Lúc bách Lí Hiên Hàn đang ở trong thư phòng viết chữ thì Lâm Diệp bất ngờ từ ngoài bước vào, quỳ một chân hồi báo: "Vương gia, thuôc hạ lúc nãy đi ngang qua chỗ vương phi, tình cờ nghe được một bí mật."

Chuyện đáng để Lâm Diệp phải nhắc đến hai từ bí mật thì sẽ không đơn giản. Bách Lí Hiên Hàn chỉ nói một chữ: "Nói."

"Thuộc hạ nghi ngờ vị vương phi này không phải là công chúa thật sự của Thiên Diệp vương triều!"

Bộp! Tâm của Bách Lí Hiên Hàn bỗng rung động mạnh, bất quá sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, không thể hiện sự ngạc nhiên nào: "Sao ngươi biết?"

"Bởi vì lúc ấy Mạt Lị có nói với vương phi rằng: 'Dạ Nhi tiểu thư, người sao có thể nhịn được? Nếu là công chúa Tiểu Ức của chúng ta thì đã sớm đem đám nữ nhân này đi náo loạn rồi'."

Mi tâm của hắn nhíu chặt, ánh mắt rốt cục cũng dịch ra khỏi quyển sách: "Ngươi chắc chắn không nghe lầm chứ?"

"Thuộc hạ xin lấy đầu mình ra đảm bảo: thuộc hạ tuyệt đối không nghe lầm"

Bách Lí Hiên Hàn khép lại quyển sách rồi ngồi trầm tư một lúc. Nếu như chỉ dựa vào cách xưng hô "Dạ Nhi tiểu thư" thì không thể chứng minh nữ nhân này là giả được, rất có thể đó là nhũ danh của nàng. Nhưng có câu nói tiếp sau kia thì khả năng vị vương phi này không phải là công chúa thật sự của Thiên Diệp vương triều cũng cao lắm.

Chỉ một lát sau, hắn nói: "Được, chuyện này ta biết rồi. Người cứ tiếp tục quan sát xem các nàng có hành động gì không. Còn về chuyện này, bổn cương sẽ đích thân tự xử lí."

"Dạ, thuộc hạ hiểu."

Sau khi Lâm Diệp lui ra, trong lòng Bách Lí Hiên Hàn cũng bắt đầu có chút nghi ngờ. Theo kết quả điều tra lần trước thì nói vương phi hiện tại là giả mạo không phải là không có căn cứ. Bởi vì đại công chúa cầm, kì, thi, họa, thứ gì cũng không thông, Hơn nữa, nàng ta là người đanh đá, có thù phải trả. Nhưng mà vương phi này khác đại công chúa kia một trời một vực, chẳng những văn vũ đều tinh thông mà tính tình còn điềm đạm hơn rất nhiều,

Nếu nữ nhân này thật sự không phải là Đông Lăng Tiểu Ức thì thân phận của nàng là gì? Gả cho hắn với mục đích gì?

***

Giữa trưa, Bách Lí Hiên Hàn đi thẳng đến phòng của Dạ Nhi. Vừa bước vào cửa, hắn đã thấy Mạt Lị đang ở trong, xung quanh toàn dao kéo. Lưỡi dao sắc bén cọ vào nhau xoàn xoạt, bên cạnh là một đống vải vụn dày.

Hắn hơi ngẩn người ra, đây chẳng phải là y phục của hắn sao? Ai cho nàng ta làm vậy? Chẳng lẽ lại là nữ nhân chết tiệt kia...! Nàng sửa thứ y phục này làm gì?

Nghe được có người đến, Mạt Lị quay đầu lại, bỗng phát hiện thấy Bách Lí Hiên Hàn đang đứng trước mặt mình, vội vàng hành lễ: "Vương...."

Chữ "gia" còn chưa có nói ra, Bách Lí Hiên Hàn đã làm ra động tác ngừng, Mạt Lị đành đem mấy lời nói sau thu về.

Còn Bách Lí Hiên Hàn nhìn Dạ Nhi đang ngủ say trên giường, nhỏ giọng dặn dò: "Ngươi lui ra ngoài trước đi."

Mạt Lị nhìn thoáng qua Dạ Nhi rồi nhẹ nhàng xoay người đi ra cửa.

Mạt Lị vừa đi, Bách Lí Hiên Hàn liền nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của Dạ Nhi. Khuôn mặt này thật sự rất quen thuộc, không thoa son phấn nhưng vẻ mặt vẫn tinh xảo, xinh đẹp làm người ta không nhịn được mà bị cuốn hút. Bộ dạng không phòng bị kia làm hắn nhớ đến lần đầu hai người gặp nhau: đêm hôm đó, nàng cứu hắn. Chỉ tiếc rằng hai người chỉ nhìn thoáng qua nhau, không quan sát kĩ. Lần gặp thứ hai là ở yến tiệc tẩy trần. Lúc đó, hắn rất khiếp sợ, không nghĩ công phu của nàng lại cao đến vậy

Khẽ cười một tiếng, hắn không nhịn được đưa tay lên xoa lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Bỗng Dạ Nhi mơ mơ màng màng vừa ngủ vừa nói: "Mạt Lị, ta đã bảo ngươi không được đánh thức ta rồi phải không? sao ngươi còn không biết lớn nhỏ, còn sờ mặt của bổn tiểu thư?"

Bách Lí Hiên Hàn nở ra một nụ cười nhẹ trên khóe môi, sau lại cố làm ra lại bộ mặt lạnh lùng nói: "Ái phi của bổn vương, nàng mau mở mắt ra nhìn xem ta là ai?"

Dạ Nhi nghe được âm thanh quen thuộc, vội vàng mở to hai mắt. Lúc thấy khuôn mặt Bách Lí Hiên Hàn, nàng bị dọa sợ đến mức trực tiếp ngồi dậy: "Vương.....vương gia, sao người lại tới đây?"ô

Hắn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, bỗng nhiên rất muốn cười, nhưng vẫn gắng giữ khuôn mặt lãnh khốc: "Bổn vương nghĩ ái phi đói rồi nên muốn cùng ái phi dùng bữa."

Nghĩ cho nàng? Chỉ có kẻ thiếu não mới nghe hắn nói! Nhất định là có âm mưu quỷ ké gì đây. Dạ Nhi dụi dụi đôi mắt to, nở lên nụ cười: "Vương gia muốn cùng thần thiếp dùng bữa thì chỉ cần cho hạ nhân đến bẩm báo là được, cần gì phải tự mình đến đây?"

"Chẳng lẽ bổn vương muốn tự mình đến cũng không được sao?" Bách Lí Hiên Hàn nhíu mày.

"Được vương gia quan tâm, thần thiếp thật là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), chẳng qua là sợ vương gia đói bụng, thần thiếp sao gánh hết tội?"

"Không sao, bổn vương đường đường là nam tử hán, há lại có thể dễ dàng bị đói chết như vậy sao?"

"Nếu vậy, để thần thiếp thay y phục đã!" Dạ Nhi nói xong, xoay người hướng đến tấm bình phong đi tới, song lúc đi nhỏ giọng nói thầm: "Ngươi muốn cùng ta dùng ta dùng bữa ư? Ta còn không muốn dùng bữa với ngươi đây! Không biết là ngươi có hạ độc với ta không nữa......"

Nhưng nàng cũng đã nói muốn đi thay y phục rồi mà hắn vẫn không có ý muốn ra ngoài vậy? Hay là hắn cố ý muốn ở lại?

Dạ Nhi hơi nhíu mi rồi hắng giọng một cái nói: "Vương gia, thần thiếp phải thay y phục."

"Ừ! Nàng cứ thay đi!" Bách Lí Hiên Hàn bình thản nói, không mang theo chút lúng túng nào.

Dạ Nhi trợn tròn mắt: "A.....Không biết vương gia có thể tránh xuống hay không?"

"Tránh?" Hắn cười lạnh lùng, mang theo chút tà mị: "Ái phi nói thật là tức cười. Nàng vốn là nữ nhân của bổn vương, chỉ có thay bộ y phục thôi, cần gì ta phải tránh?"

"............" Dạ Nhi trong nháy mắt cảm thấy thật muốn chết: Cũng không phải ngươi bị nhìn trộm, dĩ nhiên không cần tránh rồi. Dù gì ta cũng là một bông hoa chưa có chủ, nếu bị ngươi nhìn thấy, sau này bị truyền ra ngoài thì còn mặt mũi đâu nữa.

Thấy nàng đứng bất động ở đó, thậm chí vẻ mặt còn muốn ăn tươi nuốt sống hắn, Bách Lí Hiên Hàn bỗng thật buồn cười. Cuối cùng nàng phải nói: "Vương gia, thần thiếp không quen có người nhìn mình thay y phục, mong vương gia ra ngoài một lát!"

"A? Nói vậy chẳng phải nàng là không bao giờ muốn cùng ta 'thẳng thắn gặp nhau'"?

Thẳng thắn gặp nhau? Nghĩ khá lắm! Người nào cũng thẳng thắn gặp nhau rồi! Trong thâm tâm Dạ Nhi hung hăng mắng hắn một câu rồi lại treo vẻ mặt đầy nụ cười: "Thẳng thắn gặp nhau, sẽ có một ngày như vậy, nhưng không phải bây giờ!"

Bách Lí Hiên Hàn tiến lên trước hai bước, vẻ mặt tà mị nhìn nàng nói: "Vậy đây là lúc nào?"

Ánh mắt Dạ Nhi chuyển động vài cái, đầu óc cũng xoay chuyển thật nhanh: "Đương nhiên là phải đợi đến thời điểm thần thiếp muốn rồi. Vương gia có một đoàn thê thiếp, lại là chính nhân quân tử, người chắc không biết ép con nhà lành làm gái điếm sẽ làm người khác khó chịu?"

Vừa nghe lời này, vẻ mặt lạnh lùng của Bách Lí Hiên Hà bỗng cứng đơ lại. Lời nói này thật khéo, không vứt đi uy phong của hắn lại có thể bảo vệ được bản thân. Quả thật, trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể tìm ra lí do phản bác lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương