Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc
-
Chương 400
OMG! Đến cả trên thảm cũng trải đầy hoa hồng, khi Lục Hướng Bắc thả cô xuống, cô thậm chí không nỡ đạp giày lên đành cởi giày chân trần bước trên cánh hoa, những cánh hoa hơi lạnh mềm mại tiếp xúc với bàn chân cô, có cảm giác thỏa mãn như một đứa trẻ.
Lại còn những ngọn nến đột nhiên sáng lên nữa, là được điểu khiển từ xa sao? Sao vừa cắm thẻ phòng vào thì tất cả bỗng bừng sáng lên rồi? Nến, hoa hồng, đúng là đã đánh giá thấp Lục Hướng Bắc rồi!
Cô vươn tay ra sờ cây nến gần mình nhất, thì ra không phải là nến mà là đèn hình nến.. nhưng ánh lửa chuyển động nhìn rất thật, thật là lợi hại, đúng rồi, nếu như là khách sạn của Trác Thần Viễn thì hôm nào phải xin anh ta mấy cây mang về để ở phòng ngủ mới được.
Cô thích nhất là bể bơi bên cạnh cửa sổ chạm đất, mực nước bằng với mặt đất, nước trong bể xanh thẳm giống như biển tình yêu Hy Lạp vậy, trên mặt nước rắc cánh hoa hồng đỏ rực càng làm nổi bật màu xanh một cách rực rỡ, giống như khảm trên đất một mảnh thủy tinh màu xanh lam vậy.
"Khách sạn này của Trác Thần Viễn thiết kế thế nào vậy? Sao có thể ở tầng trên cùng lại có một bể bơi thế này chứ? Vậy thì người ở tầng dưới biết làm thế nào?" Cô hạ thấp người xuống thử độ ấm của nước thì thấy là nước ấm.
Anh chau mày, lẽ nào trước đây anh ép cô quản công việc của Đồng thị quá chặt chẽ nên bây giờ đối diện với một khung cảnh lãng mạn thế này mà cô lại chỉ đi nghiên cứu người ta đã thiết kế căn phòng này thế nào sao?
Tay anh ấn xuống điều khiển loa, âm nhạc du dương dịu dàng vang lên trong phòng, anh nhẹ nhàng đi đến bên cô, ôm cô vào lòng: "Em yêu à, lúc này mà em lại đi suy nghĩ vấn đề này dường như không được thích hợp lắm."
Anh vừa nói, đầu lại chôn đầu vào cổ cô, cắn nhẹ lên da cô, một tay bắt đầu cởi bỏ áo lông của cô.
Tuy căn phòng này được trang trí rất đẹp nhưng cô không khắc phục được trướng ngại tâm lí, nhất là bể bơi này, cô đè tay anh lại, quay đầu hỏi: "Bể bơi này có phải từng có rất nhiều người bơi qua không?"
Nhưng đúng lúc quay đầu thì cô thấy anh không biết từ lúc nào đã cởi hết quần áo của mình rồi, bây giờ chỉ còn lại chiếc quần lót thôi.
Cô không nhịn được mắng thầm, anh lại một lần nữa dùng thực lực chứng minh anh chính là động vật nửa thân dưới rồi đó, cảnh tượng lãng mạn như thế này mà anh chỉ nghĩ đến làm việc này mà thôi.
"Một nơi đẹp như vậy mà anh không thể làm chuyện gì khác được sao? Anh bị tinh trùng lên não à!" Cô đẩy anh, lại phát hiện rèm cửa sổ còn chưa kéo lại.
Anh trả lời câu hỏi đầu tiên của cô trước: "Cô gái ngốc à, đây là phòng của riêng anh, sao có người khác bơi qua được!" Sau đó anh lại trả lời câu hỏi thứ hai: "Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, đây là lời dạy dỗ của tổ tông lâu đời, chúng ta không thể bỏ qua tinh hoa của truyền thống văn hóa dân tộc Trung Hoa được, em thấy sao?"
Cô thấy sao? Cô không thể nói được gì.. tên hám sắc này, tinh hoa truyền thống văn hóa mấy ngàn năm của dân tộc Trung Hoa đến chỗ anh sao lại cô đọng thành như thế chứ.
Cô hừ giọng, lại nghĩ đến một chuyện: "Được thôi, Lục Hướng Bắc, cục trưởng cục công an tự cho là thanh minh liêm khiết nhưng thì ra cuộc sống lại đồi bại như vậy. Vậy mà lại có một căn phòng ở giữa Bắc Kinh như thế này, lại còn chưa nói với em bao giờ nữa chứ, đúng là tiện để giấu người đẹp mà?"
Anh tức giận!
Người phụ nữ này hôm nay có phải nói hơi nhiều rồi không, câu nào câu đấy còn không hiểu phong tình nữa chứ? Anh trực tiếp quay người cô lại, chặn lấy môi cô, chặn lại những lời nói không hợp khung cảnh của cô, đồng thời tay cũng ra sức cởi bỏ áo lông trên người cô rồi trực tiếp tiến vào bên trong áo lông của cô. Bắt đầu từ phần eo không đủ một vòng tay kia, lòng bàn tay nóng bỏng của anh bắt đầu từ từ là một lượt trên làn da mịn màng của cô.
Khi khuy áo ngực bật ra trong tay anh, cánh cửa khát khao dường như cũng bị mở ra, cô nghe thấy được trái tim mình lặng lẽ nổ tung, phát ra những âm thanh mời gọi anh.
Không trốn tránh nữa, hai cánh tay cô ôm lấy cổ anh, kiễng mũi chân nhiệt tình hôn lại anh không hề kém cách anh hôn cô. Không khí trở nên khô cạn như bị đốt cháy, trong tiếng nhạc du dương, cô nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh đang rên rỉ tuần hoàn với mình.
Vốn là chuẩn bị rượu vang, âm nhạc, vốn còn chuẩn bị một điệu nhảy lãng mạn nhưng dường như tất cả đều không cần nữa rồi, khát vọng về nhau quá mãnh liệt giống như lá cây khô bị đốt trong gió vậy.
Anh thừa nhận anh có hơi vội vàng, không thực hiện được như theo kế hoạch nhưng chính tình cảm bản thân đã làm khó chính mình.
Mà cô dường như cũng giống vậy.
Nụ hôn chủ động và nhiệt tình của cô, cái lưỡi trơn bóng và nghịch ngợm của cô, kĩ thuật hôn đã thành thục của cô, còn có cả nhiệt tình hiếm có của cô đều đang thử thách sức chịu đừng của anh. Nhưng một đêm đẹp như thế này anh nhất định phải làm thật tốt, để cô cả đời không bao giờ quên.
Cô ở trong lòng anh đã không còn là cô gái nhỏ hơn hai mươi tuổi năm đó nữa, không còn dáng vẻ xấu hổ đến đỏ mặt nhắm chặt mắt trong lòng anh nữa, cô bây giờ giống như một trái ngọt chín mọng, nhiệt tình đến dường như có thể phun ra lửa, bắn ra nước vậy.
Sự nhiệt tình như vậy nhanh chóng cuốn lấy hai người, anh nhanh chóng loại bỏ quần áo của cô, khi trước ngực cô vẫn cong tròn đầy đặn một nắm tay của anh thì anh nhẹ khàn khàn phát ra tiếng: "Nhỏ hơn một chút rồi"
"Em gầy rồi." Thời gian này cô lo lắng cho anh, điên cuồng tìm anh ở Haiti đến cạn kiệt sức lực, sao có thể không nhỏ được chứ? Cô còn nhớ anh từng nói anh thích phụ nữ béo một chút, cảm xúc tay sẽ rất thích, vậy bây giờ anh đang chê của cô sờ không sướng tay nữa sao? Ánh mắt oán trách của cô nhìn sang.
Anh cười, ngón tay cử động, nắn nhẹ: "Nghe nói là mát xa sẽ giúp nó lớn lên."
"Lưu manh!" Một chút tê dại quen thuộc từ ngón tay anh bắt đầu lan ra, đây là câu nói thường ngày cô hay mắng, lúc này lại càng hấp dẫn.
Đặc biệt ánh mắt xinh đẹp của cô mang theo sự yêu kiều, khi lườm anh như có tia sáng chuyển động, muốn làm nóng chảy trái tim anh.
"Niệm." Trái tim và tinh thần anh rung động, hôn nhẹ lên mắt cô, hít lấy toàn bộ ánh sáng câu hồn kia, sau đó lại từ từ đến bên tai cô, lưỡi liếm nhẹ một vòng lên tai cô.
Cô không chịu nổi nhất chính là sự trêu chọc này của anh, một tiếng rên nhỏ phát ra từ khóe môi, toàn thân cô rã rời dựa vào lòng anh, hoàn toàn dựa vào người anh mới đứng được.
Trong thế giới hoa hồng rực rỡ đã hoàn toàn trở thành nơi vui chơi của hai người họ, không có kiêng kị, không cần phân tâm, cánh hoa hồng đầy đất chính là chiếc giường hôn nhân đẹp đẽ nhất, anh ôm lấy cô từ từ ngã xuống cánh hoa hồng dày đặc.
Hôn từ môi cô xuống cổ cô, dừng lại ở xương quai xanh của cô, làn da như sứ của cô sau khi bị nụ hôn nóng bỏng của anh lướt qua lại như bông hoa đang nở rộ, đẹp đẽ cuốn hút.
Dưới người cô là thảm hoa hồng như gấm, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, cũng làm bông hoa diễm lệ kia càng thêm cuốn hút, cảnh này giống như tranh sơn dầu đầy màu sắc, mạnh mẽ kích thích con mắt của anh.
"Em thật đẹp.." Anh nghe thấy giọng nói trầm luân của trái tim mình, giống như quỳ lạy hôn lên khắp người cô, từ xương quai xanh đến ngực, anh yêu thích hồi lâu ở bờ ngực thành thục như hoa mai của cô, đến khi cô không chịu được nữa rên lên, ưỡn ngực chào đón anh thì anh lại rời xuống dưới.
Anh liếm nhẹ một vòng ở rốn cô, rất nhanh thì cô bắt đầu hơi run lên, trên da bắt đầu có những giọt mồ hôi dày xuất hiện.
Cô không biết là tại sao, hôm nay dường đặc biệt dễ động tình, bất cứ nơi nào trên cơ thể được anh chạm đến đều trở nên nhạy cảm, ví dụ như rốn vậy.
Dưới nụ hôn của anh, sự tê dại kia lại như thấm vào máu, cùng tuần hoàn nhanh chóng lan khắp cơ thể, cơn sóng nóng bỏng chuyển động càng nhiều ở phần bụng dưới, cô muốn được phóng thích, không phóng thích được thì lại muốn chế ngự nhưng lại càng khó chịu chỉ có thể nửa ngồi nửa đứng để đè nén và chống lại nhưng lại làm tăng sự bành trướng của thứ nóng bỏng kia.
"A.." Cô không nhịn được hét lớn.
"Làm sao vậy?" Môi anh rời khỏi rốn cô chuyển đến vết mổ khi cô sinh con hôn lên một cách dịu dàng và thương yêu.
Cô lắc đầu, nóng bức của nhiệt lượng trong cơ thể làm da cô giống như phủ một lớp màu hoa hồng ánh lên rực rỡ, giống như cánh hoa hồng ở dưới bị vò nát nhuộm lên da cô vậy.
"Đừng trêu em nữa.. Lục Hướng Bắc.. mau lên.." Cô biết bản thân muốn gì, sự dâng trào của cơn sóng nóng bỏng làm sự trống rỗng trong cơ thể cô trương phồng lên đến cực điểm, cô muốn anh, muốn anh lấp đầy chính cô.
Nhưng anh lại cứ không làm cô được như ý nguyện.
Cô giống như một núi lửa chỉ cần vừa chạm là sẽ phát ra nhiệt lượng nóng bỏng, nhưng cô vẫn chưa đến giới hạn phát ra, không phải sao?
Nụ hôn của anh tiếp tục đi xuống dưới, đi qua đùi, khi anh hôn phía trong đùi cô thì đôi môi nóng bỏng và những cọng râu cưng cứng của anh làm da cô trở lên ngứa ngáy, làm cô không chịu được mà nâng người lên, tư thế như vậy đã là vô cùng cấp thiết mong chờ anh rồi.
Anh vẫn còn muốn giày vò cô sao?
Đôi tay cô nắm chặt lấy hoa hồng phía dưới người, ra sức nắm chặt, vò nát cánh hoa làm nhuộm đỏ cả tay.
Cuối cùng cô nhấc chân mình lên, lòng bàn chân cô đầy vết tích bị thương còn lưu lại khi cô tìm anh ở Haiti.
Trong sự xúc động anh bắt đầu hôn lên những vết sẹo đó, cô chẳng phải từng nói anh có bệnh yêu chân sao? Nếu như trước đây anh không có thì bây giờ anh có thật rồi.
Cả đời này anh đều yêu đôi chân đã đi khắp Port-au-Prince hoang tàn để tìm anh này.
"Lục Hướng Bắc, đừng mà.. xấu lắm.." Cô mềm mại cầu xin, chân cô đã từng là niềm tự hào của cô, nhỏ nhắn, mềm mại, không có khuyết điểm nào nhưng bây giờ đã trở nên xấu lắm rồi, nếu anh anh từng yêu đôi chân của cô thì cô không muốn lúc này lại hủy đi ấn tượng tốt đẹp của đôi chân này trong lòng anh.
"Không, rất đẹp, đẹp lắm!" Giọng điệu của anh mang theo sự nghẹn ngào xúc động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook