Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 56: Ông trời tác hợp (hạ) – Vụ cá cược tình yêu


Khúc sông Lạc Hà từ hoàng thành đến Lạc Nam, nước phân thành ba dòng. Cầu Hoàng Đạo, cầu Thiên Tân và cầu Tinh Tân bắc trên ba dòng nước từ bắc đến nam, hình thành thế ba cầu nối nhau, trong đó cầu Thiên Tân là cây cầu hoành tráng nhất. Ba cây cầu có tên khác nhau, nhưng người Thần Đô đều gọi chúng với cái tên Thiên Tân Kiều.
Tiếng vó ngựa từ phía sau vọng tới.
Long Ưng chỉ dùng mũi ngửi, là đã biết người đến là ai, trong lòng thầm kỳ lạ, nghĩ rằng Tiểu Ma Nữ đại tỷ mỗi lần đi tuần đều rất rầm rộ, tại sao hôm nay lại chỉ có một mình?
- Tên tiểu tử đáng ghét!
Long Ưng vờ như không nghe thấy.
- Tên Long Ưng đáng chết kia!
Long Ưng cười ha ha, quay người lại, thiếu nữ xinh đẹp mỹ miều đã nhảy xuống ngựa, tay dắt ngựa đi tới, cất tiếng hỏi tội.
Sau khi nàng tới bên cạnh, Long Ưng cùng nàng sánh vai bước lên Thiên Tân Kiều, rồi nói:
- Người hầu của Ngẫu Tiên tiểu thư đâu cả rồi?
Địch Ngẫu Tiên tức giận nói:
- Tất cả đều là lũ vô dụng, mười chiêu mà cũng chỉ là vung đao với múa kiếm. Thật không biết dựa vào đâu mà chúng hành tẩu giang hồ, lấy tư cách gì mà đi theo ta?
Sau đó nàng vui vẻ nói:
- Giờ ngươi có rảnh không, tìm một chỗ để ta giáo huấn ngươi cho tử tế đi.
Long Ưng dù bận vẫn ung dung nói:
- Cao thủ so chiêu, sao có thể tùy tiện được, đương nhiên phải hẹn trước ngày quyết chiến, chứ không phải nói đánh là đánh, phải không?
Địch Ngẫu Tiêu cau mày nói:
- Ở đâu ra có quy tắc như vậy? Giờ đây tay người ta đang ngứa ngáy mà!
Long Ưng vội nói:
- Vội vàng thế này sao đi thu xếp được thần binh lợi khí chứ, đại tỷ cũng không tiện để tiểu đệ dùng tay không mà đánh với Thần Sơn Chi Tinh của tỷ chứ. Không bằng thế này đi... Ồ! Đến rồi!
Giờ đây hai người đã tới chỗ cao nhất của Thiên Tân Kiều. Hai bờ Lạc Hà của hai bên mênh mang trong mưa tuyết. Người qua lại thưa thớt, ngửi mùi thơm mê hồn trên người nàng, nhìn dung nhan tuyệt thế của nàng, nói chuyện lan man với nàng, quả thực là làm người ta rung động.
Địch Ngẫu Tiên ngạc nhiên hỏi:
- Đến gì cơ?
Long Ưng cung kính nói:
- Bẩm Tiểu Ma Nữ đại tỷ, đã đến nơi mà tiểu đệ hẹn rồi.
Địch Ngẫu Tiên không hiểu ra sao:
- Chẳng lẽ vì bổn cô nương tìm ngươi thử kiếm nên ngươi sợ rồi sao. Hừ! Mặc kệ những thứ này, mau nói ra thời gian địa điểm quyết đấu, nếu không ta sẽ không tha cho đâu.
Long Ưng cảm thấy nói đùa với nàng thật vui, bèn đáp:
- Nói một cách khác, nếu như tiểu tử đáng ghét là ta đây không nói ra thời gian địa điểm, vậy thì quãng đời còn lại của đại tiểu thư sẽ gắn liền với ta rồi. Ha! Thật là tốt quá!
Hai má Tiểu Ma Nữ Địch Ngẫu Tiên đỏ ửng lên khiến Long Ưng rung động, nàng giẫm chân mắng:
- Ngươi có nói không!
Long Ưng biết rằng nói chuyện với mỹ nhân phải biết điểm dừng, vội vàng đáp:
- Nói! Nói chứ! Hẹn sau hoàng hôn nhé. Ngày mai chúng ta tìm một nơi tốt có thể nhìn thấy mặt trời lặn, ăn một bữa cơm đạm bạc, đương nhiên là do Long mỗ mời.
Hai tai Địch Ngẫu Tiên đỏ bừng lên, nàng cắn môi nói:
- Ai đi ăn cơm với ngươi chứ, ngươi chỉ dùng để luyện kiếm với bổn cô nương thôi.
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Đại tỷ không biết rồi, trước khi thử kiếm mà không ăn cơm thì đâu có sức mà chống lại kiếm của đại tỷ, vì vậy nhất định phải ăn.
Địch Ngẫu Tiên dậm chân nói:
- Cứ coi như ngươi nói đúng đi. Sau đó thì đến đâu thử kiếm.
Nói xong, màu đỏ lan đến cả cổ nàng.
Long Ưng thấy mặt nàng đỏ bừng, điệu bộ vô cùng hấp dẫn, ngay lập tức quên hết tất cả, hắn bèn thám thính:
- Sao có thể vội vàng đến vậy, vừa ăn no xong đã đi đánh nhau, đâu phải là cách dưỡng sinh chứ? Ghé sát vào đây nào, để ta nói cho nàng nghe một địa điểm rất tốt.
Địch Ngẫu Tiên ghé lại một chút bằng thái độ ngờ vực, rồi cảnh giác nói:
- Đừng giở trò đấy. Nếu ngươi làm ta trúng chiêu nữa, lần này ta sẽ mách Thánh thượng.
Long Ưng ghé sát đến bên tai nàng, nói bằng một giọng rất nhỏ:
- Chúng ta đến hành lang Khúc Chiết của Lạc Tân Thượng Dương cung tay nắm tay tản bộ, đi lại một vòng trước, sau đó vào ngự viên của cung quyết một trận sinh tử, đảm bảo sẽ rất thú vị.
Địch Ngẫu Tiên lo lắng nói:
- Nếu kinh động đến Thánh thượng thì sao?
Long Ưng thấy nàng không hề để ý tới điểm quan trọng là tay nắm tay, bèn vui vẻ nói:
- Không sao, sáng nay tiểu đệ đã xin thánh chỉ phê chuẩn của Thánh thượng rồi. Ối!
Địch Ngẫu Tiên dùng sức nện cho hắn một đấm vào bụng dưới, cười đến độ không mở được mắt ra, giống như một yêu tinh mê hoặc lòng người, vui vẻ nói:
- Còn không trúng chiêu à, ngươi tưởng bổn cô nương ngốc giống như ngươi sao? Ngươi dám dùng thủ đoạn lừa bịp thiếu nữ nhà lành với bổn cô nương, ngươi đừng có hòng! Hôn người ta còn không thỏa mãn, giờ lại còn nắm tay nắm chân nữa. Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi không ngoan ngoãn thử kiếm cho ta, bổn cô nương sẽ nói với cha ta, để ông biết con gái đã bị người ta xâm hại.
Long Ưng ôm bụng rên rỉ:
- Đã vậy, ông đây dứt khoát làm cho xong, đích thân đi tìm cha nàng, nói với ông ấy rằng ta không những đã hôn con gái ông ấy, còn nhục mạ nàng, vì vậy nàng đã là người của tiểu tử này, không gả cho ta thì đừng hòng gả cho ai được.
Hai người nhìn nhau, không nhịn được cất tiếng cười lớn.
Địch Ngẫu Tiên thở gấp:
- Nhục mạ? Chỉ có ngươi mới nói được câu ấy thôi.
Long Ưng cười đến độ chảy cả nước mắt, nói rất khó khăn:
- Nàng đã không giữ bí mật giữa hai chúng ta, thì ta sẽ chuyện bé xé ra to, xem người chịu thiệt là ai. Ta không có thời gian nữa đâu! Mau nói ngay, rốt cuộc có gan chấp nhận thời gian địa điểm phương thức quyết đấu của ta không?
Địch Ngẫu Tiên cười đau cả bụng:
- Ta sợ ngươi sao? Quyết đấu với loại tép riu như ngươi không cần chút gan dạ nào, bổn cô nương biết chỗ nào có thể vừa ăn vừa xem mặt trời lặn. Cuối giờ Dậu ngày mai ta sẽ đợi ngươi ở đây, nếu không thấy ngươi cầm binh khí tới, ta sẽ chặt đứt cái đầu thối của ngươi...
Long Ưng nói tiếp lời:
- Để từ đó về sau nàng không hôn được cặp môi thơm tho của người ta nữa, nói cho cùng, người chịu tổn hại lớn nhất là bổn cô nương nàng rồi.
Địch Ngẫu Tiên phì cười:
- Đúng là bị ngươi làm cho tức chết, đồ tự phụ!
Rồi nàng lại nói:
- Đứng ở đây thì ra thể thống gì nữa, đi xuống thôi!
Long Ưng lật người, nhảy khỏi đỉnh cầu, hạ xuống trên một chiếc thuyền lớn đi ngang qua, ôm quyền nói:
- Sau này còn gặp lại.
Địch Ngẫu Nhiên ngơ ngác nhìn hắn, nhìn thấy hắn cùng chiếc thuyền đi ngày càng xa, không nói được lời nào.
Long Ưng cảm nhận được tiên thai của Đoan Mộc Lăng, bèn lên bờ ở Lạc Thủy, giống như được chỉ đường vậy, hắn triển khai thân pháp, bước vào khu rừng núi trên bờ.
Giờ đây mưa tuyết đã ngừng, tiết trời trong hơn, ven đường núi cao dốc đứng, nước xanh núi xanh, những cây cổ thụ dày đặc phủ đầy tuyết sương, che khuất bầu trời, nghĩ tới việc có thể gặp tiên tử ở một nơi nho nhã thâm u thế này, ma tâm chợt biến thành một ngọn lửa cháy dữ dội.
Mấy ngày trước do bận nhiều chuyện, có chút rảnh rỗi là lại nghĩ tới cuộc tranh đấu bí mật, như có như không với Võ Chiếu. Nhưng Tiên Tử xuất trần thoát tục đến từ Tĩnh Trai vẫn giữ một địa vị trong sâu thẳm lòng hắn, giống như có một sợi tơ hồng vô hình kết nối họ với nhau.
Nét đẹp của nàng không giống người thường, chỉ có một mình nàng sở hữu, không còn ai giống vậy. Sự nhã nhặn phiêu dật như không giống thế giới nhân gian của nàng, ngay từ lần đầu gặp mặt, đã khắc họa sâu sắc trong ma tâm của hắn.
Hắn còn nhớ lần đầu gặp nàng ở ngoài Quan Phong Điện. Tiên khí bao bọc lấy nàng đã thắt chặt linh hồn hắn, ma chủng bị kích thích khiến hắn không giống những người khác nảy sinh lòng tự ti bởi tư thái thần tiên của nàng, chỉ cảm thấy nàng vô cùng hấp dẫn xinh đẹp, quả là một thần vật mà bất kỳ người con trai nào cũng mong muốn có được.
Vì vậy sau này khi nói với Vạn Nhận Vũ về Đoan Mộc Lăng, hắn đã khẳng định chắc chắn phải có được nàng. Hắn không những phải có được tiên tâm của nàng, mà phải có được thân thể thần tiên của nàng. Hắn không hề suy nghĩ tới việc nàng là nữ tử tu thiên đạo, là người nước khác.
Hắn lờ mờ cảm nhận được Tiên Thai Ma Chủng vừa bài xích vừa hấp dẫn. Trong lịch sử Ma Môn, chỉ có Hướng Vũ Điền và hắn đã luyện thành công Chủng Ma Đại Pháp. Cả đời Hướng Vũ Điền không gần nữ sắc, đương nhiên cũng không có duyên với Tĩnh Trai Tiên Tử trong thời đại của y. Vì vậy giờ đây cuộc tranh giành tiên ma giữa hắn và Đoan Mộc Lăng, nhất định chưa từng có tiền lệ. Không ai có thể đưa ra lời dự đoán cho tương lai của họ, cũng không ai đoán được cuối cùng chuyện này sẽ đi đến đâu.
Giữa rừng cây hiện ra một con đường nhỏ, Long Ưng đi theo con đường đó, một lúc sau, một tòa am ni cô bình dị xuất hiện trước mắt hắn.
Long Ưng vô cùng kinh ngạc. Bởi lẽ ngoài Đoan Mộc Lăng, hắn không cảm nhận được người nào khác nữa. Khi đang u u minh minh, Đoan Mộc Lăng đột nhiên biến mất trong bản đồ tâm linh của hắn.
Long Ưng ngạc nhiên, hắn chưa từng nghĩ tới một tiên công diệu pháp nào có thể tự do phóng thích và thu hồi như vậy. Nếu như chỉ có nàng cảm nhận được hắn, mà hắn không cảm nhận được nàng, vậy thì một khi hai người trở thành địch nhân, Đoan Mộc Lăng sẽ trở thành “tiên họa” mà hắn không thể thoát nổi.
Theo những gì Hướng Vũ Điền nói, chỉ có đạt đến “Ma Cực” công pháp tầng thứ 10, Ma Chủng mới có thể hoàn toàn bị thu hồi, nó sẽ không bị cao nhân có thiền tâm cảm nhận được. Mà giờ đây hắn còn cách giai đoạn đó còn xa lắm.
Hắn lờ mờ hiểu rằng sự việc không ổn, Đoan Mộc Lăng làm như vậy đương nhiên không phải là để tỏ vẻ thân thiện.
Hắn không còn cảm nhận được sự tồn tại của nàng nữa, giống như lần đầu gặp Võ Chiến ở Phật đường, hoặc giống như đêm qua chống lại Pháp Minh.
Sau khi hít sâu một hơi, Long Ưng bèn đi vào am ni cô. Trong phòng đón khách hình chữ nhật, Đoan Mộc Lăng ngồi bên chiếc bàn hình vuông. Bên kia bàn là một cái ghế trống, bội kiếm cao quý cổ kính của nàng đặt trên bàn, dường như muốn phân rõ ranh giới với người ngồi đối diện vậy.
Con mắt sáng ngời thâm thúy nhìn Long Ưng ngồi vào ghế đối diện, nàng hơi bối rối lấy ra 5 lượng vàng đặt trên mặt bàn, tạo thành một cặp với bội kiếm của nàng, nét mặt xinh đẹp như hoa không hề có sự biến đổi nào.
Lần trước là nhìn từ xa, lần này là nhìn gần, càng không thể tả nổi.
Giống như một nữ thần mờ mịt khó đoán trong tiên cảnh cuối cùng đã hiện ra trong trần thế.
Long Ưng biết rằng ma chủng của mình không những thất thủ, mà hoàn toàn bại trận trước ánh mắt thần tiên của nàng. Nếu nói về cảnh giới, hắn vẫn không thể bằng nàng.
Long Ưng thở dài:
- Phải chăng Đoan Mộc Tiên tử muốn lấy mạng tiểu đệ đây?
Đôi lông mày như vầng trăng của Đoan Mộc Lăng hơi nhíu vào nhau, nàng điềm đạm nói:
- Ta chỉ là một phàm nhân, đâu dám nhận hai chữ tiên tử.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy âm thanh trong veo như tiếng mưa trên núi của nàng, khiến Long Ưng cảm thấy mình như được dẫn lên chín tầng mây, ở vào một tiên cảnh mà bình thường chỉ dám mơ tưởng tới, nghe giọng nói thần tiên vừa lạ kỳ vừa rung động. Nhất thời, hắn ngây ngất, nói buột miệng:
- Hãy gả cho ta!
Vừa nói xong hắn đã biết là không hay, nhưng không thu về được nữa rồi. Ngay hắn cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra những lời bừa bãi như vậy. Đột nhiên hắn nhớ tới mỹ nhân Hoa Gian, người mà hắn đã từng nói những lời như vậy cùng nàng.
Thật kỳ lạ, Đoan Mộc Lăng như mặt nước tĩnh lặng, không nhìn ra bất kỳ vẻ u buồn nào, vẫn bình tĩnh nói:
- Đông Hán Minh Đệ đêm nằm mơ thấy kim nhân, bèn cao hứng sai người đến Tây Vực cầu Phật pháp. Đến khi Đại Nguyệt Thị có được Đại đức cao tăng Thiên Trúc là Trúc Pháp Lam và Nhiếp Ma Đằng, rồi dùng bạch mã trở lại Lạc Dương, xây dựng Bạch Mã tự để truyền bá Phật pháp, trở thành ngôi chùa đầu tiên ở Trung Thổ. Từ đó cao tăng Thiên Trúc thường xuyên tới Trung Thổ để dịch kinh, trong đó bản có ảnh hưởng lớn nhất với võ lâm Trung Thổ là kinh An Ban Thủ Ý và kinh Quán Âm Trì. Cuốn thứ nhất là cách tập thiền, nói về hô hấp giữ ý chí, vô cùng ăn khớp với thuật thổ nạp luyện đan của Đạo gia. Cuốn thứ hai nói về danh số Phật giáo, đề cập tới quan hệ vũ trụ nhân sinh, lấy ý thức vô thượng làm gốc, khiến võ lâm lúc đó cảm thấy mới mẻ, lòng dạ được mở rộng. Còn Bạch Mã tự thì trở thành thánh địa Phật môn.
*Kinh AN BAN THỦ Ý là một trong những bản kinh được xuất bản sớm nhất ở Viễn Đông và đã góp phần vào việc phổ biến Phật giáo qua việc giảng dạy cách thức thiền tập trong nhiều tầng lớp thành phần xã hội khác nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương