Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)
Quyển 2 - Chương 5: Điểm đáng ngờ

Edit: Leo

 “Ngươi cảm thấy hung thủ như thế nào?” Nguyên Tu hỏi Mộ Thanh.

Lúc trước nàng ở trong phủ Đại tướng quân ghép xương nghiệm thi, tức khắc đã biết hung thủ là ai, vụ án hôm nay có phải cũng đã hiểu rõ trong lòng?

Mộ Thanh không đáp câu hỏi của hắn mà xoay người đi xuống lầu, “Để ta làm rõ tất cả những điểm đáng ngờ rồi lại nói.”

Án này manh mối nhiều, điểm đáng ngờ cũng nhiều.

Đao bổ củi, kim chỉ, chữ bằng máu, đôi ủng cũ đều là manh mối hung thủ để lại, hiện tại manh mối đã rõ ràng, nàng muốn kiểm tra chính là những điều đáng ngờ trong đó.

Mộ Thanh đi đến bên cạnh bàn đặt đầu người, hỏi: “Trưởng đoàn hộ vệ của đoàn sứ thần ở đâu?”

“Bổn tướng ở đây, không biết Anh Duệ tướng quân có chuyện gì cần hỏi?” Phía sau đám người Lưu Hoài, một thanh niên mặt trắng môi phấn bước ra, so với hán tử trong Tây Bắc quân hiển nhiên có vẻ công tử được nuông chiều.

Sứ đoàn nghị hòa của triều đình đến biên quan, quân hộ vệ đi theo là người của Long Võ vệ, trực thuộc trong kinh, phân ra hai cánh tả hữu thủ vệ Thịnh Kinh. Trong kinh phồn hoa an nhàn đã lâu, tướng lĩnh phần lớn đều là công tử sĩ tộc, Mộ Thanh vừa nhìn kẻ này, nghi hoặc trong lòng đã sáng tỏ đôi chút, nhưng cần hỏi vẫn phải hỏi.

“Giờ sửu đêm qua, ngươi ở nơi nào?”

“Nghỉ ngơi.” Gã thanh niên kia giũ ống tay áo, biết rõ Thánh giá ở nơi này, bỏ bê nhiệm vụ như vậy mà vẫn đáp không chút do dự, thái độ khinh mạn khiến Mộ Thanh phải nhíu mày.

Bộ Tích Hoan đã sớm đặt chén trà xuống, ngả người vào ghế xem kịch, bồn than tí tách đỏ hồng, hắn lười biễng duỗi tay sưởi ấm, giống như không nghe thấy lời này.

Nguyên Tu lại trầm giọng trách mắng: “Trong triều giao cho Quý Diên ngươi trọng trách trưởng hộ vệ để bảo vệ sứ đoàn nghị hòa, ban đêm ngươi không để ý việc canh gác, thế mà còn đi nghỉ ngơi? Như thế cần gì ra khỏi kinh thành, ở lại kinh thành hưởng thụ những ngày thoải mái làm thiếu gia của phủ Trấn Quốc Công thì hơn!”

“Kỷ Nghiêm? Quân kỷ nghiêm minh, tên không tệ, chẳng qua coi quân kỷ như trò đùa vậy, chẳng bằng đổi tên thành Kỷ Tùng.” Mộ Thanh không hề kinh ngạc chút nào với thân phận Quý Diên, Thánh giá ở đây, bỏ bê nhiệm vụ còn dám nói nhẹ nhàng như vậy, nhất định gia thế không tầm thường.[Ở đây chị Thanh nhầm tên Quý Diên và Kỷ Nghiêm vì phát âm giống nhau]

“Khụ!” Nguyên Tu ho một tiếng, Quý Diên là bạn khi còn nhỏ hắn từng chơi cùng, nhiều năm không gặp. Phủ Trấn Quốc Công chỉ truyền một mạch, kẻ này khi còn nhỏ được nuông chiều vô cùng, lần này ở trong đoàn hộ vệ nhìn thấy hắn, vốn tưởng rằng hắn vào trong quân thì tính khí đã sửa, không ngờ vẫn là như vậy, ấy thế mà rời bỏ nhiệm vụ khiến quan lớn trong triều mất mạng! Chuyện như vậy thật sự khiến hắn buồn bực, bị Mộ Thanh nói chen một câu, lại không tức giận nổi.

Quý Diên bị mắng đỏ cả mặt, nói: “Quý trong bá trọng thúc quý! Diên trong miên diên hậu tự*!”

*Ở đây Quý Diên đang sửa lại tên mình với Mộ Thanh, “bá trọng thúc quý” là chỉ thứ tự anh em trai trong nhà: anh cả, hai, ba, tư; còn miên diên hậu tự là nối dõi tông đường.

Mộ Thanh lạnh lùng cười, “Người tàn tật như thế, gì nói đến nối dõi tông đường?”

“Ngươi! Ngươi ngươi ngươi……” Quý Diên từ nhỏ được nuông chiều, chưa bao giờ bị người khác trách móc nặng nề, vừa nghe lời này tức giận đến run người chỉ vào Mộ Thanh, sau đó lập tức rút bội kiếm bên hông, “Tiểu gia làm thịt ngươi!”

Trường kiếm tựa rồng ngâm, tiếng kiếm bén nhọn như muốn xông thẳng xà nhà, kiếm quang lạnh lẽo hơn tuyết.

“Ngươi muốn làm thịt ai!” Nguyên Tu nhấn một cái lên bả vai Quý Diên, chỉ dùng hai phần lực, kiếm đã lập tức rơi xuống đất.

“Nguyên đại ca đừng cản ta, ta phải quyết đấu với hắn!” Kiếm trong tay Quý Diên rơi xuống đất, nhưng người hắn vẫn lao về phía trước.

“Quyết đấu?” Hô Duyên Hạo đứng trên lầu hai dựa vào lan can nhìn xuống, chiếc vòng ưng trên tai trái lấp lóe ánh sáng, cười lạnh một tiếng, “Không biết sống chết.”

Nữ nhân kia có khác gì sói mẹ, đêm đó trên thảo nguyên không biết giết bao nhiêu dũng sĩ Địch Bộ, ngay cả hắn ở trên tay nàng cũng chịu mệt mấy lần, chỉ bằng công phu mèo cào nắm kiếm còn không xong kia, cũng đòi quyết đấu với nàng? Quả thực không biết sống chết! Loan đao của hắn khi vào nơi này đã bị cởi ra, nhưng cho dù có đeo trong người, ngu xuẩn bực này hắn cũng lười rút đao.

Quý Diên tức giận ngẩng đầu, gân xanh trên trán hằn lên, “Đây là chuyện của người Đại Hưng ta, có liên quan gì đến Địch Vương?”

Hô Duyên Hạo cười, ánh mắt tàn nhẫn, hàm răng trắng lạnh, “Rất nhanh sẽ liên quan thôi.”

Lời này dường như có thâm ý, Quý Diên chỉ cho rằng hắn nói chính là việc nghị hòa của hai nước, cũng lười tranh luận, quay đầu nhìn về phía Mộ Thanh, không muốn buông tha.

“Quý Diên.” Lúc này, Bộ Tích Hoan đã mở miệng, hắn không ngẩng đầu, chỉ chăm chú hơ hai bàn tay, than hồng lửa đỏ khiến cho ngón tay thon dài đẹp đẽ của nam tử giống như phủ một tầng phấn ấm, mỗi khi ngón tay khẽ lật lại rực rỡ chói mắt, “Ngươi cũng già rồi, phủ Trấn Quốc Công chỉ truyền một mạch, trông chờ vào ngươi làm vinh quang cửa nhà, tính tình không biết nặng nhẹ này của ngươi cũng nên thu lại, đừng giống một đứa trẻ như vậy, so về ổn trọng còn không bằng tiểu muội của ngươi.”

Quý Diên bỏ bê canh gác, vốn có sai trước, trước thất lễ trước quân vương, sau khiêu khích thần tử có công, Bộ Tích Hoan không nhắc một câu, lời nói giống như quân thần nhắc đến việc nhà, lại khiến Quý Diên lập tức thay đổi sắc mặt. Thái độ khinh mạn vừa rồi lập tức sửa, quỳ xuống, nói: “Bệ hạ nói phải, thần biết sai!”

“Ừ.” Bộ Tích Hoan nhàn nhạt đáp một tiếng, không rõ hỉ nộ.

“Việc của Lý đại nhân, là thần coi nhẹ canh gác, cam nguyện chịu phạt!” Quý Diên lại nói.

“Ừ, nếu như thế, chức vụ trưởng đội hộ vệ này cùa ngươi tạm thời cứ đảm nhiệm, sau khi trở về triều chức Tả vệ tướng quân của Long Võ vệ tạm gác, ở trong nhà hối lỗi, thu dưỡng tính tình rồi nói sau.” Bộ Tích Hoan vẫn chỉ lo chà xát tay, hờ hững nói.

Quý Diên âm thầm nhíu mày, nhưng nhớ tới việc của tiểu muội, chung quy vẫn là phải cắn răng nói: “Thần…… tuân chỉ tạ ơn!”

“Đứng dậy đi.” Bộ Tích Hoan thu tay về, có vẻ hơi mệt mỏi, không nhắc đến việc này nữa, “Ngươi nếu hổ thẹn với Lý Bản, việc phá án nên phối hợp chút, Anh Duệ hỏi, ngươi biết gì đáp đó, sớm chút để lôi hung thủ ra đền tội.”

“Vâng.” Quý Diên cúi đầu, khi đứng dậy nhặt kiếm tra vào vỏ.

Một hồi trò khôi hài cứ như vậy kết thúc, câu chuyện lại quay trở về với vụ án, Nguyên Tu bất giác quay sang liếc nhìn Bộ Tích Hoan.

Tuy rằng hắn nhiều năm chưa trở về kinh thành, nhưng vẫn biết phủ Trấn Quốc Công chỉ truyền một mạch, Quý Diên có một tiểu muội, yêu quý như mạng, khi hắn rời khỏi kinh thành mới năm tuổi, năm nay hẳn là vừa cập kê. Dòng dõi như phủ Trấn Quốc Công, người cầu thân hẳn là không ít, những năm này lời đồn về Thánh thượng hoang đường khắp nơi, chuyện năm đó hành hạ cung phi đến chết càng là thiên hạ đều biết, hôm nay ở trước mặt Quý Diên nhắc tới tiểu muội hắn, Quý Diên sao có thể không lo lắng? Trong kinh hiện giờ chỉ sợ không ai dám đưa nữ nhi vào trong cung.

Những lời nói vừa rồi của Thánh thượng nhìn qua như là nói chuyện phiếm giữa quân thần, thật ra chính là nắm lấy cái thóp của Quý Diên. Quý Diên thời niên thiếu ăn chơi trác táng khinh cuồng, có thể khiến hắn nghe một lời đã biến sắc, Thánh thượng thật là có thủ đoạn!

Hai ba câu nhẹ nhàng, không chỉ khiến Quý Diên không dám tiếp tục gây rối, còn thuận tiện cách chức của hắn. Tả vệ tướng quân của Long Võ vệ có chức quyền thế nào? Công việc béo bở là thủ vệ kinh đô và vùng lân cận, không biết bao nhiêu người trong Thịnh Kinh nhìn chằm chằm, chức này không ai nắm giữ, có thể tưởng tượng ra cảnh sau khi hồi triều, đám thế gia môn phiệt kia sẽ tranh giành mà sinh ra nhiễu loạn.

Đôi mắt Nguyên Tu sâu như vực, trong lòng nặng nề, ở biên quan mấy ngày nay, hắn đã thấy được khả năng dăm ba câu kích thích càn khôn của Thánh thượng, người này tuyệt không phải kẻ tầm thường, trong nhà muốn mưu đoạn giang sơn, y sao có thể chắp tay nhường lại rồi chờ chết?

Lần này trở về triều vốn là vì khuyên triều đình chủ chiến quét sạch Ngũ Hồ, hiện giờ xem ra, việc gia tộc tính toán cũng cần thiết phải khuyên.

Chỉ là nên khuyên như thế nào? Khuyên xong lại thế nào?

Nếu trong nhà dừng tay, Thánh thượng có thể bỏ qua Nguyên gia hay không?

Trong trong nhà không dừng tay, hắn lại nên làm thế nào?

Lòng Nguyên Tu như một cuộn chỉ rối, đến khi giọng nói Mộ Thanh vang lên mới kéo lại suy nghĩ của hắn.

Nàng hỏi Quý Diên: “Giờ Sửu đêm qua, canh gác sân sau của khách điếm là người nào?”

Quý Diên liếc mặt nhìn Mộ Thanh một cái, lúc này không nhiều lời nữa, vén mành ra khỏi sảnh, một lát dẫn theo mười người tiến vào, nói: “Là những người này.”

Mộ Thanh nhìn về phía mười người kia, thấy mỗi người đều cúi đầu, nói: “Đều ngẩng đầu lên.”

Mười người kia không dám làm trái, nhưng chỉ ngẩng đầu cũng không dám đối diện với Mộ Thanh, ánh mắt mỗi người đều có chút né tránh.

Mộ Thanh nhìn vẻ mặt của bọn họ, hỏi: “Giờ Sửu đêm qua, các ngươi có ở sân sau?”

“À……” Mười người ấp úng, sau một lúc lâu mới có người gật đầu, “Có, có……”

Những người còn lại nghe vậy cũng đều gật đầu theo.

Đám người này vừa rồi ở bên ngoài, chưa nghe thấy Mộ Thanh suy đoán với thời gian tử vong của Lý Bản, vừa trả lời như thế, tất cả mọi người trong sảnh đều biết bọn họ nói dối. Sân sau của khách điếm rất nhỏ, Lý Bản bị cắt đầu, sau đó xác chết bị vứt từ cửa sổ xuống sân sau, nếu lúc đó đám hộ vệ này có canh gác, vì sao không phát hiện?

“Các ngươi lúc ấy thật sự ở sân sau sao? Không nói thật tiểu gia sẽ một kiếm chém đôi các ngươi!” Quý Diên thật sự giận không chỗ phát tiết, nghe thấy đám thủ hạ nói dối, trong cơn giận nhấc chân đạp vào ngực hộ vệ trả lời đầu tiên kia.

Mười người vội quỳ xuống, gã hộ vệ ăn một đạp ôm bụng, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, ậm ừ nói: “Không, không ở, lúc ấy…… đổi, đổi gác!”

“Đổi gác?” Mộ Thanh nhướng mày, “Vậy khi các ngươi đổi gác có nghe thấy được tiếng gì hay không?”

“Không, không có……”

“Không có? Một người cho dù cắt đầu đi cũng nặng cả trăm cân, từ lầu hai vứt xuống, động tĩnh lớn như vậy các ngươi lại không nghe được?” (2 cân của Trung Quốc bằng 1 KG)

Hộ vệ kia nghe vậy, mới biết người bị vứt xuống từ phía sau cửa sổ, mặt cắt không con giọt máu, nhưng vẫn không muốn thừa nhận, giảo biện nói: “À…… có lẽ đêm qua gió quá lớn!”

“Ừ, ta cũng cảm thấy là gió lớn.” Mộ Thanh bỗng nhiên gật đầu, hộ vệ kia vừa nhẹ nhàng thở ra, lại nghe nàng nói tiếp, “Gió lớn đến nỗi thổi đầu óc của các ngươi thành một bãi bùn nhão, nói dối cũng vụng về như thế.”

“……”

“Cho dù là gió lớn, các ngươi không nghe thấy tiếng vang, vậy ngươi nói cho ta, đổi một ca trực mất bao nhiêu thời gian? Ngươi biết hung thủ sau khi ném người xuống đã làm gì ở sâu sau không? Hắn kéo thi thể từ dưới cửa sổ đến tàng cây, đặt thành tư thế quỳ mặt hướng về phía tây bắc, còn đắp thành một người tuyết.”

Hộ vệ kia sắc mặt trắng không khác gì tờ giấy.

“Các ngươi đổi ca gác thật là nhiều thời gian, còn không định nói thật!” Mộ Thanh bỗng nhiên quát chói tai một tiếng, quay đầu nói với Quý Diên, “Ta cảm thấy ngươi có thể rút kiếm được rồi.”

Kiếm của Quý Diên lập tức được rút ra khỏi vỏ, sau khi rút xong mới phản ứng ấy thế mà lại nghe lời Mộ Thanh nói, cảm giác xấu hổ, chém người cũng không phải, không chém cũng không phải.

Hộ vệ kia lại bị tiếng rút kiếm dọa sợ, run run rẩy rẩy nói lời thật, “Tướng quân tha mạng! Mạt tướng, chúng mạt tướng …… thấy đêm qua tuyết lớn trời rét, cho nên tránh, tránh ở trong phòng bếp của khách điếm uống rượu, sau đó…… sau đó uống say ngủ, ngủ quên.”

“Cái gì?” Đám người Lưu Hoài xôn xao.

Quý Diên là tiểu công gia của phủ Trấn Quốc Công, việc ban đêm không canh gác bọn họ đều biết, sĩ tộc con cháu trong kinh vốn được nuông chiều, Trấn Quốc Công giành chức trưởng đoàn hộ vệ này cho hắn, chính là muốn sau khi trở về triều luận công ban thưởng, giúp hắn thăng chức. Bản thân Quý Diên lần này ra khỏi kinh có lẽ cũng là cảm thấy biên quan có thể dạo chơi, một đường lấy thân phận trưởng hộ vệ du sơn ngoạn thủy. Dù sao đã có quân hộ vệ thật sự, cũng không ai thật lòng trông cậy Quý Diên, nhưng nào biết đâu rằng võ tướng dạng gì thì mang binh dạng ấy, đám hộ vệ này ấy thế mà cũng lười nhác!

Mộ Thanh liếc nhìn đám người Lưu Hoài, ác ý nói: “Ừ, hắn nói thật, nhưng không phải toàn bộ. Đêm qua say rượu rồi ngủ sợ rằng không chỉ có bọn họ, còn có cả những người đổi ca gác với bọn họ. Nếu không thi thể sao phải đợi đến bình minh mới bị phát hiện?”

Mùa đông đêm lạnh, đổi gác phần lớn đều là một canh giờ đổi một lần. Đêm qua nếu thực sự có người đổi gác, thi thể đã sớm bị phát hiện.

Đám người Lưu Hoài trố mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo.

Đêm hôm qua, khách điếm căn bản không có người canh gác?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương