Nhất Thực Thiên hạ
-
Chương 11: Giải độc
Đi vào khách điếm, bởi vì nghĩ ngày mai còn phải du ngoạn một ngày, nhóm người Di Nguyệt Thụy dự định thuê ba gian phòng. Chưởng quầy nhìn kim nguyên bảo trước mắt mà hai mắt sáng lên. Cúi đầu khom lưng tận tình hầu hạ hai tiểu khách nhân.
Tiểu nhị dẫn bọn họ vào hậu viện, qua tàng cây có thể thấy một loạt gian phòng ở phía sau.
“Khách quan, phòng thượng hạng của chúng ta đều an bài ở nơi này.”
Di Nguyệt Thụy gật gật đầu, cảm thấy lão bản của khách điếm cũng có chút kinh nghiệm buôn bán, đi theo tiểu nhị vào gian phòng phía trước.
Tiểu nhị xoay người nói: “Các vị khách quan, gian phòng của các ngươi là ba gian Mai, Cúc, Lan. Nếu có chuyện cần phân phó thỉnh kéo sợi dây bên cửa sổ, sẽ có người tới.” Nói xong còn chỉ chỉ cái dây thừng được thắt đầu kia.
Tiểu Đắng Tử gật gật đầu.
“Ngươi trước tiên phân phó hạ nhân đưa lên một chén nước nóng, còn có thêm một bồn nước cùng bố khăn.” Di Nguyệt Thụy phân phó.
“Vâng.” Tiểu nhị lên tiếng lui xuống.
Di Nguyệt Lãnh đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Lôi Tư Nghị tiến lên giúp hắn rót một chén trà, cầm lấy chén trà đùa bỡn, dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn Di Nguyệt Thụy.
Di Nguyệt Thụy bị ánh mắt dò xét của hắn nhìn đến không tự nhiên: “Ngươi có cái gì cứ hỏi đi?”
“Thụy nhi, sao ngươi biết các nàng trúng huyễn dược?” Ném ra vấn đề thứ nhất.
“Ngươi cho ta học độc học y là giả vờ sao. Ngẫm lại ta cũng học đã nhiều năm. Chút thủ đoạn của nữ tử kia ta nhìn không ra, ta còn học cái gì nha?” Vứt trở lại một cái liếc mắt.
“Vậy châm ở trên tay ngươi khi nào, sao ta cũng không biết.” Vấn đề thứ hai.
Di Nguyệt Thụy trực tiếp lấy từ trong tay áo ra một bao châm.
Túi tiền trong y phục của cổ nhân thật sự là kì lạ, lại được làm trong tay áo, hại hắn vừa mới bắt đầu cũng không quen, nhưng lâu mới cảm thấy bọn họ thật sự thông minh, bỏ trong tay áo cũng có nhiều tiện lợi a, tay sờ mó bên trong có thể tìm được thứ mình muốn, đương nhiên cái này cũng thuận tiện cho mấy kẻ móc túi.
Di Nguyệt Lãnh nhìn nhìn bao châm, đều là một số châm dùng chữa bệnh: “Đây là Lâm ngự y cho ta.” Duy Nguyệt Thụy mở miệng giải thích.
Di Nguyệt Lãnh gật gật đầu tỏ vẻ minh bạch, lúc trước chính hắn phái Lâm ngự y đến chỉ dạy Di Nguyệt Thụy, chắc hẳn Lâm ngự y đã xem Di Nguyệt Thụy như đồ đệ để dạy a.
Đem chén trà đến bên miệng, hỏi vấn đề cuối cùng, “Trước kia Thụy nhi từng ăn món ăn của Thanh Ba lâu sao?”
“Sao có khả năng.” Di Nguyệt Thụy gượng cười.
“Sao ta cảm thấy hôm nay Thụy nhi bắt bẻ không phải là cố ý, mà là thật sự cảm nhận khuyết điểm của những món ăn kia?”
“Khi đó ta đang tức giận , cho nên những lời kia không thể tin, không thể tin.” Di Nguyệt Thụy tiếp tục gượng cười, ai nha, lộ tẩy.
Hiển nhiên Di Nguyệt Lãnh cũng không tin tưởng Di Nguyệt Thụy nói, nhưng hắn cũng không tiếp tục dây dưa. Bởi vì hắn thấy tiểu nhị đem đồ Di Nguyệt Thụy cần tới .
Hai nữ hài tử mới vào vẫn đứng ở cửa hiếu kỳ nhìn tình cảnh trước mắt, bọn họ là huynh đệ sao, tướng mạo của bọn họ có chút tương tự, nhưng cảm giác bọn họ không giống huynh đệ, nam tử vận y phục tảm thanh cho cảm giác không phải đang nói chuyện với tiểu hài tử, mà đem Di Nguyệt Thụy đặt ở vị trí ngang hàng. Mà Di Nguyệt Thụy lại cho người ta cảm giác không giống tiểu hài tử. Các nàng đều lớn hơn hắn, nhưng ngược lại hắn còn giống đại nhân hơn các nàng.
Tiểu nhị đặt bồn nước cùng khăn mặt xuống, cúi đầu khom lưng lui ra ngoài.
Di Nguyệt Thụy phân phó Tiểu Đắng Tử đóng cửa lại, bảo Lôi Tư Nghị đem tiểu cô nương ngốc trệ kia đến trước bàn, những người khác đều nhìn cử động của hắn.
Chỉ thấy Di Nguyệt Thụy lục lọi trong tay áo, lấy ra một bình nhỏ màu đen. Mở nắp bình, đổ ra một viên dược hoàn màu đen.
“Tách miệng của nàng ra.” Di Nguyệt Thụy ý bảo của Lôi Tư Nghị làm.
Di Nguyệt Thụy đem viên dược hoàn ném vào trong miệng nữ hài tử kia, sau đó rót nước vào. Rồi bảo Tiểu Đắng Tử mang bồn nước đặt trước mặt tiểu cô nương.
Chỉ chốc lát sau tiểu cô nương xanh cả mặt, há mồm thổ máu đen vào trong bồn nước, liên tục ói ra ba lượt tiểu cô nương mới dừng lại, hai mắt dần dần trở nên trong sáng.
Tiểu cô nương mở mắt thấy trước mặt có bốn nam tử vội vàng lui về phía sau, nàng phát hiện hai nữ hài tử khác bị bắt cùng với nàng, liền núp sau họ sợ hãi nhìn.
“Nguyệt nhi, không có việc gì . Bọn họ không phải người xấu, là bọn họ cứu chúng ta.” Một nữ hài an ủi.
“Công tử, vì sao chúng ta chỉ cần một châm là tỉnh, nhưng Nguyệt nhi lại như vậy ?” Một nữ hài khác mơ hồ hỏi, những người khác ngoại trừ Di Nguyệt Lãnh đều gật gật đầu tỏ vẻ mình cũng có chung nghi hoặc.
“Chắc là nàng ăn cỏ Cửu U, cỏ này phát sinh phản ứng với huyễn dược, biến thành một loại độc. Tuy độc không quá độc cũng rất dễ dàng giải, nhưng nó không chỉ dùng châm là có thể giải như những người trúng huyễn dược, mà ngược lại sẽ có hại. Nếu như ta không vô tình phát hiện trên mu bàn tay nàng có những điểm đỏ xen lẫn với màu đen, ta cũng không biết nàng trúng loại độc này.”
A, tất cả mọi người minh bạch.
“Nàng gọi Nguyệt nhi, vậy còn ngươi?” Di Nguyệt Thụy hỏi nữ hài tử vừa hỏi vấn đề kia.
“Nữ tì gọi là Tử Cách Chân Sa.” Nữ hài tử hồi đáp.
“Tử Cách? Ngươi không phải là người Y Vân?” Di Nguyệt Lãnh để chén trà trong tay xuống, chăm chú nhìn nàng.
“Không, nô tỳ là người Y Vân, ta chỉ là theo họ cha, nhưng ta sinh ở Y Vân, sinh trưởng ở Y Vân” Tử Cách Chân Sa đáp.
“Các nàng đó cũng không phải là người Y Vân?” Di Nguyệt Thụy nghi hoặc nhìn về phía hai người kia.
“Không, ta cùng Nguyệt nhi đều là người Y Vân vương triều. Nô tỳ là Lan Chi Nghê, Nguyệt nhi tên là Y Tử Nguyệt.” Nữ hài trấn an Nguyệt nhi giải thích.
Bạn đang �
“Có vấn đề gì sao?” Di Nguyệt Thụy nhìn về phía Di Nguyệt lãnh.
“Các ngươi đều không có thân nhân sao?” Di Nguyệt Lãnh lãnh đạm hỏi.
Trên mặt ba nữ hài đều là thần sắc bi thương.
“Phụ mẫu nô tỳ mất sớm, sống nhờ trong nhà thúc phụ.” Tử Cách Chân Sa cúi đầu trả lời, “Nhưng lúc trước thúc phụ muốn bán ta cho một lão nhân năm mươi tuổi làm tiểu thiếp, ta trốn thoát, mới bị nàng kia bắt được.”
“Ta cùng Nguyệt nhi cũng không biết phụ mẫu chúng ta có hình dáng gì?” Lan Chi Nghê nói.
Di Nguyệt Thụy thở dài, cảm giác như hắn đang thu nhận cô nhi.
“Được rồi, hôm nay tất cả mọi người đều mệt mỏi. Ba nữ hài các ngươi ở Cúc, Tiểu Đắng Tử cùng Tiểu Trác Tử ở Lan, ta cùng Lãnh ở Mai. Mọi người tự kiếm cái gì ăn rồi tự nghỉ ngơi a.”
Thời gian cũng trôi qua thực nhanh, thất lộng bát tao đã đến buổi tối.
Tiểu nhị dẫn bọn họ vào hậu viện, qua tàng cây có thể thấy một loạt gian phòng ở phía sau.
“Khách quan, phòng thượng hạng của chúng ta đều an bài ở nơi này.”
Di Nguyệt Thụy gật gật đầu, cảm thấy lão bản của khách điếm cũng có chút kinh nghiệm buôn bán, đi theo tiểu nhị vào gian phòng phía trước.
Tiểu nhị xoay người nói: “Các vị khách quan, gian phòng của các ngươi là ba gian Mai, Cúc, Lan. Nếu có chuyện cần phân phó thỉnh kéo sợi dây bên cửa sổ, sẽ có người tới.” Nói xong còn chỉ chỉ cái dây thừng được thắt đầu kia.
Tiểu Đắng Tử gật gật đầu.
“Ngươi trước tiên phân phó hạ nhân đưa lên một chén nước nóng, còn có thêm một bồn nước cùng bố khăn.” Di Nguyệt Thụy phân phó.
“Vâng.” Tiểu nhị lên tiếng lui xuống.
Di Nguyệt Lãnh đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Lôi Tư Nghị tiến lên giúp hắn rót một chén trà, cầm lấy chén trà đùa bỡn, dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn Di Nguyệt Thụy.
Di Nguyệt Thụy bị ánh mắt dò xét của hắn nhìn đến không tự nhiên: “Ngươi có cái gì cứ hỏi đi?”
“Thụy nhi, sao ngươi biết các nàng trúng huyễn dược?” Ném ra vấn đề thứ nhất.
“Ngươi cho ta học độc học y là giả vờ sao. Ngẫm lại ta cũng học đã nhiều năm. Chút thủ đoạn của nữ tử kia ta nhìn không ra, ta còn học cái gì nha?” Vứt trở lại một cái liếc mắt.
“Vậy châm ở trên tay ngươi khi nào, sao ta cũng không biết.” Vấn đề thứ hai.
Di Nguyệt Thụy trực tiếp lấy từ trong tay áo ra một bao châm.
Túi tiền trong y phục của cổ nhân thật sự là kì lạ, lại được làm trong tay áo, hại hắn vừa mới bắt đầu cũng không quen, nhưng lâu mới cảm thấy bọn họ thật sự thông minh, bỏ trong tay áo cũng có nhiều tiện lợi a, tay sờ mó bên trong có thể tìm được thứ mình muốn, đương nhiên cái này cũng thuận tiện cho mấy kẻ móc túi.
Di Nguyệt Lãnh nhìn nhìn bao châm, đều là một số châm dùng chữa bệnh: “Đây là Lâm ngự y cho ta.” Duy Nguyệt Thụy mở miệng giải thích.
Di Nguyệt Lãnh gật gật đầu tỏ vẻ minh bạch, lúc trước chính hắn phái Lâm ngự y đến chỉ dạy Di Nguyệt Thụy, chắc hẳn Lâm ngự y đã xem Di Nguyệt Thụy như đồ đệ để dạy a.
Đem chén trà đến bên miệng, hỏi vấn đề cuối cùng, “Trước kia Thụy nhi từng ăn món ăn của Thanh Ba lâu sao?”
“Sao có khả năng.” Di Nguyệt Thụy gượng cười.
“Sao ta cảm thấy hôm nay Thụy nhi bắt bẻ không phải là cố ý, mà là thật sự cảm nhận khuyết điểm của những món ăn kia?”
“Khi đó ta đang tức giận , cho nên những lời kia không thể tin, không thể tin.” Di Nguyệt Thụy tiếp tục gượng cười, ai nha, lộ tẩy.
Hiển nhiên Di Nguyệt Lãnh cũng không tin tưởng Di Nguyệt Thụy nói, nhưng hắn cũng không tiếp tục dây dưa. Bởi vì hắn thấy tiểu nhị đem đồ Di Nguyệt Thụy cần tới .
Hai nữ hài tử mới vào vẫn đứng ở cửa hiếu kỳ nhìn tình cảnh trước mắt, bọn họ là huynh đệ sao, tướng mạo của bọn họ có chút tương tự, nhưng cảm giác bọn họ không giống huynh đệ, nam tử vận y phục tảm thanh cho cảm giác không phải đang nói chuyện với tiểu hài tử, mà đem Di Nguyệt Thụy đặt ở vị trí ngang hàng. Mà Di Nguyệt Thụy lại cho người ta cảm giác không giống tiểu hài tử. Các nàng đều lớn hơn hắn, nhưng ngược lại hắn còn giống đại nhân hơn các nàng.
Tiểu nhị đặt bồn nước cùng khăn mặt xuống, cúi đầu khom lưng lui ra ngoài.
Di Nguyệt Thụy phân phó Tiểu Đắng Tử đóng cửa lại, bảo Lôi Tư Nghị đem tiểu cô nương ngốc trệ kia đến trước bàn, những người khác đều nhìn cử động của hắn.
Chỉ thấy Di Nguyệt Thụy lục lọi trong tay áo, lấy ra một bình nhỏ màu đen. Mở nắp bình, đổ ra một viên dược hoàn màu đen.
“Tách miệng của nàng ra.” Di Nguyệt Thụy ý bảo của Lôi Tư Nghị làm.
Di Nguyệt Thụy đem viên dược hoàn ném vào trong miệng nữ hài tử kia, sau đó rót nước vào. Rồi bảo Tiểu Đắng Tử mang bồn nước đặt trước mặt tiểu cô nương.
Chỉ chốc lát sau tiểu cô nương xanh cả mặt, há mồm thổ máu đen vào trong bồn nước, liên tục ói ra ba lượt tiểu cô nương mới dừng lại, hai mắt dần dần trở nên trong sáng.
Tiểu cô nương mở mắt thấy trước mặt có bốn nam tử vội vàng lui về phía sau, nàng phát hiện hai nữ hài tử khác bị bắt cùng với nàng, liền núp sau họ sợ hãi nhìn.
“Nguyệt nhi, không có việc gì . Bọn họ không phải người xấu, là bọn họ cứu chúng ta.” Một nữ hài an ủi.
“Công tử, vì sao chúng ta chỉ cần một châm là tỉnh, nhưng Nguyệt nhi lại như vậy ?” Một nữ hài khác mơ hồ hỏi, những người khác ngoại trừ Di Nguyệt Lãnh đều gật gật đầu tỏ vẻ mình cũng có chung nghi hoặc.
“Chắc là nàng ăn cỏ Cửu U, cỏ này phát sinh phản ứng với huyễn dược, biến thành một loại độc. Tuy độc không quá độc cũng rất dễ dàng giải, nhưng nó không chỉ dùng châm là có thể giải như những người trúng huyễn dược, mà ngược lại sẽ có hại. Nếu như ta không vô tình phát hiện trên mu bàn tay nàng có những điểm đỏ xen lẫn với màu đen, ta cũng không biết nàng trúng loại độc này.”
A, tất cả mọi người minh bạch.
“Nàng gọi Nguyệt nhi, vậy còn ngươi?” Di Nguyệt Thụy hỏi nữ hài tử vừa hỏi vấn đề kia.
“Nữ tì gọi là Tử Cách Chân Sa.” Nữ hài tử hồi đáp.
“Tử Cách? Ngươi không phải là người Y Vân?” Di Nguyệt Lãnh để chén trà trong tay xuống, chăm chú nhìn nàng.
“Không, nô tỳ là người Y Vân, ta chỉ là theo họ cha, nhưng ta sinh ở Y Vân, sinh trưởng ở Y Vân” Tử Cách Chân Sa đáp.
“Các nàng đó cũng không phải là người Y Vân?” Di Nguyệt Thụy nghi hoặc nhìn về phía hai người kia.
“Không, ta cùng Nguyệt nhi đều là người Y Vân vương triều. Nô tỳ là Lan Chi Nghê, Nguyệt nhi tên là Y Tử Nguyệt.” Nữ hài trấn an Nguyệt nhi giải thích.
Bạn đang �
“Có vấn đề gì sao?” Di Nguyệt Thụy nhìn về phía Di Nguyệt lãnh.
“Các ngươi đều không có thân nhân sao?” Di Nguyệt Lãnh lãnh đạm hỏi.
Trên mặt ba nữ hài đều là thần sắc bi thương.
“Phụ mẫu nô tỳ mất sớm, sống nhờ trong nhà thúc phụ.” Tử Cách Chân Sa cúi đầu trả lời, “Nhưng lúc trước thúc phụ muốn bán ta cho một lão nhân năm mươi tuổi làm tiểu thiếp, ta trốn thoát, mới bị nàng kia bắt được.”
“Ta cùng Nguyệt nhi cũng không biết phụ mẫu chúng ta có hình dáng gì?” Lan Chi Nghê nói.
Di Nguyệt Thụy thở dài, cảm giác như hắn đang thu nhận cô nhi.
“Được rồi, hôm nay tất cả mọi người đều mệt mỏi. Ba nữ hài các ngươi ở Cúc, Tiểu Đắng Tử cùng Tiểu Trác Tử ở Lan, ta cùng Lãnh ở Mai. Mọi người tự kiếm cái gì ăn rồi tự nghỉ ngơi a.”
Thời gian cũng trôi qua thực nhanh, thất lộng bát tao đã đến buổi tối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook