Nhất Thế Kiêu Hoành
Chương 25: Túy Mộng La Hán Quyền.

Thất lão quay sang, nói với Hoàng Dao: "Tiểu Dao à, cháu có giấy bút không? Đưa đây để ta kê đơn thuốc!"

Hoàng Dao nhanh nhảu đáp ngay: "Có ạ, để cháu lấy cho lão."

Nói xong, Hoàng Dao liền lục lọi trong một cái tủ gỗ, rồi lấy ra trong đó một cây bút lông tơ, một cái mài mực và một tờ giấy. Rồi nàng cẩn thận đưa nó cho Thất lão.

Thất lão thấy đã có giấy bút đầy đủ, chợt đưa tay lên đầu gãi gãi, bộ dáng có chút ngại ngùng, nói tiếp: "À thì, cháu mài mực cho ta được không?"

"Dạ được!" Đối với Hoàng Dao, nàng lại không hề có bất kỳ phàn nàn than thở nào, Thất lão bảo nàng đi mài mực, nàng liền lập tức làm ngay, rất nhanh liền đã xong việc.

"Đã mài mực xong!" Nàng cười hì hì, đưa một cái khay đựng mực đã mài xong cho Thất lão.

"Nha đầu nhà ngươi, vừa chăm chỉ vừa tốt bụng, bảo sao tên tiểu tử kia lại không thích cơ chứ!" Thất lão bộ dáng châm chọc, cười hà hà nói.

Hoàng Dao nghe xong bất giác liền đỏ mặt, bộ dáng ngượng ngùng, giọng nói của nàng ẩn đầy xấu hổ, nói: "Thất lão cứ nói đùa!"

Thất lão tiếp tục cười châm chọc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bộ dạng nghiêm túc, sắc mặt của lão ngưng trọng, tay phải cầm chắc cây bút, bắt đầu viết chữ lên trên giấy.

Hoàng Dao nhận thấy khuôn mặt nghiêm túc của Thất lão trước khi viết, nàng nghĩ lão sẽ viết ra cái gì đó cao siêu lắm, bèn đưa đầu nhìn vào, đột nhiên thần sắc của nàng ngốc trệ, cảm giác như hoa mắt chóng mặt.

Bởi vì đời thường không như là mơ, Thất lão viết lên những nét chữ nghuệch ngoạc như mèo cào gà bới, thậm chí còn không thể coi cái thứ mà Thất lão viết ra là chữ nữa.

Hoàng Dao thầm nghĩ: "Chắc lát nữa Thất lão sẽ đọc lại cho mình biết thôi, không cần phải lo!"

Sau một hồi miệt mài viết lấy viết để, Thất lão cuối cùng cũng cuộn tờ giấy lại, sắc mặt của lão nghiêm trọng, nhắc nhở Hoàng Dao: "Thứ nhất, không được để tờ giấy này lọt ra bên ngoài! Thứ hai, cháu hãy lên đường đến thành Đại Kim, tới một dược quán tên là Trường Sinh, gặp chủ quán, rồi đưa tờ giấy này cho hắn, ba ngày sau cháu quay lại để lấy thảo dược, đem về đây để ta nấu thuốc!"



"Tuyệt đối phải tuân theo những điều ta đã căn dặn, nếu không hậu quả rất là khôn lường!"

Hoàng Dao nghe thấy sắc giọng nghiêm túc của Thất lão, không dám ý kiến ý cọ, gật đầu lia lịa, nhanh chóng đem tờ giấy ấy cất giữ gọn gàng vào trong túi áo, lên đường đến thành Đại Kim.

. . .

Hoàng Dao đi xe ngựa đến thành Đại Kim, mất khoảng một canh giờ, mà dược quán Trường Sinh ấy lại rất nổi tiếng, nàng chỉ hỏi người dân xung quanh một chút liền đã biết đường đến đó.

Vào trong dược quán, nàng có chút kinh ngạc vì một hàng chờ xếp từ trong quán ra đến tận ngoài sân, dược quán bận bịu tấp nập không thua gì một hội chợ, nàng chỉ đành đứng vào xếp hàng theo quy củ.

Dược quán Trường Sinh, có một vị lương y tên là Cổ Trường Sinh - người sáng lập nên dược quán, mà người khám bệnh cho Hoàng Dao lại không phải vị danh y này mà chỉ là một học trò của vị lương y.

"Xin thầy cho tôi gặp lương y Cổ Trường Sinh, tôi có chuyện muốn gặp ông ta!" Hoàng Dao năn nỉ nói.

"Sư phụ của ta, ngươi há có thể gặp được ư? Bất quá nhìn cô em cũng khá là ngon ngọt, hay là bồi ta một đêm, chắc chắn sẽ cho cô đi gặp sư phụ của ta!" Học trò của Cổ Trường Sinh tên là Bách Lý, chỉ thấy đó là một tên trung niên, khuôn mặt không mấy lương thiện, bộ râu dài càng làn tăng thêm độ nham hiểm của hắn, chỉ nghe giọng nói đầy sự khinh miệt pha thêm dâm ý được phát ra từ miệng của hắn.

Hoàng Dao nghe xong, lúng túng không biết phải làm gì, mà ác cảm của nàng đối với tên Bách Lý lại tăng thêm, bất chợt như nàng vừa nhớ một điều gì đó, vội lấy từ trong túi áo ra một thỏi vàng mà Bạch Lang đã từng trao cho nàng, đưa cho Bách Lý.

Nghe theo lời dặn của Thất lão, nàng buộc phải tận tay đưa tờ giấy này cho Cổ Trường Sinh, không thể qua bất kỳ một cách gián tiếp nào, mà đối với loại người như Bách Lý, nàng lại càng không tin tưởng hơn, nên tốt hơn hết là hối lộ hắn, để được gặp mặt trực tiếp Cổ Trường Sinh.

Bách Lý thấy một thỏi vàng chói lóa trước mặt, thèm thuồng không thôi, nhanh chóng dẫn Hoàng Dao đến một căn phòng nơi Cổ Trường Sinh đang làm việc.


Hoàng Dao gõ cửa vài tiếng, đợi một lát sau thì thấy một bóng người mở cửa, bước ra là một ông già tuổi ngoài tám mươi, mang một cặp kính, râu tóc bạc phơ, râu dài đến tận ngực, sắc mặt hiền từ lương thiện, không phải Cổ Trường Sinh thì còn là ai.

Hoàng Dao vui mừng, vội đưa tờ giấy cho Cổ Trường Sinh, chỉ thấy lão mở tờ giấy ra, đọc đọc một lát, lập tức trừng to đôi mắt, thần sắc tràn đầy kinh ngạc nhìn nàng, sau đó lão nói với nàng ba ngày sau đến lấy thuốc.

Hoàng Dao làm xong nhiệm vụ, sắc mặt hí hửng, quay về nhà.

. . .

Về đến nhà, nàng kể mọi chuyện lại cho Thất lão, lão cũng gật đầu tán thưởng Hoàng Dao đã làm đúng lời dặn.

Ba ngày sau, nàng lại đến dược quán Trường Sinh, lần này Cổ Trường Sinh lại là người đích thân khám bệnh, nàng dễ dàng gặp được và đã lấy được thảo dược đem về đến nhà.

Đã có thảo dược trong tay, Thất lão nhìn Hoàng Dao nói: "Ta không thể cho con xem phương pháp chữa bệnh của ta được, cho nên là. . ."

Hoàng Dao cũng biết Thất lão có nổi khổ riêng, bèn nói: "Không sao ạ, trong ba tuần này, cháu sẽ ở nhà kho tạm vậy!"

"Ừm!" Thất lão cũng không nhiều lời.

Trong ba tuần tức hai mươi mốt ngày, Thất lão đến nhà bếp nấu thuốc, chỉ thấy có hai loại thuốc mỗi khi Thất lão đi ra từ nhà bếp, một là giống như những bãi nhờn mà Thất lão dùng để đắp lên thân thể của Bạch Lang, hai là một lò viên đan để lão cho Bạch Lang uống. Việc cuối cùng mỗi tối là Thất lão sẽ đỡ Bạch Lang ngồi dậy, hai tay hóa thành chưởng, đồng thời đặt lên lưng của Bạch Lang, rồi lão vận khí tại đan điền, di chuyển đến hai bàn tay, cuối cùng là truyền vào cơ thể của Bạch Lang.

Ba việc trên cứ diễn đi diễn lại trong suốt hai mươi mốt ngày, thời gian thấm thoát thoi đưa, trong hai mươi mốt ngày này Thất lão cũng tâm sự trò chuyện cùng với Bạch Lang bằng cách viết lên lòng bàn tay của hắn. Bạch Lang ban đầu không tin, tìm cách chống cự, không chịu uống viên đan mà Thất lão cho vào miệng, nhưng nhờ Hoàng Dao xác nhận chàng mới tin người đó là Thất lão, Bạch Lang cảm thấy vui mừng tột độ vì đã gặp lại được lão, nhưng cũng buồn vì lại gặp lão trong tình cảnh này.

Vào đêm thứ hai mươi mốt, trong khi Bạch lang đã chìm sâu vào giấc ngủ thì Thất lão ngồi trên giường tre, nhẹ giọng nói: "Tiểu tử, chúng ta hãy gặp nhau trong giấc mơ đi!" Ý tứ trong lời nói của lão mơ mơ hồ hồ, không thể hiểu được.



. . .

Trong một vùng không gian tối tăm, chính là ý thức của Bạch Lang, đột nhiên xuất hiện dị tượng, vùng không gian tối tăm ấy bất chợt được thắp sáng lên, một không gian mới hiển hiện ngay trong ý thức của Bạch Lang. Không gian ấy tựa như một đền thờ, hương khói bay lên khắp nơi, cảm giác thiêng liêng cùng trang trọng cực độ khiến ai bước vào đều có cảm giác nhẹ lòng, dễ chịu. Phía trước có một bức tượng, điêu khắc cực kỳ tinh xảo, đó là một người trung niên ngồi trên lưng của một con rồng, tay phải của người trung niên đó cầm một bầu rượu, đùi trái co lên, tay trái gác lên đùi trái, bức tượng này nhìn kỹ có vẻ giống của một vị la hán.

Bạch Lang ở giữa sảnh, không hiểu cái chuyện gì đang xảy ra, chợt xuất hiện một đạo thanh âm phát ra từ phía bức tượng kia.

"Bạch Lang, ngươi từng là một công tử của Bạch gia, đã từng trải qua những thứ vui sướng trên cuộc đời, bây giờ ngươi lại trải nghiệm cảm giác thê thảm nhất trên cuộc đời! Sướng khổ người đều đã trải qua, so với người thường thì ngươi đã có trải nghiệm tương tự như một vị la hán, cộng thêm tấm lòng lương thiện ấy của ngươi!"

"Hôm nay ta sẽ truyền lại cho ngươi Túy Mộng La Hán Quyền!"

Đột nhiên vô số hình ảnh từ trong hư không xuất hiện trước mặt của Bạch Lang, những thế đánh, những đòn công kích, nhưng chiêu thức lần lượt hiển hiện ra trước mắt hắn, sắp xếp thành một bài quyền hoàn chỉnh, Bạch Lang vẫn còn đang lúng túng, chưa kịp hoàn hồn trở lại thì một đạo thanh âm lại vang lên.

"Ta thấy ngươi chưa có nội công, mà trong giang hồ, không có nội công thì cả đời cũng không thể nào bước chân vào hàng ngũ của cao thủ!"

"Nay ta đã truyền lại cho ngươi Túy Mộng La Hán Quyền! Nên ta sẽ truyền thêm cho ngươi công pháp cơ sở của Phật Môn! Mà ngươi bất quá chỉ là mới nhập môn mà thôi! Trong Phật Môn, tu tập cơ sở nhất chính là hiểu được luật nhân quả, nên ta sẽ truyền lại cho ngươi. . ."

"Nhân Quả Huyền Công!"

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương