Nhất Niệm Trường Khanh
-
Chương 35: Đoạn Tuyệt Phận Duyên (hạ)
Hoa đăng phản chiếu mặt hồ lung linh ánh sáng, Niệm Tư Huyền nhẹ nhàng thả đèn trên tay xuống mạn thuyền, lại với tay đẩy nước khiến đèn trôi xa hơn. Lúc này, thuyền đã ra đến giữa hồ, tháng ba ban đêm sương mờ như lụa mỏng che khuất tầm mắt.
Trịnh Mẫn Doanh thu tay vào trong áo choàng dày, dường như đã không còn kiên nhẫn, nàng ta bắt đầu lên tiếng:
- Trịnh Thế Ninh! Hồ ly tinh kia là do ngươi cố tình nhét vào phòng phụ thân?
Niệm Tư Huyền chậm rãi thả chiếc hoa đăng cuối cùng, cũng không nhìn lại:
- Thì sao?
Trịnh Mẫn Doanh có lẽ không ngờ nàng thản nhiên thừa nhận chuyện hợp tác với Lữ Nhậm Thi, cơ hàm cứng ngắc một lúc lâu mới thốt thành lời:
- Ngươi ăn của Trịnh gia, mặc của Trịnh gia, lại muốn đem của cải Trịnh gia cho người ngoài?
Niệm Tư Huyền khẽ cười, huyền mâu long lên lấp lánh:
- Trịnh gia có cái gì gọi là của cải ngoài một lớp hào nhoáng giả tạo che khuất mục ruỗng bên trong? Ta còn nghĩ khố phòng chắc chắn trống rỗng rồi!
Trịnh Mẫn Doanh nét mặt co rút dường như chột dạ, nhưng sau đột ngột nhỏ giọng:
- Thế Ninh ngươi nghĩ rằng bản thân thông minh lắm ư? Ngươi đưa Lữ thị vào phủ chỉ để phân tán tâm tư mẫu thân ta mà không nghĩ ả ta là một con rắn độc, có thể quay lại cắn ngươi bất cứ khi nào! Huống hồ...
Trịnh Mẫn Doanh quay đầu nhìn sang chiếc thuyền của Kiến Xương Hầu cùng Đông cung Thái tử. Nàng ta che miệng, trào phúng giọng điệu:
- Ngươi đang rất muốn gả đi đúng không? Trở thành Thái tử phi, mộng ngươi đẹp biết bao nhiêu...nhưng mà...Hoàng hậu nương nương lại không muốn ngươi a!
Niệm Tư Huyền không cười nổi, đối với Thuần Hi Quận chúa, Thượng Quan Hoàng Hậu cùng lắm chỉ là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhưng đối với Niệm Tư Huyền nàng, bà còn là di mẫu. Niệm Tư Huyền hạ tông giọng, che giấu đi kinh ngạc trong lòng, cố gắng khai thác tình hình:
- Ngươi đang tự mình ảo tưởng? Nương nương là sinh mẫu Thái tử...người không vì ta cũng sẽ vì Thái tử, tuyệt đối không vì ngươi!
Trịnh Mẫn Doanh được dịp càng cười lớn, khăn tay che ngang cằm:
- Bởi vì Thái tử mới không cần một kẻ cha không thương mẹ không yêu như ngươi! Ngoại trừ một cái tước Quận chúa, ngươi thì có gì tốt?
Niệm Tư Huyền trong lòng lập tức minh bạch, Thuần Hi Quận chúa không được Trịnh gia coi trọng, mà chính ngoại tổ nàng cũng không hề quan tâm. Tuy rằng Niệm Tư Huyền không hiểu được nội tình Nhan gia bỏ rơi mẫu nữ Thuần Hi Quận chúa, nhưng đoán rằng có lẽ đây là nguyên nhân khiến Nhan phu nhân năm đó sớm quy tiên.
Niệm Tư Huyền đôi mắt híp lại, đăm đăm nhìn Trịnh Mẫn Doanh:
- Dẫu sao cũng là Hoàng thượng ban hôn, ta không được...vậy không lẽ là ngươi?
Trịnh Mẫn Doanh khinh miệt hừ một tiếng. Niệm Tư Huyền hướng theo ánh nhìn Trịnh Mẫn Doanh, xa xa chính là Tưởng Giai Lệ. Niệm Tư Huyền không nhịn được thở dài, Tưởng Giai Lệ năm nay mới mười bốn, Thượng Quan Hoàng Hậu lại thâm trầm tính toán đến bậc này.
Năm đó Thuần Hi Quận chúa thua Niệm Tư Huyền nàng hai tuổi, Hạ Lan Yến Minh đổi hôn ước với nàng thành Thuần Hi Quận chúa, bây giờ lại muốn chuyển sang Tưởng Giai Lệ. Đợi chờ sáu, bảy năm, chính là đợi chờ Tưởng Giai Lệ trưởng thành.
Trịnh Mẫn Doanh bỗng nhiên nghiêng người, kề cận vành tai nàng thì thầm:
- Đợi đến khi ngươi bị Thái tử từ hôn, Trịnh gia ruồng bỏ...không phải toàn bộ tài sản của ngươi sẽ thuộc về Trịnh gia hay sao?
Niệm Tư Huyền nghe lồng ngực nghẹn lại, nàng nâng mi mắt:
- Phụ thân...
Trịnh Mẫn Doanh phất tay áo, cười cợt:
- Nếu phụ thân thật sự yêu quý ngươi, thời điểm mắt ngươi bị mù có bỏ ngươi lại biệt viện không? Tiếc là ngươi cứ thế lại khỏi bệnh quá sớm, không thể tự sinh tự diệt!
Niệm Tư Huyền tuy là đích nữ Niệm gia nhưng trong phủ nàng không có mấy chuyện dơ bẩn, phụ thân nàng không có thiếp thất, ngoại trừ một thông phòng cũng là tì nữ của mẫu thân nàng, hầu hạ ông những khi mẫu thân nàng lâm bồn. Vì vậy nội trạch vô cùng an ổn, Niệm Tư Huyền trước khi vào Lăng Vương phủ chưa từng biết đến bày mưu tính kế. Lúc này nghĩ về Thuần Hi Quận chúa lòng không khỏi chua xót. Cả Trịnh gia đối tốt với Thuần Hi Quận chúa, rốt cuộc chính vì phần đồ cưới mà mẫu thân vô phúc để lại.
Niệm Tư Huyền nhếch môi, khóe mắt thoáng vằn lên tia máu đỏ, mũi cũng xộc lên một cỗ cay nóng:
- Chỉ sợ ngươi không có cơ hội hưởng thụ số tài vật đó!
Không để Trịnh Mẫn Doanh kịp phản ứng, Niệm Tư Huyền thẳng tay đẩy nàng ta ra khỏi thuyền. Trịnh Mẫn Doanh vì bất ngờ rơi xuống hồ, không kịp hét lên câu nào, hai tay bám lấy mạn thuyền. Niệm Tư Huyền đảo mắt nhìn nhanh, rút lấy trâm cài trên tóc đâm mạnh mấy đầu ngón tay ấy, trong mắt nàng ngập tràn sát khí hiện tại chỉ còn cảnh lửa cháy ở Phượng Hoàng lâu, bừng bừng thiêu đốt.
Trịnh Mẫn Doanh trông thấy máu tươi chảy thành dòng tanh nồng loang theo nước. Nàng ta nghiến răng kéo lấy Niệm Tư Huyền, bất chấp đau đớn lôi Niệm Tư Huyền cùng rơi xuống.
Động tĩnh lớn như vậy liền gây nên ồn ào một trận, thị vệ Lăng Vương phủ lẫn nha hoàn hầu cận tất cả đều ùa ra xung quanh hồ, hốt hoảng la ó. Bởi vì không cách thuyền của Niệm Tư Huyền quá xa, cho nên cả Hạ Lan Lăng Quân lẫn Hạ Lan Yến Minh đồng loạt ra tay cứu người.
Niệm Tư Huyền uống một ngụm nước buốt giá, mặc kệ lạnh lẽo thấm qua tầng tầng y phục, nàng dùng toàn bộ phần sức lực còn lại dìm lấy Trịnh Mẫn Doanh. Niệm Tư Huyền khi loáng thoáng thấy Hạ Lan Lăng Quân đến cạnh mình, nàng mới buông Trịnh Mẫn Doanh ra.
Cảm giác bị Hạ Lan Lăng Quân giữ lấy cánh tay, Niệm Tư Huyền vờ như ngụp lặn mấy hơi, cuối cùng mới thả lỏng để hắn đưa mình vào bờ. Đến khi nàng xoay người nhìn lại, Trịnh Mẫn Doanh cũng đã được cứu. Niệm Tư Huyền cắn môi, cảm thấy thật phí một cơ hội tốt.
Hạ Lan Lăng Quân sắc mặt trắng bệch, gấp gáp phân phó Thái y đến Thanh Hạm viện. Niệm Tư Huyền khó hiểu nằm trong lòng hắn, vì sao phải đến đúng Thanh Hạm viện, viện tử nàng ngày trước.
Niệm Tư Huyền thực chất không có gì nghiêm trọng, Thái y kê mấy thang thuốc làm ấm người và an thần liền lui ra. Mà Châu Ẩn cùng Tố Đan đã đến nhà bếp sắc thuốc. Niệm Tư Huyền cả người được bọc trong chăn ấm, Hạ Lan Lăng Quân chậm rãi lấy thìa đưa từng phần đường đỏ nóng đến:
- Nàng không cần phải liều mạng như vậy!
Niệm Tư Huyền nuốt xuống một ngụm ngọt ngào, lắc đầu:
- Ta không liều mạng!
Hạ Lan Lăng Quân bực dọc hiện rõ, gằn giọng:
- Nàng biết bơi bản Vương có thể nhìn ra! Nhưng nàng có chắc sẽ không bị thương tổn? Nước hồ lạnh như vậy...
Hạ Lan Lăng Quân cau mày cho dù là người thường xuyên luyện tập như hắn đối với độ sâu này cũng dễ dàng mất mạng, huống gì Niệm Tư Huyền bơi lội không mấy thông thạo. Hạ Lan Lăng Quân lúc này còn chưa đổi y phục, nước chảy thành dòng xuống thảm sàn ướt át.
Niệm Tư Huyền đẩy Hạ Lan Lăng Quân ra khỏi người, nàng lấy sức ngồi dậy, nhìn thẳng Hạ Lan Lăng Quân:
- Thương đoàn đi Nam Chu mất mạng ngươi có biết?
Hạ Lan Lăng Quân đặt bát nước đường lên bàn, nghiêm túc trả lời:
- Bản Vương biết, cũng đã cho người điều tra!
Niệm Tư Huyền nhạt môi cười, lệ nóng cay xè:
- Điều tra? Chuyện này ngoại trừ ta cũng chỉ có ngươi biết! Một tay ngươi cứu người, tay còn lại hại người!
Hạ Lan Lăng Quân im lặng một lúc lâu, lồng ngực nhói lên đau đớn, cuối cùng vô lực thì thầm:
- Trong mắt nàng bản Vương chính là loại người này?
Niệm Tư Huyền dường như lập tức phản ứng:
- Ta nói sai sao Lăng Vương điện hạ!
Hạ Lan Lăng Quân thủy mâu thoáng chốc u tối, trong bóng đêm đồng tử sâu đến vô tận:
- Niệm Tư Huyền, bản Vương lần này thật sự muốn chuộc tội với nàng...
- Ta không phải tiên Vương phi, điện hạ hãy tự trọng! Vả lại nếu ta là Niệm Tư Huyền...
Niệm Tư Huyền ngừng một giây, mím môi:
- Cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!
Hạ Lan Lăng Quân đối với lời này của nàng tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không thể đối mặt. Toàn thân hắn dường như dâng lên một cơn run rẩy, Hạ Lan Lăng Quân hoảng hốt nắm lấy tay Niệm Tư Huyền:
- Đừng! Ta cầu xin nàng! Phần đời này ta sống cũng chỉ vì nàng!
Niệm Tư Huyền giằng tay lại, biểu tình phi thường lạnh lẽo:
- Trường Khanh ngươi nói sẽ vì ta? Thật là trò cười lớn nhất đời ta! Năm đó ngươi cưới ta ngươi có từng hỏi rằng Niệm Tư Huyền ta muốn đến Lăng Vương phủ với ngươi chưa?
Hạ Lan Lăng Quân thẫn thờ lắc đầu:
- Ta...xin lỗi...
- Xin lỗi? Khi ngươi đưa ta vào Phượng Hoàng lâu ngươi có từng xin lỗi? Khi ngươi nạp Trịnh Mẫn Doanh ngươi có từng xin lỗi? Khi hài tử ta mất đi ngươi có...
Niệm Tư Huyền bỏ lửng, tất cả lời muốn nói giờ chỉ còn là những tiếng nấc uất hận. Bờ vai nàng rung lên, mái tóc dài rối loạn khắp nệm gấm. Hạ Lan Lăng Quân không dám chạm tay vào nàng, gió đêm theo khe cửa luồng vào phòng, thổi lên y phục hắn đẫm nước.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là Chu quản gia:
- Bẩm điện hạ, Trắc phi phát hiện hoài thai ba tháng, thai tự may mắn an toàn!
Niệm Tư Huyền liếc ngang Hạ Lan Lăng Quân, nàng nâng tông giọng:
- Ngươi đi đi! Không phải ngươi đang rất mong mỏi đứa trẻ này hay sao?
Hạ Lan Lăng Quân mặc kệ bản thân ướt lạnh, ôn nhu ôm lấy cả nàng và chăn bông, lời nói hắn tựa hồ vỡ nát:
- Nếu không phải là của nàng, ta đều không cần!
Niệm Tư Huyền vùng vẫy, rút lấy trâm cài kề vào cổ hắn:
- Ta không cần nhất chính là loại nam nhân như ngươi! Hiện tại hài tử của Trịnh Mẫn Doanh ngươi bỏ được, xem ra năm đó thật sự ngươi không hề để tâm đến mẫu tử ta!
Niệm Tư Huyền rũ người đứng dậy, lớn tiếng gọi hạ nhân đến đổi xiêm áo, nhàn nhạt:
- Lăng Vương điện hạ, mọi ân oán của ta và điện hạ ngày hôm nay coi như chấm dứt! Sau này không ai nợ ai, ta cũng không mong còn nhìn thấy điện hạ nữa!
Niệm Tư Huyền từng bước ra khỏi Thanh Hạm viện, đoạn tình của nàng cùng Hạ Lan Lăng Quân bắt đầu chính tại nơi này, hôm nay có lẽ cũng đã chết ở đây. Châu Ẩn giương ô che sương lạnh, Tố Đan cầm đèn lồng soi sáng, một đường đưa Niệm Tư Huyền đi khuất.
Hạ Lan Lăng Quân đứng bên cửa viện, nàng nói không sai, tội lỗi mà hắn đã phạm phải, dùng một đời cũng không thể trả hết.
- Điện hạ cẩn thận nhiễm lạnh!
Hạ Lan Lăng Quân không đáp lời, chỉ mệt mỏi lắc đầu. Tạ Phong cởi áo choàng bản thân đưa đến.
Hạ Lan Lăng Quân xoa xoa đôi tay vào nhau, nghi hoặc:
- Trịnh Mẫn Doanh có thai thật?
Tạ Phong trông theo đốm sáng đèn lồng mờ mịt xa xôi giữa bóng đêm, hời hợt:
- Không! Là chủ ý của thuộc hạ!
____________________
Trịnh Mẫn Doanh thu tay vào trong áo choàng dày, dường như đã không còn kiên nhẫn, nàng ta bắt đầu lên tiếng:
- Trịnh Thế Ninh! Hồ ly tinh kia là do ngươi cố tình nhét vào phòng phụ thân?
Niệm Tư Huyền chậm rãi thả chiếc hoa đăng cuối cùng, cũng không nhìn lại:
- Thì sao?
Trịnh Mẫn Doanh có lẽ không ngờ nàng thản nhiên thừa nhận chuyện hợp tác với Lữ Nhậm Thi, cơ hàm cứng ngắc một lúc lâu mới thốt thành lời:
- Ngươi ăn của Trịnh gia, mặc của Trịnh gia, lại muốn đem của cải Trịnh gia cho người ngoài?
Niệm Tư Huyền khẽ cười, huyền mâu long lên lấp lánh:
- Trịnh gia có cái gì gọi là của cải ngoài một lớp hào nhoáng giả tạo che khuất mục ruỗng bên trong? Ta còn nghĩ khố phòng chắc chắn trống rỗng rồi!
Trịnh Mẫn Doanh nét mặt co rút dường như chột dạ, nhưng sau đột ngột nhỏ giọng:
- Thế Ninh ngươi nghĩ rằng bản thân thông minh lắm ư? Ngươi đưa Lữ thị vào phủ chỉ để phân tán tâm tư mẫu thân ta mà không nghĩ ả ta là một con rắn độc, có thể quay lại cắn ngươi bất cứ khi nào! Huống hồ...
Trịnh Mẫn Doanh quay đầu nhìn sang chiếc thuyền của Kiến Xương Hầu cùng Đông cung Thái tử. Nàng ta che miệng, trào phúng giọng điệu:
- Ngươi đang rất muốn gả đi đúng không? Trở thành Thái tử phi, mộng ngươi đẹp biết bao nhiêu...nhưng mà...Hoàng hậu nương nương lại không muốn ngươi a!
Niệm Tư Huyền không cười nổi, đối với Thuần Hi Quận chúa, Thượng Quan Hoàng Hậu cùng lắm chỉ là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhưng đối với Niệm Tư Huyền nàng, bà còn là di mẫu. Niệm Tư Huyền hạ tông giọng, che giấu đi kinh ngạc trong lòng, cố gắng khai thác tình hình:
- Ngươi đang tự mình ảo tưởng? Nương nương là sinh mẫu Thái tử...người không vì ta cũng sẽ vì Thái tử, tuyệt đối không vì ngươi!
Trịnh Mẫn Doanh được dịp càng cười lớn, khăn tay che ngang cằm:
- Bởi vì Thái tử mới không cần một kẻ cha không thương mẹ không yêu như ngươi! Ngoại trừ một cái tước Quận chúa, ngươi thì có gì tốt?
Niệm Tư Huyền trong lòng lập tức minh bạch, Thuần Hi Quận chúa không được Trịnh gia coi trọng, mà chính ngoại tổ nàng cũng không hề quan tâm. Tuy rằng Niệm Tư Huyền không hiểu được nội tình Nhan gia bỏ rơi mẫu nữ Thuần Hi Quận chúa, nhưng đoán rằng có lẽ đây là nguyên nhân khiến Nhan phu nhân năm đó sớm quy tiên.
Niệm Tư Huyền đôi mắt híp lại, đăm đăm nhìn Trịnh Mẫn Doanh:
- Dẫu sao cũng là Hoàng thượng ban hôn, ta không được...vậy không lẽ là ngươi?
Trịnh Mẫn Doanh khinh miệt hừ một tiếng. Niệm Tư Huyền hướng theo ánh nhìn Trịnh Mẫn Doanh, xa xa chính là Tưởng Giai Lệ. Niệm Tư Huyền không nhịn được thở dài, Tưởng Giai Lệ năm nay mới mười bốn, Thượng Quan Hoàng Hậu lại thâm trầm tính toán đến bậc này.
Năm đó Thuần Hi Quận chúa thua Niệm Tư Huyền nàng hai tuổi, Hạ Lan Yến Minh đổi hôn ước với nàng thành Thuần Hi Quận chúa, bây giờ lại muốn chuyển sang Tưởng Giai Lệ. Đợi chờ sáu, bảy năm, chính là đợi chờ Tưởng Giai Lệ trưởng thành.
Trịnh Mẫn Doanh bỗng nhiên nghiêng người, kề cận vành tai nàng thì thầm:
- Đợi đến khi ngươi bị Thái tử từ hôn, Trịnh gia ruồng bỏ...không phải toàn bộ tài sản của ngươi sẽ thuộc về Trịnh gia hay sao?
Niệm Tư Huyền nghe lồng ngực nghẹn lại, nàng nâng mi mắt:
- Phụ thân...
Trịnh Mẫn Doanh phất tay áo, cười cợt:
- Nếu phụ thân thật sự yêu quý ngươi, thời điểm mắt ngươi bị mù có bỏ ngươi lại biệt viện không? Tiếc là ngươi cứ thế lại khỏi bệnh quá sớm, không thể tự sinh tự diệt!
Niệm Tư Huyền tuy là đích nữ Niệm gia nhưng trong phủ nàng không có mấy chuyện dơ bẩn, phụ thân nàng không có thiếp thất, ngoại trừ một thông phòng cũng là tì nữ của mẫu thân nàng, hầu hạ ông những khi mẫu thân nàng lâm bồn. Vì vậy nội trạch vô cùng an ổn, Niệm Tư Huyền trước khi vào Lăng Vương phủ chưa từng biết đến bày mưu tính kế. Lúc này nghĩ về Thuần Hi Quận chúa lòng không khỏi chua xót. Cả Trịnh gia đối tốt với Thuần Hi Quận chúa, rốt cuộc chính vì phần đồ cưới mà mẫu thân vô phúc để lại.
Niệm Tư Huyền nhếch môi, khóe mắt thoáng vằn lên tia máu đỏ, mũi cũng xộc lên một cỗ cay nóng:
- Chỉ sợ ngươi không có cơ hội hưởng thụ số tài vật đó!
Không để Trịnh Mẫn Doanh kịp phản ứng, Niệm Tư Huyền thẳng tay đẩy nàng ta ra khỏi thuyền. Trịnh Mẫn Doanh vì bất ngờ rơi xuống hồ, không kịp hét lên câu nào, hai tay bám lấy mạn thuyền. Niệm Tư Huyền đảo mắt nhìn nhanh, rút lấy trâm cài trên tóc đâm mạnh mấy đầu ngón tay ấy, trong mắt nàng ngập tràn sát khí hiện tại chỉ còn cảnh lửa cháy ở Phượng Hoàng lâu, bừng bừng thiêu đốt.
Trịnh Mẫn Doanh trông thấy máu tươi chảy thành dòng tanh nồng loang theo nước. Nàng ta nghiến răng kéo lấy Niệm Tư Huyền, bất chấp đau đớn lôi Niệm Tư Huyền cùng rơi xuống.
Động tĩnh lớn như vậy liền gây nên ồn ào một trận, thị vệ Lăng Vương phủ lẫn nha hoàn hầu cận tất cả đều ùa ra xung quanh hồ, hốt hoảng la ó. Bởi vì không cách thuyền của Niệm Tư Huyền quá xa, cho nên cả Hạ Lan Lăng Quân lẫn Hạ Lan Yến Minh đồng loạt ra tay cứu người.
Niệm Tư Huyền uống một ngụm nước buốt giá, mặc kệ lạnh lẽo thấm qua tầng tầng y phục, nàng dùng toàn bộ phần sức lực còn lại dìm lấy Trịnh Mẫn Doanh. Niệm Tư Huyền khi loáng thoáng thấy Hạ Lan Lăng Quân đến cạnh mình, nàng mới buông Trịnh Mẫn Doanh ra.
Cảm giác bị Hạ Lan Lăng Quân giữ lấy cánh tay, Niệm Tư Huyền vờ như ngụp lặn mấy hơi, cuối cùng mới thả lỏng để hắn đưa mình vào bờ. Đến khi nàng xoay người nhìn lại, Trịnh Mẫn Doanh cũng đã được cứu. Niệm Tư Huyền cắn môi, cảm thấy thật phí một cơ hội tốt.
Hạ Lan Lăng Quân sắc mặt trắng bệch, gấp gáp phân phó Thái y đến Thanh Hạm viện. Niệm Tư Huyền khó hiểu nằm trong lòng hắn, vì sao phải đến đúng Thanh Hạm viện, viện tử nàng ngày trước.
Niệm Tư Huyền thực chất không có gì nghiêm trọng, Thái y kê mấy thang thuốc làm ấm người và an thần liền lui ra. Mà Châu Ẩn cùng Tố Đan đã đến nhà bếp sắc thuốc. Niệm Tư Huyền cả người được bọc trong chăn ấm, Hạ Lan Lăng Quân chậm rãi lấy thìa đưa từng phần đường đỏ nóng đến:
- Nàng không cần phải liều mạng như vậy!
Niệm Tư Huyền nuốt xuống một ngụm ngọt ngào, lắc đầu:
- Ta không liều mạng!
Hạ Lan Lăng Quân bực dọc hiện rõ, gằn giọng:
- Nàng biết bơi bản Vương có thể nhìn ra! Nhưng nàng có chắc sẽ không bị thương tổn? Nước hồ lạnh như vậy...
Hạ Lan Lăng Quân cau mày cho dù là người thường xuyên luyện tập như hắn đối với độ sâu này cũng dễ dàng mất mạng, huống gì Niệm Tư Huyền bơi lội không mấy thông thạo. Hạ Lan Lăng Quân lúc này còn chưa đổi y phục, nước chảy thành dòng xuống thảm sàn ướt át.
Niệm Tư Huyền đẩy Hạ Lan Lăng Quân ra khỏi người, nàng lấy sức ngồi dậy, nhìn thẳng Hạ Lan Lăng Quân:
- Thương đoàn đi Nam Chu mất mạng ngươi có biết?
Hạ Lan Lăng Quân đặt bát nước đường lên bàn, nghiêm túc trả lời:
- Bản Vương biết, cũng đã cho người điều tra!
Niệm Tư Huyền nhạt môi cười, lệ nóng cay xè:
- Điều tra? Chuyện này ngoại trừ ta cũng chỉ có ngươi biết! Một tay ngươi cứu người, tay còn lại hại người!
Hạ Lan Lăng Quân im lặng một lúc lâu, lồng ngực nhói lên đau đớn, cuối cùng vô lực thì thầm:
- Trong mắt nàng bản Vương chính là loại người này?
Niệm Tư Huyền dường như lập tức phản ứng:
- Ta nói sai sao Lăng Vương điện hạ!
Hạ Lan Lăng Quân thủy mâu thoáng chốc u tối, trong bóng đêm đồng tử sâu đến vô tận:
- Niệm Tư Huyền, bản Vương lần này thật sự muốn chuộc tội với nàng...
- Ta không phải tiên Vương phi, điện hạ hãy tự trọng! Vả lại nếu ta là Niệm Tư Huyền...
Niệm Tư Huyền ngừng một giây, mím môi:
- Cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!
Hạ Lan Lăng Quân đối với lời này của nàng tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không thể đối mặt. Toàn thân hắn dường như dâng lên một cơn run rẩy, Hạ Lan Lăng Quân hoảng hốt nắm lấy tay Niệm Tư Huyền:
- Đừng! Ta cầu xin nàng! Phần đời này ta sống cũng chỉ vì nàng!
Niệm Tư Huyền giằng tay lại, biểu tình phi thường lạnh lẽo:
- Trường Khanh ngươi nói sẽ vì ta? Thật là trò cười lớn nhất đời ta! Năm đó ngươi cưới ta ngươi có từng hỏi rằng Niệm Tư Huyền ta muốn đến Lăng Vương phủ với ngươi chưa?
Hạ Lan Lăng Quân thẫn thờ lắc đầu:
- Ta...xin lỗi...
- Xin lỗi? Khi ngươi đưa ta vào Phượng Hoàng lâu ngươi có từng xin lỗi? Khi ngươi nạp Trịnh Mẫn Doanh ngươi có từng xin lỗi? Khi hài tử ta mất đi ngươi có...
Niệm Tư Huyền bỏ lửng, tất cả lời muốn nói giờ chỉ còn là những tiếng nấc uất hận. Bờ vai nàng rung lên, mái tóc dài rối loạn khắp nệm gấm. Hạ Lan Lăng Quân không dám chạm tay vào nàng, gió đêm theo khe cửa luồng vào phòng, thổi lên y phục hắn đẫm nước.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là Chu quản gia:
- Bẩm điện hạ, Trắc phi phát hiện hoài thai ba tháng, thai tự may mắn an toàn!
Niệm Tư Huyền liếc ngang Hạ Lan Lăng Quân, nàng nâng tông giọng:
- Ngươi đi đi! Không phải ngươi đang rất mong mỏi đứa trẻ này hay sao?
Hạ Lan Lăng Quân mặc kệ bản thân ướt lạnh, ôn nhu ôm lấy cả nàng và chăn bông, lời nói hắn tựa hồ vỡ nát:
- Nếu không phải là của nàng, ta đều không cần!
Niệm Tư Huyền vùng vẫy, rút lấy trâm cài kề vào cổ hắn:
- Ta không cần nhất chính là loại nam nhân như ngươi! Hiện tại hài tử của Trịnh Mẫn Doanh ngươi bỏ được, xem ra năm đó thật sự ngươi không hề để tâm đến mẫu tử ta!
Niệm Tư Huyền rũ người đứng dậy, lớn tiếng gọi hạ nhân đến đổi xiêm áo, nhàn nhạt:
- Lăng Vương điện hạ, mọi ân oán của ta và điện hạ ngày hôm nay coi như chấm dứt! Sau này không ai nợ ai, ta cũng không mong còn nhìn thấy điện hạ nữa!
Niệm Tư Huyền từng bước ra khỏi Thanh Hạm viện, đoạn tình của nàng cùng Hạ Lan Lăng Quân bắt đầu chính tại nơi này, hôm nay có lẽ cũng đã chết ở đây. Châu Ẩn giương ô che sương lạnh, Tố Đan cầm đèn lồng soi sáng, một đường đưa Niệm Tư Huyền đi khuất.
Hạ Lan Lăng Quân đứng bên cửa viện, nàng nói không sai, tội lỗi mà hắn đã phạm phải, dùng một đời cũng không thể trả hết.
- Điện hạ cẩn thận nhiễm lạnh!
Hạ Lan Lăng Quân không đáp lời, chỉ mệt mỏi lắc đầu. Tạ Phong cởi áo choàng bản thân đưa đến.
Hạ Lan Lăng Quân xoa xoa đôi tay vào nhau, nghi hoặc:
- Trịnh Mẫn Doanh có thai thật?
Tạ Phong trông theo đốm sáng đèn lồng mờ mịt xa xôi giữa bóng đêm, hời hợt:
- Không! Là chủ ý của thuộc hạ!
____________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook