Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại
-
Chương 3: Cố nhân tương ngộ (hạ)
Từ Đông Thành hồi kinh, lượt đi vì gấp gáp nên Lang Vương - Cửu Thiên Tuế mới dẫn binh theo đường núi vượt qua Kỳ Châu, bây giờ khải hoàn quay về quân đi chậm rãi, y lại phân phó bộ binh hành quân hướng Nam Châu mà thẳng tiến. Đường tuy xa hơn, nhưng bù lại bằng phẳng không gây hao tốn sức lực.
Nam Châu có rất ít dịch trạm, bởi vậy liên tục mấy ngày đoàn quân phải hạ trại bên ngoài, đối với một kẻ vô cùng coi trọng ăn uống dưỡng sinh và sạch sẽ như Dương Quân Nguyệt thì đây không khác gì địa ngục, toàn bộ nước sạch binh sĩ lấy về đều để phục vụ một mình Cửu Thiên tuế. Chập chiều, sau ba ngày ngứa ngáy không thể chịu nổi, đêm thứ tư, quân sĩ vừa nhận lệnh hạ trại bên cạnh mé rừng, hắn đã tức tốc đi tìm nguồn nước để thỏa sức tắm.
Phan Phượng Thuật ôn nhu mỉm cười:
- Bản tướng có chê ngươi là cú đâu mà ngươi vội vàng thế?
Dương Quân Nguyệt lục lọi mớ trường bào, lôi ra y phục sạch sẽ ẩn ẩn hương thơm hoa lan:
- Ta kiếm ăn là dựa vào thân xác này đấy Phan huynh!
Phan Phượng Thuật không hài lòng với câu trả lời, đồng tử nâu sẫm cứ thế ngưng trọng:
- Bên cạnh bản Tướng không được nói những lời như vậy!
Dương Quân Nguyệt cũng biết bản thân lỡ lời, im lặng đi ra ngoài, lại nghe Phan Phượng Thuật điềm đạm:
- Nếu ngươi thấy gì ủy khuất thì cứ nói bản Tướng, ngươi phải tự biết trân trọng mình, giá trị của ngươi không tính bằng số tiền bản Tướng đã bỏ ra để đưa ngươi về đây! Nên nhớ, hôm nay ngươi là nha tướng của Phan gia Bá phủ! Đừng tự hạ thấp mình nữa!
Dương Quân Nguyệt mỉm cười không quay đầu, chỉ đưa bàn tay lên vẫy vẫy chào người phía sau. Phan Phượng Thuật bật cười lắc đầu, trong tâm hắn, vẫn coi Dương Quân Nguyệt là một kẻ non nớt ngây thơ.
Cách đây mấy năm, trong một lần tới Giang Châu tuần du, sau khi công vụ đã hoàn tất, hắn liền tìm đến các thanh lâu có những mỹ nam nổi tiếng để thưởng thức hoa thơm cỏ lạ. Thanh lâu nam kỹ nổi danh nhất Giang Châu là Nam Tiên phường, Nam Tiên phường lại có một kẻ nổi danh đặc biệt cả thành với dung mạo thanh nhã thoát tục vô song, không chỉ nam nhân, mà ngay cả những mệnh phụ phu nhân, tiểu thư khuê các đều lén lút muốn gặp - Hoa công tử.
Từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành, Phan Phượng Thuật ghét nhất là những kẻ có thể vừa nam hợp vừa nữ hoan như tên Hoa công tử kia, đối với hắn, loại người đấy chắc chắn không thể chung thủy, càng không thể thật lòng đáng để hắn đem tâm can ra mà đối đãi. Ngày cuối ở Giang châu, thế nhưng hắn lại nhận được thiếp thư của Nam Tiên phường, nói rằng đệ nhất nam kỹ Giang Châu Hoa công tử muốn mời rượu. Phan Phượng Thuật không suy nghĩ gì mà đến đó.
Cuối cùng, chẳng hiểu sao, chỉ qua một đêm, Phan Phượng Thuật lại bỏ đến một ngàn lượng vàng khối chuộc hẳn Hoa công tử về bên mình. Cứ với giá trị trung bình trên toàn Đại Quốc thì một lượng vàng tương đương hai mươi lượng bạc, một gia đình bình thường nông dân một năm cũng chỉ tiêu từng đấy tiền mà thôi, thậm chí làm Huyện thừa Lục phẩm cả năm bổng lộc cũng chỉ đến năm mươi lượng bạc. Số tiền mà Phan Phượng Thuật chi trả cho tình nhân quả là khiến người khác kinh thiên động địa. Hiển nhiên, vị Hoa công tử kia chính là Dương Quân Nguyệt.
Tai tiếng của Phan Phượng Thuật vốn không ít, nhưng vì có cô mẫu là Hiền Thái phi, người cùng Tuyên Thái hậu một đôi tỉ muội thân thiết chốn thâm cung chống lưng, nên không mấy người dám vạch trần Phan Phượng Thuật. Dẫu sao hắn cũng chỉ là ăn chơi vô tội vạ, lại ăn chơi bằng tiền của Mộc Hộ Bá gia, có hẳn mẫu thân là Hoàng Thái nữ Miêu Quốc thì ngân lượng mười đời dùng cũng không hết, chẳng ảnh hưởng đến ai.
Sau khi được Hoàng đế ban tước ban phủ riêng. Muội muội tiến cung tấn vị đến Đoan phi sinh hạ Tam Hoàng tử. Rồi hắn lại được phong làm Chinh Di Tướng quân, có quyền có thế, hứa hôn cùng Thanh Uyên Công chúa - muội muội Chinh Đông Tướng quân Vương Trường, biểu muội Hoàng đế - thì mọi lời đồn về việc đoạn tụ trước kia đều không ai dám nhắc lại, mãi cho đến khi Thanh Uyên Công chúa hủy hôn, hạ giá vào cửa Viên Hầu phủ, mới khơi gợi chút tò mò của tầng lớp thượng lưu rảnh rỗi chốn kinh thành. Bất quá lần này Phan Phượng Thuật theo đóm ăn tàn Cửu Thiên tuế mà khải hoàn trở về, cũng coi như không bị mất mặt.
Phan Phượng Thuật nằm lăn lê đọc hết nửa cuốn binh pháp, vẫn chưa thấy Dương Quân Nguyệt quay về, liền ra khỏi lều.
Dương Quân Nguyệt ngâm người trong suối đá đã lâu, tuy là rùng mình bởi dòng nước lạnh buốt cuối xuân, nhưng ít ra vẫn tốt hơn mấy ngày không được tắm. Hắn nhẩn nha đang tự ngắm nghía thân thể rắn chắc lồ lộ cơ bắp khỏe mạnh thì nghe thấy tiếng động ở lùm cây sau lưng.
"Yên nào! Mỹ nhân!"
"Buông ra!"
"Khôn hồn thì đừng kêu lên!"
"Ngươi còn tiến đến ta sẽ giết ngươi!"
Dương Quân Nguyệt thong thả mặc lại y phục, trường bào tím nhạt khoác ngoài áo sa mỏng điểm kim tuyến, tóc vấn một nửa cài tử trâm. Binh lính bức nhục dân nữ không phải chuyện gì hiếm, hắn không cần nhúng tay vào, chỉ là hắn sợ cơ thể mình bị kẻ khác nhìn thấy sẽ không hay nên luyến tiếc rời khỏi dòng nước. Đi ngang qua bụi rậm, thấy rõ nữ tử y phục xộc xệch chống đỡ khó khăn dưới mặt đất, tâm trạng hắn liền thay đổi:
- Đường Vị Y!
Dương Quân Nguyệt lao tới đá vào hạ bộ tên binh sĩ kia, mặc kệ hắn ta ôm người kêu gào lăn lộn, Dương Quân Nguyệt rút lấy hầu bao trong áo hắn ta rồi kéo Đường Vị Y vào góc tối:
- Xem ra từ khi Đường cô nương được ta làm đến thỏa mãn lại có thể sinh ra loại phóng túng thế này, nam nhân nào cũng muốn câu dẫn!
Đường Vị Y ngơ ngác mấy lần mới nhận ra người vừa cứu mình khỏi nguy hiểm, lại thấy hắn chèn chân vào giữa người nàng. Đường Vị Y tay vẫn nắm viên đá to hơn miệng bát, nàng hừ lạnh:
- Tránh ra!
Dương Quân Nguyệt đưa mái tóc thơm ngát hương lan vẫn còn nhỏ nước của mình đến trước mặt nàng ta, trào phúng:
- Đường cô nương, đập đi, đập mạnh vào!
Chân hắn lại ngang tàng nâng lên cao hơn, ma sát vào nơi tư mật nữ tử. Đường Vị Y nắm viên đá đã lâu tay cũng trầy xước không ít, máu dần chảy dọc theo khuỷu tay. Dương Quân Nguyệt buông nàng ta ra, lấy khăn tay lau sạch rồi băng bó lại:
- Phải biết bảo vệ bản thân chứ? Nếu không không có giá một trăm lượng đâu!
Đường Vị Y tựa người vào thân cây sau lưng, để mặc Dương Quân Nguyệt xử lý vết thương, sau khi bị hắn làm nhục, nàng liền tìm cách lên kinh thành để gặp Thịnh Vương, cho dù người đã chết hay còn sống, nàng cũng phải gặp bằng được. Nàng trốn trong xe chứa binh cụ, ép người ngồi vào khe hở nhỏ xíu lọt thỏm giữa bao nhiêu đồ đạc. Mãi khi đến đây, đã hai ngày không một giọt nước, nàng mới lén lút mò đường ra suối.
Dương Quân Nguyệt xem xét lần nữa vết thương, thấy không có gì đáng ngại, liền rút một viên hồng ngọc bọc trong họa tiết bằng vàng rất quý giá ra, nhét vào người Đường Vị Y:
- Đem cái này đổi lấy tiền, sẽ giúp ích được nhiều cho cô nương!
Đường Vị Y thẳng dáng ngồi, nam tử trước mắt thơm như hoa lan, cử chỉ phong nhã thanh lệ, nàng siết tay cúi mặt:
- Cái này để đền bù...chuyện...ngươi làm với ta?
Dương Quân Nguyệt cả cười, dù gì viên ngọc này cũng nằm trong hầu bao vừa lấy được từ tên binh sĩ khi nãy:
- Đền bù? Lần đó là cô nương trả ơn ta đã cứu mạng! Cái này...dành cho lần kế tiếp!
Đường Vị Y đứng dậy, không nói gì, chỉ cắm đầu mà chạy, Dương Quân Nguyệt nhìn theo mãi đến khi thấy bóng áo nàng đã khuất lấp trong màn đêm. Hắn mỉm cười quay lại, nào ngờ, liền đụng ngay phải Phan Phượng Thuật đã đứng phía sau tự bao giờ.
- Ngươi đi lâu thế?
Dương Quân Nguyệt cười xuề xòa lấp liếm:
- Phan huynh, ta vốn thích sạch sẽ mà!
Ánh mắt Phan Phượng Thuật như ẩn chứa suy nghĩ, trầm ngâm nhìn vào bóng đêm.
Dương Quân Nguyệt vừa ra khỏi rừng đã thấy doanh trại đốt lửa nướng thịt, mà kẻ ngồi nơi trang trọng nhất không ai khác chính là Cửu Thiên tuế. Phan Phượng Thuật đi trước, chưa kịp hành lễ đã nghe xoẹt một đường, mẩu sỏi nhỏ bằng đầu ngón tay lướt ngang gương mặt, hắn vội đẩy Dương Quân Nguyệt lùi lại, tránh được luồng sát thương.
Lúc này, giọng nói cao lãnh bên trên mới truyền tới:
- Chinh Di Tướng quân đến trễ, phải phạt!
Trần Khắc nâng khay rượu ba bát lớn đưa đến, Phan Phượng Thuật hơi cau mày, nói thì có thể không ai tin, nhưng từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ uống được rượu, cùng lắm là nhấp môi một hai ly bôi, nhìn ba bát rượu to như tô mì thịt bò, ruột gan hắn nhộn nhạo cả lên.
- Thiên tuế gia, ta thật sự không dùng được thứ này!
Triệu Tử Đoạn cười khẩy, trên cao ẩn ý xem xét biểu tình bọn họ, y cũng biết Phan Phượng Thuật không giỏi uống rượu, nếu không y đưa đến ba bát Nữ nhi hồng làm gì để phí của trời. Y hơi phất tay áo như có một vòng cung sáng hoa lệ đỏ tươi ánh lên:
- Tướng quân không nể mặt bổn tọa!
Phan Phượng Thuật rơi vào lúng túng, lúc này Dương Quân Nguyệt mới lấy gan tiến lên:
- Thiên Tuế gia, Dương mỗ xin phép được uống thay Chinh Di Tướng quân!
Triệu Tử Đoạn liếc ngang đôi mắt xanh lam đó, hời hợt khinh thường:
- Ngươi là ai?
- Dương mỗ là phó tướng bên cạnh Chinh Di Tướng quân, Dương Quân Nguyệt, xin ra mắt Thiên tuế gia!
Triệu Tử Đoạn yên lặng rất lâu, năm xưa hắn ta cũng từng rất rành rẽ giới thiệu bản thân là Dương Quân Nguyệt trước mặt y. Triệu Tử Đoạn gật đầu, nhìn Dương Quân Nguyệt cố gắng uống từng bát rượu một.
Bát rượu thứ hai vừa trôi khỏi cổ, Dương Quân Nguyệt đột ngột lùi lại, cơn đau đầu chóng mặt dâng lên cực độ, hắn thở dốc, run run lấy bát thứ ba. Phan Phượng Thuật cũng cảm nhận được điều bất thường, khẽ giọng:
- Đừng cố nữa!
Dương Quân Nguyệt lắc đầu, tiếp tục uống, chỉ là rượu chưa hết, hắn đã ngã xuống. Phan Phượng Thuật vội vàng đỡ lấy hắn, vỗ vỗ gương mặt trắng đến bệch bạc. Chỉ nghe trên cao, Cửu Thiên tuế chán ghét đi vào:
- Vô lễ! Hai mươi thiết roi!
Ngự quân lôi Dương Quân Nguyệt treo lên, Phan Phượng Thuật dù rất muốn cũng không thể ngăn được, tính cách Cửu Thiên tuế thất thường bất định, huống hồ gì Dương Quân Nguyệt không có bối phận, càng xin xỏ càng chọc giận, hắn mở miệng ra lại khiến Dương Quân Nguyệt mau nhận án tử hơn.
Chỉ là Phan Phượng Thuật không ngờ, người thi hành án lại là Lâm Đình - kẻ vừa bị hắn trục xuất.
- Sao lại là ngươi?
Lâm Đình tay dứt dứt roi sắt, ánh mắt đắc ý ngập tràn:
- Tạ ơn biểu ca, nếu biểu ca không trục xuất ta, ta liền không thể nào gia nhập Ngự quân được!
Phan Phượng Thuật sững người đứng đó, Lâm gia đời này chỉ có duy nhất một độc đinh là Lâm Đình, hiện tại Lâm Đình đầu quân Cửu Thiên tuế nghĩa là chấp nhận trở thành hoạn quan. Lâm gia có thể không hận chết Phan Phượng Thuật hắn sao!
Tiếng roi sắt như muốn vụt nát xương thịt vang lên, Phan Phượng Thuật xoay người không dám nhìn.
Bên trong căn lều trại rộng lớn nhất, Trần Khắc chấp tay trước rèm sa mỏng không che khuất dáng người đang biếng nhác nằm nghiêng kia:
- Thiên tuế gia, đúng là trên người hắn ta có vết bớt hình hoa lan!
Triệu Tử Đoạn nghịch bạch ngọc trong suốt tinh mỹ trên tay, mắt nhắm hờ. Dương Quân Nguyệt chẳng phải rất tự hào vết bớt son ấy hay sao, vậy chắc chắn y đã không nhận lầm người.
Trần Khắc có chút khó hiểu:
- Thiên Tuế gia, giết một tên như hắn với người đâu phải là khó...
Triệu Tử Đoạn xoay lưng vào trong, Trần Khắc hiểu ý buông thêm một lớp rèm mỏng nữa, lại nghe chủ nhân thở nhẹ:
- Giết không phải quá làmlợicho hắn hay sao!
Trần Khắc thổi tắt cây nến còn lại, lui ra.
Nửa đêm, Dương Quân Nguyệt được Phan Phượng Thuật dìu về, hắn không nằm nổi, người đánh hắn lại là Lâm Đình, có trời mới biết Lâm Đình đã trút bao nhiêu uất hận về việc bị vu oan ăn cắp rồi trục xuất khỏi quân doanh vào lần đánh này. Xương cốt Dương Quân Nguyệt như bị nứt vỡ.
Phan Phượng Thuật thoát hết y phục trên người Dương Quân Nguyệt ra, cẩn trọng bôi thuốc mỡ lên, chỉ nghe tiếng Dương Quân Nguyệt rên rỉ.
- Nhẹthôi...đau...a...a...Tướngquânthôlỗquá...
Phan Phượng Thuật vừa đau lòng vừa buồn cười, ngón tay lướt trên thân thể kia như dây đàn:
- Bênngoàisẽ hiểu lầm!
Dương Quân Nguyệt đau đến không thở nổi, nhưng vẫn cố trả lời:
- Tavới Tướng quân ăn chung một mâm đi chung một xe ngủ chungmộtlều, cómùmớikhôngbiếthuynhđoạn tụ...a...đau...nhẹtaythôi...
Phan Phượng Thuật sau câu đùa lại thở dài:
- Saobản Tướng cứcócảm giác tênyêmnhânấyđangnhắmvào ngươi vậy! QuânNguyệt, ngươicótừngđắc tội hắnkhông?
Dương Quân Nguyệt ngẫm nghĩ, tuy rằng đôi mắt huyền trên gương mặt hắn ta rất giống với đứa trẻ tên Phạn hắn gặp mười lăm năm trước, nhưng Phạn đã chết, làm sao bây giờ có thể là Cửu Thiên tuế tôn quý kia được. Dương Quân Nguyệt lắc đầu, lại pha trò:
- Cóthểhắntaganh ghét dungmạotiên tử củađệ chăng!
Phan Phượng Thuật thấy Dương Quân Nguyệt thương tổn nặng như vậy vẫn cố làm mình vui, trong lòng càng dâng lên đau xót.
Sáng sớm, Dương Quân Nguyệt còn li bì say ngủ, đã có loáng thoáng tiếng tranh cãi ngoài cửa. Hắn mở mắt, lắng nghe mỗi người một câu, cuối cùng cũng chấp nối được, đại ý tạm thời là:
- Cửu Thiêntuếkhôngnhìn được Dương Quân Nguyệtvàomắt, trụcxuấthắnkhỏiđoàn, tự thân hồi kinh!
Dương Quân Nguyệt không nhấc nổi thân người đau ê ẩm, thầm oán hận bản thân vừa gặp phải vận hạn đen đủi gì.
- Conmẹnó!
Dương Quân Nguyệt lầm bầm rồi đổi y phục.
- Tựthânhồikinh? Không phải đibộchứ?
Nam Châu có rất ít dịch trạm, bởi vậy liên tục mấy ngày đoàn quân phải hạ trại bên ngoài, đối với một kẻ vô cùng coi trọng ăn uống dưỡng sinh và sạch sẽ như Dương Quân Nguyệt thì đây không khác gì địa ngục, toàn bộ nước sạch binh sĩ lấy về đều để phục vụ một mình Cửu Thiên tuế. Chập chiều, sau ba ngày ngứa ngáy không thể chịu nổi, đêm thứ tư, quân sĩ vừa nhận lệnh hạ trại bên cạnh mé rừng, hắn đã tức tốc đi tìm nguồn nước để thỏa sức tắm.
Phan Phượng Thuật ôn nhu mỉm cười:
- Bản tướng có chê ngươi là cú đâu mà ngươi vội vàng thế?
Dương Quân Nguyệt lục lọi mớ trường bào, lôi ra y phục sạch sẽ ẩn ẩn hương thơm hoa lan:
- Ta kiếm ăn là dựa vào thân xác này đấy Phan huynh!
Phan Phượng Thuật không hài lòng với câu trả lời, đồng tử nâu sẫm cứ thế ngưng trọng:
- Bên cạnh bản Tướng không được nói những lời như vậy!
Dương Quân Nguyệt cũng biết bản thân lỡ lời, im lặng đi ra ngoài, lại nghe Phan Phượng Thuật điềm đạm:
- Nếu ngươi thấy gì ủy khuất thì cứ nói bản Tướng, ngươi phải tự biết trân trọng mình, giá trị của ngươi không tính bằng số tiền bản Tướng đã bỏ ra để đưa ngươi về đây! Nên nhớ, hôm nay ngươi là nha tướng của Phan gia Bá phủ! Đừng tự hạ thấp mình nữa!
Dương Quân Nguyệt mỉm cười không quay đầu, chỉ đưa bàn tay lên vẫy vẫy chào người phía sau. Phan Phượng Thuật bật cười lắc đầu, trong tâm hắn, vẫn coi Dương Quân Nguyệt là một kẻ non nớt ngây thơ.
Cách đây mấy năm, trong một lần tới Giang Châu tuần du, sau khi công vụ đã hoàn tất, hắn liền tìm đến các thanh lâu có những mỹ nam nổi tiếng để thưởng thức hoa thơm cỏ lạ. Thanh lâu nam kỹ nổi danh nhất Giang Châu là Nam Tiên phường, Nam Tiên phường lại có một kẻ nổi danh đặc biệt cả thành với dung mạo thanh nhã thoát tục vô song, không chỉ nam nhân, mà ngay cả những mệnh phụ phu nhân, tiểu thư khuê các đều lén lút muốn gặp - Hoa công tử.
Từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành, Phan Phượng Thuật ghét nhất là những kẻ có thể vừa nam hợp vừa nữ hoan như tên Hoa công tử kia, đối với hắn, loại người đấy chắc chắn không thể chung thủy, càng không thể thật lòng đáng để hắn đem tâm can ra mà đối đãi. Ngày cuối ở Giang châu, thế nhưng hắn lại nhận được thiếp thư của Nam Tiên phường, nói rằng đệ nhất nam kỹ Giang Châu Hoa công tử muốn mời rượu. Phan Phượng Thuật không suy nghĩ gì mà đến đó.
Cuối cùng, chẳng hiểu sao, chỉ qua một đêm, Phan Phượng Thuật lại bỏ đến một ngàn lượng vàng khối chuộc hẳn Hoa công tử về bên mình. Cứ với giá trị trung bình trên toàn Đại Quốc thì một lượng vàng tương đương hai mươi lượng bạc, một gia đình bình thường nông dân một năm cũng chỉ tiêu từng đấy tiền mà thôi, thậm chí làm Huyện thừa Lục phẩm cả năm bổng lộc cũng chỉ đến năm mươi lượng bạc. Số tiền mà Phan Phượng Thuật chi trả cho tình nhân quả là khiến người khác kinh thiên động địa. Hiển nhiên, vị Hoa công tử kia chính là Dương Quân Nguyệt.
Tai tiếng của Phan Phượng Thuật vốn không ít, nhưng vì có cô mẫu là Hiền Thái phi, người cùng Tuyên Thái hậu một đôi tỉ muội thân thiết chốn thâm cung chống lưng, nên không mấy người dám vạch trần Phan Phượng Thuật. Dẫu sao hắn cũng chỉ là ăn chơi vô tội vạ, lại ăn chơi bằng tiền của Mộc Hộ Bá gia, có hẳn mẫu thân là Hoàng Thái nữ Miêu Quốc thì ngân lượng mười đời dùng cũng không hết, chẳng ảnh hưởng đến ai.
Sau khi được Hoàng đế ban tước ban phủ riêng. Muội muội tiến cung tấn vị đến Đoan phi sinh hạ Tam Hoàng tử. Rồi hắn lại được phong làm Chinh Di Tướng quân, có quyền có thế, hứa hôn cùng Thanh Uyên Công chúa - muội muội Chinh Đông Tướng quân Vương Trường, biểu muội Hoàng đế - thì mọi lời đồn về việc đoạn tụ trước kia đều không ai dám nhắc lại, mãi cho đến khi Thanh Uyên Công chúa hủy hôn, hạ giá vào cửa Viên Hầu phủ, mới khơi gợi chút tò mò của tầng lớp thượng lưu rảnh rỗi chốn kinh thành. Bất quá lần này Phan Phượng Thuật theo đóm ăn tàn Cửu Thiên tuế mà khải hoàn trở về, cũng coi như không bị mất mặt.
Phan Phượng Thuật nằm lăn lê đọc hết nửa cuốn binh pháp, vẫn chưa thấy Dương Quân Nguyệt quay về, liền ra khỏi lều.
Dương Quân Nguyệt ngâm người trong suối đá đã lâu, tuy là rùng mình bởi dòng nước lạnh buốt cuối xuân, nhưng ít ra vẫn tốt hơn mấy ngày không được tắm. Hắn nhẩn nha đang tự ngắm nghía thân thể rắn chắc lồ lộ cơ bắp khỏe mạnh thì nghe thấy tiếng động ở lùm cây sau lưng.
"Yên nào! Mỹ nhân!"
"Buông ra!"
"Khôn hồn thì đừng kêu lên!"
"Ngươi còn tiến đến ta sẽ giết ngươi!"
Dương Quân Nguyệt thong thả mặc lại y phục, trường bào tím nhạt khoác ngoài áo sa mỏng điểm kim tuyến, tóc vấn một nửa cài tử trâm. Binh lính bức nhục dân nữ không phải chuyện gì hiếm, hắn không cần nhúng tay vào, chỉ là hắn sợ cơ thể mình bị kẻ khác nhìn thấy sẽ không hay nên luyến tiếc rời khỏi dòng nước. Đi ngang qua bụi rậm, thấy rõ nữ tử y phục xộc xệch chống đỡ khó khăn dưới mặt đất, tâm trạng hắn liền thay đổi:
- Đường Vị Y!
Dương Quân Nguyệt lao tới đá vào hạ bộ tên binh sĩ kia, mặc kệ hắn ta ôm người kêu gào lăn lộn, Dương Quân Nguyệt rút lấy hầu bao trong áo hắn ta rồi kéo Đường Vị Y vào góc tối:
- Xem ra từ khi Đường cô nương được ta làm đến thỏa mãn lại có thể sinh ra loại phóng túng thế này, nam nhân nào cũng muốn câu dẫn!
Đường Vị Y ngơ ngác mấy lần mới nhận ra người vừa cứu mình khỏi nguy hiểm, lại thấy hắn chèn chân vào giữa người nàng. Đường Vị Y tay vẫn nắm viên đá to hơn miệng bát, nàng hừ lạnh:
- Tránh ra!
Dương Quân Nguyệt đưa mái tóc thơm ngát hương lan vẫn còn nhỏ nước của mình đến trước mặt nàng ta, trào phúng:
- Đường cô nương, đập đi, đập mạnh vào!
Chân hắn lại ngang tàng nâng lên cao hơn, ma sát vào nơi tư mật nữ tử. Đường Vị Y nắm viên đá đã lâu tay cũng trầy xước không ít, máu dần chảy dọc theo khuỷu tay. Dương Quân Nguyệt buông nàng ta ra, lấy khăn tay lau sạch rồi băng bó lại:
- Phải biết bảo vệ bản thân chứ? Nếu không không có giá một trăm lượng đâu!
Đường Vị Y tựa người vào thân cây sau lưng, để mặc Dương Quân Nguyệt xử lý vết thương, sau khi bị hắn làm nhục, nàng liền tìm cách lên kinh thành để gặp Thịnh Vương, cho dù người đã chết hay còn sống, nàng cũng phải gặp bằng được. Nàng trốn trong xe chứa binh cụ, ép người ngồi vào khe hở nhỏ xíu lọt thỏm giữa bao nhiêu đồ đạc. Mãi khi đến đây, đã hai ngày không một giọt nước, nàng mới lén lút mò đường ra suối.
Dương Quân Nguyệt xem xét lần nữa vết thương, thấy không có gì đáng ngại, liền rút một viên hồng ngọc bọc trong họa tiết bằng vàng rất quý giá ra, nhét vào người Đường Vị Y:
- Đem cái này đổi lấy tiền, sẽ giúp ích được nhiều cho cô nương!
Đường Vị Y thẳng dáng ngồi, nam tử trước mắt thơm như hoa lan, cử chỉ phong nhã thanh lệ, nàng siết tay cúi mặt:
- Cái này để đền bù...chuyện...ngươi làm với ta?
Dương Quân Nguyệt cả cười, dù gì viên ngọc này cũng nằm trong hầu bao vừa lấy được từ tên binh sĩ khi nãy:
- Đền bù? Lần đó là cô nương trả ơn ta đã cứu mạng! Cái này...dành cho lần kế tiếp!
Đường Vị Y đứng dậy, không nói gì, chỉ cắm đầu mà chạy, Dương Quân Nguyệt nhìn theo mãi đến khi thấy bóng áo nàng đã khuất lấp trong màn đêm. Hắn mỉm cười quay lại, nào ngờ, liền đụng ngay phải Phan Phượng Thuật đã đứng phía sau tự bao giờ.
- Ngươi đi lâu thế?
Dương Quân Nguyệt cười xuề xòa lấp liếm:
- Phan huynh, ta vốn thích sạch sẽ mà!
Ánh mắt Phan Phượng Thuật như ẩn chứa suy nghĩ, trầm ngâm nhìn vào bóng đêm.
Dương Quân Nguyệt vừa ra khỏi rừng đã thấy doanh trại đốt lửa nướng thịt, mà kẻ ngồi nơi trang trọng nhất không ai khác chính là Cửu Thiên tuế. Phan Phượng Thuật đi trước, chưa kịp hành lễ đã nghe xoẹt một đường, mẩu sỏi nhỏ bằng đầu ngón tay lướt ngang gương mặt, hắn vội đẩy Dương Quân Nguyệt lùi lại, tránh được luồng sát thương.
Lúc này, giọng nói cao lãnh bên trên mới truyền tới:
- Chinh Di Tướng quân đến trễ, phải phạt!
Trần Khắc nâng khay rượu ba bát lớn đưa đến, Phan Phượng Thuật hơi cau mày, nói thì có thể không ai tin, nhưng từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ uống được rượu, cùng lắm là nhấp môi một hai ly bôi, nhìn ba bát rượu to như tô mì thịt bò, ruột gan hắn nhộn nhạo cả lên.
- Thiên tuế gia, ta thật sự không dùng được thứ này!
Triệu Tử Đoạn cười khẩy, trên cao ẩn ý xem xét biểu tình bọn họ, y cũng biết Phan Phượng Thuật không giỏi uống rượu, nếu không y đưa đến ba bát Nữ nhi hồng làm gì để phí của trời. Y hơi phất tay áo như có một vòng cung sáng hoa lệ đỏ tươi ánh lên:
- Tướng quân không nể mặt bổn tọa!
Phan Phượng Thuật rơi vào lúng túng, lúc này Dương Quân Nguyệt mới lấy gan tiến lên:
- Thiên Tuế gia, Dương mỗ xin phép được uống thay Chinh Di Tướng quân!
Triệu Tử Đoạn liếc ngang đôi mắt xanh lam đó, hời hợt khinh thường:
- Ngươi là ai?
- Dương mỗ là phó tướng bên cạnh Chinh Di Tướng quân, Dương Quân Nguyệt, xin ra mắt Thiên tuế gia!
Triệu Tử Đoạn yên lặng rất lâu, năm xưa hắn ta cũng từng rất rành rẽ giới thiệu bản thân là Dương Quân Nguyệt trước mặt y. Triệu Tử Đoạn gật đầu, nhìn Dương Quân Nguyệt cố gắng uống từng bát rượu một.
Bát rượu thứ hai vừa trôi khỏi cổ, Dương Quân Nguyệt đột ngột lùi lại, cơn đau đầu chóng mặt dâng lên cực độ, hắn thở dốc, run run lấy bát thứ ba. Phan Phượng Thuật cũng cảm nhận được điều bất thường, khẽ giọng:
- Đừng cố nữa!
Dương Quân Nguyệt lắc đầu, tiếp tục uống, chỉ là rượu chưa hết, hắn đã ngã xuống. Phan Phượng Thuật vội vàng đỡ lấy hắn, vỗ vỗ gương mặt trắng đến bệch bạc. Chỉ nghe trên cao, Cửu Thiên tuế chán ghét đi vào:
- Vô lễ! Hai mươi thiết roi!
Ngự quân lôi Dương Quân Nguyệt treo lên, Phan Phượng Thuật dù rất muốn cũng không thể ngăn được, tính cách Cửu Thiên tuế thất thường bất định, huống hồ gì Dương Quân Nguyệt không có bối phận, càng xin xỏ càng chọc giận, hắn mở miệng ra lại khiến Dương Quân Nguyệt mau nhận án tử hơn.
Chỉ là Phan Phượng Thuật không ngờ, người thi hành án lại là Lâm Đình - kẻ vừa bị hắn trục xuất.
- Sao lại là ngươi?
Lâm Đình tay dứt dứt roi sắt, ánh mắt đắc ý ngập tràn:
- Tạ ơn biểu ca, nếu biểu ca không trục xuất ta, ta liền không thể nào gia nhập Ngự quân được!
Phan Phượng Thuật sững người đứng đó, Lâm gia đời này chỉ có duy nhất một độc đinh là Lâm Đình, hiện tại Lâm Đình đầu quân Cửu Thiên tuế nghĩa là chấp nhận trở thành hoạn quan. Lâm gia có thể không hận chết Phan Phượng Thuật hắn sao!
Tiếng roi sắt như muốn vụt nát xương thịt vang lên, Phan Phượng Thuật xoay người không dám nhìn.
Bên trong căn lều trại rộng lớn nhất, Trần Khắc chấp tay trước rèm sa mỏng không che khuất dáng người đang biếng nhác nằm nghiêng kia:
- Thiên tuế gia, đúng là trên người hắn ta có vết bớt hình hoa lan!
Triệu Tử Đoạn nghịch bạch ngọc trong suốt tinh mỹ trên tay, mắt nhắm hờ. Dương Quân Nguyệt chẳng phải rất tự hào vết bớt son ấy hay sao, vậy chắc chắn y đã không nhận lầm người.
Trần Khắc có chút khó hiểu:
- Thiên Tuế gia, giết một tên như hắn với người đâu phải là khó...
Triệu Tử Đoạn xoay lưng vào trong, Trần Khắc hiểu ý buông thêm một lớp rèm mỏng nữa, lại nghe chủ nhân thở nhẹ:
- Giết không phải quá làmlợicho hắn hay sao!
Trần Khắc thổi tắt cây nến còn lại, lui ra.
Nửa đêm, Dương Quân Nguyệt được Phan Phượng Thuật dìu về, hắn không nằm nổi, người đánh hắn lại là Lâm Đình, có trời mới biết Lâm Đình đã trút bao nhiêu uất hận về việc bị vu oan ăn cắp rồi trục xuất khỏi quân doanh vào lần đánh này. Xương cốt Dương Quân Nguyệt như bị nứt vỡ.
Phan Phượng Thuật thoát hết y phục trên người Dương Quân Nguyệt ra, cẩn trọng bôi thuốc mỡ lên, chỉ nghe tiếng Dương Quân Nguyệt rên rỉ.
- Nhẹthôi...đau...a...a...Tướngquânthôlỗquá...
Phan Phượng Thuật vừa đau lòng vừa buồn cười, ngón tay lướt trên thân thể kia như dây đàn:
- Bênngoàisẽ hiểu lầm!
Dương Quân Nguyệt đau đến không thở nổi, nhưng vẫn cố trả lời:
- Tavới Tướng quân ăn chung một mâm đi chung một xe ngủ chungmộtlều, cómùmớikhôngbiếthuynhđoạn tụ...a...đau...nhẹtaythôi...
Phan Phượng Thuật sau câu đùa lại thở dài:
- Saobản Tướng cứcócảm giác tênyêmnhânấyđangnhắmvào ngươi vậy! QuânNguyệt, ngươicótừngđắc tội hắnkhông?
Dương Quân Nguyệt ngẫm nghĩ, tuy rằng đôi mắt huyền trên gương mặt hắn ta rất giống với đứa trẻ tên Phạn hắn gặp mười lăm năm trước, nhưng Phạn đã chết, làm sao bây giờ có thể là Cửu Thiên tuế tôn quý kia được. Dương Quân Nguyệt lắc đầu, lại pha trò:
- Cóthểhắntaganh ghét dungmạotiên tử củađệ chăng!
Phan Phượng Thuật thấy Dương Quân Nguyệt thương tổn nặng như vậy vẫn cố làm mình vui, trong lòng càng dâng lên đau xót.
Sáng sớm, Dương Quân Nguyệt còn li bì say ngủ, đã có loáng thoáng tiếng tranh cãi ngoài cửa. Hắn mở mắt, lắng nghe mỗi người một câu, cuối cùng cũng chấp nối được, đại ý tạm thời là:
- Cửu Thiêntuếkhôngnhìn được Dương Quân Nguyệtvàomắt, trụcxuấthắnkhỏiđoàn, tự thân hồi kinh!
Dương Quân Nguyệt không nhấc nổi thân người đau ê ẩm, thầm oán hận bản thân vừa gặp phải vận hạn đen đủi gì.
- Conmẹnó!
Dương Quân Nguyệt lầm bầm rồi đổi y phục.
- Tựthânhồikinh? Không phải đibộchứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook