Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc
-
Chương 79: Vì loại người này có đáng không
Lục Hướng Bắc nắm tay cô càng chặt, một tay nắm chặt bàn tay cô, một tay giữ chặt eo cô, đưa cô đi về phía cửa: "Niệm Niệm chúng ta về nhà rồi nói!"
Cơ thể cô sau cơn kích động lại hơi mềm ra, bị Lục Hướng Bắc kéo đi mà chân lại không só sức nên nửa người dựa vào người Lục Hướng Bắc nhưng lại cố gắng lùi về hướng ngược lại: "Anh bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra đi!"
Nói ra những lời như vậy cô tự biết bản thân đang làm gì, những lời đó làm tổn thương anh, cũng triệt để làm tổn thương đến cuộc hôn nhân đã thủng lỗ chỗ của bọn họ. Giữa bọn họ cho đến bây giờ ngoài làm tổn thương nhau thì còn lại cái gì chứ?
Cô nhìn Lục Hướng Bắc, trong mắt là sự bi thương vô bờ bến, hi vọng duuy nhất là mong anh bỏ tay cô ra..
Nhưng cô nhìn thấy trong mắt anh đang nhen lên một sự phức tạp nhàn nhạt, tụ lại ngày càng đặc, kết lại thành một lớp pha lê mỏng phát ra ánh sáng mỏng manh dưới ngọn đèn.
Cô tưởng rằng đó là nước mắt nhưng anh lại ôm chặt cô vào lòng, cô muốn nhìn rõ hơn nhưng lại không nhìn được mắt anh..
Cơ thể cô cứng ngắc, giọng nói lạnh lẽo, dùng cánh tay chống giữa cô và anh, dùng nhiều sức chống cự lại anh chỉ muốn anh buông cô ra, buông tha cô..
Anh cương quyết không buông, cô cuối cùng phải hét lên: "Anh làm tôi đau! Mau buông tôi ra!"
Sau đó một trận lực lớn xông đến, cô bị lôi ra khỏi lòng anh nhanh chóng rơi vào lòng một người khác, âm thanh tức giận của Khang Kỳ vang lên: "Họ Lục kia. Anh làm đau cô ấy rồi!"
Trong lòng của Lục Hướng Bắc trống rỗng, sững người, mặt mày âm u: "Thẩm Khang Kỳ bỏ vợ tôi ra!"
Thẩm Khang Kỳ cười lạnh: "Anh còn biết đó là vợ anh sao? Anh không xứng!"
"Tôi không xứng thì lẽ nào anh xứng sao?" – Lục Hướng Bắc cũng bị chọc giận rồi, con người bình tĩnh hàng ngày của anh sẽ không bao giờ nói những câu này: "Trên quyển sổ màu đỏ của chúng tôi có viết rõ ràng cô ấy là vợ của tôi!"
Đây là việc Thẩm Khang Kỳ cả đời này tức giận nhất. Người con gái anh hết lòng bảo vệ, người con gái anh dùng thời gian mười mấy năm đợi chờ cô ấy trưởng thành cuối cùng lại không phải là vợ anh
Lại không tìm được lời để phản bác lại Lục Hướng Bắc, anh nửa kéo nửa ôm Đồng Nhất Niệm rời đi. Đồng Nhất Niệm như người chết đuối vớ được chiếc cọc gỗ liền bám lấy cánh tay Khang Kỳ.
Lục Hướng Bắc nhìn thấy như vậy gương mặt trầm xuống lôi kéo Đồng Nhất Niệm và dùng lời nói uy hiếp Thẩm Khang Kỳ: "Thẩm Khang Kỳ, tôi nói lại một lần nữa đừng động vào vợ tôi, nếu không.."
"Nếu không thì sao?" – Thẩm Khang Kỳ khiêu khích đẩy Đồng Nhất Niệm ra sau người mình: "Lẽ nào anh muốn đánh nhau?"
Lục Hướng Bắc hắng giọng xem như mặc nhận, vượt lên Thẩm Khang Kỳ bắt lấy Đồng Nhất Niệm, Thẩm Khang Kỳ bước ngang sang đẩy Đồng Nhất Niệm sang một bên sau đó tung ra một cú đấm vào má trái Lục Hướng Bắc.
Lục Hướng Bắc chưa kịp phòng bị nên trúng quả đấm rất mạnh này, miệng anh còn chảy máu.
Đồng Nhất Niệm cũng không ngờ Thẩm Khang Kỳ sẽ đánh anh thật, đứng bên cạnh sững người.
Còn Thẩm Khang Kỳ đánh xong chỉ thẳng vào anh quát: "Họ Lục kia, tôi sớm đã muốn đánh cho tên mặt người dạ thú anh một trận rồi!" – Nói xong lại tung ra một cú đấm nữa lần này là hướng vào cằm anh.
Lần này Lục Hướng Bắc đã có phòng bị nên kịp thời tránh được sau đó lại phản công lại, đấm ngay một cú vào mũi Thẩm Khang Kỳ, mũi Thẩm Khang Kỳ bắt đầu chảy máu.
Anh chỉ cảm thấy có một chất lỏng ấm ấm chảy xuống miệng liền dùng tay quệt đi, ngón tay đều là màu đỏ..
Một khi tức giận lên thì rất khó bình tĩnh lại, anh xông lên cùng quần nhau với Lục Hướng Bắc. Bọn họ lúc thì va vào cái ghế, lúc thì lật cả bàn, chén bát trên bàn đều rơi hết xuống đất gây ra những tiếng động lớn.
Thẩm Khang Kỳ xuất thân là bộ đội nên đánh nhau, động tay động chân là bình thường nhưng Đồng Nhất Niệm phát hiện Lục Hướng Bắc lại không hề kém thế hơn Thẩm Khang Kỳ. Nhưng cô cũng không thấy làm lạ, hiện nay những hội luyện tập thân thể nhiều như vậy, rất nhiều hội mở những lớp đấu vật hoặc taekwondo nên Lục Hướng Bắc biết đấu vật cũng không phải là lạ lắm, kỳ lạ là cô mái mãi cũng không thể hiểu nổi chồng mình thực sự là người như thế nào.
Nhìn hai người đánh nhau ngày càng kịch liệt, cô cảm thấy có chút lo lắng, đứng bên cạnh hai người vội giậm chân: "Hai người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa có được không?"
Oanh Oanh ở bên cạnh cười lạnh lên tiếng: "Họa thủy, yêu tinh hại người!"
Đồng Nhất Niệm không còn tâm trí đâu cãi nhau với cô ta nữa trừng mắt nhìn cô ta, tiếp tục muốn bọn họ dừng lại đừng đánh nữa nhưng bọn họ nào có dừng lại được? Trước mặt Đồng Nhất Niệm ai là người bại trận trước thì đó là kẻ yếu, dù cho đánh đến đầu rơi máu chảy thì hai người cũng phải đánh đến cùng.
Oanh Oanh hình như đã nhìn quen cảnh tượng này, ở một bên không hề lo lắng chỉ giữ nụ cười lạnh lùng chế giễu: "Hứ, nếu như không phải bởi cái họa thủy là cô, anh Bắc sao lại bị người khác đánh chứ? Cô đừng có giả vờ khuyên can nữa đi, tình cảnh này tôi đã thấy nhiều rồi, không đánh đến phân định thắng thua thì sẽ không dừng lại được đâu!"
Những cuộc chiến đấu như thế này có rất nhiều, Oanh Oanh chứng kiến đến tê người nhưng Đồng Nhất Niệm chưa tưng thấy bao giờ cũng không có cách nào ngăn họ lại được chỉ có thể lấy di động ra uy hiếp: "Nếu không dừng lại, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
Đừng nói hai người đang đánh đến hăng máu không nghe thấy gì mà dù có nghe thấy thì ai dám tin bọn họ sẽ báo cảnh sát thật chứ? Nhưng vì câu nói này cả hai người đều có ý đẩy nhanh tốc độ trận đánh ra tay càng mạnh hơn.
Thẩm Khang Kỳ thuận tay vớ được một chai rượu mặc kệ ba bảy hai mươi mốt liền đập về phía Lục Hướng Bắc, Đồng Nhất Niệm lo lắng xông lên ôm chặt eo của Thẩm Khang Kỳ hét lớn: "Anh điên rồi sao! Đánh chết người có đáng không? Anh vì loại người này mà phải ngồi tù cả đời có đáng không?"
Ánh mắt Lục Hướng Bắc lại càng tối xầm hơn, loại người này sao? Cô nói anh là loại người này? Là loại người nào đây?
Ha, bọn họ đúng là hai loại người..
Thẩm Khang Kỳ không ném bình rượu nữa mà đập mạnh vào chân bàn, hướng đầu bị vỡ về phía Lục Hướng Bắc: "Họ Lục kia lần sau đừng để tôi nhìn thấy, gặp một lần sẽ đánh một lần!"
Lục Hướng Bắc cười lạnh: "Đánh tôi sao? Cũng còn phải xem anh có cái bản lĩnh đó không đã!"
Đúng vậy, trận đánh nhau hôm nay không ai chiếm được lợi thế hơn ai, hai người đều có bị thương, trên mặt đều có rất nhiều vết thương.
Thẩm Khang Kỳ bị anh đả kích liền gạt tay Đồng Nhất Niệm ra lần nữa nắm lấy cổ áo anh.
Lục Hướng Bắc ghét bị người khác nắm như vậy liền đấm vào bên lông mày trái của anh, Thẩm Khang Kỳ bị anh đánh ngã lăn ra đất.
Trận đấu lại lần nữa bước vào giai đoạn căng thẳng, tình thế càng khó khống chế hơn trước, Thẩm Khang Kỳ đứng dậy lại túm lấy Lục Hướng Bắc rồi ấn anh xuống nền nhà.
Lục Hướng Bắc cũng không chịu thiệt liền bật cong người lật thân mình lại hơn nữa còn phản công chế trụ Thẩm Khang Kỳ, bình rượu bị Thẩm Khang Kỳ vứt đi lúc trước bây giờ bị anh nhặt lên.
Cơ thể cô sau cơn kích động lại hơi mềm ra, bị Lục Hướng Bắc kéo đi mà chân lại không só sức nên nửa người dựa vào người Lục Hướng Bắc nhưng lại cố gắng lùi về hướng ngược lại: "Anh bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra đi!"
Nói ra những lời như vậy cô tự biết bản thân đang làm gì, những lời đó làm tổn thương anh, cũng triệt để làm tổn thương đến cuộc hôn nhân đã thủng lỗ chỗ của bọn họ. Giữa bọn họ cho đến bây giờ ngoài làm tổn thương nhau thì còn lại cái gì chứ?
Cô nhìn Lục Hướng Bắc, trong mắt là sự bi thương vô bờ bến, hi vọng duuy nhất là mong anh bỏ tay cô ra..
Nhưng cô nhìn thấy trong mắt anh đang nhen lên một sự phức tạp nhàn nhạt, tụ lại ngày càng đặc, kết lại thành một lớp pha lê mỏng phát ra ánh sáng mỏng manh dưới ngọn đèn.
Cô tưởng rằng đó là nước mắt nhưng anh lại ôm chặt cô vào lòng, cô muốn nhìn rõ hơn nhưng lại không nhìn được mắt anh..
Cơ thể cô cứng ngắc, giọng nói lạnh lẽo, dùng cánh tay chống giữa cô và anh, dùng nhiều sức chống cự lại anh chỉ muốn anh buông cô ra, buông tha cô..
Anh cương quyết không buông, cô cuối cùng phải hét lên: "Anh làm tôi đau! Mau buông tôi ra!"
Sau đó một trận lực lớn xông đến, cô bị lôi ra khỏi lòng anh nhanh chóng rơi vào lòng một người khác, âm thanh tức giận của Khang Kỳ vang lên: "Họ Lục kia. Anh làm đau cô ấy rồi!"
Trong lòng của Lục Hướng Bắc trống rỗng, sững người, mặt mày âm u: "Thẩm Khang Kỳ bỏ vợ tôi ra!"
Thẩm Khang Kỳ cười lạnh: "Anh còn biết đó là vợ anh sao? Anh không xứng!"
"Tôi không xứng thì lẽ nào anh xứng sao?" – Lục Hướng Bắc cũng bị chọc giận rồi, con người bình tĩnh hàng ngày của anh sẽ không bao giờ nói những câu này: "Trên quyển sổ màu đỏ của chúng tôi có viết rõ ràng cô ấy là vợ của tôi!"
Đây là việc Thẩm Khang Kỳ cả đời này tức giận nhất. Người con gái anh hết lòng bảo vệ, người con gái anh dùng thời gian mười mấy năm đợi chờ cô ấy trưởng thành cuối cùng lại không phải là vợ anh
Lại không tìm được lời để phản bác lại Lục Hướng Bắc, anh nửa kéo nửa ôm Đồng Nhất Niệm rời đi. Đồng Nhất Niệm như người chết đuối vớ được chiếc cọc gỗ liền bám lấy cánh tay Khang Kỳ.
Lục Hướng Bắc nhìn thấy như vậy gương mặt trầm xuống lôi kéo Đồng Nhất Niệm và dùng lời nói uy hiếp Thẩm Khang Kỳ: "Thẩm Khang Kỳ, tôi nói lại một lần nữa đừng động vào vợ tôi, nếu không.."
"Nếu không thì sao?" – Thẩm Khang Kỳ khiêu khích đẩy Đồng Nhất Niệm ra sau người mình: "Lẽ nào anh muốn đánh nhau?"
Lục Hướng Bắc hắng giọng xem như mặc nhận, vượt lên Thẩm Khang Kỳ bắt lấy Đồng Nhất Niệm, Thẩm Khang Kỳ bước ngang sang đẩy Đồng Nhất Niệm sang một bên sau đó tung ra một cú đấm vào má trái Lục Hướng Bắc.
Lục Hướng Bắc chưa kịp phòng bị nên trúng quả đấm rất mạnh này, miệng anh còn chảy máu.
Đồng Nhất Niệm cũng không ngờ Thẩm Khang Kỳ sẽ đánh anh thật, đứng bên cạnh sững người.
Còn Thẩm Khang Kỳ đánh xong chỉ thẳng vào anh quát: "Họ Lục kia, tôi sớm đã muốn đánh cho tên mặt người dạ thú anh một trận rồi!" – Nói xong lại tung ra một cú đấm nữa lần này là hướng vào cằm anh.
Lần này Lục Hướng Bắc đã có phòng bị nên kịp thời tránh được sau đó lại phản công lại, đấm ngay một cú vào mũi Thẩm Khang Kỳ, mũi Thẩm Khang Kỳ bắt đầu chảy máu.
Anh chỉ cảm thấy có một chất lỏng ấm ấm chảy xuống miệng liền dùng tay quệt đi, ngón tay đều là màu đỏ..
Một khi tức giận lên thì rất khó bình tĩnh lại, anh xông lên cùng quần nhau với Lục Hướng Bắc. Bọn họ lúc thì va vào cái ghế, lúc thì lật cả bàn, chén bát trên bàn đều rơi hết xuống đất gây ra những tiếng động lớn.
Thẩm Khang Kỳ xuất thân là bộ đội nên đánh nhau, động tay động chân là bình thường nhưng Đồng Nhất Niệm phát hiện Lục Hướng Bắc lại không hề kém thế hơn Thẩm Khang Kỳ. Nhưng cô cũng không thấy làm lạ, hiện nay những hội luyện tập thân thể nhiều như vậy, rất nhiều hội mở những lớp đấu vật hoặc taekwondo nên Lục Hướng Bắc biết đấu vật cũng không phải là lạ lắm, kỳ lạ là cô mái mãi cũng không thể hiểu nổi chồng mình thực sự là người như thế nào.
Nhìn hai người đánh nhau ngày càng kịch liệt, cô cảm thấy có chút lo lắng, đứng bên cạnh hai người vội giậm chân: "Hai người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa có được không?"
Oanh Oanh ở bên cạnh cười lạnh lên tiếng: "Họa thủy, yêu tinh hại người!"
Đồng Nhất Niệm không còn tâm trí đâu cãi nhau với cô ta nữa trừng mắt nhìn cô ta, tiếp tục muốn bọn họ dừng lại đừng đánh nữa nhưng bọn họ nào có dừng lại được? Trước mặt Đồng Nhất Niệm ai là người bại trận trước thì đó là kẻ yếu, dù cho đánh đến đầu rơi máu chảy thì hai người cũng phải đánh đến cùng.
Oanh Oanh hình như đã nhìn quen cảnh tượng này, ở một bên không hề lo lắng chỉ giữ nụ cười lạnh lùng chế giễu: "Hứ, nếu như không phải bởi cái họa thủy là cô, anh Bắc sao lại bị người khác đánh chứ? Cô đừng có giả vờ khuyên can nữa đi, tình cảnh này tôi đã thấy nhiều rồi, không đánh đến phân định thắng thua thì sẽ không dừng lại được đâu!"
Những cuộc chiến đấu như thế này có rất nhiều, Oanh Oanh chứng kiến đến tê người nhưng Đồng Nhất Niệm chưa tưng thấy bao giờ cũng không có cách nào ngăn họ lại được chỉ có thể lấy di động ra uy hiếp: "Nếu không dừng lại, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
Đừng nói hai người đang đánh đến hăng máu không nghe thấy gì mà dù có nghe thấy thì ai dám tin bọn họ sẽ báo cảnh sát thật chứ? Nhưng vì câu nói này cả hai người đều có ý đẩy nhanh tốc độ trận đánh ra tay càng mạnh hơn.
Thẩm Khang Kỳ thuận tay vớ được một chai rượu mặc kệ ba bảy hai mươi mốt liền đập về phía Lục Hướng Bắc, Đồng Nhất Niệm lo lắng xông lên ôm chặt eo của Thẩm Khang Kỳ hét lớn: "Anh điên rồi sao! Đánh chết người có đáng không? Anh vì loại người này mà phải ngồi tù cả đời có đáng không?"
Ánh mắt Lục Hướng Bắc lại càng tối xầm hơn, loại người này sao? Cô nói anh là loại người này? Là loại người nào đây?
Ha, bọn họ đúng là hai loại người..
Thẩm Khang Kỳ không ném bình rượu nữa mà đập mạnh vào chân bàn, hướng đầu bị vỡ về phía Lục Hướng Bắc: "Họ Lục kia lần sau đừng để tôi nhìn thấy, gặp một lần sẽ đánh một lần!"
Lục Hướng Bắc cười lạnh: "Đánh tôi sao? Cũng còn phải xem anh có cái bản lĩnh đó không đã!"
Đúng vậy, trận đánh nhau hôm nay không ai chiếm được lợi thế hơn ai, hai người đều có bị thương, trên mặt đều có rất nhiều vết thương.
Thẩm Khang Kỳ bị anh đả kích liền gạt tay Đồng Nhất Niệm ra lần nữa nắm lấy cổ áo anh.
Lục Hướng Bắc ghét bị người khác nắm như vậy liền đấm vào bên lông mày trái của anh, Thẩm Khang Kỳ bị anh đánh ngã lăn ra đất.
Trận đấu lại lần nữa bước vào giai đoạn căng thẳng, tình thế càng khó khống chế hơn trước, Thẩm Khang Kỳ đứng dậy lại túm lấy Lục Hướng Bắc rồi ấn anh xuống nền nhà.
Lục Hướng Bắc cũng không chịu thiệt liền bật cong người lật thân mình lại hơn nữa còn phản công chế trụ Thẩm Khang Kỳ, bình rượu bị Thẩm Khang Kỳ vứt đi lúc trước bây giờ bị anh nhặt lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook