Nhất Thống Thiên Hạ
-
Chương 11
Khi quần chúng bộ lạc Phù Văn truy đuổi đến sườn núi, chỉ thấy một đám linh cẩu ngã trái ngã phải, mùi máu và mùi tanh nồng của nôn mửa kích thích khứu giác cùng hệ thần kinh của đám sói nhà ta. Quần chúng nhà sói hoảng sợ nhìn lên cự thú duy nhất còn đứng thẳng, nó là một kim sư khoác trên mình bộ lông vàng rực rỡ tựa thái dương.
Trên đầu kim sư uy vũ đội một chiếc khoăn voan trắng noãn, thân thể cường tráng khoác một đoàn lụa mỏng như giấy, ngẩng đầu tê rống một tiếng khiến áo cưới xinh đẹp cùng bộ lông rực rỡ của mình đồng loạt lay động.
“Kim… Kim…” Tù trưởng như bị người ta bóp cổ từ phía sau, một lúc sau mới gian nan phun ra: “Kim thú…”
Là kim thú trong truyền thuyết?!
Đám sói trợn trừng mắt nhìn kim sư khoác áo cưới hoa lệ, không bao lâu, từng tên lại biến thành từng đoàn đua nhau tru rống lên rồi che mắt, lăn lộn trên mặt đất.
“Ngao ô…. mắt của ta!” Đồng âm.
“Quả nhiên là thú nhân trong truyền thuyết, mức sát thương ánh mắt của người ta cũng mạnh như vậy.” Tù trưởng lau mồ hôi trên trán, khâm phục cụp mắt không dám nhìn thẳng A Lỗ Pháp, tranh thủ liếc mắt xem Lô Á mặt vàng như sáp, lông xám toàn thân sắp sửa đổi màu trắng dã. Tù trưởng đưa móng vuốt sói vỗ vai an ủi: “Trở thành bạn đời của kim thú là mơ ước của tất cả giống cái.”
Lô á nghiến ngấu hai chữ bạn đời kia, rít gào: “Đó là ước mơ của giống cái! Là giống cái nhá! Ta là giống đực!!!!!!!!!”
Nhóm binh sĩ bên cạnh tỏ vẻ mặt đồng tình, sắc mặt viết rõ ràng: “Được kim thú để ý, ngươi không cong cũng phải cong.”
(Nguyên văn: được kim thú để ý, ngươi không phải giống cái cũng phải làm giống cái.)
Phía bên kia, A Lỗ Pháp cũng để ý tới các bạn sói, cảm thấy vui vẻ, lập tức hóa trở về hình người, nhấc váy chạy tới: “Ôi ôi, lão công, chàng tới cứu người ta sao? Người ta rất sợ hãi, đám chó con kia muốn tới cướp cô dâu, bọn họ là người xấu đấy!”
Trong lòng Lô Á có một đám bùn nhão cùng cỏ úa, toàn thân y cứng ngắc, run rẩy nhìn dũng sĩ hùng tráng mặc lụa trắng đang lao về phía mình, khẳng khái ngẩng đầu chờ hi sinh anh dũng.
Cha, mẹ,… con tới bên cạnh thần thú trước đây.
Trong khoảng khắc bị A Lỗ Pháp chạm phải, Lô Á khép mắt, ngay sau đó, y bị sức mạnh lớn va đập mà bay lên không trung, bắn ra xa hơn mấy chục thước, văng mạnh lên một gốc đại thụ, phun một ngụm máu tươi, ngã xuống đất không cách nào dậy nổi.
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, mọi người trong bộ lạc Phù Văn đau thương nhìn đồng bạn ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Lúc này, chỉ thấy sắc mặt vị dũng sĩ nhà chúng ta vàng như nến, ngoẹo đầu, sinh lực mỏng manh, vẫn còn cứu được. Nhưng lúc này, đám sói kia cũng hiểu được, sự nhiệt tình của kim thú là thứ mà đám phàm phu tục tử không cách nào nhận nổi. Bọn họ bắt đầu tưởng tưởng tới đêm động phòng hoa chúc, biểu hiện đồng tình trên gương mặt sâu sắc.
“Lô Á!!!!!!!!!!” A Lỗ Pháp thét thảm một tiếng, đang muốn lao lên.
Thấy thế, tù trưởng thầm kêu một tiếng không xong, nếu Lô Á ra đi như vậy, A Lỗ Pháp lại để mắt tới dũng sĩ khác thì làm sao bây giờ?! Phòng chừng toàn bộ giống đực sẽ trốn khỏi bộ lạc. Vì tương lai, vì bộ lạc, hắn kiên trì gọi kim thú đang định lao lên: “A Lỗ Pháp, xúc động rất nguy hiểm, bình tĩnh chút đi, chúng ta phải nhanh chóng đưa Lô Á về bộ lạc để cứu trị.”
A Lỗ Pháp nghe vậy cũng cảm thấy có lý, hắn không lao tới nữa, ngược lại còn nhẹ nhàng ôm lấy Lô Á, dưới chân điểm lực một nhát, dùng vận tốc ánh sáng trở lại bộ lạc Phù Văn, tốc độ khi hóa thành hình người hoàn toàn không thua kém bất luận thú nhân nào đang trong hình thú.
“Hu hu hu… lão công thân yêu, đừng chết nha, người ta không muốn làm quả phụ đâu.”
Quần chúng nhà sói nhìn thú nhân hóa thành dải sáng nháy mắt đã phiêu xa, lại xem xét đám linh cẩu kia, thấy đôi mắt bọn chúng trắng dã, ngắc ngoải, cho dù từng tử thù với nhau cũng cảm thấy thương hại, sự khinh thường đối với bọn chúng cũng tiêu tan.
Gió nhẹ thổi qua triền núi, rất lâu về sau, trên cây truyền đến một đợt tiếng động, một con chồn lớn ló mặt ra khỏi tán cây khiến khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra, ánh mắt kinh hoàng, lồng ngực nó phập phồng kịch liệt, rất lâu sau nữa nó mới dùng đôi chân nhũn của mình nhảy lên.
Từ đó, danh tiếng về chiếc áo cưới dũng sĩ kia lan truyền nhanh chóng, trở thành áng văn lai láng được mọi người trong tất cả các đại lục yêu thích. Không lâu về sau, áo cưới đã trở thành món lợi khí thịnh hành trên đại lục, trở thành trào lưu.
Lại nói tới lúc này, A Lỗ Pháp ôm ấp lão công thân yêu Lô Á vẫn chưa biết sự tích của mình đã lan xa nhờ một thú nhân nhỏ bé yếu ớt. Trong khi hắn luống cuống muốn nhanh chóng cứu chữa cho lão công nhà mình rồi mau chóng cử hành hôn lễ, hắn dùng sắc mặt dữ tợn ôm lấy người yêu đang không ngừng hộc máu, lấy tâm tình như đang đi đánh trận mà đáp xuống bộ lạc Phù Văn, đưa mắt nhìn đám thú nhân chung quanh, lụa trắng tung bay, tóc vàng khẽ động, cơ bắp sôi sục, rít gào: “Người đâu, mau ra cứu người, mau tới cứu lão công của người ta đi!!!!!”
Tất cả các bạn giống cái đều che tai, trong mắt lập tức bắn ra ánh nhìn ái mộ, cùng nhủ thầm: đúng là giống đực mạnh mẽ hùng tráng nha.
Tiện đà, bọn họ tiếp tục biến ngưỡng mộ thành ghen tị cùng ai oán: Lô á đáng ghét, thân là giống đực lại muốn cướp tài nguyên với giống cái, vô sỉ!
Lai Nhã, phu nhân của tù trưởng mới được dược sư cho ăn thuốc bổ máu, cuối cùng cũng tỉnh lại, lúc này đang nhận chức lãnh đạo đám thú nhân ở đây, lập tức tiến lên tìm hiểu tình hình. Mắt thấy Lô Á trắng dã hai mắt, không ngừng hộc máu, bất giác hít một hơi lạnh: “Trời ơi, Lô Á làm sao vậy? Bị tập đoàn thú Comodo (là loài có sức va chạm mạnh nhất trên Tây đại lục, là loài thú ăn cỏ khổng lồ nhất, rất am hiểu phương thức tấn công bằng cách gây va chạm, lực va chạm vào khoảng 70 độ) tấn công sao? Chẳng phải hắn đi chặn đám linh cẩu của bộ lạc Hoa Phu à?” Đối phó với đám kia mà bị thương chắc cũng là vết cào hay vết cắn chứ? Làm thế nào mà bộ dạng như bị xe ủi đè qua thế này? Lai Nhã thực sự không hiểu nổi.
A Lỗ Pháp vùi đầu vào đám lông sói, hu hu khóc nức nở: “Lô Á vì cứu ta nên mới bị thương, mau cứu hắn đi.”
Các bạn giống đực lưu lại thủ vệ liếc nhìn A Lỗ Pháp, nói thế nào cũng cảm thấy những lời hắn nói mang nghĩa gì đó rất lớn, cái từ ‘vì ta’ này rốt cuộc được áp dụng trong trường hợp nào thế? Tuy nhiên, sự hoài nghi của bọn họ cũng chẳng tồn tại được bao lâu, bởi vì nếu tiếp tục nhìn nữa thì đau mắt lắm, nếu không muốn mù hoặc tròng mắt rớt ra ngoài, vậy phải nhanh chóng bài trừ nghi hoặc, vội vàng đưa người tới chỗ dược sư.
Kết quả, theo chẩn đoán của lão dược sư, Lô Á bị va chạm mạnh nên gãy năm chiếc xương sườn, phổi xuất huyết, đại não có chút chấn động. Dựa vào điều kiện chữa bệnh hiện tại, cho dù vết thương đó đủ để trí mạng nhưng cũng không địch lại nổi thân thể cường hãn của thú nhân, cho dù có bị tổn thương như vậy, Lô Á vẫn không bị thần thú đại nhân triệu hồi, chỉ cần nghỉ ngơi điều trị một thời gian sẽ bình phục trở lại.
“Tốt quá!” A Lỗ Pháp thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôm mặt khóc nức nở bên cạnh giường bệnh: “Hu hu hu…. người ta không muốn thủ tiết.”
Toàn thân lô á bị bao lại như một bán thành phẩm của xác ướp, ngây ngốc nghiêng mặt sang, âm thầm rơi nước mắt….. “Thần chết à, dẫn ta đi đi.”
Tù trưởng Phí Nhĩ vừa trở về liền thấy một màn này, nhớ tới việc Lô Á mới bị thương, mọi người nhất trí cho rằng: trừ bỏ thú nhân cường tráng bị biến đổi thành giống cái ra, tuyệt đối không giống cái nào có thể ứng phó chiếc máy ủi đất như A Lỗ Pháp. Vì thế, bao nhiêu thương cảm dành cho Lô Á dần chuyển thành trách nhiệm nặng nề, thầm cầu xin thần thú: “Thần thú đại nhân, cầu xin ngài hãy để dũng sĩ nhà chúng con có thể chống chọi được! Sống lâu trăm tuổi, danh tiếng vĩnh viễn lưu truyền, trăm ngàn lần đừng để cho A Lỗ Pháp có suy nghĩ muốn ra ngoài ăn vụng.”
Mặc dù Lô Á vẫn còn sống, nhưng vì thương tích kia, nghi thức bắt buộc phải hoãn lại, định sang ngày khác.
Trái tim thiếu nữ đầy lãng mạn của A Lỗ Pháp cho rằng đây là cuộc khảo nghiệm do thần tình yêu Cupid dành cho bọn họ, vì vậy hắn vui sướng nhận trách nhiệm ấy, mỗi ngày đi sớm về tối, chăm sóc gia đình và vết thương cho chồng, nhiễm nhiên mang trên người bộ dạng mệt mỏi của một cô vợ hiền lành.
“Cha, mẹ, người ta đi săn thú đây.”
Ma Nhĩ và Lạc Á Đặc cẩn thận nhìn theo mỗi bước chân của anh chàng thú nhân cường tráng dần tiến về phía dải sáng trắng, bọn họ nhìn nhau dò xét một cái, tiếp tới lại nhìn Lô Á đang nằm trên giường bệnh, nhìn bóng dáng cứng ngắc không được tự nhiên của con trai nhà mình.
Ma Nhĩ, mẹ của Lô Á thở dài: “Thật ra A Lỗ Pháp là đứa trẻ tốt, hơn nữa lại là kim thú trong truyền thuyết, Lô Á nhà chúng ta có thể gả cho hắn cũng không thiệt thòi.”
Lão thú nhân Lạc Á vốn bài xích con nhà mình bị giống đực khác nhớ thương, nhưng quan sát cách A Lỗ Pháp săn thú và chăm sóc Lô Á trong mấy ngày qua, hơn nữa tay nghề bếp núc cũng cao, vậy nên ngay cả vị lão thú nhân khó tình này cũng không thể không thừa nhận A Lỗ Pháp là một thú nhân xuất sắc. Quả thực, cho dù có đốt đèn đi tìm cũng không tìm được một giống đực tốt hơn hắn, chính vì vậy, ông liền liên tục gật đầu: “Đúng nha, tuy rằng tính cách của A Lỗ Pháp có chút kỳ quái, hành vi đôi chút quỷ dị, ngôn ngữ có chút khó hiểu, nhưng hắn có khả năng mỗi ngày đều cung cấp thức ăn tươi sống, có khả năng hái những trái cây hoa quả quý hiếm, biết nấu cơm, biết dệt vải, may áo, còn có thể làm rất nhiều đồ mỹ nghệ, trên hết, hắn còn là kim thú, sức chiến đấu cường đại, nhờ hắn mà gần đây địa vị của bộ lạc Phù Văn chúng ta trong khu rừng Ngải Phỉ Tư này ngày càng được nâng cao, rất nhiều giống cái tình nguyện tới bộ lạc chúng ta định cư. Aiz, Lô Á nhà chúng ta có thể nhận được sự ưu ái của giống đực vĩ đại như vậy, lại còn muốn trở thành bạn đời của nó, thật chẳng biết bao nhiêu giống cái đang tiếc hận và ghen tị nữa.”
Lô Á nằm quay mặt vào trong vách tường, thân thể cứng ngắc, giả bộ lơ là, tai điếc với hai vị phụ lão phía trước.
Ma Nhĩ vỗ về vai đứa con, nhẹ giọng an ủi: “Lô Á, aiz, dù sao hiện tại cũng chẳng có giống cái nào chấp nhận con, vậy nên con chấp nhận đi.”
Lạc Á Đặc trầm giọng giáo huấn: “Lô Á, đừng tùy hứng nữa, cuộc đời tựa như một tấm vải đã được dệt sẵn vậy, con không thể chống lại nó, bởi vậy hãy học cách hưởng thụ nó đi.”
“……..” Lô Á mím môi không nói.
Ma Nhĩ và Lạc Á Đặc thở dài, quyết định để con trai mình yên tĩnh dưỡng thương, cùng nhau rời đi.
Ma Nhĩ: “Đứa nhỏ Lô Á này thực sự không để người ta bớt lo chút nào.”
Lạc Á Đặc: “Đúng vậy! A Lỗ Pháp là đứa trẻ tốt, vậy mà nó không biết chân trọng.”
Ma Nhĩ: “Aiz, đúng là đang ở trong phúc lại chẳng biết hưởng.”
Lạc Á Đặc: “Cho dù nó không muốn lấy chồng cũng phải gả, sau này con nó lớn lên, lúc đó nó sẽ hiểu nỗi khổ tâm của hai ta.”
“Hu hu….” Lô Á tiếp tục rơi lệ nam nhi, đầy bụng ủy khuất lại không thể khiếu nại: “Người bị gả đi là ta! Là con trai của hai người đó nha! Cha mẹ vẫn muốn gạt mình dối người hả!”
A Lỗ Pháp chăm chỉ không biết bao nhiêu rối rắm ẩn tàng trong mọi việc, vẫn luôn chờ ngày được gả cho lão công, hiện tại lại toàn tâm toàn ý đảm đương chức vụ “con dâu thảo là một đại dũng sĩ” đi săn mồi. Hắn đã săn được mấy con thú nhỏ thịt mềm, hái được một đống hoa quả, dưới ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái hoặc ghen tị, hắn hân hoan trở về nhà.
Bộ lạc Tạp Sắt, nhà của thú vương.
Cận vệ trưởng của thú vương, Cách Lực Mỗ đảm nhiệm chức vụ xử lý sự vụ của thú vương, đột nhiên nhận được một văn kiện, nhìn cẩn thận liền thấy màu hồng được ‘kẻ kia’ yêu thích, chụp mạnh lên bàn, cao giọng tuyên bố với đám thị vệ đang nhất loạt cúi đầu: “Các huynh đệ! Đại vương nhà chúng ta đã tìm được vị hôn phu, chỉ chờ bọn họ thành hôn, chúng ta lập tức đi đón đại vương trở về!”
“Thật hả? Đại vương được gả đi rồi sao?”
“Quá tốt, rốt cuộc đại vương cũng bị gả đi rồi.”
“Hu hu hu, rốt cuộc chúng ta hết khổ rồi, đại vương gả cho người ta, trinh tiết chúng ta được bảo vệ!”
“Là vị dũng sĩ nào… à không, là vị vương phu* nào vậy? Đội trưởng, chúng ta có cần phái một đội quân đi bảo vệ y?! Một vị dũng sĩ như vậy rất khó gặp, có đi khắp nơi cũng chỉ sợ không tìm được người thứ hai.”
(Vương phu: Chồng của vua, nữ vương)
“Đúng! Phải bảo vệ cẩn thận!”
Cách Lực Mỗ lập tức vung hai tay giữ im lặng: “Tốt lắm, các đồng chí, chỉnh đốn tâm trạng, đừng kích động. Nghe nói đại vương mới chỉ chọn được đối tương thôi, chúng ta cũng phải tới bộ lạc thú nhân kia để tăng sức ủng hộ, chuẩn bị thành hôn. Cách mạng chưa thành công, chúng ta không được phép manh động, tránh đánh rắn động cỏ.”
Thị nữ của thú vương kiêm đệ nhất đề cử cho chức vụ vương phi, Cách Nhĩ liên tục gật đầu: “Ca ca nói đúng lắm, việc còn chưa thành, chúng ta tốt nhất nên lấy tĩnh chế động, bằng không để việc này thất bại, đại vương chúng ta lại lao về nhà mẹ đẻ tìm kiếm sự an ủi, đến lúc đó….”
Quần chúng thú thú đồng loạt giật mình, tỉnh táo lại, ý thức được nguy cơ, vẻ mặt dữ tợn âm thầm hạ lời thề: “Nếu đại vương bị trả hàng, chúng ta không xuất binh bình định cái bộ lạc kia không được.”
Xa xa, ở bộ lạc Phù Văn, Lô Á bừng tỉnh khỏi giấc mộng, toàn thân lông lá dính đầy mồ hôi, hắn vừa mơ thấy mình bị một con vật khổng lồ đè ép, con vật ấy không ngừng lặp lại: “Cưới ta, cưới ta, cưới ta.”
“Lão công… nào, dậy ăn cơm.”
Lô Á thiếu chút nữa bị cách gọi buồn nôn này khiến cho nghẹn họng mà chết, nhìn lại, thì ra A Lỗ Pháp bưng một cái bát lớn đến, đôi mắt hiền lành kia múc một thìa thịt hầm đưa đến bên miệng mình. Răng Lô Á va cầm cập vào nhau, kiêu ngạo xoay mặt sang nơi khác, cự tuyệt ăn uống.
A Lỗ Pháp thoáng giật mình, hai má ửng hồng, hờn dỗi: “Ứ ừ, lão công thật là xấu, muốn người ta nhai nát mới mớm cho chứ gì, người ta hiểu rồi.” Dứt lời, lập tức đưa thìa về miệng mình.
Lô Á chỉ muốn chết đi cho xong, vội vàng vươn cổ ngậm lấy thìa thịt hầm, mặt xanh lét, môi tái nhợt, run rẩy chịu thua: “Ta ăn, để ta ăn.”
“Ủa, thật không?” A Lỗ Pháp lộ vẻ tiếc nuối, nhưng thấy Lô Á hợp tác chịu để mình đút đồ ăn, lại nói chuyện nhiều với mình hơn bình thường, nghĩ rằng mơ ước của mình sẽ có ngày trở thành hiện thực… Thật ra hắn có xu hướng muốn được nằm trong lòng lão công, chờ lão công đút cho mình ăn hơn.
Mơ màng, A Lỗ Pháp đắm chìm trong mộng đẹp do chính mình dệt nên, càng lúc càng ngượng ngùng, tốc độ đút thức ăn trên tay tăng tiến gấp năm lần, Lô Á chảy hai hàng lệ nóng, bắt buộc phải ăn ngấu ăn nghiến, khổ không kể hết.
Trên đầu kim sư uy vũ đội một chiếc khoăn voan trắng noãn, thân thể cường tráng khoác một đoàn lụa mỏng như giấy, ngẩng đầu tê rống một tiếng khiến áo cưới xinh đẹp cùng bộ lông rực rỡ của mình đồng loạt lay động.
“Kim… Kim…” Tù trưởng như bị người ta bóp cổ từ phía sau, một lúc sau mới gian nan phun ra: “Kim thú…”
Là kim thú trong truyền thuyết?!
Đám sói trợn trừng mắt nhìn kim sư khoác áo cưới hoa lệ, không bao lâu, từng tên lại biến thành từng đoàn đua nhau tru rống lên rồi che mắt, lăn lộn trên mặt đất.
“Ngao ô…. mắt của ta!” Đồng âm.
“Quả nhiên là thú nhân trong truyền thuyết, mức sát thương ánh mắt của người ta cũng mạnh như vậy.” Tù trưởng lau mồ hôi trên trán, khâm phục cụp mắt không dám nhìn thẳng A Lỗ Pháp, tranh thủ liếc mắt xem Lô Á mặt vàng như sáp, lông xám toàn thân sắp sửa đổi màu trắng dã. Tù trưởng đưa móng vuốt sói vỗ vai an ủi: “Trở thành bạn đời của kim thú là mơ ước của tất cả giống cái.”
Lô á nghiến ngấu hai chữ bạn đời kia, rít gào: “Đó là ước mơ của giống cái! Là giống cái nhá! Ta là giống đực!!!!!!!!!”
Nhóm binh sĩ bên cạnh tỏ vẻ mặt đồng tình, sắc mặt viết rõ ràng: “Được kim thú để ý, ngươi không cong cũng phải cong.”
(Nguyên văn: được kim thú để ý, ngươi không phải giống cái cũng phải làm giống cái.)
Phía bên kia, A Lỗ Pháp cũng để ý tới các bạn sói, cảm thấy vui vẻ, lập tức hóa trở về hình người, nhấc váy chạy tới: “Ôi ôi, lão công, chàng tới cứu người ta sao? Người ta rất sợ hãi, đám chó con kia muốn tới cướp cô dâu, bọn họ là người xấu đấy!”
Trong lòng Lô Á có một đám bùn nhão cùng cỏ úa, toàn thân y cứng ngắc, run rẩy nhìn dũng sĩ hùng tráng mặc lụa trắng đang lao về phía mình, khẳng khái ngẩng đầu chờ hi sinh anh dũng.
Cha, mẹ,… con tới bên cạnh thần thú trước đây.
Trong khoảng khắc bị A Lỗ Pháp chạm phải, Lô Á khép mắt, ngay sau đó, y bị sức mạnh lớn va đập mà bay lên không trung, bắn ra xa hơn mấy chục thước, văng mạnh lên một gốc đại thụ, phun một ngụm máu tươi, ngã xuống đất không cách nào dậy nổi.
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, mọi người trong bộ lạc Phù Văn đau thương nhìn đồng bạn ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Lúc này, chỉ thấy sắc mặt vị dũng sĩ nhà chúng ta vàng như nến, ngoẹo đầu, sinh lực mỏng manh, vẫn còn cứu được. Nhưng lúc này, đám sói kia cũng hiểu được, sự nhiệt tình của kim thú là thứ mà đám phàm phu tục tử không cách nào nhận nổi. Bọn họ bắt đầu tưởng tưởng tới đêm động phòng hoa chúc, biểu hiện đồng tình trên gương mặt sâu sắc.
“Lô Á!!!!!!!!!!” A Lỗ Pháp thét thảm một tiếng, đang muốn lao lên.
Thấy thế, tù trưởng thầm kêu một tiếng không xong, nếu Lô Á ra đi như vậy, A Lỗ Pháp lại để mắt tới dũng sĩ khác thì làm sao bây giờ?! Phòng chừng toàn bộ giống đực sẽ trốn khỏi bộ lạc. Vì tương lai, vì bộ lạc, hắn kiên trì gọi kim thú đang định lao lên: “A Lỗ Pháp, xúc động rất nguy hiểm, bình tĩnh chút đi, chúng ta phải nhanh chóng đưa Lô Á về bộ lạc để cứu trị.”
A Lỗ Pháp nghe vậy cũng cảm thấy có lý, hắn không lao tới nữa, ngược lại còn nhẹ nhàng ôm lấy Lô Á, dưới chân điểm lực một nhát, dùng vận tốc ánh sáng trở lại bộ lạc Phù Văn, tốc độ khi hóa thành hình người hoàn toàn không thua kém bất luận thú nhân nào đang trong hình thú.
“Hu hu hu… lão công thân yêu, đừng chết nha, người ta không muốn làm quả phụ đâu.”
Quần chúng nhà sói nhìn thú nhân hóa thành dải sáng nháy mắt đã phiêu xa, lại xem xét đám linh cẩu kia, thấy đôi mắt bọn chúng trắng dã, ngắc ngoải, cho dù từng tử thù với nhau cũng cảm thấy thương hại, sự khinh thường đối với bọn chúng cũng tiêu tan.
Gió nhẹ thổi qua triền núi, rất lâu về sau, trên cây truyền đến một đợt tiếng động, một con chồn lớn ló mặt ra khỏi tán cây khiến khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra, ánh mắt kinh hoàng, lồng ngực nó phập phồng kịch liệt, rất lâu sau nữa nó mới dùng đôi chân nhũn của mình nhảy lên.
Từ đó, danh tiếng về chiếc áo cưới dũng sĩ kia lan truyền nhanh chóng, trở thành áng văn lai láng được mọi người trong tất cả các đại lục yêu thích. Không lâu về sau, áo cưới đã trở thành món lợi khí thịnh hành trên đại lục, trở thành trào lưu.
Lại nói tới lúc này, A Lỗ Pháp ôm ấp lão công thân yêu Lô Á vẫn chưa biết sự tích của mình đã lan xa nhờ một thú nhân nhỏ bé yếu ớt. Trong khi hắn luống cuống muốn nhanh chóng cứu chữa cho lão công nhà mình rồi mau chóng cử hành hôn lễ, hắn dùng sắc mặt dữ tợn ôm lấy người yêu đang không ngừng hộc máu, lấy tâm tình như đang đi đánh trận mà đáp xuống bộ lạc Phù Văn, đưa mắt nhìn đám thú nhân chung quanh, lụa trắng tung bay, tóc vàng khẽ động, cơ bắp sôi sục, rít gào: “Người đâu, mau ra cứu người, mau tới cứu lão công của người ta đi!!!!!”
Tất cả các bạn giống cái đều che tai, trong mắt lập tức bắn ra ánh nhìn ái mộ, cùng nhủ thầm: đúng là giống đực mạnh mẽ hùng tráng nha.
Tiện đà, bọn họ tiếp tục biến ngưỡng mộ thành ghen tị cùng ai oán: Lô á đáng ghét, thân là giống đực lại muốn cướp tài nguyên với giống cái, vô sỉ!
Lai Nhã, phu nhân của tù trưởng mới được dược sư cho ăn thuốc bổ máu, cuối cùng cũng tỉnh lại, lúc này đang nhận chức lãnh đạo đám thú nhân ở đây, lập tức tiến lên tìm hiểu tình hình. Mắt thấy Lô Á trắng dã hai mắt, không ngừng hộc máu, bất giác hít một hơi lạnh: “Trời ơi, Lô Á làm sao vậy? Bị tập đoàn thú Comodo (là loài có sức va chạm mạnh nhất trên Tây đại lục, là loài thú ăn cỏ khổng lồ nhất, rất am hiểu phương thức tấn công bằng cách gây va chạm, lực va chạm vào khoảng 70 độ) tấn công sao? Chẳng phải hắn đi chặn đám linh cẩu của bộ lạc Hoa Phu à?” Đối phó với đám kia mà bị thương chắc cũng là vết cào hay vết cắn chứ? Làm thế nào mà bộ dạng như bị xe ủi đè qua thế này? Lai Nhã thực sự không hiểu nổi.
A Lỗ Pháp vùi đầu vào đám lông sói, hu hu khóc nức nở: “Lô Á vì cứu ta nên mới bị thương, mau cứu hắn đi.”
Các bạn giống đực lưu lại thủ vệ liếc nhìn A Lỗ Pháp, nói thế nào cũng cảm thấy những lời hắn nói mang nghĩa gì đó rất lớn, cái từ ‘vì ta’ này rốt cuộc được áp dụng trong trường hợp nào thế? Tuy nhiên, sự hoài nghi của bọn họ cũng chẳng tồn tại được bao lâu, bởi vì nếu tiếp tục nhìn nữa thì đau mắt lắm, nếu không muốn mù hoặc tròng mắt rớt ra ngoài, vậy phải nhanh chóng bài trừ nghi hoặc, vội vàng đưa người tới chỗ dược sư.
Kết quả, theo chẩn đoán của lão dược sư, Lô Á bị va chạm mạnh nên gãy năm chiếc xương sườn, phổi xuất huyết, đại não có chút chấn động. Dựa vào điều kiện chữa bệnh hiện tại, cho dù vết thương đó đủ để trí mạng nhưng cũng không địch lại nổi thân thể cường hãn của thú nhân, cho dù có bị tổn thương như vậy, Lô Á vẫn không bị thần thú đại nhân triệu hồi, chỉ cần nghỉ ngơi điều trị một thời gian sẽ bình phục trở lại.
“Tốt quá!” A Lỗ Pháp thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôm mặt khóc nức nở bên cạnh giường bệnh: “Hu hu hu…. người ta không muốn thủ tiết.”
Toàn thân lô á bị bao lại như một bán thành phẩm của xác ướp, ngây ngốc nghiêng mặt sang, âm thầm rơi nước mắt….. “Thần chết à, dẫn ta đi đi.”
Tù trưởng Phí Nhĩ vừa trở về liền thấy một màn này, nhớ tới việc Lô Á mới bị thương, mọi người nhất trí cho rằng: trừ bỏ thú nhân cường tráng bị biến đổi thành giống cái ra, tuyệt đối không giống cái nào có thể ứng phó chiếc máy ủi đất như A Lỗ Pháp. Vì thế, bao nhiêu thương cảm dành cho Lô Á dần chuyển thành trách nhiệm nặng nề, thầm cầu xin thần thú: “Thần thú đại nhân, cầu xin ngài hãy để dũng sĩ nhà chúng con có thể chống chọi được! Sống lâu trăm tuổi, danh tiếng vĩnh viễn lưu truyền, trăm ngàn lần đừng để cho A Lỗ Pháp có suy nghĩ muốn ra ngoài ăn vụng.”
Mặc dù Lô Á vẫn còn sống, nhưng vì thương tích kia, nghi thức bắt buộc phải hoãn lại, định sang ngày khác.
Trái tim thiếu nữ đầy lãng mạn của A Lỗ Pháp cho rằng đây là cuộc khảo nghiệm do thần tình yêu Cupid dành cho bọn họ, vì vậy hắn vui sướng nhận trách nhiệm ấy, mỗi ngày đi sớm về tối, chăm sóc gia đình và vết thương cho chồng, nhiễm nhiên mang trên người bộ dạng mệt mỏi của một cô vợ hiền lành.
“Cha, mẹ, người ta đi săn thú đây.”
Ma Nhĩ và Lạc Á Đặc cẩn thận nhìn theo mỗi bước chân của anh chàng thú nhân cường tráng dần tiến về phía dải sáng trắng, bọn họ nhìn nhau dò xét một cái, tiếp tới lại nhìn Lô Á đang nằm trên giường bệnh, nhìn bóng dáng cứng ngắc không được tự nhiên của con trai nhà mình.
Ma Nhĩ, mẹ của Lô Á thở dài: “Thật ra A Lỗ Pháp là đứa trẻ tốt, hơn nữa lại là kim thú trong truyền thuyết, Lô Á nhà chúng ta có thể gả cho hắn cũng không thiệt thòi.”
Lão thú nhân Lạc Á vốn bài xích con nhà mình bị giống đực khác nhớ thương, nhưng quan sát cách A Lỗ Pháp săn thú và chăm sóc Lô Á trong mấy ngày qua, hơn nữa tay nghề bếp núc cũng cao, vậy nên ngay cả vị lão thú nhân khó tình này cũng không thể không thừa nhận A Lỗ Pháp là một thú nhân xuất sắc. Quả thực, cho dù có đốt đèn đi tìm cũng không tìm được một giống đực tốt hơn hắn, chính vì vậy, ông liền liên tục gật đầu: “Đúng nha, tuy rằng tính cách của A Lỗ Pháp có chút kỳ quái, hành vi đôi chút quỷ dị, ngôn ngữ có chút khó hiểu, nhưng hắn có khả năng mỗi ngày đều cung cấp thức ăn tươi sống, có khả năng hái những trái cây hoa quả quý hiếm, biết nấu cơm, biết dệt vải, may áo, còn có thể làm rất nhiều đồ mỹ nghệ, trên hết, hắn còn là kim thú, sức chiến đấu cường đại, nhờ hắn mà gần đây địa vị của bộ lạc Phù Văn chúng ta trong khu rừng Ngải Phỉ Tư này ngày càng được nâng cao, rất nhiều giống cái tình nguyện tới bộ lạc chúng ta định cư. Aiz, Lô Á nhà chúng ta có thể nhận được sự ưu ái của giống đực vĩ đại như vậy, lại còn muốn trở thành bạn đời của nó, thật chẳng biết bao nhiêu giống cái đang tiếc hận và ghen tị nữa.”
Lô Á nằm quay mặt vào trong vách tường, thân thể cứng ngắc, giả bộ lơ là, tai điếc với hai vị phụ lão phía trước.
Ma Nhĩ vỗ về vai đứa con, nhẹ giọng an ủi: “Lô Á, aiz, dù sao hiện tại cũng chẳng có giống cái nào chấp nhận con, vậy nên con chấp nhận đi.”
Lạc Á Đặc trầm giọng giáo huấn: “Lô Á, đừng tùy hứng nữa, cuộc đời tựa như một tấm vải đã được dệt sẵn vậy, con không thể chống lại nó, bởi vậy hãy học cách hưởng thụ nó đi.”
“……..” Lô Á mím môi không nói.
Ma Nhĩ và Lạc Á Đặc thở dài, quyết định để con trai mình yên tĩnh dưỡng thương, cùng nhau rời đi.
Ma Nhĩ: “Đứa nhỏ Lô Á này thực sự không để người ta bớt lo chút nào.”
Lạc Á Đặc: “Đúng vậy! A Lỗ Pháp là đứa trẻ tốt, vậy mà nó không biết chân trọng.”
Ma Nhĩ: “Aiz, đúng là đang ở trong phúc lại chẳng biết hưởng.”
Lạc Á Đặc: “Cho dù nó không muốn lấy chồng cũng phải gả, sau này con nó lớn lên, lúc đó nó sẽ hiểu nỗi khổ tâm của hai ta.”
“Hu hu….” Lô Á tiếp tục rơi lệ nam nhi, đầy bụng ủy khuất lại không thể khiếu nại: “Người bị gả đi là ta! Là con trai của hai người đó nha! Cha mẹ vẫn muốn gạt mình dối người hả!”
A Lỗ Pháp chăm chỉ không biết bao nhiêu rối rắm ẩn tàng trong mọi việc, vẫn luôn chờ ngày được gả cho lão công, hiện tại lại toàn tâm toàn ý đảm đương chức vụ “con dâu thảo là một đại dũng sĩ” đi săn mồi. Hắn đã săn được mấy con thú nhỏ thịt mềm, hái được một đống hoa quả, dưới ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái hoặc ghen tị, hắn hân hoan trở về nhà.
Bộ lạc Tạp Sắt, nhà của thú vương.
Cận vệ trưởng của thú vương, Cách Lực Mỗ đảm nhiệm chức vụ xử lý sự vụ của thú vương, đột nhiên nhận được một văn kiện, nhìn cẩn thận liền thấy màu hồng được ‘kẻ kia’ yêu thích, chụp mạnh lên bàn, cao giọng tuyên bố với đám thị vệ đang nhất loạt cúi đầu: “Các huynh đệ! Đại vương nhà chúng ta đã tìm được vị hôn phu, chỉ chờ bọn họ thành hôn, chúng ta lập tức đi đón đại vương trở về!”
“Thật hả? Đại vương được gả đi rồi sao?”
“Quá tốt, rốt cuộc đại vương cũng bị gả đi rồi.”
“Hu hu hu, rốt cuộc chúng ta hết khổ rồi, đại vương gả cho người ta, trinh tiết chúng ta được bảo vệ!”
“Là vị dũng sĩ nào… à không, là vị vương phu* nào vậy? Đội trưởng, chúng ta có cần phái một đội quân đi bảo vệ y?! Một vị dũng sĩ như vậy rất khó gặp, có đi khắp nơi cũng chỉ sợ không tìm được người thứ hai.”
(Vương phu: Chồng của vua, nữ vương)
“Đúng! Phải bảo vệ cẩn thận!”
Cách Lực Mỗ lập tức vung hai tay giữ im lặng: “Tốt lắm, các đồng chí, chỉnh đốn tâm trạng, đừng kích động. Nghe nói đại vương mới chỉ chọn được đối tương thôi, chúng ta cũng phải tới bộ lạc thú nhân kia để tăng sức ủng hộ, chuẩn bị thành hôn. Cách mạng chưa thành công, chúng ta không được phép manh động, tránh đánh rắn động cỏ.”
Thị nữ của thú vương kiêm đệ nhất đề cử cho chức vụ vương phi, Cách Nhĩ liên tục gật đầu: “Ca ca nói đúng lắm, việc còn chưa thành, chúng ta tốt nhất nên lấy tĩnh chế động, bằng không để việc này thất bại, đại vương chúng ta lại lao về nhà mẹ đẻ tìm kiếm sự an ủi, đến lúc đó….”
Quần chúng thú thú đồng loạt giật mình, tỉnh táo lại, ý thức được nguy cơ, vẻ mặt dữ tợn âm thầm hạ lời thề: “Nếu đại vương bị trả hàng, chúng ta không xuất binh bình định cái bộ lạc kia không được.”
Xa xa, ở bộ lạc Phù Văn, Lô Á bừng tỉnh khỏi giấc mộng, toàn thân lông lá dính đầy mồ hôi, hắn vừa mơ thấy mình bị một con vật khổng lồ đè ép, con vật ấy không ngừng lặp lại: “Cưới ta, cưới ta, cưới ta.”
“Lão công… nào, dậy ăn cơm.”
Lô Á thiếu chút nữa bị cách gọi buồn nôn này khiến cho nghẹn họng mà chết, nhìn lại, thì ra A Lỗ Pháp bưng một cái bát lớn đến, đôi mắt hiền lành kia múc một thìa thịt hầm đưa đến bên miệng mình. Răng Lô Á va cầm cập vào nhau, kiêu ngạo xoay mặt sang nơi khác, cự tuyệt ăn uống.
A Lỗ Pháp thoáng giật mình, hai má ửng hồng, hờn dỗi: “Ứ ừ, lão công thật là xấu, muốn người ta nhai nát mới mớm cho chứ gì, người ta hiểu rồi.” Dứt lời, lập tức đưa thìa về miệng mình.
Lô Á chỉ muốn chết đi cho xong, vội vàng vươn cổ ngậm lấy thìa thịt hầm, mặt xanh lét, môi tái nhợt, run rẩy chịu thua: “Ta ăn, để ta ăn.”
“Ủa, thật không?” A Lỗ Pháp lộ vẻ tiếc nuối, nhưng thấy Lô Á hợp tác chịu để mình đút đồ ăn, lại nói chuyện nhiều với mình hơn bình thường, nghĩ rằng mơ ước của mình sẽ có ngày trở thành hiện thực… Thật ra hắn có xu hướng muốn được nằm trong lòng lão công, chờ lão công đút cho mình ăn hơn.
Mơ màng, A Lỗ Pháp đắm chìm trong mộng đẹp do chính mình dệt nên, càng lúc càng ngượng ngùng, tốc độ đút thức ăn trên tay tăng tiến gấp năm lần, Lô Á chảy hai hàng lệ nóng, bắt buộc phải ăn ngấu ăn nghiến, khổ không kể hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook