Dạ Nguyệt Tịch xách túi lên, nhìn các con một lượt rồi bảo:
"Lão nhị, con có muốn đi với mẹ một chuyến không?"
"Đi đâu ạ? Sao lại không đưa hai chúng con theo?"_Cô út mếu máo nhìn mẹ, níu lấy váy cô nũng nịu.
"Lão đại, con quá giống người ta, còn tiểu Dĩnh, dịp khác sẽ đưa con theo.
Mommy xin lỗi hai đứa."_Giọng Dạ Nguyệt Tịch nhỏ dần, cô không đủ can đảm để đưa Dạ Ân Trác theo, đứa nhỏ quá giống hắn.
Còn tiểu Dĩnh, nếu đưa con bé đi cùng họ sẽ nghi ngờ và dành quyền nuôi cháu.
Cô không muốn mất chúng!
Dạ Ân Trác gật gù, đặt tay lên vai Dạ Ân Du rồi dặn dò kĩ lưỡng, xong mới kéo Dạ Dĩnh lên lầu.
"Tiểu Du, anh tin tưởng giao mommy cho em hôm nay, phải ngoan ngoãn nghe lời biết chưa?"
"Em biết rồi, anh cả, anh đưa tiểu Dĩnh lên phòng đi."_Cậu hai gật gù.
___________________________________
Hơn 30 phút sau, Dạ Nguyệt Tịch bế con trai lần nữa bước vào cổng lớn Dạ gia.
Biểu cảm của người nhà họ Dạ mỗi người một kiểu, thật đáng xem.
"Cha, mẹ con về rồi."_Dạ Nguyệt Tịch đặt con trai xuống, cậu bé đứng phía sau níu lấy váy cô chỉ thi thoảng ngó ra nhìn.
"Chị còn biết đường về sao hả Dạ Nguyệt Tịch? Đồ đáng xấu hổ như chị cũng dám vác mặt về cầu xin cưu mang thứ con hoang này của chị sao?"_Giọng nói chua ngoa của một cô gái trẻ vang lên, là em gái nuôi của cô_Dạ Mộng Liên.
"Cô thì hay hơn sao? Hơn 10 năm trước mặt dày bám theo mẹ tôi về đây, mẹ tôi chỉ thấy thương tình nên mới nhận nuôi cô.
Bao nhiêu năm ăn bám cô đã làm được gì cho Dạ gia chưa mà dám lên giọng với tôi?"
"Mộng Liên, Nguyệt Tịch!"_Giọng Dạ gia chủ gắt lên nhưng rồi ông lại hạ giọng xuống nói:
"Nguyệt Tịch, bảo đứa bé kia lại đây ta xem."
Dạ Ân Du nhìn sắc mặt mẹ rồi lon ton chạy đến chỗ Dạ Thẩm(cha cô) cúi đầu lễ phép:
"Cháu chào ông Dạ, bà Dạ ạ."
"Ngước mặt lên ông xem nào."_Giọng ông run run, tay đưa tới sờ mặt đứa nhỏ.
"Cháu tên gì, bao nhiêu tuổi rồi hả bạn nhỏ?
"Cháu tên là Dạ Ân Du.
Cháu 4 tuổi rồi ạ!"_Vừa nói, cậu nhóc vừa giơ 4 ngón tay ra cười khì khì.
"Cháu gọi ông bà ngoại đi, tiểu Du."_Bà Dạ đưa tay đón lấy đứa nhỏ mỉm cười.
Cậu bé lắc đầu.
Dạ Nguyệt Tịch bước tới bế con lên, nói:
"Sao vậy?"
"Dì kia bảo tiểu Du là con hoang.
Là con hoang thì làm gì có quyền nhận tổ quy tông chứ.
Anh cả, tiểu Du với em gái đều là con hoang sao ạ?"_Dạ Ân Du thắc mắc, câu hỏi làm người nhà họ Dạ cứng đờ người.
Vẫn có một người châm biếm mẹ con cô.
"Đúng vậy, mày chính là đồ con hoang không giáo dưỡng!"
Cô đặt con trai xuống, lao tới tát thẳng vào mặt Dạ Mộng Liên mấy phát.
Cô nhịn đủ rồi, từ nhỏ cô em gái này luôn đòi hỏi phải hơn cô, luôn tự đặt mình ngang hàng với Dạ nhị tiểu thư là cô.
Chưa bao giờ hai chị em họ hòa thuận.
Mẹ cô vì thấy Dạ Mộng Liên trước giờ là trẻ mồ côi nên có phần nuông chiều và thiên vị hơn hai anh em cô.
Bởi thế, cả cô và mẹ ngày càng xa cách.
Cái đêm cô bỏ sang Đức, nhà họ Dạ cho người tìm khắp Hoa thành, chỉ duy nhất Dạ Mộng Liên là vui vẻ sau đêm đó.
"Dạ Nguyệt Tịch, chị làm gì vậy hả!?"_Dạ Mộng Liên gào lên, muốn đánh trả nhưng bị Dạ Nguyệt Tịch vật ngã xuống đất.
"Cô mắng tôi thế nào cũng được nhưng tôi cấm cô xúc phạm con tôi!"
"Hai đứa dừng làm trò đi!"_Dạ Thiên Quyết quát lớn.
"Anh trai."_Dạ Nguyệt Tịch dừng lại, buông Dạ Mộng Liên ra rồi đứng lên chỉnh lại quần áo.
"Em sinh tận ba đứa sao chỉ dẫn về một đứa?"
"Bọn trẻ không thích.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook