Nhất Niệm Vĩnh Hằng
-
Chương 1857: Thần thông thứ tư
Vòng đi vòng lại, Bạch Tiểu Thuần ở trong vô số dòng cát chảy này, gần như mỗi một cái đều chăm chú nhìn hồi lâu. Hắn cũng hoàn toàn quên lãng thời gian trôi qua, không có lưu ý, không có đi quan tâm. Trong đầu thậm chí toàn thân cũng hoàn toàn bay cao.
Dần dần, theo thời gian tương đối trôi qua, tiểu khí linh ở bên ngoài thế giới này, trong lòng lúc này thở phào nhẹ nhõm. Nó cúi đầu nhìn thế giới phía dưới một chút. Vừa rồi Bạch Tiểu Thuần trở ra, mảnh thế giới này vì thời gian thay đổi, xuất hiện vặn vẹo, khiến cho nó nhìn không rõ. Chỉ có điều ở trong cảm nhận của tiểu khí linh, nó biết Bạch Tiểu Thuần không có vấn đề gì đáng ngại.
- Cũng không biết lần này hắn sẽ ở bên trong bao lâu. Hi vọng sẽ không quá lâu. Nếu không, khí linh ở đây thức tỉnh, thì phiền toái.
Tiểu khí linh thở dài. Nó dự định ngồi xuống khoanh chân chờ một chút. Nó suy nghĩ nếu như lâu, mình lại tiến vào tìm kiếm nhắc nhở một chút. Nó cũng không muốn ở chỗ này lâu.
Mà giờ khắc này ở bên trong thế giới cát chảy, cảm ngộ của Bạch Tiểu Thuần vẫn đang kéo dài. Trước mắt hắn, trong đầu của hắn, bên trong suy nghĩ của hắn, lúc này đã bị vô số cát chảy chiếm lấy. Tốc độ chảy của những dòng cát chảy này trở thành thứ duy nhất trong sinh mạng của hắn.
Không có suy nghĩ, thậm chí cũng không có tự suy nghĩ một chút, chỉ là giống như đờ người ra, không ngừng chăm chú nhìn những dòng cát chảy này, in sâu từng cái trong số chúng vào trong đầu. Cho đến sau khi thời gian dài dằng dặc đi qua, ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần, dấu vết vô số cát chảy bên trong bỗng nhiên thiếu một cái.
Rất nhanh, mất đi một cái. Ngay sau đó, từng dòng cát chảy một không ngừng giảm bớt. Mỗi một cát chảy giảm bớt đi, những cái còn sót lại này, hình như ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần, lại càng thêm sâu sắc.
Loại hiện rõ này, người ngoài không có cách nào phát hiện ra. Cho dù là bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không có ý thức được. Cho đến khi cát chảy không ngừng giảm bớt, cuối cùng có một ngày... Trong đầu của hắn, gần như tất cả cát chảy đều biến mất, chỉ còn lại có... một dòng cát chảy!
Dòng cát chảy này không lớn, chỉ có cao chừng một người, nhưng lại dường như là vật vốn thuộc về bản thân Bạch Tiểu Thuần, cùng linh hồn của hắn, cùng thân thể của hắn, thậm chí cùng đạo chủng của hắn... đều hoàn toàn dung hợp trở thành một khối!
Không có cách nào xóa đi, càng không thể bị phai mờ. Thậm chí từ một loại ý nghĩa nào đó, dòng cát chảy này lại giống như là đạo chủng thứ hai của Bạch Tiểu Thuần!
Cũng chính là ở trong chớp mắt, khi đầu của hắn chỉ còn lại có một dòng cát chảy này, thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên bần bật, hơi thở của hắn có chút gấp gáp. Hai mắt hắn vốn mờ mịt lúc này xuất hiện sóng dao động. Từng cái phù văn thâm thúy, lại nổi lên ở bên ngoài dòng cát chảy trong đầu hắn. Những phù văn này bất kỳ một cái nào Bạch Tiểu Thuần cũng không nhận ra. Nhưng hết lần này tới lần khác lại là do hắn tưởng tượng ra tới.
Bên trong ẩn chứa lý giải của Bạch Tiểu Thuần đối với thời gian, mơ hồ đối với bản nguyên, những ý thức nói không nên lời. Lúc này chúng hóa thành phù văn, từ từ bao trùm lên dòng cát chảy này, đồng thời phát ra ánh sáng mãnh liệt. Thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt, hơi thở càng gấp gáp. Theo những ánh sáng phù văn này lập lòe, tay phải của hắn vô ý thức giơ lên, giống như không có lực nhẹ nhàng vung lên về phía hư vô phía trước!
Dưới một cái vung lên này, hư vô phía trước hắn cuối cùng trong nháy mắt lại sụp xuống. Sau khi sụp xuống, hình như ngay cả thời không cũng uốn lượn xuống, lực dẫn lại trực tiếp xuất hiện, theo đó đang thay đổi. Lại là thời gian của khu vực này trôi qua!!
Cảnh tượng như vậy, nếu như để tiểu khí linh nhìn thấy được, nhất định tròng mắt sẽ phải rơi xuống, kinh ngạc la lên thất thanh.
- Bản nguyên đạo pháp!
Đây chính là bản nguyên đạo pháp. Mặc dù vẫn hình thức ban đầu, nhưng vẫn được coi như là chỉ nửa bước bước vào đến bên trong cánh cửa bản nguyên. Lúc này theo thời gian khu vực này bị thay đổi, thân thể Bạch Tiểu Thuần lại run lên, sóng dao động trong mắt kịch liệt, dần dần xuất hiện sự tỉnh táo.
Sau mấy lần hít thở, Bạch Tiểu Thuần bất chợt ngẩng đầu. Hắn tỉnh lại, giống như làm một giấc mộng. Lúc này, sau khi hắn thức tỉnh, hư vô của khu vực phía trước hắn bị thay đổi, cũng nhanh chóng tiêu tan. Nhưng lúc này sau khi Bạch Tiểu Thuần tỉnh táo lại, tất cả mọi thứ trong giấc mộng vẫn có ấn tượng sâu sắc.
- Bên ta mới...
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Hắn cúi đầu nhìn tay của mình một chút. Sau một hồi lâu hắn lại nâng tay phải lên, thần thức dung nhập dấu vết cát chảy trong đầu, lại nhẹ nhàng vung lên.
Nhất thời cảnh tượng trước kia lại xuất hiện. Giờ phút này, toàn thân Bạch Tiểu Thuần kích động đến cực hạn. Hắn chợt đứng lên, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận loại lực thần thông kinh người này.
- Ta có thể thay đổi tốc độ chảy của một khu vực... Đồng thời, nếu Tà Hoàng lại đánh với ta một trận, ta đã không cần ánh sáng Thái Cổ, có thể dựa vào phương pháp này, khiến cho tốc độ chảy chỗ không gian của Tà Hoàng trở nên chậm lại. Ta vẫn duy trì tốc độ bình thường, có phải đối với Tà Hoàng mà nói, vì hắn chậm, cho nên... tốc độ của ta cực nhanh, vượt qua sự tưởng tượng của hắn!!"
Trong sự kích động, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Sau khi xác định suy nghĩ của mình chính xác, sau khi trong lúc vô ý hắn ở trong thời gian bản nguyên mình cảm ngộ được, giác ngộ ra thần thông, xem như là thần thông của lớn thứ tư. Về phần tên...
- Thời gian cùng lực dẫn có liên quan đến nhau. Như vậy một thần thôn này của ta, cứ đằt là... dẫn sát!
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần có tinh quang chớp hiện. Mặc dù hắn không muốn đánh đánh giết giết, nhưng hôm nay hắn hiểu rõ từ lâu, bảo vệ phương pháp mình cùng với Khôi Hoàng Triều, chính là... mạnh mẽ hơn so với tất cả mọi người, khiến cho tất cả mọi người kính nể, e sợ. Kể từ đó, mới có thể khiến cho chuyện đánh giết, từ từ được ngăn chặn!
- Phù văn ký ức của Quá Khứ Kinh, cửa sinh tử của Hiện Tại Kinh, hoa bỉ ngạn số phận Vị Lai Kinh, còn có dẫn sát thần thông lớn thứ tư của ta hiện tại này... Hiện tại, cho dù ta không có ánh sáng Thái Cổ, nhưng không e ngại bất kỳ Thái Cổ nào!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần hiện lên tự tin mãnh liệt. Nhất là hắn phát hiện, dưới cơ duyên tạo hóa lần này, tu vi của mình lại bất tri bất giác, tự nhiên đột phá tới Thiên Tôn hậu kỳ, trở thành Thiên Tôn đại viên mãn. Sau đó, tự tin của hắn càng mãnh liệt hơn.
Dần dần, theo thời gian tương đối trôi qua, tiểu khí linh ở bên ngoài thế giới này, trong lòng lúc này thở phào nhẹ nhõm. Nó cúi đầu nhìn thế giới phía dưới một chút. Vừa rồi Bạch Tiểu Thuần trở ra, mảnh thế giới này vì thời gian thay đổi, xuất hiện vặn vẹo, khiến cho nó nhìn không rõ. Chỉ có điều ở trong cảm nhận của tiểu khí linh, nó biết Bạch Tiểu Thuần không có vấn đề gì đáng ngại.
- Cũng không biết lần này hắn sẽ ở bên trong bao lâu. Hi vọng sẽ không quá lâu. Nếu không, khí linh ở đây thức tỉnh, thì phiền toái.
Tiểu khí linh thở dài. Nó dự định ngồi xuống khoanh chân chờ một chút. Nó suy nghĩ nếu như lâu, mình lại tiến vào tìm kiếm nhắc nhở một chút. Nó cũng không muốn ở chỗ này lâu.
Mà giờ khắc này ở bên trong thế giới cát chảy, cảm ngộ của Bạch Tiểu Thuần vẫn đang kéo dài. Trước mắt hắn, trong đầu của hắn, bên trong suy nghĩ của hắn, lúc này đã bị vô số cát chảy chiếm lấy. Tốc độ chảy của những dòng cát chảy này trở thành thứ duy nhất trong sinh mạng của hắn.
Không có suy nghĩ, thậm chí cũng không có tự suy nghĩ một chút, chỉ là giống như đờ người ra, không ngừng chăm chú nhìn những dòng cát chảy này, in sâu từng cái trong số chúng vào trong đầu. Cho đến sau khi thời gian dài dằng dặc đi qua, ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần, dấu vết vô số cát chảy bên trong bỗng nhiên thiếu một cái.
Rất nhanh, mất đi một cái. Ngay sau đó, từng dòng cát chảy một không ngừng giảm bớt. Mỗi một cát chảy giảm bớt đi, những cái còn sót lại này, hình như ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần, lại càng thêm sâu sắc.
Loại hiện rõ này, người ngoài không có cách nào phát hiện ra. Cho dù là bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không có ý thức được. Cho đến khi cát chảy không ngừng giảm bớt, cuối cùng có một ngày... Trong đầu của hắn, gần như tất cả cát chảy đều biến mất, chỉ còn lại có... một dòng cát chảy!
Dòng cát chảy này không lớn, chỉ có cao chừng một người, nhưng lại dường như là vật vốn thuộc về bản thân Bạch Tiểu Thuần, cùng linh hồn của hắn, cùng thân thể của hắn, thậm chí cùng đạo chủng của hắn... đều hoàn toàn dung hợp trở thành một khối!
Không có cách nào xóa đi, càng không thể bị phai mờ. Thậm chí từ một loại ý nghĩa nào đó, dòng cát chảy này lại giống như là đạo chủng thứ hai của Bạch Tiểu Thuần!
Cũng chính là ở trong chớp mắt, khi đầu của hắn chỉ còn lại có một dòng cát chảy này, thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên bần bật, hơi thở của hắn có chút gấp gáp. Hai mắt hắn vốn mờ mịt lúc này xuất hiện sóng dao động. Từng cái phù văn thâm thúy, lại nổi lên ở bên ngoài dòng cát chảy trong đầu hắn. Những phù văn này bất kỳ một cái nào Bạch Tiểu Thuần cũng không nhận ra. Nhưng hết lần này tới lần khác lại là do hắn tưởng tượng ra tới.
Bên trong ẩn chứa lý giải của Bạch Tiểu Thuần đối với thời gian, mơ hồ đối với bản nguyên, những ý thức nói không nên lời. Lúc này chúng hóa thành phù văn, từ từ bao trùm lên dòng cát chảy này, đồng thời phát ra ánh sáng mãnh liệt. Thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt, hơi thở càng gấp gáp. Theo những ánh sáng phù văn này lập lòe, tay phải của hắn vô ý thức giơ lên, giống như không có lực nhẹ nhàng vung lên về phía hư vô phía trước!
Dưới một cái vung lên này, hư vô phía trước hắn cuối cùng trong nháy mắt lại sụp xuống. Sau khi sụp xuống, hình như ngay cả thời không cũng uốn lượn xuống, lực dẫn lại trực tiếp xuất hiện, theo đó đang thay đổi. Lại là thời gian của khu vực này trôi qua!!
Cảnh tượng như vậy, nếu như để tiểu khí linh nhìn thấy được, nhất định tròng mắt sẽ phải rơi xuống, kinh ngạc la lên thất thanh.
- Bản nguyên đạo pháp!
Đây chính là bản nguyên đạo pháp. Mặc dù vẫn hình thức ban đầu, nhưng vẫn được coi như là chỉ nửa bước bước vào đến bên trong cánh cửa bản nguyên. Lúc này theo thời gian khu vực này bị thay đổi, thân thể Bạch Tiểu Thuần lại run lên, sóng dao động trong mắt kịch liệt, dần dần xuất hiện sự tỉnh táo.
Sau mấy lần hít thở, Bạch Tiểu Thuần bất chợt ngẩng đầu. Hắn tỉnh lại, giống như làm một giấc mộng. Lúc này, sau khi hắn thức tỉnh, hư vô của khu vực phía trước hắn bị thay đổi, cũng nhanh chóng tiêu tan. Nhưng lúc này sau khi Bạch Tiểu Thuần tỉnh táo lại, tất cả mọi thứ trong giấc mộng vẫn có ấn tượng sâu sắc.
- Bên ta mới...
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Hắn cúi đầu nhìn tay của mình một chút. Sau một hồi lâu hắn lại nâng tay phải lên, thần thức dung nhập dấu vết cát chảy trong đầu, lại nhẹ nhàng vung lên.
Nhất thời cảnh tượng trước kia lại xuất hiện. Giờ phút này, toàn thân Bạch Tiểu Thuần kích động đến cực hạn. Hắn chợt đứng lên, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận loại lực thần thông kinh người này.
- Ta có thể thay đổi tốc độ chảy của một khu vực... Đồng thời, nếu Tà Hoàng lại đánh với ta một trận, ta đã không cần ánh sáng Thái Cổ, có thể dựa vào phương pháp này, khiến cho tốc độ chảy chỗ không gian của Tà Hoàng trở nên chậm lại. Ta vẫn duy trì tốc độ bình thường, có phải đối với Tà Hoàng mà nói, vì hắn chậm, cho nên... tốc độ của ta cực nhanh, vượt qua sự tưởng tượng của hắn!!"
Trong sự kích động, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Sau khi xác định suy nghĩ của mình chính xác, sau khi trong lúc vô ý hắn ở trong thời gian bản nguyên mình cảm ngộ được, giác ngộ ra thần thông, xem như là thần thông của lớn thứ tư. Về phần tên...
- Thời gian cùng lực dẫn có liên quan đến nhau. Như vậy một thần thôn này của ta, cứ đằt là... dẫn sát!
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần có tinh quang chớp hiện. Mặc dù hắn không muốn đánh đánh giết giết, nhưng hôm nay hắn hiểu rõ từ lâu, bảo vệ phương pháp mình cùng với Khôi Hoàng Triều, chính là... mạnh mẽ hơn so với tất cả mọi người, khiến cho tất cả mọi người kính nể, e sợ. Kể từ đó, mới có thể khiến cho chuyện đánh giết, từ từ được ngăn chặn!
- Phù văn ký ức của Quá Khứ Kinh, cửa sinh tử của Hiện Tại Kinh, hoa bỉ ngạn số phận Vị Lai Kinh, còn có dẫn sát thần thông lớn thứ tư của ta hiện tại này... Hiện tại, cho dù ta không có ánh sáng Thái Cổ, nhưng không e ngại bất kỳ Thái Cổ nào!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần hiện lên tự tin mãnh liệt. Nhất là hắn phát hiện, dưới cơ duyên tạo hóa lần này, tu vi của mình lại bất tri bất giác, tự nhiên đột phá tới Thiên Tôn hậu kỳ, trở thành Thiên Tôn đại viên mãn. Sau đó, tự tin của hắn càng mãnh liệt hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook