Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc
-
Chương 391
Giọng nói của ông Lục nghe có vẻ trầm ổn và có lực: "Chưa có, bây giờ tất cả liên lạc đều bị đứt đoạn rồi! Trước mắt không có bất cứ liên hệ gì với bên đó cả! Niệm Niệm, đừng lo lắng, chỉ cần có tin tức bác sẽ lập tức nói với cháu!"
Đừng lo lắng, đừng lo lắng..
Ba chữ này dù có nói bao nhiêu lần cũng đều rất dễ dàng nhưng làm thì mới khó! Trong lòng cô có một suy nghĩ vừa khóc vừa nói với ông Lục: "Bác Lục, cháu muốn đi Haiti, cháu bây giờ muốn đi Haiti ngay!"
"Niệm Niệm, cháu bình tĩnh đi, bây giờ cháu đi Haiti thì có ích gì? Chưa chắc bên đó đã hết động đất!" Ông Lục khó có thể tưởng tượng một cô gái ở đó thì sẽ ra sao.
"Chính vì vậy nên cháu mới phải đi!" Cô đau khổ nhưng vô cùng kiên quyết.
"Không được, bác không đồng ý, nếu như cháu thật sự lo lắng thì cùng với mẹ về Bắc Kinh đi! Chúng ta cùng chờ tin tức!" Tác phong quân đội của ông Lục lại phát tác, dù thế nào thì ông cũng sẽ không mất lí trí như phụ nữ được. Con trai không rõ tung tích, bản thân ông cũng rất lo, cũng muốn đích thân đi tìm nhưng ông muốn xuất cảnh không phải là chuyện dễ dàng, nhưng để cô một mình đi đến nơi đó thì trừ khi là ông điên rồi!
Không để có chỗ thương lượng, ông Lục vừa ra lệnh vừa vỗ về cô, cứ vậy đi.
Đồng Nhất Niệm hoàn toàn bị suy nghĩ này chiếm đầy trí óc, ông Lục có càng không đồng ý đi nữa thì cô cũng không thể từ bỏ được.
Đàm Uyển cuối cùng cũng hiều đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao bà cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió nên lúc này nắm lấy tay Đồng Nhất Niệm an ủi: "Niệm Niệm, con phải bình tĩnh, đừng làm chuyện ngu ngốc! Mẹ tin là Hướng Bắc nhất định không sao đâu!"
Trên bàn tay run rẩy của Đàm Uyển truyền đến lạnh toát làm cô biết được sự lo lắng trong lòng Đàm Uyển không hề ít hơn mình nhưng vẫn cố an ủi cô, đây là thương tiếc cũng là sự an ủi và niềm tin Đàm Uyển tự cho chính bà.
Cô nắm lại tay Đàm Uyển, thời khắc như thế này, mẹ chồng con dâu giống như hai chú chim cùng sưởi ấm cho nhau, dựa dẫm vào nhau, chỉ có Đô Đô và Đồng Đồng không biết chuyện gì, đôi mắt bối rối mở to nhìn mẹ và bà, ánh mắt đó càng làm Đồng Nhất Niệm lòng như lửa đốt, ôm hai đứa con vào lòng. Chỉ có sự ấm áp mềm mại của hai đứa con mới làm lòng cô được an ủi phần nào.
Cô trước giờ đều là một người cố chấp, những việc cô muốn làm thì không ai cản được, vì thế một khi đã hạ quyết tâm phải đi Haiti thì sẽ không thay đổi. Ông Lục không chịu giúp thì cô sẽ tự nghĩ cách.
Cô chạy đến đại sứ quán ở Pháp, hết lần này đến lần khác cô đều muốn làm visa đến thẳng Haiti, lại còn giấu Đàm Uyển đi tìm Antoine, dưới sự cố gắng không nghỉ của cô cuối cùng đã thật sự có được visa đi Haiti nhưng đã là mười ngày sau động đất ở Haiti rồi. Có lẽ về nước xin visa sẽ nhanh hơn một chút nhưng vậy thì chắc chắn lại phải nhờ ông Lục, mà ông Lục chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.
Trong mười ngày này, ngoài chạy đến đại sứ quán thì cô đều ôm lấy ti vi xem tin tức, hoặc là điện thoại của ông Lục. Thông tin liên lạc bên Haiti đã khôi phục được, không ngừng có những con số báo thương vong truyền ra, trong đó có cả nhân viên gìn giữ hòa bình đóng ở Haiti, mỗi khi cô nghe danh sách nhân viên gìn giữ hòa bình hi sinh trên ti vi đều không tự chủ được mà nắm lấy quần áo trước ngực, trái tim dường như cũng bị bóp lại vậy.
Một ngày trước khi rời Pháp cô vẫn ngồi trước ti vi, tin tức xác nhận có tám người cảnh sát gìn giữ hòa bình trú tại Haiti hi sinh. Lúc đó, tám người cảnh sát gìn giữ hòa bình này đang bàn bạc kế hoạch trong một phòng của tòa nhà, bỗng xảy ra động đất đã không thoát được.
Một lần nữa cô nắm chặt quần áo, nắm chặt đến lòng bàn tay phát đau, thời khắc đó hô hấp của cô dường như ngừng lại.
Trên ti vi bắt đầu phát ảnh và tên những cảnh sát hi sinh, cô nhìn kĩ những gương mặt đó, mắt nhìn đến đau, trong lòng thầm đếm 1, 2, 3
Trái tim cứ thả lỏng rồi lại thắt chặt, thả lỏng, thắt chặt, chỉ khoảng một phút mà dường như là cả thế kỉ.
"7.. 8.." Thấy sắp đến tấm ảnh cuối cùng, trái tim cô như sắp dâng lên đến cổ họng, một số "8" hiện ra, gương mặt quen thuộc kia liền xuất hiện, thế giới của cô bỗng sụp đổ.
Cô rơi vào một màn đêm không có đáy, trước khi hôn mê chỉ nghe thấy phát thanh viên đau lòng thấp giọng nói: "Lục Hướng Bắc.."
Lúc sau cô bị tiếng khóc của Đô Đô và Đồng Đồng đánh thức, Đàm Uyển mang các cháu trực bên cạnh cô, hai mắt đã thành quả hạnh đào, thấy Đồng Nhất Niệm tỉnh lại nước mắt bà lại chảy ra: "Niệm Niệm, con cuối cùng cũng tỉnh rồi.. thật là dọa chết mẹ.."
Khoảnh khắc đó cô không biết bản thân đang ở đâu nữa, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tư duy hoàn toàn trở nên trì độn.
Cô lấy sức cố lấy lại trí nhớ từng chút một, tư duy cuối cùng dừng lại bức ảnh đó, anh trong ảnh đẹp trai tuấn tú, nhưng.. nhưng phát thanh viên lại nói.
Không, cô không tin, sao có thể chứ? Anh đã nói là sẽ đến Pháp đón cô về nhà mà! Cô vẫn luôn đợi mà!
Nước mắt thi nhau chảy ra, cô ôm lấy Đàm Uyển khóc lớn, đau đớn trong lòng phát tán rộng ra, mỗi một tấc da thịt, mỗi một tế bào đều đang đau đớn.
Đô Đô và Đồng Đồng không biết tại sao mẹ và bà lại khóc thành như vậy, hai đứa vốn đang khóc lúc này lại không khóc nữa, hai đứa đều kéo cổ tay áo của mẹ, trên mặt vẫn còn nước mắt, tiếng nói non nớt: "Mẹ.. mẹ.."
Hai tiếng gọi đã thu hút sự chú ý của Đồng Nhất Niệm đang khóc, nhìn đôi mắt đầy nước mắt của con, cô dần dần ngừng khóc, không phải là không đau nữa, không phải là không khóc nữa mà là nước mắt đều chảy ngược vào trong, cô còn có con trai, con của cô và anh nữa.
Cô vươn vai ra ôm chặt lấy hai con, sự quyết tâm trong lòng vẫn chưa từng thay đổi, vừa mở miệng thì cổ họng lại rát: "Mẹ, con nhờ mẹ chăm sóc các con."
"Con muốn làm gì? Đừng làm chuyện ngu ngốc!" Đàm Uyển vô cùng cảnh giác, cũng ngừng khóc, ngạc nhiên hỏi.
Cô hít một hơi thật sâu, ép tất cả nước mắt quay ngược lại, xót xa nói: "Mẹ à, con đã đặt vé máy bay mai đi Haiti rồi, con phải đi."
"Không được, lúc này con đi Haiti làm gì? Chắc là cũng rất nhanh sẽ đưa.. của họ về nước thôi." Đàm Uyển quả thực không nỡ nói ra hai chữ "Di thể" nên đã lược đi, khóc không thành tiếng.
"Mẹ, con bắt buộc phải đi. Mẹ, con sẽ đi đón anh ấy về nhà! Anh ấy từng hỏi con, muốn con cho anh ấy một chút thời gian rồi anh ấy sẽ trả lại con cả đời. Con còn chưa trả lời anh ấy, con phải đi nói cho anh biết con hứa với anh ấy, con sẽ ở bên anh ấy cả đời.. thật sự sẽ ở bên anh ấy cả đời."
Đàm Uyển đau đến không nói thành lời, vì cô con dâu này, vì con trai còn ở Haiti xa xôi, bà không nỡ phản đối nữa, ôm cả ba mẹ con họ vào lòng, cùng chụm đầu vào khóc.
Đô Đô và Đồng Đồng cũng bị kinh ngạc, không dám quấy, càng không dám khóc nữa, chỉ nhìn nhau trong lòng mẹ và bà, cuối cùng lại không hẹn mà cùng vươn tay ra lau nước mắt cho mẹ và bà, giống như bình thường bà và mẹ hay lau cho hai đứa vậy.
Bàn tay nhỏ mập mạp của Đô Đô quệt lên mặt làm hai người lớn càng đau lòng, áp vào mặt nhỏ của hai đứa, nước mắt làm ướt cả mặt hai đứa.
Tiếng chuông điện thoại đã xé rách buổi tối đầy tiếng khóc này, Đồng Nhất Niệm không còn lòng nào mà nghe máy nhưng lúc này có cuộc gọi đến chắc chắn là người thân nên đưa hai đứa con cho Đàm Uyển, cô nhấc điện thoại lên giọng khàn khàn nói: "A lô!"
Người gọi đến lại là mẹ Lương, sao bà biết được số điện thoại ở Pháp vậy?
Cô không biết nên nói gì, thầm rơi nước mắt, đầu điện thoại bên kia chỉ có tiếng khóc, rất lâu sau mới vang lên tiếng của chú Lương: "Haizz, bà cầm điện thoại mà cứ khóc gì chứ? Đưa tôi đi, Niệm Niệm à, chúng ta đã biết rồi, cũng biết là con chắc chắn là rất buồn nhưng đừng sợ còn có chúng ta nữa mà! Con vẫn còn chúng ta mà!"
Nước mắt Đồng Nhất Niệm lại không tiếng động rơi xuống chỉ "Dạ" nhẹ một tiếng.
Có những người kiên cường, có những người yếu đuối, có những người sẽ khóc cùng mình, cũng có những người sẽ nói với mình đừng buồn hãy tiếp tục đi về phía trước.
Mà dù bất cứ là người nào thì đều là người thân của cô cả.
Cô hiểu.
"Ba.." Lần đâu tiên lên tiếng lại là tiếng này, cô có chút ngại ngùng nhưng vẫn rất kiên định: "Con có thể ạ, mẹ nhiều tuổi rồi, ba hãy chăm sóc mẹ nhé, con sẽ mang anh ấy về gặp mọi người."
Giọng nói của chú Lương cũng trở nên nghẹn ngào: "Con à.. con ngoan.. ba biết, con vẫn luôn rất kiên cường.. nhưng đừng ép bản thân quá, dù sao cũng còn ba mẹ, con biết không?"
"Con biết ạ, con biết mà!" Cô khóc đến không nói thành lời, lấy tay che điện thoại để giấu đi tiếng khóc của mình.
Hôm sau khi lên máy bay, cô không cho Đàm Uyển tiễn cô, chỉ một lần nữa nhờ bà chăm sóc các con, đồng thời gợi ý bà nên mang các con về nước, ở Bắc Kinh chờ.
Đàm Uyển khóc gật đầu, bà cũng muốn đích thân đón con trai về nhà.
Máy bay thuận lợi đáp xuống Haiti.
Tuy động đất đã qua mười ngày rồi nhưng cảnh đổ nát khăp nơi vẫn làm cô nhìn đến đau mắt, theo như báo viết thì lần động đất này làm chết hơn 220.000 người, hơn 190.000 người bị thương, số liệu như vậy nếu là trước đây cũng chỉ là một số liệu, tuy có thể sẽ kinh ngạc, sẽ hoảng sợ nhưng dù sao nó cũng cách mình rất xa, nhưng hiện tại đứng giữa đống đổ nát này cô mới hiểu tâm lí người đang sống lại chết, người còn sống thì đau đớn, đó là sự đau đớn như hàng vạn mũi tên đâm vào tim vậy, không loại đau đớn nào có thể so sánh được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook