Nhất Nhất Tư Niệm
-
Chương 2
Nhìn quanh trong căn phòng lạnh lẽo, bóng người đã sớm rời khỏi. Anh ngồi dậy, cảm nhận đầu mình đau như búa bổ. Rõ ràng đêm qua có người ở cùng anh, người đó hiện tại đâu mất rồi? Anh chỉ có thể nhớ gương mặt của người đó thật đẹp, nhưng không thể hình dung được gương mặt đó như thế nào.
Nhớ tới đêm qua, Liêu Tịch cười khổ lắc lắc đầu, đứng dậy đi tới tủ quần áo chọn một bộ rồi bước vào phòng tắm.
Liêu Viễn San từ sớm đã tỉnh dậy. Đem toàn thân đau nhức ra khỏi phòng. Cố gắng gượng đi học.
Gương mặt trắng bệt không chút huyết sắc, ánh mắt lơ đãng chứa đầy phiền muộn. Giữa giờ học cuối cùng cũng chịu không nổi ngã xuống. Nhà trường gọi về báo cho gia đình, bất quá nghe máy cũng chỉ có quản gia.
Trong lòng vô phương thả lỏng, ngất đi rồi vẫn còn nghĩ đến hình ảnh của người đó, vậy mà đối người đó, nó có sống hay chết cũng không hề quan trọng. Điều này mó đã sớm biết, bất quá vẫn cố ý lảng tránh rồi tự an ủi mình.
Liêu Viễn San được đưa về nhà nghỉ ngơi, Liêu Tịch đến tối mới quay về, như thường lệ trên người còn phảng phất mùi nước hoa của nữ. Loại mùi hương này nó vừa chán ghét vừa sợ.
"Con nhìn cái gì?" anh vừa bước vào nhà thấy con trai nhìn mình thật kỳ quái nên hỏi.
Liêu Viễn San cười "Chào baba, con ở đây chờ ba!"
Anh nhìn đồng hồ rồi quay lại nhìn nó "Có chuyện gì sao?"
Nó chỉ vào sofa trước mặt "Baba ngồi xuống đi, con có chuyện muốn nói!"
Liêu Tịch khó hiểu, nhìn nó, từ từ ngồi xuống "Con nói đi!"
Nó im lặng một hồi, cúi thấp đầu "Con muốn... bàn với baba chuyện... Vài ngày nữa con sẽ chuyển ra ở riêng!"
Anh cũng khá bất ngờ, nghiêm túc nói "Ai cho phép con chuyển đi? Nhìn con xem hiện tại mới 16 tuổi!"
"Con cảm giác... Ở trong nhà này cũng không cần thiết. Baba cơ bản không cần sự xuất hiện của con!"
"Ba..." anh hiện tại không biết nói gì thêm. Kỳ thực là vậy, đứa trẻ này anh chưa hề bận tâm đến. Bất quá lâu ngày sinh tình, anh có là sắt đá cũng biết nảy sinh tình cảm "Baba xin lỗi. Con ở lại đây, baba nhất định mỗi ngày đều về nhà, sớm quan tâm con, chăm sóc cho con!"
Nó cảm thấy thật uất ức, nước mắt từ đâu kéo tới, nó nức nở "Không cần đâu!"
"Dù con không cần baba cũng sẽ không để con ra ngoài sống, baba mệt rồi. Con nhớ ngủ sớm mai còn phải đi học!" nói rồi anh mặc kệ tất cả bước lên cầu thang.
Liêu Viễn San ngồi yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng anh khuất dần. Ước gì hiện tại có thể nói ra một câu "Con Yêu Baba!" điều này tuyệt nhiên không thể.
Trở về phòng, nó nhắm nghiền mắt nhưng mãi không ngủ được, nó bước xuống giường, nhẹ nhàng tới trước cửa phòng anh. Nhìn qua lỗ tròn quan sát đính trên cửa, nhìn thấy anh đang ngồi tại bàn nhìn chăm chú vào màn hình máy tính. Liêu Viễn San buồn bã quay về phòng.
Sự việc cứ như thế sẽ không có gì đáng nói, may mắn là mọi chuyện không phải như thế.
Hôm đó là sinh nhật Liêu Tịch, anh dường như không hề nhớ, đồng nghiệp và cấp dưới đã đặc biệt tổ chức một buổi tiệc bí mật sau đó mời anh đến. Họ giữ lại anh đến nửa đêm vẫn chưa có ý định cho anh về nếu như lúc đó Liêu Tịch không say bí tỉ. Hạ tổng quản nhận được điện thoại, ông lo lắng cho người lái xe tới đón anh.
Thật nhanh sau đó họ đã về tới nhà, nhìn bộ dáng đó của anh nó cảm thấy rất khoa chịu.
"Hạ tổng quản, ông đi nghỉ đi, cháu lo cho baba được rồi!"
Ông do dự "Nhưng mà..."
Liêu Viễn San mỉm cười tạo lòng tin "Ổn mà, cháu làm được!"
"Vậy giao cho cháu, xong rồi nhớ ngủ sớm!" ông cẩn thận nhắc nhở, sau đó rời đi.
Nó cực khổ dìu nam nhân đang say khướt từ sofa tới phòng ngủ ở lầu 2. Lúc dường như kiệt sức, nó bị một lực đạo kéo xuống. Anh vẫn cuồng dã như đêm trước. Thô bạo xé đi y phục trên người nó, miệng liên tục gọi tên người kia. Nó thống khổ, nói thầm "Baba! Có thể nào... Một lần thôi cũng được, có thể nào gọi tên con!"
Liêu Tịch đương nhiên không nghe thấy. Giải khai y phục của mình, say mê ngấu nghiến cơ thể hoàn mỹ dưới thân.
Nó buồn bã cụp mắt nhìn đi hướng khác, tránh né nỗi đau đang lớn dần trong tâm trí. Nam nhân này không yêu nó, vĩnh viễn không yêu nó...
Nhớ tới đêm qua, Liêu Tịch cười khổ lắc lắc đầu, đứng dậy đi tới tủ quần áo chọn một bộ rồi bước vào phòng tắm.
Liêu Viễn San từ sớm đã tỉnh dậy. Đem toàn thân đau nhức ra khỏi phòng. Cố gắng gượng đi học.
Gương mặt trắng bệt không chút huyết sắc, ánh mắt lơ đãng chứa đầy phiền muộn. Giữa giờ học cuối cùng cũng chịu không nổi ngã xuống. Nhà trường gọi về báo cho gia đình, bất quá nghe máy cũng chỉ có quản gia.
Trong lòng vô phương thả lỏng, ngất đi rồi vẫn còn nghĩ đến hình ảnh của người đó, vậy mà đối người đó, nó có sống hay chết cũng không hề quan trọng. Điều này mó đã sớm biết, bất quá vẫn cố ý lảng tránh rồi tự an ủi mình.
Liêu Viễn San được đưa về nhà nghỉ ngơi, Liêu Tịch đến tối mới quay về, như thường lệ trên người còn phảng phất mùi nước hoa của nữ. Loại mùi hương này nó vừa chán ghét vừa sợ.
"Con nhìn cái gì?" anh vừa bước vào nhà thấy con trai nhìn mình thật kỳ quái nên hỏi.
Liêu Viễn San cười "Chào baba, con ở đây chờ ba!"
Anh nhìn đồng hồ rồi quay lại nhìn nó "Có chuyện gì sao?"
Nó chỉ vào sofa trước mặt "Baba ngồi xuống đi, con có chuyện muốn nói!"
Liêu Tịch khó hiểu, nhìn nó, từ từ ngồi xuống "Con nói đi!"
Nó im lặng một hồi, cúi thấp đầu "Con muốn... bàn với baba chuyện... Vài ngày nữa con sẽ chuyển ra ở riêng!"
Anh cũng khá bất ngờ, nghiêm túc nói "Ai cho phép con chuyển đi? Nhìn con xem hiện tại mới 16 tuổi!"
"Con cảm giác... Ở trong nhà này cũng không cần thiết. Baba cơ bản không cần sự xuất hiện của con!"
"Ba..." anh hiện tại không biết nói gì thêm. Kỳ thực là vậy, đứa trẻ này anh chưa hề bận tâm đến. Bất quá lâu ngày sinh tình, anh có là sắt đá cũng biết nảy sinh tình cảm "Baba xin lỗi. Con ở lại đây, baba nhất định mỗi ngày đều về nhà, sớm quan tâm con, chăm sóc cho con!"
Nó cảm thấy thật uất ức, nước mắt từ đâu kéo tới, nó nức nở "Không cần đâu!"
"Dù con không cần baba cũng sẽ không để con ra ngoài sống, baba mệt rồi. Con nhớ ngủ sớm mai còn phải đi học!" nói rồi anh mặc kệ tất cả bước lên cầu thang.
Liêu Viễn San ngồi yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng anh khuất dần. Ước gì hiện tại có thể nói ra một câu "Con Yêu Baba!" điều này tuyệt nhiên không thể.
Trở về phòng, nó nhắm nghiền mắt nhưng mãi không ngủ được, nó bước xuống giường, nhẹ nhàng tới trước cửa phòng anh. Nhìn qua lỗ tròn quan sát đính trên cửa, nhìn thấy anh đang ngồi tại bàn nhìn chăm chú vào màn hình máy tính. Liêu Viễn San buồn bã quay về phòng.
Sự việc cứ như thế sẽ không có gì đáng nói, may mắn là mọi chuyện không phải như thế.
Hôm đó là sinh nhật Liêu Tịch, anh dường như không hề nhớ, đồng nghiệp và cấp dưới đã đặc biệt tổ chức một buổi tiệc bí mật sau đó mời anh đến. Họ giữ lại anh đến nửa đêm vẫn chưa có ý định cho anh về nếu như lúc đó Liêu Tịch không say bí tỉ. Hạ tổng quản nhận được điện thoại, ông lo lắng cho người lái xe tới đón anh.
Thật nhanh sau đó họ đã về tới nhà, nhìn bộ dáng đó của anh nó cảm thấy rất khoa chịu.
"Hạ tổng quản, ông đi nghỉ đi, cháu lo cho baba được rồi!"
Ông do dự "Nhưng mà..."
Liêu Viễn San mỉm cười tạo lòng tin "Ổn mà, cháu làm được!"
"Vậy giao cho cháu, xong rồi nhớ ngủ sớm!" ông cẩn thận nhắc nhở, sau đó rời đi.
Nó cực khổ dìu nam nhân đang say khướt từ sofa tới phòng ngủ ở lầu 2. Lúc dường như kiệt sức, nó bị một lực đạo kéo xuống. Anh vẫn cuồng dã như đêm trước. Thô bạo xé đi y phục trên người nó, miệng liên tục gọi tên người kia. Nó thống khổ, nói thầm "Baba! Có thể nào... Một lần thôi cũng được, có thể nào gọi tên con!"
Liêu Tịch đương nhiên không nghe thấy. Giải khai y phục của mình, say mê ngấu nghiến cơ thể hoàn mỹ dưới thân.
Nó buồn bã cụp mắt nhìn đi hướng khác, tránh né nỗi đau đang lớn dần trong tâm trí. Nam nhân này không yêu nó, vĩnh viễn không yêu nó...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook