Nhất Thành Xuân Lộng
-
C12: Chương 12
Chuyển ngữ: Mic
Cuối cùng Sư Vũ vẫn quay về, nhưng nàng không nuốt trôi được cơn giận.
Nàng biết người tộc Tức Mặc sẽ nhìn nàng bằng vẻ khó chịu, trước khi đến đây đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng không ngờ lão tộc trưởng vừa gặp đã tát thẳng vào mặt nàng, để nàng đứng chờ ở cửa từ đường, quả thực vô cùng nhục nhã!
Túc Diên cảm tạ hảo ý của Tức Mặc Vô Bạch, trên đường quay về khen hắn một câu, nào ngờ Sư Vũ liền sầm mặt, nhốt mình trong phòng nửa ngày cũng không bước ra.
Nàng ấy ghé sát vào cửa lắng tai nghe ngóng động tĩnh, chỉ nghe thấy Sư Vũ đang lẩm bẩm gì đó, cứ lặp đi lặp lại một câu: “Phải khiến bọn họ thừa nhận ta mới được…”
Túc Diên là người mà sau khi Sư Vũ được xác định kế nhiệm chức vị thành chủ mới được tuyển chọn tới hầu hạ nàng. Khi ấy tỷ muội hầu hạ trước đó bảo với nàng ấy, thành chủ có một thói quen, lúc hạ quyết tâm sẽ không ngừng nhỏ tiếng thầm thì, bảo nàng đừng lấy làm kỳ lạ.
Không ngờ tới hôm nay vậy mà đã được chứng kiến.
Cũng không biết qua bao lâu, Sư Vũ bỗng mở cửa bước ra ngoài, trên mặt đã khôi phục lại vẻ ấm áp và nụ cười thường nhật, nói với Túc Diên: “Em ra phố mua ít gạo mì trái cây phân phát cho người nghèo trong thành, nói là người tộc Tức Mặc tặng, đi mau đi!”
Túc Diên lập tức vâng lời, nhưng trong lòng lại thấy lạ vô cùng: Giờ là lúc nào rồi mà người còn muốn làm Bồ Tát sống thế!
Ba ngày sau phải lập mộ, cần chuẩn bị rất nhiều đồ đạc. Mặc dù lão tộc trưởng chỉ trích Tức Mặc Ngạn rất nhiều nhưng làm việc lại tận tâm tận sức, đích thân dẫn theo người trong tộc ra phố đặt mua đồ.
Từ trong mấy cửa hàng lớn đi ra, ngang qua một vài hành khất, hạ nhân sợ lão tộc trưởng bị họ đụng trúng liền vội định đuổi người, nào ngờ mấy hành khất đó bỗng lao tới, quỳ trước mặt họ, đồng thanh hô: “Đa tạ lão thái gia, lão thái gia là người vô cùng tốt!”
Lão tộc trưởng ngạc nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Một hành khất lớn tuổi chắp hai tay nói: “Tộc Tức Mặc cho chúng tôi nhiều thức ăn như vậy, thật sự cảm kích vô cùng.”
Xung quanh có không ít bách tính hóng chuyện, nghe vậy thì đồng loạt dựng thẳng ngón cái khen ngợi lão tộc trưởng. Lão tộc trưởng vừa suy nghĩ liền hiểu, thầm nghĩ chắc chắn là ai đó trong tộc tốt bụng làm rồi nên gật đầu cười nói: “Giúp đỡ người nghèo là việc nên làm, đám tiểu bối thiện lương, không uổng công ta dạy dỗ, chư vị đừng để trong lòng.”
Hành khất đó ngàn ân vạn tạ dập đầu mấy cái, quay đầu nhìn rồi hưng phấn bật dậy: “Lão thái gia mau nhìn xem, tiểu bối thiện lương mà ngài nói tới rồi kìa.”
Lão tộc trưởng thuận theo ngón tay người đó chỉ nhìn sang, cảm xúc khẽ biến đổi, híp mắt nhìn kỹ lần nữa, người tới chính là Sư Vũ và Túc Diên.
“Sao lại là cô?”
Đôi mắt khuất sau mạng che của Sư Vũ cong cong tựa vầng trăng, bước qua đỡ cánh tay ông ấy: “Không thì tộc trưởng tưởng là ai?”
Lão tộc trưởng giãy khỏi tay nàng, đang định lên tiếng thì hành khất kia đã tiến lên nói: “Lão thái gia thật may mắn, có hậu bối hiếu thuận lại thiện lương như vậy.”
Sư Vũ cười nói: “Tộc trưởng thường dạy chúng ta giúp đỡ người khác, mọi người đừng cảm kích ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn lão tộc trưởng đi.”
Các hành khất nghe vậy thì nhao nhao dập đầu cảm tạ lão tộc trưởng. Sắc mặt ông ấy sượng trân hết nửa ngày, cuối cùng không vạch trần Sư Vũ, lạnh mặt quay người bỏ đi.
Tối đó Tức Mặc Vô Bạch nhận được tin tức thì cười tới ngả tới ngả lui. Lão tộc trưởng yêu thể diện nhất, Sư Vũ thật lanh lợi, liếc mắt đã nhận ra tính cách ông ấy, vậy mà còn có thể khiến ông cụ nghẹn lời bỏ về.
Đỗ Tuyền thấy hắn vui vẻ tới vậy thì phản đối: “Theo ta thấy, lão thành chủ nhận Sư thành chủ cũng không có gì không tốt. Chờ nàng ấy nhập gia phả, vậy thì sẽ thực sự trở thành người tộc Tức Mặc, cũng chính thức thành cô cô của người, sau này người phải bênh vực nàng ấy, cũng đừng chọc ngoáy người ta nữa.”
Tức Mặc Vô Bạch lập tức thu lại nụ cười: “Ai nói thế, ta bênh vực nàng ta lúc nào?”
Đỗ Tuyền rụt cổ ấp úng: “Rõ ràng là có…”
Chiêu này của Sư Vũ, mặc dù vẫn chưa được sự thừa nhận của lão tộc trưởng như cũ, nhưng ngoài mặt ít ra cũng không bị bác bỏ thân phận.
Ngày lập mộ, toàn bộ người trong tộc tập trung ở phần mộ tổ tiên, thấy Sư Vũ đứng ở vị trí đầu, dùng thân phận con gái ruột của Tức Mặc Ngạn lập mộ thì cũng chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở.
Bệ hạ chính miệng hạ chỉ nên đương nhiên cũng phải biểu hiện đầy đủ, cố ý ngự bút viết bia mộ cho Tức Mặc Ngạn. Theo đó, mộ phần trong phần mộ dòng họ trái lại trông có khí thế hơn so với mộ chính ở Mặc thành.
Tế bái kết thúc, phần lớn người trong tộc đều lập tức cáo từ rời đi, nói là phải quay về làm việc. Lão tộc trưởng và mấy vị tộc lão cũng không nói thêm gì, về nhà từ chối tiếp khách.
Sư Vũ vừa thấy tình hình này liền biết họ đang nhắm vào mình. Nàng cũng không để tâm, dù sao sự việc đã xong, chẳng cần lá mặt lá trái với bọn họ nữa. Nàng dứt khoát dẫn theo Túc Diên và hộ vệ chuyển tới trọ ở khách điếm trong thành, cách nhà tổ thật xa.
Buổi chiều trời đổ mưa lớn, còn có gió, khí trời trở nên mát mẻ.
Sư Vũ ở trong phòng đọc thư Mặc thành gửi đến. Lần trước sau khi gặp nạn ở Ngọc Môn, nàng viết thư căn dặn Cát Bôn triệt để điều tra chuyện này, nhưng trong thư hắn gửi hôm nay bày tỏ không tra được bất cứ manh mối gì, cuối cùng thẳng thắn nhận định là do Tức Mặc Vô Bạch ra tay.
Tức Mặc Vô Bạch cũng không ngốc tới mức ra tay với nàng ngay trong chính đội ngũ của mình, huống chi lúc đó hắn còn đi cứu nàng.
Sư Vũ đốt bức thư, cảm thấy hết sức lo lắng. Lại thêm một vụ việc không tra được căn nguyên hệt như lần của Hình Việt trước đây.
Túc Diên bỗng đẩy cửa chạy vào, bước chân nàng ấy vội vàng, nói là Thứ sử Nhuận Châu gửi thiệp mời muốn chiêu đãi nàng.
Thứ sử Nhuận Châu và nàng không có giao tình. Sư Vũ không rõ vì sao, nhưng nếu đối phương đã là quan viên, vậy cũng không thể không cho mặt mũi, chỉ đành thay y phục rời đi.
Nơi đãi tiệc cách đó không xa, bên trong một tửu điếm ở gần khách điếm.
Sư Vũ hiếm khi xuất hiện ở những trường hợp như vậy, còn che mặt, hiển nhiên vừa vào đã thu hút không ít ánh mắt.
Nhã gian thanh tịnh, nàng đẩy cửa vào trong, vừa liếc mắt đã thấy Tức Mặc Vô Bạch mặc áo trắng, tướng mạo tuấn tú ngồi ở chiếc bàn bên cạnh.
Thứ sử Nhuận Châu là một nam tử trung niên hiền hậu, cũng không mặc quan phục mà mặc một chiếc áo lụa màu lam sẫm, nhanh nhẹn đứng dậy nghênh đón Sư Vũ, liên tục chắp tay: “Hạ quan Vương Từ, không từ xa tiếp đón, mong thành chủ ngàn vạn lần đừng trách.”
Sư Vũ mỉm cười gật đầu, sau khi ngồi xuống thì cởi mạng che, liếc nhìn Tức Mặc Vô Bạch: “Hiền chất cũng ở đây à.”
Tức Mặc Vô Bạch cười nói: “Cô cô là khách quý, ta chẳng qua tới tiếp khách mà thôi.”
Vương Từ vội nói: “Nào dám nào dám, đều là khách quý, đều là khách quý.” Nói rồi vội kêu tiểu nhị dâng rượu và thức ăn.
Sư Vũ nhấc chung lên ngửi thử, hương trà thơm ngập tràn, thức ăn trước mắt đều là món chay tinh xảo thì không khỏi nhìn Vương Từ với cặp mắt khác, là người làm việc chu đáo, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều.
Anh qua tôi lại khách khí mấy câu, rượu cũng xuống bụng mấy chung, Vương Từ cười nói với hai người: “Thực không dám giấu gì, lần này hạ quan mời nhị vị là vì nhận được tin của kinh đô.” Ông ấy rút từ trong tay áo ra một xấp giấy tuyên được cuộn chặt, cẩn thận mở ra, đưa tới trước mặt hai người.
Tức Mặc Vô Bạch nhận lấy, đặt ở chính giữa chỗ ngồi của hắn và Sư Vũ, hai người cẩn thận xem, đưa mắt nhìn nhau, im lặng ngồi về chỗ cũ.
Sư Vũ nhìn Vương Từ: “Thì ra Nhược Khương phái sứ thần tới, nhưng chuyện này có liên quan gì với chúng ta?”
Vương Từ nói: “Nhược Khương sát cạnh Mặc thành, địa vị đặc thù, hạ quan cảm thấy vẫn nên báo với nhị vị.”
Sư Vũ nhíu mày, chung quy cảm thấy lý do này có hơi gượng ép.
Tức Mặc Vô Bạch ngồi cạnh bỗng nói một câu chẳng ăn nhập gì: “Vương đại nhân muốn chiêu đãi chúng tôi, vì sao không ở trong phủ thiết yến mà phải chọn tửu điếm trên phố như vậy?”
Vương Từ ngượng ngùng cười cười: “Thiếu khanh đại nhân nói phải, chỉ có điều đãi tiệc trong phủ đệ quá gò bó, chi bằng ở tửu điếm trên phố ăn uống tự do.”
Tức Mặc Vô Bạch cười lắc đầu: “Ngược lại ta cảm thấy, ngài có lý do khác.”
Nụ cười của Vương Từ có phần xấu hổ: “Có thể có lý do gì sao?”
“Ta rất quen thuộc Vương Từ, sáng nay còn gặp mặt. Nếu ông ta có lòng muốn mời, vì sao lúc gặp không nhắc chữ nào mà phải tới sau đó mới đặc biệt phái người tới gửi thiệp, huống chi bút tích còn khác nhau như vậy.” Tức Mặc Vô Bạch bật dậy, khống chế bả vai hắn: “Ngươi giả trang đúng không?”
Sắc mặt Vương Từ lập tức thay đổi, muốn chạy nhưng bị hắn giữ chặt, đau đến đầu đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Sư Vũ thấy tình hình này thì bỗng cảm thấy có chút quen thuộc, ngạc nhiên nói: “Lại là Hình Việt?”
Tức Mặc Vô Bạch dùng nước trà trong chung của mình hắt lên mặt hắn, lau lau, quả nhiên là gương mặt nhỏ trắng trẻo kia của Hình Việt.
“Hề hề, nhị vị….đời người có nơi nào lại không gặp gỡ nhỉ.”
Tức Mặc Vô bạch cười tủm tỉm ấn hắn ngồi xuống: “Lần này Hình tiên sinh giả trang mệnh quan triều đình, nhất định ngồi đại lao rồi, ta cũng không thể nào lại thả ngươi được nữa.”
Hình Việt vội nói: “Đừng mà, ta cũng không có ác ý, không phải lần này là đưa thư cho hai người hay sao!” Hắn đảo mắt, cười hề hề, “chẳng qua ta chỉ tiện thể lừa gạt thành nghiện thôi ấy mà….”
Sư Vũ rất tò mò: “Sao ngươi biết sứ thần Nhược Khương tới rồi?”
“Lúc ta từ Mặc thành quay về Trung nguyên, dọc đường đụng phải đội ngũ của bọn họ.”
“Thế sao lại nói với chúng ta?”
“Vừa hay ta nghe thấy lúc bọn họ nói chuyện có nhắc tới Mặc thành, chắc là có ý đồ khác. Lần trước ở Mặc thành ta từng đắc tội hai người, nhưng hai người lại thả ta, ta không thể không tri ân báo đáp.” Hình Việt nói lời này rất chi chính trực.
Tức Mặc Vô Bạch ngạc nhiên: “Ngươi còn biết tiếng Nhược Khương?”
Nét mặt Hình Việt kiêu ngạo: “Đó là điều đương nhiên, bằng không sao ta có thể ngay cả người Tây Tạng như Phong Ma Già cũng dám giả trang.”
Tức Mặc Vô Bạch liên tục gật đầu: “Nhân tài như vậy nhưng hết lần này tới lần khác lại thích đi lừa gạt, quái lạ.”
Hình Việt cười ha ha: “Ta đây mới giả mạo được mấy người cơ chứ? Nếu có cơ hội cho ta giả trang thành nhân vật độc nhất vô nhị đương thời, vậy thì ta có chết cũng không hối tiếc.”
“………”
Nhân lúc hắn đang say sưa, Tức Mặc Vô Bạch ghé vào tai Sư Vũ thì thầm mấy câu rồi quay đầu nói: “Chung quy ngươi cứ giả trang người khác như vậy khó tránh có lúc chúng ta không nhận ra, ta sẽ làm một ký hiệu với ngươi, tiện để phân biệt.”
Hình Việt nghe vậy thì hoảng hốt, liều mạng giãy giụa, đáng tiếc bả vai bị giữ chặt, xoay tới xoay lui trên ghế như cá đợi làm thịt: “Hai người muốn dụng tư hình với ta à?”
Sư Vũ rút chủy thủ, cố ý vạch một cái trước mặt hắn, Hình Việt bị lưỡi dao mỏng như cánh ve này dọa tới mặt mày trắng bệch, vội nói: “Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói.”
Tức Mặc Vô Bạch nắm bắt cơ hội: “Hẳn ngươi từng gặp tôn phu nhân rồi, lúc đó tóm lại là ai sai ngươi giả trang Phong Ma Già để lừa gạt, hẳn là biết rồi chứ?”
Hình Việt thở dài: “Ta tưởng là Nhược Khương, nhưng nàng ấy nói không phải, những việc khác ta cũng không biết.”
Tức Mặc Vô Bạch nhíu chặt mày, quay sang nhìn Sư Vũ: “Cô cô, xem ra hai chúng ta đều bị người ta đùa bỡn rồi.”
Hình Việt cảm thấy Sư Vũ là nữ tử, dung mạo lại kiều mị, hẳn là dễ nói chuyện, vội hùa theo Tức Mặc Vô Bạch gào lên: “Cô cô tha mạng, cô cô đừng nặng tay mà!”
Sư Vũ ấn cổ tay hắn: “Miệng còn rất ngọt, vậy ta sẽ vẽ một chữ ít nét trên cánh tay ngươi là được.”
Tức Mặc Vô Bạch giữ cổ tay kia của Hình Việt, lắc đầu nói: “Khắc chữ không đẹp, hay là khắc cái khác đi, tỷ như đóa hoa ấy, thế nào.”
“Ồ, cũng hay, khắc hoa gì thì được nhỉ?”
“Hoa mai? Không đẹp, hay là ngọc lan đi.”
“Hay là mẫu đơn đi, may mắn.”
Hình Việt sắp khóc tới nơi: “Cô cô, cô phụ(chồng của cô cô:))), hai người tha cho ta đi, ta thật sự có lòng tốt mà.”
Hàng mày Sư Vũ dựng thẳng: “Nói bậy gì đó!”
Hình Việt bị mũi đao lắc lư tới hoa mắt, làm gì còn để ý xưng hô thế nào, miệng vẫn gào bậy bạ: “Cô cô tha mạng, cô phụ tha mạng…”
Mặt Sư Vũ thoáng đỏ bừng, quay sang nhìn Tức Mặc Vô Bạch, thấy mặt mày hắn tỉnh bơ thì tức giận: “Sao ngươi không bảo hắn ngưng!”
Tức Mặc Vô Bạch khẽ cười: “Sao phải ngưng? Dù sao cũng là ta được lợi mà.”
“……….” Trong lòng Sư Vũ nổi nóng, nhấc mũi đao nhắm vào cổ tay Hình Việt, quyết định khắc cho hắn một bông hoa cúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook