Lữ Dương thích làm cho cậu bẩn thỉu lại thê thảm, vừa tan tầm liền đi đón người.

Trình Ảnh mấy lần chờ ở ký túc xá Phó Tư, đều không đợi được người.
Ngày đó Phó Tư ôm bụng làm cho Lữ Dương cảm thấy sung sướng, phục hồi tinh thần, khôi phục lý trí, biết mình không thể vĩnh viễn chìm đắm trong dục vọng vặn vẹo như vậy được.
Cậu dựa theo Lữ Dương dạy mình, cúi đầu, ngậm đầu ngón tay hắn, chọc người cao hứng, mới ôn nhu mở miệng, “Tôi còn có chút đồ vật ở ký túc xá, ngày mai tôi trở về một chuyến, được không? ”
Lữ Dương thấy cậu ngoan ngoãn, cũng không đề cập đến cái gì lấy ảnh uy hiếp người khác, ôm người một chút, thỉnh thoảng véo mông cậu một cái.
Phó Tư rất thẹn thùng, bị nhéo một cái, mặt liền nóng như bị thiêu qua.
“Được không?”
Cậu cẩn thận quan sát vẻ mặt Lữ Dương.

Thấy Lữ Dương không đáp ứng, liền nhẹ nhàng tiến đến bên tai đối phương, chậm rãi ngậm vành tai đối phương vào miệng mình, liếm.

Đầu lưỡi cùng một khối thịt mềm nhỏ kia khuấy động trong khoang miệng, Lữ Dương nhắm mắt ngửa đầu, bị làm cho sung sướng muốn chết.

Phó Tư làm cho hắn hài lòng thậm chí còn vượt qua dự kiến.

Hắn ấn Phó Tư lên bàn, ý thức được đối phương cố ý lấy lòng, nhất định có mưu đồ.

Vì thế một bên hôn lên thắt lưng Phó Tư, một bên đáp, “Được, tôi đi cùng cậu.


Hình xăm đã hình thành, Lữ Dương bây giờ rất thích chạm vào cổ cậu.

Lúc cao trào thậm chí còn thích bóp cậu, làm cho cậu hít thở không thông.

Thật không may, Phó Tư cũng thích hắn làm điều đó.

Dục vọng cùng sinh mệnh của cậu đều bị nắm trong tay của một lực lượng dũng mãnh, bị chinh phục, bị chi phối.

Cậu thích tiếp nhận hoàn toàn như vậy.
Trên đời này không còn tồn tại một “Phó Tư” riêng biệt nữa, cậu không cần phải xấu hổ cùng áy náy nữa.


Cậu đã bị phá hủy, bị phá vỡ, hoàn toàn bị tiến vào một hình thức khác của cuộc sống.

Cậu không muốn… tôn trọng, độc lập, dũng cảm….cậu không muốn cái gì hết.
Cũng không dám muốn, không dám nghĩ, không xứng nghĩ đến Trình Ảnh.
Lữ Dương đi theo cậu đến ký túc xá đương nhiên là muốn làm cậu.

Phó Tư dùng phương thức cực kỳ bí ẩn để lại tín hiệu cầu cứu, nhưng lại lo lắng Trình Ảnh thật sự trở về bất cứ lúc nào.
Lữ Dương ôm cậu lên, đặt ở trên tủ quần áo, phát hiện cậu cứng ngắc.

Phương pháp trực tiếp nhất mà Lữ Dương lựa chọn —— không đủ mềm, làm nhiều liền mở ra.
Mà hình ảnh Trình Ảnh nhìn thấy quả thật cũng chính là như vậy.
Phó Tư bị làm đến một trình độ thuộc lòng, cong mũi chân được ôm vào trong ngực Lữ Dương, run rẩy xuất ra từng luồng chất lỏng đại biểu cho dục vọng tình dục được thỏa mãn.
Trình Ảnh hoảng sợ lui một bước.
Phó Tư nhìn thấy anh cũng không ngăn được phản ứng sinh lý đã sinh ra.
Cậu thét chói tai để Trình Ảnh ra ngoài.
Lữ Dương hài lòng sờ sờ đùi cậu.
Lúc quay đầu lại tìm quần áo cho cậu, nghe thấy ngoài cửa sổ “phanh” một tiếng.
Giống như có cái gì đó từ trên lầu rơi xuống.
Hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm chiếc giường trống rỗng, khó có thể tin nghiêng đầu.
Lời editor: Phó Tư nhảy lầu đấy các bạn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương