Nhất Phẩm Ngỗ Tác
-
Chương 3: Hỏi thăm xem ta là ai
Hai hán tử, một người khoảng ba mươi tuổi, cao lớn thô kệch, người kia thì chừng mười tám, mười chín tuổi, cũng khá cường tráng. Hai người chắn ở phía trước, ánh mắt hung hãn lộ ra vài phần kinh ngạc trước vẻ đẹp.
Mộ Thanh nhìn rõ sắc mặt hai người, bước chân chưa từng ngừng lại, vẫn tiếp tục đi.
Hai người hoàn hồn, trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc. Hai người chặn đường kiếm ăn đã nhiều, không phải chưa từng thấy kiểu người bình tĩnh, nhưng chưa từng gặp người dám làm lơ mình như vậy.
“Tiểu nương tử thật to gan! Thế mà không sợ hai huynh đệ bọn ta.”
“Thanh thiên bạch nhật (*), chặn đường quan đạo, ta thấy người to gan là các ngươi đấy.” Mộ Thanh dừng cách hai người ba bước, mưa bụi nặng hạt, phất lên khuôn mặt thiếu nữ, sinh ra chút lạnh lùng giữa đầu hạ.
(*) Thanh thiên bạch nhật: Ban ngày ban mặt. Vì câu phía dưới nhắc tới từ thanh thiên ý chỉ liêm khiết trong sạch nên người chuyển ngữ mạn phép giữ nguyên cả cụm này.
“Thanh thiên bạch nhật?” Thiếu niên nói chuyện trước quái lạ ngẩng đầu nhìn trời. Hôm nay trời mưa âm u, không thấy cả mặt trời, thì lấy đâu ra “thanh thiên”?
“Con mẹ mày, bớt giả vờ đi! Thời buổi này, triều đình bất tài, cẩu quan khắp nơi, lấy đâu ra thanh thiên! Nói thật cho tiểu nương tử biết ngươi đắc tội người ta, có người bỏ ra một trăm lượng bạc muốn mạng của ngươi! Hôm nay sợ là tiểu nương tử không qua được quan đạo này.”
“Nghĩ lại cũng không phải không thể. Bên cạnh có một cánh rừng, tiểu nương tử theo huynh đệ chúng ta vào rừng, hầu hạ chúng ta thoải mái, có khi... Hề hề!” Một hán tử khác tùy ý đánh giá Mộ Thanh, giơ tay chỉ vào cánh rừng bên cạnh, cười lộ ra hàm răng vàng khè, chờ xem dáng vẻ kinh hoảng, hai mắt đẫm lệ yêu kiều của nàng.
Đáng tiếc, không được như ý.
Chỉ thấy dưới tán dù trúc xanh, thiếu nữ hờ hững đứng đó, mưa bụi bao phủ dáng người mảnh mai mặc váy trắng, mắt phượng hơi cụp lành lạnh như nước mùa thu, mùi thuốc trên người hòa vào gió mát.
Chỉ nghe nàng hỏi: “Tiền đặt cọc, đã thu chưa?”
Hai người sửng sốt trước câu hỏi không đầu không đuôi này, thiếu niên lúc đầu nói chuyện vô thức sờ ngực. Có câu "Lấy tài của người, tiêu tai cho người" không có tiền đặt cọc thì ai mà yên tâm mua bán được?
Nhưng nàng hỏi câu này làm gì?
Hai người không ít lần cướp đường làm ăn, thấy không phải xin tha thì là hỏi ai là kẻ muốn giết người. Hôm nay là lần đầu gặp được người hỏi tiền đặt cọc, chẳng lẽ nàng không nên hỏi xem ai muốn mạng của nàng trước à?
Hai người còn chưa suy nghĩ kỹ càng thì ánh mắt Mộ Thanh đã lướt qua thiếu niên vuốt ngực kia, gật đầu: “Ừm, vậy là tốt rồi.”
“...” Có ý gì?
Hai người lại sững người, Mộ Thanh đã làm bộ khép dù.
Chỉ thấy dù trúc xanh chậm rãi che khuất khuôn mặt thiếu nữ, hạt mưa rơi trên mặt dù. Mưa bụi lất phất trên quan đạo, thiếu nữ thờ ơ gập dù lại, dường như tiếng mưa rơi cũng yên tĩnh, hai hán tử cũng nhìn đến ngẩn ngơ.
Đang lúc ngẩn ngơ, cổ tay Mộ Thanh bỗng run lên! Tán dù vốn sắp gập lại lập tức mở ra, hạt mưa trên dù ào ào bắn về phía hai người!
Hai người kinh hãi, vô thức nâng cánh tay lên chắn. Cũng trong khoảnh khắc bọn chúng giơ tay lên này, cổ tay áo Mộ Thanh rũ xuống, ánh sáng lạnh hơn tuyết lóe lên từ kẽ tay, bắn nhanh như điện!
Trên quan đạo vang lên một tiếng hét thảm, hoa máu nở rộ trong mưa phùn. Hán tử cợt nhả Mộ Thanh trước đó lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cứng lại, ngã thẳng xuống đất. Trên mặt đất, nước mưa trộn lẫn nước bùn bắn lên người thiếu niên bên cạnh. Gã cúi đầu nhìn chỉ thấy trước ngực đồng bạn cắm một con dao.
Kiểu dáng con dao kia rất kỳ lạ, chuôi thon dài nhưng lại mỏng hơn chuôi dao găm bình thường rất nhiều, lưỡi dao cắm vào trước ngực huynh đệ của gã, màu đỏ sẫm đập vào mắt.
“Đại ca!” Thiếu niên vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, không dám tin Mộ Thanh lại có võ.
Mộ Thanh rất nổi danh ở huyện Cổ Thủy, biệt hiệu Phán Quan Âm Ti và thủ pháp thần kỳ làm người chết mở miệng của nàng không biết đã bị thêu dệt thành bao nhiêu thoại bản, thường xuyên nghe được nơi trà lâu tửu quán. Nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói nàng có võ nghệ. Tuy nàng là nữ Ngỗ Tác của huyện nha Cổ Thủy nhưng lại không lĩnh bổng lộc của triều đình. Cha nàng - Mộ Hoài Sơn - đang là tiện tịch, bổng lộc ít, một năm chỉ có bốn lượng bạc. Cuộc sống của hai cha con không khác dân chúng bình thường là bao, lấy đâu ra tiền mời võ sư?
Bởi vì điều này, đại ca gã mới tìm mỗi gã làm vụ mua bán này, vốn có ý cho rằng ít người dễ chia bạc, nào ngờ vừa đối mặt đã chịu thiệt?
“Ngươi giết đại ca của ta!” Thiếu niên ngẩng đầu, sắc mặt dữ tợn.
“Gã không chết, chỉ bị sốc thôi. Bây giờ ngươi đưa gã đi chữa trị còn kịp, còn lằng nhằng nữa thì Diêm Vương có không muốn nhận gã cũng không được.” Mộ Thanh hừ lạnh. Nàng sống hai đời người, chỉ mổ người chết, chưa bao giờ làm người sống bị thương, hôm nay bất đắc dĩ ra tay. Nàng cũng không phải là cao thủ, chỉ từng học cách đánh thôi.
Người dạy nàng cách đánh nhau chính là bạn tốt của nàng ở kiếp trước - Cố Nghê Thường. Năm đó, nàng mới du học trở về, làm việc trong Hệ thống An ninh Quốc gia, giữ chức pháp y chuyên nghiệp. Cố Nghê Thường là đặc công đứng đầu của Hệ thống An ninh Quốc gia, hai người ở chung một ký túc xá, thành ra hợp nhau.
Người làm nghề pháp y như các nàng, đôi khi cũng gặp nạn, Cố Nghê Thường dốc lòng truyền cho nàng tất cả các kỹ năng chiến đấu đối kháng (*) dùng trong ám sát. Khi nàng học chiến đấu đã qua tuổi thích hợp nhất để tập võ, vốn không có thành tựu gì, mục đích của nàng chỉ để phòng thân.
(*) Chiến đấu đối kháng: Là nhóm những môn thể thao mang tính chiến đấu trực tiếp bằng các bộ phận cơ thể như tay, chân, đầu hoặc thân mình mà không dùng hoặc dùng rất ít thiết bị và phụ kiện hỗ trợ.
Chẳng qua, bất kỳ chuyện gì trên thế gian cũng không thắng nổi nước chảy đá mòn.
Nàng ở Đại Hưng mười sáu năm, từ lúc ba tuổi đã bắt đầu luyện tập kỹ xảo chiến đấu đối kháng này. Mười mấy năm tôi luyện, hiện giờ bộ kỹ năng chiến đấu đối kháng chứa đầy tinh túy của quân đội hiện đại trong tay nàng thật sự đã luyện thành sát chiêu có thể một chiêu đánh bại địch! Bởi vì, không có ai tinh thông giải phẫu học hơn nàng, không có ai hiểu rõ nơi yếu hại của con người hơn nàng.
Vừa rồi, nàng đánh trúng huyệt Ưng Song (*) của người nọ, nằm ở xương sườn số ba cách huyệt Ngọc Đường bốn tấc. Nói theo giải phẫu học, nơi đó có nhánh thần kinh trước ngực, động tĩnh mạch ngoại sườn ngực. Khi bị thương, sẽ cùng lúc đánh sâu vào dây thần kinh liên sườn và thần kinh trước ngực, làm tim chấn động, dẫn tới dừng cung cấp máu, gây sốc.
(*) Huyệt Ưng Song: Còn có tên gọi khác là Du Huyệt hay Khổng Huyệt. Huyệt có xuất xứ từ giáp Ất Kinh, là huyệt thứ 16 của kinh Vị.
Thiếu niên không hiểu sốc là gì, nhưng gã hiểu câu người chưa chết. Gã liếc huynh đệ nằm trên quan đạo lầy lội trong mưa, nhìn thế nào cũng giống bị một đao mất mạng, không khỏi hoài nghi độ thật giả trong lời Mộ Thanh. Nàng đã ném dao nhỏ kỳ lạ đi, bây giờ trong tay không có binh khí gì, tất nhiên hy vọng có thể lừa gã đi để dễ thoát thân.
“Ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng thả ngươi đi à? Cũng không hỏi thăm xem ta làm nghề gì! Dám giết đại ca của ta, hôm nay ta sẽ làm thịt ngươi, báo thù cho đại ca của ta!” Thiếu niên quát.
Mộ Thanh lạnh lùng hừ một tiếng trào phúng: “Hay cho một câu đại ca! Rõ ràng có thể cứu gã, nhưng ngươi lại cứ la hét muốn báo thù cho gã. Giết ta, vừa có thể lĩnh bạc lại bớt người chia của, ngươi không ngốc nhỉ.”
“Ngươi!” Trên mặt thiếu niên nghẹn đỏ bừng, thẹn quá thành giận, nắm đấm xé gió, gào thét đánh về phía Mộ Thanh.
Hai người chỉ cách nhau ba bước. Cánh tay như sắt thép của thiếu niên vừa vung ra, nắm đấm đã đến mặt Mộ Thanh! Gần như cùng lúc, ánh mắt Mộ Thanh trở nên lạnh lùng, thân hình chợt lùi lại, dù trúc trong tay xé gió bay tới trước!
Xoạc!
Tán dù trúc xanh lập tức bị nắm tay đấm thủng một lỗ, khung dù cũng gãy vụn. Thiếu niên trở tay kéo lấy một đoạn khung dù ném đi! Đoạn khung dù bị gãy kia giống như mũi tên nhọn, bay vèo đâm về phía cổ họng của Mộ Thanh!
Sau tán dù, ánh mắt thiếu nữ sắc bén, chợt lộ ra vẻ sắc sảo, thân mình lập tức co rụt như báo. Nàng cúi người xuống, bàn tay trắng lật dưới tay áo, kẽ tay lại xuất hiện ánh sáng lạnh như tuyết. Nàng giơ tay chuẩn xác đâm vào dưới đầu gối đối phương ba tấc!
Huyệt Túc Tam Lý (*)! Dây thần kinh bì bắp chân, phân bố động mạch chày trước, khi bị thương, chi dưới sẽ bị tê bì không hoạt động được!
(*) Huyệt Túc Tam Lý: Khoảng 3 khoát ngón tay bên dưới huyệt Độc Tỵ, quan ngang một ngón tay trước mào chày trước.
Ngoài đầu gối của thiếu niên bị đâm chảy máu, chân khuỵu xuống, quỳ phịch một gối xuống đất! Lúc ngẩng đầu lên, thiếu nữ đã nhảy ra từ sau tán dù, ánh sáng lạnh trong tay lại lóe lên!
Xoẹt!
Huyệt Kiên Tỉnh! Nằm ở phần cao nhất của vai, dây thần kinh nách, dây thần kinh quay, động mạch ngang cổ, phân bố tĩnh mạch, khi bị thương, nửa người tê dại!
Thiếu niên nghiêng vai trái, toan muốn đứng lên thì cả người lại ngã oạch vào trong nước bùn. Giữa mưa bụi mông lung có ánh chớp lóe ngang bầu trời, đôi mắt thiếu niên mờ đi, khi mở mắt lại, trên người đã có thêm một người, cần cổ có thêm một con dao.
“Ngươi cũng không hỏi thăm xem ta làm nghề gì.” Mộ Thanh trả lại nguyên cả câu, dao giải phẫu trong tay đưa ngang, ép sát trước mắt thiếu niên: “Dao của ta, không biết đã từng mổ bao nhiêu người chết, vừa mới chết, đã thối rữa, hoặc hóa xương. Phía trên có thể nhiễm thi độc...”
Thi độc? Mặt thiếu niên lập tức xanh lè.
Chỉ thấy vẻ mặt thiếu nữ hờ hững, gió nổi lên, lá xanh lướt qua đuôi mày, càng tôn lên ánh mắt lạnh như dao của nàng: “Ai muốn mua mạng của ta? Nói ra, đổi một cái mạng của ngươi.”
Mộ Thanh nhìn rõ sắc mặt hai người, bước chân chưa từng ngừng lại, vẫn tiếp tục đi.
Hai người hoàn hồn, trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc. Hai người chặn đường kiếm ăn đã nhiều, không phải chưa từng thấy kiểu người bình tĩnh, nhưng chưa từng gặp người dám làm lơ mình như vậy.
“Tiểu nương tử thật to gan! Thế mà không sợ hai huynh đệ bọn ta.”
“Thanh thiên bạch nhật (*), chặn đường quan đạo, ta thấy người to gan là các ngươi đấy.” Mộ Thanh dừng cách hai người ba bước, mưa bụi nặng hạt, phất lên khuôn mặt thiếu nữ, sinh ra chút lạnh lùng giữa đầu hạ.
(*) Thanh thiên bạch nhật: Ban ngày ban mặt. Vì câu phía dưới nhắc tới từ thanh thiên ý chỉ liêm khiết trong sạch nên người chuyển ngữ mạn phép giữ nguyên cả cụm này.
“Thanh thiên bạch nhật?” Thiếu niên nói chuyện trước quái lạ ngẩng đầu nhìn trời. Hôm nay trời mưa âm u, không thấy cả mặt trời, thì lấy đâu ra “thanh thiên”?
“Con mẹ mày, bớt giả vờ đi! Thời buổi này, triều đình bất tài, cẩu quan khắp nơi, lấy đâu ra thanh thiên! Nói thật cho tiểu nương tử biết ngươi đắc tội người ta, có người bỏ ra một trăm lượng bạc muốn mạng của ngươi! Hôm nay sợ là tiểu nương tử không qua được quan đạo này.”
“Nghĩ lại cũng không phải không thể. Bên cạnh có một cánh rừng, tiểu nương tử theo huynh đệ chúng ta vào rừng, hầu hạ chúng ta thoải mái, có khi... Hề hề!” Một hán tử khác tùy ý đánh giá Mộ Thanh, giơ tay chỉ vào cánh rừng bên cạnh, cười lộ ra hàm răng vàng khè, chờ xem dáng vẻ kinh hoảng, hai mắt đẫm lệ yêu kiều của nàng.
Đáng tiếc, không được như ý.
Chỉ thấy dưới tán dù trúc xanh, thiếu nữ hờ hững đứng đó, mưa bụi bao phủ dáng người mảnh mai mặc váy trắng, mắt phượng hơi cụp lành lạnh như nước mùa thu, mùi thuốc trên người hòa vào gió mát.
Chỉ nghe nàng hỏi: “Tiền đặt cọc, đã thu chưa?”
Hai người sửng sốt trước câu hỏi không đầu không đuôi này, thiếu niên lúc đầu nói chuyện vô thức sờ ngực. Có câu "Lấy tài của người, tiêu tai cho người" không có tiền đặt cọc thì ai mà yên tâm mua bán được?
Nhưng nàng hỏi câu này làm gì?
Hai người không ít lần cướp đường làm ăn, thấy không phải xin tha thì là hỏi ai là kẻ muốn giết người. Hôm nay là lần đầu gặp được người hỏi tiền đặt cọc, chẳng lẽ nàng không nên hỏi xem ai muốn mạng của nàng trước à?
Hai người còn chưa suy nghĩ kỹ càng thì ánh mắt Mộ Thanh đã lướt qua thiếu niên vuốt ngực kia, gật đầu: “Ừm, vậy là tốt rồi.”
“...” Có ý gì?
Hai người lại sững người, Mộ Thanh đã làm bộ khép dù.
Chỉ thấy dù trúc xanh chậm rãi che khuất khuôn mặt thiếu nữ, hạt mưa rơi trên mặt dù. Mưa bụi lất phất trên quan đạo, thiếu nữ thờ ơ gập dù lại, dường như tiếng mưa rơi cũng yên tĩnh, hai hán tử cũng nhìn đến ngẩn ngơ.
Đang lúc ngẩn ngơ, cổ tay Mộ Thanh bỗng run lên! Tán dù vốn sắp gập lại lập tức mở ra, hạt mưa trên dù ào ào bắn về phía hai người!
Hai người kinh hãi, vô thức nâng cánh tay lên chắn. Cũng trong khoảnh khắc bọn chúng giơ tay lên này, cổ tay áo Mộ Thanh rũ xuống, ánh sáng lạnh hơn tuyết lóe lên từ kẽ tay, bắn nhanh như điện!
Trên quan đạo vang lên một tiếng hét thảm, hoa máu nở rộ trong mưa phùn. Hán tử cợt nhả Mộ Thanh trước đó lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt cứng lại, ngã thẳng xuống đất. Trên mặt đất, nước mưa trộn lẫn nước bùn bắn lên người thiếu niên bên cạnh. Gã cúi đầu nhìn chỉ thấy trước ngực đồng bạn cắm một con dao.
Kiểu dáng con dao kia rất kỳ lạ, chuôi thon dài nhưng lại mỏng hơn chuôi dao găm bình thường rất nhiều, lưỡi dao cắm vào trước ngực huynh đệ của gã, màu đỏ sẫm đập vào mắt.
“Đại ca!” Thiếu niên vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, không dám tin Mộ Thanh lại có võ.
Mộ Thanh rất nổi danh ở huyện Cổ Thủy, biệt hiệu Phán Quan Âm Ti và thủ pháp thần kỳ làm người chết mở miệng của nàng không biết đã bị thêu dệt thành bao nhiêu thoại bản, thường xuyên nghe được nơi trà lâu tửu quán. Nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói nàng có võ nghệ. Tuy nàng là nữ Ngỗ Tác của huyện nha Cổ Thủy nhưng lại không lĩnh bổng lộc của triều đình. Cha nàng - Mộ Hoài Sơn - đang là tiện tịch, bổng lộc ít, một năm chỉ có bốn lượng bạc. Cuộc sống của hai cha con không khác dân chúng bình thường là bao, lấy đâu ra tiền mời võ sư?
Bởi vì điều này, đại ca gã mới tìm mỗi gã làm vụ mua bán này, vốn có ý cho rằng ít người dễ chia bạc, nào ngờ vừa đối mặt đã chịu thiệt?
“Ngươi giết đại ca của ta!” Thiếu niên ngẩng đầu, sắc mặt dữ tợn.
“Gã không chết, chỉ bị sốc thôi. Bây giờ ngươi đưa gã đi chữa trị còn kịp, còn lằng nhằng nữa thì Diêm Vương có không muốn nhận gã cũng không được.” Mộ Thanh hừ lạnh. Nàng sống hai đời người, chỉ mổ người chết, chưa bao giờ làm người sống bị thương, hôm nay bất đắc dĩ ra tay. Nàng cũng không phải là cao thủ, chỉ từng học cách đánh thôi.
Người dạy nàng cách đánh nhau chính là bạn tốt của nàng ở kiếp trước - Cố Nghê Thường. Năm đó, nàng mới du học trở về, làm việc trong Hệ thống An ninh Quốc gia, giữ chức pháp y chuyên nghiệp. Cố Nghê Thường là đặc công đứng đầu của Hệ thống An ninh Quốc gia, hai người ở chung một ký túc xá, thành ra hợp nhau.
Người làm nghề pháp y như các nàng, đôi khi cũng gặp nạn, Cố Nghê Thường dốc lòng truyền cho nàng tất cả các kỹ năng chiến đấu đối kháng (*) dùng trong ám sát. Khi nàng học chiến đấu đã qua tuổi thích hợp nhất để tập võ, vốn không có thành tựu gì, mục đích của nàng chỉ để phòng thân.
(*) Chiến đấu đối kháng: Là nhóm những môn thể thao mang tính chiến đấu trực tiếp bằng các bộ phận cơ thể như tay, chân, đầu hoặc thân mình mà không dùng hoặc dùng rất ít thiết bị và phụ kiện hỗ trợ.
Chẳng qua, bất kỳ chuyện gì trên thế gian cũng không thắng nổi nước chảy đá mòn.
Nàng ở Đại Hưng mười sáu năm, từ lúc ba tuổi đã bắt đầu luyện tập kỹ xảo chiến đấu đối kháng này. Mười mấy năm tôi luyện, hiện giờ bộ kỹ năng chiến đấu đối kháng chứa đầy tinh túy của quân đội hiện đại trong tay nàng thật sự đã luyện thành sát chiêu có thể một chiêu đánh bại địch! Bởi vì, không có ai tinh thông giải phẫu học hơn nàng, không có ai hiểu rõ nơi yếu hại của con người hơn nàng.
Vừa rồi, nàng đánh trúng huyệt Ưng Song (*) của người nọ, nằm ở xương sườn số ba cách huyệt Ngọc Đường bốn tấc. Nói theo giải phẫu học, nơi đó có nhánh thần kinh trước ngực, động tĩnh mạch ngoại sườn ngực. Khi bị thương, sẽ cùng lúc đánh sâu vào dây thần kinh liên sườn và thần kinh trước ngực, làm tim chấn động, dẫn tới dừng cung cấp máu, gây sốc.
(*) Huyệt Ưng Song: Còn có tên gọi khác là Du Huyệt hay Khổng Huyệt. Huyệt có xuất xứ từ giáp Ất Kinh, là huyệt thứ 16 của kinh Vị.
Thiếu niên không hiểu sốc là gì, nhưng gã hiểu câu người chưa chết. Gã liếc huynh đệ nằm trên quan đạo lầy lội trong mưa, nhìn thế nào cũng giống bị một đao mất mạng, không khỏi hoài nghi độ thật giả trong lời Mộ Thanh. Nàng đã ném dao nhỏ kỳ lạ đi, bây giờ trong tay không có binh khí gì, tất nhiên hy vọng có thể lừa gã đi để dễ thoát thân.
“Ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng thả ngươi đi à? Cũng không hỏi thăm xem ta làm nghề gì! Dám giết đại ca của ta, hôm nay ta sẽ làm thịt ngươi, báo thù cho đại ca của ta!” Thiếu niên quát.
Mộ Thanh lạnh lùng hừ một tiếng trào phúng: “Hay cho một câu đại ca! Rõ ràng có thể cứu gã, nhưng ngươi lại cứ la hét muốn báo thù cho gã. Giết ta, vừa có thể lĩnh bạc lại bớt người chia của, ngươi không ngốc nhỉ.”
“Ngươi!” Trên mặt thiếu niên nghẹn đỏ bừng, thẹn quá thành giận, nắm đấm xé gió, gào thét đánh về phía Mộ Thanh.
Hai người chỉ cách nhau ba bước. Cánh tay như sắt thép của thiếu niên vừa vung ra, nắm đấm đã đến mặt Mộ Thanh! Gần như cùng lúc, ánh mắt Mộ Thanh trở nên lạnh lùng, thân hình chợt lùi lại, dù trúc trong tay xé gió bay tới trước!
Xoạc!
Tán dù trúc xanh lập tức bị nắm tay đấm thủng một lỗ, khung dù cũng gãy vụn. Thiếu niên trở tay kéo lấy một đoạn khung dù ném đi! Đoạn khung dù bị gãy kia giống như mũi tên nhọn, bay vèo đâm về phía cổ họng của Mộ Thanh!
Sau tán dù, ánh mắt thiếu nữ sắc bén, chợt lộ ra vẻ sắc sảo, thân mình lập tức co rụt như báo. Nàng cúi người xuống, bàn tay trắng lật dưới tay áo, kẽ tay lại xuất hiện ánh sáng lạnh như tuyết. Nàng giơ tay chuẩn xác đâm vào dưới đầu gối đối phương ba tấc!
Huyệt Túc Tam Lý (*)! Dây thần kinh bì bắp chân, phân bố động mạch chày trước, khi bị thương, chi dưới sẽ bị tê bì không hoạt động được!
(*) Huyệt Túc Tam Lý: Khoảng 3 khoát ngón tay bên dưới huyệt Độc Tỵ, quan ngang một ngón tay trước mào chày trước.
Ngoài đầu gối của thiếu niên bị đâm chảy máu, chân khuỵu xuống, quỳ phịch một gối xuống đất! Lúc ngẩng đầu lên, thiếu nữ đã nhảy ra từ sau tán dù, ánh sáng lạnh trong tay lại lóe lên!
Xoẹt!
Huyệt Kiên Tỉnh! Nằm ở phần cao nhất của vai, dây thần kinh nách, dây thần kinh quay, động mạch ngang cổ, phân bố tĩnh mạch, khi bị thương, nửa người tê dại!
Thiếu niên nghiêng vai trái, toan muốn đứng lên thì cả người lại ngã oạch vào trong nước bùn. Giữa mưa bụi mông lung có ánh chớp lóe ngang bầu trời, đôi mắt thiếu niên mờ đi, khi mở mắt lại, trên người đã có thêm một người, cần cổ có thêm một con dao.
“Ngươi cũng không hỏi thăm xem ta làm nghề gì.” Mộ Thanh trả lại nguyên cả câu, dao giải phẫu trong tay đưa ngang, ép sát trước mắt thiếu niên: “Dao của ta, không biết đã từng mổ bao nhiêu người chết, vừa mới chết, đã thối rữa, hoặc hóa xương. Phía trên có thể nhiễm thi độc...”
Thi độc? Mặt thiếu niên lập tức xanh lè.
Chỉ thấy vẻ mặt thiếu nữ hờ hững, gió nổi lên, lá xanh lướt qua đuôi mày, càng tôn lên ánh mắt lạnh như dao của nàng: “Ai muốn mua mạng của ta? Nói ra, đổi một cái mạng của ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook