Nhất Niệm Vĩnh Hằng
-
Chương 1877: Nông nổi (1)
Đạo Trần, chủ nhân trước kia của mình, đó là một trong những chúa tể chí cường trong thế gian này, làm sao có thể đi nói ra những lời khiến người ta nghe cũng cảm thấy toàn thân nổi da gà, muốn ngã xuống như vậy được.
Nhưng hết lần này tới lần khác ở trên khí tức, lại chính xác không sai lầm. Điều này khiến cho tiểu khí linh có chút không phân biệt rõ, trong lòng cũng rối rắm.
Ở thời điểm tiểu khí linh đang do dự, Bạch Tiểu Thuần từ từ nhắm hai mắt, nhìn như nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại đầy đắc ý. Trên thực tế trước đó lúc Đạo Trần liều lĩnh thiêu đốt chấp niệm bạo phát, mặc dù điều khiển thân thể hắn, nhưng ý thức của Bạch Tiểu Thuần vẫn tồn tại như cũ. Chỉ có điều lại giống như biến thành một người ngoài cuộc, nhìn mỗi lời nói mỗi hành động thân thể của mình không chịu sự khống chế. Cảm giác này, lúc vừa mới bắt đầu, khiến cho Bạch Tiểu Thuần rất kinh hoàng.
Nhất là nhìn thấy được tiểu khí linh, bộ dạng cảm động khóc thầm, trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại hừ hừ vài cái. Nhưng hắn lại không có tâm tình đi để ý tới. Ở trong sự lo lắng không yên cùng đau thương trong lòng, hắn nhìn thân thể mình tiến vào sương mù, nhìn thấy được chiếc thuyền cô độc này, cũng thấy được hài cốt phía trên. Có thể nói tất cả những gì Đạo Trần cảm giác được, Bạch Tiểu Thuần đều thấy rõ ràng.
Khi đó, hắn đau thương mãnh liệt hơn, cảm thấy sơn cốc sương mù này thật sự quá nguy hiểm. Ở dưới sự dày vò này, thật vất vả chấp niệm của Đạo Trần chậm rãi tiêu tan, cho đến một khắc khi Bạch Tiểu Thuần đi ra khỏi sương mù, đứng ở bên ngoài, chấp niệm của Đạo Trần đã hoàn toàn tản đi.
Từ nay về sau, biến mất ở mảnh tinh không này, cũng không có cách nào lại tạo thành ảnh hưởng đối với Bạch Tiểu Thuần. Chỉ có điều chuyện này đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, cũng có tạo hóa. Mặc dù chấp niệm của Đạo Trần chiếm thân thể của Bạch Tiểu Thuần trong thời gian ngắn, nhưng theo chấp niệm của hắn tiêu tan, nhưng lưu lại một ít khí tức thuộc về Đạo Trần. Sau khi khí tức này bị Bạch Tiểu Thuần nắm giữ, hắn có thể đi thay đổi khí thế của bản thân, từ trình độ nào đó, có thể làm cho mình biến thành... Đạo Trần!
Mặc dù không có chiến lực của Đạo Trần, nhưng ở trên phương diện hù dọa người, vẫn có thể đưa đến tác dụng chấn áp nhất định.
Cũng chính là vào lúc này, Bạch Tiểu Thuần chú ý tới tiểu khí linh lo được lo mất, nghĩ đến cảnh tượng trước đó tiểu khí linh từng ôm bắp đùi Đạo Trần, loại đãi ngộ này, hắn từ trước đến nay chưa từng hưởng thụ qua. Vì vậy hắn đơn giản giả trang Đạo Trần, đi hù dọa tiểu khí linh... thuận tiện giáo dục một hồi, để sau này mình có thể sai khiến tiểu khí linh tốt hơn, đánh ra cơ sở vững chắc...
Nghĩ đến trước đó tiểu khí linh bị sợ gần chết, trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại thầm vui mừng. tất cả những gì ở bên trong cốc, hắn cảm thấy cũng không có quan hệ quá lớn đối với mình. Hiện tại cũng đã an toàn đi ra, vì vậy sau khi giả vờ giả vịt một hồi, Bạch Tiểu Thuần chậm rãi mở mắt ra.
Vì để cho mình diễn chân thực hơn, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, bỗng nhiên khoa trương rú lên quái dị, lộ ra biểu tình kinh ngạc không hiểu.
- Chuyện gì xảy ra?
- Đáng chết, ta thế nào lại đứng ở chỗ này. Ta nhớ rõ ràng vừa rồi cảm giác giống như ngủ thiếp đi, lúc này tự nhiên cái gì cũng không nhớ rõ!
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, trong mắt mang theo sự hoảng sợ, nhanh chóng bay ra, hình như muốn rời xa sơn cốc sương mù màu đen. Trong phút chốc, hắn lại lao thẳng đến chỗ bảo quạt.
Tiểu khí linh ở nơi đó nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, nhìn thấy được mỗi lời nói mỗi hành động của Bạch Tiểu Thuần sau khi tỉnh dậy, nó càng do dự nhiều hơn. Lúc này nó thật sự không tìm hiểu rõ chân tướng, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, giống như chấp nhận số mệnh, theo Bạch Tiểu Thuần cùng trở lại bảo quạt.
Hình như cảm thấy hành động của mình trước đó có chút nông nổi, sau khi trở lại bảo quạt, Bạch Tiểu Thuần tổng kết lại khuyết điểm trước đó, thần sắc nghiêm nghị, nhìn tiểu khí linh, giống như bù đắp đi hỏi chuyện phát sinh sau khi mình hôn mê.
Nếu như đổi lại là trước kia, tiểu khí linh nhất định sẽ không nói thật. Cho dù là nói, cũng lười đi miêu tả kỹ càng tỉ mỉ. Trừ khi Bạch Tiểu Thuần sử dụng chuyện đổi tên tới uy hiếp, nếu không, có thể mơ hồ qua cửa, nó lại tuyệt đối sẽ không lãng phí miệng lưỡi.
Nhưng hôm nay, nhớ tới mệnh lệnh cuối cùng của chủ nhân trước kia của mình, tiểu khí linh rơi vào đường cùng, nói ra tất cả những gì mình thật sự đã nhìn thấy. Chỉ có điều cuối cùng là giải thích cho Đạo Trần tiên tôn một chút.
- Đạo Trần tiên tôn không có ác ý. Lão nhân gia ta chỉ là chấp niệm, sau đó còn khen ngợi ngươi.
Thời điểm tiểu khí linh giải thích, cũng lo lắng Bạch Tiểu Thuần sẽ ghi hận Đạo Trần tiên tôn, đang chuẩn bị tiếp tục khuyên bảo. Nhưng nó không nghĩ tới sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe được tất cả những điều này, thân thể hắn cuối cùng lại chấn động mạnh, giơ tay phải lên ngăn.
- Không cần nói, Đạo Trần tiên tôn lại giống như sư tôn của ta. Không có lão nhân gia, Bạch Tiểu Thuần ta đã sớm ngã xuống, căn bản cũng không có Thái Cổ giờ phút này!
- Đừng nói là chiếm cơ thể của ta, cho dù là bảo Bạch Tiểu Thuần ta bất chấp gian nguy, chỉ cần là Đạo Trần tiên tôn nói một câu, Bạch Tiểu Thuần ta tuyệt đối không một chút nhíu mày!
- Bạch Tiểu Thuần ta, luôn luôn ân oán rõ ràng. Đạo Trần tiên tôn có ân đối với ta, chuyện này Bạch mỗ suốt đời khắc ghi!
Bạch Tiểu Thuần nói những lời này chính khí nghiêm nghị, còn có cảm giác phát ra từ phế phủ, đầy sự chân thành. Tiểu khí linh nghe được cũng lộ vẻ xúc động. Lần đầu tiên trong lòng nó dâng lên sự kính trọng đối với Bạch Tiểu Thuần.
- Chủ nhân!
Tiểu khí linh cảm động. Nó vẫn quá đơn thuần. Lúc này nó không khỏi nghĩ đến những lời lẽ khen ngợi của Đạo Trần tiên tôn đối với Bạch Tiểu Thuần. Dần dần, cuối cùng lại hiếm có một lần cảm thấy, Đạo Trần tiên tôn chắc là nhìn thấu bản chất của Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần trước mắt này, có thể thật sự chính là giống như Đạo Trần tiên tôn nói.
Trong sự kích động, tiểu khí linh hít một hơi thật sâu, trong lòng tự nói với mình, sau đó cứ dựa theo lời Đạo Trần tiên tôn nói để làm. Bạch Tiểu Thuần trước mắt này, có lẽ có thể thật sự giao phó tất cả mọi thứ của mình ra.
Nghĩ như vậy, tiểu khí linh nhiệt tình mười phần, căn bản cũng không cần Bạch Tiểu Thuần đi phân phó giống như trước kia, lại tự mình đi điều khiển bảo quạt, để cho Bạch Tiểu Thuần tiết kiệm rất nhiều khí lực. Thậm chí tốc độ của bảo quạt này cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng hết lần này tới lần khác ở trên khí tức, lại chính xác không sai lầm. Điều này khiến cho tiểu khí linh có chút không phân biệt rõ, trong lòng cũng rối rắm.
Ở thời điểm tiểu khí linh đang do dự, Bạch Tiểu Thuần từ từ nhắm hai mắt, nhìn như nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại đầy đắc ý. Trên thực tế trước đó lúc Đạo Trần liều lĩnh thiêu đốt chấp niệm bạo phát, mặc dù điều khiển thân thể hắn, nhưng ý thức của Bạch Tiểu Thuần vẫn tồn tại như cũ. Chỉ có điều lại giống như biến thành một người ngoài cuộc, nhìn mỗi lời nói mỗi hành động thân thể của mình không chịu sự khống chế. Cảm giác này, lúc vừa mới bắt đầu, khiến cho Bạch Tiểu Thuần rất kinh hoàng.
Nhất là nhìn thấy được tiểu khí linh, bộ dạng cảm động khóc thầm, trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại hừ hừ vài cái. Nhưng hắn lại không có tâm tình đi để ý tới. Ở trong sự lo lắng không yên cùng đau thương trong lòng, hắn nhìn thân thể mình tiến vào sương mù, nhìn thấy được chiếc thuyền cô độc này, cũng thấy được hài cốt phía trên. Có thể nói tất cả những gì Đạo Trần cảm giác được, Bạch Tiểu Thuần đều thấy rõ ràng.
Khi đó, hắn đau thương mãnh liệt hơn, cảm thấy sơn cốc sương mù này thật sự quá nguy hiểm. Ở dưới sự dày vò này, thật vất vả chấp niệm của Đạo Trần chậm rãi tiêu tan, cho đến một khắc khi Bạch Tiểu Thuần đi ra khỏi sương mù, đứng ở bên ngoài, chấp niệm của Đạo Trần đã hoàn toàn tản đi.
Từ nay về sau, biến mất ở mảnh tinh không này, cũng không có cách nào lại tạo thành ảnh hưởng đối với Bạch Tiểu Thuần. Chỉ có điều chuyện này đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, cũng có tạo hóa. Mặc dù chấp niệm của Đạo Trần chiếm thân thể của Bạch Tiểu Thuần trong thời gian ngắn, nhưng theo chấp niệm của hắn tiêu tan, nhưng lưu lại một ít khí tức thuộc về Đạo Trần. Sau khi khí tức này bị Bạch Tiểu Thuần nắm giữ, hắn có thể đi thay đổi khí thế của bản thân, từ trình độ nào đó, có thể làm cho mình biến thành... Đạo Trần!
Mặc dù không có chiến lực của Đạo Trần, nhưng ở trên phương diện hù dọa người, vẫn có thể đưa đến tác dụng chấn áp nhất định.
Cũng chính là vào lúc này, Bạch Tiểu Thuần chú ý tới tiểu khí linh lo được lo mất, nghĩ đến cảnh tượng trước đó tiểu khí linh từng ôm bắp đùi Đạo Trần, loại đãi ngộ này, hắn từ trước đến nay chưa từng hưởng thụ qua. Vì vậy hắn đơn giản giả trang Đạo Trần, đi hù dọa tiểu khí linh... thuận tiện giáo dục một hồi, để sau này mình có thể sai khiến tiểu khí linh tốt hơn, đánh ra cơ sở vững chắc...
Nghĩ đến trước đó tiểu khí linh bị sợ gần chết, trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại thầm vui mừng. tất cả những gì ở bên trong cốc, hắn cảm thấy cũng không có quan hệ quá lớn đối với mình. Hiện tại cũng đã an toàn đi ra, vì vậy sau khi giả vờ giả vịt một hồi, Bạch Tiểu Thuần chậm rãi mở mắt ra.
Vì để cho mình diễn chân thực hơn, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, bỗng nhiên khoa trương rú lên quái dị, lộ ra biểu tình kinh ngạc không hiểu.
- Chuyện gì xảy ra?
- Đáng chết, ta thế nào lại đứng ở chỗ này. Ta nhớ rõ ràng vừa rồi cảm giác giống như ngủ thiếp đi, lúc này tự nhiên cái gì cũng không nhớ rõ!
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, trong mắt mang theo sự hoảng sợ, nhanh chóng bay ra, hình như muốn rời xa sơn cốc sương mù màu đen. Trong phút chốc, hắn lại lao thẳng đến chỗ bảo quạt.
Tiểu khí linh ở nơi đó nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, nhìn thấy được mỗi lời nói mỗi hành động của Bạch Tiểu Thuần sau khi tỉnh dậy, nó càng do dự nhiều hơn. Lúc này nó thật sự không tìm hiểu rõ chân tướng, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, giống như chấp nhận số mệnh, theo Bạch Tiểu Thuần cùng trở lại bảo quạt.
Hình như cảm thấy hành động của mình trước đó có chút nông nổi, sau khi trở lại bảo quạt, Bạch Tiểu Thuần tổng kết lại khuyết điểm trước đó, thần sắc nghiêm nghị, nhìn tiểu khí linh, giống như bù đắp đi hỏi chuyện phát sinh sau khi mình hôn mê.
Nếu như đổi lại là trước kia, tiểu khí linh nhất định sẽ không nói thật. Cho dù là nói, cũng lười đi miêu tả kỹ càng tỉ mỉ. Trừ khi Bạch Tiểu Thuần sử dụng chuyện đổi tên tới uy hiếp, nếu không, có thể mơ hồ qua cửa, nó lại tuyệt đối sẽ không lãng phí miệng lưỡi.
Nhưng hôm nay, nhớ tới mệnh lệnh cuối cùng của chủ nhân trước kia của mình, tiểu khí linh rơi vào đường cùng, nói ra tất cả những gì mình thật sự đã nhìn thấy. Chỉ có điều cuối cùng là giải thích cho Đạo Trần tiên tôn một chút.
- Đạo Trần tiên tôn không có ác ý. Lão nhân gia ta chỉ là chấp niệm, sau đó còn khen ngợi ngươi.
Thời điểm tiểu khí linh giải thích, cũng lo lắng Bạch Tiểu Thuần sẽ ghi hận Đạo Trần tiên tôn, đang chuẩn bị tiếp tục khuyên bảo. Nhưng nó không nghĩ tới sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe được tất cả những điều này, thân thể hắn cuối cùng lại chấn động mạnh, giơ tay phải lên ngăn.
- Không cần nói, Đạo Trần tiên tôn lại giống như sư tôn của ta. Không có lão nhân gia, Bạch Tiểu Thuần ta đã sớm ngã xuống, căn bản cũng không có Thái Cổ giờ phút này!
- Đừng nói là chiếm cơ thể của ta, cho dù là bảo Bạch Tiểu Thuần ta bất chấp gian nguy, chỉ cần là Đạo Trần tiên tôn nói một câu, Bạch Tiểu Thuần ta tuyệt đối không một chút nhíu mày!
- Bạch Tiểu Thuần ta, luôn luôn ân oán rõ ràng. Đạo Trần tiên tôn có ân đối với ta, chuyện này Bạch mỗ suốt đời khắc ghi!
Bạch Tiểu Thuần nói những lời này chính khí nghiêm nghị, còn có cảm giác phát ra từ phế phủ, đầy sự chân thành. Tiểu khí linh nghe được cũng lộ vẻ xúc động. Lần đầu tiên trong lòng nó dâng lên sự kính trọng đối với Bạch Tiểu Thuần.
- Chủ nhân!
Tiểu khí linh cảm động. Nó vẫn quá đơn thuần. Lúc này nó không khỏi nghĩ đến những lời lẽ khen ngợi của Đạo Trần tiên tôn đối với Bạch Tiểu Thuần. Dần dần, cuối cùng lại hiếm có một lần cảm thấy, Đạo Trần tiên tôn chắc là nhìn thấu bản chất của Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần trước mắt này, có thể thật sự chính là giống như Đạo Trần tiên tôn nói.
Trong sự kích động, tiểu khí linh hít một hơi thật sâu, trong lòng tự nói với mình, sau đó cứ dựa theo lời Đạo Trần tiên tôn nói để làm. Bạch Tiểu Thuần trước mắt này, có lẽ có thể thật sự giao phó tất cả mọi thứ của mình ra.
Nghĩ như vậy, tiểu khí linh nhiệt tình mười phần, căn bản cũng không cần Bạch Tiểu Thuần đi phân phó giống như trước kia, lại tự mình đi điều khiển bảo quạt, để cho Bạch Tiểu Thuần tiết kiệm rất nhiều khí lực. Thậm chí tốc độ của bảo quạt này cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook