung hăng hôn lên môi Di Nguyệt Thụy.
“Ngươi nói có thể như vậy sao?” Di Nguyệt Lãnh cắn lên môi Di Nguyệt Thụy, hỏi lại một câu.
Trong lòng Di Nguyệt Thụy thở dài, đúng vậy, huynh đệ có thể làm điều giống như bọn họ sao?
Di Nguyệt Lãnh cảm giác được hắn như đi vào cõi thần tiên, ánh mắt tối sầm lại, không còn là nhu hòa, mà là xông vào không gian của Di Nguyệt Thụy, nhiễu loạn suy nghĩ của hắn.
Chỉ chốc lát sau, Di Nguyệt Lãnh đỡ lấy tiểu nhân nhi đã xụi lơ, trong mắt có tia bất đắc dĩ – lại không biết thở. Xoay người ôm lấy Di Nguyệt Thụy đã hôn mê, đi ba bước, dừng lại, mắt nhìn bụi hoa rậm rạp cách đó không xa, khóe miệng khẽ cong, xoay người rời đi.
Một lát sau, bụi hoa rung động, một người từ bên trong đứng lên, không phải là huyện úy mới tới nhậm chức ở Thập Lý Trấn – Ngụy Dương Lạc sao? Chỉ thấy hắn nhìn nhìn nơi Di Nguyệt Lãnh rời đi, lại vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ “nguy hiểm thật”, nhưng hắn không ngờ nguyên lai thái tử và thất điện hạ tồn tại loại quan hệ kinh thiên hãi tục này. Sau đó định thần, cũng xoay người rời đi.
Hôm sau, hai mã xa chậm rãi rời khỏi Thập Lý trấn, người đánh xe vẫn là hai người kia, bất quá bên ngoài mã xa phía trước có thêm một tiểu hài tử, trong mã xa thỉnh thoảng có hàn khí toát ra, mã xa đằng sau thiếu một nữ tử mà thôi.
“Tử Cách tỷ tỷ, thất điện hạ bảo Tử Cách tỷ tỷ đi làm gì? Vì sao nàng không theo chúng ta cùng đi?” Hai mắt Y Tử Nguyệt ướt át nhìn qua Tử Yên.
Lan Chi Nghê tiến lên xoa đầu của nàng, “Đừng thương tâm, cũng không phải không thể gặp nhau nữa.”
Một tháng sau, Thập Lý trấn truyền ra một lời đồn đãi: Thủy ma ma của Hồng Thúy lâu điên rồi, Hồng Thúy lâu của nàng không biết bị thần thánh phương nào thu mua, hơn nữa lão bản còn là một mỹ nhân. Tuyệt hơn chính là trong Hồng Thúy Lâu còn có điểm tâm chưa từng thấy y, văn sở vị văn (mới nghe lần đầu). Khiến những khách nhân đến nơi này không chỉ có đùa vui vẻ mà còn được thưởng thức mỹ vị.
Trong phòng Di Nguyệt Thụy, Tiểu Đắng Tử vừa thu thập vừa thở dài, vốn là Di Nguyệt Thụy và Di Nguyệt Lãnh ở cùng một gian phòng, nhưng hai ngày trước Di Nguyệt Thụy kiên trì muốn ở một mình một phòng, bảo là muốn bảo vệ trong sạch của hắn, thần sắc Di Nguyệt Lãnh so với mây đen còn đen hơn, nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu của Di Nguyệt Thụy.
“Ai – ” Tiểu Đắng Tử lại thở dài một tiếng, làm cho Lôi Tư Nghị một bên sắp không chịu nổi.
“Ta nói, ngươi bị quỷ nhập à. Không có việc gì cũng than thở như đàn bà.”
Câu trả lời của Tiểu Đắng Tử là trực tiếp cầm cái hộp trong tay vứt qua, Lôi Tư Nghị lách mình tiếp được, tự hào ưỡn ngực với Tiểu Đắng Tử – thế nào, rất tuấn tú a.
Tiện tay mở cái hộp ra, “A – ” Hít vào một hơi, “Thứ này lại có thể nặng như vậy.” Trong hộp nho nhỏ là một khối ngọc bội óng ánh sáng long lanh, trên mặt có khắc một hỏa diễm chí điểu xoay chung quanh thất tự, là tượng trưng cho thân phận thất điện hạ đương triều.
Tiểu Đắng Tử cũng không thèm để ý, chủ tử cũng đâu thèm để ý tới nó, chỉ là hắn muốn chém người trước mắt một đao, “Quỷ nhập? Ta cho ngươi quỷ...... Ta cho ngươi quỷ chết!” Thuận tay đem khay trà trên bàn ném tới Lôi Tư Nghị, thì thấy Lôi Tư Nghị chuẩn bị nhấc chân nhảy qua, sẵn sàng nghênh tiếp.
“Đừng nhúc nhích!” Tiểu Đắng Tử khẽ quát một tiếng, thân thể Lôi Tư Nghị cứng đờ, vừa vặn khay trà đập tới. Khay trà rơi xuống, để lại dấu đỏ trên trán Lôi Tư Nghị, chứng tỏ nó đã từng chu du đến đó.
Tiểu Đắng Tử thỏa mản nở nụ cười, ngồi xuống tiếp tục thở dài: “Hai ngày nay thất điện hạ cùng thái Tử là lạ, thấy thế nào cũng cảm thấy thất điện hạ trốn tránh thái tử?”
Lôi Tư Nghị mới hồi thần lại, sờ sờ cái mũi – sao hắn lại nghe lời như vậy, người ta hô ngừng hắn ngừng thiệt.
Tiến lên ngồi trên ghế, muốn châm trà thì phát hiện trên trà cụ đều nằm trên mặt đất, kể cả những thứ hắn tân tân khổ khổ tiếp được. “Tâm của chủ tử sao chúng ta có thể đoán được, chúng ta cũng không phải con giun trong bụng bọn họ. Hơn nữa, ngươi đoán được thì thế nào, chẳng lẽ ngươi giúp đỡ tác hợp bọn họ? Đó là chuyện không có khả năng. Chúng ta làm nô tài, tốt nhất là đứng ngốc phía sau bọn họ, chuyện của bọn họ thì để bọn họ tự giải quyết.”
Tiểu Đắng Tử mắt trắng không còn chút máu, cũng không trả lời. Chỉ đứng dậy hướng ra phía ngoài, “Các vị tỷ tỷ, sao cũng tới? Điểm tâm ngày mai chuẩn bị xong rồi sao?”
Lôi Tư Nghị quay đầu thấy Lan Chi Nghê cùng Tử Nguyệt đi vào, “Tử Yên và Tử Cách Chân Sa đâu?”
“Tử Yên đang ở chỗ Thái Tử, Tử Cách tỷ tỷ bị thất điện hạ gọi đi.” Y Tử Nguyệt mang theo thực hạp bước vào cửa lại bị những mãnh vỡ trên đất làm kinh hách, “Đây là sao vậy?”
“Không có gì, vừa có một con mèo khóc lóc om sòm !” Lôi Tư Nghị nhàn nhạt trả lời, Lan Chi Nghê nghe được thâm ý khác nhìn Tiểu Đắng Tử, minh bạch, nguyên lai là con mèo a.
Trong hoa viên của phủ huyện úy, Di Nguyệt Thụy đứng ở bên cạnh hồ nhìn chằm chằm vào những con cá, chờ người sau lưng trả lời.
“Mạng Tử Cách là thất điện hạ cứu cho nên từ rất lâu mạng của Tử Cách đã thuộc về thất điện hạ. Dù thất điện hạ muốn Tử Cách làm gì, Tử Cách đều đáp ứng.” Tử Cách cúi đầu nói.
“Ai! Tử Cách, ta không muốn dùng điểm ấy bức bách ngươi. Ta hỏi ngươi chính là muốn biết ý kiến của ngươi, dù sao đó cũng không phải nơi tốt đẹp gì, ta không hy vọng trong lòng ngươi có miễn cưỡng.” Di Nguyệt Thụy xoay người thở dài với Tử Cách Chân Sa, lúc này trên mặt của hắn không còn là biểu lộ thiên chân vô tà, mà là thần sắc nghiêm túc. “Có lẽ ngươi đáp ứng rồi, sẽ không thoát được thân, cho nên ta hy vọng ngươi hiểu rõ ràng.”
“Tử Cách đã nghĩ vô cùng rõ ràng! Nên thất điện hạ không cần lo lắng Tử Cách sẽ miễn cưỡng.”
“Ngươi hảo hảo ngẫm lại, nếu quả thật nghĩ kỹ, trước khi ăn cơm đến phòng ta, ta cho ngươi một số thứ, sau này sẽ có ích cho ngươi.”
“Vâng, nô tỳ lui xuống trước đi .” Tử Cách hướng Di Nguyệt Thụy khom lưng, lại hướng người cách đó không xa hơi quỳ xuống, ly khai.
Di Nguyệt Thụy xoay người tiếp tục xem cá trong hồ, cũng không để ý tới người đang dần dần đến gần.
Một tay xoa tóc đen của hắn, sau lưng truyền đến một tiếng than nhẹ: “Thụy nhi, ngươi muốn trốn đến khi nào?”
Di Nguyệt Thụy xoay người, chuyên chú nhìn vào mắt Di Nguyệt Lãnh, thấy trong mắt y hiện ra thân ảnh của hắn, chán nản hạ bả vai tiến vào trong lòng Di Nguyệt Lãnh: “Ta không trốn ngươi, ta chỉ muốn lúc không có ngươi quấy nhiễu, sắp xếp lại suy nghĩ của mình mà thôi.”
“Vậy ngươi đã sắp xếp rõ ràng chưa?” Di Nguyệt Lãnh tiếp tục vuốt ve mái tóc của hắn, cảm giác được người trong lòng lắc đầu, trầm mặc không nói.
“Ta chỉ không rõ, vì sao chúng ta không thể như huynh đệ bình thường tương thân tương ái ? Nhất định phải biến thành dạng này sao?” Di Nguyệt Thụy thừa nhận chính mình có lúc thật giống đà điểu.
Di Nguyệt Lãnh nâng đầu Di Nguyệt Thụy lên, trong giọng nói mang theo tức giận: “Huynh đệ bình thường? Đến bây giờ ngươi còn muốn làm huynh đệ bình thường. Ngươi nói huynh đệ bình thường có thể như vậy sao?” Sau đó hung hăng hôn lên môi Di Nguyệt Thụy.
“Ngươi nói có thể như vậy sao?” Di Nguyệt Lãnh cắn lên môi Di Nguyệt Thụy, hỏi lại một câu.
Trong lòng Di Nguyệt Thụy thở dài, đúng vậy, huynh đệ có thể làm điều giống như bọn họ sao?
Di Nguyệt Lãnh cảm giác được hắn như đi vào cõi thần tiên, ánh mắt tối sầm lại, không còn là nhu hòa, mà là xông vào không gian của Di Nguyệt Thụy, nhiễu loạn suy nghĩ của hắn.
Chỉ chốc lát sau, Di Nguyệt Lãnh đỡ lấy tiểu nhân nhi đã xụi lơ, trong mắt có tia bất đắc dĩ – lại không biết thở. Xoay người ôm lấy Di Nguyệt Thụy đã hôn mê, đi ba bước, dừng lại, mắt nhìn bụi hoa rậm rạp cách đó không xa, khóe miệng khẽ cong, xoay người rời đi.
Một lát sau, bụi hoa rung động, một người từ bên trong đứng lên, không phải là huyện úy mới tới nhậm chức ở Thập Lý Trấn – Ngụy Dương Lạc sao? Chỉ thấy hắn nhìn nhìn nơi Di Nguyệt Lãnh rời đi, lại vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ “nguy hiểm thật”, nhưng hắn không ngờ nguyên lai thái tử và thất điện hạ tồn tại loại quan hệ kinh thiên hãi tục này. Sau đó định thần, cũng xoay người rời đi.
Hôm sau, hai mã xa chậm rãi rời khỏi Thập Lý trấn, người đánh xe vẫn là hai người kia, bất quá bên ngoài mã xa phía trước có thêm một tiểu hài tử, trong mã xa thỉnh thoảng có hàn khí toát ra, mã xa đằng sau thiếu một nữ tử mà thôi.
“Tử Cách tỷ tỷ, thất điện hạ bảo Tử Cách tỷ tỷ đi làm gì? Vì sao nàng không theo chúng ta cùng đi?” Hai mắt Y Tử Nguyệt ướt át nhìn qua Tử Yên.
Lan Chi Nghê tiến lên xoa đầu của nàng, “Đừng thương tâm, cũng không phải không thể gặp nhau nữa.”
Một tháng sau, Thập Lý trấn truyền ra một lời đồn đãi: Thủy ma ma của Hồng Thúy lâu điên rồi, Hồng Thúy lâu của nàng không biết bị thần thánh phương nào thu mua, hơn nữa lão bản còn là một mỹ nhân. Tuyệt hơn chính là trong Hồng Thúy Lâu còn có điểm tâm chưa từng thấy y, văn sở vị văn (mới nghe lần đầu). Khiến những khách nhân đến nơi này không chỉ có đùa vui vẻ mà còn được thưởng thức mỹ vị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook