Nhất Phẩm Ngỗ Tác
-
Chương 4: Nhưng mà có người ngu xuẩn
Dân chúng Đại Hưng coi nặng việc âm ty. Thiếu niên kia nhìn chằm chằm con dao gần ngay trước mắt, nghĩ đến dao này từng mổ người chết, trong lòng không khỏi ớn lạnh. Gã không muốn trúng thi độc rồi từ từ thối rữa mà chết.
Mạng quan trọng hay là một trăm lượng bạc cố chủ cho quan trọng, chưa bao giờ là một vấn đề khó lựa chọn.
“Xem như ngươi lợi hại! Người mà ngươi đã đắc tội là Thẩm phủ!” Thiếu niên cắn răng, hạ quyết tâm, nghĩ thầm vụ mua bán này coi như gã xui, lỗ vốn!
Mộ Thanh lặng im, mắt hơi lộ ra vẻ trào phúng.
Thẩm phủ...
Thẩm phủ này khá có địa vị, là chi gần của An Bình Hầu ở Thịnh Kinh. Mười tám năm trước, trong triều sinh biến, đích thứ tử của lão An Bình Hầu bị giáng chức, dìu già dắt trẻ đến huyện Cổ Thủy. Không tới mấy năm, vị quý công tử từng được vinh sủng tột bậc này buồn bực mà chết. Vợ cả của ông ta không sống được mấy ngày cũng buông tay ra đi, để lại một đích nữ nhỏ tuổi và một phòng trắc thất thị thiếp, thứ tử thứ nữ.
Đích nữ kia khuê danh Thẩm Vấn Ngọc, từ nhỏ yếu ớt, là đồ ấm sắc thuốc không có năng lực, nhưng ba tháng trước lại tiếp nhận quyền to trong ngoài Thẩm phủ. Trắc thất Lưu thị ban đầu quản lý nội trợ trong phủ bỗng nhiên thắt cổ bỏ mình, nhi tử của bà ta quản lý việc ngoài phủ nghe nói mẫu thân qua đời, vội vã trở về chịu tang, trên đường đi gặp phải thủy tặc, toàn bộ người trên thuyền đều bỏ mình ở sông Khúc Thủy, không vớt được xác.
Ba tháng trước, xác chết của Lưu thị do Mộ Thanh khám nghiệm.
Trước khi chết Lưu thị ăn mặc chỉnh tề, vị trí và độ cao của cái ghế tròn đổ trong phòng, mức độ trùng khớp của nút thắt và vết hằn trên cổ đều chứng minh bà ta thật sự thắt cổ tự tử. Chỉ có một điểm, hai đầu gối của bà ta có hai vết bầm, xung quanh chỗ bầm sưng đỏ, rõ ràng là để lại trước khi chết không lâu.
Thẩm phủ lấy lý do hầu hạ chủ tử không chu toàn, ngay đêm Lưu thị thắt cổ tự tử đã đánh chết toàn bộ nha hoàn bà tử trong phòng bà ta. Người biết tại sao trên đầu gối bà ta bị thương, không ai còn sống.
Giết người diệt khẩu, quả là thủ đoạn sấm sét!
Đáng tiếc Mộ Thanh là Ngỗ Tác. Trước nay nàng muốn biết chân tướng, không cần phải thông qua miệng người sống.
Nàng xem qua vết bầm chỗ đầu gối Lưu thị, liếc mắt một cái đã kết luận đấy không phải vết thương do bị ngã.
Hai vết bầm kia, mức độ xuất huyết dưới da, mức độ sưng đỏ hoàn toàn giống nhau, ngay cả diện tích và hình dạng cũng giống nhau! Điều này chứng tỏ hai chân Lưu thị bị thương ở mức độ tương đồng, mà ngã bị thương không có khả năng xuất hiện loại tình trạng vết thương này.
Vì thói quen đi đường, tốc độ nhanh chậm và nhân tố ảnh hưởng của hoàn cảnh ngay lúc đó, người té ngã rất ít khi bị thương hai chân với mức độ tương đồng, trừ khi hai đầu gối cùng đập xuống đất một lúc. Nhưng loại tình huống này cực hiếm khi xảy ra, phàm là té ngã, thời gian hai chân tiếp đất thường có chênh lệch. Nói cách khác, sẽ luôn có một chân chạm đất trước, chân còn lại sẽ chạm đất sau. Mà chân đập xuống trước chắn chắn sẽ bị thương nặng hơn, chân kia hoặc là không bị thương hoặc là bị thương khá nhẹ, cho nên không có khả năng xuất hiện vết thương với mức độ tương đồng. Hơn nữa ngã bị thương phần lớn sẽ kèm theo bị thương ở cánh tay và lòng bàn tay.
Cánh tay và lòng bàn tay Lưu thị hoàn hảo không tổn hao gì. Đối với vết thương của bà ta, Mộ Thanh suy đoán chỉ có một khả năng, là do quỳ!
Chỉ có động tác quỳ xuống mới có thể tạo thành vết thương ở mức độ đồng nhất trên hai đầu gối Lưu thị. Hơn nữa căn cứ vào mức độ bầm tím sưng đỏ, lực bà ta quỳ xuống chắc chắn không nhẹ hoặc là thời gian không ngắn.
Tức là trước khi chết bà ta đã từng quỳ xuống với người nào đó.
Nhưng mẹ con Lưu thị nắm quyền hành trong ngoài Thẩm phủ nhiều năm, trong phủ có người nào có thể ép bà ta quỳ xuống, lại có chuyện gì đáng để bà ta phí hoài mạng sống của mình như thế?
Chỉ có một khả năng, bà ta bị người ta bắt được nhược điểm chết người nào đó, bức tử!
Về phần người bức tử bà ta là ai thì rất rõ ràng.
Nhưng tri huyện Cổ Thủy không điều tra sâu thêm.
Tuy Thẩm phủ bị giáng chức nhưng cũng là dòng chính của An Bình Hầu. Chuyện đích nữ trong phủ bức tử thứ mẫu lan truyền ra ngoài, sẽ tổn hại đến thanh danh của Hầu phủ. Mà con trai của Lưu thị chết quá đúng lúc, chuyện này e rằng có nội tình. Tri huyện sợ tra tiếp sẽ kéo ra án xấu động trời, chọc Hầu phủ không vui, liên lụy đến con đường làm quan của ông ta, bèn ra lệnh cho Mộ Thanh viết lại báo cáo nghiệm thi, không đề cập đến vết thương trên đầu gối Lưu thị, chỉ nói việc thắt cổ tự tử.
Mộ Thanh biết không phải tất cả công lý trên thế gian đều có thể được làm sáng tỏ. Đến cái xã hội kia của nàng ở kiếp trước còn không thể làm được thì huống chi vương triều phong kiến hoàng quyền là trên hết? Nhưng viết lại báo cáo nghiệm thi thì vi phạm đạo đức nghề nghiệp của nàng, trái ngược với ước nguyện ban đầu khi trở thành pháp y của nàng năm đó, bởi vậy nàng nhất quyết viết tình hình thực tế vào báo cáo nghiệm thi nộp cho nha môn.
Bởi vậy việc Thẩm phủ lan truyền ồn ào huyên náo ở trong thành, dân chúng bàn tán sôi nổi. Danh tiếng của Thẩm Vấn Ngọc bị ảnh hưởng không ít, từ đó kết oán với Mộ Thanh.
Ngày vụ án chấm dứt cũng là một ngày mưa, nước mưa rửa trôi thềm đá ánh màu xanh lơ ngoài huyện nha. Cỗ kiệu của Thẩm phủ được nâng đến cửa huyện nha, thiếu nữ mặc váy trắng thơm mùi cây sam từ trên kiệu bước xuống, trên mặt đeo lụa trắng, không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ có bóng lưng yếu đuối mong manh như thấy cảnh xuân sắc bên bờ Giang Nam, uyển chuyển thướt tha, như mặt nước sóng sánh.
Thẩm Vấn Ngọc đánh ba tiếng trống, đi vào công đường, tố cáo thủy tặc sông Khúc Thủy giết người cướp của, hại thứ huynh của nàng ta, khiến thứ mẫu của nàng ta nghe tin tang con đau lòng thắt cổ tự tử.
Rõ ràng là Lưu thị thắt cổ tự tử trước, con trai bị hại sau, lý do thoái thác đổi trắng thay đen này thật khiến người ta cười chê! Tri huyện không dám đắc tội Thẩm phủ, cho nên chấp nhận lý do thoái thác này của Thẩm Vấn Ngọc, thụ lý trước công đường, thật sự sai người nha môn ra khỏi thành diệt giặc cướp.
Dân chúng trong thành không biết chân tướng, đều nói Thẩm Vấn Ngọc bị oan. Sau đó nghe nói nàng ta thân là đích nữ lại muốn giữ đạo hiếu ba năm vì thứ mẫu thì khen nàng ta hiếu nghĩa cảm động đất trời, là tấm gương cho nữ tử trong thiên hạ.
Mộ Thanh cười lạnh, vị đích tiểu thư Thẩm phủ này mới chỉ mười bảy, vậy mà lại có tài diễn trò! Một mũi tên bắn ba con nhạn, vừa giải thích được nguyên nhân chết của Lưu thị, vừa giữ thanh danh cho mình, lại bán bọn thủy tặc cho nha môn. Nếu cái chết của thứ huynh nàng ta thật sự có nội tình, mà thủy tặc đã bị nha môn quét sạch thì cũng chết không có đối chứng.
Qua cầu rút ván, mượn đao giết người, tâm cơ đủ sâu đủ tàn nhẫn.
Đáng tiếc không chỉ có mình nàng ta che giấu kỹ, ngoài cha nàng ra thì không ai biết chuyện Mộ Thanh biết võ nghệ. Thậm chí đến cả cha nàng cũng cho rằng nàng treo bao cát đánh người gỗ trong viện, chẳng qua chỉ là luyện động tác cho đẹp. Vì chuyện này, cha còn từng tự trách, nếu không phải trong nhà nghèo khó, không có tiền mời võ sư cho nữ nhi thì sao nàng phải mò mẫm học võ để tự bảo vệ mình chứ?
Không ai biết, bộ kỹ năng chiến đấu đối kháng này của nàng là tinh túy ám sát đánh bại địch của quân đội hiện đại.
Thẩm Vấn Ngọc cho rằng tìm hai người là có thể lấy mạng Mộ Thanh, đúng là nàng ta đã tính sai!
Mộ Thanh hừ lạnh, trong mắt toát ra hơi lạnh nhìn cho thiếu niên kia sởn tóc gáy.
“... Này, chuyện ngươi muốn biết đã biết rồi, giải dược đâu?”
“Giải dược?” Mộ Thanh cúi đầu, ý lạnh trong mắt chưa tan, suy nghĩ đã bị kéo về.
“Giải dược thi độc! Ta đã nói cho ngươi biết cố chủ là ai, ngươi cho ta một con đường sống. Đây là chính miệng ngươi nói! Ngươi, không phải ngươi muốn đổi ý đấy chứ?”
“Thi độc?” Mộ Thanh nhướn mày, như không hiểu.
Thiếu niên sửng sốt, qua hồi lâu mới hoàn hồn, bỗng nhiên trợn tròn mắt, máu nóng xông thẳng lên đầu: “Con mẹ nó! Ngươi lừa ta? Trên dao không có độc?”
“Ta không lừa người, nhưng mà có người ngu xuẩn.” Mộ Thanh chậm rì rì quơ dao trong tay, sắc mặt lạnh nhạt: “Ta chỉ nói dao của ta từng mổ người chết, nhiễm thi độc, nhưng chưa từng nói là con dao trên tay này.”
“Ngươi!”
“Ngươi phá hư dù của ta rồi.”
“...” Thiếu niên sửng sốt, vừa rồi bị tức giận đến cổ họng hơi ngọt, kích động muốn chửi má nó, kết quả lời nói tục tĩu đang sắp thốt ra đã bị một câu của Mộ Thanh làm cho nghẹn ở cổ họng, trong phút chốc gã không theo kịp tư duy của nàng.
“Dù của ta mới mua ở Lão Lận Trai tháng trước, hai chỉ ba phân bạc (*), mới dùng được hai lần.”
(*) Mười chỉ là một lượng bạc.
“...” Cho nên?
“Ta không chiếm hời của ngươi, trừ hao mòn đi, ngươi đền hai chỉ bạc.”
“...” Cái gì?
Gã còn chưa hiểu ra sao, Mộ Thanh đã thò tay vào vạt áo gã, lôi ra một cái hà bao từ ngực của gã. Hà bao có năm mươi lượng bạc và một ít bạc vụn. Nàng không thèm nhìn năm mươi lượng bạc kia, chỉ nhặt ra hai miếng nhỏ trong số bạc vụn, xem phân lượng, ước chừng là hai chỉ bạc.
Bổng lộc một năm của cha là bốn lượng, hai chỉ bạc không phải khoản nhỏ với người trong nhà. Nàng chưa bao giờ có quá nhiều ham muốn với tiền tài, ăn no mặc ấm, đủ dùng là được, nghèo khó cũng không sao.
Nhưng nàng coi trọng tiền mồ hôi nước mắt của cha. Giang Nam nhiều mưa, ô dù là đồ dùng hằng ngày. Một chiếc dù giấy bình thường chỉ hai, ba mươi văn tiền, tháng trước cha lại mua cây dù này ở Lão Lận Trai trong thành, nói là sắp đến sinh nhật nàng, chắc chắn nàng sẽ thích trúc xanh trên dù.
Hôm nay hai người này cướp đường, đánh hỏng dù của nàng, tất nhiên phải đền tiền. Dù nàng từng dùng rồi nên cũng không chiếm hời của bọn họ. Khấu hao đi, nên trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu. Về phần năm mươi lượng bạc đặt cọc ở trong túi kia, cũng đủ cho hai người này tìm lang trung trị thương.
Thiếu niên trơ mắt nhìn Mộ Thanh cất hai chỉ bạc vào trong ngực, mắt trợn tròn như chuông đồng.
Con mẹ nó, đây là ai cướp ai?
Trong lòng gã mắng to, lại chợt nhớ ra trước khi ra tay Mộ Thanh từng hỏi.
Tiền đặt cọc, đã thu chưa?
Ừm, vậy là tốt rồi.
Nàng… nàng hỏi tiền đặt cọc là vì xác định trên người gã có ngân lượng để đền tiền dù của nàng không à?
Nhưng khi đó, nàng chưa ra tay, dù trong tay cũng chưa bị gã đập nát. Lúc ấy nàng đã hỏi câu này, chẳng phải chứng minh khi đó nàng đã biết dù sẽ hỏng à?
Sao nàng biết? Có thuật tiên tri ư!
Thiếu niên nhìn thẳng Mộ Thanh, chỉ cảm thấy không nhìn thấu nàng. Vốn tưởng vụ mua bán này rất dễ làm, nào biết thiếu nữ này chỗ nào cũng lộ ra vẻ kỳ quặc. Thân thủ kỳ quặc, binh khí kỳ quặc, đến cả tính tình cũng kỳ quặc. Nói ngay từ việc lấy bạc của gã vừa rồi, nếu bảo nàng yêu tiền thì trên người gã có hơn năm mươi lượng bạc, vậy mà nàng chỉ lấy hai chỉ, phần còn lại không thèm liếc một cái. Nếu nói nàng không yêu tiền tài thì chỉ một cây dù quèn, cũng phải đòi gã đền!
Vì không nhìn thấu nàng nên gã không biết nàng có thật sự thả cho gã một con đường sống không. Nếu nàng đổi ý, gã cũng chỉ có thể chờ bị mổ. Thân thể chết lặng không có cảm giác, vết thương lại đau đớn tận xương, nằm ở trong nước bùn lạnh băng, một phen giày vò này làm gã cảm thấy cạn kiệt sức lực. Trước mắt gã dần tối lại, gần như sắp ngất xỉu.
Bỗng một con dao dí vào mặt, lạnh lẽo.
Giọng thiếu nữ từ đỉnh đầu truyền đến: “Khoan hãy ngất! Có chuyện, muốn ngươi làm.”
Mạng quan trọng hay là một trăm lượng bạc cố chủ cho quan trọng, chưa bao giờ là một vấn đề khó lựa chọn.
“Xem như ngươi lợi hại! Người mà ngươi đã đắc tội là Thẩm phủ!” Thiếu niên cắn răng, hạ quyết tâm, nghĩ thầm vụ mua bán này coi như gã xui, lỗ vốn!
Mộ Thanh lặng im, mắt hơi lộ ra vẻ trào phúng.
Thẩm phủ...
Thẩm phủ này khá có địa vị, là chi gần của An Bình Hầu ở Thịnh Kinh. Mười tám năm trước, trong triều sinh biến, đích thứ tử của lão An Bình Hầu bị giáng chức, dìu già dắt trẻ đến huyện Cổ Thủy. Không tới mấy năm, vị quý công tử từng được vinh sủng tột bậc này buồn bực mà chết. Vợ cả của ông ta không sống được mấy ngày cũng buông tay ra đi, để lại một đích nữ nhỏ tuổi và một phòng trắc thất thị thiếp, thứ tử thứ nữ.
Đích nữ kia khuê danh Thẩm Vấn Ngọc, từ nhỏ yếu ớt, là đồ ấm sắc thuốc không có năng lực, nhưng ba tháng trước lại tiếp nhận quyền to trong ngoài Thẩm phủ. Trắc thất Lưu thị ban đầu quản lý nội trợ trong phủ bỗng nhiên thắt cổ bỏ mình, nhi tử của bà ta quản lý việc ngoài phủ nghe nói mẫu thân qua đời, vội vã trở về chịu tang, trên đường đi gặp phải thủy tặc, toàn bộ người trên thuyền đều bỏ mình ở sông Khúc Thủy, không vớt được xác.
Ba tháng trước, xác chết của Lưu thị do Mộ Thanh khám nghiệm.
Trước khi chết Lưu thị ăn mặc chỉnh tề, vị trí và độ cao của cái ghế tròn đổ trong phòng, mức độ trùng khớp của nút thắt và vết hằn trên cổ đều chứng minh bà ta thật sự thắt cổ tự tử. Chỉ có một điểm, hai đầu gối của bà ta có hai vết bầm, xung quanh chỗ bầm sưng đỏ, rõ ràng là để lại trước khi chết không lâu.
Thẩm phủ lấy lý do hầu hạ chủ tử không chu toàn, ngay đêm Lưu thị thắt cổ tự tử đã đánh chết toàn bộ nha hoàn bà tử trong phòng bà ta. Người biết tại sao trên đầu gối bà ta bị thương, không ai còn sống.
Giết người diệt khẩu, quả là thủ đoạn sấm sét!
Đáng tiếc Mộ Thanh là Ngỗ Tác. Trước nay nàng muốn biết chân tướng, không cần phải thông qua miệng người sống.
Nàng xem qua vết bầm chỗ đầu gối Lưu thị, liếc mắt một cái đã kết luận đấy không phải vết thương do bị ngã.
Hai vết bầm kia, mức độ xuất huyết dưới da, mức độ sưng đỏ hoàn toàn giống nhau, ngay cả diện tích và hình dạng cũng giống nhau! Điều này chứng tỏ hai chân Lưu thị bị thương ở mức độ tương đồng, mà ngã bị thương không có khả năng xuất hiện loại tình trạng vết thương này.
Vì thói quen đi đường, tốc độ nhanh chậm và nhân tố ảnh hưởng của hoàn cảnh ngay lúc đó, người té ngã rất ít khi bị thương hai chân với mức độ tương đồng, trừ khi hai đầu gối cùng đập xuống đất một lúc. Nhưng loại tình huống này cực hiếm khi xảy ra, phàm là té ngã, thời gian hai chân tiếp đất thường có chênh lệch. Nói cách khác, sẽ luôn có một chân chạm đất trước, chân còn lại sẽ chạm đất sau. Mà chân đập xuống trước chắn chắn sẽ bị thương nặng hơn, chân kia hoặc là không bị thương hoặc là bị thương khá nhẹ, cho nên không có khả năng xuất hiện vết thương với mức độ tương đồng. Hơn nữa ngã bị thương phần lớn sẽ kèm theo bị thương ở cánh tay và lòng bàn tay.
Cánh tay và lòng bàn tay Lưu thị hoàn hảo không tổn hao gì. Đối với vết thương của bà ta, Mộ Thanh suy đoán chỉ có một khả năng, là do quỳ!
Chỉ có động tác quỳ xuống mới có thể tạo thành vết thương ở mức độ đồng nhất trên hai đầu gối Lưu thị. Hơn nữa căn cứ vào mức độ bầm tím sưng đỏ, lực bà ta quỳ xuống chắc chắn không nhẹ hoặc là thời gian không ngắn.
Tức là trước khi chết bà ta đã từng quỳ xuống với người nào đó.
Nhưng mẹ con Lưu thị nắm quyền hành trong ngoài Thẩm phủ nhiều năm, trong phủ có người nào có thể ép bà ta quỳ xuống, lại có chuyện gì đáng để bà ta phí hoài mạng sống của mình như thế?
Chỉ có một khả năng, bà ta bị người ta bắt được nhược điểm chết người nào đó, bức tử!
Về phần người bức tử bà ta là ai thì rất rõ ràng.
Nhưng tri huyện Cổ Thủy không điều tra sâu thêm.
Tuy Thẩm phủ bị giáng chức nhưng cũng là dòng chính của An Bình Hầu. Chuyện đích nữ trong phủ bức tử thứ mẫu lan truyền ra ngoài, sẽ tổn hại đến thanh danh của Hầu phủ. Mà con trai của Lưu thị chết quá đúng lúc, chuyện này e rằng có nội tình. Tri huyện sợ tra tiếp sẽ kéo ra án xấu động trời, chọc Hầu phủ không vui, liên lụy đến con đường làm quan của ông ta, bèn ra lệnh cho Mộ Thanh viết lại báo cáo nghiệm thi, không đề cập đến vết thương trên đầu gối Lưu thị, chỉ nói việc thắt cổ tự tử.
Mộ Thanh biết không phải tất cả công lý trên thế gian đều có thể được làm sáng tỏ. Đến cái xã hội kia của nàng ở kiếp trước còn không thể làm được thì huống chi vương triều phong kiến hoàng quyền là trên hết? Nhưng viết lại báo cáo nghiệm thi thì vi phạm đạo đức nghề nghiệp của nàng, trái ngược với ước nguyện ban đầu khi trở thành pháp y của nàng năm đó, bởi vậy nàng nhất quyết viết tình hình thực tế vào báo cáo nghiệm thi nộp cho nha môn.
Bởi vậy việc Thẩm phủ lan truyền ồn ào huyên náo ở trong thành, dân chúng bàn tán sôi nổi. Danh tiếng của Thẩm Vấn Ngọc bị ảnh hưởng không ít, từ đó kết oán với Mộ Thanh.
Ngày vụ án chấm dứt cũng là một ngày mưa, nước mưa rửa trôi thềm đá ánh màu xanh lơ ngoài huyện nha. Cỗ kiệu của Thẩm phủ được nâng đến cửa huyện nha, thiếu nữ mặc váy trắng thơm mùi cây sam từ trên kiệu bước xuống, trên mặt đeo lụa trắng, không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ có bóng lưng yếu đuối mong manh như thấy cảnh xuân sắc bên bờ Giang Nam, uyển chuyển thướt tha, như mặt nước sóng sánh.
Thẩm Vấn Ngọc đánh ba tiếng trống, đi vào công đường, tố cáo thủy tặc sông Khúc Thủy giết người cướp của, hại thứ huynh của nàng ta, khiến thứ mẫu của nàng ta nghe tin tang con đau lòng thắt cổ tự tử.
Rõ ràng là Lưu thị thắt cổ tự tử trước, con trai bị hại sau, lý do thoái thác đổi trắng thay đen này thật khiến người ta cười chê! Tri huyện không dám đắc tội Thẩm phủ, cho nên chấp nhận lý do thoái thác này của Thẩm Vấn Ngọc, thụ lý trước công đường, thật sự sai người nha môn ra khỏi thành diệt giặc cướp.
Dân chúng trong thành không biết chân tướng, đều nói Thẩm Vấn Ngọc bị oan. Sau đó nghe nói nàng ta thân là đích nữ lại muốn giữ đạo hiếu ba năm vì thứ mẫu thì khen nàng ta hiếu nghĩa cảm động đất trời, là tấm gương cho nữ tử trong thiên hạ.
Mộ Thanh cười lạnh, vị đích tiểu thư Thẩm phủ này mới chỉ mười bảy, vậy mà lại có tài diễn trò! Một mũi tên bắn ba con nhạn, vừa giải thích được nguyên nhân chết của Lưu thị, vừa giữ thanh danh cho mình, lại bán bọn thủy tặc cho nha môn. Nếu cái chết của thứ huynh nàng ta thật sự có nội tình, mà thủy tặc đã bị nha môn quét sạch thì cũng chết không có đối chứng.
Qua cầu rút ván, mượn đao giết người, tâm cơ đủ sâu đủ tàn nhẫn.
Đáng tiếc không chỉ có mình nàng ta che giấu kỹ, ngoài cha nàng ra thì không ai biết chuyện Mộ Thanh biết võ nghệ. Thậm chí đến cả cha nàng cũng cho rằng nàng treo bao cát đánh người gỗ trong viện, chẳng qua chỉ là luyện động tác cho đẹp. Vì chuyện này, cha còn từng tự trách, nếu không phải trong nhà nghèo khó, không có tiền mời võ sư cho nữ nhi thì sao nàng phải mò mẫm học võ để tự bảo vệ mình chứ?
Không ai biết, bộ kỹ năng chiến đấu đối kháng này của nàng là tinh túy ám sát đánh bại địch của quân đội hiện đại.
Thẩm Vấn Ngọc cho rằng tìm hai người là có thể lấy mạng Mộ Thanh, đúng là nàng ta đã tính sai!
Mộ Thanh hừ lạnh, trong mắt toát ra hơi lạnh nhìn cho thiếu niên kia sởn tóc gáy.
“... Này, chuyện ngươi muốn biết đã biết rồi, giải dược đâu?”
“Giải dược?” Mộ Thanh cúi đầu, ý lạnh trong mắt chưa tan, suy nghĩ đã bị kéo về.
“Giải dược thi độc! Ta đã nói cho ngươi biết cố chủ là ai, ngươi cho ta một con đường sống. Đây là chính miệng ngươi nói! Ngươi, không phải ngươi muốn đổi ý đấy chứ?”
“Thi độc?” Mộ Thanh nhướn mày, như không hiểu.
Thiếu niên sửng sốt, qua hồi lâu mới hoàn hồn, bỗng nhiên trợn tròn mắt, máu nóng xông thẳng lên đầu: “Con mẹ nó! Ngươi lừa ta? Trên dao không có độc?”
“Ta không lừa người, nhưng mà có người ngu xuẩn.” Mộ Thanh chậm rì rì quơ dao trong tay, sắc mặt lạnh nhạt: “Ta chỉ nói dao của ta từng mổ người chết, nhiễm thi độc, nhưng chưa từng nói là con dao trên tay này.”
“Ngươi!”
“Ngươi phá hư dù của ta rồi.”
“...” Thiếu niên sửng sốt, vừa rồi bị tức giận đến cổ họng hơi ngọt, kích động muốn chửi má nó, kết quả lời nói tục tĩu đang sắp thốt ra đã bị một câu của Mộ Thanh làm cho nghẹn ở cổ họng, trong phút chốc gã không theo kịp tư duy của nàng.
“Dù của ta mới mua ở Lão Lận Trai tháng trước, hai chỉ ba phân bạc (*), mới dùng được hai lần.”
(*) Mười chỉ là một lượng bạc.
“...” Cho nên?
“Ta không chiếm hời của ngươi, trừ hao mòn đi, ngươi đền hai chỉ bạc.”
“...” Cái gì?
Gã còn chưa hiểu ra sao, Mộ Thanh đã thò tay vào vạt áo gã, lôi ra một cái hà bao từ ngực của gã. Hà bao có năm mươi lượng bạc và một ít bạc vụn. Nàng không thèm nhìn năm mươi lượng bạc kia, chỉ nhặt ra hai miếng nhỏ trong số bạc vụn, xem phân lượng, ước chừng là hai chỉ bạc.
Bổng lộc một năm của cha là bốn lượng, hai chỉ bạc không phải khoản nhỏ với người trong nhà. Nàng chưa bao giờ có quá nhiều ham muốn với tiền tài, ăn no mặc ấm, đủ dùng là được, nghèo khó cũng không sao.
Nhưng nàng coi trọng tiền mồ hôi nước mắt của cha. Giang Nam nhiều mưa, ô dù là đồ dùng hằng ngày. Một chiếc dù giấy bình thường chỉ hai, ba mươi văn tiền, tháng trước cha lại mua cây dù này ở Lão Lận Trai trong thành, nói là sắp đến sinh nhật nàng, chắc chắn nàng sẽ thích trúc xanh trên dù.
Hôm nay hai người này cướp đường, đánh hỏng dù của nàng, tất nhiên phải đền tiền. Dù nàng từng dùng rồi nên cũng không chiếm hời của bọn họ. Khấu hao đi, nên trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu. Về phần năm mươi lượng bạc đặt cọc ở trong túi kia, cũng đủ cho hai người này tìm lang trung trị thương.
Thiếu niên trơ mắt nhìn Mộ Thanh cất hai chỉ bạc vào trong ngực, mắt trợn tròn như chuông đồng.
Con mẹ nó, đây là ai cướp ai?
Trong lòng gã mắng to, lại chợt nhớ ra trước khi ra tay Mộ Thanh từng hỏi.
Tiền đặt cọc, đã thu chưa?
Ừm, vậy là tốt rồi.
Nàng… nàng hỏi tiền đặt cọc là vì xác định trên người gã có ngân lượng để đền tiền dù của nàng không à?
Nhưng khi đó, nàng chưa ra tay, dù trong tay cũng chưa bị gã đập nát. Lúc ấy nàng đã hỏi câu này, chẳng phải chứng minh khi đó nàng đã biết dù sẽ hỏng à?
Sao nàng biết? Có thuật tiên tri ư!
Thiếu niên nhìn thẳng Mộ Thanh, chỉ cảm thấy không nhìn thấu nàng. Vốn tưởng vụ mua bán này rất dễ làm, nào biết thiếu nữ này chỗ nào cũng lộ ra vẻ kỳ quặc. Thân thủ kỳ quặc, binh khí kỳ quặc, đến cả tính tình cũng kỳ quặc. Nói ngay từ việc lấy bạc của gã vừa rồi, nếu bảo nàng yêu tiền thì trên người gã có hơn năm mươi lượng bạc, vậy mà nàng chỉ lấy hai chỉ, phần còn lại không thèm liếc một cái. Nếu nói nàng không yêu tiền tài thì chỉ một cây dù quèn, cũng phải đòi gã đền!
Vì không nhìn thấu nàng nên gã không biết nàng có thật sự thả cho gã một con đường sống không. Nếu nàng đổi ý, gã cũng chỉ có thể chờ bị mổ. Thân thể chết lặng không có cảm giác, vết thương lại đau đớn tận xương, nằm ở trong nước bùn lạnh băng, một phen giày vò này làm gã cảm thấy cạn kiệt sức lực. Trước mắt gã dần tối lại, gần như sắp ngất xỉu.
Bỗng một con dao dí vào mặt, lạnh lẽo.
Giọng thiếu nữ từ đỉnh đầu truyền đến: “Khoan hãy ngất! Có chuyện, muốn ngươi làm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook