Nhất Phẩm Ngỗ Tác
-
Chương 38: Mềm lòng
Người vào điện truyền chỉ là đại thái giám Phạm Thông trong cung, khuôn mặt luôn âm u lạnh lẽo kia khiến đám cung nhân ở hậu điện kinh ngạc.
Mộ Thanh lạnh mặt nhướn mày, dẫn các cung nhân quỳ xuống, không biết Bộ Tích Hoan lại chơi trò gì.
Các cung nhân mang vẻ mặt đau khổ, bệ hạ thường để Phạm đại tổng quản truyền ý chỉ, không phải tuyên Mỹ nhân tiến cung thì là biếm Mỹ nhân vào lãnh cung. Đêm trước Chu Mỹ nhân tiến cung là Phạm đại tổng quản truyền chỉ, sáng nay lại tới, e là phải đi lãnh cung.
Khi tiến cung, bệ hạ phá vỡ vô số lệ thường vì Chu Mỹ nhân, còn tưởng rằng Chu Mỹ nhân sẽ được thánh sủng lâu chút, không ngờ mới chỉ vinh hoa một ngày, quả nhiên bệ hạ vui buồn thất thường.
“Truyền ý chỉ của thánh thượng, Chu Mỹ nhân lập tức rời khỏi điện Hợp Hoan, ban tây điện cung Càn Phương! Khâm thử…!!!” Phạm Thông kéo dài giọng, cúi đầu nhìn người. Lúc ánh mắt kia dừng ở trên người Mộ Thanh, mí mắt hơi rung lên.
Mộ Thanh lĩnh chỉ đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài điện, cung Càn Phương? Quan tâm nó ở đâu chứ! Nàng vốn không phải nam phi của Bộ Tích Hoan, sợ gì lãnh cung.
Nàng đi quá dứt khoát, Phạm Thông ở phía sau đều sửng sốt. Y hoàn hồn lập tức vung phất trần, mang theo đám cung nữ thái giám đuổi lên trước dẫn đường. Các cung nhân hầu hạ Mộ Thanh ở điện Hợp Hoan vội đứng dậy đuổi theo, một đường ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai ai cũng chấn động.
Cung Càn Phương!
Đó… đó là tẩm cung của bệ hạ!
Vừa rồi không phải bệ hạ bực Chu Mỹ nhân? Y phục ẩm ướt chân trần phất tay áo bỏ đi, người ngoài điện nhìn thấy rõ ràng. Sao không phải phạt Chu Mỹ nhân, mà là lại thêm thánh sủng?
Các cung nhân bước nhỏ đi theo phía sau, vừa đi vừa lấy tay áo xoa trán. Việc này thật là ứng với câu quân tâm khó dò kia, bệ hạ thật sự vui buồn thất thường, vui buồn thất thường...
Mộ Thanh đi theo phía sau Phạm Thông, một đường chứng kiến, cung điện nguy nga, hành cung rộng đẹp, càng đi càng thấy điện sáng lầu quỳnh, không giống hướng cung điện hẻo lánh bỏ đi mà đêm qua ra cung đi qua kia. Chờ đến trước cung Càn Phương, nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mặt trời đang lên sau điện, điện ngọc lồng lộng, khoác ánh vàng rực.
Phạm Thông đến đứng trước cửa điện, cụp mi cúi đầu: “Bệ hạ khẩu dụ, Chu Mỹ nhân đến, tự vào trong điện kiến giá.”
Mộ Thanh liếc nhìn thị vệ mặc giáp nghiêm mặt đứng ngoài điện, lại liếc đám cung nhân cúi đầu đứng đó không hề nâng đầu thì cung Càn Phương này không phải là lãnh cung, chắc là tẩm điện của Bộ Tích Hoan. Mới thở phì phì chạy lấy người, đã hạ chỉ để nàng chuyển đến tẩm điện của hắn. Thằng nhãi này đang làm trò gì?
Mộ Thanh nhấc chân đi vào, thấy cung nhân đều đứng ở ngoại điện. Nội điện thơm mùi hoa lê, thảm vàng mỹ lệ trải khắp điện hoa lệ rộng rãi, đế gia uy nghiêm. Trên thảm vàng, đặt một án tử đàn chạm trổ, có người ngồi bên án, tóc đen chưa buộc, tay áo hoa lệ như mây đỏ rơi xuống nhân gian, trong khoảnh khắc đậm màu rực rỡ.
Bộ Tích Hoan cầm bát đũa, trên án đã bày đồ ăn sáng. Mộ Thanh đi qua, thấy đối diện hắn đã để bát đũa, có vẻ chuẩn bị cho nàng, nhưng hắn không lên tiếng, nàng cũng đứng ở một bên không ngồi xuống. Nơi này là tẩm cung của đế vương, ngoài điện là cung nhân, ngoài cửa sổ có thị vệ, không biết có phải đều là người của hắn không, nàng vẫn phải làm ra vẻ mới được.
Bộ Tích Hoan gắp bánh bao chay nếm một miếng, không ngẩng đầu. Mộ Thanh đứng ở một bên, cũng không lên tiếng, hai người cứ giằng co như vậy. Bộ Tích Hoan nếm đến miếng bánh bao chay thứ ba, ánh mắt hơi tối lại: “Đứng đó làm gì, một đêm không dùng thiện, không đói bụng?”
Hắn lười biếng mở miệng, chẳng qua giọng điệu không tốt: “Dùng bữa đi! Chết đói, bớt đi một người ra sức vì trẫm.”
Mộ Thanh nhếch mày, nghe hắn nói vậy thì biết người ngoài điện, ngoài cửa sổ đều là của hắn. Lúc này nàng mới thoải mái hào phóng ngồi xuống đối diện, bưng bát ngọc đũa bạc lên, tự múc một bát cháo trắng. Trên án có cháo trắng rau xào, bánh bao chay trứng trắng, nhìn không giống đồ ăn sáng của đế vương dùng, Mộ Thanh lại rất quen.
Đây là đồ ăn sáng mà nàng dùng sáng ngày hôm qua, cung nữ bày đầy một bàn, nàng ăn quen cháo trắng rau xào cho nên chỉ dùng mấy thứ thường ăn khi còn ở huyện Cổ Thủy, trên án đều bày các món mà sáng sớm hôm qua nàng từng động đũa.
Mộ Thanh nếm một miếng cháo trắng. Trong cung, cho dù là cháo trắng cũng thơm đậm đà. Thật ra dĩ nhiên không có hương vị khi ăn với cha ở nhà, nhưng nàng vẫn ngước mắt nhìn Bộ Tích Hoan một cái.
Hắn làm nàng hơi bất ngờ.
Hắn là đế vương, ngực có càn khôn, mắt nhìn thiên hạ, lại vẫn để ý đến chỗ nhỏ bé này. Sáng nay hắn phất tay áo bỏ đi, nàng còn tưởng rằng trước khi hắn cần nàng tra vụ án phủ Thứ Sử thì sẽ không gặp lại nàng, không ngờ lại truyền nàng tới. Vừa rồi hắn mở miệng, rõ ràng cơn giận còn sót lại chưa tan, thế nhưng không bơ mặc nàng lâu, vẫn dùng bữa chung bàn với nàng. Điều này rất hiếm có với một đế vương ở trên cao.
Dù hơi nhỏ tuổi nhưng vẫn có lòng.
Mộ Thanh cúi đầu ăn cháo, bên môi treo ý cười yếu ớt. Nụ cười kia nhạt, Bộ Tích Hoan nâng mắt lên, ngẩn ra.
Sáng sớm nến cung đã lạnh, trong điện mùi lan thoang thoảng chưa hết. Người ngồi đối diện mặc đồ thiếu niên, khí vận thanh trác, chỉ có nụ cười yếu ớt kia thêm nữ nhi tình.
Nam tử nhìn đến ngơ ngẩn, trong bát ngọc có một nửa chiếc bánh bao chay lẳng lặng nằm đó, đã lâu chưa động đũa.
Đối diện, Mộ Thanh lẳng lặng ăn cháo, cũng lâu chưa động đũa, cúi đầu lâu không thấy nâng lên, ý cười bên môi cũng dần nhạt đi. Dáng vẻ này, Bộ Tích Hoan liếc mắt một cái đã nhìn ra, nàng lại như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, tám phần đang suy tư về vụ án rồi.
Từ trên núi hồi cung, nàng đã suy nghĩ một đường. Khi tắm gội suy nghĩ, hiện giờ dùng bữa còn đang suy nghĩ! Hắn ngồi ngay đối diện, vào điện nàng cũng chưa nói chuyện với hắn, hắn dễ dàng bị ngó lơ như vậy?
Sắc mặt nam tử nhạt đi, bát ngọc tùy tiện đặt lên bàn.
Cạch!
Tiếng trong trẻo vang lên, trong điện yên tĩnh nghe rất vang, cung nhân cúi đầu đứng ngoài điện lại đồng thời run lên.
Ánh mắt Mộ Thanh dừng ở trong bát, căn bản không phát hiện đế vương ngồi đối diện đã đặt bát đũa xuống.
Trung cung ở Thịnh Kinh, Thái Hoàng Thái Hậu đóng vai gì trong vụ án này. Nàng còn không nhìn rõ được. Giang Bắc Thượng Lăng, lại có chuyện Liễu Phi chờ điều tra, manh mối phân tán hai nơi, nàng bị vây trong hành cung Biện Hà. Làm việc cách nào?
Nắng sớm chiếu vào cửa sổ, chiếu lên đầu vai thiếu niên, tôn lên dung nhan trầm tĩnh hơi cúi, trong sự lạnh nhạt thêm vài phần u sầu.
Trong điện cực yên tĩnh, không biết bao lâu, chợt nghe một tiếng thở dài rất nhỏ.
“Liễu phi là con gái của nguyên Quận Thừa quận Thượng Lăng.” Nam tử than một tiếng, nắng sớm chiếu vào mắt, hình như có sự bất đắc dĩ ở trong đó.
Mộ Thanh ngẩng đầu, ngơ ngẩn, nhìn Bộ Tích Hoan một lúc lâu sau mới nói: “Nguyên?”
“Ừ.” Nam tử lười biếng nhìn Mộ Thanh: “Hai năm trước Quận Thừa quận Thượng Lăng qua đời vì bệnh, Liễu phi không còn chỗ dựa, nương nhờ họ hàng ở Thịnh Kinh, rồi nàng ta nhập cung ở Thịnh Kinh.”
Mộ Thanh lại sửng sốt, ánh mắt hơi đổi! Nói cách khác, trước đó nàng nghĩ sai rồi. Đứa nhỏ của Liễu phi không phải có ở Giang Bắc, mà là ở Thịnh Kinh?
Kể từ đó, manh mối phân tán hợp nhau!
Tất cả chỉ về phía Thịnh Kinh!
Ánh sáng trong mắt Mộ Thanh xuất hiện lại, sáng đại điện. Nàng nhìn về phía Bộ Tích Hoan, thần sắc nơi đáy mắt phức tạp. Nàng biết vì sao đêm qua ở trong núi hắn không nói cho nàng nhiều như vậy, giữa bọn họ vốn là giao dịch, nàng làm việc cho hắn, hắn chỉ cho nàng con đường tìm thủ phạm. Với hắn mà nói, dĩ nhiên là cho nàng nhắc nhở càng ít, nàng tra càng lâu, hắn có thể giữ nàng càng lâu.
Nhưng hôm nay hắn vẫn nói...
Hắn vốn có thể không nói, tạm gác lại lần sau, hoặc dứt khoát để nàng đi Giang Bắc tốn công, kéo dài thời gian tra án của nàng...
Thiếu niên nhìn đế vương ở đối diện, qua lúc lâu, lại nở nụ cười, tuy ngắn mà chân thành: “Cảm ơn.”
Mộ Thanh lạnh mặt nhướn mày, dẫn các cung nhân quỳ xuống, không biết Bộ Tích Hoan lại chơi trò gì.
Các cung nhân mang vẻ mặt đau khổ, bệ hạ thường để Phạm đại tổng quản truyền ý chỉ, không phải tuyên Mỹ nhân tiến cung thì là biếm Mỹ nhân vào lãnh cung. Đêm trước Chu Mỹ nhân tiến cung là Phạm đại tổng quản truyền chỉ, sáng nay lại tới, e là phải đi lãnh cung.
Khi tiến cung, bệ hạ phá vỡ vô số lệ thường vì Chu Mỹ nhân, còn tưởng rằng Chu Mỹ nhân sẽ được thánh sủng lâu chút, không ngờ mới chỉ vinh hoa một ngày, quả nhiên bệ hạ vui buồn thất thường.
“Truyền ý chỉ của thánh thượng, Chu Mỹ nhân lập tức rời khỏi điện Hợp Hoan, ban tây điện cung Càn Phương! Khâm thử…!!!” Phạm Thông kéo dài giọng, cúi đầu nhìn người. Lúc ánh mắt kia dừng ở trên người Mộ Thanh, mí mắt hơi rung lên.
Mộ Thanh lĩnh chỉ đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài điện, cung Càn Phương? Quan tâm nó ở đâu chứ! Nàng vốn không phải nam phi của Bộ Tích Hoan, sợ gì lãnh cung.
Nàng đi quá dứt khoát, Phạm Thông ở phía sau đều sửng sốt. Y hoàn hồn lập tức vung phất trần, mang theo đám cung nữ thái giám đuổi lên trước dẫn đường. Các cung nhân hầu hạ Mộ Thanh ở điện Hợp Hoan vội đứng dậy đuổi theo, một đường ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai ai cũng chấn động.
Cung Càn Phương!
Đó… đó là tẩm cung của bệ hạ!
Vừa rồi không phải bệ hạ bực Chu Mỹ nhân? Y phục ẩm ướt chân trần phất tay áo bỏ đi, người ngoài điện nhìn thấy rõ ràng. Sao không phải phạt Chu Mỹ nhân, mà là lại thêm thánh sủng?
Các cung nhân bước nhỏ đi theo phía sau, vừa đi vừa lấy tay áo xoa trán. Việc này thật là ứng với câu quân tâm khó dò kia, bệ hạ thật sự vui buồn thất thường, vui buồn thất thường...
Mộ Thanh đi theo phía sau Phạm Thông, một đường chứng kiến, cung điện nguy nga, hành cung rộng đẹp, càng đi càng thấy điện sáng lầu quỳnh, không giống hướng cung điện hẻo lánh bỏ đi mà đêm qua ra cung đi qua kia. Chờ đến trước cung Càn Phương, nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mặt trời đang lên sau điện, điện ngọc lồng lộng, khoác ánh vàng rực.
Phạm Thông đến đứng trước cửa điện, cụp mi cúi đầu: “Bệ hạ khẩu dụ, Chu Mỹ nhân đến, tự vào trong điện kiến giá.”
Mộ Thanh liếc nhìn thị vệ mặc giáp nghiêm mặt đứng ngoài điện, lại liếc đám cung nhân cúi đầu đứng đó không hề nâng đầu thì cung Càn Phương này không phải là lãnh cung, chắc là tẩm điện của Bộ Tích Hoan. Mới thở phì phì chạy lấy người, đã hạ chỉ để nàng chuyển đến tẩm điện của hắn. Thằng nhãi này đang làm trò gì?
Mộ Thanh nhấc chân đi vào, thấy cung nhân đều đứng ở ngoại điện. Nội điện thơm mùi hoa lê, thảm vàng mỹ lệ trải khắp điện hoa lệ rộng rãi, đế gia uy nghiêm. Trên thảm vàng, đặt một án tử đàn chạm trổ, có người ngồi bên án, tóc đen chưa buộc, tay áo hoa lệ như mây đỏ rơi xuống nhân gian, trong khoảnh khắc đậm màu rực rỡ.
Bộ Tích Hoan cầm bát đũa, trên án đã bày đồ ăn sáng. Mộ Thanh đi qua, thấy đối diện hắn đã để bát đũa, có vẻ chuẩn bị cho nàng, nhưng hắn không lên tiếng, nàng cũng đứng ở một bên không ngồi xuống. Nơi này là tẩm cung của đế vương, ngoài điện là cung nhân, ngoài cửa sổ có thị vệ, không biết có phải đều là người của hắn không, nàng vẫn phải làm ra vẻ mới được.
Bộ Tích Hoan gắp bánh bao chay nếm một miếng, không ngẩng đầu. Mộ Thanh đứng ở một bên, cũng không lên tiếng, hai người cứ giằng co như vậy. Bộ Tích Hoan nếm đến miếng bánh bao chay thứ ba, ánh mắt hơi tối lại: “Đứng đó làm gì, một đêm không dùng thiện, không đói bụng?”
Hắn lười biếng mở miệng, chẳng qua giọng điệu không tốt: “Dùng bữa đi! Chết đói, bớt đi một người ra sức vì trẫm.”
Mộ Thanh nhếch mày, nghe hắn nói vậy thì biết người ngoài điện, ngoài cửa sổ đều là của hắn. Lúc này nàng mới thoải mái hào phóng ngồi xuống đối diện, bưng bát ngọc đũa bạc lên, tự múc một bát cháo trắng. Trên án có cháo trắng rau xào, bánh bao chay trứng trắng, nhìn không giống đồ ăn sáng của đế vương dùng, Mộ Thanh lại rất quen.
Đây là đồ ăn sáng mà nàng dùng sáng ngày hôm qua, cung nữ bày đầy một bàn, nàng ăn quen cháo trắng rau xào cho nên chỉ dùng mấy thứ thường ăn khi còn ở huyện Cổ Thủy, trên án đều bày các món mà sáng sớm hôm qua nàng từng động đũa.
Mộ Thanh nếm một miếng cháo trắng. Trong cung, cho dù là cháo trắng cũng thơm đậm đà. Thật ra dĩ nhiên không có hương vị khi ăn với cha ở nhà, nhưng nàng vẫn ngước mắt nhìn Bộ Tích Hoan một cái.
Hắn làm nàng hơi bất ngờ.
Hắn là đế vương, ngực có càn khôn, mắt nhìn thiên hạ, lại vẫn để ý đến chỗ nhỏ bé này. Sáng nay hắn phất tay áo bỏ đi, nàng còn tưởng rằng trước khi hắn cần nàng tra vụ án phủ Thứ Sử thì sẽ không gặp lại nàng, không ngờ lại truyền nàng tới. Vừa rồi hắn mở miệng, rõ ràng cơn giận còn sót lại chưa tan, thế nhưng không bơ mặc nàng lâu, vẫn dùng bữa chung bàn với nàng. Điều này rất hiếm có với một đế vương ở trên cao.
Dù hơi nhỏ tuổi nhưng vẫn có lòng.
Mộ Thanh cúi đầu ăn cháo, bên môi treo ý cười yếu ớt. Nụ cười kia nhạt, Bộ Tích Hoan nâng mắt lên, ngẩn ra.
Sáng sớm nến cung đã lạnh, trong điện mùi lan thoang thoảng chưa hết. Người ngồi đối diện mặc đồ thiếu niên, khí vận thanh trác, chỉ có nụ cười yếu ớt kia thêm nữ nhi tình.
Nam tử nhìn đến ngơ ngẩn, trong bát ngọc có một nửa chiếc bánh bao chay lẳng lặng nằm đó, đã lâu chưa động đũa.
Đối diện, Mộ Thanh lẳng lặng ăn cháo, cũng lâu chưa động đũa, cúi đầu lâu không thấy nâng lên, ý cười bên môi cũng dần nhạt đi. Dáng vẻ này, Bộ Tích Hoan liếc mắt một cái đã nhìn ra, nàng lại như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, tám phần đang suy tư về vụ án rồi.
Từ trên núi hồi cung, nàng đã suy nghĩ một đường. Khi tắm gội suy nghĩ, hiện giờ dùng bữa còn đang suy nghĩ! Hắn ngồi ngay đối diện, vào điện nàng cũng chưa nói chuyện với hắn, hắn dễ dàng bị ngó lơ như vậy?
Sắc mặt nam tử nhạt đi, bát ngọc tùy tiện đặt lên bàn.
Cạch!
Tiếng trong trẻo vang lên, trong điện yên tĩnh nghe rất vang, cung nhân cúi đầu đứng ngoài điện lại đồng thời run lên.
Ánh mắt Mộ Thanh dừng ở trong bát, căn bản không phát hiện đế vương ngồi đối diện đã đặt bát đũa xuống.
Trung cung ở Thịnh Kinh, Thái Hoàng Thái Hậu đóng vai gì trong vụ án này. Nàng còn không nhìn rõ được. Giang Bắc Thượng Lăng, lại có chuyện Liễu Phi chờ điều tra, manh mối phân tán hai nơi, nàng bị vây trong hành cung Biện Hà. Làm việc cách nào?
Nắng sớm chiếu vào cửa sổ, chiếu lên đầu vai thiếu niên, tôn lên dung nhan trầm tĩnh hơi cúi, trong sự lạnh nhạt thêm vài phần u sầu.
Trong điện cực yên tĩnh, không biết bao lâu, chợt nghe một tiếng thở dài rất nhỏ.
“Liễu phi là con gái của nguyên Quận Thừa quận Thượng Lăng.” Nam tử than một tiếng, nắng sớm chiếu vào mắt, hình như có sự bất đắc dĩ ở trong đó.
Mộ Thanh ngẩng đầu, ngơ ngẩn, nhìn Bộ Tích Hoan một lúc lâu sau mới nói: “Nguyên?”
“Ừ.” Nam tử lười biếng nhìn Mộ Thanh: “Hai năm trước Quận Thừa quận Thượng Lăng qua đời vì bệnh, Liễu phi không còn chỗ dựa, nương nhờ họ hàng ở Thịnh Kinh, rồi nàng ta nhập cung ở Thịnh Kinh.”
Mộ Thanh lại sửng sốt, ánh mắt hơi đổi! Nói cách khác, trước đó nàng nghĩ sai rồi. Đứa nhỏ của Liễu phi không phải có ở Giang Bắc, mà là ở Thịnh Kinh?
Kể từ đó, manh mối phân tán hợp nhau!
Tất cả chỉ về phía Thịnh Kinh!
Ánh sáng trong mắt Mộ Thanh xuất hiện lại, sáng đại điện. Nàng nhìn về phía Bộ Tích Hoan, thần sắc nơi đáy mắt phức tạp. Nàng biết vì sao đêm qua ở trong núi hắn không nói cho nàng nhiều như vậy, giữa bọn họ vốn là giao dịch, nàng làm việc cho hắn, hắn chỉ cho nàng con đường tìm thủ phạm. Với hắn mà nói, dĩ nhiên là cho nàng nhắc nhở càng ít, nàng tra càng lâu, hắn có thể giữ nàng càng lâu.
Nhưng hôm nay hắn vẫn nói...
Hắn vốn có thể không nói, tạm gác lại lần sau, hoặc dứt khoát để nàng đi Giang Bắc tốn công, kéo dài thời gian tra án của nàng...
Thiếu niên nhìn đế vương ở đối diện, qua lúc lâu, lại nở nụ cười, tuy ngắn mà chân thành: “Cảm ơn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook