Nhất Niệm Cửu Thiên
Chương 191: 191: Địa Long Thần Hồn


Đại loạn chiến trên đấu trường đài ngày một trở nên quyết liệt.

Lấy thực lực của tinh anh đệ tử cũng không thể cầm cự lâu đến như vậy chưa kể thân còn mang theo thương thế chưa bình phục.Từ lúc đám người Chu Nhược Hy, La Hợp bay lên tấn công đã có hai tên tinh anh đệ tử không đủ sức cầm cự mà rơi xuống tràng đài những kẻ còn lại cũng bắt đầu lung lay sắp ngã, một chút lơ là liền có thể mất mạng ngay.Trần Hạo Nam ngày một đến gần chỗ của Lưu Tiến, ánh mắt lóe lên hàn quang, sát khí từ trong cơ thể nhè nhẹ phát ra.Từ lần trước va chạm, Trần Hạo Nam đã âm thầm đem Lưu Tiến vào diện cần phải tiêu diệt bởi vì thiên phú của đối phương không hề dưới hắn.Trải qua ba năm tu luyện Trần Hạo Nam tuy đột phá hóa hư tứ trọng nhưng đối phương cũng không hề thua kém đang ở hóa hư tam trọng đỉnh phong.

Hắn định bụng sẽ thông qua đợt lịch luyện này mà hãm hại đối thủ nào ngờ Lưu Tiến lại quá khôn ngoan không hề bị hắn gài bẫy.

Không những vậy, khi trở về Lưu Tiến còn bất ngờ đột phá tuy chưa vững chắc nhưng tích lũy đã lâu thành ra thực lực vẫn tăng trưởng không ngừng.Nhìn thấy mục tiêu ở trước mắt đang đánh nhau điên loạn, Trần Hạo Nam khi cảm thấy đủ tầm lập tức tăng tốc, thần hồn lực mạnh mẽ vận chuyển đem cánh tay hóa thành câu trảo từ phía sau đánh tới.Lưu Tiến tuy trên mặt điên cuồng nhưng vẫn luôn chú ý xung quanh nên ngay từ đầu đã cảm nhận được sát khí từ Trần Hạo Nam.

Ngay khi đối phương ra tay, hắn liền bỏ lại mấy tên đệ tử đang bao vây, đạp mạnh xuống đất tạo thành một cái địa ba mượn đà nhảy lên không trung né tránh.Huyền giai trung cấp võ kỹ Bạo Hùng ChấnCánh tay đột nhiên nở ra mấy phần, từng thớ gân bắt đầu hiện lên.

Lưu Tiến gầm lên một tiếng vung quyền đánh mạnh về phía đối phương kết hợp với địa ba trước đó tạo thành tiếng động vang trời, một cái lỗ lớn ngay bên dưới đấu trường đài lập tức xuất hiện.Trần Hạo Nam thất kinh bát đảo liền nhảy vọt ra sau xuất ra Kim Giao Long thần hồn quấn quanh bảo vệ toàn thân trước dư chấn.

Những tên đệ tử xung quanh không có bản sự như hắn liền lập tức thổ huyết bay ngược ra phía sau ánh mắt tràn đầy sợ hãi.


Đây là một quyền của hóa hư cao thủ hay sao?Chu Trọng vốn đang chém giết ở cách đó không xa cũng bị dư chấn bất ngờ đánh bay.

Hắn còn tưởng mình sẽ bị trọng thương nào ngờ khi đứng dậy xem xét, cơ thể chỉ bị xây xác nhẹ khí tức có chút loạn mà thôi còn lại đều bình thường.Triệu Nguyên Chỉ ở bên cạnh thấy cảnh này lại hơi ngạc nhiên nói: “Chu sư huynh từ lúc nào cường đại như vậy? So với bốn năm trước tiến bộ không ít nha.”Trác Phàm nhìn thấy khuôn mặt thất thố của Chu Trọng lại nghe Triệu Nguyên Chỉ nghi hoặc cũng chỉ mỉm cười nói: “Là hắn có thiên phú đi.”Thập phẩm đan dược lúc trước đưa cho Chu Trọng ăn chính là Thông Thiên Đan có tác dụng cải thiện gân mạch biến đổi thể chất, cộng thêm lúc trước trải qua thất cấp trận thức rèn luyện ăn khổ không ít đương nhiên phải khác rồi.

Hiện tại so với trước kia Chu Trọng dĩ nhiên là càng thêm biến thái.Nhân số ở trên đấu trường đài ngày một giảm xuống nhưng chiến trường lại càng trở nên ác liệt.

Chu Trọng không có vấn đề gì liền đỏ mắt tiếp tục giao chiến.Lưu Tiến nhìn Trần Hạo Nam một kích thất bại liền đứng giữa không trung nhìn xuống cười nhạo: “Thế nào? Sợ thiên phú của ta quá cao đuổi kịp thực lực của ngươi sao?”“Lưu Tiến, mấy năm trước ngươi đã không đánh lại ta thì bây giờ vẫn là như vậy.

Giết ngươi chỉ vì nhìn thấy ngươi chướng mắt mà thôi.”Khuôn mặt hiện lên nét khinh miệt, Lưu Tiến cười khẩy nói: “Nếu như chướng mắt thì cần gì phải ra tay đánh lén? Hay là ngươi sợ đánh trực diện không lại lão tử?”Trần Hạo Nam không hề bị đối phương làm cho tức giận chỉ cười lạnh nói: “Sư tử vô thỏ nhất kích tất sát.

Ta chỉ là không muốn phí thời gian với một kẻ như ngươi mà thôi.”“Thật là như vậy sao? Trần Hạo Nam, xét về thiên phú ngươi không bằng ta nhưng về phương diện viện lí do thì ngươi là vô địch rồi.

Bộ tưởng rằng lão tử không biết Hoắc Vũ Cơ lúc trước bị thương nặng là do ngươi âm thầm ám toán hay sao?”Đồng tử co rụt lại, sát khí điên cuồng bốc lên, Trần Hạo Nam không còn nụ cười hiểm độc như trước mà dần trở nên âm trầm khí tức hóa hư tứ trọng bắt đầu bành trướng hiện ra uy áp.


Lưu Tiến đã biết được bí mật này thì hắn không thể để đối phương sống một khi việc này truyền đến tai Đại trưởng lão e rằng ngay cả sư phụ cũng không bảo vệ nổi.Lưu Tiến cười lạnh, đương nhiên nhìn ra ý đồ của đối phương có điều hắn cũng không hề né tránh, thần hồn uy áp cũng thể hiện ra không thua Trần Hạo Nam chút nào.Ở một phương diện khác, Hoắc Vũ Cơ từ nãy đến giờ vẫn không hề động đậy.

Mặc dù nàng thân mang trọng thương nhưng khí chất lãnh ngạo không gì sánh được vẫn làm cho những kẻ có ý đồ phải lựa chọn từ bỏ.

Bất quá đó chỉ là bọn yếu kém mà thôi.Những đệ tử bay lên phía sau kẻ nào đều không có thiên phú, thực lực hơn người không thua gì những tên tinh anh ở đây.

Dần dần, càng có nhiều tên không có mắt tấn công Hoắc Vũ Cơ làm nàng buộc phải chống trả.Thế nhưng không chống trả thì thôi, một khi xuất chiêu Hoắc Vũ Cơ liền lộ ra khuyết điểm từ thương thế của mình.

Vết thương trên vai bị ở miệng chảy máu tràn ra ngoài, đôi mày lá liễu hơi nheo lại có kìm nén cơn đau.Đám người xung quanh phát hiện Hoắc Vũ Cơ chỉ xuất được năm sáu thành công lực liền bắt đầu để ý đến.

Nhóm ba nhóm năm đồng loạt hướng nàng tấn công.Chúc Dung ở một bên nhìn thấy vậy lại càng thêm sợ hãi hoảng loạn chạy trốn không thôi.

Tuy thực lực của nàng mạnh mẽ nhưng tâm lí không ổn định lại chưa hoàn toàn biết cách khống chế nên vô tình làm cản trở Hoắc Vũ Cơ.Đánh lui được tên này thì tên khác lại nhảy vào tấn công.


Khuôn mặt Hoắc Vũ Cơ ngày càng trắng bệch lại, từng khỏa mồ hôi lớn bằng hạt đậu cũng đã dần xuất hiện dày đặt trên trán.Bất đắc dĩ, nàng đành phải vận nguyên lực chống trả.

Cả cơ thể phát ra hào quang màu xanh, tiếp theo đó từ trong người Hoắc Vũ Cơ bay ra ảo ảnh của một con Lam Hồ Điệp hai cánh đẹp như tranh vẽ khẽ động làm rơi ra những hạt bụi tiên lóng lánh.Đúng lúc này, một tên đệ tử tinh anh thực lực thần chiếu đỉnh phong đột ngột bay đến hay tay cầm song chùy hét lớn gõ mạnh về phía thần hồn của Hoắc Vũ Cơ.“Phốc!”Bị trọng thương làm các giác quan của Hoắc Vũ Cơ giảm sút trên mọi phương diện.

Đang lúc chú ý đám người trước mắt, nàng hoàn toàn không kịp phòng bị để đối phương đắc thủ đánh lén.“Hình Phong.

Ngươi làm cái gì?” Chúc Dung đồng tử co rụt lại thất thanh quát.“Còn làm cái gì? Đương nhiên là hạ một đối thủ mạnh để vững chắc danh ngạch rồi.”Thế nhưng Hình Phong còn chưa kịp vui mừng, hai cánh của Lam Hồ Điệp đã đập mạnh, một làn bụi tiên như kim tuyến lướt qua khuôn mặt.

Hắn thấy vậy lập tức lui về phía sau bỏ chạy.Từ lúc gia nhập Tinh Anh đệ tử, Hình Phong chưa một lần chứng kiến qua Hoắc Vũ Cơ chiến đấu nên không biết bụi tiên kia có tác dụng gì nhưng chắc chắc không phải tầm thường.Quả đúng là như thế, tuy chỉ xược qua một chút nhưng khuôn mặt của Hình Phong đã sưng tấy lên.

Một lớp vảy óng ánh y hệt như vậy còn bám dính, nguyên lực của hắn mơ hồ bị hút ra nhanh chóng.

Càng là như thế, lớp vảy kia lại càng lan rộng ra.Hình Phong cảm nhận được cơ thể sắp bị hao hụt mà chết liền đi đến quyết ý, tay phải hóa thành trảo không chút do dự cào lên trên khuôn mặt.

Chỉ thấy máu tươi rơi xuống dưới đấu đài vốn đã nhuộm đầy huyết tinh, hắn la lên một tiềng điên cuồng rồi trốn đến nơi xa.“Phốc!”Lại phun ra một ngụm máu tươi, Hoắc Vũ Cơ có chút không chịu đựng được mà khụy một chân xuống.“Sư tỷ.


Tỷ sao rồi.”Chúc Dung bối rối không biết phải làm thế nào cánh tay loạn cả lên lau lấy vết máu trên miệng Hoắc Vũ Cơ.Hai người lơ là như vậy đương nhiên đám đệ tử khác sẽ không bỏ qua.

Một tên đệ tử khác bay đến hung hăng đánh tới.Chúc Dung thấy kẻ thù hèn hạ đánh lén, khuôn mặt chứa đầy nước mắt chợt trở nên dữ tợn.“Rống!”Một tiếng rồng ngâm chợt vang lên, tiếp theo đó chính là không khí xung quanh bắt đầu rung động.

Ngay cả Lưu Tiến, Trần Hạo Nam cũng chợt dừng lại, nét mặt ngưng trọng nhìn về phía Chúc Dung.

Vừa thấy một con rồng thân cao trăm trượng bay ra, hai người biến sắc nhanh chóng thoát li tránh xa nàng ta nhất có thể.“Đây là Địa Long thần hồn giống như của tông chủ?” Một tên quản sự kinh ngạc la lớn.Triệu Bán Sơn cũng vô cùng ngạc nhiên đứng lên, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.

Thần hồn này tuy không giống như Thiên Long Thần Hồn nhưng yêu cầu cũng vô cùng khắc khe.

Cơ thể chủ nhân phải có một tia long hồn thì khi đột phá hóa hư cảnh mới có thể ngưng tụ ra đủ thấy bực nào khó khăn.Triệu Bán Sơn năm xưa đã phải săn bắt nhiều loài linh thú á long hấp thụ long mạch khí tức mới có thể ngưng tụ ra Thiên Long Thần Hồn.Đôi mắt của Chúc Dung đã trở nên điện loạn, nàng nhìn về phía tên định đánh lén đang sợ hãi đứng đó không chút do dự thúc động thần hồn vẫy đuôi.

Ngay lập tức tên đệ tử kia như đạn pháo bay thẳng ra ngoài đụng vào kết giới mất mạng tức khắc.Còn chưa dừng lại ở đó, Chúc Dung triệt để mất đi ý thức không còn phân biệt địch ta đánh đông đánh tây làm cả đám sợ hãi bỏ chạy.

Hoắc Vũ Cơ nhìn sư muội của mình như thế liền đuổi theo muốn ngăn cản nhưng đồng tử chợt co rụt lại khi phát hiện một cái long trảo đang hướng về phía mình đánh tới..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương