Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc
-
Chương 357
"Em muốn nghe.. muốn nghe.. bài đếm vịt.. Cô rên lên trong lòng anh.
Cô không biết dùng sức mạnh nào để chống lại đau đớn đang ồ ạt kéo đến này, khi tư duy cô còn tỉnh táo thì cô cố ép mình nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, trong lòng cô đẹp đẽ thuần khiết nhất chính là các con của cô, Đô Đô và Đồng Đồng của cô. Ấn tượng sâu sắc nhất của cô chính là mỗi lần đi Bắc Kinh, trong nhà ở Bắc Kinh đều mở bài hát đồng dao" Đếm vịt "này. Loan Loan nói các con thích bài hát này, dù có khóc thì chỉ cần nghe bài này sẽ không khóc nữa.
Vì thế các con hãy cho mẹ sức mạnh đi, bài hát các con thích nhất, ba sẽ hát cho mẹ nghe, khi mẹ buồn cũng sẽ không khóc nữa.
Nhưng Lục Hướng Bắc lại ngây người," Đếm vịt "là cái gì vậy? Hát thế nào đây?
Cuối cùng Đàm Uyển thấy dáng vẻ ngây người của anh liền biết anh bị làm khó rồi nên nhắc nhở anh:" Chính là bài mà các con con thích nghe nhất đấy, hàng ngày trong nhà ở Bắc Kinh đều mở bài đó đó! "
Anh bỗng hiểu ra nhưng việc này có chút khó khăn với anh thì phải?
Nhạc điệu thì bình thường về Bắc Kinh nghe nhiều nên có thể âm ư được nhưng lời bài hát lại không nhớ! Anh cúi xuống nhìn vẻ đau khổ của Đồng Nhất Niệm liền vội làm bừa, hát theo trí nhớ:" Cây cầu lớn trước cửa có một đàn vịt đi qua.. một hai ba bốn năm, hai bốn sáu bảy tám.. "Ấy, hình như không đúng lắm.
Vì thế lại bắt đầu lại:" Cây cầu lớn trước cửa có một đàn vịt đi qua.. "
" Mau đến đếm đi nào, hai bốn sáu bảy tám! "
Đang gặp khó khăn thì phía cửa lại truyền đến một tiếng hát.
Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm cùng quay ra nhìn, thì ra là Loan Loan đưa các con đến rồi, Trác Thần Viễn cũng theo ngay sau, tiếng hát này chính là từ Loan Loan mà ra.
Đô Đô và Đồng Đồng lần đầu tiên xa nhà nên cả đường đều rất hiếu kì, lúc này hai đôi mắt đang mở to tròn nhìn bốn phía với vẻ tò mò, khi tầm nhìn của chúng rơi trên người Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm thì liền dừng mọi đông tác lại, đôi mắt to long lanh như tràn đầy tìm tòi và nghiên cứu.
Cuối cùng Lục Hướng Bắc liền gọi chúng:" Đô Đô, Đồng Đồng, con yêu, mau đến gọi mẹ đi! "
Hai đứa bé giờ mới như được đánh thức tư duy, bỗng nhiên khóc lớn, hai tay hai chân nhỏ giãy giụa không ngừng bổ nhào về phía Lục Hướng Bắc.
" Ái chà, dù sao cũng là cha đẻ, chị và Trác Mập vất vả như vậy mà cũng không bằng cha đẻ! "Loan Loan bế Đô Đô đến gần giường.
Đồng Nhất Niệm thấy vậy bị dọa đến lắc đầu liên tục:" Đừng, đừng bé các con lại đây! "
Nhưng lúc này các con đã nhận ra ba mẹ rồi, vươn hai tay nhỏ ra khóc lóc đòi bế, nếu còn bế chúng đi thì tàn nhẫn quá!
Nhìn các con khóc đến đỏ hết cả khuôn mặt nhỏ, Đồng Nhất Niệm cũng vô cùng đau khổ chứ! Cô cũng nhớ các con, muốn ôm lấy các con ôm hôn thắm thiết lắm chứ nhưng cô không thể! Cô không biết bản thân khi lên cơn sẽ đến trạng thái nào, trước mắt chưa phải là tồi tệ nhất, cô vẫn còn lí trí cô vẫn có thể khắc chế được, nhưng nếu giống như hôm qua thì biết làm sao? Cô như vậy hoàn toàn không phải là cô, cô còn làm hại cả Lục Hướng Bắc và bản thân mình, lỡ như làm hại đến các con thì sao? Hơn nữa tình cảnh khủng khiếp như vậy, cô cũng không muốn các con nhìn thấy.
" Lục Hướng Bắc, anh mặc kệ em đi, bế các con ra ngoài đi! Mặc kệ em.. "Cô khóc cầu xin Lục Hướng Bắc. Cô thấy rất may là cô vẫn còn lí trí để nghe thấy tiếng khóc của con, còn đủ lí trí để cầu xin Lục Hướng Bắc, tiếng nổ ầm ầm trong đầu không hoàn toàn nhấn chìm cô, nhưng cô sợ không kịp.
" Không, anh sẽ không đi đâu hết, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cho em sự dũng cảm! "Lục Hướng Bắc ôm cô chặt hơn, sau đó quay đầu nói với Loan Loan và Trác Thần Viễn:" Hai người bế bọn trẻ ra ngoài đi! Mau bế đi đi! "
Loan Loan và Trác Thần Viễn nhìn nhau không còn cách nào, đi từ Bắc Kinh xa xôi đến đây mà cuối cùng vẫn phải tránh đi. Nhưng khi họ đi đến cửa phòng bệnh thì Đô Đô và Đồng Đồng bỗng nhiên lại khóc lớn, vừa khóc vừa hét, bốn cái chân mập mạp còn giãy đạp không ngừng, sức của Loan Loan nhỏ nên suýt nữa làm rơi Đô Đô xuống đất.
Thì ra các con cũng cảm nhận được phải rời khỏi ba mẹ nên đang ra sức kháng cự.
Đồng Nhất Niệm nước mắt tùm lum, ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên nói với Lục Hướng Bắc:" Lục Hướng Bắc, hay là thôi đi, các con đáng thương quá.. đừng để chúng đi nữa.. trói em lại đi! Trói em lại thì thế nào? "
Trói cô lại thì Lục Hướng Bắc có thể rảnh tay bế các con, các con yêu ba chúng nhất, nhìn thấy ba rồi mà ba lại không bế chúng thì chúng không chịu yên đâu.
Hơn nữa, nếu trói cô lại thì dù cô có mất khống chế cũng sẽ không làm các con bị thương được.
" Niệm Niệm.. "Lục Hướng Bắc do dự.
" Không sao đâu, Lục Hướng Bắc, mau trói em lại, để em cũng có thể gần gũi với các con, coi như em xin anh đấy, được không? Mau trói em lại đi, trói đi, sau đó lấy chăn che lại đừng để các con nhìn thấy là được.. có được không? "
Anh rất sợ cô cầu xin anh.
Trước đây luôn cảm thấy cô giống như quả óc chó rừng cứng cáp, dù có chịu uất ức ra sao thì cũng sẽ lặng lẽ quay người, vai lưng vẫn thẳng đứng, trước giờ chưa từng tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, chứ đừng nói đến việc nói chữ" xin "này. Nhưng gần đây cô lại liên tục nói chữ này với anh, mỗi một lần đều là khi anh phải đối mặt với lựa chọn.
" Lục Hướng Bắc, em nhớ các con rồi, em muốn các con, anh còn do dự cái gì vậy hả? "Cô cuối cùng còn vô lại khóc loạn lên giống như một đứa trẻ vậy.
Được rồi, đối diện với ba đứa trẻ trước mặt này anh cũng đành đầu hàng thôi.
Để ba đi tìm một sợi dây thừng đến, tạm thời để hai đứa trẻ tránh đi, mặc chúng khóc đến rung động trời đất, may mà y tá đều biết bệnh nhận phòng bệnh này đặc biệt nên cũng không ai dám nói gì, còn có một bác sĩ đến giúp Lục Hướng Bắc, nhưng ngoài giúp đỡ anh ra thì bác sĩ cũng không còn cách nào khác, thuốc đã cho Đồng Nhất Niệm uống rồi, liều lượng thích hợp nhất, nếu còn cho thêm thì lại thành dung túng cô mất nên việc còn lại chỉ có thể dựa vào nghị lực của cô thôi.
Lời bác sĩ nói cũng như không nói, Lục Hướng Bắc cũng biết vậy.
Trong quá trình làm việc, anh cũng không phải chưa từng thấy người cai nghiện bị trói lại, nhưng trừng mắt nhìn người đang nằm trên giường là vợ mình thì trong lòng lại có một cảm nhận khác.
Mỗi một vòng dây thừng lại giống như một vết thương thắt vào tim anh vậy, cuối cùng trói xong anh còn nghẹn ngào bên tai cô: Xin lỗi bà xã, xin lỗi em.."
Việc này thì có liên quan gì đến anh chứ?
Cô cố nhịn đau đớn, giục anh: "Mau lên! Mau bé con vào đi, cổ họng chúng sắp khóc hỏng rồi kìa.."
Lục Hướng Bắc lại đi đến cửa, hai đứa bé lập tức nhìn thấy anh, bốn cái tay mập mạp vội vươn ra, anh lập tức mỗi tay bế lấy một đứa.
Hai đứa bé thật sự cảm thấy bản thân vô cùng tủi thân, ba lâu như vậy mới bế chúng, vì thế dù đã ở trong vòng tay của ba rồi nhưng vẫn bò lên vai ba mà khóc.
"Đô Đô, Đồng Đồng được rồi đừng khóc nữa, chúng ta đến gặp mẹ đi, các con gọi mẹ đi có được không?" Anh nhẫn nại dỗ dành, bế con đến bên giường.
Trên giường Đồng Nhất Niệm chỉ để hở mặt ra ngoài, lúc trước Lục Hướng Bắc đã giúp cô lau khô nước mắt rồi, cô ra sức cười với các con: "Con yêu, còn khóc sao? Chúng ta cùng hát" đếm vịt "có được không?"
"Cây cầu lớn trước cửa có một đàn vịt đi qua, mau đến đếm đi nào, hai bốn sáu bảy tám.." Cô cố gắng giãn lông mày, cố gắng hát như tiếng nhi đồng vui vẻ, hết lần này đến lần khác..
Loan Loan nhìn dáng vẻ của Đồng Nhất Niệm, thấy cô rõ ràng là rất đau đớn nhưng vẫn cố gắng cười, nhìn trên trán cô hết tầng mồ hôi này khô lại rịn ra tầng mới, thấy vậy mà chị không nhịn được quay người rúc vào ngực Trác Thần Viễn mà khóc.
Trác Thần Viễn cũng cảm động không kém, vỗ vai Loan Loan: "Nào, Loan Loan, đừng khóc nữa, Niệm Niệm đau đớn như vậy mà còn cười kìa, chúng ta cùng nhau hát đi, cố gắng cùng Niệm Niệm!"
"Ừm, Trác Mập, em không khóc đâu!" Loan Loan lau nước mắt, nghẹn ngào hát cùng cô.
Sau mấy lần Lục Hướng Bắc cũng thuộc lời bài hát cũng có thể hát cùng nhưng chất giọng dày dặn đầy nội lực động lòng người của anh khi hát lại có chút khàn khàn.
Hai đứa bé vốn đang khóc cũng dần trở nên yên lặng hơn trong tiếng hát, mồm cũng ú a ú ớ, hát bài "Đếm vịt" mà chỉ có chúng hiểu được.
Lục Hướng Bắc hát mấy câu rồi cuối cùng cũng không hát tiếp được nữa, anh hiểu rõ tuy cô vẫn đang mỉm cười ca hát nhưng thực ra là đang chịu rất nhiều đau đớn, bởi vì dây thừng không ngừng căng chặt, có nghĩa là cô cũng đang giằng co giãy giụa không ngừng, nhưng nụ cười của cô vẫn rất giống thật.
Niệm Niệm, Niệm Niệm, em đừng kiên cường quá, phụ nữ quá kiên cường sẽ làm người ta thương xót đấy.
Anh quay mặt đi, cố gắng ổn định bi thương trong lòng, lúc này anh không thể mìm cười như cô được.
Khó khăn lắm mới điều chỉnh được tâm trạng xong, anh lại đặt Đô Đô và Đồng Đồng sang hai bên người cô, nói với giọng mũi nặng: "Ngoan nào con yêu, thơm mẹ đi nào, các con có một người mẹ rất đáng tự hào, mẹ các con là người mẹ dũng cảm nhất trên thế giới đấy!"
Bọn trẻ được lên giường liền rất tự nhiên dán đến bên người mẹ, chúng chưa đi được cũng chưa biết nói thậm chí còn chưa biết bò mà chỉ mở to miệng cười với mẹ, nước dãi còn chảy nhỏ xuống cả mặt mẹ, Đồng Nhất Niệm có thể nhìn thấy rất rõ, lợi nhỏ hồng hào của con đã nhú ra răng cửa rồi.
Khi hai má được Đô Đô và Đồng Đồng thơm, sự ngứa ngáy mềm mại đó đã áp đảo tất cả không thoải mái, lại còn ấm áp và ngọt ngào thấm tận vào trong tim.
Cô cười trong nước mắt, hướng về phía Lục Hướng Bắc, cuối cùng nhận ra trong mắt anh có đau thương:"Lục Hướng Bắc, anh đừng buồn, có anh và các con em thật sự có thể kiên trì được, hôm qua cũng vượt qua được rồi mà không phải sao? Hôm nay đỡ hơn hôm qua nhiều rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook