Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)
-
Quyển 1 - Chương 104: Đế giá!
Bốn người vừa mới ra khỏi cửa ba bước, cửa điện phía sau đột nhiên đóng lại!
Nguyên Tu cùng Nguyệt Sát lập tức quay đầu, thấy cửa điện ầm ầm hạ xuống, điện hoa, kim thúy, thần giáp, trụ đài, nước sông ngầm, chậm rãi biền mất khỏi tầm mắt. Ánh lửa cũng tắt, lòng sông như tuyết cát mịn nhập vào bóng đêm, Nguyên Tu Nguyệt Sát lại nhìn cửa điện, thật lâu không động.
Cửa điện đóng rồi!
Bọn họ vừa mới ra, cửa điện lập tức đóng lại, vì sao đúng dịp như thế?
Hô Diên Hạo rời đi một lúc lâu, bọn họ mới ra khỏi điện, mà vừa ra khỏi cửa điện đóng ngay lập tức, vì sao khi Hô Diên Hạo đi ra cửa điện không đóng?
Nguyên Tu khó hiểu, hắn nghĩ cửa điện sẽ không đóng, bởi vì cửa điện Thái Dương mà Mộ Thanh mở lúc trước vẫn chưa đóng lại...
Không đúng!
Chín cửa trong điện tròn, chỉ có một cửa là đường ra, mà bọn họ lại mở ra hai cửa, một cửa là Thái Dương do Mộ Thanh mở ra, một cửa là Thủy môn Hô Diên Hạo mở ra!
Cung điện dưới lòng đất là thử thách mà Xiêm Lan đại đế đưa ra để chọn lựa người thừa kế, nếu đường ra chỉ có một, hắn không thể cho phép bọn họ mở ra hai cửa điện mới đúng. Nếu Mộ Thanh ở trong điện mở ra Thái Dương môn, những cửa điện khác hẳn là lại không thể mở ra mới phải.
Nhưng vì sao Hô Diên Hạo có thể mở ra Thủy môn, cửa điện sau khi mở vì sao không đóng lại, đợi đến khi toàn bộ bọn họ ra khỏi mới đóng?
Băn khoăn quá nhiều, Nguyên Tu nghĩ không thông, hắn quay đầu nhìn về phía người trong lòng Nguyệt Sát. Có lẽ, chỉ nàng mới có thể vạch trần bí ẩn cuối cùng của địa cung này. Cô gái ấy vẫn mê man, trên mặt mang mặt nạ, dung nhan ở trong bóng tối, nhìn không rõ, nhưng khuôn mặt ấy lại hiện lên rõ ràng ở trước mắt, trùng hợp với khuôn mặt che giấu sau lớp mặt nạ, như thực lại như ảo.
Dung nhan thoáng nhìn qua ấy cũng giống như bí bảo dưới địa cung này, cả đời không biết có thể gặp lại hay không.
Môn chủ...
Nguyên Tu lại liếc nhìn Mộ Thanh một cái, sau đó gian nan ngoảnh mặt đi chỗ khác, hít sâu một hơi, không khí ướt lạnh thấm vào lồng ngực, buồn phiền che kín lòng, khó giải trừ. Nhưng khi cảm nhận thấy không khí ướt lạnh bất thường trong đường hầm vẫn âm thầm cảnh giác, lắng nghe lòng sông xa xa, nói: “Có sông ngầm?”
Khi ở ba lối rẽ đã có thể cảm nhận không khí ẩm ướt, lúc ấy hắn đã phỏng đoán gần địa cung có sông ngầm, cơ quan cầu sắt được kích hoạt mở cửa đá dẫn nước sông đến đã chứng thật phỏng đoán của hắn, chỉ là khi bị rơi xuống cơ quan hố, vào điện tròn, lại không thể tìm con sông ngầm kia. Mà lúc này lại nghe thấy hơi ẩm ướt lạnh, xa xa loáng thoáng có tiếng nước chảy!
“Đi xem là biết.” Nguyệt Sát ôm Mộ Thanh đi ở phía trước, nàng nói đường này là đường ra, tám phần sẽ không sai, đi theo nhất định có thể ra ngoài.
Khi rời đi, Nguyệt Sát liếc mắt nhìn cửa điện đã đóng. Đóng lại cũng tốt, đỡ cho Thần giáp hiện thế trở thành vật của Nguyên gia, vô duyên vô cớ cản trở bệ hạ. Có điều địa cung đã bại lộ, Hô Diên Hạo sau khi rời khỏi đây chắc chắn sẽ phái người quay trở lại, so với việc để lại cho người Hồ hoặc là Tây Bắc quân, không bằng hắn trở về lệnh cho Thích Bộ đến phá hủy trước, không chiếm được thì hủy đi địa cung, ai cũng đừng nghĩ mang thần giáp đi.
Nguyên Tu cũng liếc nhìn cửa điện một cái, cũng tốt, như thế bí bảo sẽ vĩnh viễn ở lại địa cung, nếu không một khi thần giáp xuất hiện, thế cục thiên hạ tất biến.
Thiên hạ, thế cục...
Nguyên Tu nhìn phía lòng sông phương xa, giống như trông thấy đại mạc biên tái*, mặt trời lặn chốn quan thành, gió Tây Bắc thổi hằng đêm, nếu thế cục thiên hạ không thay đổi, cả đời này táng thân ở Tây Bắc, hắn cũng an lòng.
*Biên tái: chốt hiểm yếu ở vùng biên cương.
Hai người mỗi người một tâm tư, không biết đã đi bao xa, cho đến tận khi lòng sông khô cạn dưới chân bắt đầu mềm, không khí ẩm ướt càng lúc càng rõ ràng, hai người nhìn cách đó không xa phát hiện có nước sông lấp loáng. Bên bờ có dấu chân một đường hướng xa, xác nhận là của Hô Diên Hạo lưu lại, Nguyên Tu và Nguyệt Sát đi theo, nước sông sâu dần, con đường càng lúc càng chật hẹp.
Phía cuối đường, chỉ thấy một cái đầm nước sâu, lại không còn đường đi nữa.
“Địa cung cách hồ Tang Trác Thần không bao xa, hồ lại thông với sông ngầm Quật Đạt, rất nhiều nhánh nhỏ, đầm nước này có lẽ sẽ thông với sông Quật Đạt, phải lặn xuống mới biết.” Nguyên Tu đặt Mạnh Tam xuống đất, nói với Nguyệt Sát, “Ngươi ở lại chỗ này trông chừng bọn họ, ta xuống nước nhìn một cái.”
Dấu chân của Hô Diên Hạo cũng biến mất ở chỗ này, giống như là đi vào trong nước, nhưng kẻ này giả dối không thể dễ tin. Mạnh Tam cùng Mộ Thanh đều hôn mê, hắn phải xuống trước tìm thử đường ra, cũng xem xem có nguy hiểm gì hay không.
Nguyệt Sát không ý kiến, hắn có thể đi dò đường, nhưng đem nữ nhân này lưu lại với Nguyên Tu, hắn thà rằng ở lại.
Nguyên Tu không cởi quần áo, mặc một thân áo giáp nhảy xuống sông ngầm, trên người hắn có thương tích, nhưng động tác lại rất lưu loát, tiếng nước thăm thẳm, chỉ một lát, người đã biến mất. Nguyệt Sát ngồi bên cạnh hồ, sợi tơ nắm ở lòng bàn tay, cảnh giác. Hô Diên Hạo bị thương một tay, lại bị hắn đả thương mấy nơi, nếu như thông minh nên biết rằng lưu lại cũng không cướp được người, chẳng bằng rời đi. Theo dấu chân của hắn, có thể thấy hắn đã đi rồi, nhưng đến lúc này, Nguyệt Sát không muốn có bất kỳ nguy hiểm nào, cẩn thận vẫn hơn.
Trong bóng tối, thời gian khó tính toán, không biết đợi bao lâu, dưới nước truyền đến âm thanh, Nguyệt Sát siết chặt sợi tơ sắt trong tay, sát khí ẩn hiện.
Trong nước trồi lên một người, Nguyên Tu lên bờ, vừa từ trong nước đi ra, hắn còn chưa quen với bóng tối, ánh mắt lại tinh chuẩn đi về phía Nguyệt Sát, nói: “Có đường ra! Bên trên là đường biên của thảo nguyên, cách đại mạc không xa, đây là nhánh sông Tư Mục.”
Đường ra, quả nhiên bị nàng nói trúng.
“Trong nước không có nguy hiểm, chỉ có vài dòng nước ngầm, cần cẩn thận tránh đi, khoảng chừng ba trăm lần đếm sẽ ra được ngoài.” Nguyên Tu nói, khi hắn tìm đường ra ngoài chỉ để ý tình hình trong nước và đường ra, khi trở về mới đếm thời gian, phong bế đại huyện của nàng và Mạnh Tam lại, bế khí mang theo hai người, bọn họ vẫn có cơ hội.
“Mang theo người lặn, nếu như quá ba trăm nhịp, càng lâu càng nguy hiểm. Hai người bọn họ không thể bế khí quá lâu, đại tướng quân xác định Hô Diên Hạo không hạ ám chiêu ở trong nước?” Nguyệt Sát hỏi. Nếu như không có ám chiêu thì có thể toàn lực thử một lần, nhưng nếu ở trong nước gặp nạn, bọn họ đều rơi vào nguy hiểm.
“Không nhìn thấy. Nếu có, ngươi dẫn bọn họ đi trước, ta ở lại cản phía sau là được! Nàng một ngày là Anh Duệ tướng quân, một ngày là quân nhân Tây Bắc, thì một ngày Nguyên Tu ta vẫn coi là người nhà!” Nguyên Tu trầm giọng nói, khoanh tay đứng ở bên đầm nước, một thân nam nhi anh hùng khí khái.
Không phải chỉ có Thích Nguyệt môn mới để ý tính mạng của nàng!
Khi hắn xuống nước đã điều tra, quả thật giống như Hô Diên Hạo một đường rời đi, không để lại ám chiêu gì, làm việc như thế mặc dù không giống hắn, nhưng hắn bị thương không nhẹ, không rảnh quan tâm chuyện khác là điều hiểu được. Chuyến đi lần này nàng cứu giúp bọn họ rất nhiều, hắn tuyệt đối không liên lụy tính mạng của nàng vào lúc này, nếu như hắn tra xét có quên, hắn bỏ mạng này lại chống đỡ là được!
Nguyệt Sát nhíu mày, có chút kinh ngạc, không có ám chiêu? Như thế thật không giống tác phong làm việc của Hô Diên Hạo!
Nguyên Tu nói không có, Nguyệt Sát cũng chỉ có thể tạm tin, ra khỏi địa cung quan trọng hơn, mấy ngày bọn họ không được ăn cơm, hắn cùng Nguyên Tu có nội lực chống đỡ, nhưng nàng chống đỡ đến bây giờ đã là giới hạn cuối cùng.
Muốn xuống nước trước phải điểm huyệt đạo của Mộ Thanh, muốn điểm huyệt đạo trước phải cởi thần giáp. May mắn Nguyệt Sát thân là ảnh vệ, khả năng nhìn vật trong bóng tối là phi thường, không cần sờ soạng chung quanh đã có thể nhìn thấy vạt áo của thần giáp. Nguyên Tu lập tức chuyển ánh mắt đi chỗ khác, chỉ trong nháy mắt, Nguyệt Sát đã cởi thần giáp, điểm huyệt, lại đem áo mặc lại một lần nữa. Khi hắn ôm Mộ Thanh đứng lên, Nguyên Tu đã ôm Mạnh Tam lặn xuống nước, nước sông lạnh lẽo, với nội lực của hai người mà nói, khí lạnh như thế không ảnh hưởng nhiều, nhưng Mạnh Tam bị thương nặng, Mộ Thanh lại là nữ tử, khí lạnh chắc chắn không thể chịu lâu.
Nguyệt Sát theo sát sau lưng Nguyên Tu, vừa vào trong nước đã thấy một hang ngầm trong lòng đất, mạch nước ngầm cuồn cuộn như muốn nuốt chửng bất cứ thứ gì đi ngang qua, Nguyệt Sát theo hướng Nguyên Tu tránh đi, bế khí dồn toàn lực lặn xuống. Tiếng nước ồ ồ, ảnh hưởng rất lớn đến thính giác, Nguyệt Sát cảnh giác đề phòng bốn phía, một đường ngoại trừ những mạch nước ngầm xoáy mạnh, quả nhiên không có ám chiêu nào.
Đếm gần đến ba trăm, đỉnh đầu bắt đầu có ánh sáng chiếu xuống, ánh đỏ nhuộm loang lổ nước sông, diễm lệ như máu.
Nguyên Tu siết chặt Mạnh Tam lấy đà trồi lên, Nguyệt Sát đuổi kịp, cũng đạp mạnh chân đẩy hai người ra khỏi mặt nước, vừa nổi lên đã thấy ánh tà dương chiếu cả vùng đại mạc rộng lớn, cỏ xanh liên miên, sông Tư Mục uốn lượn như xà, trải dài vạn dặm, ánh hồng bao trùm.
Hoang mạc thảo nguyên lúc chạng vạng, vừa nhìn thì hoang vắng, gặp lại chợt thấy tráng lệ như tranh.
Hai người lên bờ, Nguyệt Sát vội vàng cởi bỏ thần giáp của Mộ Thanh, cởi bỏ tất cả huyệt đạo, lại thật lâu không thấy Mộ Thanh hô hấp. Nguyệt Sát kinh sợ, nhưng chưa kịp có hành động gì, bên cạnh đã xuất hiện một bóng người, Nguyên Tu bình tĩnh nâng Mộ Thanh nâng dậy, Mạnh Tam bị hắn điểm huyệt cũng đang khoanh chân ngồi trên cỏ, không đợi Nguyệt Sát lên tiếng, Nguyên Tu đã vận chưởng xoa vào gáy hai người.
Bờ sông chợt có gió mạnh nổi lên, gió cuốn bụi cỏ rơi xuống mặt sông, xuôi dòng mà xa, mặt sông có sương mờ dần dần bay lên, những ánh tà dương cuối cùng chiều xuyên qua, mờ ảo khôn cùng. Đến khi tắt nắng, quần áo của Mộ Thanh và Mạnh Tam trên bờ cũng đã được hong khô, hơi thở dần ổn định, chỉ là người vẫn chưa tỉnh.
“Buộc chặt quần áo nàng lại.” Nguyên Tu đứng dậy, khoanh tay nhìn về nơi xa.
Nguyệt Sát lạnh mặt, vừa định mở miệng, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Cát bụi nổi lên, có tiếng vó ngựa ở xa tới, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện trên đại mạc, cuồn cuộn như Hắc Long.
Kia là... Tây Bắc quân!
Nguyệt Sát liếc mắt nhìn Nguyên Tu một cái, lại liếc mắt nhìn quần áo Mộ Thanh. Khó trách Nguyên Tu vì nàng đả trăm huyệt thông hành kinh mạch, còn muốn đánh tan ẩm ướt trên quần áo, thì ra Tây Bắc quân đang ở gần! Hắn đi trước dò đường, có lẽ đã phát tín hiệu ra ngoài.
Trên người Nguyên Tu mang theo tên lệnh, sông Tư Mục cách hồ Tang Trác Thần không xa, không biết bọn họ đã rơi xuống địa cung mấy ngày, nhưng Tây Bắc quân nhất định đang tìm hắn trên đại mạc, chiến sự trên thảo nguyên nhất định khẩn cấp, hắn phát ra tên lệnh, tám chín phần tướng lĩnh trong quân sẽ nhìn thấy, chỉ là không ngờ nhanh như vậy!
Tướng lĩnh trong Tây Bắc quân Nguyên Tu đều nhận biết, người đi đầu kia là Hữu tướng quân phòng thủ Thạch Quan thành, Triệu Lương Nghĩa, phía sau dẫn theo bốn năm ngàn kỵ binh, xa xa thấy Nguyên Tu đứng ở bờ sông, Triệu Lương Nghĩa không đợi chạy tới bờ sông đã nhảy xuống ngựa, “Đại tướng quân!”
Đại tướng quân không chết!
“Đại tướng quân!” Thanh niên đen nhẻm gầy gò, chạy tới bên người Nguyên Tu, chưa mở miệng mắt đã hồng.
“Lương Nghĩa, kỵ binh ra bên ngoài, không xuống khỏi chiến mã, ngươi làm trái với quân kỷ, còn không bằng lính của mình.” Nguyên Tu nâng Triệu Lương Nghĩa dậy, cười so với tịch dương còn xán lạn.
Triệu Lương Nghĩa sửng sốt, quay đầu nhìn cồn cát đại mạc phía sau, năm ngàn thiết kỵ như rồng, đứng đó nhìn bờ sông bên này, quân dung giống như ngân hà, sắc mặt huynh đệ bọn họ đều kích động, lại không một người xuống ngựa. Triệu Lương Nghĩa há hốc mồm cười, chỉ vào chúng binh tướng, mắng: “Các ngươi gài bẫy gia gia! Xuống chiến mã phải chịu bao nhiêu quân côn? Ngũ trưởng, Mạch trưởng của các ngươi là ai? Trở về bảo bọn họ thay gia gia chịu!”
“Có tướng quân như ngươi sao!” Nguyên Tu cười mắng, một quyền đánh vào ngực Triệu Lương Nghĩa.
Triệu Lương Nghĩa ôm ngực kêu la, mắng lời thô tục: “Thật đúng là đau! Thật sự là Đại tướng quân! Ngài không chết trong địa cung kia?”
“Địa cung?” Nguyên Tu thu lại nụ cười, “Các ngươi thấy địa cung?”
“Thấy! Nơi đó cơ quan thật là hiểm chết người! Hại chết không ít huynh đệ!” Triệu Lương Nghĩa nói.
“Phái người đi mau, cho bọn họ rút về!” Nguyên Tu nói, quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Thanh và Mạnh Tam, “Có quân y ở đó không? Về quan thành trước!”
“Quân y!” Triệu Lương Nghĩa quay đầu kêu, lúc này mới phát hiện cánh tay và trên đùi Nguyên Tu đều cột vải, trên người hoàng kim nhuyễn giáp, có chút chói mắt, “Đại tướng quân, ngài bị thương?!”
Vừa rồi quá kích động, hắn lại không phát hiện ra! Hơn nữa, trên người Đại tướng quân mặc giáp y gì?
Triệu Lương Nghĩa lúc này mới phát hiện không chỉ có trên người Nguyên Tu mặc áo giáp này, ba người bên bờ sông đều mặc, chỉ là ba người đều đang đội mặt nạ của người Hồ, nhất thời phân không rõ ai là ai.
Lúc này, quân y từ sau chạy tới, đến bờ sông thì xuống ngựa, cầm lấy cái hòm thuốc, muốn xem vết thương cho Nguyên Tu trước, Nguyên Tu nói: “Trước xem vết thương cho Mạnh Tam, hắn bị thương nặng, Chu Nhị... Anh Duệ tướng quân bị thương nhẹ, không cần lo lắng, không cần xem cho hắn.”
Quân y muốn xem vết thương phải bắt mạch, nàng là nữ tử, không thể bị bắt mạch!
Nguyên Tu nhíu chặt mày, cuối cùng hắn cũng biết tại sao khi ở thôn Thượng Du, nàng thà rằng đắc tội Tề Hạ cũng không để hắn trị thương cho mình.
Quân y ở trong quân nhiều năm, biết rõ tính tình Nguyên Tu, cho nên lên trước xem vết thương cho Mạnh Tam, hắn không biết rõ người nào là Mạnh Tam, người nào là Mộ Thanh, nhưng đến gần nhìn tình hình vết thương là biết được.
Trên người Mạnh Tam trúng năm đao, phần lớn ở bụng và lưng, vết đao rất sâu, lại vẫn giữ được mạng, quân y thấy thế trong lòng lấy làm kỳ lạ, nhưng khi thay hắn rửa miệng vết thương, lại phát hiện vết thương đã được bôi thuốc, ngửi mùi hương khác thường. Mùi thơm lạ lùng kia hắn đã từng ngửi thấy, ở chỗ của Ngô lão quân y, thuốc kia được Ngô lão coi như trân bảo, là thuốc tiên của Đồ Ngạc tộc, ngàn vàng khó cầu, Tam Hoa cao!
Quân y tất nhiên sẽ không cho rằng trên người Mộ Thanh mang theo thuốc này, chỉ nghĩ Nguyên Tu khi ra ngoài có mang ở trên người, Mạnh Tam cũng coi như phúc lớn mạng lớn, có thuốc này mới giữ được một mạng.
Khi quân y cứu trị cho Mạnh Tam, Triệu Lương Nghĩa hỏi: “Đại tướng quân, trên người ngài mặc là thứ gì?”
“Việc này trở về nói sau.” Nguyên Tu không nói rõ, thần giáp xuất hiện không phải việc nhỏ, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, nếu sự tình lan truyền ra ngoài, trong thiên hạ không biết có bao nhiêu người sẽ nhìn chằm chằm địa cung này, “Ngươi phái người đến địa cung, ra lệnh cho mọi người rút lui, bên trong cơ quan và sông ngầm rất nguy hiểm, nếu như đụng nhầm cơ quan, thì vô cùng nguy hiểm!”
Một khắc cửa điện đóng lại, hắn đã không muốn thần giáp xuất hiện lại trên thế gian, đi theo đường thủy vào địa cung mặc dù không tệ, nhưng không thể lấy tính mệnh tướng sĩ của hắn đi thử. Nước sông đã tràn vào điện tròn, địa cung sớm muộn gì cũng bị ngập, chỉ cần thời gian thôi. Đến lúc đó phái binh đóng ở sông Tư Mục và cửa địa cung, chờ nước ngập địa cung rồi rút binh là được.
“Chuyện này... chỉ sợ không được!” Triệu Lương Nghĩa khổ sở nói.
“Không được?”
“Không được!” Triệu Lương Nghĩa nhức đầu, lúc này mới nhớ tới Nguyên Tu vừa ra khỏi địa cung, không biết chuyện mấy ngày nay, “Ngài không biết, người đó... Đại công tử đã đến!”
Nguyên Tu sửng sốt, sắc mặt trầm xuống!
Nguyên Duệ?
“Sau khi ngài rơi vào hố cát, lão tướng quân ngàn dặm truyền tin về triều, Đại công tử dẫn quân Thanh Châu đến Tây Bắc tìm ngài, ngày hôm trước vừa đến! Khi đó, Lỗ tướng quân đã phái người vận gỗ đến công thành, phá hai cửa của địa cung...” Nói đến đây, Triệu Lương Nghĩa nghiến răng, tức giận tím mặt, “Chủ nhân địa cung kia cũng thật là độc ác, phía sau cửa đá đều là độc trùng, hại chết không ít tướng sĩ. Lỗ tướng quân sai người rút khỏi, rải dầu thiêu một lần, độc trùng lại chạy trốn vào bên trong, sau đó vào trong hai lối đường hầm cũng chết không ít tướng sĩ. Càng đáng giận là, cửa đá cuối hai đường hầm mở ra, lại thêm hai con đường nữa! Thành tổng cộng bốn con đường, chúng thuộc hạ không biết Đại tướng quân đi đường nào, nên phân bốn nhóm đi bốn đường tìm kiếm, kết quả hai nhóm gặp được nhau ở lối rẽ có ba cửa vào, nhóm thứ ba gặp phải cơ quan độc trùng, không mấy người chống cự được. Nhóm còn lại cũng gặp cơ quan lợi hại, tổn hại không ít.”
“Ngày hôm trước, đại công tử dẫn quân Thanh Châu đến, tự mình xuống dưới địa cung tìm Đại tướng quân, đem tính mạng của tướng lĩnh Thanh Châu ra thử đường, chết một đám lại một đám khác vào, nói là không tìm được Đại tướng quân thì mọi người cũng chôn cùng! Lỗ tướng quân khuyên bảo nhiều lần không nghe, hiện nay đã chết không biết bao nhiêu người. Ngài nói rút người đi, mạt tướng thấy rất khó!” Triệu Lương Nghĩa hừ hừ, quân Thanh Châu số đen tám kiếp, mới phải đi theo Nguyên Duệ đến đây, Nguyên Duệ tuy là huynh thứ của Đại tướng quân, nhưng hắn chẳng khác gì người điên, tính tình cực đoan, nếu Đại tướng quân không tự mình xuất hiện ở trước mặt hắn, có lẽ hắn sẽ không thu binh.
Nguyên Tu càng nghe sắc mặt càng trầm, “Hồ đồ! Truyền tin cho Lỗ Đại, lệnh hắn quăng Nguyên Duệ ra khỏi địa cung cho ta! Không được thì đánh ngất khiêng ra!”
Triệu Lương Nghĩa vừa nghe, miệng ngoác đến mang tai, cười nói: “Được được!”
Đại tướng quân lên tiếng là dễ xử lý rồi!
Đừng nói trói lại Nguyên Duệ, cho dù là trói thiên vương lão tử, bọn họ cũng dám!
Triệu Lương Nghĩa vừa cười vừa chạy về hướng cồn cát, lại đột nhiên dừng lại, a một tiếng, vỗ ót, xoay người nhìn Nguyên Tu.
“Làm sao?” Nguyên Tu thấy hắn không đi truyền lệnh, nhíu mi.
“Quên nói cho tướng quân một sự kiện...”
“Chuyện gì?” Còn có chuyện gì? Trong nhà phái Nguyên Duệ đến còn chưa đủ phiền hay sao?
“Đế giá, đến đây Tây Bắc.”
“...”
Nguyên Tu giật mình, bên bờ sông, Nguyệt Sát đột ngột quay đầu!
*
Đế giá đến Tây Bắc, cũng là việc hôm trước.
Tây Bắc là thành trì chốn biên quan, không xây hành cung, dịch quán nhiều năm chưa tu sửa, lão tướng quân Cố Càn dâng tấu mời Đế giá nghỉ tại ở Cát Châu thành. Cát Châu thành là đại thành của Tây Bắc, phong cảnh dân sinh so với biên quan tốt hơn rất nhiều, cũng an toàn hơn biên quan. Nhưng Đế giá lại muốn biên quan, Cố lão tướng quân không thể ngăn cản, chỉ đánh an bài Đế giá ở tại Thạch Quan thành, trong phủ nội võ Vệ tướng quân.
Thạch Quan thành là một trong năm thành trì chính giữa Tây Bắc, cũng là nơi tân quân đóng quân, so với phủ Đại tướng quân ở tại Gia Lan Quan thành an toàn hơn rất nhiều. May mà Thánh Thượng lúc này không cố chấp, đồng ý với an bài của Cố lão tướng quân, tạm nghỉ ở Thạch Quan thành.
Mấy ngày nay, địa cung ồn ào, Tây Bắc quân, Thanh Châu quân, còn có cả Ngự Lâm vệ Thánh Thượng phái tới đều đang tìm kiếm Nguyên Tu, chỉ là không ngờ hắn sẽ xuất hiện ở bên bờ sông Tư Mục.
Đế giá đến Tây Bắc, việc này không nhỏ, quân y băng bó xong vết thương cho Mạnh Tam, Nguyên Tu sai Triệu Lương Nghĩa tìm cho mấy con chiến mã, trước phái người báo tin cho địa cung và quan thành, còn bản thân mình và Nguyệt Sát mang theo Mộ Thanh, Mạnh Tam ở phía sau theo Triệu Lương Nghĩa cùng năm ngàn kỵ binh hộ vệ, nhanh chóng trở về quan thành.
Về thành, kiến Đế!
—— Nói ngoài lề ——
Lời converter: Uy, này là bị Kim tỷ chơi đi! Nói là Đế giá, mà đọc tới dòng cuối cùng còn chưa nhìn tới được cái bóng của bệ hạ nữa.
Bệ hạ nhất định là đắc tội Kim tỷ, mới bị Kim tỷ “tồn kho” tới giờ.
Nguyên Tu cùng Nguyệt Sát lập tức quay đầu, thấy cửa điện ầm ầm hạ xuống, điện hoa, kim thúy, thần giáp, trụ đài, nước sông ngầm, chậm rãi biền mất khỏi tầm mắt. Ánh lửa cũng tắt, lòng sông như tuyết cát mịn nhập vào bóng đêm, Nguyên Tu Nguyệt Sát lại nhìn cửa điện, thật lâu không động.
Cửa điện đóng rồi!
Bọn họ vừa mới ra, cửa điện lập tức đóng lại, vì sao đúng dịp như thế?
Hô Diên Hạo rời đi một lúc lâu, bọn họ mới ra khỏi điện, mà vừa ra khỏi cửa điện đóng ngay lập tức, vì sao khi Hô Diên Hạo đi ra cửa điện không đóng?
Nguyên Tu khó hiểu, hắn nghĩ cửa điện sẽ không đóng, bởi vì cửa điện Thái Dương mà Mộ Thanh mở lúc trước vẫn chưa đóng lại...
Không đúng!
Chín cửa trong điện tròn, chỉ có một cửa là đường ra, mà bọn họ lại mở ra hai cửa, một cửa là Thái Dương do Mộ Thanh mở ra, một cửa là Thủy môn Hô Diên Hạo mở ra!
Cung điện dưới lòng đất là thử thách mà Xiêm Lan đại đế đưa ra để chọn lựa người thừa kế, nếu đường ra chỉ có một, hắn không thể cho phép bọn họ mở ra hai cửa điện mới đúng. Nếu Mộ Thanh ở trong điện mở ra Thái Dương môn, những cửa điện khác hẳn là lại không thể mở ra mới phải.
Nhưng vì sao Hô Diên Hạo có thể mở ra Thủy môn, cửa điện sau khi mở vì sao không đóng lại, đợi đến khi toàn bộ bọn họ ra khỏi mới đóng?
Băn khoăn quá nhiều, Nguyên Tu nghĩ không thông, hắn quay đầu nhìn về phía người trong lòng Nguyệt Sát. Có lẽ, chỉ nàng mới có thể vạch trần bí ẩn cuối cùng của địa cung này. Cô gái ấy vẫn mê man, trên mặt mang mặt nạ, dung nhan ở trong bóng tối, nhìn không rõ, nhưng khuôn mặt ấy lại hiện lên rõ ràng ở trước mắt, trùng hợp với khuôn mặt che giấu sau lớp mặt nạ, như thực lại như ảo.
Dung nhan thoáng nhìn qua ấy cũng giống như bí bảo dưới địa cung này, cả đời không biết có thể gặp lại hay không.
Môn chủ...
Nguyên Tu lại liếc nhìn Mộ Thanh một cái, sau đó gian nan ngoảnh mặt đi chỗ khác, hít sâu một hơi, không khí ướt lạnh thấm vào lồng ngực, buồn phiền che kín lòng, khó giải trừ. Nhưng khi cảm nhận thấy không khí ướt lạnh bất thường trong đường hầm vẫn âm thầm cảnh giác, lắng nghe lòng sông xa xa, nói: “Có sông ngầm?”
Khi ở ba lối rẽ đã có thể cảm nhận không khí ẩm ướt, lúc ấy hắn đã phỏng đoán gần địa cung có sông ngầm, cơ quan cầu sắt được kích hoạt mở cửa đá dẫn nước sông đến đã chứng thật phỏng đoán của hắn, chỉ là khi bị rơi xuống cơ quan hố, vào điện tròn, lại không thể tìm con sông ngầm kia. Mà lúc này lại nghe thấy hơi ẩm ướt lạnh, xa xa loáng thoáng có tiếng nước chảy!
“Đi xem là biết.” Nguyệt Sát ôm Mộ Thanh đi ở phía trước, nàng nói đường này là đường ra, tám phần sẽ không sai, đi theo nhất định có thể ra ngoài.
Khi rời đi, Nguyệt Sát liếc mắt nhìn cửa điện đã đóng. Đóng lại cũng tốt, đỡ cho Thần giáp hiện thế trở thành vật của Nguyên gia, vô duyên vô cớ cản trở bệ hạ. Có điều địa cung đã bại lộ, Hô Diên Hạo sau khi rời khỏi đây chắc chắn sẽ phái người quay trở lại, so với việc để lại cho người Hồ hoặc là Tây Bắc quân, không bằng hắn trở về lệnh cho Thích Bộ đến phá hủy trước, không chiếm được thì hủy đi địa cung, ai cũng đừng nghĩ mang thần giáp đi.
Nguyên Tu cũng liếc nhìn cửa điện một cái, cũng tốt, như thế bí bảo sẽ vĩnh viễn ở lại địa cung, nếu không một khi thần giáp xuất hiện, thế cục thiên hạ tất biến.
Thiên hạ, thế cục...
Nguyên Tu nhìn phía lòng sông phương xa, giống như trông thấy đại mạc biên tái*, mặt trời lặn chốn quan thành, gió Tây Bắc thổi hằng đêm, nếu thế cục thiên hạ không thay đổi, cả đời này táng thân ở Tây Bắc, hắn cũng an lòng.
*Biên tái: chốt hiểm yếu ở vùng biên cương.
Hai người mỗi người một tâm tư, không biết đã đi bao xa, cho đến tận khi lòng sông khô cạn dưới chân bắt đầu mềm, không khí ẩm ướt càng lúc càng rõ ràng, hai người nhìn cách đó không xa phát hiện có nước sông lấp loáng. Bên bờ có dấu chân một đường hướng xa, xác nhận là của Hô Diên Hạo lưu lại, Nguyên Tu và Nguyệt Sát đi theo, nước sông sâu dần, con đường càng lúc càng chật hẹp.
Phía cuối đường, chỉ thấy một cái đầm nước sâu, lại không còn đường đi nữa.
“Địa cung cách hồ Tang Trác Thần không bao xa, hồ lại thông với sông ngầm Quật Đạt, rất nhiều nhánh nhỏ, đầm nước này có lẽ sẽ thông với sông Quật Đạt, phải lặn xuống mới biết.” Nguyên Tu đặt Mạnh Tam xuống đất, nói với Nguyệt Sát, “Ngươi ở lại chỗ này trông chừng bọn họ, ta xuống nước nhìn một cái.”
Dấu chân của Hô Diên Hạo cũng biến mất ở chỗ này, giống như là đi vào trong nước, nhưng kẻ này giả dối không thể dễ tin. Mạnh Tam cùng Mộ Thanh đều hôn mê, hắn phải xuống trước tìm thử đường ra, cũng xem xem có nguy hiểm gì hay không.
Nguyệt Sát không ý kiến, hắn có thể đi dò đường, nhưng đem nữ nhân này lưu lại với Nguyên Tu, hắn thà rằng ở lại.
Nguyên Tu không cởi quần áo, mặc một thân áo giáp nhảy xuống sông ngầm, trên người hắn có thương tích, nhưng động tác lại rất lưu loát, tiếng nước thăm thẳm, chỉ một lát, người đã biến mất. Nguyệt Sát ngồi bên cạnh hồ, sợi tơ nắm ở lòng bàn tay, cảnh giác. Hô Diên Hạo bị thương một tay, lại bị hắn đả thương mấy nơi, nếu như thông minh nên biết rằng lưu lại cũng không cướp được người, chẳng bằng rời đi. Theo dấu chân của hắn, có thể thấy hắn đã đi rồi, nhưng đến lúc này, Nguyệt Sát không muốn có bất kỳ nguy hiểm nào, cẩn thận vẫn hơn.
Trong bóng tối, thời gian khó tính toán, không biết đợi bao lâu, dưới nước truyền đến âm thanh, Nguyệt Sát siết chặt sợi tơ sắt trong tay, sát khí ẩn hiện.
Trong nước trồi lên một người, Nguyên Tu lên bờ, vừa từ trong nước đi ra, hắn còn chưa quen với bóng tối, ánh mắt lại tinh chuẩn đi về phía Nguyệt Sát, nói: “Có đường ra! Bên trên là đường biên của thảo nguyên, cách đại mạc không xa, đây là nhánh sông Tư Mục.”
Đường ra, quả nhiên bị nàng nói trúng.
“Trong nước không có nguy hiểm, chỉ có vài dòng nước ngầm, cần cẩn thận tránh đi, khoảng chừng ba trăm lần đếm sẽ ra được ngoài.” Nguyên Tu nói, khi hắn tìm đường ra ngoài chỉ để ý tình hình trong nước và đường ra, khi trở về mới đếm thời gian, phong bế đại huyện của nàng và Mạnh Tam lại, bế khí mang theo hai người, bọn họ vẫn có cơ hội.
“Mang theo người lặn, nếu như quá ba trăm nhịp, càng lâu càng nguy hiểm. Hai người bọn họ không thể bế khí quá lâu, đại tướng quân xác định Hô Diên Hạo không hạ ám chiêu ở trong nước?” Nguyệt Sát hỏi. Nếu như không có ám chiêu thì có thể toàn lực thử một lần, nhưng nếu ở trong nước gặp nạn, bọn họ đều rơi vào nguy hiểm.
“Không nhìn thấy. Nếu có, ngươi dẫn bọn họ đi trước, ta ở lại cản phía sau là được! Nàng một ngày là Anh Duệ tướng quân, một ngày là quân nhân Tây Bắc, thì một ngày Nguyên Tu ta vẫn coi là người nhà!” Nguyên Tu trầm giọng nói, khoanh tay đứng ở bên đầm nước, một thân nam nhi anh hùng khí khái.
Không phải chỉ có Thích Nguyệt môn mới để ý tính mạng của nàng!
Khi hắn xuống nước đã điều tra, quả thật giống như Hô Diên Hạo một đường rời đi, không để lại ám chiêu gì, làm việc như thế mặc dù không giống hắn, nhưng hắn bị thương không nhẹ, không rảnh quan tâm chuyện khác là điều hiểu được. Chuyến đi lần này nàng cứu giúp bọn họ rất nhiều, hắn tuyệt đối không liên lụy tính mạng của nàng vào lúc này, nếu như hắn tra xét có quên, hắn bỏ mạng này lại chống đỡ là được!
Nguyệt Sát nhíu mày, có chút kinh ngạc, không có ám chiêu? Như thế thật không giống tác phong làm việc của Hô Diên Hạo!
Nguyên Tu nói không có, Nguyệt Sát cũng chỉ có thể tạm tin, ra khỏi địa cung quan trọng hơn, mấy ngày bọn họ không được ăn cơm, hắn cùng Nguyên Tu có nội lực chống đỡ, nhưng nàng chống đỡ đến bây giờ đã là giới hạn cuối cùng.
Muốn xuống nước trước phải điểm huyệt đạo của Mộ Thanh, muốn điểm huyệt đạo trước phải cởi thần giáp. May mắn Nguyệt Sát thân là ảnh vệ, khả năng nhìn vật trong bóng tối là phi thường, không cần sờ soạng chung quanh đã có thể nhìn thấy vạt áo của thần giáp. Nguyên Tu lập tức chuyển ánh mắt đi chỗ khác, chỉ trong nháy mắt, Nguyệt Sát đã cởi thần giáp, điểm huyệt, lại đem áo mặc lại một lần nữa. Khi hắn ôm Mộ Thanh đứng lên, Nguyên Tu đã ôm Mạnh Tam lặn xuống nước, nước sông lạnh lẽo, với nội lực của hai người mà nói, khí lạnh như thế không ảnh hưởng nhiều, nhưng Mạnh Tam bị thương nặng, Mộ Thanh lại là nữ tử, khí lạnh chắc chắn không thể chịu lâu.
Nguyệt Sát theo sát sau lưng Nguyên Tu, vừa vào trong nước đã thấy một hang ngầm trong lòng đất, mạch nước ngầm cuồn cuộn như muốn nuốt chửng bất cứ thứ gì đi ngang qua, Nguyệt Sát theo hướng Nguyên Tu tránh đi, bế khí dồn toàn lực lặn xuống. Tiếng nước ồ ồ, ảnh hưởng rất lớn đến thính giác, Nguyệt Sát cảnh giác đề phòng bốn phía, một đường ngoại trừ những mạch nước ngầm xoáy mạnh, quả nhiên không có ám chiêu nào.
Đếm gần đến ba trăm, đỉnh đầu bắt đầu có ánh sáng chiếu xuống, ánh đỏ nhuộm loang lổ nước sông, diễm lệ như máu.
Nguyên Tu siết chặt Mạnh Tam lấy đà trồi lên, Nguyệt Sát đuổi kịp, cũng đạp mạnh chân đẩy hai người ra khỏi mặt nước, vừa nổi lên đã thấy ánh tà dương chiếu cả vùng đại mạc rộng lớn, cỏ xanh liên miên, sông Tư Mục uốn lượn như xà, trải dài vạn dặm, ánh hồng bao trùm.
Hoang mạc thảo nguyên lúc chạng vạng, vừa nhìn thì hoang vắng, gặp lại chợt thấy tráng lệ như tranh.
Hai người lên bờ, Nguyệt Sát vội vàng cởi bỏ thần giáp của Mộ Thanh, cởi bỏ tất cả huyệt đạo, lại thật lâu không thấy Mộ Thanh hô hấp. Nguyệt Sát kinh sợ, nhưng chưa kịp có hành động gì, bên cạnh đã xuất hiện một bóng người, Nguyên Tu bình tĩnh nâng Mộ Thanh nâng dậy, Mạnh Tam bị hắn điểm huyệt cũng đang khoanh chân ngồi trên cỏ, không đợi Nguyệt Sát lên tiếng, Nguyên Tu đã vận chưởng xoa vào gáy hai người.
Bờ sông chợt có gió mạnh nổi lên, gió cuốn bụi cỏ rơi xuống mặt sông, xuôi dòng mà xa, mặt sông có sương mờ dần dần bay lên, những ánh tà dương cuối cùng chiều xuyên qua, mờ ảo khôn cùng. Đến khi tắt nắng, quần áo của Mộ Thanh và Mạnh Tam trên bờ cũng đã được hong khô, hơi thở dần ổn định, chỉ là người vẫn chưa tỉnh.
“Buộc chặt quần áo nàng lại.” Nguyên Tu đứng dậy, khoanh tay nhìn về nơi xa.
Nguyệt Sát lạnh mặt, vừa định mở miệng, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Cát bụi nổi lên, có tiếng vó ngựa ở xa tới, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện trên đại mạc, cuồn cuộn như Hắc Long.
Kia là... Tây Bắc quân!
Nguyệt Sát liếc mắt nhìn Nguyên Tu một cái, lại liếc mắt nhìn quần áo Mộ Thanh. Khó trách Nguyên Tu vì nàng đả trăm huyệt thông hành kinh mạch, còn muốn đánh tan ẩm ướt trên quần áo, thì ra Tây Bắc quân đang ở gần! Hắn đi trước dò đường, có lẽ đã phát tín hiệu ra ngoài.
Trên người Nguyên Tu mang theo tên lệnh, sông Tư Mục cách hồ Tang Trác Thần không xa, không biết bọn họ đã rơi xuống địa cung mấy ngày, nhưng Tây Bắc quân nhất định đang tìm hắn trên đại mạc, chiến sự trên thảo nguyên nhất định khẩn cấp, hắn phát ra tên lệnh, tám chín phần tướng lĩnh trong quân sẽ nhìn thấy, chỉ là không ngờ nhanh như vậy!
Tướng lĩnh trong Tây Bắc quân Nguyên Tu đều nhận biết, người đi đầu kia là Hữu tướng quân phòng thủ Thạch Quan thành, Triệu Lương Nghĩa, phía sau dẫn theo bốn năm ngàn kỵ binh, xa xa thấy Nguyên Tu đứng ở bờ sông, Triệu Lương Nghĩa không đợi chạy tới bờ sông đã nhảy xuống ngựa, “Đại tướng quân!”
Đại tướng quân không chết!
“Đại tướng quân!” Thanh niên đen nhẻm gầy gò, chạy tới bên người Nguyên Tu, chưa mở miệng mắt đã hồng.
“Lương Nghĩa, kỵ binh ra bên ngoài, không xuống khỏi chiến mã, ngươi làm trái với quân kỷ, còn không bằng lính của mình.” Nguyên Tu nâng Triệu Lương Nghĩa dậy, cười so với tịch dương còn xán lạn.
Triệu Lương Nghĩa sửng sốt, quay đầu nhìn cồn cát đại mạc phía sau, năm ngàn thiết kỵ như rồng, đứng đó nhìn bờ sông bên này, quân dung giống như ngân hà, sắc mặt huynh đệ bọn họ đều kích động, lại không một người xuống ngựa. Triệu Lương Nghĩa há hốc mồm cười, chỉ vào chúng binh tướng, mắng: “Các ngươi gài bẫy gia gia! Xuống chiến mã phải chịu bao nhiêu quân côn? Ngũ trưởng, Mạch trưởng của các ngươi là ai? Trở về bảo bọn họ thay gia gia chịu!”
“Có tướng quân như ngươi sao!” Nguyên Tu cười mắng, một quyền đánh vào ngực Triệu Lương Nghĩa.
Triệu Lương Nghĩa ôm ngực kêu la, mắng lời thô tục: “Thật đúng là đau! Thật sự là Đại tướng quân! Ngài không chết trong địa cung kia?”
“Địa cung?” Nguyên Tu thu lại nụ cười, “Các ngươi thấy địa cung?”
“Thấy! Nơi đó cơ quan thật là hiểm chết người! Hại chết không ít huynh đệ!” Triệu Lương Nghĩa nói.
“Phái người đi mau, cho bọn họ rút về!” Nguyên Tu nói, quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Thanh và Mạnh Tam, “Có quân y ở đó không? Về quan thành trước!”
“Quân y!” Triệu Lương Nghĩa quay đầu kêu, lúc này mới phát hiện cánh tay và trên đùi Nguyên Tu đều cột vải, trên người hoàng kim nhuyễn giáp, có chút chói mắt, “Đại tướng quân, ngài bị thương?!”
Vừa rồi quá kích động, hắn lại không phát hiện ra! Hơn nữa, trên người Đại tướng quân mặc giáp y gì?
Triệu Lương Nghĩa lúc này mới phát hiện không chỉ có trên người Nguyên Tu mặc áo giáp này, ba người bên bờ sông đều mặc, chỉ là ba người đều đang đội mặt nạ của người Hồ, nhất thời phân không rõ ai là ai.
Lúc này, quân y từ sau chạy tới, đến bờ sông thì xuống ngựa, cầm lấy cái hòm thuốc, muốn xem vết thương cho Nguyên Tu trước, Nguyên Tu nói: “Trước xem vết thương cho Mạnh Tam, hắn bị thương nặng, Chu Nhị... Anh Duệ tướng quân bị thương nhẹ, không cần lo lắng, không cần xem cho hắn.”
Quân y muốn xem vết thương phải bắt mạch, nàng là nữ tử, không thể bị bắt mạch!
Nguyên Tu nhíu chặt mày, cuối cùng hắn cũng biết tại sao khi ở thôn Thượng Du, nàng thà rằng đắc tội Tề Hạ cũng không để hắn trị thương cho mình.
Quân y ở trong quân nhiều năm, biết rõ tính tình Nguyên Tu, cho nên lên trước xem vết thương cho Mạnh Tam, hắn không biết rõ người nào là Mạnh Tam, người nào là Mộ Thanh, nhưng đến gần nhìn tình hình vết thương là biết được.
Trên người Mạnh Tam trúng năm đao, phần lớn ở bụng và lưng, vết đao rất sâu, lại vẫn giữ được mạng, quân y thấy thế trong lòng lấy làm kỳ lạ, nhưng khi thay hắn rửa miệng vết thương, lại phát hiện vết thương đã được bôi thuốc, ngửi mùi hương khác thường. Mùi thơm lạ lùng kia hắn đã từng ngửi thấy, ở chỗ của Ngô lão quân y, thuốc kia được Ngô lão coi như trân bảo, là thuốc tiên của Đồ Ngạc tộc, ngàn vàng khó cầu, Tam Hoa cao!
Quân y tất nhiên sẽ không cho rằng trên người Mộ Thanh mang theo thuốc này, chỉ nghĩ Nguyên Tu khi ra ngoài có mang ở trên người, Mạnh Tam cũng coi như phúc lớn mạng lớn, có thuốc này mới giữ được một mạng.
Khi quân y cứu trị cho Mạnh Tam, Triệu Lương Nghĩa hỏi: “Đại tướng quân, trên người ngài mặc là thứ gì?”
“Việc này trở về nói sau.” Nguyên Tu không nói rõ, thần giáp xuất hiện không phải việc nhỏ, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, nếu sự tình lan truyền ra ngoài, trong thiên hạ không biết có bao nhiêu người sẽ nhìn chằm chằm địa cung này, “Ngươi phái người đến địa cung, ra lệnh cho mọi người rút lui, bên trong cơ quan và sông ngầm rất nguy hiểm, nếu như đụng nhầm cơ quan, thì vô cùng nguy hiểm!”
Một khắc cửa điện đóng lại, hắn đã không muốn thần giáp xuất hiện lại trên thế gian, đi theo đường thủy vào địa cung mặc dù không tệ, nhưng không thể lấy tính mệnh tướng sĩ của hắn đi thử. Nước sông đã tràn vào điện tròn, địa cung sớm muộn gì cũng bị ngập, chỉ cần thời gian thôi. Đến lúc đó phái binh đóng ở sông Tư Mục và cửa địa cung, chờ nước ngập địa cung rồi rút binh là được.
“Chuyện này... chỉ sợ không được!” Triệu Lương Nghĩa khổ sở nói.
“Không được?”
“Không được!” Triệu Lương Nghĩa nhức đầu, lúc này mới nhớ tới Nguyên Tu vừa ra khỏi địa cung, không biết chuyện mấy ngày nay, “Ngài không biết, người đó... Đại công tử đã đến!”
Nguyên Tu sửng sốt, sắc mặt trầm xuống!
Nguyên Duệ?
“Sau khi ngài rơi vào hố cát, lão tướng quân ngàn dặm truyền tin về triều, Đại công tử dẫn quân Thanh Châu đến Tây Bắc tìm ngài, ngày hôm trước vừa đến! Khi đó, Lỗ tướng quân đã phái người vận gỗ đến công thành, phá hai cửa của địa cung...” Nói đến đây, Triệu Lương Nghĩa nghiến răng, tức giận tím mặt, “Chủ nhân địa cung kia cũng thật là độc ác, phía sau cửa đá đều là độc trùng, hại chết không ít tướng sĩ. Lỗ tướng quân sai người rút khỏi, rải dầu thiêu một lần, độc trùng lại chạy trốn vào bên trong, sau đó vào trong hai lối đường hầm cũng chết không ít tướng sĩ. Càng đáng giận là, cửa đá cuối hai đường hầm mở ra, lại thêm hai con đường nữa! Thành tổng cộng bốn con đường, chúng thuộc hạ không biết Đại tướng quân đi đường nào, nên phân bốn nhóm đi bốn đường tìm kiếm, kết quả hai nhóm gặp được nhau ở lối rẽ có ba cửa vào, nhóm thứ ba gặp phải cơ quan độc trùng, không mấy người chống cự được. Nhóm còn lại cũng gặp cơ quan lợi hại, tổn hại không ít.”
“Ngày hôm trước, đại công tử dẫn quân Thanh Châu đến, tự mình xuống dưới địa cung tìm Đại tướng quân, đem tính mạng của tướng lĩnh Thanh Châu ra thử đường, chết một đám lại một đám khác vào, nói là không tìm được Đại tướng quân thì mọi người cũng chôn cùng! Lỗ tướng quân khuyên bảo nhiều lần không nghe, hiện nay đã chết không biết bao nhiêu người. Ngài nói rút người đi, mạt tướng thấy rất khó!” Triệu Lương Nghĩa hừ hừ, quân Thanh Châu số đen tám kiếp, mới phải đi theo Nguyên Duệ đến đây, Nguyên Duệ tuy là huynh thứ của Đại tướng quân, nhưng hắn chẳng khác gì người điên, tính tình cực đoan, nếu Đại tướng quân không tự mình xuất hiện ở trước mặt hắn, có lẽ hắn sẽ không thu binh.
Nguyên Tu càng nghe sắc mặt càng trầm, “Hồ đồ! Truyền tin cho Lỗ Đại, lệnh hắn quăng Nguyên Duệ ra khỏi địa cung cho ta! Không được thì đánh ngất khiêng ra!”
Triệu Lương Nghĩa vừa nghe, miệng ngoác đến mang tai, cười nói: “Được được!”
Đại tướng quân lên tiếng là dễ xử lý rồi!
Đừng nói trói lại Nguyên Duệ, cho dù là trói thiên vương lão tử, bọn họ cũng dám!
Triệu Lương Nghĩa vừa cười vừa chạy về hướng cồn cát, lại đột nhiên dừng lại, a một tiếng, vỗ ót, xoay người nhìn Nguyên Tu.
“Làm sao?” Nguyên Tu thấy hắn không đi truyền lệnh, nhíu mi.
“Quên nói cho tướng quân một sự kiện...”
“Chuyện gì?” Còn có chuyện gì? Trong nhà phái Nguyên Duệ đến còn chưa đủ phiền hay sao?
“Đế giá, đến đây Tây Bắc.”
“...”
Nguyên Tu giật mình, bên bờ sông, Nguyệt Sát đột ngột quay đầu!
*
Đế giá đến Tây Bắc, cũng là việc hôm trước.
Tây Bắc là thành trì chốn biên quan, không xây hành cung, dịch quán nhiều năm chưa tu sửa, lão tướng quân Cố Càn dâng tấu mời Đế giá nghỉ tại ở Cát Châu thành. Cát Châu thành là đại thành của Tây Bắc, phong cảnh dân sinh so với biên quan tốt hơn rất nhiều, cũng an toàn hơn biên quan. Nhưng Đế giá lại muốn biên quan, Cố lão tướng quân không thể ngăn cản, chỉ đánh an bài Đế giá ở tại Thạch Quan thành, trong phủ nội võ Vệ tướng quân.
Thạch Quan thành là một trong năm thành trì chính giữa Tây Bắc, cũng là nơi tân quân đóng quân, so với phủ Đại tướng quân ở tại Gia Lan Quan thành an toàn hơn rất nhiều. May mà Thánh Thượng lúc này không cố chấp, đồng ý với an bài của Cố lão tướng quân, tạm nghỉ ở Thạch Quan thành.
Mấy ngày nay, địa cung ồn ào, Tây Bắc quân, Thanh Châu quân, còn có cả Ngự Lâm vệ Thánh Thượng phái tới đều đang tìm kiếm Nguyên Tu, chỉ là không ngờ hắn sẽ xuất hiện ở bên bờ sông Tư Mục.
Đế giá đến Tây Bắc, việc này không nhỏ, quân y băng bó xong vết thương cho Mạnh Tam, Nguyên Tu sai Triệu Lương Nghĩa tìm cho mấy con chiến mã, trước phái người báo tin cho địa cung và quan thành, còn bản thân mình và Nguyệt Sát mang theo Mộ Thanh, Mạnh Tam ở phía sau theo Triệu Lương Nghĩa cùng năm ngàn kỵ binh hộ vệ, nhanh chóng trở về quan thành.
Về thành, kiến Đế!
—— Nói ngoài lề ——
Lời converter: Uy, này là bị Kim tỷ chơi đi! Nói là Đế giá, mà đọc tới dòng cuối cùng còn chưa nhìn tới được cái bóng của bệ hạ nữa.
Bệ hạ nhất định là đắc tội Kim tỷ, mới bị Kim tỷ “tồn kho” tới giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook