Dạ Nhi nghe vậy vội hoàn hồn, thu lại vẻ mặt háo sắc vừa rồi. Sau đó nàng nhìn Bách Hiên Hàn với ánh mắt xem thường:

"Dừng! Vương gia, hình như người có chút tự kỉ phải không, có người nào tự khen mình tuấn tú sao?" Nói xong, không hiểu sao tim nàng đập lỗi mất hai nhịp.

Dù sao hắn cũng là đệ nhất mỹ nam của Thiên Thần quốc mà, không biết có bao nhiêu nữ tử muốn gả cho hắn. Vậy mà chỉ có nàng, chỉ có mình nàng dám xem thường hắn, điều này làm hắn cảm thấy thất bại.

Dạ Nhi vươn vai, vẻ mặt lạnh nhạt nói: 'Vương gia, thiếp đã chuẩn bị xong, chúng ta khi nào thì tiến cung?"

" Đi ngay bây giờ."

"Được, đi thôi." Hai người nói xong thì cùng nhau đi ra ngoài. Lúc hai người đi ngang qua hoa viên, Dạ Nhi tình cờ nghe thấy mấy hạ nhân đang nhỏ giọng nói chuyện:

" Ngươi nghe gì chưa? Đêm qua, vương gia ôm vương phi trở về phủ, xem ra vương phi rất được vương gia sủng ái."

"Đúng vậy, ta nghe vương gia rất mực ôn nhu, sau khi ôm vương phi về phòng, vương gia còn ngủ lại đó một đêm nữa."

"Ngày đại hôn vương gia cho gọi thêm ba trắc phi vào động phòng, ta còn tưởng rằng vương phi chẳng chiếm chút địa vị nào trong lòng vương gia, ai ngờ..."

"Ngờ cái đầu ngươi á, thử nghĩ xem, việc này nếu truyền đến tai các trắc phi thì cuộc sống sau này của vương phi chắc hẳn là không còn được bình yên chút nào đâu."

"Cũng phải, ta nghe Tiểu Hồng nói, đêm qua, Mộ phi phát hỏa cả buổi tối, còn đập vỡ cả vòng ngọc vương gia tặng."

"..."

Dạ Nhi nghe bọn hạ nhân nói chuyện, mấy chuyện phía sau đều không liên quan tới nàng, nhưng mà nàng lại để ý đến câu nói đầu tiên kia.

Gì? Hôm qua Bách Hiên Hàn tự mình ôm nàng vào vương phủ? Tiêu rồi tiêu rồi, chuyện này giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết oan. Tương lai nàng còn phải hưu phu nữa cơ, bây giờ bị tất cả mọi người hiểu lầm hết thì sau này hưu hắn xong còn có thể đi ra ngoài kiếm miếng ăn sao?

Ngẩng đầu lên, nàng trộm liếc mắt nhìn Bách Hiên Hàn một cái, chỉ thấy mặt hắn cũng co quắp nhưng không có thêm biểu hiện gì, giống như nãy giờ hắn không nghe thấy ai nói gì.

Hừ, bọn họ lớn tiếng vậy, ngay cả nàng cũng nghe được, huống chi hắn còn không bị điếc.

Thật không biết trong hồ lồ của nam nhân này bán thuốc gì? (***Ý nói không biết Hàn ca đang nghĩ gì***)

Dạ Nhi căm giận thở dài một hơi, sau đó giậm chân đi trước, không để ý đến phía sau nàng, Bách Lí Hiên Hàn đang cười cười...

.....

Ra khỏi vương phủ, hai người ngồi cùng một xe ngựa, Dạ Nhi rốt cục nhịn không nổi nữa hỏi Bách Hiên Hàn: 'Đêm qua ngươi ôm ta về vương phủ đấy à?"

Khóe miệng Bách Lí Hiên Hàn khẽ cong: "Chứ nàng nghĩ là hạ nhân khiêng nàng về?"

"Ta...." Dạ Nhi bỗng dưng cứng miệng: "Ta nghĩ là do mình mộng du về đấy!"

Đột nhiên, Bách Lí Hiên Hàn bất ngờ nghiêng người đến sát nàng, cười đến khiến người khác sởn gai ốc: "Nhưng rất tiếc, đêm qua nàng không có mộng du."

Bởi thân cận quá nên Dạ Nhi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang chạy tán loạn khắp cổ tay mình làm cho cổ tay hơi tê tê, cả người đều không được tự nhiên. Nàng cố gắng hít sâu một hơi rồi nhích người về phía trước, làm bộ tức giận nói: "Tại sao khi đó không đánh thức ta?"

Bách Lí Hiên Hàn nhún vai, trưng ra vẻ mặt vô tội: "Thì nàng có nói đâu...."

Nói nhảm! Ta ngủ rồi còn biết gọi thế nào? Ngủ mà còn nói chuyện được thì cần ngươi gọi làm cái quái gì?

Tên não tàn! (***(--''')***)

Ngồi ngắm sắc mặt tức giận của nàng càng ngày càng đỏ lên, Bách Lí Hiên Hàn canh đến khi nàng sắp bùng phát thì tranh thủ nhào đến ôm lấy nàng, đồng thời nói: "Lúc ấy bổn vương nhìn nàng ngủ rất ngon, vì không muốn quấy rầy mộng đẹp của nàng nên mới không cho người ra ôm nàng vào đấy chứ. Nói cho cùng thì mọi việc đều xuất phát từ tấm lòng thành cả. Nàng nỡ lòng nào mà lại nghĩ tấm lòng thành trong trắng đó thành lòng lang dạ thú vậy!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương