Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc
Chương 50: Tôi đến đón cô ấy

Đã rất lâu không vui vẻ như vậy rồi, Đồng Nhất Niệm chỉ nhớ bản thân luôn cười, hơn nữa còn là cười từ tận đáy lòng, cười đến nỗi miệng muốn đau.

Không rõ ai đã từng nói: hôn nhân dù sao cũng cần nói đến môn đăng hộ đối, quá trình trưởng thành giống nhau, bối cảnh giáo dục giống nhau thì hai bên cùng chung sống mới không có mâu thuẫn, cảm giác này gọi là sự dung hòa.

Đồng Nhất Niệm lại nghĩ đến lời Kiệt Tây, nếu như lấy một người trong số những người ở đây có lẽ sẽ không khó khăn đến vậy, ít nhất cô sẽ không bao giờ phải đoán xem người kia đang nghĩ cái gì, vì giữa bọn họ đã quá hiểu nhau rồi.

Còn Lục Hướng Bắc, rốt cuộc cô phải thế nào mới có thể nhìn thấu đôi mắt đó?

Nghĩ không được, đoán không ra, đầu lại bắt đầu đau rồi.

Giọng nói của Sầm Kiệt Tây vang lên: “Tối nay hãy để chúng ta không say không về!”

Được! Đã không rõ thì không nghĩ nữa! Khó có dịp phóng túng, không say không về!

Cô không rõ mình đã uống bao nhiêu, đã rất lâu không có vui vẻ như vậy giống như quay về lúc đại học, lấy rượu làm vui, không nói chuyện gió trăng. Hình ảnh Lục Hướng Bắc dần dần mơ hồ, tất nhiên cô cũng quên luôn việc tối nay phải đi dự tiệc.

Bà Thẩm đã nhắc nhở họ mấy lần uống ít thôi nhưng không ai nghe, cuối cùng ông Thẩm đành kéo vợ mình đi: “Thôi bỏ đi, cũng chỉ có lần này mới vui vẻ vậy, cứ tùy bọn chúng đi! Nếu say thì cũng toàn chỉ ở nhà ngủ thôi mà!”

Kết quả của trận rượu này trừ có sản phụ Giai My không bị nhiễm một giọt rượu ra thì những người khác đều say đến không thể về nhà, đành phải nghe lời ông Thẩm toàn bộ ngủ lại nhà họ Thẩm.

Thẩm Khang Kỳ cuối cùng cũng là người có tửu lượng tốt nhất trong số họ, ngày hôm sau cũng là người tỉnh dậy đầu tiên, xuống lầu liền nghe thấy tiêng di động của ai đó đang kêu, theo tiếng kêu phát hiện là từ túi của Đồng Nhất Niệm trên ghế sô pha.

Anh không do dự mở ra xem, trên màn hình chỉ hiện lên một dãy số không hề có tên gọi liền nhận điện thoại.

Giọng nói trong điện thoại vẫn là tiếng ngái ngủ khi mới ngủ dậy: “Alo”. Sau đó đầu dây bên kia là sự trầm mặc.

“Alo! Muốn tìm Niệm nha đầu sao?” Anh nhắc lại.

Một lúc lâu sau, khi anh muốn ngắt máy thì mới nghe thấy giọng nói trầm buồn đầu bên kia: “Đúng vậy, cô ấy đâu?”

Thẩm Khang Kỳ mơ hồ cảm thấy giọng nói này quen quen, nhất thời không nghĩ ra là ai thuận miệng hỏi: “Xin hỏi anh là ai? Có việc gì tôi có thể chuyển lời giúp?Cô ấy vẫn đang ngủ.”

Bên kia lại trầm mặc một lúc, sau đó giọng nói trầm thấp truyền đến tai Thẩm Khang Kỳ, một cảm giác thắt chặt mạnh mẽ: “Tôi là chồng cô ấy. Anh là Thẩm Khang Kỳ sao?”

Hai người gặp nhau được mấy lần, không quen thuộc với giọng nói của đối phương. Thẩm Khang Kỳ sau khi nghe xong vốn không muốn đáp lại nhưng nghĩ lại cảm thấy không có phong cách nam tử hán liền giải thích: “Đúng vậy, tối qua Niệm nha đầu uống nhiều quá, ngủ lại nhà tôi.”

“Tôi lập tức tới đón cô ấy!”

Lần này Lục Hướng Bắc đáp lại rất nhanh, hơn nữa còn nhanh chóng ngắt điện thoại, câu “không cần đâu” của Thẩm Khang Kỳ thậm chí còn không có cơ hội ra nói ra.

Không biết Lục Hướng Bắc từ đâu đến, ha mươi phút sau đã đến nhà họ Thẩm.

Thẩm Khang Kỳ đích thân mở cửa, hai người đứng ở cửa nhìn nhau. Làn da trắng của Lục Hướng Bắc như phủ thêm một lớp sương, khí lạnh dọa người, mà thêm vào làn da đen của Thẩm Khang Kỳ làm cho sắc mặt như mây đen bao phủ.

*******

Hết chương 50

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương