Nhất Niệm Chi Tư
12: “thật Ra Là Ngược Lại”


Cảm giác sảng khoái trước khi đi ngủ đã hoàn toàn biết mất sau khi thức dậy.

Đau nhức xương khớp, nặng bụng, đầu óc mệt mỏi cực độ.
Tôi không nhớ mình đã mơ thấy gì, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng bản thân đã dành cả đêm để lang thang giữa những giấc mơ kì lạ, thậm chí còn không có lấy một chút thời gian để thở.
Rốt cục có cách nào có thể làm cho những cơn đau chết tiệt này biết mất được không? Thuốc vô tác dụng, tình dục cũng thế.
Lẽ nào chỉ còn nước chết thôi ư?
Tôi nằm bất động trên giường, vì cơ thể quá mức khó chịu nên chẳng suy nghĩ được gì.

Việc chăm chăm quan tâm đến cơn đau sẽ chỉ dẫn đến một vòng luẩn quẩn và khiến cảm giác ấy ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Dù không muốn cử động chút nào nhưng bụng dạ lại đánh réo muốn tìm thứ gì đó để ăn.
Vì tôi đã cấm Đường Tất An tới đây nên không thể có đồ ăn nóng ở ngoài phòng ngủ vào ngay lúc này được.

Hình như trong tủ có mì gói, ăn tạm vậy.
Mặc dù đã suy nghĩ trước về việc nên ăn gì và làm gì, nhưng cơ thể lại như bị rỉ sét, phải mất một lúc lâu tôi mới ngồi dậy được, rồi lại thẫn thờ nhìn tấm thảm trải sàn dưới chân.
Hôm qua, Kỷ Thần Phong đã quỳ ở đó…
Cảm giác về lực kìm mạnh mẽ của hắn tựa hồ vẫn còn lưu lại trên đùi khiến nơi nào đó hơi nóng lên.

Đôi hàng mi chơm chớp, cặp môi ướt át, và cả ánh mắt ngước lên nhìn của hắn… Tuy chỉ là hồi ức nhưng dường như cơ thể mệt mỏi đã dần rậm rật trở lại.
Tôi bước vào phòng tắm với suy nghĩ rằng tắm vòi sen có thể giúp tinh thần mình được cải thiện, và rồi, tôi cố gắng nhớ lại niềm hoan lạc của đêm qua vì cho rằng nó có thể khiến cơ thể mình khôi phục sức sống.
Khuôn mặt bối rối của Kỷ Thần Phong cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi, nhưng cho dù cơ thể đang run rẩy và nhịp thở có gấp gáp đến thế nào, cảm giảm sung sướng mà bản thân nhận được vẫn thật trống rỗng.

Cuối cùng, tôi kết thúc một cách cẩu thả.
Tôi tì trán lên mặt gạch men, theo dòng nước man mát, thứ nhơ bẩn trên tay được gột rửa từng chút một xuống rãnh cống.

Huyệt thái dương nhói lên như bị kim châm, sức lực dưới cẳng chân như thể bị rút cạn, mắt cá chân bắt đầu đau mỏi, chỉ cần thả lỏng một chút, đầu gối sẽ bị cong một cách mất kiểm soát.
Nhạt nhẽo thật.
Nhịp thở dần ổn định trở lại, tôi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay sạch sẽ, từ từ siết chặt nắm tay.


“Quả nhiên, không phải cái miệng đó thì không được…”
Vừa ăn bát mì có mùi vị tệ hại vì chưa được úp kỹ, tôi vừa mở điện thoại lên, thấy có vài cuộc gọi nhỡ từ Kỷ Thần Phong vào ngày hôm qua, ngoài ra còn có một vài tin nhắn chưa đọc mà người khác gửi tới để hỏi thăm tình hình của tôi, hết.
【Tối đi ăn không? 】
Hôm qua sướng đến nỗi quên mình, dù sao thì tôi vẫn nên giả vờ quan tâm, hỏi thăm xem hắn đã về nhà chưa.

Có lẽ bây giờ bù đắp vẫn chưa muộn…
Tôi đặt điện thoại xuống rồi tập trung và thêm hai miếng mỳ, đang lúc suy nghĩ xem chiều này sẽ giết thời gian thế nào thì Đường Tất An gọi tới.
“Sao?”
“Em nhắc cậu chút này, chiều nay cậu phải đến gặp bác sĩ Chu để tái khám đấy, cậu đừng quên nhé.”
Nó mà không nhắc thì tôi đã quên khuấy mất.
“Cần em qua đón không?” Đường Tất An hỏi.
“Không.”
Chu Cập Vũ thuê phòng khám tại một tòa nhà văn phòng cao cấp nằm giữa trung tâm thành phố.

Công trình kiến trúc của thành phố khi nhìn vọng ra từ cửa sổ giống như khi nhìn từ cửa sổ sát trần ở nhà tôi.
“Cậu Tang à, có phải dạo này cậu đang hẹn hò không mà đề phòng em thế…”
Ăn nốt bát mì, tôi buông nĩa xuống rồi lấy khăn giấy trên bàn lau miệng, nói: “Cúp.”
“Từ từ từ từ!” Đường Tất An vội vã kêu lên, “Em còn chuyện quan trọng cần nói với cậu, cậu đừng gác máy vội!”
“Có rắm mau thả.” Tốc độ cúp máy chậm lại, tôi đứng dậy, đi tới chỗ tủ thuốc trong phòng khách để tìm thuốc giảm đau.
“Thì… Thi Hạo về rồi, hai hôm trước vừa bay từ nước ngoài về.”
Tôi ngừng lấy thuốc giảm đau, chừng hai giây sau mới bỏ thuốc vào miệng.
“Về thì về, liên quan gì tới anh?”
“Ừm… Về gặp cụ Thi lần cuối, tối qua ông cụ vừa qua đời.

Cậu này, sau này có gặp lại anh ta thì cậu đừng sồn sồn lên nhé, mọi chuyện cứ dĩ hòa vi quý.”
Đầu hạ nghe tin ông cụ nhà họ Thi đang nguy kịch, vốn tưởng sẽ cầm cự được qua năm nay, không ngờ chưa sang thu mà lão đã qua đời rồi.
Dù sao nhà họ Tang và nhà họ Thi cũng được coi là thành phần máu mặt ở thành phố Hồng, hợp tác trên phương diện làm ăn cũng nhiều, tuy cả hai thằng con trai đều thuộc loại không biết phấn đấu và có mâu thuẫn với nhau, nhưng vì sĩ diện, thể nào Tang Chính Bạch cũng kéo tôi đến tham dự lễ tang.

Khi ấy, việc giáp mặt với Thi Hạo là điều khó tránh khỏi.
“Bố anh bảo mày đến móc mỉa anh à?”
“Không phải móc mỉa, dặn dò chút thôi…”
Việc thằng ranh Đường Tất An tiếp xúc trực tiếp với Tang Chính Bạch là điều khó có thể xảy ra, có khi “dặn dò” là nhiệm vụ mà Đường Chiếu Nguyệt giao cho nó.

Đường Chiếu Nguyệt không phải là người thích quản chuyện không đâu, chắc hẳn bà ta làm vậy là vì nhận được ý chỉ của Tang Chính Bạch.
Đối xử với con trai mà như xử lý công việc của công ty, chỉ cần truyền lệnh cho thân tín để thân tín truyền đạt lại lệnh ấy xuống cho từng cấp dưới một, thế là xong việc.
Tiện thật.
Viên thuốc con nhộng khô khốc mắc nghẹn trong cổ họng, vì không có nước làm trơn nên tôi không thể nuốt trôi nó xuống.

Cảm giác đắng chát, buồn nôn lan ra khắp lưỡi, ngay cả mùi mì tôm cũng không át nổi.
“Bao giờ tổ chức lễ tang?”
Tôi lấy chai nước khoáng ra khỏi tủ lạnh rồi tu một hơi cạn sạch, thế nhưng, vị đắng như bám chặt vào cổ họng, không sao rửa trôi được.
“Ngày kia.”
Không nói năng thêm câu gì, tôi đã cúp thẳng điện thoại, sau đó nằm úp sấp xuống cạnh bể nước, lấy tay móc viên thuốc ra khỏi cổ họng.
Sợi máu dính lẫn trong nước bọt rỏ xuống theo từng đợt nôn khan, mùi gỉ sắt lấn át tất cả, khỏa lấp khắp khoang miệng tôi.

Tôi rút ngón tay ra, đầu ngón tay dính ít dịch đo đỏ, họng đau như sắp chết.
“***…”
Tôi cũng chẳng biết mình đang chửi ai, Đường Tất An, Tang Chính Bạch, hay viên thuốc giảm đau đắng nghét kia.
Chắc Trịnh Giải Nguyên cũng biết tin Thi Hạo về nước rồi, cậu ta gọi điện liên tục cho tôi nhưng đều bị tôi dập máy hết, cuối cùng, tôi kéo luôn cậu ta vào blacklist.
Bản edi này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
【Tang Niệm, thằng chó đẻ Thi Hạo về rồi.

Mấy ngày này ông phải cẩn thận khi ra ngoài nhé, mà tốt nhất là đừng đi đâu cả, cần thiết quá thì nhớ gọi cho tôi, tôi làm vệ sĩ cho ông! 】
Tôi tưởng Kỷ Thần Phong nhắn tin trả lời lại, nhưng hóa ra đó lại là tin nhắn do Trịnh Giải Nguyên gửi đến.
Không mở máy lên xem trong giờ nghỉ trưa ư?

Tôi bực bội lẳng điện thoại sang một bên, hàng xe dừng trước hầm đỗ vẫn chưa nhúc nhích, không biết có vấn đề gì xảy ra.

Tôi hạ cửa kính xuống, ngó đầu ra ngoài để tìm hiểu nhưng không thấy gì.
Vô thức liếc sang làn đường phía đối diện, tôi bắt gặp Chu Cập Vũ bước xuống từ trên một chiếc SUV màu đen.
Anh ta diện một chiếc trench coat dáng dài màu camel, bên trong mặc áo len dệt kim màu be và quần âu tối màu, trông giống người mẫu bước xuống sàn catwalk chữ T hơn là bác sĩ tâm lý.
Anh ta đút hai tay vào túi quần, quan sát dòng xe cộ để chuẩn bị sang đường.

Lúc này, người đàn ông ngồi trong xe hạ cửa kính xuống và gọi giật anh ta lại.
Người ngồi trên ghế lái là một gã trai ngoại quốc sở hữu mái tóc màu nâu sẫm cùng những đường nét ngũ quan sâu và nam tính.
Chu Cập Vũ trở gót bước tới với vẻ ngờ vực.

Chẳng nói chẳng rằng, người đàn ông ngoại quốc kia bỗng vươn tay, kéo cổ anh ta xuống để hôn.
Giữa ban ngày ban mặt, cả hai trao nhau một nụ hôn dài ngay bên lề đường.
À.
Tôi còn đang tự hỏi, không biết có phải bây giờ nghề bác sĩ trọng hình thức lắm không mà sao quần áo bộ nào bộ nấy cũng thời thượng thế, nhưng nếu là gay thì tôi hoàn toàn hiểu được.
Hàng xe bất động suốt hồi lâu cuối cùng cũng rậm rịch, tôi từ từ lái xe xuống hầm, kệ cho cặp gay kia vẫn đang hôn nhau ngoài đường.
Khi tôi đỗ xe xong và vào thang máy để lên phòng khám tư vấn tâm lý của Chu Cập Vũ, anh ta đã ngồi sau bàn đợi tôi — lần này anh ta đã có kinh nghiệm, có mặt sớm hơn nửa tiếng.

truyện tiên hiệp hay
“Rất vui được gặp lại cậu, cậu Tang.” Anh ta lại đeo lên chiếc mặt nạ ôn hòa, nhưng cách nói chuyện đã trở nên thận trọng và có chừng mực hơn, “Cậu muốn bắt đầu thế nào? Hay chúng ta đừng làm gì cả, cậu nghỉ ngơi ở đây một lúc nhé?”
Anh ta là một kẻ thông minh, nhận thức rõ tư tưởng của tôi.
Ghế sô pha trong phòng khám rất êm và thoải mái, có thể cảm nhận được từng đường vân mượt mà thuộc lớp da bò trên cùng khi lướt đầu ngón tay trên bề mặt.
Tôi bấm tay vịn ghế sô pha, không lên tiếng suốt một lúc lâu, Chu Cập Vũ không thúc giục mà chỉ yên lặng chờ đợi.
“Anh biết làm cách nào để khiến người ta yêu mình say đắm không?”
Chu Cập Vũ chớp mắt, bật ra một tiếng đầy kinh ngạc: “Hả…”
“Trả lời vấn đề mà tôi đưa ra, nếu dám hỏi thêm một chữ hay tiết lộ cho người khác về những chuyện tôi kể với anh…” Tôi thẳng thừng nhìn vào anh ta, “Anh sẽ sống không bằng chết đấy.”
Chu Cập Vũ thừa hiểu rằng tôi không hề có ý phóng đại hay đang nói đùa, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta tắt ngúm trong nháy mắt, trở về với kiểu mẫu chuyên nghiệp.
“Xin cậu yên tâm, các bác sĩ có nghĩa vụ giữ kín bí mật đời tư của bệnh nhân, tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài bất cứ chuyện gì cậu kể với tôi.”
Tôi cười khẩy, không tin.
“Tôi thấy anh và người đàn ông ngoại quốc đó hôn nhau ở ven đường.

Kể cho tôi nghe đi, anh đã làm cách nào để khiến cho người kia yêu mình?”

Không kể đến tiền bạc và quyền lực, xung quanh tôi chẳng có mấy người biết cách làm cho phụ nữ mê mệt mình chứ đừng nói đến đàn ông.

Mà tôi không thể thảo luận chủ đề này với Hứa Tịch được.

Một khi truy cứu đến cùng, sẽ rất nguy hiểm nếu để dì ấy biết về sự tồn tại của Kỷ Thần Phong.
Chu Cập Vũ không ngờ mình lại trở thành đối tượng chính trong câu chuyện, mặt anh ta thoáng biến sắc, nín lặng suốt một lúc mới lấy lại được bình tĩnh.
“Mỗi người có một trường hợp riêng, có lẽ kinh nghiệm của tôi không thể áp dụng cho tình huống của cậu Tang được.

Hay cậu thử miêu tả tính tình của người kia đi, tôi sẽ đưa ra ý kiến phù hợp dựa trên lời kể của cậu.”
Tính tình ư?
Tôi cụp mắt xuống, nhớ lại: “Đối xử với ai cũng thân thiện, chỉ riêng với tôi là lúc nóng lúc lạnh.

Mỗi lần đụng chạm đều đẩy mạnh tôi ra.

Hình như rất thích giọng tôi nhưng không muốn thừa nhận, khăng khăng nói tôi hiểu lầm.

Tôi nửa ép buộc, bắt cậu ta mút cho mình thì cậu ta làm theo, nhưng khi làm xong, cậu ta lại bỏ đi mà chẳng nói tiếng nào, như thể rất tức giận vậy.” Nói tới đây, tôi không khỏi cau mày, “Địa vị xã hội chênh lệch rất nhiều so với tôi, không có nhiều tiền, làm một công việc vừa vất vả, vừa không có triển vọng… Ăn uống ngon miệng.”
Nói xong câu cuối cùng, tôi kiên nhẫn đợi Chu Cập Vũ phản hồi, nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy anh ta lên tiếng.

Tôi không kìm được mà ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy anh ta đang nở một nụ cười mỉm kỳ quái, không biết đang nghĩ gì mà lại lơ đãng như vậy.
Thôi không gõ đầu ngón tay nữa, tôi nhìn anh ta, giọng đanh lại: “Buồn cười lắm à?”
Bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo, gã bác sĩ tâm lý hoàn hồn, hoảng hốt nhìn về phía tôi: “Xin lỗi, không phải là tôi đang cười cậu đâu.” Anh ta giải thích một cách khó hiểu, “Miêu tả của cậu khiến tôi nhớ đến một người.

Người ấy… đối xử khá thờ ơ với người mình thích.

Tôi hỏi em ấy lí do thì em ấy đáp rằng… Em bồn chồn quá, căng thẳng đến nỗi đánh mất khả năng kiểm soát biểu cảm và ngôn ngữ.”
“Vừa đụng chạm một cái là đầu óc đã trắng xóa, giữ cho mình không cuộn tròn lại như con rận gỗ đã là cố gắng hết sức rồi.

Thế nên mới tránh nói chuyện, tránh đụng chạm, tránh giao tiếp bằng ánh mắt.

Trông thì có vẻ chán ghét, xa lánh đấy, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương