Nhất Niệm Tam Thiên
-
23: Giả Hoan Sướng 4
Liên tục hai ngày, Vu Nhàn Chỉ đều có điểm buồn bực không vui.
Ta biết là do ta đã nói bậy, nơi nào cũng cẩn thận đi cùng hắn.
Hắn ngược lại không làm khó ta, chỉ buồn bực một mình, lời nói so với bình thường còn ít hơn.
Trong lúc ta rảnh rỗi, liền đem chuyện cũ của nhị ca cùng nhị tẩu cho hắn nghe.
Vu Nhàn Chỉ có một điểm tốt, lúc nghe người khác nói chuyện, luôn nhẫn nại nghe hết câu chuyện.
Trong lúc ta nổi hứng nói chuyện, trong hoảng hốt còn tưởng đang ở giữa mùa hạ năm ngoái, ta ở thư phòng Lý phủ cùng hắn nói về một thoại bản ta mới đọc, ngoài phong tiếng ve râm ran, một tiếng lại một tiếng kéo thời gian như dài ra.
Cũng là năm đó, ta xuất cung ném hết mặt mũi hoàng gia, phụ hoàng tức giận, phạt nhị ca xuất chinh Tây Lý.
Tây Lý cũng không phải vùng cực tây của hoàng thổ, mà là vùng đất cao ở tây nam Liêu Đông này, cùng các nước lân cận tiếp giáp.
Mà đó chính là nơi nhị ca ta gặp nhị tẩu.
Nhị ca ta Chu Hoán là một người đã quen tự do, sau khi vào doanh trại, hắn vẫn theo tác phong cũ, cả ngày mơ hồ lăn lộn.
Doanh trại tuy có thống lĩnh lớn nhỏ, nhưng ngại nhị ca ta là hoàng tử, đều không dám chỉnh hắn.
Lúc nhị ca mới tới Tây Lý, nhị tẩu ta còn ở Bình Tây.
Chờ nhị tẩu trở lại, thấy trong quân doanh có thêm dị số là nhị ca, liền nhìn chằm chằm.
Nhị tẩu sau khi lấy về có nói: "Sáng sớm huấn luyện, hắn vẫn còn đang ngủ; sáng sớm nhổ trại; hắn ở bên cạnh nhàn nhã chờ; buổi chiều luyện võ đối chiến, hắn lại coi như đang chơi đùa, vừa nhìn vừa cười ha ha.
Tiểu A Lục, Nhiếp gia quân ta có bảy trăm ba mươi hai cây đao oai hùng, ta con mẹ nó thật muốn một đao chém chết hắn!"
Nhị tẩu Nhiếp Anh của ta là người dám nghĩ dám làm, một thời gian sau đó, nàng liền đem ý tưởng một đao chém chết nhị ca này báo cho sư phụ nàng, lúc đó là nguyên soái ở Tây Lý, Thẩm Vũ.
Lúc đó Thẩm Vũ đang luyện viết, nghe nhị tẩu ta nói vậy, ngay cả mí mắt cũng không nhấc, liền nói: "Đi đi, chờ xong chuyện, đao cũng không cần rửa, thuận tiện đem hai cái đầu của ta và ngươi chặt đứt luôn."
Nhị tẩu ta từ đó tích tụ không tan.
Sau có một lần, Tây Lý nhổ trại hành quân, nhị tẩu từ xa thấy nhị ca ta được người từ trong lều khiêng ra, liền tiến lên hỏi thăm, liền được đáp lại: "Vị này hôm qua uống say, gọi thế nào cũng không tỉnh, không thể làm gì khác đành phải khiêng đi."
Nhị tẩu nghe lời này, rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
Đêm hôm đó, nàng cầm một sợi dây vọt vào trong lều nhị ca ta, thành thục trói chặt hắn, đưa cho lính tuần đêm mỗi người một cái gậy, ra lệnh: "Hai người các ngươi đánh chết cho ta! Chưa nhìn thấy xương thì chưa được dừng!"
Lúc này nhị ca ta mới chậm rãi tỉnh lại, phát giác mình bị trói, trợn mắt há mồm nhìn nhị tẩu ta.
Hai tên lính tuần đêm cũng trợn mắt há mồm nhìn nhị tẩu, lắp bắp nói: "Nhiếp phó tướng, vị này, vị này chính là ---------"
Nhị tẩu ta "Hừ" một tiếng nói: "Đồ không có tiền đồ!" Một tay đoạt lại cây gậy, đập liên tiếp lên người nhị ca ta.
Nhị ca ta bị đánh trầy da bầm thịt, nửa sống nửa chết.
Oán hận của nhị tẩu đã phát tiết xong, ném cho nhị ca ta một chai thuốc chữa thương, lạnh lùng nói: "Cho ngươi hai ngày nghỉ ngơi, hai ngày sau, tướng sĩ khác làm gì, ngươi phải làm cái đó!" Dứt lời, vén rèm lên, thần thanh khí sảng bước đi.
Thật ra nhị tẩu tưởng rằng nhị ca chưa nằm ỳ ở trên giường mười ngày nửa tháng thì sẽ chưa xuất hiện trước mắt mình.
Ai ngờ hai ngày sau, trời mới tờ mờ sáng, nhị ca ta liền khập khiễng lết tới.
Toàn bộ quân Tây Lý đều ngu người.
Thế mà mấy ngày trôi qua, những tướng sĩ khác làm gì, nhị ca ta thật sự cũng khập khiễng làm như vậy.
Vì vậy đến lượt nhị tẩu ta ngu người.
Thật ra thì nhị tẩu không hiểu nguyên tắc làm người của nhị ca, sau này nhị ca nhắc tới chuyện này với ta, vẫn cắn răng nghiến lợi nói: "Lúc đó ta vô cùng hận, con mẹ nói các nàng trừ cái này ra, cùng đám hán tử lưng hùm vai gấu khác nhau sao? Nhưng là Bích nha đầu, lúc đó nhị ca ta ăn nhờ ở đậu tham sống sợ chết, muốn rửa hận, trước mắt chỉ có thể vì lợi ích toàn cục mà nhân nhượng, khiến nàng buông lỏng phòng bị."
Lúc đó vết thương ở cổ nhị ca ta chưa lành, ban ngày hành quân, ban đêm ra sông tắm, miếng vải đã nhuốm đỏ.
Có một lần, nhị tẩu ta tuần đêm, đụng đúng lúc nhị ca một mình ngồi bên bờ sông giặt tấm vải băng bó, nhất thời động lòng trắc ẩn, liền giúp hắn giặt.
Nhị ca ta nhận tấm vải đã giặt sạch sẽ, trầm mặc hồi lâu, nói tiếng cảm ơn.
Vì vậy hai người hắn từ đó liền ngưng chiến tranh ngầm.
Năm đó tuy là năm tháng thái bình, nhưng Thẩm Vũ trị quân, trong những ngày đông giá rét cũng không chút lười biếng.
Nhị ca ta rốt cuộc tập võ từ nhỏ, dựa và căn cơ vững chắc, ở trong doanh trại Tây Lý dần dần cũng coi là xuất chúng.
Đêm ba mươi hiếm có khi rảnh rỗi, tướng sĩ biên thành khổ cực, Thẩm Vũ tìm được ngàn vò rượu mạnh cùng chúng tướng sĩ phân nhau uống.
Rượu qua ba tuần, rượu đụng một chén liền uống ra quê hương vạn dặm.
Lúc đó nhị ca ta cùng nhị tẩu đã là huynh đệ, nhị tẩu ta đêm này vốn không muốn uống rượu, nhưng khi buông xuống hoài niệm, lại bị nhị ca ta giật dây, liền uống say túy lúy.
Nhị tẩu bị lạnh mà tỉnh, đó là ngày đầu xuân, thân thể nàng bị đặt vào trong dòng nước lạnh, trên bờ sông truyền tới tiếng cười lớn của nhị ca.
Nhị ca vô cùng đắc ý, nói: "Một trận tắm nước lạnh lần này, coi như cây gậy lần trước ngươi đánh ta."
Nhưng nhị tẩu ta lại sửng sốt, đôi mắt đen trắng rõ ràng hiện lên thất vọng.
Nước sông cuối năm rét thấu xương, nàng yên tĩnh hồi lâu, mới khàn giọng nói: "Ta coi huynh là huynh đệ tốt."
Nhị ca nghe lời này, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
Lúc này, sau lưng hắn có một người chạy nhanh tới.
Thẩm Vũ đem nhị tẩu từ trong sông vớt ra, cởi quân bào bọc lấy người nàng, muốn mang nàng rời đi, lại dừng bước chân, trong giọng nói mơ hồ tức giận: "Nhị hoàng tử chắc không biết, A Anh vốn nhiễm phong hàn, không uống được rượu.
Tối nay nếu không phải nể tình nhị hoàng tử rời nhà vạn dặm, bồi ngươi uống thêm mấy chén, sao đến nỗi lơ là bị ngươi ném xuống sông."
Nhị ca ta hoàn toàn ngu người.
Lúc này hắn mới chú ý vóc người nhị tẩu ta không cao lớn lắm, được Thẩm Vũ ôm vào ngực, lại càng thêm nhỏ bé.
Lúc đó nhị tẩu bị lạnh đến mơ hồ, gương mặt đỏ bừng, vẫn cau mày như cũ, thấp giọng gọi: "Sư phụ." Âm thanh cũng hết sức thất vọng.
Thẩm Vũ nghe mà ấn đường căng thẳng, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, ôm nàng đi
Nhưng nhị tẩu ta không biết, một tiếng "sư phụ" này của nàng, không những khiến ấn đường Thẩm Vũ kéo căng, mà còn khiến tâm nhị ca ta cũng kéo căng như vậy.
Ngoài cửa sổ hoa hạnh nở, Vu Nhàn Chỉ nghe tới chỗ này, cười lên: "Xem mồm mép lanh lợi của nàng, sắp đuổi kịp người kể chuyện trên đường Cảnh Dương rồi." Lại suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Cũng tốt, nàng có bản lãnh này, sau này một mình lăn lộn ngoài cung, cũng không bị chết đói."
Nụ cười hắn có hoa hạnh bên ngoài làm nền, thật giống như một dòng nước xuân.
Ta bị nụ cười này làm cho dao động, sửng sốt một chút mới nghiêm mặt nói: "Mấy chuyện cũ này đều là nhị ca cùng nhị tẩu chia ra kể cho ta nghe, ta cũng không có bịa đặt lấy lệ."
Vu Nhàn Chỉ cười một tiếng, lại rót trà.
Kính Đình Lục Tuyết mới pha trên bàn, hơi nước tỏa lên giữa ngón tay hắn, ta nói: "Lão nhân gia xem trà như mạng, chàng còn đang độ tuổi cường tráng, đã có bộ dạng một lão già rồi."
Vu Nhàn Chỉ vừa uống trà, vừa "Ngô" một tiếng, giống như nhớ tới cái gì, hỏi: "Nghe nàng nói vậy, nhị tẩu nàng coi như là khắc tinh của nhị ca, làm sao sau đó lại đổi chỗ?"
Ta lại muốn cùng hắn nói một chút, thì nghe bên ngoài hiên có người "Ai u" một tiếng.
Vu Nhàn Chỉ buông chén trà, cùng ta hướng ra bên ngoài nhìn.
Đầu kia liền lộ ra nửa người, hết sức khó xử cười nói: "Đại thế tử kim an, Xương bình công chúa kim an, tiểu nhân chỉ đi ngang qua, đi ngang qua mà thôi, sẽ đi luôn đây."
Thế mà lại là cố nhân.
Vu Nhàn Chỉ không để ý đến lời hắn nói, thong thả nói: "Đi vào đi, làm khó ngươi ở dưới cửa sổ ngồi nửa ngày."
Vị cố nhân cười lúng túng, từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Vị cố nhân này tên Hứa Diệc, là bà con xa của nhị tẩu Nhiếp Anh của ta, nổi danh mạnh vì gạo bạo vì tiền.
Hắn từng theo không ít chủ tử, sau đó bởi vì nhị tẩu ta được phong thành tướng quân, liền được Nhiếp gia triệu hồi, hàng năm giúp nhị tẩu làm vài chuyện vụn vặt.
Hứa Diệc giúp Vu Nhàn Chỉ thêm trà, cười xòa nói: "Tướng quân nói, chuyện mượn binh này, nàng đã nghĩ thông suốt, tiểu nhân tới mời hai vị, không nghĩ tới thế tử đại nhân cùng công chúa đang tâm sự, tiểu nhân sợ quấy rầy nhã hứng, nên mới ngồi nửa canh giờ."
Vu Nhàn Chỉ nói: "Nàng đã nghĩ thông suốt, vậy chúng ta liền qua đó." Dứt lời liền phất tay áo đứng dậy.
Hứa Diệc vội vàng đuổi theo, lại buồn bực nói: "Lần này đã trễ, lúc trước tiểu nhân không để ý liền đi vòng quanh phủ thế tử, sau đó hỏi một chút, mới biết thế tử đại nhân lần này không hồi phủ, mà là mang công chúa ở khách sạn bên ngoài."
Nghe được lời này ta sửng sốt một chút, không khỏi hỏi: "Chàng có phủ đệ ở Giang Lăng."
Vu Nhàn Chỉ nhìn ta một cái, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Ta bỗng nhiên kịp phản ứng, đúng rồi, hắn ở kinh thành, không phải cũng ở phủ đệ của mình sao? Nhưng tại sao lần này đi Giang Lăng, lại muốn ở khách sạn?
Vu Nhàn Chỉ tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của ta, nói: "Phủ đệ ở Giang Lăng trồng rất nhiều điền thất, trước giờ nàng không ngửi quen mùi điền thất, liền không mang nàng hồi phủ."
Dựa vào việc hắn bán tình cảm, ta không thể làm gì khác là cười với hắn một tiếng: "Mùi vị của điền thất đúng là khó ngửi, nhưng có thể cầm máu chữa đau, có lợi ích vô cùng, cũng coi là bảo vật."
Nào ngờ Vu Nhàn Chỉ nghe lời này, ánh mắt bỗng buồn bã, không nói gì nữa.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook