Nhất Niệm Chi Tư
-
Chương 28
«Cũng nên triệt tiêu bớt lòng hăng hái của hắn
Tôi mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Kỷ Thần Phong cởi áo khoác bỏ sang bên cạnh, đang xắn tay áo cho mèo con bú.
So với tay chân luống cuống của tôi thì sự thành thạo của hắn hoàn toàn có thể được phát huân chương “vú em hạng sao”.
Cho uống sữa xong, hắn cẩn thận vuốt lưng mèo con.
Tôi ngồi xuống bên cạnh, hỏi hắn đang làm gì, hắn nói là đang vỗ cho mèo ợ.
Tôi giả vờ giả vịt gật nhẹ đầu nhưng thật ra không hề hiểu hắn đang nói gì.
“Hiện tại bọn chúng quá nhỏ nên tần suất cho bú sẽ khá dày, chờ lớn lên một chút là có thể từ từ kéo dài tần suất cho bú ra.”
Dường như mấy ngày nay Kỷ Thần Phong nghỉ ngơi cũng không tốt lắm nên trong mắt có rất nhiều tia máu, mùi thuốc lá trên người thì càng nồng nặc đến mức như đã thấm vào trong xương tủy, ngay cả ngữ điệu nói chuyện cũng lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng.
“Sao thế?” Trên tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lưng mèo con, hắn nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào sườn mặt hắn làm hắn không khỏi cảm thấy hơi kì lạ.
“Mấy ngày nay cậu làm gì? Sao lại bận rộn như vậy?”
“Thì là… gửi CV khắp nơi, rồi phỏng vấn.” Hắn dời mắt đi chỗ khác, không nói thật.
Tôi lại cố ý hỏi: “Công việc bây giờ khó tìm như vậy à?”
Lần này hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Xem ra chó con của tôi vẫn còn giữ chút quật cường vô nghĩa, chưa học được cách ỷ nại tôi hoàn toàn.
“Đói bụng thì cậu tự gọi phục vụ khách sạn nhé, tôi đi ngủ trước.”
Sau khi tắm rửa một lát để bổ sung ít tinh lực xong, cơ thể tôi liền bị cơn buồn ngủ trầm trọng hơn xâm nhập.
Tôi đứng dậy, ngáp một cái, không quan tâm tới hắn nữa mà đi về phía phòng ngủ.
Tôi ngủ giấc này là ngủ thẳng đến buổi sáng hôm sau, ngủ ròng rã mười tiếng.
Rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng ngủ, phòng khách lặng như tờ, không có một chút âm thanh.
Tôi cứ tưởng Kỷ Thần Phong đã đi rồi, mãi đến khi đi đến cạnh ghế sô pha xem xét mới phát hiện ra hắn đang đắp áo khoác ngủ trên đó.
Thân hình cao lớn tội nghiệp co lại, không biết có phải là vì ngủ không được dễ chịu lắm hay không mà lông mày hắn hơi nhíu lại.
Cửa sổ chỉ che rèm mỏng, bởi vậy trong phòng rất sáng sủa.
Chống khuỷu tay lên trên chỗ tựa lưng của ghế sô pha, tôi chống cằm, nhìn khuôn mặt khi ngủ của Kỷ Thần Phong ở bên dưới.
Từ cặp lông mày mạnh mẽ, cái mũi thẳng tắp đến cánh môi nhạt màu…
Chắc mấy ngày nay nghỉ ngơi không được tốt, ngay cả màu môi cũng trở nên khó nhìn rồi.
Chỉ cần nói chuyện Nghiêm Thiện Hoa bị bệnh nói cho tôi biết thì ngoài tiền ra, rõ ràng tôi còn có thể giúp hắn trong rất nhiều phương diện, tại sao lại không nói chứ?
Tự mình mạnh mẽ chống đỡ thì giỏi lắm à? Nếu đã nhận ơn từ tôi thì nhiều thêm chút nữa có sao đâu? Đúng là không thể hiểu nổi hắn, đã đến lúc này rồi mà còn muốn giữ lòng tự tôn không cần thiết ở trước mặt tôi.
Phải như phế vật thì tôi mới yên tâm được…
Nghĩ vậy, tôi dùng ngón tay gảy gảy lọn tóc của Kỷ Thần Phong, không ngờ rằng lại làm cho hắn tỉnh dậy.
Cặp mắt trước mắt tôi khẽ động đậy, mi tâm* nhíu chặt hơn, chưa đầy một lát, hắn đã khó khăn mở hai mắt ra, bên trong toàn là vẻ mơ hồ vì mới tỉnh dậy.
(*)
Tôi dứt khoát vỗ vỗ hai má hắn, làm hắn hoàn toàn tỉnh lại.
“Dậy đi bác sĩ Kỷ, mặt trời chiếu tới mông rồi.”
Đồng tử chậm rãi có tiêu cự, hắn xoa huyệt Thái Dương ngồi dậy, lấy điện thoại trên bàn trà qua xem thời gian.
Tôi mở máy pha cà phê viên nén ra tùy tiện nhét một viên nhộng vào, rồi lại gọi điện thoại cho bộ phận phục vụ phòng yêu cầu bữa sáng kiểu Tây.
Trong lúc đó, Kỷ Thần Phong đứng dậy tiến về phòng tắm, bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng nước.
Chờ đến khi bữa sáng được đưa đến, hắn cũng đã rửa mặt xong đi ra.
“May mà còn có cậu, nếu không thì một mình tôi thật sự không biết phải làm sao.” Tôi liếc mắt nhìn một đống lộn xộn lớn trên bàn trà, thở dài nói.
Kỷ Thần Phong dùng dao ăn linh hoạt như đang dùng dao mổ, cắt từng miếng xúc xích nướng và trứng gà thành các phần có kích cỡ vừa ăn.
“Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi thăm đồng nghiệp trước đây, xem bên phía họ có mèo cái mới đẻ có thể cho bọn chúng bú không.”
Động tác bưng cà phê lên dừng lại, tôi hỏi: “Muốn đưa bọn chúng đi à?”
Kỷ Thần Phong hạ mắt nói: “Có lẽ tôi sẽ không thể chăm sóc chúng mãi được.”
“Vì phải đi tìm việc à?” Tôi khẽ nhấp một miếng cà phê, đặt lại chén lên trên đĩa, làm phát ra âm thanh va chạm rõ ràng.
“Ngày nào còn chưa tìm được việc làm, tôi liền thêm một ngày không thể trả lại tiền cho cậu.
Tôi không muốn như thế.” Hắn cho đồ ăn vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm, tâm sự nặng nề, có thể nói là khác một trời một vực với dáng vẻ ăn gì cũng ngon lúc trước.
Không phải chỉ là ba mươi vạn thôi à, có cần phải ngay cả cơm cũng ăn không ngon luôn không?
Nghĩ chờ đến khi hắn mở miệng thì không biết là ngày tháng năm nào, tôi bèn thẳng thắn chủ động xuất kích: “Bác sĩ Kỷ, bây giờ rất khó tìm công việc tốt đúng không.
Hay là cậu đến làm cho tôi?” Đầu ngón tay phải gõ lên thân ly cà phê với biên độ nhỏ, tôi đề nghị: “Chỗ tôi có mèo, có rùa đen, cậu chăm sóc bọn chúng, cũng không kém đi chăm sóc cho chó mèo người khác ở bên ngoài bao nhiêu đâu? Mỗi tháng tôi trả cậu hai vạn tiền lương, cậu làm bác sĩ thú y tư nhân cho tôi, như vậy là… cậu có thể trả hết nợ cho tôi mà chưa đến năm năm rồi.”
Đồng thời buộc được hắn ở bên người thì tôi sẽ yên tâm hơn, có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim.
Tôi tự nhận đó là một ý kiến hay nhưng dường như Kỷ Thần Phong thì lại thật sự không cho là như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm vào bàn ăn trước mặt, nghe tôi nói xong thì ngừng nhai nuốt, cũng ngừng cử động.
Môi hắn mím chặt, nhìn từ bên sườn mặt sang thì trông hắn giống như bức tượng băng hình người được tạo ra do bão tuyết quét qua.
Dùng cách nói đơn giản dễ hiểu hơn thì là… trông như hắn đang giận.
Nhớ lại câu nói mà mình vừa mới hạ mình xuống để nói, không tìm ra được điểm nào là gây phẫn nộ không thể chịu đựng.
Cho hắn công việc phù hợp, mở cho hắn một cánh cửa thuận tiện, để hắn có thể trả lại tôi tiền một cách có tôn nghiêm, còn bất mãn gì nữa?
Mặc dù khi trước tôi cũng bị các cô gái nói mình không hề ga lăng chút nào vì tôi không để ý đến cảm nhận của các cô nhưng lần này tôi không cảm thấy mình có vấn đề gì.
Tôi đã quan tâm đầy đủ rồi mà.
“Tang Niệm…” Sau khi im lặng một lúc thật lâu, Kỷ Thần Phong khẽ thở dài rồi cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía tôi: “Không cần phải đồng cảm với tôi, tôi không cần thứ đó.
Thứ tôi không cần nhất là sự thương hại và đồng cảm của người khác.”
Lúc nói những lời này, có thể cảm nhận được rõ ràng hắn đã xây nên một bức tường băng phòng ngự giữa tôi và hắn, không tiếng động tách hai bên ra.
Đây không phải là sự khẩu thị tâm phi sinh ra vì “thích”.
Hắn không thích, không thích được tôi cho, không thích tôi suy nghĩ thay hắn như vậy.
Đây là lần đầu tiên hắn thể hiện ra rõ ràng rằng mình “không thích” kể từ khi tôi biết hắn đến nay.
Vào lúc hắn thở dài, tôi thậm chí còn có thể tự tưởng tượng ra hắn ngầm nói gì, hắn đang nói: “Quả nhiên chúng ta rất khác nhau, cậu không biết hiểu gì cả.” Lại như đang nói: “Tôi đã mệt mỏi lắm rồi, phiền phức, đừng lo chuyện người khác.”
Đầu ngón tay tôi cứng đờ dán sát vào cái ly, không kìm nổi mà siết lại hai lần, trái tim lẫn cổ họng như bị lòng đỏ trứng dính chặt, nghẹn đến mức như không thở nổi.
Tôi hơi không vui – hẳn là không vui, cảm giác rất giống vậy.
Chỉ là không hiểu tại sao trong sự không vui còn xen lẫn chút đau đớn, như thể… Tôi bị lời nói của hắn đâm.
Nhưng hắn chỉ từ chối ý tốt của tôi, bảo tôi đừng đồng cảm với hắn thôi mà, tại sao tôi lại cảm thấy nhoi nhói?
Bởi vì đây là thiện ý hiếm lắm tôi mới chủ động đưa ra chăng?
Đúng, hẳn là vậy.
Hiếm khi tôi suy nghĩ chu đáo như thế, suy nghĩ cho hắn đủ thứ mà hắn không nhận ý tốt của tôi, còn nói mình không cần.
Nếu không cần thật thì sao không kiên cường đến cùng, không hỏi vay tiền tôi?
Trái tim mỗi lần đập lại cảm thấy buồn phiền, tôi bị sự không biết tốt xấu của hắn làm cho đau nhói.
Vậy mà tôi… lại bị một tên khốn sống còn không bằng chó làm cho đau lòng?
Nhất thời không biết là vì Kỷ Thần Phong nói chuyện không khách sáo hay là vì bị hắn làm cho đau lòng mà tôi nổi giận.
Đầu tôi bị cơn sốc này làm cho trống rỗng trong nháy mắt, lúc lấy lại tinh thần thì tôi đã đột ngột đứng dậy.
“Vậy thì xem như tôi chưa từng nói đi.
Ăn xong rồi thì cậu tự đi đi, tôi không tiễn.” Mặt lạnh nói xong, tôi nhìn cũng nhìn Kỷ Thần Phong mà xoay người quay lại phòng ngủ, khép cửa phòng lại thật mạnh.
Tiếng vang đinh tai nhức óc ngưng rồi, nhưng tôi vẫn chưa hết giận, dứt khoát khóa cửa lại.
Tôi nằm trên giường, cố ý mở âm lượng TV thật lớn, che hết tất cả âm thanh ở bên ngoài lại.
Nếu hắn đến gõ cửa, tôi sẽ vờ như không nghe thấy, để hắn cũng cảm nhận một chút cảm giác bị đâm vào lòng là như thế nào.
Điện thoại ở trên tủ đầu giường bỗng nhiên vang lên, tôi cầm lại xem, là điện thoại từ phòng khám của Chu Cập Vũ.
Biết là để nhắc tôi buổi chiều đến đúng hẹn nên tôi không tiếp mà thẳng tay cúp luôn.
Xem show giải trí mà tôi không hiểu gì trên TV, trong đầu tôi bất giác chiếu lại câu nói khi nãy của Kỷ Thần Phong.
Mỗi một lần phát lại, trái tim đều sẽ trở nên nặng nề hơn một chút.
Không phải xem tôi như là ân nhân à? Người bình thường sẽ dùng ánh mắt ấy, ngữ điệu ấy để nói chuyện với ân nhân sao? Hơn nữa đến giờ mà vẫn chưa tới xin lỗi, chẳng lẽ muốn tôi chạy tới xin lỗi hắn trước?
Đi chết đi.
Càng nghĩ càng giận.
Nghiêm Thiện Hoa bệnh chết, Kỷ Thần Phong chăm sóc bà ấy mệt chết, đều chết hết rồi xong hết rồi, còn phần tôi thì vui mừng.
Làm tổ trong phòng hai tiếng, tôi cảm thấy hơi khát, bèn đứng dậy ra khỏi giường.
Trong tiếng TV ầm ĩ làm nền, tôi nắm lấy tay nắm cửa, liên tục do dự giữa mở hay không mở.
Khát nước rót cốc nước cũng là chuyện bình thường mà? Nghĩ vậy, tôi đột ngột đẩy cửa phòng ra.
Tôi liếc nhìn một vòng, đĩa ăn trên bàn đã được dọn sạch sẽ, mấy thứ vụn vặt trên bàn trà đã không còn nữa, bao gồm hai con mèo con kia mà thay vào đó là hai tờ giấy bị hộp đựng khăn giấy bằng gỗ đè lên.
Kỷ Thần Phong đi rồi.
Đi một mình thì thôi, còn mang mèo của tôi theo.
Vừa cảm thấy hoang đường, tôi vừa đi về phía bàn trà, cầm lấy hai tờ giấy kia lên xem.
Bên trên tờ thứ nhất viết đã mang mèo đi rồi, bảo tôi không cần lo lắng, tờ còn lại… là giấy vay nợ kí tên hắn.
Trừ đi phần đã trả cho tôi ba năm nay, hắn làm tròn số, tổng cộng lại nợ năm mươi vạn.
Đúng là có khí phách.
Tôi bị hắn làm cho nổi giận đến bật cười.
Vò hai tờ giấy lại thành cục, vò thành một viên nhỏ xíu không khôi phục được nguyên trạng nữa rồi, tôi mới hung hăng ném bọn nó vào thùng rác.
Sau đó tôi trở lại phòng ngủ, thay quần áo rồi xuất phát đi tới phòng khám bệnh của Chu Cập Vũ.
“Phương pháp anh dạy tôi cơ bản là không dùng được.” Tôi lười nhác vùi mình vào trong ghế sô pha, dùng một tay đỡ đầu, nghiến răng hỏi Chu Cập Vũ: “Là sao?”
“Muốn hoàn toàn khống chế một người làm sao dễ dàng như vậy được? Vừa đánh vừa xoa, đau đớn nhưng cũng sung sướng là yếu tố quyết định để thành công.
Trước đó toàn là ngọt, bây giờ đã là thời điểm để người đó đau đớn tê dại rồi đấy.
Không cần để ý người đó, lơ tiếp đi, lơ đến khi người đó chủ động liên hệ cậu là được rồi.” Chu Cập Vũ thổi cà phê nóng hổi trong ly, bình tĩnh nói.
Tôi híp híp mắt: “Nếu hắn mãi không liên lạc với tôi thì sao?”
Người đàn ông khẽ mỉm cười, chắc chắn nói: “Không thể nào.
Người đó mang mèo đi còn để lại giấy vay nợ cho cậu, cậu xem đây mà là dáng vẻ không muốn liên lạc lại với cậu à? Ngược lại, đây là dáng vẻ sợ cậu không liên lạc lại với người ấy.”
Hơi thở nặng nề thoát ra khỏi xoang mũi, cảm thấy cũng hơi có lý, tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: “Vậy thì làm như anh nói vậy.”
Đúng là dỗ hắn đã lâu như vậy, cũng nên triệt tiêu bớt nhuệ khí của hắn rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook