Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh
-
Chương 14: Thuốc lá
Sau khi ăn xong Giản Trầm Tinh đề nghị dẫn cô về nhà rồi lại quay về tăng ca. Thấy Quý Hạ từ chối thì anh bắt đầu tranh luận: “Anh nói câu này không dễ nghe đâu, nhưng trước kia chúng ta không liên quan, nếu em có xảy ra việc gì cùng lắm anh chỉ thấy tiếc cho em thôi, nhưng mà giờ thì khác, Quý Hạ. Anh quan tâm em, hy vọng có thể bảo vệ em, ít nhất là để em không gặp bất kì chuyện ngoài ý muốn nào trong khả năng anh làm được. Em hiểu không?”
Lòng Quý Hạ ấm áp vô cùng, nhưng cô vẫn kiên quyết tự về một mình: “Trầm Tinh, anh nghĩ vậy chẳng lẽ em lại không? Tới tới lui lui mất tận hai tiếng, anh đã mệt lắm rồi, em không thể đồng ý được. Sau khi về đến nhà em lập tức gọi điện cho anh nhé, được không?”
Anh còn định nói gì nhưng Quý Hạ đã ôm lấy tay anh: “Dẫn em đến trạm chờ tàu điện ngầm nhé.”
Công ty Giản Trầm Tinh cách trạm chờ tàu không xa, chỉ vài phút đã đến cổng. Quý Hạ buông anh ra, cô giục anh: “Ngoài trời hơi nóng đấy, anh mau về đi thôi.”
Giản Trầm Tinh hôn cô, anh dặn: “Em đi đường cẩn thận đấy.”
“Em biết rồi, với lại,” Cô trỏ vào túi quần anh, “Cái này, anh hút ít thôi.”
Ấy là hộp thuốc và chiếc bật lửa.
Anh bất đắc dĩ cười, lắc đầu: “Không ngờ lại bị em phát hiện.”
“Chuyện này anh giấu làm gì, em cũng không trách anh mà.” Quý Hạ sửa sang lại ống tay áo của anh rồi vẫy tay tạm biệt: “Em đi đây.”
Giản Trầm Tinh nhìn theo bóng cô bước vào trạm chờ tàu, lẩm bẩm: “A, có lẽ là vì lòng hư vinh chăng.”
Anh không nghiện thuốc lá nặng lắm, mấy lần trước gặp cô cũng ngại hút thuốc trước mặt nữ giới nên đương nhiên không bị phát hiện. Sau đó họ cũng thân mật hơn, yêu đương, anh nhận thấy nếu Quý Hạ gặp người hút thuốc hoặc ngửi thấy mùi thuốc lá sẽ bất giác nhíu mày, nên càng không muốn hít mây nhả khói trước mặt cô. Hơn nữa, anh nghĩ, người Quý Hạ thích là Giản Trầm Tinh những năm cấp ba – một học sinh “ba tốt” (*), mà thuốc lá dường như không có mặt trong phần đời của “Giản Trầm Tinh” ấy. Anh không mong Quý Hạ nhìn thấy anh hút thuốc sẽ nghĩ, à, hóa ra người mình yêu thầm cũng chỉ có thế.
(*) Ba tốt: Danh hiệu vinh dự trường học Trung Quốc bầu cho học sinh ưu tú, ba tốt bao gồm: Đạo đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt.
Tuy rằng anh thực sự chỉ có thế mà thôi.
Có khi anh sẽ thấy mình đúng là giả vờ giả vịt, chẳng lẽ chỉ một điếu thuốc lá cũng trở thành đường ranh giới giữa “mình của bình thường” và “mình chỉ có thế” được ư? Anh cũng chẳng biết mình đang suy nghĩ những điều vớ vẩn gì. Nhưng mà, anh cứ không muốn để cô biết thế thôi.
Nên anh càng ít khi hút thuốc. Có khi nào tăng ca quá mệt, hút thuốc nhiều sẽ tự về nhà mình; còn nếu anh tan tầm sớm hơn cô sẽ thay một bộ đồ khác đặt trong văn phòng, cho dù là ở trong không gian xe kín mít cô cũng khó lòng phát hiện được.
Hơn nữa sau khi về nhà, anh sẽ lập tức đi tắm rửa trong khi cô đang nấu cơm.
Hút một điếu thuốc thôi cũng chẳng khác nào làm gián điệp, anh chắc là người đầu tiên.
Sau khi về công ty, mấy người đồng nghiệp nháy mắt với anh: “Lão đại, người đẹp ở bên mà cậu vẫn chọn công việc, tinh thần làm việc khiến tụi tôi xúc động lắm đấy.”
Giản Trầm Tinh cười mắng: “Biết tôi không còn tâm trí nào mà tập trung nữa mà các cậu còn không làm nhanh lên à. Mình tranh thủ làm đêm nay cho xong đi, tôi mời bữa khuya.”
“Tuân lệnh!”
“Tuân lệnh!”
“Lão đại tôi muốn ăn gà rán!”
Cả văn phòng ồn ã.
Quý Hạ ngủ rất sớm. Có lẽ do hôm nay cuối cùng cũng kết thúc công việc nên cơ thể cũng thả lỏng lại, cảm giác mỏi mệt ập tới quấy nhiễu Quý Hạ, khiến cô chẳng làm gì nên hồn, đầu mới chạm gối đã ngủ mất.
Giấc ngủ này vừa dài vừa sâu. Chờ khi cô bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức đã nghe được tiếng rên rỉ rất khẽ của Giản Trầm Tinh.
Người này về lúc nào không biết, cô lại chẳng hay nghe thấy gì.
Quý Hạ nhanh chóng tắt đồng hồ báo thức, cô trấn an mà vỗ vỗ người anh rồi rón rén rời giường rửa mặt nấu cơm. Sau khi đã nấu bữa sáng xong xuôi cô mới tới gọi anh: “Trầm Tinh, tới lúc dậy rồi.”
Giản Trầm Tinh cau mày, anh lẩm bẩm gì đó, kéo tay cô rồi gối đầu lên. Quý Hạ dở khóc dở cười, hiếm khi cô mới thấy anh trẻ con như vậy, cô hơi lay vai Giản Trầm Tinh, cứ líu ríu mãi bên tai anh: “Trầm Tinh, dậy ăn sáng thôi.”
Anh chậm rãi mở mắt ra, nhưng hãy còn đang mơ ngủ. Quý Hạ rút tay ra, cô lặp lại: “Anh mau dậy ăn cơm đi, không là muộn đấy.”
Anh thở dài: “Anh muốn bãi công.”
Quý Hạ sờ sờ râu mới nhô ra trên cằm anh, thấy hơi đau lòng. Một khi anh đã bận việc là bận thực sự, tối qua có khi anh tăng ca tới tận đêm khuya, thậm chí là tận rạng sáng cũng nên. Vì tiền thuê nhà nên cô sống cách công ty hơi xa, anh cứ đi làm như lúc bình thường thì cũng thôi, thời gian đi làm vẫn còn xông xênh, chỉ sợ anh đã phải bận tối mày tối mặt còn bận tâm tới cô, đã tăng ca rất mệt rồi vẫn phải lái xe một đoạn đường rất xa tới đón cô, nhất định là còn mệt hơn nữa.
Quý Hạ tặng anh một nụ hôn lúc sáng sớm, ánh mắt cô lưu luyến: “Anh đi rửa mặt đi.”
Bữa sáng tới yên lặng và nhanh chóng, chẳng mấy chốc hai người đã ra cửa, đúng lúc đang là giờ cao điểm.
Giản Trầm Tinh hơi thiếu ngủ, anh trông có vẻ uể oải, mắt nhắm hờ, chiếc xe chậm rãi di chuyển trong dòng xe đông đúc, chẳng được mấy chốc anh đã bắt đầu có vẻ bực bội – mày nhăn chặt lại.
Quý Hạ liếm môi, cô nói với anh: “Trầm Tinh, khi nào hết bận rồi anh dẫn em đi luyện lái xe đi.”
Anh ngạc nhiên nhìn cô: “Muốn luyện lái xe sao em không đăng kí trường dạy?”
“Em có bằng lái, nhưng thi xong thì không lái xe thêm lần nào nữa.”
“À.” Anh lại nhích xe về phía trước, “Được thôi, một thời gian nữa nhé. Sao đột nhiên em lại muốn luyện lái xe?”
“Để về sau anh buồn ngủ còn có thể ngủ trên xe một lát.” Quý Hạ nói xong thấy Giản Trầm Tinh nở nụ cười “biết ngay mà” là biết anh đang cố tình, đã biết thừa ý định của cô rồi thì thôi, còn muốn dụ cô nói ra nữa.
Quý Hạ “hừ” một tiếng, cô quay đầu giả vờ lờ anh đi, nhưng lại không giấu được nụ cười bên môi.
Lúc sắp tới công ty Quý Hạ siết chặt đai an toàn, nói: “Còn có ba tháng nữa là hết hạn thuê nhà.” Cô quay sang nhìn sườn mặt anh, nói tiếp: “Em không định thuê tiếp nữa.”
Giản Trầm Tinh dừng xe, anh cởi đai an toàn, hôn cô, “Nếu thế thì Quý Hạ, em có muốn tới ở chung với anh không?”
Đáp lại anh là đôi môi của cô.
Lòng Quý Hạ ấm áp vô cùng, nhưng cô vẫn kiên quyết tự về một mình: “Trầm Tinh, anh nghĩ vậy chẳng lẽ em lại không? Tới tới lui lui mất tận hai tiếng, anh đã mệt lắm rồi, em không thể đồng ý được. Sau khi về đến nhà em lập tức gọi điện cho anh nhé, được không?”
Anh còn định nói gì nhưng Quý Hạ đã ôm lấy tay anh: “Dẫn em đến trạm chờ tàu điện ngầm nhé.”
Công ty Giản Trầm Tinh cách trạm chờ tàu không xa, chỉ vài phút đã đến cổng. Quý Hạ buông anh ra, cô giục anh: “Ngoài trời hơi nóng đấy, anh mau về đi thôi.”
Giản Trầm Tinh hôn cô, anh dặn: “Em đi đường cẩn thận đấy.”
“Em biết rồi, với lại,” Cô trỏ vào túi quần anh, “Cái này, anh hút ít thôi.”
Ấy là hộp thuốc và chiếc bật lửa.
Anh bất đắc dĩ cười, lắc đầu: “Không ngờ lại bị em phát hiện.”
“Chuyện này anh giấu làm gì, em cũng không trách anh mà.” Quý Hạ sửa sang lại ống tay áo của anh rồi vẫy tay tạm biệt: “Em đi đây.”
Giản Trầm Tinh nhìn theo bóng cô bước vào trạm chờ tàu, lẩm bẩm: “A, có lẽ là vì lòng hư vinh chăng.”
Anh không nghiện thuốc lá nặng lắm, mấy lần trước gặp cô cũng ngại hút thuốc trước mặt nữ giới nên đương nhiên không bị phát hiện. Sau đó họ cũng thân mật hơn, yêu đương, anh nhận thấy nếu Quý Hạ gặp người hút thuốc hoặc ngửi thấy mùi thuốc lá sẽ bất giác nhíu mày, nên càng không muốn hít mây nhả khói trước mặt cô. Hơn nữa, anh nghĩ, người Quý Hạ thích là Giản Trầm Tinh những năm cấp ba – một học sinh “ba tốt” (*), mà thuốc lá dường như không có mặt trong phần đời của “Giản Trầm Tinh” ấy. Anh không mong Quý Hạ nhìn thấy anh hút thuốc sẽ nghĩ, à, hóa ra người mình yêu thầm cũng chỉ có thế.
(*) Ba tốt: Danh hiệu vinh dự trường học Trung Quốc bầu cho học sinh ưu tú, ba tốt bao gồm: Đạo đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt.
Tuy rằng anh thực sự chỉ có thế mà thôi.
Có khi anh sẽ thấy mình đúng là giả vờ giả vịt, chẳng lẽ chỉ một điếu thuốc lá cũng trở thành đường ranh giới giữa “mình của bình thường” và “mình chỉ có thế” được ư? Anh cũng chẳng biết mình đang suy nghĩ những điều vớ vẩn gì. Nhưng mà, anh cứ không muốn để cô biết thế thôi.
Nên anh càng ít khi hút thuốc. Có khi nào tăng ca quá mệt, hút thuốc nhiều sẽ tự về nhà mình; còn nếu anh tan tầm sớm hơn cô sẽ thay một bộ đồ khác đặt trong văn phòng, cho dù là ở trong không gian xe kín mít cô cũng khó lòng phát hiện được.
Hơn nữa sau khi về nhà, anh sẽ lập tức đi tắm rửa trong khi cô đang nấu cơm.
Hút một điếu thuốc thôi cũng chẳng khác nào làm gián điệp, anh chắc là người đầu tiên.
Sau khi về công ty, mấy người đồng nghiệp nháy mắt với anh: “Lão đại, người đẹp ở bên mà cậu vẫn chọn công việc, tinh thần làm việc khiến tụi tôi xúc động lắm đấy.”
Giản Trầm Tinh cười mắng: “Biết tôi không còn tâm trí nào mà tập trung nữa mà các cậu còn không làm nhanh lên à. Mình tranh thủ làm đêm nay cho xong đi, tôi mời bữa khuya.”
“Tuân lệnh!”
“Tuân lệnh!”
“Lão đại tôi muốn ăn gà rán!”
Cả văn phòng ồn ã.
Quý Hạ ngủ rất sớm. Có lẽ do hôm nay cuối cùng cũng kết thúc công việc nên cơ thể cũng thả lỏng lại, cảm giác mỏi mệt ập tới quấy nhiễu Quý Hạ, khiến cô chẳng làm gì nên hồn, đầu mới chạm gối đã ngủ mất.
Giấc ngủ này vừa dài vừa sâu. Chờ khi cô bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức đã nghe được tiếng rên rỉ rất khẽ của Giản Trầm Tinh.
Người này về lúc nào không biết, cô lại chẳng hay nghe thấy gì.
Quý Hạ nhanh chóng tắt đồng hồ báo thức, cô trấn an mà vỗ vỗ người anh rồi rón rén rời giường rửa mặt nấu cơm. Sau khi đã nấu bữa sáng xong xuôi cô mới tới gọi anh: “Trầm Tinh, tới lúc dậy rồi.”
Giản Trầm Tinh cau mày, anh lẩm bẩm gì đó, kéo tay cô rồi gối đầu lên. Quý Hạ dở khóc dở cười, hiếm khi cô mới thấy anh trẻ con như vậy, cô hơi lay vai Giản Trầm Tinh, cứ líu ríu mãi bên tai anh: “Trầm Tinh, dậy ăn sáng thôi.”
Anh chậm rãi mở mắt ra, nhưng hãy còn đang mơ ngủ. Quý Hạ rút tay ra, cô lặp lại: “Anh mau dậy ăn cơm đi, không là muộn đấy.”
Anh thở dài: “Anh muốn bãi công.”
Quý Hạ sờ sờ râu mới nhô ra trên cằm anh, thấy hơi đau lòng. Một khi anh đã bận việc là bận thực sự, tối qua có khi anh tăng ca tới tận đêm khuya, thậm chí là tận rạng sáng cũng nên. Vì tiền thuê nhà nên cô sống cách công ty hơi xa, anh cứ đi làm như lúc bình thường thì cũng thôi, thời gian đi làm vẫn còn xông xênh, chỉ sợ anh đã phải bận tối mày tối mặt còn bận tâm tới cô, đã tăng ca rất mệt rồi vẫn phải lái xe một đoạn đường rất xa tới đón cô, nhất định là còn mệt hơn nữa.
Quý Hạ tặng anh một nụ hôn lúc sáng sớm, ánh mắt cô lưu luyến: “Anh đi rửa mặt đi.”
Bữa sáng tới yên lặng và nhanh chóng, chẳng mấy chốc hai người đã ra cửa, đúng lúc đang là giờ cao điểm.
Giản Trầm Tinh hơi thiếu ngủ, anh trông có vẻ uể oải, mắt nhắm hờ, chiếc xe chậm rãi di chuyển trong dòng xe đông đúc, chẳng được mấy chốc anh đã bắt đầu có vẻ bực bội – mày nhăn chặt lại.
Quý Hạ liếm môi, cô nói với anh: “Trầm Tinh, khi nào hết bận rồi anh dẫn em đi luyện lái xe đi.”
Anh ngạc nhiên nhìn cô: “Muốn luyện lái xe sao em không đăng kí trường dạy?”
“Em có bằng lái, nhưng thi xong thì không lái xe thêm lần nào nữa.”
“À.” Anh lại nhích xe về phía trước, “Được thôi, một thời gian nữa nhé. Sao đột nhiên em lại muốn luyện lái xe?”
“Để về sau anh buồn ngủ còn có thể ngủ trên xe một lát.” Quý Hạ nói xong thấy Giản Trầm Tinh nở nụ cười “biết ngay mà” là biết anh đang cố tình, đã biết thừa ý định của cô rồi thì thôi, còn muốn dụ cô nói ra nữa.
Quý Hạ “hừ” một tiếng, cô quay đầu giả vờ lờ anh đi, nhưng lại không giấu được nụ cười bên môi.
Lúc sắp tới công ty Quý Hạ siết chặt đai an toàn, nói: “Còn có ba tháng nữa là hết hạn thuê nhà.” Cô quay sang nhìn sườn mặt anh, nói tiếp: “Em không định thuê tiếp nữa.”
Giản Trầm Tinh dừng xe, anh cởi đai an toàn, hôn cô, “Nếu thế thì Quý Hạ, em có muốn tới ở chung với anh không?”
Đáp lại anh là đôi môi của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook